Tôi là nhân viên tìm kiếm cứu hộ thuộc Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ và tôi có vài câu chuyện để kể

Tôi không biết nên đăng mấy câu chuyện này ở đâu nên quyết định chia sẻ chúng lên trên này. Tôi làm nhân viên TKCH (Tìm kiếm cứu hộ - tiếng Anh là SAR) được vài năm rồi, và trong công việc tôi từng thấy vài điều mà tôi đoán các bạn sẽ có hứng nghe kể lại.

Tôi có thành tích khá tốt trong việc tìm kiếm người bị mất tích. Hầu hết là họ chỉ bị đi lạc đường, hay trượt ngã ở một dốc núi nhỏ nên không thể tìm đường quay trở về được. Phần lớn mọi người đều đã nghe câu “ở nguyên tại đó” nên họ cũng không mò đi xa hơn. Tuy nhiên tôi đã từng gặp hai trường hợp mà nạn nhân không ở yên 1 chỗ. Cả hai trường hợp đều làm tôi suy nghĩ rất nhiều, vậy nên tôi quyết định biến chúng thành động lực để tìm kiếm kĩ càng hơn những vụ mất tích mà tôi được gọi đi xử lý. Vụ việc đầu tiên xảy ra khi 1 cậu bé đi hái dâu cùng bố mẹ. Cậu bé và chị cậu đang đi cùng nhau, và cả hai đều biến mất cùng một lúc. Bố mẹ hai em nhỏ chỉ vừa rời mắt ra được vài giây thì hai đứa trẻ đã lạc đi đâu mất. Khi bố mẹ hai em này không thể tìm được con nữa thì họ gọi cho chúng tôi và chúng tôi đã tới tìm quanh khu vực đó. Chúng tôi nhanh chóng tìm được cô con gái, và khi chúng tôi hỏi cô bé xem em của cô đã đang ở đâu thì cô bé nói với chúng tôi rằng em cô đã bị “người gấu” bắt đi rồi. Cô bé nói gã người gấu kia đã đưa mấy quả dâu cho cô và bảo cô phải giữ im lặng, và hắn muốn chơi đùa cùng với em cô một lúc. Lần cuối cô nhìn thấy người em trai là khi nó đang ngồi trên vai của gã “người gấu”, vẻ mặt của em cô trông vẫn bình tĩnh. Đương nhiên, đầu tiên chúng tôi nghĩ ngay đến việc bắt cóc, nhưng chúng tôi không tài nào tìm thấy bất cứ dấu vết của một người nào khác trong khu vực ấy. Cô bé kia thì vẫn khăng khăng quả quyết là hắn ta không phải 1 người bình thường, mà là một gã to cao đầy lông, “giống như 1 con gấu vậy”, và rằng hắn có 1 “khuôn mặt quái dị”. Chúng tôi xục xạo khu vực đấy hàng tuần liền, đó là cuộc tìm kiếm lâu nhất mà tôi từng tham gia. Tuy nhiên chúng tôi không bao giờ tìm được bất kì dấu vết nào của cậu bé đó.



Bear man (hình minh họa)


Trường hợp mất tích tiếp theo là của một phụ nữ trẻ đi cắm trại cùng bà và mẹ của cô. Theo như lời người mẹ thuật lại, con gái bà ta đã leo lên 1 cái cây để ngắm nhìn cho rõ cảnh sắc khu rừng nhưng lại không thấy leo trở xuống. Hai người kia đã đợi hàng giờ đồng hồ ở dưới gốc cây, gọi tên cô gái đó rất nhiều lần trước khi họ gọi cho đội cứu hộ. Lại một lần nữa, chúng tôi tìm kiếm khắp mọi chỗ và cũng không thấy bất cứ dấu vết nào của cô gái đó. Tôi không biết liệu cô ấy đã có thể đi đến nơi đâu, bởi vì cả mẹ và bà của cô ấy đều không thấy cô leo trở xuống.

Một vài lần khi tôi tách ra cùng mấy con chó để đi tìm thì bọn chó thường cố dẫn tôi thẳng lên chỗ mỏm đá. Không phải là đồi, cũng không phải mặt vách đá. Các mỏm đá thẳng, dựng đứng không có chỗ để mà vịn tay trèo lên. Những nơi này luôn gây trở ngại cho chúng tôi, và trong những trường hợp như vậy chúng tôi thường tìm thấy người mất tích ở phía bên kia mỏm đá, hay cách chỗ đám chó đưa chúng tôi đến xa vài dặm. Tôi chắc chắn rằng sẽ phải lời giải thích cho điều này nhưng cũng thật là kì quái.




Mỏm đá dựng
Một trường hợp cụ thể khác, trường hợp này khá là đau lòng. Lúc này là khi chúng tôi phải đi tìm thi thể người. Một cô bé 9 tuổi rơi từ mép đường cao tốc xuống bờ kè phía bên dưới và bị 1 cành cây khô dưới đó đâm xuyên người. Dù đó là một tai nạn hy hữu nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được tiếng mẹ cô bé kêu lên lúc chúng tôi báo cho bà ấy biết điều gì đã xảy ra. Khi bà ấy nhìn thấy chiếc túi chở thi thể con mình được đưa lên xe cứu thương, bà ấy đã hét lên một tiếng kêu ai oán, ám ảnh nhất mà tôi từng phải nghe. Cứ như thể cuộc đời bà ấy đang vỡ vụn thành từng mảnh, và một phần trong bà ấy đã chết theo cô con gái. Tôi nghe một nhân viên TKCH khác thông báo lại là bà ta đã tự sát vài tuần sau khi vụ việc đó xảy ra. Bà ấy đã không thể tiếp tục sống với nỗi đau mất đi con gái mình.

Tôi được gộp chung nhóm với 1 nhân viên TKCH khác vì chúng tôi nhận được thông báo có gấu xuất hiện trong khu vực. Chúng tôi đang tìm kiếm một người đàn ông sau khi đi leo núi không thấy trở về nhà. Thế rồi chúng tôi đã phải leo rất cực lên chỗ chúng tôi đoán anh ta đang ở đó. Chúng tôi tìm thấy anh ta kẹt giữ một khe nứt nhỏ và đã bị gãy chân. Lúc đó quả thật chả hay ho gì. Anh ta đã ở đó gần hai ngày, và chân anh ta rõ ràng là đang bị hoại tử. Chúng tôi đưa anh ta lên 1 chiếc trực thăng, và tôi nghe 1 kỹ thuật viên cấp cứu y tế (EMT) nói rằng anh ta khăng khăng từ chối được chữa trị. Anh ta cứ lải nhải rằng anh ta khỏe re, và khi anh ta lên đến đỉnh núi thì đã gặp 1 người đàn ông ở đó. Anh ta nói gã này không hề có đồ nghề leo núi và đang mặc một chiếc áo khoác có mũ lông trùm cùng 1 cái quần trượt tuyết. Anh ta tới chỗ gã này, và khi gã này quay mặt lại, anh ta thấy, hắn không có mặt. Mặt hắn trống trơn, không có gì cả. Anh ta hoảng quá vội vội vàng vàng leo thật nhanh xuống núi, và đó là lý do tại sao anh ta trượt ngã. Anh ta nói cả đêm anh ta nghe thấy tiếng hắn trèo xuống dưới dãy núi và hét những tiếng ngắt quãng nghe như bị chặn lại giữa chừng. Câu chuyện đó khiến tôi thấy khiếp đảm ghê gớm. Tôi mừng vì mình không phải ở đó để nghe mấy tiếng thét trong đêm.





Một trong những điều kinh dị nhất từng xảy ra với tôi là trong cuộc tìm kiếm 1 cô gái trẻ mất tích khi tách khỏi nhóm cắm trại của mình. Chúng tôi phải ở đó tới tận khuya, vì mấy con chó đã đánh hơi được mùi của cô gái đó. Khi chúng tôi tìm ra thì cô ta đang cuộc tròn người dưới một gốc cây mục. Cô ta đã làm mất đôi giầy và balo của mình, và rõ ràng là cô ta đang hoảng loạn. Cô ta không hề bị thương nên chúng tôi để cho cô ta đi bộ cùng về chỗ dựng trại. Trên đường đi cô ta liên tục nhìn về phía đằng sau và hỏi chúng tôi tại sao “cái gã to lớn với đôi mắt đen” cứ đi theo sau. Chúng tôi chả thấy ai hết, vậy nên chúng tôi coi như đó là triệu chứng sinh ra do hoảng loạn. Tuy nhiên chúng tôi càng về gần chỗ cắm trại thì người phụ nữ này càng bị kích động. Cô ta cứ liên tục yêu cầu tôi nói với gã đó là đừng “làm mặt hề” trêu chọc cô ta nữa. Rồi đến 1 lúc cô ta dừng bước, quay lại đằng sau và bắt đầu quát thét lên về phía rừng cây, nói là cô ta muốn gã kia để cô yên. Cô ta sẽ không đi cùng hắn, cô ta nói như vậy, và cô ta sẽ không để gã bắt chúng tôi. Chúng tôi cuối cùng cũng dỗ dành cô ấy đi tiếp được, nhưng chúng tôi bắt đầu nghe thấy có những tiếng động lạ phát ra xung quanh mình. Nghe gần giống như tiếng ho, nhưng có âm điệu và trầm hơn. Tiếng động dó cũng nghe như thể tiếng côn trùng kêu vậy, tuy rằng thực tình thì tôi cũng không biết phải diễn tả nó ra sao nữa. Khi chúng tôi đã đi vào trong khu vực cắm trại thì người phụ nữ đó quay qua chỗ tôi, và rồi mắt cô ta mở to, theo tôi là to hết mức 1 người có thể làm được. Cô ấy chạm tay lên vai tôi và bảo “Hắn ta nhắn tôi bảo cậu đi nhanh lên. Hắn không thích nhìn cái sẹo trên cổ cậu đâu.” Tôi có một cái sẹo rất nhỏ phía cổ dưới, nhưng nó gần như đã được cổ áo che lấp nên tôi không hiểu tại sao người phụ nữ đó lại nhìn thấy được. Ngay sau khi cô ta nói thế, tôi nghe thấy một tiếng ho rất quái lạ ngay cạnh bên tai, và gần như nhảy dựng lên. Tôi lật đật đẩy cô gái đó đến gần trại hơn, cố gắng không tỏ ra là mình vừa phát hoảng. Tuy nhiên tôi phải nói là mình cảm thấy rất rất vui khi tối hôm ấy chúng tôi rời đi khỏi khu vực đó.


Rừng đêm


Đây là câu chuyện cuối cùng tôi sẽ kể, và đó cũng có lẽ là câu chuyện quái lạ nhất tôi từng gặp. Tôi không biết nó có đúng đối với tất cả các đơn vị TKCH hay không, nhưng trong đơn vị tôi thì đó là một thứ mà chúng tôi thường xuyên bắt gặp nhưng không được phép nói tới. Bạn có thể thử hỏi những nhân viên TKCH khác nhưng kể cả khi họ biết bạn đang nói về vấn đề gì, họ cũng sẽ không hé răng nửa lời với bạn. Giám sát viên của chúng tôi đã dặn dò chúng tôi không được nói về điều này, và đến bây giờ thì chúng tôi đã quá quen thuộc với nó nên cũng chả thấy nó có gì kì lạ nữa. Trong bất kì vụ nào mà chúng tôi phải đi sâu vào vùng rừng núi hoang vu, ý tôi là vào khoảng 30 đến 40 dặm, ở 1 chỗ nào đó chúng tôi sẽ bắt gặp 1 cái cầu thang ngay giữa rừng. Trông nó gần giống như cầu thang nhà bạn được cắt ra và bỏ ở giữa rừng vậy. Tôi đã hỏi về điều này lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng, và các nhân viên khác chỉ nói với tôi là đừng lo về điều đó, và rằng đó là điều bình thường. Tất cả mọi người tôi có hỏi đều trả lời tương tự. Tôi muốn đi kiểm tra lại xem chúng thế nào, nhưng tôi cũng đã được báo trước một cách rất dứt khoát rằng tôi tuyệt đối không bao giờ nên lại gần chúng. Hiện giờ thì tôi cũng chỉ lờ đi mỗi lần bắt gặp bởi vì tôi cũng thường xuyên thấy chúng rồi.



Cầu thang nơi vô định



Tôi còn khá nhiều câu chuyện nữa để kể, và nếu ai đó thấy hứng thú thì ngày mai tôi sẽ kể thêm. Ai có giả thuyết gì về mấy bậc cầu thang, hoặc nếu bạn cũng đã từng nhìn thấy chúng thì hãy cho tôi biết nhé.
Series list:

Tên dịch giả: Già trâu
Nguồn: www.reddit.com
Tôi là nhân viên tìm kiếm cứu hộ thuộc Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ và tôi có vài câu chuyện để kể Tôi là nhân viên tìm kiếm cứu hộ thuộc Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ và tôi có vài câu chuyện để kể Reviewed by genen on tháng 11 04, 2015 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.