Tôi là nhân viên tìm kiếm cứu hộ thuộc Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ và tôi có vài câu chuyện để kể (Phần 3)
Lại 1 lần nữa các bác khiến tôi thấy ngạc nhiên vì lượng người xem chuyện của tôi và bình luận nhiều đến vậy! Tôi không thể nào trả lời lại từng câu hỏi của mỗi người được nên tôi lại chỉ có thể nêu ra vài thứ chung chung, và sau đó tiếp tục viết thêm những câu chuyện khác. Tôi sẽ cố viết nhiều hết mức có thể, cộng thêm cả chuyện của bạn tôi nữa, và tôi chắc chắn sẽ không update thêm nếu tôi không có cơ hội tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi mà bản thân tôi sẽ phải hỏi cấp trên của mình.
Được rồi, giờ thì là vài giải đáp cho những câu hỏi chung chung:
• Không may là tôi không thấy thoải mái lắm nếu phải nói rõ ràng chính xác nơi tôi đang làm việc. Trong bất cứ trường hợp nào thì có vài điều tôi nhắc tới ở đây cũng sẽ khiến tôi gặp rắc rối to hoặc thậm chí là bị đuổi việc. Vậy nên tốt nhất là tôi không nên bàn sâu hơn về vấn đề này. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi ở Mỹ, trong 1 khu vực dày kín rừng núi, những nơi hoang dã. Tôi đang nói đến chỗ có hàng trăm dặm rừng phủ dày đặc, với một vòng cung núi và vài cái hồ.
• Vẫn có rất nhiều người có hứng thú với mấy cái thang, và may thay cho mấy bác là anh bạn tôi lại có 1 câu chuyện liên quan đến chúng mà tôi nghĩ mọi người sẽ thích. Tôi sẽ nói sau trong phần cuối bài này. Còn về vấn đề liệu tôi đã thử nghĩ đến việc hỏi cấp trên về mấy cái thang đó chưa, thì tôi đã từng muốn hỏi, nhưng lại 1 lần nữa, tôi không muốn mạo hiểm để mất công việc này. Tuy nhiên, 1 trong những sếp cũ của tôi đã không còn làm nhân viên TKCH nữa, nên có khả năng ông ấy sẽ sẵn sàng nói cho tôi biết về chúng. Tôi sẽ thử trò chuyện với ông ấy trong tuần này, và tôi sẽ nói cho các bác biết kết quả ra sao.
• Còn về lời khuyên trong công việc TKCH thì tôi nghĩ lời khuyên tốt nhất tôi có thể đưa ra cho các bác là hãy thử liên hệ với cơ quan Kiểm Lâm địa phương để xem họ có cho các bác đăng kí khóa huấn luyện không, hay để xem yêu cầu khả năng của các bác ra sao. Tôi đã làm công việc này được mấy năm trời rồi, và tôi bắt đầu từ việc làm tình nguyện viên giúp cho các công tác TKCH. Đây là 1 công việc tuyệt vời, mặc dù thỉnh thoảng phải gặp những trường hợp đau buồn thì tôi vẫn thấy ngoài việc này ra tôi chẳng muốn làm công việc nào khác cả.
Được rồi, giờ thì đến phần mấy câu chuyện:
• Vụ đầu tiên xảy ra trong lần tôi vừa kết thúc đợt thực tập, và vẫn còn khá lạ lẫm với nhiều thứ. Trước khi tôi nhận công việc này, tôi từng là một tình nguyện viên nên tôi có nền tảng cơ bản những gì phải làm, những gì có thể xảy đến. Tuy nhiên những lần tôi tham gia TKCH khi còn là tình nguyện viên thường chỉ là đi tìm người bị lạc sau khi những lão làng trong ngành đã lần ra dấu vết của họ. Khi làm nhân viên TKCH tức nghĩa là phải tham gia vào tất cả mọi tình huống, từ việc bị động vật cắn cho đến việc bị trụy tim mạch. Vụ tôi đang kể là 1 vụ khi chúng tôi bị gọi đi vào lúc sáng sớm, từ 1 cặp vợ chồng đang đi trên đường mòn cạnh chỗ 1 cái hồ. Người chồng đang trong trạng thái bị kích động còn chúng tôi thì không thể suy xét được xem chuyện gì đang diễn ra. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng người phụ nữ đang kêu thét qua điện thoại, và người chồng thì cầu xin chúng tôi đến đó ngay lập tức. Khi chúng tôi đến nơi, chúng tôi thấy anh ta đang giữ lấy chị vợ, và người vợ đang ôm thứ gì đó trong tay. Cô ấy hét lên những tiếng kêu khủng khiếp, như thể tiếng rú của động vật còn người chồng thì đang khóc nức nở. Khi anh ta nhìn thấy chúng tôi, anh ta hét kêu chúng tôi ra giúp hai người bọn họ, và xin chúng tôi đưa xe cứu thương lên đây ngay. Lúc đó rõ ràng là chúng tôi chẳng thể lái 1 chiếc xe cứu thương lên con đường mòn đi bộ được, nên chúng tôi hỏi anh ta xem liệu chị vợ có cần giúp đỡ không, hay là cô ấy có thể tự đi được. Anh ta vẫn đang trong trạng thái hoảng loạn, nhưng cố gắng nói được với chúng tôi là không phải chị vợ là người cần được giúp đỡ. Trong khi 1 người có kinh nghiệm cố gắng chấn an người chồng thì tôi đi ra chỗ chị vợ và hỏi chị ta xem chuyện gì đã xảy ra. Chị ta đang ôm một thứ gì đó và đung đưa, nhưng người cứ run lên bần bật từng cơn, Tôi cúi người xuống để xem chị ta đang ôm cái gì mà làm người chị ta nhuốm máu. Thế rồi tôi nhận ra chiếc dây địu chị ta đeo trước người và tim tôi chùng xuống. Tôi bảo chị ta kể xem có chuyện gì thế, trong lúc nhẹ nhàng gỡ tay chị ta ra để xem chị ta đang ôm thứ gì. Đó là em bé của chị ấy, rõ ràng là đứa trẻ đã chết rồi. 1 bên đầu nó bị lõm vào, và toàn thân đứa bé đầy những vết xước. Cho dù trước đó tôi đã từng trông thấy xác chết rồi nhưng có cái gì đó trong tình huống ấy gây lên 1 cú chấn động trong tâm thức tôi. Tôi phải mất vài giây để bình tĩnh lại, rồi đứng lên và đi gọi 1 ông “lão làng” khác đang đứng không làm gì. Tôi nói với ông ấy đó là 1 đứa trẻ đã chết, và ông ấy chỉ vỗ nhẹ lên vai tôi rồi nói là ông ấy sẽ xử lý việc này. Phải mất hơn 1 tiếng đồng hồ chúng tôi mới có thể thuyết phục người phụ nữ cho chúng tôi xem xét đứa con của chị ta. Mỗi lần chúng tôi thử tách đứa bé ra khỏi chị ta, chị ta lại dấu nó đi và nói với chúng tôi là sẽ không để chúng tôi lấy đứa bé, vì thằng bé sẽ ổn thôi nếu chúng tôi để chị ta yên với con mình. Song cuối cùng thì 1 “lão làng” cũng đã chấn an được chị ta, và chị ta cũng đưa thi thể đứa bé cho chúng tôi. Chúng tôi đưa nó quay lại khu vực cứu thương, nhưng khi chuyên viên cấp cứu y tế có mặt ở đó thì họ nói với chúng tôi rằng thằng bé đã hết hy vọng cứu chữa rồi. Nó đã chết ngay khi gặp chấn thương vùng đầu. Tôi có 1 người bạn tốt làm y tá ở bệnh viện nơi hai vợ chồng kia được đưa đến, và cô ấy kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Thì ra hai vợ chồng kia đang đi cùng nhau, người vợ địu con đằng dây đeo trước ngực và họ phải dừng lại vì đứa bé kêu khóc. Người bố mới đem con ra và vừa ôm con vừa nhìn ngắm 1 con mương nhỏ chảy cạnh đường. Người mẹ đến đứng bên cạnh chồng nhưng chị ta vấp phải một đám sỏi và bị trượt ngã. Chị ta ngã vào người ông chồng làm anh ta đánh rơi đứa bé. Đứa bé bị rơi 6 mét xuống thẳng cái mương nước và đập đầu vào mấy tảng đá dưới đáy mương. Người bố vội trèo xuống để vớt đứa bé, nhưng thằng bé bị đập đầu vào đá và đã chết ngay lúc rơi xuống rồi. Đứa bé chỉ mới có khoảng 15 tháng tuổi . Đó hoàn toàn là một tai nạn khủng khiếp nhưng hi hữu, gây ra do hàng loạt những việc đan xen nhau dẫn đến kết quả tồi tệ nhất. Chắc chắn đó là một trong những vụ khá tệ mà tôi từng tham gia.
• Tôi chưa phải gặp nhiều vụ bị thú vật cắn trong thời gian tôi làm nhân viên TKCH, hầu hết là do không có nhiều động vật dám lại gần khu vực leo núi. Cũng có gấu trong khu ấy, nhưng chúng thường lánh khá xa chỗ người đi lại, và rất hiếm khi bắt gặp được con gấu nào. Hầu hết các loài động vật có thể thấy ở đây là những con nhỏ nhỏ dạng như chó sói, chồn (hay gấu mèo Mỹ), hay chồn hôi. Dù vậy chúng ta thường hay thấy bọn nai sừng tấm. Và để tôi nói với các bác điều này: bọn nai sừng tấm là lũ điên thích quậy phá. Chúng sẽ đuổi theo bất cứ cái gì mà không hề biết lý do, và bạn sẽ chỉ còn biết cầu chúa nếu đi phải vào giữa chỗ 1 con nai cái và con nhỏ của nó. Một trong những cuộc gọi khá bất ngờ đến từ một gã bị 1 con nai đực khổng lồ đuổi riết, đến nỗi bị kẹt trên 1 cái cây. Phải mất gần 1 tiếng đồng hồ mới đưa anh ta xuống được. Rồi khi anh ta đặt chân được đến mặt đất, anh ta nhìn tôi và nói: “Quỷ thần trời đất ạ, bọn điên quái quỷ ấy lại gần mới thấy to vật vã.” Theo tôi đây không phải chuyện gì rùng rợn cả, tuy nhiên đến tận giờ chúng tôi vẫn cười nắc nẻ mỗi khi nhắc đến chuyện ấy.
• Tôi thật tình không hiểu tại sao mình lại quên béng mất câu chuyện tôi sắp kể, cho dù tới tận giờ nó vẫn là điều rùng rợn nhất từng xảy đến với tôi. Tôi cho là trong 1 thời gian dài tôi đã phải cố quên nó đi vậy nên nó không hiện lên ngay trong đầu tôi lúc trước. Là 1 người phải dành hầu hết thời gian ở trong rừng, bạn sẽ chẳng muốn mình sợ sệt vì phải đi 1 mình, hay lạc giữa nơi hoang vu. Đó là lý do tại sao khi phải trải qua những điều như thế này phải cố mà quên chúng đi để tiếp tục công việc. Điều xảy đến với tôi trong câu chuyện tới, cho đến thời điểm này là thứ duy nhất khiến tôi phải cân nhắc nghiêm túc về công việc đang làm liệu có phù hợp với tôi hay không. Tôi thật sự không muốn nói nhiều về nó, nhưng tôi sẽ cố hết sức để nhớ lại hết các sự kiện. Theo những gì tôi nhớ được, việc này xảy ra vào đợt cuối xuân. Vụ việc đó là một vụ trẻ bị lạc thường thấy: 1 bé gái 4 tuổi đi lạc ra xa hơn khu vực cắm trại của gia đình, và đã mất tích được tầm 2 tiếng đồng hồ. Bố mẹ cô bé hoàn toàn tuyệt vọng và nói với chúng tôi điều mà hết hết các ông bố bà mẹ đều nói; đại loại như con tôi sẽ chẳng bao giờ đi xa như vậy, con bé rất ngoan và sẽ luôn đi gần bố mẹ, con bé chưa bao giờ làm thế cả. Chúng tôi đảm bảo với nhị vị phụ huynh là chúng tôi sẽ làm hết khả năng để tìm ra cô bé. Sau đó chúng tôi chia nhau ra tìm theo cách thức của 1 cuộc TKCH tiêu chuẩn. Tôi được nhóm lại đi cùng 1 anh bạn thân, và chúng tôi vừa leo vừa chuyện trò như thường. Tôi biết nghe có vẻ vô cảm nhưng khi làm công việc này đủ lâu dần dần người ta sẽ bị chai sạn đi. Những chuyện như thế này trở thành chuyện thường ngày, và theo tôi thì đến một lúc nào đó phải tự làm chai sạn bản thân để có thể xử lý công việc. Chúng tôi tìm đến trọn 2 giờ đồng hồ, đi đến xa hơn cả những chố mà chúng tôi nghĩ bé gái kia có thể tới. Rồi khi chúng tôi đi qua một cái rãnh thì có thứ gì đó khiến chúng tôi đồng loạt đứng khựng lại. Chúng tôi nhìn nhau, cứng đơ người, và có 1 cảm giác giống như thể bị hạ áp lúc đi máy bay. Tai tôi kêu ù ù, và tôi có một cảm giác quái lạ như thể bị rơi thẳng xuống 3 mét. Tôi định quay ra hỏi ông bạn tôi xem có thấy thế không nhưng chưa kịp hỏi thì chúng tôi đã nghe thấy tiếng động lớn nhất trong đời. Cứ như thể một con tàu chở hàng đi ngay qua chỗ chúng tôi vậy, song tiếng động đó cùng một lúc tới từ mọi hướng, kể cả phía trên và phía dưới chỗ chúng tôi đứng. Ông bạn tôi hét lên với tôi điều gì nhưng tôi không thể nghe thấy gì qua tiếng ầm ầm điếc tai này. Đương nhiên là chúng tôi giật hết cả nảy lên, vội vội vàng vàng nhìn quanh quất để cố tìm xem thứ tiếng đó phát ra từ đâu, nhưng không một ai trong chúng tôi có thể thấy bất cứ thứ gì. Tất nhiên là đầu tiên tôi nghĩ ngay đến sạt lở đất nhưng chúng tôi không hề đứng gần 1 mỏm đá nào cả, mà kể cả có đứng đó thì đáng ra giờ đống đất đá phải đổ ụp lên đầu chúng tôi rồi mới phải. Tiếng động đó cứ tiếp tục liên hồi, trong khi chúng tôi cố gắng hét lên để nói với nhau nhưng kể cả khi đứng sát cạnh nhau chúng tôi vẫn chả nghe thấy gì ngoài âm thanh kia. Rồi, như nó đột nhiên tới nó cũng đột nhiên tắt lịm, như thể có kẻ nào đó ấn công tắc bật tắt vậy. Chúng tôi cứ đứng như vậy một lúc, hoàn toàn yên lặng, và dần dần âm thanh bình thường của khu rừng lạ trở lại. Ông bạn mới hỏi tôi chuyện quái gì vừa xảy ra vậy, nhưng tôi chỉ có thể nhún vai tỏ ý mình cũng không biết, và chúng tôi chỉ đứng nhìn nhau khó hiểu mất một lúc. Tôi liên lạc qua bộ đàm thông báo xem có ai nghe thấy âm thanh gì cứ như thể tận thế đến nơi rồi không, nhưng không ai nghe thấy gì hết, mặc dù chúng tôi chỉ ở cách nhau 1 khoảng có thể hét gọi nhau được. Ông bạn kia và tôi đành tảng lờ việc kia mà tiếp tục đi tìm. Khoảng 1 tiếng sau, chúng tôi cùng thông báo qua bộ đàm và vẫn chưa ai tìm thấy cô bé kia cả. Hầu hết mọi lúc thì chúng tôi sẽ rút về và thôi không tìm khi trời bắt đầu tối, song bởi vì chúng tôi chưa có manh mối gì để lần ra dấu vết cô bé, nên vài người trong chúng tôi tiếp tục tìm kiếm, trong đó có cả tôi và anh bạn kia. Chúng tôi bám sát nhau, và gọi tên cô bé vài phút một lần. Đến lúc này, tôi vẫn hi vọng cho dù còn rất ít khả năng chúng tôi có thể tìm được cô bé, vì dù cho tôi có không ưa bọn nhóc lắm, việc để một đứa bé một mình ngoài này giữa đêm tối thật kinh khủng. Khu rừng có thể trông đáng sợ với một đứa bé trong ánh sáng ban ngày; và khi màn đêm buông xuống, nó sẽ giống như một con quái vật ở cấp độ hoàn toàn khác. Tuy nhiên chúng tôi chưa thể thấy bất cứ dấu vết nào của cô bé, hay nhận được lời đáp lại nào của cô bé. Đến tầm nửa đêm, chúng tôi quyết định quay về chỗ tập trung đã hẹn trước. Chúng tôi đã đi được nửa đường thì đột nhiên anh bạn tôi dừng lại và rọi đèn pin về ngay trước mặt chúng tôi, chiếu ánh sáng vào chỗ 1 cái bẫy sập, hay đúng hơn là 1 đám cây chết. Tôi hỏi anh bạn xem có phải anh ta đã nghe thấy tiếng ai đáp lại không, nhưng anh ta chỉ kêu tôi giữ im lặng 1 lúc và nghe ngóng. Tôi làm theo, và nghe thấy tiếng gì đó như tiếng khóc trẻ con từ đằng xa. Chúng tôi cùng gọi tên cô bé và nghe ngóng xem có tiếng trả lời hay không, nhưng chỉ có tiếng khóc nỉ non yếu ớt. Chúng tôi đi theo hướng chỗ cái bẫy sập, vòng qua nó và gọi tên cô bé hết lần này đền lần khác. Khi chúng tôi đang dần tới gần chỗ tiếng khóc, tôi bắt đầu có một dự cảm kì quái, linh tính chẳng lành nên tôi nói với ông bạn có gì đó không ổn rồi. Anh ta nói với tôi là anh ta cũng thấy vậy, nhưng chúng tôi không hiểu dự cảm đó là gì. Chúng tôi dừng ngay lại lúc đó, và lại đứng gọi tên cô bé. Và cùng 1 lúc, chúng tôi đều nhận ra 1 điều. Tiếng khóc ấy tạo thành một vòng lặp. Bắt đầu là một tiếng khóc nấc, rồi tiếng rên rỉ ai oán, rồi tiếng nấc cụt, sau đó lại tiếp tục lặp đi lặp lại. Lần nào cũng đúng như lần nào, và thế là không nói lời nào, chúng tôi cùng ba chân bốn cẳng cuống cuồng bỏ chạy. Đó là lần duy nhất mà tôi sợ mất mật đến vậy, nhưng có cái gì rất rất không ổn trong tiếng khóc đó, và chẳng ai trong chúng tôi muốn ở lại đó lâu hơn nữa. Khi chúng tôi quay trở lại chỗ tập kết, chúng tôi hỏi xem có ai nghe thấy gì lạ không, nhưng chẳng ai khác biết chúng tôi đang nói về điều gì cả. Tôi biết nghe có vẻ tụt hết cả cảm xúc nhưng vụ việc đó khiên tôi sợ vãi đái trong một thời gian dài. Còn về phần cô bé kia thì chúng tôi chưa hể tìm thấy bất cứ dấu vết gì hết. Chúng tôi vẫn để ý xem có thông tin gì về cô bé đó hay không, cũng như tất cả những người chúng tôi sẽ không bao giờ có thể tìm ra, song thẳng thắn mà nói tôi ngờ rằng chúng tôi sẽ chẳng tìm ra được điều gì về họ.
Trong tất cả những vụ tìm người mất tích mà tôi từng tham gia, chỉ có 1 ít trường hợp biến mất vĩnh viễn, có nghĩa là không hề lần ra được 1 dấu vết nào của người mất tích và cũng không ai được tìm ra cả. Song thỉnh thoảng việc tìm thấy 1 thi thể chỉ dẫn đến nhiều câu hỏi được đặt ra hơn là có câu trả lời thỏa đáng. Đây là vài trường hợp các thi thể mà chúng tôi tìm thấy vẫn gây bàn tán xôn xao trong đội TKCH của tôi:
• Những gì còn sót lại từ thi thể của một cậu thiếu niên được chúng tôi thu thập được gần 1 năm sau khi cậu ta biến mất. Chúng tôi tìm thấy nắp hộp sọ, hai xương ngón tay và chiếc camera của cậu ta cách chỗ cậu ta biến mất gần 64 km. Đáng buồn là chiếc camera đã bị phá hỏng.
• Một bộ khung xương chậu của 1 ông già đã biến mất cách đó 1 tháng, và đó là tất cả những gì chúng tôi có thể tìm thấy.
• Hàm răng dưới và chân bên phải của 1 cậu bé 2 tuổi trên đỉnh cao nhất của 1 quả núi ở phần phía Nam của công viên quốc gia.
• Thi thể của một bé gái 10 tuổi bị hội chứng Down, cách nơi cô bé biến mất gần 32 km. Cô bé đã chết vì bị bỏ mặc ngoài trời lạnh 3 tuần sau khi mất tích, và quần áo của cô bé còn nguyên trừ áo khoác ngoài và đôi giày. Khi khám nghiệm tử thi người ta phát hiện trong dạ dày cô bé có chứa dâu rừng và thịt đã được nấu chín. Người khám nghiệm cho biết có khả năng là người nào đó đã trông chừng cô bé. Người ta không hề nhận diện được bất cứ nghi phạm nào.
• Thi thể đã bị đông cứng của một em bé 1 tuổi, được tìm thấy trong 1 thân cây rỗng 1 tuần sau khi mất tích cách chỗ cậu bé mất tích 16 km. Trong dạ dày của cậu bé có chứa sữa tươi, xong lưỡi của thi thể đã biến mất.
• Một đốt xương sống và xương bánh chè bên chân phải của 1 bé gái 3 tuổi, được tìm thấy trong đám tuyết, cách nơi gia đình cô bé đã cắm trại vào mùa hè năm trước gần 32 km.
Tiếp đến sẽ là vài câu chuyện mà ông bạn tôi đã kể tôi nghe. Tôi cũng có nhắc tới việc các bác có hứng thú với mấy cái cầu thang. May mắn cho các bác là ông bạn tôi đã từng đến gần chúng hơn. Mặc dù anh ấy không có lời giải thích nào về chúng, anh ấy vẫn có nhiều trải nghiệm hơn tôi về mấy cái thang ấy.
• Ông bạn tôi đã làm nhân viên TKCH được gần 7 năm rồi. Anh ấy bắt đầu làm công việc này kể từ khi còn là sinh viên cao đẳng năm 3, và lúc mới đầu bắt gặp mấy cái thang thì anh ấy cũng trải qua việc y hệt như tôi. Người hướng dẫn bảo anh ấy điều gần tương tự như người hướng dẫn của tôi đã bảo tôi, bao gồm việc không bao giờ được lại gần, đụng vào, hay đi lên trên chúng. Năm đầu tiên, anh ấy làm y như lời được dặn, nhưng dần già thì sự tò mò đã chiến thắng, và trong 1 cuộc tìm kiếm anh ấy đã phá lệ và đi xem xét kiểm tra 1 bộ cầu thang. Anh ấy kể rằng cái thang ấy cách con đường nơi 1 em gái tuổi teen mất tích, và đám chó đang lần theo mùi. Anh bạn tôi đang đi một mình, tụt lại phía sau đoàn TKCH chính thì bắt gặp 1 bộ cầu thang ngay phía bên trái mình. Cái cầu thang đó trôngnhư thể chúng từng ở trong 1 ngôi nhà mới, vì tấm thảm phủ vẫn còn nguyên vẹn và có màu trắng. Anh ấy kể là khi lại gần, anh ấy cũng không cảm thấy gì lạ, hay nghe thấy tiếng ồn kì quái nào cả. Anh ấy chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ điều gì đó xảy đến, như là máu chay ra đằng tai hay bị ngất, nhưng khi đến sát ngay bên cạnh cái thang rồi thì lại chả cảm thấy cái gì. Điều duy nhất có vẻ kỳ quái theo lời anh ta kể lại thì trên các bậc cầu thang không hề có 1 mảnh vụn hay bụi nào cả. Không hề có bụi, lá cây, đất, hay bất cứ thứ gì hết. Hơn nữa chẳng thấy xuất hiện bất cứ dấu hiệu nào của động vật hay côn trùng hoạt động gần phạm vi khu vực đó nữa. Điều này làm anh bạn tôi thấy khá kì lạ. Xem ra cái cầu thang đó chỉ đơn giản là tọa lạc tại 1 nơi trống trải hoang vắng trong rừng hơn là do đám động vật tránh không lui tới gần nơi ấy. Anh ấy đã chạm vào cái thang nhưng không thấy gì ngoài cảm giác dính dính khi chạm vào 1 cái thảm mới. Vừa đảm bảo rằng bộ đàm của mình đã được bật lên, ông bạn tôi vừa từ từ trèo lên trên cầu thang. Anh ấy có kể rằng anh ấy cảm thấy khiếp đảm vì đám cầu thang này bị cảnh báo là điều xấu nên tránh xa, nên anh ấy không biết liệu điều gì sẽ xảy đến với mình. Anh ấy nói đùa với tôi là mình đã nửa tin rằng sẽ bị dịch chuyển tức thời đến 1 chiều không gian khác, nửa nghĩ rằng sẽ thấy 1 vật thể bay không xác định (UFO) bất thình lình hạ cánh xuống. Cho dù vậy ông bạn tôi vẫn leo lên đến tận bậc thang cuối cùng và đứng 1 lúc mà nhìn quanh quất. Tuy nhiên theo lời anh ấy thì càng đứng lâu trên bậc cao nhất ấy, anh ta càng cảm thấy mình đang làm việc rất chi là sai trái. Anh ấy tả lại cái cảm giác lúc đó như thể đi vào 1 tòa nhà của chính phủ mà không có phận sự miễn vào. Cảm giác sợ có ai đó sẽ xuất hiện và bắt giữ bạn, hay bắn vào phía sau gáy bạn bất cứ lúc nào. Anh ấy cố xua đuổi ý nghĩ ấy đi, nhưng cái cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt hơn, và đó cũng là lúc anh ấy nhận ra rằng mình không còn nghe thấy tiếng gì nữa. Âm thanh của khu rừng đã biến mất, và ngay cả tiếng hơi thở của mình anh ấy cũng không còn nghe thấy được. Cứ như là bị chứng ù tai kì lạ, đáng sợ, nhưng bức bối hơn. Anh ấy đành leo trở xuống và nhập hội với nhóm tìm kiếm, nhưng không hề đả động gì về điều mình vừa làm.
Tuy nhiên anh ấy kể là phần kì quái nhất mới xảy ra ngay sau đó. Người hướng dẫn chờ anh ở chỗ cổng chào sau khi cuộc tìm kiếm trong ngày kết thúc, và ông ấy dồn ông bạn tôi vào 1 góc trước khi anh ấy có thể đi về. Anh ấy nói là ông hướng dẫn lúc ấy mang 1 khuôn mặt tức giận rất dữ tợn, và anh bạn tôi mới hỏi có chuyện gì không. “Cậu đã đi lên đó, phải không.” Ông bạn tôi kể lúc ấy người hướng dẫn không nói câu đó với ý là 1 câu hỏi, mà như 1 câu khẳng định. Anh ấy mới hỏi ông hướng dẫn sao lại biết việc ấy. Người hướng dẫn chỉ lắc đầu bảo : “Bởi vì chúng ta không thể tìm thấy con bé. Bọn chó đã mất dấu của con bé.” Bạn tôi hỏi thế thì có liên quan gì đến việc kia không. Người hướng dẫn mới hỏi lại ông bạn tôi là đã ở trên cái cầu thang được bao lâu rồi, và bạn tôi trả lời là không quá 1 phút. Người hướng dẫn mới nhìn anh ấy bằng một ánh mắt rất khủng khiếp, gần như nhìn chết trân, rồi bảo anh ấy nếu như còn leo lên trên 1 cái thang nào nữa thì sẽ bị đuổi việc. Đuổi việc ngay tức thì. Người hướng dẫn bỏ đi, và tôi đoán ông ta sẽ chẳng bao giờ trả lời bất cứ câu hỏi nào mà anh bạn tôi đưa ra kể từ đó về sau.
Ông bạn tôi từng tham gia khá nhiều vụ tìm kiếm người mất tích mà không thể tìm thấy bất cứ dấu vết nào của họ. Tôi có nhắc đến David Paulides, và ông bạn tôi xác nhận rằng hầu hết chi tiết trong các câu chuyện này đều xác thực. Anh ấy nói hầu hết mọi lần tìm kiếm, nếu như người bị mất tích không thể được tìm thấy ngay sau đó thì nhiều khả năng là họ sẽ không bao giờ được tìm thấy, hay họ sẽ được tìm thấy sau nhiều tuần, nhiều tháng, nhiều năm sau, trong những nơi mà họ không thể lần tới được. Sau đây là một câu chuyện nổi bật mà anh ấy đã kể cho tôi nghe có liên quan đến 1 cậu bé 5 tuổi bị thiều năng trí tuệ dạng nặng.
• Cậu bé đã biến mất khỏi khu vực dã ngoại vào thời điểm cuối mùa thu. Ngoài vấn đề bị thiểu năng trí tuệ, cậu bé còn bị khuyết tật cơ thể, vậy nên bố mẹ cậu bé nói đi nói lại là cậu ta không thể đơn giản đi mất tích như thế được. Điều đó là không thể xảy ra. Phải có kẻ nào đó đã bắt cậu bé đi mất. Bạn tôi kể bọn họ đã tìm kiếm đứa bé này hàng tuần liền, đi hàng mấy chục cây số trong phạm vi được khoanh vùng, nhưng cứ như thể cậu bé chưa bao giờ xuất hiện ở đó vậy. Bọn chó thậm chí còn không thể đánh hơi được mùi của nó, ngay kể cả trong khu vực cắm trại nơi lúc đầu thằng bé đã biến mất. Nghi vấn lại được đặt lên hai ông bố bà mẹ, nhưng rõ rành rành là họ cũng khá suy sụt rồi, không thể nào họ lại đi làm trò nhẫn tâm với chính con của mình được. Cuộc tìm kiếm kết thúc khoảng 1 tháng sau, và bạn tôi kể là đến gần cuối đông thì mọi người gần như quên luôn vụ đó. Thời điểm đó cũng là lúc anh bạn tôi trải qua 1 đợt thực tập trong điều kiện tuyết rơi, trên đỉnh 1 ngọn núi khá cao. Bất ngờ anh ấy gặp phải thứ gì đó trong lớp tuyết. Anh ấy nói lúc đầu đã trông thấy nó từ cách đó rất xa và khi lại gần thì nhận ra đó là 1 cái áo. Cái áo đó đã bị đông cứng lại, thò ra khỏi đống tuyết 1 ít. Anh ấy nhận ra cái áo ấy là của thằng bé kia, vì nó có hình rất đặc trưng. Cách đó chừng 18 mét thì anh ấy tìm thấy xác của cậu bé kia, bị chôn 1 phần dưới lớp tuyết. Bạn tôi nói là thằng bé chỉ mới chết được vài ngày không thể hơn được, mặc dù nó đã bị mất tích gần 3 tháng trời. Thằng bé đang cuộn người lại ấp quanh 1 thứ gì đó nên ông bạn tôi phải phủi phủi lớp tuyết đi để nhìn cho rõ đó là cái gì. Anh ấy kể lúc đó không thể tin được mình đang thấy gì nữa. Đó là 1 khúc băng lớn đã được đẽo gọt để trông giống như người. Thằng bé đã ôm thứ ấy chặt đến nỗi mảnh băng đã dính chặt lên tay và ngực nó. Theo lời anh bạn tôi có thể thấy rõ là vậy mặc dù xác thằng bé đã bắt đầu phân huỷ. Anh ấy điện cho cả đội cùng đến đấy, và họ đã mang cái xác xuống khỏi núi. Khi anh ấy thuật lại cho tôi vụ này, nói đơn giản thì thằng bé không tài nào có thể tự sinh tồn trong suốt 3 tháng, hay là trèo đến tận đỉnh núi đó được. Với tình trạng cơ thể của nó thằng bé không thể đi bộ gần 80.5 km và leo lên đến tận đỉnh núi vãi cả cao thế được. Thêm vào sự lạ lùng ấy là không có thứ gì xuất hiện trong dạ dày hay ruột của thằng bé. Không có gì cả, ngay cả nước cũng không có. Theo lời anh bạn tôi thì cứ như thể thằng bé bị tách khỏi bề mặt trái đất, cho vào lồng đóng băng ngủ đông và sau đó thả lên trên ngọn núi này hàng tháng sau để rồi bị chết vì lạnh. Ông bạn tôi chưa bao giờ quên được vụ đó.
Câu chuyện cuối cùng từ ông bạn tôi mà tôi muốn chia sẻ mới xảy ra cách đây không lâu, mới vài tháng trước.
• Đội của anh bạn tôi lúc đó đang phải đi thám thính đám sư tử núi do đã có nhiều người báo về là nhìn thấy chúng vài ngày trước. Một trong những việc mà chúng tôi phải làm là đi trinh sát các khu vực rừng núi nơi có người nhìn thấy những động vật như vậy để chắc chắn rằng chúng ở trong khu vực đó. Từ đấy chúng tôi có thể cảnh báo cho mọi người biết và đóng tuyến đường đi ra khu vực đó lại. Ông bạn tôi một mình đi trong 1 khu rừng quốc gia dày đặc cây cối. Tới lúc chiều tà thì anh ấy nghe thấy âm thanh gì nghe như tiếng thét của 1 người phụ nữ ở đằng xa. Chắc hẳn mọi người hầu hết đã biết là tiếng gầm của 1 con sư tử núi nghe gần như tiếng kêu của 1 người phụ nữ bị giết rất dã man. Thứ tiếng ấy nghe thì bất an nhưng không đến nỗi quá dị thường. Bạn tôi đánh bộ đàm gọi về và báo cho chỗ trại tập kết biết là anh ấy đã nghe thấy tiếng 1 con sư tử, và anh ấy sẽ tiếp tục đi xem thử nếu mình có thể xác định được vùng lãnh thổ của bọn chúng bắt đầu từ đâu hay không. Anh ấy nghe tiếng sư tử núi gầm thêm độ vài lần nữa, lần nào cũng cùng phát ra từ 1 chỗ, từ đó xác định được chính xác khu vực lãnh thổ của bọn sư tử. Anh ấy chuẩn bị quay về thì lại nghe thấy một tiếng hét nữa, lần này chỉ cách chỗ anh ấy chừng vài mét. Đương nhiên lúc ấy anh ấy hoảng quá lên bắt đầu chạy nhanh nhanh về, vì anh ấy đâu muốn gặp phải 1 con sư tử núi chết tiệt và bị nó vồ rồi xé xác. Khi anh ấy quay trở lại con đường và bắt đầu đi trở về, tiếng thét gầm vẫn theo sau nên anh ấy đã bắt đầu chạy hộc tốc. Khi anh ấy còn cách chỗ tập kết tầm hơn 1 cây số rưỡi thì tiếng kêu cũng ngừng nên anh ấy quay đầu lại xem là thứ đó có đang theo sau anh không. Đến thời điểm đó trời cũng đã tối rồi, nhưng anh ấy nói mình có thể thấy từ đằng xa, chỗ góc quành thứ gì đó có hình dáng 1 người đàn ông. Anh ấy gọi ai đó ở để cảnh báo rằng con đường này đã bị bỏ rồi, và người đó nên quay lại chỗ cổng chào đi thôi. Kẻ đó chỉ đứng ở nguyên đấy nên ông bạn tôi mới tiến lại gần nó. Khi anh ấy chỉ còn cách hắn tầm 10 mét thì cái kẻ đó bắt đầu bước đến chỗ anh ấy (mà theo như ông bạn tôi mô tả) “1 bước dài quá thể” và hét lên tiếng thét y hệt cái tiếng mà bạn tôi vừa nghe thấy. Ông bạn tôi còn không thể nói gì mà chỉ quay thật nhanh và ba chân bốn cẳng chạy về khu trại mà không hề ngoái đầu lại. Đến lúc anh ấy trở về tới nơi rồi thì tiếng thét đó cũng biến mất vào sâu trong rừng. Anh ấy không hề đả động về chuyện này cho bất cứ ai khác, mà chỉ nói là có sư tử núi trong khu vực ấy và rằng họ nên đóng cửa cấm đi vào khu vực cho đến khi có thể xác định và di chuyển đám sư tử ấy.
Tôi sẽ kết thúc phần này ở đây, vì nó lại quá dài quá dai rồi. Sáng mai tôi sẽ đi tập huấn 1 năm trong trại, vậy nên tôi sẽ phải đi cho đến tận đầu tuần sau. Tôi sẽ gặp kha khá các bạn đồng nghiệp cũ và những người đã hướng dẫn tôi trước đây làm việc trong các khu vực khác ở rừng quốc gia, và tôi dự định sẽ hỏi han tin tức xem có câu chuyện gì họ có thể chia sẻ được hay không. Tôi rất vui vì các bác thấy hứng thú với mấy câu chuyện của tôi. Một khi tôi quay trở lại từ khu trại, tôi sẽ tiếp tục chia sẽ thêm nhiều câu chuyện nữa!
Series list:
Được rồi, giờ thì là vài giải đáp cho những câu hỏi chung chung:
• Không may là tôi không thấy thoải mái lắm nếu phải nói rõ ràng chính xác nơi tôi đang làm việc. Trong bất cứ trường hợp nào thì có vài điều tôi nhắc tới ở đây cũng sẽ khiến tôi gặp rắc rối to hoặc thậm chí là bị đuổi việc. Vậy nên tốt nhất là tôi không nên bàn sâu hơn về vấn đề này. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi ở Mỹ, trong 1 khu vực dày kín rừng núi, những nơi hoang dã. Tôi đang nói đến chỗ có hàng trăm dặm rừng phủ dày đặc, với một vòng cung núi và vài cái hồ.
• Vẫn có rất nhiều người có hứng thú với mấy cái thang, và may thay cho mấy bác là anh bạn tôi lại có 1 câu chuyện liên quan đến chúng mà tôi nghĩ mọi người sẽ thích. Tôi sẽ nói sau trong phần cuối bài này. Còn về vấn đề liệu tôi đã thử nghĩ đến việc hỏi cấp trên về mấy cái thang đó chưa, thì tôi đã từng muốn hỏi, nhưng lại 1 lần nữa, tôi không muốn mạo hiểm để mất công việc này. Tuy nhiên, 1 trong những sếp cũ của tôi đã không còn làm nhân viên TKCH nữa, nên có khả năng ông ấy sẽ sẵn sàng nói cho tôi biết về chúng. Tôi sẽ thử trò chuyện với ông ấy trong tuần này, và tôi sẽ nói cho các bác biết kết quả ra sao.
• Còn về lời khuyên trong công việc TKCH thì tôi nghĩ lời khuyên tốt nhất tôi có thể đưa ra cho các bác là hãy thử liên hệ với cơ quan Kiểm Lâm địa phương để xem họ có cho các bác đăng kí khóa huấn luyện không, hay để xem yêu cầu khả năng của các bác ra sao. Tôi đã làm công việc này được mấy năm trời rồi, và tôi bắt đầu từ việc làm tình nguyện viên giúp cho các công tác TKCH. Đây là 1 công việc tuyệt vời, mặc dù thỉnh thoảng phải gặp những trường hợp đau buồn thì tôi vẫn thấy ngoài việc này ra tôi chẳng muốn làm công việc nào khác cả.
Được rồi, giờ thì đến phần mấy câu chuyện:
• Vụ đầu tiên xảy ra trong lần tôi vừa kết thúc đợt thực tập, và vẫn còn khá lạ lẫm với nhiều thứ. Trước khi tôi nhận công việc này, tôi từng là một tình nguyện viên nên tôi có nền tảng cơ bản những gì phải làm, những gì có thể xảy đến. Tuy nhiên những lần tôi tham gia TKCH khi còn là tình nguyện viên thường chỉ là đi tìm người bị lạc sau khi những lão làng trong ngành đã lần ra dấu vết của họ. Khi làm nhân viên TKCH tức nghĩa là phải tham gia vào tất cả mọi tình huống, từ việc bị động vật cắn cho đến việc bị trụy tim mạch. Vụ tôi đang kể là 1 vụ khi chúng tôi bị gọi đi vào lúc sáng sớm, từ 1 cặp vợ chồng đang đi trên đường mòn cạnh chỗ 1 cái hồ. Người chồng đang trong trạng thái bị kích động còn chúng tôi thì không thể suy xét được xem chuyện gì đang diễn ra. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng người phụ nữ đang kêu thét qua điện thoại, và người chồng thì cầu xin chúng tôi đến đó ngay lập tức. Khi chúng tôi đến nơi, chúng tôi thấy anh ta đang giữ lấy chị vợ, và người vợ đang ôm thứ gì đó trong tay. Cô ấy hét lên những tiếng kêu khủng khiếp, như thể tiếng rú của động vật còn người chồng thì đang khóc nức nở. Khi anh ta nhìn thấy chúng tôi, anh ta hét kêu chúng tôi ra giúp hai người bọn họ, và xin chúng tôi đưa xe cứu thương lên đây ngay. Lúc đó rõ ràng là chúng tôi chẳng thể lái 1 chiếc xe cứu thương lên con đường mòn đi bộ được, nên chúng tôi hỏi anh ta xem liệu chị vợ có cần giúp đỡ không, hay là cô ấy có thể tự đi được. Anh ta vẫn đang trong trạng thái hoảng loạn, nhưng cố gắng nói được với chúng tôi là không phải chị vợ là người cần được giúp đỡ. Trong khi 1 người có kinh nghiệm cố gắng chấn an người chồng thì tôi đi ra chỗ chị vợ và hỏi chị ta xem chuyện gì đã xảy ra. Chị ta đang ôm một thứ gì đó và đung đưa, nhưng người cứ run lên bần bật từng cơn, Tôi cúi người xuống để xem chị ta đang ôm cái gì mà làm người chị ta nhuốm máu. Thế rồi tôi nhận ra chiếc dây địu chị ta đeo trước người và tim tôi chùng xuống. Tôi bảo chị ta kể xem có chuyện gì thế, trong lúc nhẹ nhàng gỡ tay chị ta ra để xem chị ta đang ôm thứ gì. Đó là em bé của chị ấy, rõ ràng là đứa trẻ đã chết rồi. 1 bên đầu nó bị lõm vào, và toàn thân đứa bé đầy những vết xước. Cho dù trước đó tôi đã từng trông thấy xác chết rồi nhưng có cái gì đó trong tình huống ấy gây lên 1 cú chấn động trong tâm thức tôi. Tôi phải mất vài giây để bình tĩnh lại, rồi đứng lên và đi gọi 1 ông “lão làng” khác đang đứng không làm gì. Tôi nói với ông ấy đó là 1 đứa trẻ đã chết, và ông ấy chỉ vỗ nhẹ lên vai tôi rồi nói là ông ấy sẽ xử lý việc này. Phải mất hơn 1 tiếng đồng hồ chúng tôi mới có thể thuyết phục người phụ nữ cho chúng tôi xem xét đứa con của chị ta. Mỗi lần chúng tôi thử tách đứa bé ra khỏi chị ta, chị ta lại dấu nó đi và nói với chúng tôi là sẽ không để chúng tôi lấy đứa bé, vì thằng bé sẽ ổn thôi nếu chúng tôi để chị ta yên với con mình. Song cuối cùng thì 1 “lão làng” cũng đã chấn an được chị ta, và chị ta cũng đưa thi thể đứa bé cho chúng tôi. Chúng tôi đưa nó quay lại khu vực cứu thương, nhưng khi chuyên viên cấp cứu y tế có mặt ở đó thì họ nói với chúng tôi rằng thằng bé đã hết hy vọng cứu chữa rồi. Nó đã chết ngay khi gặp chấn thương vùng đầu. Tôi có 1 người bạn tốt làm y tá ở bệnh viện nơi hai vợ chồng kia được đưa đến, và cô ấy kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Thì ra hai vợ chồng kia đang đi cùng nhau, người vợ địu con đằng dây đeo trước ngực và họ phải dừng lại vì đứa bé kêu khóc. Người bố mới đem con ra và vừa ôm con vừa nhìn ngắm 1 con mương nhỏ chảy cạnh đường. Người mẹ đến đứng bên cạnh chồng nhưng chị ta vấp phải một đám sỏi và bị trượt ngã. Chị ta ngã vào người ông chồng làm anh ta đánh rơi đứa bé. Đứa bé bị rơi 6 mét xuống thẳng cái mương nước và đập đầu vào mấy tảng đá dưới đáy mương. Người bố vội trèo xuống để vớt đứa bé, nhưng thằng bé bị đập đầu vào đá và đã chết ngay lúc rơi xuống rồi. Đứa bé chỉ mới có khoảng 15 tháng tuổi . Đó hoàn toàn là một tai nạn khủng khiếp nhưng hi hữu, gây ra do hàng loạt những việc đan xen nhau dẫn đến kết quả tồi tệ nhất. Chắc chắn đó là một trong những vụ khá tệ mà tôi từng tham gia.
• Tôi chưa phải gặp nhiều vụ bị thú vật cắn trong thời gian tôi làm nhân viên TKCH, hầu hết là do không có nhiều động vật dám lại gần khu vực leo núi. Cũng có gấu trong khu ấy, nhưng chúng thường lánh khá xa chỗ người đi lại, và rất hiếm khi bắt gặp được con gấu nào. Hầu hết các loài động vật có thể thấy ở đây là những con nhỏ nhỏ dạng như chó sói, chồn (hay gấu mèo Mỹ), hay chồn hôi. Dù vậy chúng ta thường hay thấy bọn nai sừng tấm. Và để tôi nói với các bác điều này: bọn nai sừng tấm là lũ điên thích quậy phá. Chúng sẽ đuổi theo bất cứ cái gì mà không hề biết lý do, và bạn sẽ chỉ còn biết cầu chúa nếu đi phải vào giữa chỗ 1 con nai cái và con nhỏ của nó. Một trong những cuộc gọi khá bất ngờ đến từ một gã bị 1 con nai đực khổng lồ đuổi riết, đến nỗi bị kẹt trên 1 cái cây. Phải mất gần 1 tiếng đồng hồ mới đưa anh ta xuống được. Rồi khi anh ta đặt chân được đến mặt đất, anh ta nhìn tôi và nói: “Quỷ thần trời đất ạ, bọn điên quái quỷ ấy lại gần mới thấy to vật vã.” Theo tôi đây không phải chuyện gì rùng rợn cả, tuy nhiên đến tận giờ chúng tôi vẫn cười nắc nẻ mỗi khi nhắc đến chuyện ấy.
• Tôi thật tình không hiểu tại sao mình lại quên béng mất câu chuyện tôi sắp kể, cho dù tới tận giờ nó vẫn là điều rùng rợn nhất từng xảy đến với tôi. Tôi cho là trong 1 thời gian dài tôi đã phải cố quên nó đi vậy nên nó không hiện lên ngay trong đầu tôi lúc trước. Là 1 người phải dành hầu hết thời gian ở trong rừng, bạn sẽ chẳng muốn mình sợ sệt vì phải đi 1 mình, hay lạc giữa nơi hoang vu. Đó là lý do tại sao khi phải trải qua những điều như thế này phải cố mà quên chúng đi để tiếp tục công việc. Điều xảy đến với tôi trong câu chuyện tới, cho đến thời điểm này là thứ duy nhất khiến tôi phải cân nhắc nghiêm túc về công việc đang làm liệu có phù hợp với tôi hay không. Tôi thật sự không muốn nói nhiều về nó, nhưng tôi sẽ cố hết sức để nhớ lại hết các sự kiện. Theo những gì tôi nhớ được, việc này xảy ra vào đợt cuối xuân. Vụ việc đó là một vụ trẻ bị lạc thường thấy: 1 bé gái 4 tuổi đi lạc ra xa hơn khu vực cắm trại của gia đình, và đã mất tích được tầm 2 tiếng đồng hồ. Bố mẹ cô bé hoàn toàn tuyệt vọng và nói với chúng tôi điều mà hết hết các ông bố bà mẹ đều nói; đại loại như con tôi sẽ chẳng bao giờ đi xa như vậy, con bé rất ngoan và sẽ luôn đi gần bố mẹ, con bé chưa bao giờ làm thế cả. Chúng tôi đảm bảo với nhị vị phụ huynh là chúng tôi sẽ làm hết khả năng để tìm ra cô bé. Sau đó chúng tôi chia nhau ra tìm theo cách thức của 1 cuộc TKCH tiêu chuẩn. Tôi được nhóm lại đi cùng 1 anh bạn thân, và chúng tôi vừa leo vừa chuyện trò như thường. Tôi biết nghe có vẻ vô cảm nhưng khi làm công việc này đủ lâu dần dần người ta sẽ bị chai sạn đi. Những chuyện như thế này trở thành chuyện thường ngày, và theo tôi thì đến một lúc nào đó phải tự làm chai sạn bản thân để có thể xử lý công việc. Chúng tôi tìm đến trọn 2 giờ đồng hồ, đi đến xa hơn cả những chố mà chúng tôi nghĩ bé gái kia có thể tới. Rồi khi chúng tôi đi qua một cái rãnh thì có thứ gì đó khiến chúng tôi đồng loạt đứng khựng lại. Chúng tôi nhìn nhau, cứng đơ người, và có 1 cảm giác giống như thể bị hạ áp lúc đi máy bay. Tai tôi kêu ù ù, và tôi có một cảm giác quái lạ như thể bị rơi thẳng xuống 3 mét. Tôi định quay ra hỏi ông bạn tôi xem có thấy thế không nhưng chưa kịp hỏi thì chúng tôi đã nghe thấy tiếng động lớn nhất trong đời. Cứ như thể một con tàu chở hàng đi ngay qua chỗ chúng tôi vậy, song tiếng động đó cùng một lúc tới từ mọi hướng, kể cả phía trên và phía dưới chỗ chúng tôi đứng. Ông bạn tôi hét lên với tôi điều gì nhưng tôi không thể nghe thấy gì qua tiếng ầm ầm điếc tai này. Đương nhiên là chúng tôi giật hết cả nảy lên, vội vội vàng vàng nhìn quanh quất để cố tìm xem thứ tiếng đó phát ra từ đâu, nhưng không một ai trong chúng tôi có thể thấy bất cứ thứ gì. Tất nhiên là đầu tiên tôi nghĩ ngay đến sạt lở đất nhưng chúng tôi không hề đứng gần 1 mỏm đá nào cả, mà kể cả có đứng đó thì đáng ra giờ đống đất đá phải đổ ụp lên đầu chúng tôi rồi mới phải. Tiếng động đó cứ tiếp tục liên hồi, trong khi chúng tôi cố gắng hét lên để nói với nhau nhưng kể cả khi đứng sát cạnh nhau chúng tôi vẫn chả nghe thấy gì ngoài âm thanh kia. Rồi, như nó đột nhiên tới nó cũng đột nhiên tắt lịm, như thể có kẻ nào đó ấn công tắc bật tắt vậy. Chúng tôi cứ đứng như vậy một lúc, hoàn toàn yên lặng, và dần dần âm thanh bình thường của khu rừng lạ trở lại. Ông bạn mới hỏi tôi chuyện quái gì vừa xảy ra vậy, nhưng tôi chỉ có thể nhún vai tỏ ý mình cũng không biết, và chúng tôi chỉ đứng nhìn nhau khó hiểu mất một lúc. Tôi liên lạc qua bộ đàm thông báo xem có ai nghe thấy âm thanh gì cứ như thể tận thế đến nơi rồi không, nhưng không ai nghe thấy gì hết, mặc dù chúng tôi chỉ ở cách nhau 1 khoảng có thể hét gọi nhau được. Ông bạn kia và tôi đành tảng lờ việc kia mà tiếp tục đi tìm. Khoảng 1 tiếng sau, chúng tôi cùng thông báo qua bộ đàm và vẫn chưa ai tìm thấy cô bé kia cả. Hầu hết mọi lúc thì chúng tôi sẽ rút về và thôi không tìm khi trời bắt đầu tối, song bởi vì chúng tôi chưa có manh mối gì để lần ra dấu vết cô bé, nên vài người trong chúng tôi tiếp tục tìm kiếm, trong đó có cả tôi và anh bạn kia. Chúng tôi bám sát nhau, và gọi tên cô bé vài phút một lần. Đến lúc này, tôi vẫn hi vọng cho dù còn rất ít khả năng chúng tôi có thể tìm được cô bé, vì dù cho tôi có không ưa bọn nhóc lắm, việc để một đứa bé một mình ngoài này giữa đêm tối thật kinh khủng. Khu rừng có thể trông đáng sợ với một đứa bé trong ánh sáng ban ngày; và khi màn đêm buông xuống, nó sẽ giống như một con quái vật ở cấp độ hoàn toàn khác. Tuy nhiên chúng tôi chưa thể thấy bất cứ dấu vết nào của cô bé, hay nhận được lời đáp lại nào của cô bé. Đến tầm nửa đêm, chúng tôi quyết định quay về chỗ tập trung đã hẹn trước. Chúng tôi đã đi được nửa đường thì đột nhiên anh bạn tôi dừng lại và rọi đèn pin về ngay trước mặt chúng tôi, chiếu ánh sáng vào chỗ 1 cái bẫy sập, hay đúng hơn là 1 đám cây chết. Tôi hỏi anh bạn xem có phải anh ta đã nghe thấy tiếng ai đáp lại không, nhưng anh ta chỉ kêu tôi giữ im lặng 1 lúc và nghe ngóng. Tôi làm theo, và nghe thấy tiếng gì đó như tiếng khóc trẻ con từ đằng xa. Chúng tôi cùng gọi tên cô bé và nghe ngóng xem có tiếng trả lời hay không, nhưng chỉ có tiếng khóc nỉ non yếu ớt. Chúng tôi đi theo hướng chỗ cái bẫy sập, vòng qua nó và gọi tên cô bé hết lần này đền lần khác. Khi chúng tôi đang dần tới gần chỗ tiếng khóc, tôi bắt đầu có một dự cảm kì quái, linh tính chẳng lành nên tôi nói với ông bạn có gì đó không ổn rồi. Anh ta nói với tôi là anh ta cũng thấy vậy, nhưng chúng tôi không hiểu dự cảm đó là gì. Chúng tôi dừng ngay lại lúc đó, và lại đứng gọi tên cô bé. Và cùng 1 lúc, chúng tôi đều nhận ra 1 điều. Tiếng khóc ấy tạo thành một vòng lặp. Bắt đầu là một tiếng khóc nấc, rồi tiếng rên rỉ ai oán, rồi tiếng nấc cụt, sau đó lại tiếp tục lặp đi lặp lại. Lần nào cũng đúng như lần nào, và thế là không nói lời nào, chúng tôi cùng ba chân bốn cẳng cuống cuồng bỏ chạy. Đó là lần duy nhất mà tôi sợ mất mật đến vậy, nhưng có cái gì rất rất không ổn trong tiếng khóc đó, và chẳng ai trong chúng tôi muốn ở lại đó lâu hơn nữa. Khi chúng tôi quay trở lại chỗ tập kết, chúng tôi hỏi xem có ai nghe thấy gì lạ không, nhưng chẳng ai khác biết chúng tôi đang nói về điều gì cả. Tôi biết nghe có vẻ tụt hết cả cảm xúc nhưng vụ việc đó khiên tôi sợ vãi đái trong một thời gian dài. Còn về phần cô bé kia thì chúng tôi chưa hể tìm thấy bất cứ dấu vết gì hết. Chúng tôi vẫn để ý xem có thông tin gì về cô bé đó hay không, cũng như tất cả những người chúng tôi sẽ không bao giờ có thể tìm ra, song thẳng thắn mà nói tôi ngờ rằng chúng tôi sẽ chẳng tìm ra được điều gì về họ.
Trong tất cả những vụ tìm người mất tích mà tôi từng tham gia, chỉ có 1 ít trường hợp biến mất vĩnh viễn, có nghĩa là không hề lần ra được 1 dấu vết nào của người mất tích và cũng không ai được tìm ra cả. Song thỉnh thoảng việc tìm thấy 1 thi thể chỉ dẫn đến nhiều câu hỏi được đặt ra hơn là có câu trả lời thỏa đáng. Đây là vài trường hợp các thi thể mà chúng tôi tìm thấy vẫn gây bàn tán xôn xao trong đội TKCH của tôi:
• Những gì còn sót lại từ thi thể của một cậu thiếu niên được chúng tôi thu thập được gần 1 năm sau khi cậu ta biến mất. Chúng tôi tìm thấy nắp hộp sọ, hai xương ngón tay và chiếc camera của cậu ta cách chỗ cậu ta biến mất gần 64 km. Đáng buồn là chiếc camera đã bị phá hỏng.
• Một bộ khung xương chậu của 1 ông già đã biến mất cách đó 1 tháng, và đó là tất cả những gì chúng tôi có thể tìm thấy.
• Hàm răng dưới và chân bên phải của 1 cậu bé 2 tuổi trên đỉnh cao nhất của 1 quả núi ở phần phía Nam của công viên quốc gia.
• Thi thể của một bé gái 10 tuổi bị hội chứng Down, cách nơi cô bé biến mất gần 32 km. Cô bé đã chết vì bị bỏ mặc ngoài trời lạnh 3 tuần sau khi mất tích, và quần áo của cô bé còn nguyên trừ áo khoác ngoài và đôi giày. Khi khám nghiệm tử thi người ta phát hiện trong dạ dày cô bé có chứa dâu rừng và thịt đã được nấu chín. Người khám nghiệm cho biết có khả năng là người nào đó đã trông chừng cô bé. Người ta không hề nhận diện được bất cứ nghi phạm nào.
• Thi thể đã bị đông cứng của một em bé 1 tuổi, được tìm thấy trong 1 thân cây rỗng 1 tuần sau khi mất tích cách chỗ cậu bé mất tích 16 km. Trong dạ dày của cậu bé có chứa sữa tươi, xong lưỡi của thi thể đã biến mất.
• Một đốt xương sống và xương bánh chè bên chân phải của 1 bé gái 3 tuổi, được tìm thấy trong đám tuyết, cách nơi gia đình cô bé đã cắm trại vào mùa hè năm trước gần 32 km.
Tiếp đến sẽ là vài câu chuyện mà ông bạn tôi đã kể tôi nghe. Tôi cũng có nhắc tới việc các bác có hứng thú với mấy cái cầu thang. May mắn cho các bác là ông bạn tôi đã từng đến gần chúng hơn. Mặc dù anh ấy không có lời giải thích nào về chúng, anh ấy vẫn có nhiều trải nghiệm hơn tôi về mấy cái thang ấy.
• Ông bạn tôi đã làm nhân viên TKCH được gần 7 năm rồi. Anh ấy bắt đầu làm công việc này kể từ khi còn là sinh viên cao đẳng năm 3, và lúc mới đầu bắt gặp mấy cái thang thì anh ấy cũng trải qua việc y hệt như tôi. Người hướng dẫn bảo anh ấy điều gần tương tự như người hướng dẫn của tôi đã bảo tôi, bao gồm việc không bao giờ được lại gần, đụng vào, hay đi lên trên chúng. Năm đầu tiên, anh ấy làm y như lời được dặn, nhưng dần già thì sự tò mò đã chiến thắng, và trong 1 cuộc tìm kiếm anh ấy đã phá lệ và đi xem xét kiểm tra 1 bộ cầu thang. Anh ấy kể rằng cái thang ấy cách con đường nơi 1 em gái tuổi teen mất tích, và đám chó đang lần theo mùi. Anh bạn tôi đang đi một mình, tụt lại phía sau đoàn TKCH chính thì bắt gặp 1 bộ cầu thang ngay phía bên trái mình. Cái cầu thang đó trôngnhư thể chúng từng ở trong 1 ngôi nhà mới, vì tấm thảm phủ vẫn còn nguyên vẹn và có màu trắng. Anh ấy kể là khi lại gần, anh ấy cũng không cảm thấy gì lạ, hay nghe thấy tiếng ồn kì quái nào cả. Anh ấy chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ điều gì đó xảy đến, như là máu chay ra đằng tai hay bị ngất, nhưng khi đến sát ngay bên cạnh cái thang rồi thì lại chả cảm thấy cái gì. Điều duy nhất có vẻ kỳ quái theo lời anh ta kể lại thì trên các bậc cầu thang không hề có 1 mảnh vụn hay bụi nào cả. Không hề có bụi, lá cây, đất, hay bất cứ thứ gì hết. Hơn nữa chẳng thấy xuất hiện bất cứ dấu hiệu nào của động vật hay côn trùng hoạt động gần phạm vi khu vực đó nữa. Điều này làm anh bạn tôi thấy khá kì lạ. Xem ra cái cầu thang đó chỉ đơn giản là tọa lạc tại 1 nơi trống trải hoang vắng trong rừng hơn là do đám động vật tránh không lui tới gần nơi ấy. Anh ấy đã chạm vào cái thang nhưng không thấy gì ngoài cảm giác dính dính khi chạm vào 1 cái thảm mới. Vừa đảm bảo rằng bộ đàm của mình đã được bật lên, ông bạn tôi vừa từ từ trèo lên trên cầu thang. Anh ấy có kể rằng anh ấy cảm thấy khiếp đảm vì đám cầu thang này bị cảnh báo là điều xấu nên tránh xa, nên anh ấy không biết liệu điều gì sẽ xảy đến với mình. Anh ấy nói đùa với tôi là mình đã nửa tin rằng sẽ bị dịch chuyển tức thời đến 1 chiều không gian khác, nửa nghĩ rằng sẽ thấy 1 vật thể bay không xác định (UFO) bất thình lình hạ cánh xuống. Cho dù vậy ông bạn tôi vẫn leo lên đến tận bậc thang cuối cùng và đứng 1 lúc mà nhìn quanh quất. Tuy nhiên theo lời anh ấy thì càng đứng lâu trên bậc cao nhất ấy, anh ta càng cảm thấy mình đang làm việc rất chi là sai trái. Anh ấy tả lại cái cảm giác lúc đó như thể đi vào 1 tòa nhà của chính phủ mà không có phận sự miễn vào. Cảm giác sợ có ai đó sẽ xuất hiện và bắt giữ bạn, hay bắn vào phía sau gáy bạn bất cứ lúc nào. Anh ấy cố xua đuổi ý nghĩ ấy đi, nhưng cái cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt hơn, và đó cũng là lúc anh ấy nhận ra rằng mình không còn nghe thấy tiếng gì nữa. Âm thanh của khu rừng đã biến mất, và ngay cả tiếng hơi thở của mình anh ấy cũng không còn nghe thấy được. Cứ như là bị chứng ù tai kì lạ, đáng sợ, nhưng bức bối hơn. Anh ấy đành leo trở xuống và nhập hội với nhóm tìm kiếm, nhưng không hề đả động gì về điều mình vừa làm.
Tuy nhiên anh ấy kể là phần kì quái nhất mới xảy ra ngay sau đó. Người hướng dẫn chờ anh ở chỗ cổng chào sau khi cuộc tìm kiếm trong ngày kết thúc, và ông ấy dồn ông bạn tôi vào 1 góc trước khi anh ấy có thể đi về. Anh ấy nói là ông hướng dẫn lúc ấy mang 1 khuôn mặt tức giận rất dữ tợn, và anh bạn tôi mới hỏi có chuyện gì không. “Cậu đã đi lên đó, phải không.” Ông bạn tôi kể lúc ấy người hướng dẫn không nói câu đó với ý là 1 câu hỏi, mà như 1 câu khẳng định. Anh ấy mới hỏi ông hướng dẫn sao lại biết việc ấy. Người hướng dẫn chỉ lắc đầu bảo : “Bởi vì chúng ta không thể tìm thấy con bé. Bọn chó đã mất dấu của con bé.” Bạn tôi hỏi thế thì có liên quan gì đến việc kia không. Người hướng dẫn mới hỏi lại ông bạn tôi là đã ở trên cái cầu thang được bao lâu rồi, và bạn tôi trả lời là không quá 1 phút. Người hướng dẫn mới nhìn anh ấy bằng một ánh mắt rất khủng khiếp, gần như nhìn chết trân, rồi bảo anh ấy nếu như còn leo lên trên 1 cái thang nào nữa thì sẽ bị đuổi việc. Đuổi việc ngay tức thì. Người hướng dẫn bỏ đi, và tôi đoán ông ta sẽ chẳng bao giờ trả lời bất cứ câu hỏi nào mà anh bạn tôi đưa ra kể từ đó về sau.
Ông bạn tôi từng tham gia khá nhiều vụ tìm kiếm người mất tích mà không thể tìm thấy bất cứ dấu vết nào của họ. Tôi có nhắc đến David Paulides, và ông bạn tôi xác nhận rằng hầu hết chi tiết trong các câu chuyện này đều xác thực. Anh ấy nói hầu hết mọi lần tìm kiếm, nếu như người bị mất tích không thể được tìm thấy ngay sau đó thì nhiều khả năng là họ sẽ không bao giờ được tìm thấy, hay họ sẽ được tìm thấy sau nhiều tuần, nhiều tháng, nhiều năm sau, trong những nơi mà họ không thể lần tới được. Sau đây là một câu chuyện nổi bật mà anh ấy đã kể cho tôi nghe có liên quan đến 1 cậu bé 5 tuổi bị thiều năng trí tuệ dạng nặng.
• Cậu bé đã biến mất khỏi khu vực dã ngoại vào thời điểm cuối mùa thu. Ngoài vấn đề bị thiểu năng trí tuệ, cậu bé còn bị khuyết tật cơ thể, vậy nên bố mẹ cậu bé nói đi nói lại là cậu ta không thể đơn giản đi mất tích như thế được. Điều đó là không thể xảy ra. Phải có kẻ nào đó đã bắt cậu bé đi mất. Bạn tôi kể bọn họ đã tìm kiếm đứa bé này hàng tuần liền, đi hàng mấy chục cây số trong phạm vi được khoanh vùng, nhưng cứ như thể cậu bé chưa bao giờ xuất hiện ở đó vậy. Bọn chó thậm chí còn không thể đánh hơi được mùi của nó, ngay kể cả trong khu vực cắm trại nơi lúc đầu thằng bé đã biến mất. Nghi vấn lại được đặt lên hai ông bố bà mẹ, nhưng rõ rành rành là họ cũng khá suy sụt rồi, không thể nào họ lại đi làm trò nhẫn tâm với chính con của mình được. Cuộc tìm kiếm kết thúc khoảng 1 tháng sau, và bạn tôi kể là đến gần cuối đông thì mọi người gần như quên luôn vụ đó. Thời điểm đó cũng là lúc anh bạn tôi trải qua 1 đợt thực tập trong điều kiện tuyết rơi, trên đỉnh 1 ngọn núi khá cao. Bất ngờ anh ấy gặp phải thứ gì đó trong lớp tuyết. Anh ấy nói lúc đầu đã trông thấy nó từ cách đó rất xa và khi lại gần thì nhận ra đó là 1 cái áo. Cái áo đó đã bị đông cứng lại, thò ra khỏi đống tuyết 1 ít. Anh ấy nhận ra cái áo ấy là của thằng bé kia, vì nó có hình rất đặc trưng. Cách đó chừng 18 mét thì anh ấy tìm thấy xác của cậu bé kia, bị chôn 1 phần dưới lớp tuyết. Bạn tôi nói là thằng bé chỉ mới chết được vài ngày không thể hơn được, mặc dù nó đã bị mất tích gần 3 tháng trời. Thằng bé đang cuộn người lại ấp quanh 1 thứ gì đó nên ông bạn tôi phải phủi phủi lớp tuyết đi để nhìn cho rõ đó là cái gì. Anh ấy kể lúc đó không thể tin được mình đang thấy gì nữa. Đó là 1 khúc băng lớn đã được đẽo gọt để trông giống như người. Thằng bé đã ôm thứ ấy chặt đến nỗi mảnh băng đã dính chặt lên tay và ngực nó. Theo lời anh bạn tôi có thể thấy rõ là vậy mặc dù xác thằng bé đã bắt đầu phân huỷ. Anh ấy điện cho cả đội cùng đến đấy, và họ đã mang cái xác xuống khỏi núi. Khi anh ấy thuật lại cho tôi vụ này, nói đơn giản thì thằng bé không tài nào có thể tự sinh tồn trong suốt 3 tháng, hay là trèo đến tận đỉnh núi đó được. Với tình trạng cơ thể của nó thằng bé không thể đi bộ gần 80.5 km và leo lên đến tận đỉnh núi vãi cả cao thế được. Thêm vào sự lạ lùng ấy là không có thứ gì xuất hiện trong dạ dày hay ruột của thằng bé. Không có gì cả, ngay cả nước cũng không có. Theo lời anh bạn tôi thì cứ như thể thằng bé bị tách khỏi bề mặt trái đất, cho vào lồng đóng băng ngủ đông và sau đó thả lên trên ngọn núi này hàng tháng sau để rồi bị chết vì lạnh. Ông bạn tôi chưa bao giờ quên được vụ đó.
Câu chuyện cuối cùng từ ông bạn tôi mà tôi muốn chia sẻ mới xảy ra cách đây không lâu, mới vài tháng trước.
• Đội của anh bạn tôi lúc đó đang phải đi thám thính đám sư tử núi do đã có nhiều người báo về là nhìn thấy chúng vài ngày trước. Một trong những việc mà chúng tôi phải làm là đi trinh sát các khu vực rừng núi nơi có người nhìn thấy những động vật như vậy để chắc chắn rằng chúng ở trong khu vực đó. Từ đấy chúng tôi có thể cảnh báo cho mọi người biết và đóng tuyến đường đi ra khu vực đó lại. Ông bạn tôi một mình đi trong 1 khu rừng quốc gia dày đặc cây cối. Tới lúc chiều tà thì anh ấy nghe thấy âm thanh gì nghe như tiếng thét của 1 người phụ nữ ở đằng xa. Chắc hẳn mọi người hầu hết đã biết là tiếng gầm của 1 con sư tử núi nghe gần như tiếng kêu của 1 người phụ nữ bị giết rất dã man. Thứ tiếng ấy nghe thì bất an nhưng không đến nỗi quá dị thường. Bạn tôi đánh bộ đàm gọi về và báo cho chỗ trại tập kết biết là anh ấy đã nghe thấy tiếng 1 con sư tử, và anh ấy sẽ tiếp tục đi xem thử nếu mình có thể xác định được vùng lãnh thổ của bọn chúng bắt đầu từ đâu hay không. Anh ấy nghe tiếng sư tử núi gầm thêm độ vài lần nữa, lần nào cũng cùng phát ra từ 1 chỗ, từ đó xác định được chính xác khu vực lãnh thổ của bọn sư tử. Anh ấy chuẩn bị quay về thì lại nghe thấy một tiếng hét nữa, lần này chỉ cách chỗ anh ấy chừng vài mét. Đương nhiên lúc ấy anh ấy hoảng quá lên bắt đầu chạy nhanh nhanh về, vì anh ấy đâu muốn gặp phải 1 con sư tử núi chết tiệt và bị nó vồ rồi xé xác. Khi anh ấy quay trở lại con đường và bắt đầu đi trở về, tiếng thét gầm vẫn theo sau nên anh ấy đã bắt đầu chạy hộc tốc. Khi anh ấy còn cách chỗ tập kết tầm hơn 1 cây số rưỡi thì tiếng kêu cũng ngừng nên anh ấy quay đầu lại xem là thứ đó có đang theo sau anh không. Đến thời điểm đó trời cũng đã tối rồi, nhưng anh ấy nói mình có thể thấy từ đằng xa, chỗ góc quành thứ gì đó có hình dáng 1 người đàn ông. Anh ấy gọi ai đó ở để cảnh báo rằng con đường này đã bị bỏ rồi, và người đó nên quay lại chỗ cổng chào đi thôi. Kẻ đó chỉ đứng ở nguyên đấy nên ông bạn tôi mới tiến lại gần nó. Khi anh ấy chỉ còn cách hắn tầm 10 mét thì cái kẻ đó bắt đầu bước đến chỗ anh ấy (mà theo như ông bạn tôi mô tả) “1 bước dài quá thể” và hét lên tiếng thét y hệt cái tiếng mà bạn tôi vừa nghe thấy. Ông bạn tôi còn không thể nói gì mà chỉ quay thật nhanh và ba chân bốn cẳng chạy về khu trại mà không hề ngoái đầu lại. Đến lúc anh ấy trở về tới nơi rồi thì tiếng thét đó cũng biến mất vào sâu trong rừng. Anh ấy không hề đả động về chuyện này cho bất cứ ai khác, mà chỉ nói là có sư tử núi trong khu vực ấy và rằng họ nên đóng cửa cấm đi vào khu vực cho đến khi có thể xác định và di chuyển đám sư tử ấy.
Tôi sẽ kết thúc phần này ở đây, vì nó lại quá dài quá dai rồi. Sáng mai tôi sẽ đi tập huấn 1 năm trong trại, vậy nên tôi sẽ phải đi cho đến tận đầu tuần sau. Tôi sẽ gặp kha khá các bạn đồng nghiệp cũ và những người đã hướng dẫn tôi trước đây làm việc trong các khu vực khác ở rừng quốc gia, và tôi dự định sẽ hỏi han tin tức xem có câu chuyện gì họ có thể chia sẻ được hay không. Tôi rất vui vì các bác thấy hứng thú với mấy câu chuyện của tôi. Một khi tôi quay trở lại từ khu trại, tôi sẽ tiếp tục chia sẽ thêm nhiều câu chuyện nữa!
Series list:
Tên dịch giả: Già trâu
Nguồn: reddit
Nguồn: reddit
Tôi là nhân viên tìm kiếm cứu hộ thuộc Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ và tôi có vài câu chuyện để kể (Phần 3)
Reviewed by genen
on
tháng 11 20, 2015
Rating:
Không có nhận xét nào: