Urban Legends và sự thật

A. Urban Legends:

Một cặp đôi thuê phòng ở một khách sạn nọ và phải chịu đựng mùi hôi thối khó chịu ở đó suốt đêm. Họ gọi điện đến tiếp tân và than phiền và có người phát hiện ra mùi thối đó phát ra từ cái giường ngủ.

Đến chỗ này thì đương nhiên truyện sẽ chả có kết cục gì tốt đẹp rồi. Nếu bạn là nhân vật trong Urban Legend này có lẽ bạn sẽ đang cầu nguyện đây chỉ là do vị khách trước quá say xỉn và nôn ọe ra giường mà thôi.



Nhưng không, người nhân viên phục vụ lật tấm đệm lên và phát hiện ra cặp đôi đã ngủ trên một cái xác chết đang phân hủy của một cô gái.

Câu chuyện này đã được lan truyền trong một thời gian dài, thậm trí còn được đưa lên phim ví dụ như “Four Rooms”.

B. Sự thật:

Có lẽ bạn đang nghĩ rằng chuyện này còn lâu mới xảy ra đúng không. Làm gì có chuyện người dọn phòng không để ý thấy cái mùi thối đó trước khi có khách thuê phòng chứ! Nếu bạn thật tin như vậy, thì bạn đang đáng giá quá cao nhân viên khách sạn rồi đấy. Thật ra, điều đáng lo nhất là cái này có thật.

Vào năm 1982, một vài tên trộm đã giết đồng lõa của mình và giấu hắn ở dưới tấm đệm nơi bọn chúng đang trọ tại New Jersey. 4 ngày sau, có người phát hiện ra cái xác, nhưng căn phòng đó đã được thuê tới 3 lần trong khoảng thời gian đó và không một ai phát hiện ra họ đang ngủ trên một xác chết. Vào năm 1987, một con nghiện chết vì sốc thuốc và cậu bạn đang phê của anh nhét xác anh dưới giường và bỏ chạy. 3 ngày sau, một gia đình than phiền rằng có một mùi hôi thối ở trong phòng họ và khi nhân viên phục vụ tới, họ đã tìm thấy tử thi của anh.

Ở New York năm 1988, một tên giết người đủ thông minh để biết giấu cái xác vào trong một cái hộp. Tuy vậy, mùi thối vẫn thoát ra và để lộ chỗ giấu xác sau vài ngày. Lần này, đã có ít nhất 2 khách trọ ngủ trên tấm đệm mà không hề hay biết cái gì ở bên dưới họ.

Việc này cũng khá hợp lý nếu bạn suy nghĩ kĩ. Tủ đồ và dưới đệm là 2 nơi phổ biến nhất để giấu hầu như…mọi thứ. Thực ra, tỉ lệ việc này xảy ra khá là cao.Đã có một lần có một tên giết chết cô gái bán hoa mà hắn thuê, cố giấu xác cô ở dưới đệm nhưng phát hiện ra rằng đã có một tử thi ở chỗ đó rồi!



Điều kì lạ nhất không phải là tại sao xác chết lại nằm ở những chỗ đó (những tên giết người thường chả chuẩn bị công phu cho lắm mà lị), mà là tại sao những khách trọ có thể than phiền ngay khi ngửi thấy mùi xì gà mới hút, mà không than phiền ngay sau khi ngửi thấy mùi tử thi thối rữa cách ngay họ có mấy phân. Thậm chí còn cắn răng chịu đựng ngủ qua đêm mà không thèm đổi phòng nữa (Cầu mong họ được nhận bữa sáng miễn phí vì những gì họ đã trải qua)

Bài học rút ra được ở đây, nếu bạn thấy phòng trọ của bạn có gì đó kì lạ, hãy kiểm tra dưới đệm hoặc không nếu bạn sợ những gì mình sẽ tìm thấy…


A. Urban Legends:

Truyện thường liên quan tới một nghệ sĩ thể hiện trò thoát thân ngoạn mục chết ngay trong màn biểu diễn của mình hay màn biểu diễn không diễn ra như ý muốn và trở nên chết người, mà khán giả ngồi dưới vẫn tưởng đó là một phần của bài diễn. Một lúc sau, họ mới sốc khi thấy rằng người nghệ sĩ đã qua đời từ lâu rồi.

Câu chuyện này phổ biến đến mức mà nó được đưa vào một tập phim của “Tales From The Crypt”. Nhưng sự thật thì sao?

B. Sự thật:

Cái này hoàn toàn không phải do con người tưởng tượng. Trong thực tế, việc này xảy ra khá nhiều là đằng khác. Vào năm 1984, ảo thuật gia kiêm nghệ sĩ hài Tommy Cooper lên cơn đau tim khi đang biểu diễn trên một chương trình tạp kĩ. Thật không may, một phần của bài diễn của anh là sự thất bại (cố tình) thảm hại của mình, nên khan giả cứ nghĩ mọi thứ vẫn bình thường cho tới khi quá muộn.



Tháng 10 năm 1990 là một khoảng thời gian cực tệ cho những màn biểu diễn mạo hiểm. Mọi thứ bắt đầu với việc Brian Jewell chết khi biểu diễn màn treo người để dọa khách của chuyến tàu ma. 6 ngày sau, một người khác, tên là William Anthony Odom, chết khi đang tái hiện lại cảnh treo cổ ở một bữa tiệc Halloween và thòng lọng xiết chặt cổ anh. Vài ngày sau đó, Joseph Burrus biểu diễn một màn đòi hỏi anh phải thoát thân khỏi cỗ quan tài bằng nhựa chôn dưới lòng đất và phủ trên đó một lớp xi măng. Khán giả đứng nhìn cảnh xi măng đang được đổ vào hố đất thì họ để ý thấy mức xi măng bỗng nhiên tụt xuống 2 feet, và cỗ quan tài đã bị cán bẹp. Lúc họ đưa được Burrus ra khỏi đó thì anh đã qua đời.

Vào năm 2001, người làm việc cho chuyến tàu ma Caleb Rebh chết khi anh thế chỗ cho một bộ xương giả được thắt cổ ở trên cây. Khi thấy anh dãy dụa với sợi dây thừng, khách hàng và đồng nghiệp cứ tưởng anh đang diễn và để mặc anh ngạt thở đến chết.

Bài học rút ra được ở đây là hãy chắc chắn rằng con bạn không bao giờ làm những trò đó và đừng huấn luyện con mình trở thành nghệ sĩ mạo hiểm


A.Urban Legend:

Một món đồ trang trí ở lễ hội được phát hiện ra rằng nó không làm bằng những nguyên liệu bình thường như vải, giấy mà được làm từ da thịt và xương người. Tất cả những đứa trẻ đi vào căn nhà ma đã dành thời gian chọc tay vào và cười khúc khích trước một cái xác người thật. Tương tự như vậy, món đồ trang trí cho ngày lễ Halloween thật ra là tử thi của một người xấu số.

Câu chuyện trên chính là nền móng cho cốt truyện của bộ phim kinh điển “House of Wax” (Nhà sáp) của Vincent Prince


B. Sự thật:

Trong ít nhất 2 vụ, một vào năm 2005 và một vào năm 2009, nạn nhân đã tự sát (cùng vào tháng 10) và cái xác được để tại chỗ hàng giờ liền, thậm chí mấy ngày liền, bởi vì người đi đường tưởng đó là món đồ trang trí Halloween.

Một vụ khác là vụ của Elmer McCurdy, tên tù tội bị xử bắn vào năm 1911. Sau đó, người quản mộ ướp xác, trang điểm, mặc quần áo đẹp cho hắn rồi thu phí người dân để họ được xem xác hắn tận mắt.
Sau đó, 2 người anh trai của McCurdy đến nhận xác của tên cướp vào năm 1915, nhưng thật ra 2 người họ là chủ của 1 gánh xiếc đến để lấy Elmer McCurdy đi kiếm tiền. Xác của tên tử ngục được đem đi tour khắp nơi cùng với 2 người “anh trai” của mình và cuối cùng cái xác dừng chân tại bảo tàng sáp Los Angeles. Những người quản lí ở đó lúc đầu cứ tưởng nó là một tác phẩm bằng sáp như bao tác phẩm khác, nhưng phải đến khi phim “Six Million Dollars Man” được quay ở đó, sự thật mới hé lộ.

Nhân viên ở đây vô tình làm gãy cánh tay của McCurdy và họ nhận ra đây chả phải món đồ trang trí kinh dị nào hết.

Vào năm 1977, McCurdy cuối cùng cũng được an nghỉ một cách thực sự. Nhưng vì mức độ nổi tiếng của cái xác này, người ta đã phải phủ 2 yards xi măng lên mộ của tên tử tù để đảm bảo không một ai đào cái xác lên để kiếm lời nữa.


A.Urban Legend:

Thứ mà bao người nghĩ là món đồ trang trí Halloween điển hình: một người phụ nữ treo cổ trên cành cây, hóa ra là một vụ tự tử thật.



B. Sự thật:

Ở thành phố Frederica, Delaware, một người phụ nữ 42 tuồi, có lẽ vì quá bức bách với cuộc sống ở thành phố này, đã treo cổ tự vẫn trên cây tại một con phố đông đúc vào một đêm thứ Ba. Cái xác ở đó cho đến ngày hôm sau và được rất nhiều người đi đường vô ý (hoặc là thiểu năng) ngắm nhìn trước khi có người nhận ra nó không phải là đồ trang trí và gọi cảnh sát.

Một lần nữa, sự thiếu ý tứ của những người đi đường lại làm chúng ta ngạc nhiên. Kể cả khi cái thứ đang treo lủng lẳng ở đó không phải là xác người, thì nó cũng trông hệt như người thật và người ta có thể coi nó là món đồ trang trí gây phản cảm (trừ phi người phụ nữ mặc đồ phù thủy trước khi treo cổ)

Chúng ta tự hỏi rằng, liệu nếu không có người gọi điện cho cảnh sát đem cái xác xuống, thì nó sẽ còn được treo ở đấy trong bao lâu nữa? Việc này xảy ra 5 ngày trước Halloween. Cộng thêm 5 ngày phân hủy xác thì mọi người sẽ còn được xem một món đồ trang trí kinh dị hơn nữa !

Thêm vào đó, có phải người phụ nữ đã sắp xếp việc này không. Bà biết thừa đây là thời điểm gì trong năm, và cố ý treo cổ ở nơi công cộng. Chẳng lẽ bà ta muốn xác mình lẫn vào những bóng ma làm bằng ga giường và phù thủy nhồi bông để khắp phố? Nếu đúng thế thật, thì chúng ta phải công nhận bà quả là một người tuyệt vời đấy!


A.Urban Legends:
Một người được đưa tới nơi an nghỉ cuối cùng của anh/cô ta, mặc dù họ chưa sẵn sàng để an nghỉ cho lắm. Vết cào về sau được tìm thấy dưới nắp quan tài cũng với một số dấu hiệu cho thấy con người “may mắn” ở bên trong đang cố thoát ra ngoài.

B. Sự thật:
Việc này không những có xảy ra, thời xưa nó còn xảy ra với tần suất đáng báo động là đằng khác. Vào cuối thế kỉ 19, William Tebb tổng hơp số liệu của tất cả những vụ như thế này bằng những thông tin có được từ ngành y tế đương thời. Tổng cộng có 219 vụ người ta suýt chôn sống người khác, 149 vụ chôn thật và hàng tá vụ người ta ướp những cái xác “chưa chết cho lắm”


Việc này nghe có vẻ rất buồn cười, nhưng hãy nhớ rằng vào thời kì này họ chưa có những bác sĩ đại tài và nền y học chưa phát triển như chúng ta hiện nay. Nếu bạn đến gặp bác sĩ để chữa cúm, ông ta sẽ phủ đỉa khắp người bạn và cho bạn heroin để dứt cơn ho. Cách duy nhất để cho bác sĩ thời đại này biết bạn chết hay chưa là dí sát vào mặt bạn và hét to: “TỈNH DẬY ĐI!”. Nếu không có phản ứng, họ sẽ đem chôn bạn.

Nỗi lo về việc chôn sống thời xưa lớn đến mức mà những tên nhà giàu và mấy tên hoang tưởng phải đặt mua cỗ quan tài an toàn cho họ. Cỗ quan tài này cho phép người bên trong ra hiệu cho thế giới bên ngoài thường là bằng cách rung chuông hoặc kéo lên một loại cờ nào đó. Tuy vậy, theo ý tôi, đáp lại tiếng chuông đó giống như là để zombie tóm được mình vậy.

Tuy nhiên, quan tài an toàn hiện nay không còn là mốt nữa và nếu bạn nghe thấy tiếng ở đâu đó kêu: “Này mọi người, đừng đùa nữa, cho tôi ra đi” thì bạn nên nhanh chóng báo việc này với ai đó có xẻng đào đất.

Đương nhiên, câu trên chỉ là câu nói đùa thôi, không đời nào thời nay vẫn còn chuyện như thế xảy ra, ngoại trừ cái này: Một người đàn ông Venezuela tỉnh dậy trong khi người ta đang khám nghiệm tử thi anh ấy.
Nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất bạn nên thêm một dòng vào di chúc, viết là hãy chôn bạn cùng với một cái khoan chạy ga, để phòng chừ bất trắc…
Urban Legends và sự thật Urban Legends và sự thật Reviewed by genen on tháng 11 24, 2015 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.