The Fear Hormone - Hormone sợ hãi
Những tài liệu sau đây được thu thập trực tiếp từ một phòng thí nghiệm bỏ hoang ở Đức sau Thế Chiến II.
(Băng ghi âm) Những bài kiểm tra sẽ được tiến hành ngày mai. Đội đó không biết họ sẽ phải chờ đợi cái gì. Nhiệm vụ của chúng ta là tiến hành những nghiên cứu mới và biến nó thành vũ khí ngoài tiền tuyến. Chúng tôi vừa khám phá ra rằng não bộ của người có tiết ra một chất hóa học (trước kia chưa phát hiện ra) khi có cảm giác sợ hãi. Vì một số lý do cụ thể, thí nghiệm này rất nguy hiểm. Hai vật thí nghiệm đã được chọn ra, và theo như chúng tôi được kể lại thì chúng đã bị kết án tử hình, nhưng thay vì bị bắn, chúng được đưa vào làm thí nghiệm. Những vật thí nghiệm được cung cấp một cái bàn, cùng với 2 cái ghế, một cái cũi với một tấm nệm, một cái kệ sách, một quyển sổ và một cây bút, và khu vực nhà tắm gồm toilet, bồn rửa mặt và gương. Kết thúc báo cáo.
(Tài liệu viết) Vật chủ A và B được cho hóa chất với liều lượng nhỏ, hòa vào nước uống. Vật chủ A đã uống nước, nhưng chưa cho thấy dấu hiệu thay đổi nào về tích cách và hành vi nào quan sát được. Vật chủ B từ chối uống nước. Anh ta bị bắt phải tiếp nhận hóa chất với cùng liều lượng, nhưng bằng cách tiêm. Anh ta cố chống cự, nhưng vô ích. Không lâu sau đó, anh ta có những biểu hiện căng thẳng, gần như bị ảo giác, nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng động. Các vật chủ được ra lệnh là phải giữ hoạt động, hoặc ngủ, không được có cảm giác an nhàn.
(Tài liệu viết) Mất kha khá thời gian, nhưng chúng tôi đã chế ra được dạng hơi của loại hóa chất này. Nếu nó cho thấy tác dụng trên các vật thí nghiệm thì đây sẽ là một vũ khí đáng gờm. Liều lượng được tăng lên chút ít. Không có vật chủ nào cảm thấy rằng chất hóa học được bơm vào phòng. Vài phút sau, vật chủ A ngừng đọc sách, và nhìn quanh phòng với vẻ lo lắng. Sau khoảng 1 giờ, anh ta lại tiếp tục đọc sách. Còn vật chủ B thì ngay lập tức có phản ứng. Anh ta mở cuốn sổ lần đầu tiên, và viết: “Cái gì đang xảy ra vậy? Đừng có thì thầm vào tai tôi nữa. Tôi không muốn nghe.” lên một mảnh giấy và xé nó ra và luồn qua khe cửa ra ngoài. Không có lời đáp lại.
(Viết) Chúng tôi đang quan sát những tác động dài, nhưng với hành vi ít của vật chủ A, còn quan sát vật chủ B với tác động ngắn hạn và hành vi thể hiện rõ. Kết quả lại đáng kinh ngạc. Vật chủ A trở nên không ổn định dần đều. Anh ta không đọc sách, không ăn và bằng mọi giá trốn tránh những chiếc gương. Anh ta trở nên quá khích, và ném những quyên sách dày cộp vào gương với sức mạnh đáng kinh ngạc, làm vỡ toang tấm gương. Còn vật chủ B thì lại có những hành động... tò mò. Anh ta bắt đầu ngồi nhìn chằm chằm vào cái ghế thứ 2. Nhưng anh ta không nhìn vào cái ghế, anh ta như thể đang có một giao tiếp bằng mắt với ai đó đang ngồi trên chiếc ghế đó. Cái đó có vẻ không ổn, nhưng chắc chắn là đã có kết quả. Hội đồng chắc chắn sẽ được hài lòng.
(Ghi âm) (giọng đau khổ)
Chúng tôi không muốn thế này ! Chúng tôi đã làm gì nên tôi mà phải nhận trừng phạt của Chúa thế này chứ ? Vật chủ B đã trốn khỏi nơi thí nghiệm, bằng cách lẳng chiếc ghế thẳng vào kính quan sát, làm nó vỡ toang. Kính dày 5 inches, được tăng cường... trông hắn ta còn như chưa chạm vào cái ghế... hắn ta trốn thoát từ cái lỗ vỡ trên cửa... (một tiếng hét lớn át hết tiếng ghi âm) CỨU TÔI , HES RIPPI (tiếng kêu gào khủng hoảng) – Những đường ống đang rò rỉ phần khí gas còn lại ở khắp mọi nơi ! Nguồn điện đã bị cắt, hắn ta đã giết hết bảo vệ- Ôi Chúa ơi... Ôi không, không , KHÔNG, KHÔNG , XIN ĐỪNG ! (tiếng gầm gừ, kêu gào như của một con thú, tiếng vật lộn. Đoạn còn lại của cuộn băng là im lặng).
(Một đoạn ghi cuối cùng được tìm thấy, viết vội, không rõ ràng. )
Họ chết rồi. Tất cả. Tôi nghe thấy hắn qua tường. Tôi nghe thấy tiếng hắn thì thầm. Đây ... đây... Đến đây bắt tao đi ! Tao không muốn tiếp tục nữa (ngắt đoạn)
(Đoạn ghi kết thúc, đoạn dưới bị máu loang quá nhiều không nhìn được).
Ngày 23 tháng 4 năm 1944, quân Đồng Minh phát hiện một phòng thí nghiệm bỏ hoang tại Đức, với cửa vào duy nhất bị niêm phong. Sử dụng thuốc nổ, họ miễn cưỡng tiến được vào bên trong, với nghi vấn là tại sao nó lại được niêm phong nghiêm ngặt như vậy. Họ tìm thấy 13 xác người, trong đó 12 xác mặc áo phòng thí nghiệm, bị xé thành nhiều phần, một trường hợp bị xé đôi. Xác thứ 13 không xác định, mặc quần áo nâu, không đầu. Một cuộc điều tra lớn được mở ra bởi quân đội Đức để tìm nguyên nhân, nhưng đã bị hủy do rất nhiều binh lính đã xin rút, mặc dù bị đe dọa tới cả tính mạng. Tới nay, không ai biết “B” đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn được coi là đã chết.
(Băng ghi âm) Những bài kiểm tra sẽ được tiến hành ngày mai. Đội đó không biết họ sẽ phải chờ đợi cái gì. Nhiệm vụ của chúng ta là tiến hành những nghiên cứu mới và biến nó thành vũ khí ngoài tiền tuyến. Chúng tôi vừa khám phá ra rằng não bộ của người có tiết ra một chất hóa học (trước kia chưa phát hiện ra) khi có cảm giác sợ hãi. Vì một số lý do cụ thể, thí nghiệm này rất nguy hiểm. Hai vật thí nghiệm đã được chọn ra, và theo như chúng tôi được kể lại thì chúng đã bị kết án tử hình, nhưng thay vì bị bắn, chúng được đưa vào làm thí nghiệm. Những vật thí nghiệm được cung cấp một cái bàn, cùng với 2 cái ghế, một cái cũi với một tấm nệm, một cái kệ sách, một quyển sổ và một cây bút, và khu vực nhà tắm gồm toilet, bồn rửa mặt và gương. Kết thúc báo cáo.
(Tài liệu viết) Vật chủ A và B được cho hóa chất với liều lượng nhỏ, hòa vào nước uống. Vật chủ A đã uống nước, nhưng chưa cho thấy dấu hiệu thay đổi nào về tích cách và hành vi nào quan sát được. Vật chủ B từ chối uống nước. Anh ta bị bắt phải tiếp nhận hóa chất với cùng liều lượng, nhưng bằng cách tiêm. Anh ta cố chống cự, nhưng vô ích. Không lâu sau đó, anh ta có những biểu hiện căng thẳng, gần như bị ảo giác, nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng động. Các vật chủ được ra lệnh là phải giữ hoạt động, hoặc ngủ, không được có cảm giác an nhàn.
(Tài liệu viết) Mất kha khá thời gian, nhưng chúng tôi đã chế ra được dạng hơi của loại hóa chất này. Nếu nó cho thấy tác dụng trên các vật thí nghiệm thì đây sẽ là một vũ khí đáng gờm. Liều lượng được tăng lên chút ít. Không có vật chủ nào cảm thấy rằng chất hóa học được bơm vào phòng. Vài phút sau, vật chủ A ngừng đọc sách, và nhìn quanh phòng với vẻ lo lắng. Sau khoảng 1 giờ, anh ta lại tiếp tục đọc sách. Còn vật chủ B thì ngay lập tức có phản ứng. Anh ta mở cuốn sổ lần đầu tiên, và viết: “Cái gì đang xảy ra vậy? Đừng có thì thầm vào tai tôi nữa. Tôi không muốn nghe.” lên một mảnh giấy và xé nó ra và luồn qua khe cửa ra ngoài. Không có lời đáp lại.
(Viết) Chúng tôi đang quan sát những tác động dài, nhưng với hành vi ít của vật chủ A, còn quan sát vật chủ B với tác động ngắn hạn và hành vi thể hiện rõ. Kết quả lại đáng kinh ngạc. Vật chủ A trở nên không ổn định dần đều. Anh ta không đọc sách, không ăn và bằng mọi giá trốn tránh những chiếc gương. Anh ta trở nên quá khích, và ném những quyên sách dày cộp vào gương với sức mạnh đáng kinh ngạc, làm vỡ toang tấm gương. Còn vật chủ B thì lại có những hành động... tò mò. Anh ta bắt đầu ngồi nhìn chằm chằm vào cái ghế thứ 2. Nhưng anh ta không nhìn vào cái ghế, anh ta như thể đang có một giao tiếp bằng mắt với ai đó đang ngồi trên chiếc ghế đó. Cái đó có vẻ không ổn, nhưng chắc chắn là đã có kết quả. Hội đồng chắc chắn sẽ được hài lòng.
(Ghi âm) (giọng đau khổ)
Chúng tôi không muốn thế này ! Chúng tôi đã làm gì nên tôi mà phải nhận trừng phạt của Chúa thế này chứ ? Vật chủ B đã trốn khỏi nơi thí nghiệm, bằng cách lẳng chiếc ghế thẳng vào kính quan sát, làm nó vỡ toang. Kính dày 5 inches, được tăng cường... trông hắn ta còn như chưa chạm vào cái ghế... hắn ta trốn thoát từ cái lỗ vỡ trên cửa... (một tiếng hét lớn át hết tiếng ghi âm) CỨU TÔI , HES RIPPI (tiếng kêu gào khủng hoảng) – Những đường ống đang rò rỉ phần khí gas còn lại ở khắp mọi nơi ! Nguồn điện đã bị cắt, hắn ta đã giết hết bảo vệ- Ôi Chúa ơi... Ôi không, không , KHÔNG, KHÔNG , XIN ĐỪNG ! (tiếng gầm gừ, kêu gào như của một con thú, tiếng vật lộn. Đoạn còn lại của cuộn băng là im lặng).
(Một đoạn ghi cuối cùng được tìm thấy, viết vội, không rõ ràng. )
Họ chết rồi. Tất cả. Tôi nghe thấy hắn qua tường. Tôi nghe thấy tiếng hắn thì thầm. Đây ... đây... Đến đây bắt tao đi ! Tao không muốn tiếp tục nữa (ngắt đoạn)
(Đoạn ghi kết thúc, đoạn dưới bị máu loang quá nhiều không nhìn được).
Ngày 23 tháng 4 năm 1944, quân Đồng Minh phát hiện một phòng thí nghiệm bỏ hoang tại Đức, với cửa vào duy nhất bị niêm phong. Sử dụng thuốc nổ, họ miễn cưỡng tiến được vào bên trong, với nghi vấn là tại sao nó lại được niêm phong nghiêm ngặt như vậy. Họ tìm thấy 13 xác người, trong đó 12 xác mặc áo phòng thí nghiệm, bị xé thành nhiều phần, một trường hợp bị xé đôi. Xác thứ 13 không xác định, mặc quần áo nâu, không đầu. Một cuộc điều tra lớn được mở ra bởi quân đội Đức để tìm nguyên nhân, nhưng đã bị hủy do rất nhiều binh lính đã xin rút, mặc dù bị đe dọa tới cả tính mạng. Tới nay, không ai biết “B” đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn được coi là đã chết.
The following is transcribed directly from documents found in an abandoned German test lab by American soldiers during the aftermath of WWII, roughly translated into English.
(Audio Tape) Testing is to begin tomorrow. The team does not know what to expect. Our mission is to take new research and turn it into a weapon for the war-front. It has recently been discovered that the brain releases a (previously unknown) chemical when feeling fear. For obvious reasons, this test could be extremely dangerous.
Two test subjects have been selected, and from what we were told, they were sentenced to death, but are going to instead be used as subjects in this experiment.. Subjects are given a table with two chairs, a cot with a mattress, a stocked bookcase, a notebook and pen, and a bathroom area consisting of a toilet, a sink, and a mirror. Food and water are given through a small, seal-able opening. I have nothing more to report at this time.
(Written Document) Test Subject A and B are being given the chemical in a small dose, mixed with water. Test Subject A has consumed the water, and has shown no visible changes in mood or behavior. Test Subject B has refused to drink the water. He has been forcefully given the same dosage, but by direct injection.
He gave some resistance, but was easily controlled and injected. Shortly afterward, he seemed nervous, almost paranoid, and jumped whenever he heard sudden noises. Subjects have been told to try and remain active, or sleep, not just idle.
(Written Document) It took time, but we have developed a gas based version of the chemical. If shown effective on subjects, this could become a valuable weapon. Dosage has been increased slightly. Neither subjects were aware that the chemical was being let into the room. After a few minutes, subject A stopped reading, and began to look around the room cautiously. After an estimated hour, he began to read again. Subject B immediately responded. He opened the notebook for the first time, and wrote "What is going on? Stop whispering to me. I do not want to hear you." onto a piece of paper, ripped it out of the notebook, and slipped it under the door. No reply was given.
(Written) We are going to observe the effects of long term, low amounts of the gas on subject A, and we are going to observe the effects of a short, high amount period of the gas on Subject B. The results are shocking to say the least. Subject A progressively became more unstable. He stopped reading, would not eat, and avoided the mirror at all costs. He suddenly became very aggressive, and threw a heavy book at the mirror with surprising force, shattering it.
Subject B's reaction was more... curious. He began staring at the second chair. But he was not looking at the chair, he was looking as if he was making eye contact with someone sitting in the chair. Something seems amiss, but we are definitely getting results. The Führer will be most pleased.
(Vocal Recording) (The voice sounds distressed.)
We did not want this! What did we do to deserve God's vengeance such as this?! Subject B escaped from his cell, the chair he was staring at was thrown across the room, straight into the viewing glass, instantly shattering it. It was 5 inches thick, reinforced... He didn't even touch the chair... He has escaped out of the hole made by the impa- (a very loud scream drowns out anything being said.) HELP ME, HES RIPPI (Loud crunch) - The vents are leaking the gas into the rest of the facility! The power has gone offline, and he has killed off all the gau - Oh my Lord... Oh, no, no NO, NO, PLEASE! (there is a loud, beastly roar, and sounds of struggle. The rest of the tape is silence.)
(One final note was found. It seemed to be hastily written, and barely legible.)
They are dead. Everyone one of them. I hear him in the walls. I hear him whispering to me. Yes.. Yes.. Please come and take me away! I want no more of th
(And the note ends there, the rest too soaked in blood to read.)
In April 23, 1944, Allied soldiers found an abandoned German laboratory, with its only door sealed shut. Using explosive charges, they forcefully entered the laboratory, wondering what was so important that the Germans had to lock it away. They found 13 bodies, 12 of which had matching lab coats on, mangled to pieces, and in one case, ripped straight in half. The 13th body had nondescript, brown clothing, and no head.
A larger scale investigation was launched later by the Germans as to determine what had happened, but was canceled after many German soldiers absolutely refused to return to the laboratory, even if threatened with their lives. To this day, nobody knows what happened to "B", but he is presumed dead.
(Audio Tape) Testing is to begin tomorrow. The team does not know what to expect. Our mission is to take new research and turn it into a weapon for the war-front. It has recently been discovered that the brain releases a (previously unknown) chemical when feeling fear. For obvious reasons, this test could be extremely dangerous.
Two test subjects have been selected, and from what we were told, they were sentenced to death, but are going to instead be used as subjects in this experiment.. Subjects are given a table with two chairs, a cot with a mattress, a stocked bookcase, a notebook and pen, and a bathroom area consisting of a toilet, a sink, and a mirror. Food and water are given through a small, seal-able opening. I have nothing more to report at this time.
(Written Document) Test Subject A and B are being given the chemical in a small dose, mixed with water. Test Subject A has consumed the water, and has shown no visible changes in mood or behavior. Test Subject B has refused to drink the water. He has been forcefully given the same dosage, but by direct injection.
He gave some resistance, but was easily controlled and injected. Shortly afterward, he seemed nervous, almost paranoid, and jumped whenever he heard sudden noises. Subjects have been told to try and remain active, or sleep, not just idle.
(Written Document) It took time, but we have developed a gas based version of the chemical. If shown effective on subjects, this could become a valuable weapon. Dosage has been increased slightly. Neither subjects were aware that the chemical was being let into the room. After a few minutes, subject A stopped reading, and began to look around the room cautiously. After an estimated hour, he began to read again. Subject B immediately responded. He opened the notebook for the first time, and wrote "What is going on? Stop whispering to me. I do not want to hear you." onto a piece of paper, ripped it out of the notebook, and slipped it under the door. No reply was given.
(Written) We are going to observe the effects of long term, low amounts of the gas on subject A, and we are going to observe the effects of a short, high amount period of the gas on Subject B. The results are shocking to say the least. Subject A progressively became more unstable. He stopped reading, would not eat, and avoided the mirror at all costs. He suddenly became very aggressive, and threw a heavy book at the mirror with surprising force, shattering it.
Subject B's reaction was more... curious. He began staring at the second chair. But he was not looking at the chair, he was looking as if he was making eye contact with someone sitting in the chair. Something seems amiss, but we are definitely getting results. The Führer will be most pleased.
(Vocal Recording) (The voice sounds distressed.)
We did not want this! What did we do to deserve God's vengeance such as this?! Subject B escaped from his cell, the chair he was staring at was thrown across the room, straight into the viewing glass, instantly shattering it. It was 5 inches thick, reinforced... He didn't even touch the chair... He has escaped out of the hole made by the impa- (a very loud scream drowns out anything being said.) HELP ME, HES RIPPI (Loud crunch) - The vents are leaking the gas into the rest of the facility! The power has gone offline, and he has killed off all the gau - Oh my Lord... Oh, no, no NO, NO, PLEASE! (there is a loud, beastly roar, and sounds of struggle. The rest of the tape is silence.)
(One final note was found. It seemed to be hastily written, and barely legible.)
They are dead. Everyone one of them. I hear him in the walls. I hear him whispering to me. Yes.. Yes.. Please come and take me away! I want no more of th
(And the note ends there, the rest too soaked in blood to read.)
In April 23, 1944, Allied soldiers found an abandoned German laboratory, with its only door sealed shut. Using explosive charges, they forcefully entered the laboratory, wondering what was so important that the Germans had to lock it away. They found 13 bodies, 12 of which had matching lab coats on, mangled to pieces, and in one case, ripped straight in half. The 13th body had nondescript, brown clothing, and no head.
A larger scale investigation was launched later by the Germans as to determine what had happened, but was canceled after many German soldiers absolutely refused to return to the laboratory, even if threatened with their lives. To this day, nobody knows what happened to "B", but he is presumed dead.
Nguồn: creepypasta.wikia.com
The Fear Hormone - Hormone sợ hãi
Reviewed by genen
on
tháng 11 10, 2015
Rating:
Không có nhận xét nào: