Urban Legends và sự thật - phần 2

A.Urban Legend:

Tất cả những cái bẫy chết chóc mà tên sát nhân Jigsaw sử dụng trong phim đều thật là vớ vẩn nhỉ. Thằng điên nào thừa thời gian đi làm mấy cái đấy chứ?
Rồi bạn nghe kể rằng có một người tự đeo một cái vòng cổ mìn trên người mình đi cướp ngân hàng, chuyển lời của tên chủ mưu thực sự rằng nếu hắn không lấy được tiền não hắn sẽ bay tung tóe khắp phòng.
Bạn phủi tay và nghĩ: Ôi làm ơn đi, định lừa trẻ con à?


B. Sự thật:

Vào một ngày như bao nhiêu ngày khác vào cuối tháng 8 năm 2003, người chuyển pizza Brian Wells sắp sửa ngừng ca trực của anh thì anh nhận được một đơn đặt hàng chết người. Chỉ dẫn đưa anh tới một con phố hoang vu và cuối đường là một đài phát thanh bỏ hoang. Bình thường thì mọi người khi đặt chân tới một nơi như thế, họ sẽ vứt pizza ở đó và bỏ chạy. Nhưng Brian thì không. Anh ấy quá tận tâm với công việc lương thấp này. Chuyện gì xảy ra ở đó vẫn còn là 1 chủ đề để bàn cãi, tất cả những gì chúng ta biết là vào khoảng một tiếng sau, Brian xuất hiện ở ngân hàng, với vòng mìn ở cổ anh,một khẩu súng lục tự chế nhìn như cái ba toong ở một tay và một ờ giấy yêu cầu 250.000 $ tiền mặt

Thật không may cho Brian rằng khi anh suýt đi vào cướp ngân hàng thì anh bị cảnh sát bắt giữ tại nơi để xe. Cảnh sát nhanh chóng phát hiện ra vòng mìn ở cổ Brian nhưng họ nghĩ rằng đó chỉ là một cái vòng cổ thiếu thẩm mĩ và không thèm gọi đội gỡ mìn đến hơn nửa tiếng. Đến lúc đội gỡ mìn tới, vòng cổ phát nổ và làm thủng một lỗ nhỏ trên ngực Brian.




Cảnh sát tìm thấy một danh sách những việc Brian Wells cần làm trên người anh, mỗi việc phải được hoàn thàng trong một thời gian nhất định nếu không vòng bom sẽ phát nổ. Tuy vậy, Brian xấu số đã được định để chết từ trước bởi vì kể cả khi mọi thứ theo đúng kế hoạch thì anh vẫn sẽ chết. Anh không được cho đủ thời gian


A. Urban Legend:

Chúng ta đều đã đọc những câu chuyện về những người khách du lịch bị bắt cóc và đánh thuốc mê, rồi tỉnh dậy và thấy một vết sẹo ở nơi mà đáng nhẽ ra quả thận của mình phải ở. Truyện nghe cứ như là phim trinh thám ý nhỉ? Làm gì có chuyện nó có thật chứ.

B. Sự thật:

Bạn hãy đi nói điều đó với công nhân xây dựng người Ấn Mohammad Saleem, một anh chàng nghĩ mình may mắn được chuyển công tác vào công trường trả lương cao hơn tại New Dehli. Saleem được bảo đi tới thành phố này, vào một căn nhà gỗ và đợi thêm chỉ dẫn ở đó. Trong khi những việc như vậy sẽ khiến cho mọi người cảnh giác ở một số nước, chỗ làm mới hứa sẽ tăng cho anh thêm 1$ 1 ngày. Ở Ấn Độ, việc đó cứ như là lên đời từ ăn mày lên ăn mày mù mà không phải dùng dao móc bất cứ mắt nào của bạn ra vậy.

Thật không may cho Saleem, người chủ mới của anh không bao giờ xuất hiện. Thay vào đó, những người đeo mặt nạ lao vào nhà, đánh thuốc mê anh và đấm anh bất tỉnh. Một khoảng thời gian sau, anh tỉnh dậy, nằm trên một cái cáng kim loại lạnh ngắt với cảm giác đau đớn ở người. Thận của anh đã biến mất và kẻ bắt cóc anh không giao kèo hẳn hoi với anh rằng nếu anh dám tiết lộ việc này, anh sẽ mất không chỉ có quả thận đâu…

Saleem không phải là nạn nhân duy nhất. Cảnh sát về sau cũng đã phá tan được một phi vụ theo phong cách “Robin Hood Ngược”. Một nhóm người chuyên cướp nội tạng của người NGHÈO để bán cho người GIÀU, những kẻ chịu chi trả hàng nghìn, hàng triệu dollar để có thể thay thận.



Trong trường hợp bạn vừa gạch tên Ấn Độ ra khỏi những đất nước bạn muốn đi du lịch, bạn đừng nên hạ bút xuống vội. Buôn bán nội tạng bất hợp pháp phổ biến từ Brazil cho tới đất nước Moldova thuộc Đông Âu. Điểm khác biệt duy nhất giữa truyện và sự thật là thay vì tử tế cho bạn nằm trong chậu đá, bọn tội phạm sẽ quẳng xác bạn ở một con phố vắng vẻ nào đó sau khi đã “xin xỏ” nột tạng của bạn xong.

Điều tồi tệ nhất là, có rất nhiều người trong xã hội sẵn sàng bỏ tiền để có thể mua được nội tạng tươi sống- kể cả khi chủ của nó chưa hẳn đã dùng nó xong. Vì thế, đôi khi truyện cũng có chút sự thật trong đó đấy…

A. Urban Legend:

Một người mất tích và gia đình của người đó loạn lên đi tìm, nhưng chả thấy người đấy đâu… cho đến khi một mùi hương không-được-quyến-rũ-cho-lắm bay ra từ lò sưởi. Cả gia đình nhìn lên ống khói, và chắc chắc họ không tìm thấy ông già Nô-en ở đó rồi.

B. Sự thật:


(Hình: Đi vào nhà bằng ống khói chả mấy khi thành công)

Tháng 8 năm 2010, một người phụ nữ 49 tuổi đã cố vào nhà người bạn trai “lúc chia lúc hợp” của cô. Chắc là họ đang ở trong giai đoạn “lúc chia” bởi thay vì sử dụng chìa khóa để đi vào đường cửa trước, người phụ nữ này cố gắng trèo lên nóc và chui vào nhà bằng đường ống khói. Có vẻ như cô không xem hoạt hình nhiều lắm thì phải, vì nếu cô xem cô sẽ biết rằng đi bằng đường đó chả mấy khi đem lại kết quả tốt đẹp cả.

Giữa đường xuống ống khói, cô mắc kẹt, và không có người bạn trai ở nhà, tiếng cầu cứu của cô chả có ma nào nghe và cô kẹt cứng ở đó, ở nơi mà một thời gian sau là nơi an nghỉ cuối cùng của cô. Bạn bè và gia đình người phụ nữ bắt đầu đi tìm cô khi nhận được tin cô không đi làm, nhưng chả có chuyện gì xảy ra cho đến khi người trông nhà của anh bạn trai đến tưới cây. Khi bước chân vào trong nhà, người trông nhà ngay lập thức ngửi thấy một mùi nồng nặc, và nhận thấy lò sưởi tràn đầy một thứ, theo từ khoa học hiện nay, “corpse juice” (nước ép xác)

Điều kì diệu nhất ở trong câu chuyện này có lẽ là ngành nghề của người phụ nữ quá cố: Bác sĩ. Từ đó, chúng ta có thể thấy rằng, một mối quan hệ không tốt đẹp có thể khiến con người ta, dù thông minh đến mấy, làm những trò cực cực cực cực cực kì là ngu ngốc.



A. Urban Legend:

Ở một số khu vực của Nam Phi người dân luôn kể vể quái thú Pishtacos đáng sợ, kẻ lẩn khuất ở những con đường tối, giết chết người dân và hút cạn mỡ của họ. Những câu chuyện về loài ma cà rồng mê cholesterol này thật là khó tin- Anne Rice (tác giả của Vampire Diaries) và Stephanie Meyer (tác giả của Twilight) nếu mà đã dạy cho chúng ta điều gì, thì điều đó là ma cà rồng dành phần lớn thời gian của họ khoe ngực trần. Làm sao họ có thể duy trì cơ bụng sáu múi nếu họ đi uống mỡ chứ?

B.Sự thật:

Khi cảnh sát bắt giữ băng nhóm tội phạm hoạt động ở sâu bên trong rừng rậm Peru, họ phát hiện được một cảnh tượng đáng sợ: một chồng xác người, những cái đầu đang phân hủy, và đương nhiên, hai chai Côca nhựa cỡ lớn chứa đầy một chất lỏng có vẻ như là mỡ người. Hình như băng nhóm này sẽ chặn đường nạn nhân ở những con phố vắng vẻ yên tĩnh, đưa họ về căn cứ của chúng, đánh họ cho tới chết, phanh thây họ ra và rồi dùng nến để nung chảy phần mỡ trên cơ thể họ, và hứng nó vào cái chậu ở dưới. Nhưng chúng định làm gì với một cái chai chứa mỡ chứ?



Cảnh sát lúc đầu cho rằng chúng định bán số mỡ này cho một công ty mỹ phẩm để công ty này sử dụng chúng làm kem chống lão hóa. Theo đài BBC, mỡ dạng lỏng có thể lên tới giá 15.000 đô 1 lít trên chợ đen.

Cố gắng giữ chút gì đó huyền bí cho câu chuyện về ma cà rồng này, những tên tội phạm khai rằng chúng định bán chúng cho một thầy đồng địa phương để ông sử dụng chúng trong những nghi lễ ma quỷ. Động cơ của những tên giết người có lẽ sẽ không bao giờ được tiết lộ, nhưng chúng ta biết chắc được điều này: Chương trình “The Biggest Loser” ( Một chương trình truyền hình về việc giảm cân) phiên bản Nam Phi nên tránh xa rừng rậm Peru ra nếu họ không muốn thí sinh của mình mất tích.



A. Urban Legend:

Urban Legend này đã trôi nổi trong cộng đồng một thời gian. Truyện kể rằng PCP không những khiến con người ta bay bổng trên mây, nó còn có khả năng biến chúng ta thành những tên điên khát máu nữa. Cái này chắc chỉ là mấy cái tuyên truyền chống ma túy vớ vẩn thôi nhỉ? Làm gì có chuyện hít thuốc khiến người ta đi ăn thịt người chứ…

B.Sự thật:

Câu chuyện về rapper Antron Singleton (Big Lurch) chứng minh cho chúng ta thấy điều ngược lại. Vào năm 2002, Big Lurch được nhìn thấy lảng vảng trên những con phố của Los Angeles trong màn đêm thanh vắng, trần truồng, người đầy máu, và hú dưới ánh trăng sau gần một tuần phê PCP. Đương nhiên, việc này cũng chả có gì là lạ với một rapper- Snoop Dog coi việc trần truồng hú dưới ánh trăng là phần thiết yếu của mỗi tối thứ Bảy- nhưng mọi thứ trở nên tồi tệ hơn khi cảnh sát lục soát căn hộ của Antron.

Họ tìm thấy bạn cùng phòng của Antron bị giết hại một cách dã man, với phổi của cô bị xé ra khỏi ngực, cơ thể và khuôn mặt của cô ấy có đầy vết răng người. Khi khám nghiệm bụng của Antron, các bác sĩ tìm thấy bụng của anh chứa đầy thịt người, và việc đó chính thức loại bỏ lời biện hộ: “Tôi nghĩ con chó đã ăn thịt bạn tôi”. Hóa ra PCP là một cánh cổng, một cánh cổng có thể đưa chúng ta đến gia nhập hội “Những con Zombie vui vẻ”.


(Big Lurch hồi chưa biến thành quái thú ăn thịt người)

Đương nhiên là chúng tôi cũng không muốn gieo nỗi hoang mang vào tâm trí bạn làm gì. Có rất nhiều người sử dụng PCP một cách đứng đắn ngoài kia. Tất cả những gì chúng tôi muốn nói ở đây là bạn nên đi ăn KFC hay BBQ trước khi hít thứ thuốc này, vì chắc chắn bạn không muốn phê PCP khi bạn đang đói đâu…


A. Urban Legend:

Một người được đưa đi cấp cứu bệnh viện với cơ thể hoàn toàn đóng băng và có vẻ như đã qua đời. Vị bác sĩ lấy búp chọc vào cái xác và nói: “Chuẩn đấy, chết rồi” và “tử thi” được đưa đến nhà xác trước khi có đứa bé nào vô tình lè lưỡi ra liếm và dính chặt lưỡi chúng vào đó. Nhưng chuyện chưa kết thúc ở đó- khi xác người này bắt đầu được làm tan đá, nó cử động và người này đứng dậy, đi ra khỏi bệnh viện như chưa có chuyện gì xảy ra.

B. Sự thật:

Khi hàng xóm tìm thấy cô trong đống tuyết, Jean Hilliard đã đông cứng lại rồi. Đây không phải một biện pháp nghệ thuật đâu nhá, cô ây đông cứng theo đúng nghĩa đen, như là con gà tây trong ngăn đá của bà nội vậy. Cơ thể cô ấy trở nên cứng đến nỗi mà không thể chọc xuyên qua bằng kim, lạnh đến mức không thể đo được nhiệt độ người cô bằng các dụng cụ bình thường và khi họ đưa cô lên xe tựa như đang chất một khúc gỗ lên vậy. Dưới mọi góc độ, cô chả khác gì một tảng băng cả.



Khi que kem nhãn hiệu Jean Hilliard được đưa đến bệnh viện, các bác sĩ cố làm tan băng nhưng không một ai nuôi hi vọng về một kết thúc tốt đẹp cả. Kể cả khi cô chưa chết, tất cả mọi bằng chứng y học cho thấy ít ra cô sẽ bị phát cước nặng nề vì lạnh (frostbite) và tổn thương não.

Nằm trong tấm nhiệt điện, mí mắt của Jean bắt đầu cử động, và một thời gian sau cô tan băng hoàn toàn, hồi sinh như thể không có chuyện gì xảy ra vậy. Cô không hề có biểu hiện về tổn hại sức khỏe sau giấc ngủ say trong băng của cô- không phát cước, não vẫn bình thường. Cô gái 19 tuổi đến từ Dakota đã quay lại từ cõi chết mà không có lấy một vết trầy xước nào trên người. Chả lẽ cô đã uống cocktail chống băng trước lúc đó. Hay Mr.Freeze( một nhân vật phản diện trong Batman) đã đem cô đi làm con nuôi? Bác sĩ Geogre Sather, người chữa trị cho Jean, không bỏ qua bất cứ trường hợp nào hết. Ông nói: “Tôi vẫn không thể giải thích được tại sao cô ấy vẫn sống!”

Chả ai biết chắc được làm sao cô vẫn còn sống, nhưng Jean chắc chắn sẽ có một câu chuyện đáng nhớ để kể cho con cháu mình sau này nếu chúng dám ra ngoài vào trời lạnh mà không có mũ len và găng tay.
Urban Legends và sự thật - phần 2 Urban Legends và sự thật - phần 2 Reviewed by genen on tháng 11 24, 2015 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.