Tôi là nhân viên tìm kiếm cứu hộ thuộc Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ và tôi có vài câu chuyện để kể (Phần 4)

Chào các bác! Tôi đã quay lại từ trại huấn luyện và tôi có rất nhiều câu chuyện khá hay để chia sẻ cho các bác trên này. Tôi có đủ nhiều chuyện và tôi sẽ chia ra làm 2 bài, và đây là bài đầu tiên. Tôi cũng muốn đặt hết các chuyện vào cùng 1 bài đăng, nhưng tôi chưa có thời gian để viết hết ra. Tôi cũng không gặp phải điều gì quá khủng khiếp lúc tôi đi trại tập huấn, nhưng cũng có 1 vụ việc xảy đến với 1 gã lính mới mà tôi cho là cũng phù hợp để kể. Vì tôi biết là các bác cũng đang ngóng mấy chuyện này nên tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ đây. Tôi sẽ đưa ra từng chùm chuyện mà mỗi người tôi biết đã kể lại.



K.D: K.D là một nhân viên TKCH lão luyện đã làm được 15 năm trời. Cô ấy đặc biệt thông thạo việc cứu hộ ở những vùng núi cao và được nhiều người biết đến vì là 1 trong những người giỏi nhất trong lĩnh vực tìm kiếm ở những khu vực đó. Cô ấy thuộc loại người kể chuyện khá hăng say, và vì chúng tôi cũng hay đi cùng nhau trong các buổi tập luyện thể lực nên cô ấy cũng từng kể cho tôi nghe bốn câu chuyện làm tôi nhớ mãi.

• Câu chuyện đầu tiên cô ấy kể là để đáp lại câu hỏi của tôi về vụ việc ám ảnh nhất mà cô ấy từng phải trải qua. Cô ấy chỉ lắc đầu rồi bảo tôi là những vụ việc thật sự tồi tệ lại hay xảy ra trên núi, vì khả năng xảy ra những vụ tai nạn khó chịu nhất trên ấy cao hơn nơi khác. Khoảng 5 năm về trước, một trong số những khu rừng quốc gia nơi cô ấy làm việc xảy ra một chuỗi những vụ mất tích. Năm đó là 1 năm xấu, theo lời cô ấy kể, 1 trong những năm tệ nhất được ghi nhận theo bảng theo dõi thời tiết. Năm ấy cứ 1 vài ngày tuyết lại đóng dày thêm 0.3 m, và sẽ có thêm vài người leo núi chết vì vài vụ lở tuyết ở đó. Đội kiểm lâm đã cảnh báo mọi người chỉ được đi quanh khu vực đã được khoanh vùng trong bản đồ, song lẽ dĩ nhiên bao giờ cũng có vài kẻ chẳng thèm nghe cảnh báo. Trong 1 vụ việc đau lòng cụ thể, cả 1 gia đình đã bị tuyết vùi lấp chỉ vì ông bố cho là mình giỏi hơn nhân viên cứu hộ nên đã đưa họ ra khu vực không an toàn. Họ đi giày trượt tuyết, và theo như những gì K.D có thể phỏng đoán được thì chắc họ đã bươc lên 1 mảng tuyết trông có vẻ vững, nhưng lại không hề vững tí nào. Chỗ tuyết đó sụt và cả gia đình này ngã rồi trượt kiểu chà mông trên tuyết xuống 1 cái dốc dài chừng 91 mét. Họ ‘hạ cánh’ ngay xuống đám đá bên dưới chân dốc, và hai ông bố bà mẹ chết ngay lập tức. 1 đứa bé cũng tử vong tại chỗ, chỉ còn 2 đứa sống sót. 1 đứa bị gãy chân và rạn xương sườn, còn đứa còn lại thì ngoài vài vết bầm tím và trật mắt cá thì không còn thương tích gì. Đứa bé không bị thương đáng kể để đứa kia ở lại chỗ đó và đi tìm người giúp. K.D nói là đứa bé chưa đi được 45 mét thì gặp phải bão tuyết. Đứa trẻ dừng lại để sưởi ấm hay đơn giản chỉ là nghỉ cho đỡ mệt nhưng cuối cùng lại bị đông cứng đến chết. Cuối cùng họ chỉ tìm được gia đình này với sự giúp đỡ của vài nhân chứng đã nhìn thấy gia đình nọ đi vào khu vực hoang vắng. K.D chính là người đã tìm ra đứa trẻ chết cóng lúc đi gọi người giúp. Cô ấy nói lúc đấy trời bắt đầu có tuyết rơi, đủ dày để chắn tầm nhìn xa nhưng không đủ để ngăn cản cuộc tìm kiếm. Cô ấy thấy một hình người ngồi co quắp trong đám tuyết trước mặt, và cô ấy đến chỗ đó hết tốc lực. Cô ấy tả lại chi tiết điều mình nhìn thấy khi tiến lạ gần. Điều đầu tiên cô ấy nhận ra đó là 1 đứa trẻ, và điều thứ hai đó là nó đã chết, và điều thứ ba là nó đã đông cứng người lại trong 1 tư thế mà cô ấy chưa từng nhìn thấy trong các thi thể trước đó. Thằng bé ngồi thẳng bó gối vào trong ngực, tay thì quàng quanh gối, đầu thì vùi vào trong áo khoác. Khi cô ấy bỏ lớp áo khoác để nhìn mặt thằng bé, cô ấy nhận thấy rằng nó đã chết trong lúc đang khóc. Khuôn mặt nó méo xệch, và nước mắt đã đóng băng trên má nó. Cô ấy nói rõ là đau đớn khi thằng bé chắc hẳn đã phải thấy kinh sợ tột độ lúc nó dần dần bị hạ thân nhiệt. Vì cũng là 1 người mẹ nên điều này làm K.D rất đau lòng. Trong lúc kể chuyện, cô ấy nhắc đi nhắc lại với tôi là cô ấy mong thằng cha kia (ông bố) sẽ chịu đau đớn hành hạ dưới địa ngục.

• Một chuyện ám ảnh khá nổi bật (theo ý tôi) nữa mà cô ấy kể tôi nghe xảy ra khi cô ấy còn là lính mới. Đội của cô ấy nhận được thông báo có 1 nhà leo núi chuyên nghiệp đã không về nhà vào ngày hôm trước. Vợ của ông ấy khẳng định chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra cho chồng bà do ông ấy không bao giờ về nhà trễ. Họ đi tìm kiếm ông ấy và đã phải trèo lên những nơi thách thức khả năng leo núi kể cả đối với người có kĩ thuật tốt. Họ đến 1 khu vực khá phẳng, và K.D phát hiện ra có máu trong tuyết. Cô ấy lần theo vết máu, và trên đường đi cô ấy phát hiện ra vài mẩu thịt. Cô ấy không rõ chính xác thì đó là phần cơ thể nào, nhưng cô ấy càng đi xa theo dấu vết ấy thì càng thấy nhiều mảnh vụn thịt. Cô ấy theo vết dấu đám máu và thịt ấy cho đến một cái hốc trú ẩn dưới mặt vách đá và tìm thấy nhà leo núi kia. Cô ấy kể ở đó có nhiều máu quá thể, nhiều hơn tất cả những gì cô từng nhìn thấy. Ông nhà leo núi đang nằm sấp mặt xuống, 1 tay với ra phía trước, như thể ông ấy đang cố bò thì chết. Lúc nhìn gần hơn, cô ấy thấy ổ bụng ông ấy đã bị rách toác cả ra, đây là lý do đống thịt mà cô thấy lúc trước rơi hết cả ra. Ông ấy có 1 cái dùi đục băng dính đầy máu dắt ở bao da đeo quanh hông. Đương nhiên người ta không thể nào biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng theo những gì K.D cố hình dung ra thì chuyện như sau: Ông kia đã cố trèo sang khu vực kế bên và đã dùng rìu đục băng leo núi để đi. Chắc hẳn ông ta đã đập phải 1 tảng băng vỡ rời và bị rơi xuống dưới. Trong lúc rơi hoặc có thể thể là lúc chạm đất, ông ta bị cái rìu đâm vào bụng và làm rách toác ổ bụng ông ta ra. Ông ấy chắc đã kéo lê thân mình, và trong lúc ấy thì mấy mảnh thịt vụn rơi ra trên đường đi. Sau đó thì ông ta đã chết ở dưới rìa mỏm đá. K.D không hề bị hoảng sợ tột độ vì cảnh tượng máu me đó, song tôi đoán vài ông đến giúp cô ấy đem xác về đã ói cả mật xanh mật vàng lúc lật người ông ấy lên và để cả đám ruột phòi ra ngoài.

Tôi từng nhắc tới việc có hứng thú nghe các trải nghiệm về những vụ mất tích không tìm thấy dấu vết với K.D. Mắt cô ấy bắt đầu sáng lên và cô ấy nhoài người ra gần chỗ tôi. "Muốn nghe về 1 vụ cực hay không?' Cô ấy hỏi.Sau đó cô ấy kể cho tôi về 1 vụ đã gặp lúc cô ấy mới bắt đầu công việc, vụ việc này được giới truyền thông đặc biệt chú ý. Một gia đình đi hái dâu rừng trong một khoảng rừng rất rất gần chỗ cổng vào của rừng quốc gia. Họ có 2 cậu bé con, cả hai đều dưới 5 tuổi. Trong ngày hôm đó, có 1 cậu bé đã biến mất. Người ta đã tiến hành một vụ tìm kiếm quy mô rất chi là lớn, nhưng họ chả thể tìm thấy bất cứ điều gì. Vụ này cũng giống như mấy vụ mà đám trẻ biến mất như thể chưa từng xuất hiện ở đó. Bọn chó chỉ ngồi yên mà không hề ngửi được mùi gì, không tìm thấy dấu vết nào của cậu bé. Cuộc tìm kiếm kéo dài chừng 2 tháng, nhưng dần dà cũng phải kết thúc. 6 tháng sau nhanh chóng trôi qua. Gia đình kia quay lại nơi ấy để đặt hoa tại đài tưởng niệm thằng bé đã được dựng ở đó. Họ mang theo cả cậu con còn lại. Khi họ đang lúi húi đặt hoa, họ không để ý thằng bé được đúng 3 giây và chỉ trong khoảnh khắc ấy, thằng bé đột ngột biến mất. Lúc ấy đương nhiên hai ông bố bà mẹ đã quá hoảng loạn rồi. Mất 1 đứa con đã khủng khiếp rồi, còn mất hai đứa thì quá sức tưởng tượng. Cuộc tìm kiếm lần này khá lớn, một trong những cuộc tìm kiếm lớn nhất trong lịch sử quốc gia. Có đến khoảng 300 tình nguyện viên xục xạo từng mẫu đất trong khu rừng quốc gia ấy để tìm kiếm thằng bé. Song lại lần nữa không có 1 dấu vết nào của thằng bé. Cuộc tìm kiếm tiếp tục đến 1 tuần sau, lúc ấy người ta phải tìm đến khu vực bán kính hàng chục km quanh chỗ thằng bé biến mất. Và rồi khoảng chừng hai tuần sau, một tình nguyện viên cách khu vực tìm kiếm được khoanh vùng gần 24 km điện về báo đã tìm thấy thằng bé. Người ta cho là thằng bé đã chết, song tình nguyện viên kia đã nó thằng bé không chỉ còn sống mà tình trạng sức khỏe tinh thần còn khá tốt nữa. K.D và đội của cô ấy đến để đem thằng bé về và khi họ đến nơi, cô ấy còn không thể tin nổi đó chính là thằng bé đang bị mất tích nữa. Quần áo của thằng bé sạch sẽ, không hề có tí bùn đất nào dính trên người thằng bé và nó cũng không hề có dấu hiệu bị hoảng loạn tinh thần cả. Người tình nguyện viên nói là đã tìm thấy thằng bé đang ngồi trên một khúc cây và chơi đùa với 1 bó cành cây nhỏ được buộc lại bằng 1 cái dây cũ kĩ. K.D mới hỏi thằng bé là nó đã ở đâu và với ai trong 2 tuần vừa rồi. Thằng bé nói với cô ấy là nó đã ở với "ông nhờ nhờ"(fuzzy man). Lúc đó K.D còn rất tin là Bigfoot có tồn tại nên cô ấy khá phấn khích và hỏi thằng bé "nhờ nhờ" nghĩa là làm sao. Có phải là hắn ta lắm lông? Nhưng thằng bé nói là không phải vậy, ông ấy không lắm lông. Ông ta là 1 "ông nhờ nhờ", và thằng bé mô tả người đàn ông đó trông mờ nhòe, "như khi cô nhắm mắt lại nhưng không nhắm hết ấy". Thằng bé nói ông ta đi ra từ 1 cái cây và dẫn thằng bé đi cùng vào sâu trong rừng. Thằng bé nói nó ngủ trong 1 cái hốc cây, và ông nhờ nhờ đưa nó dâu rừng để ăn. K.D hỏi xem ông ta có khó tính không, hay có làm thằng bé sợ không, và thằng bé trả lời: "không hề, ông ấy đâu đáng sợ. Nhưng cháu không thích ông ấy không có mắt lắm. " K.D nói sau đó họ đưa thằng bé về trụ sở chính, và 1 tay cảnh sát đã đưa thằng bé về thị trấn để hỏi nó rõ hơn về điều đã xảy ra. Cô ấy kết thân với tay cảnh sát đã nói chuyện với thằng bé, và cô ấy kể thằng bé mô tả là ông nhờ nhờ đã giữ nó lại trong hốc cây và đưa nó dâu rừng mỗi khi nó đói. Thằng bé được phép đi quanh 1 khu vực khu đất trống, nhưng khi nó định đi xa hơn, "ông nhờ nhờ sẽ tức giận và hét rất to cho dù ông ấy không có miệng". Khi thằng bé cảm thấy sợ hãi lúc đêm đến, ông nhờ nhờ "đến và làm chỗ đó sáng hơn" và đưa cho thằng bé bó cành gỗ nhỏ. Thằng bé nói là ông nhờ nhờ định giữ nó lại, nhưng ông ấy phải để nó đi vì thằng bé không "đúng loại" (không phải đứa bé ông nhờ nhờ cần). Thằng bé sau đó không nói gì hay không thể giải thích cặn kẽ hơn về vấn đề đó. Cảnh sát chỉ còn biết gãi đầu gãi tai không biết làm gì, và cuộc tìm kiếm người anh em của đứa bé trở thành không có kết quả. Thằng bé không hề biết người anh em của nó đang ở đâu, và người ta cũng không bao giờ tìm được nó.




Câu chuyện cuối cùng mà K.D kể với tôi là điều xảy ra với cô ấy khi cô ấy còn là lính mới và bị tách khỏi nhóm trong đợt tập huấn. Họ đang phải học căn bản về lớp bề mặt trải trên đỉnh núi trong một phần được vẽ chi tiết trên bản đồ, và lúc ấy cô ấy phải đi vệ sinh. Trong lúc nghỉ ăn trưa cô ấy đi 1 quãng cách đội chừng 46 mét để giải quyết "nỗi buồn". Tôi sẽ kể lại phần cuối theo đúng lời cô ấy đã nói với tôi: "Vậy là tôi đi đái 1 phát, và khi tôi xong việc thì lập tức quay lại chỗ đội của mình. Song tôi chỉ mới đi được tầm 1 mét rưỡi thì chợt thấy không biết mình đang ở đâu. Lúc ấy không đơn giản chỉ là trường hợp đi lạc kiểu "ồ, tôi chỉ quay nhầm hướng thôi mà". Ý tôi là tôi thực sự đếch biết mình đang ở chỗ nào ấy. Nếu cậu hỏi tôi lúc ấy thấy thế nào, tôi còn không nghĩ mình có thể nói rõ cảm giác lúc ấy của mình. Cứ như thể cảm giác mà tôi mường tượng người bị mất trí nhớ sẽ cảm thấy ấy, cậu biết chứ? Cậu hoàn toàn bị lạc mất phương hướng, và không hề biết mình phải làm gì. Vậy nên tôi chỉ biết đứng đó 1 lúc, chỉ để cố nghĩ xem mình đang ở chỗ quái nào và phải làm cái gì. Song tôi càng đứng đó lâu hơn, tôi càng cảm thấy hoang mang lo lắng, vậy nên tôi bắt đầu bước đi. Nhớ lại thì lúc đó tôi chỉ chọn bừa 1 hướng để mà đi. Sau đó tôi càng bước đi thì càng dấn thân vào tình huống tệ hơn đến nỗi tôi không hề hiểu tại sao mình lại ở trên núi ngay từ đầu nữa. Tôi đành đạp tuyết mà đi, và đang đi thì bắt đầu nghe thấy 1 giọng nói. Nó nghe gần như thể từ trong đầu tôi phát ra, phần lớn là thế. Cứ như nếu 1 con ếch có thể nói chuyện, nghe giọng trầm và ồm ộp. Thêm nữa giọng nói ấy cứ liên tục nói đi nói lại với tôi rằng "Ổn thôi mà, ổn thôi mà, cô chỉ cần tìm thứ gì đó để ăn thôi. Tìm thứ gì đó để ăn và cô sẽ ổn, cứ tiếp tục bước đi đi và tìm thứ gì để ăn. Ăn. Ăn." Vậy nên tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh xem có gì ăn không, và tôi thề có Chúa cả đời tôi chưa từng cảm thấy đói đến vậy. Bụng tôi lúc đó như cái động không đáy, và tôi nghĩ tôi sẽ ăn được bất cứ thứ gì được đặt ra trước mặt. Lúc ấy, tôi không có ý niệm gì về thời gian, vậy nên tôi không hề hay biết mình đã ở ngoài đó bao lâu cho tới khi tôi nghe thấy 1 giọng nói thực sự đang tiến tới gần chỗ tôi. Tôi đi lại gần tiếng nói ấy và thấy 1 nhân viên TKCH khác, trông anh ta cực kì hoảng loạn. Anh ta chạy lại chỗ tôi, hỏi xem tôi có ổn không và hỏi tôi đang làm cái quái gì ngoài này thế. Điều đáng kinh hãi ở đây là lúc anh ấy đang chạy lại gần chỗ tôi, tôi có cảm giác bản thân mình đang quờ quạng chỗ cái thắt lưng của mình để tìm con dao săn thú. Tôi còn không hề nghĩ tôi đang làm gì cả, chỉ chăm chăm trong đầu là mình phải ăn. Nếu tôi không ăn, tôi sẽ không bao giờ ổn cả, vậy tôi chỉ phải ăn thôi. Anh ta thấy tôi làm vậy và ngay lập tức vội lùi lại ngay. Anh ta hét lên với tôi, bảo tôi cất dao đi ngay, rằng anh ta sẽ không định làm hại tôi, và tiếng hét ấy phần nào giúp tôi quay trở lại thực tại. Hoàn toàn bất ngờ và sững sờ, tôi hiểu ngay là mình đang ở đâu, và tôi cất con dao đi luôn. Tôi chạy lại chỗ anh kia và hỏi anh ta là tôi đã biến mất được bao lâu rồi, lúc ấy tôi còn nghĩ anh ta sẽ bảo tôi mới chỉ đi tầm khoảng nửa tiếng đồng hồ thôi. Nhưng anh ta bảo tôi là tôi đã mất tích được đến những 2 ngày rồi. Tôi đã đi qua 2 đỉnh núi và cuối cùng đã đi đến tận phần bên kia của ngọn núi, và nếu tôi cứ tiếp tục đi, tôi sẽ lại lang thang đến tầm 482 km nữa trong chỗ hoang vu này. Lúc đấy người ta sẽ chẳng bao giờ có thể tìm được tôi nữa. Anh ta không thể tin nổi là tôi chưa chết, và đương nhiên tôi không biết phải nghĩ cái quái gì nữa. Đối với tôi thì thời gian như chưa hề trôi qua vậy. Tôi không hề nói gì cả, tôi chỉ quay lại với anh ta tới chỗ tập kết và sau đó tôi được đưa tới trung tâm TKCH để sau đó được trực thăng tải thẳng đến bệnh viện. Khi tôi tới bệnh viện thì họ làm đủ các kiểu kiểm tra cố để biết xem chuyện gì đã xảy ra. Theo những gì họ đoán biết được, tôi đã đi vào trạng thái vắng ý thức (fugue state/còn gọi là chứng điên bỏ nhà đi), chứng này hơi giống bị mất trí, hay giống như là bị động kinh mà chặn mất ý thức trong não bộ. Nhưng sự thật là chúng tôi cũng chưa thể chắc chắn biết được. Việc này không bao giờ xảy ra lần nào nữa, nhưng tôi nói với cậu thể này, kể từ khi đó tôi không bao giờ đi đâu 1 mình nữa. Mọi người than phiền với tôi khi tôi bắt họ đi cùng mình lúc nào phải rời đội đi, nhưng tôi chỉ nói với họ rằng nghe thấy tôi đi tè trong đám tuyết còn tốt hơn để lạc mất tôi đến tận 2 ngày trong thời tiết lạnh cóng trên núi.

EW: Người tiếp theo tôi nói chuyện cùng là E.W, 1 người đã từng làm huấn luyện viên cho các nhân viên TKCH nay đã chuyển qua làm chuyên viên cấp cứu y tế. Ông ấy vẫn hay đến những lần cắm trại tìm kiếm kiểu này để giúp chúng tối nhưng không làm việc toàn thời gian cho TKCH nữa. Ông ấy từng chuyên trách việc tìm kiếm trẻ con mất tích. Ông ấy cứ như có giác quan thứ sáu giúp tìm ra chỗ của đám trẻ con bị mất tích vậy. Ông ấy cũng là 1 huyền thoại trong số những nhân viên lão luyện lớn tuổi. Tuy nhiên nếu khen ông ấy về công việc đang làm dễ khiến ông ấy thấy hơi ngượng. Ông ấy ngồi cùng tôi trong 1 bữa tối nọ và chúng tôi dần dà trao đổi hết chuyện này đến chuyện nọ. Hầu hết những điều chúng tôi trao đổi đều là những việc bình thường, song khi chúng tôi nói tới những vụ việc quái lạ mà mình gặp phải, tôi có nhắc tới chuyện 1 ông bạn của mình đã từng bước lên 1 cái cầu thang trong rừng. Ông ấy im im 1 lúc rồi đột ngột hỏi tôi đã từng nghe về việc một cậu bé đã biến mất trong khu rừng quốc gia mà ông ấy tham gia TKCH cách đây vài năm chưa. Tôi chưa nghe về vụ ấy nên ông ấy đã kể chuyện này cho tôi.

Lúc ấy người ta đang đi tìm kiếm cậu bé Joey mới 11 tuổi. Cậu bé này bị mất tích gần 1 con sông. Đương nhiên đầu tiên người ta nghĩ ngay đến việc cậu bé bị ngã xuống sông và chết chìm, song khi đám chó được đưa tới nơi thì bọn chúng đánh hơi kéo các nhân viên TKCH ra xa khỏi khu vực con sông và đi vào 1 nơi có cây cối rậm rạp. Khi chúng tôi thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm người mất tích, chúng tôi tìm trong 1 kiểu mẫu ô vuông như bàn cờ. Chúng tôi lùng sục khá kỹ lưỡng trong từng "ô" của bàn cờ đó.




Đội của E.W nhận ra ngay lập tức lúc ấy là có 1 kiểu dấu vết khá lạ xuất hiện trong lúc tìm kiếm. Lũ chó trong những ô khác nhau đánh hơi được mùi của Joey, nhưng lại mất dấu ngay khi chạm đến ô kế tiếp. Như trên bàn cờ thì mùi của Joey xuất hiện tại những ô màu đen ngẫu nhiên, nhưng không bao giờ có trong các ô màu đỏ. Điều này dĩ nhiên là khá vô lý vì làm sao mà đứa bé đó có thể nhảy cóc từ khu vực này qua khu vực khác mà không để lại mùi hơi ở những chỗ đã đi qua được? E.W và cộng sự của ông đi qua một ô mới trên bàn cờ, và E.W nhận thấy 1 cái cầu thang cách đó tầm 46 mét. Ông ấy bảo người cộng sự đi cùng ra gần đó để kiểm tra xem có gì không, nhưng người cộng sự từ chối thẳng thừng. Người này mới bảo E.W rằng ông ta đã tự đặt ra cho mình một quy tắc là không bao giờ đi gần bất cứ cái cầu thang nào mà mình nhìn thấy. Cho dù việc bắt gặp đám cầu thang xảy ra khá thường xuyên, ông ấy cũng chẳng thể giả vờ rằng chúng là điều bình thường được. Ông ấy bảo E.W là ông ấy sẽ đợi nguyên tại chỗ và quan sát E.W lúc ông này đi kiểm tra cái cầu thang đó. E.W nói lúc ấy ông ấy cũng thấy hơi khó chịu với người cộng sự, nhưng cũng phải thông cảm cho ông ta và không ép ông ấy đi cùng nữa.

(Nguyên văn lời kể của E.W sau đó): "Tôi bước tới chỗ cái cầu thang. Đó là 1 cái cầu thang khá bé, trông như cầu thang dẫn xuống tầng hầm trong nhà vậy. Tôi không có cảm giác gì lạ về cái cầu thang cả, nên tôi cũng chẳng sợ gì. Tôi nghĩ mình cũng như bao người khác, và tôi chọn cách không suy diễn quá nhiều điều về đám cầu thang ấy. Trở lại vấn đề, tôi đi qua chỗ cầu thang và thấy được có thứ gì đó đang nằm trên cái bậc thang cuối cùng phía bên dưới, trông như thứ đó đang cuộn tròn người lại. Tim tôi chùng xuống vì khi đi TKCH chúng ta luôn luôn hi vọng điều tốt nhất có thể xảy đến cho nạn nhân. Lúc trước chúng tôi khá tự tin rằng có thể tìm thấy đứa trẻ còn sống vì nó cũng chỉ mới mất tích được có vài tiếng đồng hồ. Song lúc nhìn ra chỗ cầu thang ấy tôi biết ngay đó là cậu bé, và nó đã chết. Cậu bé đang cuộn mình lại như một trái bóng nhỏ trên bậc thang, tay ôm chặt lấy bụng. Nhìn cậu bé như thể đã phải trải qua đau đớn khủng khiếp lúc chết, nhưng tôi lại chẳng thấy vết máu nào trừ vài vệt đọng trên môi và cằm cậu bé. Tôi lấy bộ đàm ra thông báo là mình đã tìm thấy cậu bé, và chúng tôi đưa thi thể của nó về trung tâm chỉ huy. Gia đình cậu bé ấy suy sụp hoàn toàn. Hai ông bố bà mẹ không thể hiểu tại sao con mình lại chết được trong khi cậu bé mới chỉ mất tích trong 1 thời gian ngắn đến thế. Thêm nữa chúng tôi không tìm ra nguyên nhân rõ ràng nào về cái chết của cậu bé, điều này còn làm mọi việc trở lên tồi tệ hơn. Mặc dù cũng chả muốn đoán mò nhưng tôi cho rằng cậu bé chắc hẳn đã ăn phải thứ gì có độc vì nó còn đang ôm bụng lúc tôi tìm thấy nó. Nghe tin con mình chết đã đủ đau đớn rồi, lại còn thêm việc có vài gã nhân viên TKCH ngu ngơ nào đó đi đoán mò việc đã xảy ra nữa thì chẳng ra làm sao cả. Người ta mang xác cậu bé đi còn tôi thì quay trở về nhà và cố không suy nghĩ gì thêm về việc này nữa. Tôi ghét việc phải nghĩ ngợi về vấn đề này. Tôi ghét việc mình tìm thấy những đứa trẻ khi chúng đã chết. Tôi yêu công việc này nhưng đó là 1 trong những lý do đã khiến tôi phải bỏ việc. Tôi có 2 cô con gái, và ý nghĩ mất đi chúng giống như cậu bé kia chỉ khiến..." Lúc nói đến đây thì giọng ông ấy nghẹn lại. Tôi không giỏi trong những vấn đề nhạy cảm kiểu này, vả lại tôi cũng thấy hơi khó xử khi nhìn thấy cảnh 1 người đàn ông đã trưởng thành khóc. Vậy nên tôi cũng chả biết phải làm gì. Tuy vậy sau đó ông ấy dần dần cũng tự mình bình tĩnh lại được, và rồi ông ấy lại kể tiếp câu chuyện. "Chúng ta không phải lúc nào cũng được nghe báo cáo phản hồi lại từ những nhân viên khám nghiệm tử thi về nguyên nhân cái chết. Công việc của chúng ta cũng không bao gồm việc biết được nguyên nhân cái chết, nên thỉnh thoảng nếu như người ta cho rằng báo cho chúng tôi thông tin ấy là phạm pháp thì họ sẽ không nói. Cũng chỉ tại mấy cái luật lệ như cứ*. Tuy nhiên tôi lại có 1 người bạn làm việc cho sở cảnh sát trưởng và anh ấy thường ém cho tôi biết những tin thức khá hay ho nếu tôi có hỏi. Trong vụ này thì tôi thậm chí còn nhận được 1 cuộc điện thoại từ anh ấy 1 tuần sau khi vụ việc xảy ra. Anh ấy hỏi tôi xem liệu tôi có biết về đứa bé này hay không và đương nhiên là tôi biết. Và rồi anh ấy nói đã có điều quái quỷ gì đó khá kỳ lạ trong vụ này. Anh ấy nói với tôi thế này: "Ông bạn E.W ạ, ông có thể cho là tôi bị điên nhưng gã nhân viên pháp y không thể hiểu được có chuyện gì đã xảy ra với thằng bé này. Hắn ta chưa từng trông thấy bất cứ điều gì như vậy cả." Anh bạn tôi sau đó bảo tôi là khi người nhân viên pháp y đó mổ đứa bé ra, hắn ta không thể tin được điều mình đã thấy. Nội tạng của đứa bé cứ như thể pho mát Thụy Sĩ vậy. Những lỗ nhỏ bằng đồng xu dập xuống rõ ràng trên tất cả nội tạng của thằng bé, trừ tim và phổi. Ruột, dạ dày, thận và thậm chí là cả tinh hoàn của thằng bé đầy những lỗ rõ mồn một. Anh bạn tôi bảo gã nhân viên pháp y mô tả nó như thể ai đó đã dùng 1 cái máy bấm lỗ và bấm những cái lỗ lên đám nội tạng đó, trông chúng đều tăm tắp. Tuy nhiên đứa bé không hề có lấy 1 vết xước trên người, cũng như không hề có 1 vết thương hở nào trên người. Điều gần giống thế này nhất mà đám nhân viên pháp y ở đây từng thấy là trường hợp cách đây 1 năm, khi có 1 gã người đầy chi chít những vết đạn tròn do chính gã gây ra lúc đang lau khẩu súng trường. Không ai biết được thứ gì đã có thể tạo lên những lỗ như thế. Bạn tôi hỏi tôi xem đã từng nghe về điều gì tương tự như vậy chưa, hay là trong quá khứ đã có vụ nào như thế chưa. Song tôi còn chưa từng nghe thấy điều gì như vậy nữa, và tôi nói với anh ta rằng tôi chả thể cung cấp thông tin về vụ gì như thế cả. Sau đó tôi biết thêm được là gã nhân viên pháp y đã đưa ra nguyên nhân cái chết đại loại kiểu "chảy máu trong ồ ạt", nhưng không ai thực sự biết điều gì đã xảy ra. Tôi chưa bao giờ có thể quên được cậu bé đó. Thỉnh thoảng tôi có mơ thấy các cơn ác mộng về nó. Tôi không cho phép con mình đi vào rừng 1 mình, và khi chúng tôi đi cùng nhau tôi không bao giờ rời mắt khỏi chúng. Tôi đã từng yêu thích việc đi rừng. Song sau vụ đó, và vài vụ khác nữa đã phá nát niềm yêu thích đó của tôi. " Bữa tối hôm ấy rồi cũng kết thúc. Chúng tôi bắt đầu dọn dẹp và sau đó quay trở lại lán trại. Trước khi đường ai nấy đi, ông ấy đặt tay lên vai tôi và ghé sát mắt vào nhìn tôi. Ông ấy nói với tôi là ngoài rừng kia có những thứ rất tệ. Những thứ không quan tâm về gia đình và cuộc sống của chúng ta, không quan tâm về suy nghĩ và cảm xúc của chúng ta. Ông ấy bảo tôi phải cẩn thận, và rồi quay bước đi. Sau đó tôi chưa có cơ hội trò chuyện cùng với ông ấy lần nào nữa, song câu chuyện trên thật sự ám ảnh tôi.

PB: Rất tình cờ tôi lại bắt chuyện được với P.B, 1 người có thâm niên trong nghề TKCH. Chúng tôi được nhóm với nhau trong 1 cuộc trao đổi chéo theo ô bàn cờ lúc đang đi tập huấn. Lúc đấy chúng tôi đã nói chuyện rất rôm rả, về việc chúng tôi thích thú với công việc này ra sao, chúng tôi đã thấy gì lúc làm việc, vân vân. Có lúc chúng tôi đã đi qua chỗ 1 cái cầu thang khá cũ, mà dựa trên vị trí khu vực chúng tôi đi thì chắc là đồ bỏ lại từ 1 tháp báo cháy. Tôi tình cờ nói là thấy tò mò về mấy cái thang này và ước gì mình có thể biết thêm nhiều thông tin hơn về chúng. P.B chỉ im lặng 1 hồi và nhìn mặt ông ấy có vẻ như đang muốn nói với tôi điều gì, nhưng còn đang phân vân không biết có nên nói hay không. Sau cùng thì ông ấy cũng bảo tôi tắt bộ đàm đi. Lẽ dĩ nhiên đây là điều chúng tôi không bao giờ được phép nhắc tới, nhưng vì tôi đã nói ra thì ông ấy cũng sẽ kể lại.

Ông ấy bảo tôi, khoảng tầm 7 năm trước, ông ấy từng đi giải quyết 1 việc cùng 1 gã lính mới. Trong khu rừng quốc gia đó, họ đã phải đến 1 khu vực đã từng có nhiều báo cáo về các hiện tượng lạ. Những vụ như các vụ mất tích, các câu chuyện về ánh sáng xuất hiện trong rừng, những tiếng động kì lạ, hay những vụ đại loại tương tự. Tay lính mới sợ run như cầy sấy và cứ liên tục lảm nhảm về "những điều kì dị xảy ra trong rừng". Theo đúng lời của P.B: "Tay này không ngừng nói về gã "Người dê" (Goatman). Cứ lải nhải liên tục, "người dê" thế này, "người dê" thế kia. Cuối cùng, tôi bảo hắn ta là ngoài đây còn nhiều thứ đáng sợ hơn và thực sự tồn tại, và rằng hắn ta nên quên phứt cái thứ người dê người dâm của hắn đi. Tay lính mới muốn biết tôi đang nói về những thứ gì còn tôi thì chỉ bảo hắn im miệng và đi tiếp. Chúng tôi trèo qua 1 sườn núi và tại đó có 1 cái cầu thang cách chỗ chúng tôi khoảng 9 mét. Tay lính mới đứng đực tại chỗ và nhìn chăm chăm vào cái cầu thang ấy. Tôi bảo hắn: "Thấy chưa? Đó mới là thứ mà anh nên sợ." Tay lính mới hỏi tôi cái cầu thang này làm quái gì ở đây được, và chả hiểu sao lúc ấy tôi lại mở mồm ra nói cho hắn biết hết sự thật. Cũng có thể đó chỉ là những gì tôi đã được nghe lại mà cho rằng đó là "sự thật". Tôi chắc chắn đã phải vướng vào 1 đống rắc rối vì đã kể cho hắn nghe, và cũng có thể đã gặp rắc rối to vì lại kể lại cho anh. Nhưng vì anh là người tốt, nên tôi muốn anh dừng việc đào sâu thêm về vấn đề này lại. Hãy ngưng việc tìm hiểu quá kỹ vấn đề ngay khi anh còn có thể. Vậy nên tôi sẽ kể cho anh những điều mà tôi biết, với điều kiện là anh không được hé răng nửa lời với cấp trên." Tôi nói với ông ấy là tôi sẽ không để lộ lời nào, và ông ấy kiểm tra lại kĩ càng xem bộ đàm của chúng tôi đã tắt chưa. "Lúc đầu khi tôi mới vào nghề, chúng tôi không kín tiếng về mấy cái cầu thang này hay những việc khác như thế đâu. Chúng tôi cảnh báo với mọi người trước khi chính thức nhận họ vào công việc này là ngoài nơi hoang dã đó có những thứ kỳ quái đến khó tin. Theo phỏng đoán của tôi thì Cục Kiểm lâm đã chán nản vì số lượng lớn nhân viên nghỉ việc giữa chừng, và họ còn kể lại cho mọi người là chuyện gì đang xảy ra trong rừng nữa. Vậy cho nên Cục Kiểm lâm bắt những người này kí cam kết không kể với giới truyền thông những chuyện mà họ sẽ gặp phải. Cục Kiểm lâm không muốn mọi người sợ không dám đến nữa, vậy nên họ không hề mong đám lính mới sợ quá mà chạy đi kể tùm lum cho đám truyền thông về những chuyện ma mãnh hay cầu thang bị ám. Song rốt cuộc họ thấy rằng mấy cái cam kết cũng chẳng cần thiết. Người ta không chỉ không muốn kể về những chuyện họ đã gặp mà họ còn không dám kể. Cũng có vài lúc đám truyền thông cố moi tin lúc có trẻ con hay người leo núi mất tích, nhưng chả có ai thèm nói nửa lời. Tôi không thể giải thích được điều nay. Tôi nghĩ là chúng tôi chỉ...không thật sự muốn thừa nhận có điều gì đó không đúng trong những việc mình chứng kiến. Đây là công việc của chúng tôi, nghĩa là phải đi vào rừng mỗi ngày. Chúng tôi không muốn phải run rẩy sợ hãi, và cách tốt nhất để tránh kinh sợ là giả vờ là mọi thứ đều ổn thỏa. Vậy nên tôi sẽ nói cho anh biết mọi điều tôi biết, và sau đó tôi sẽ không bao giờ nhắc đến nó nữa. Thêm nữa tôi mong anh đừng bao giờ nhắc đến việc này nếu có mặt tôi, không bao giờ đấy. "Mấy cái cầu thang đã xuất hiện ngay từ khi có mấy khu rừng quốc gia này. Chúng ta có những ghi chép hàng thập kỷ trước mô tả về chúng. Có lúc người ta đi lên trên ấy, và không có gì xảy ra cả...Nghe này, thực ra tôi không hề muốn nói về nó, nhưng thỉnh thoảng, có những thứ quái lạ và tồi tệ xảy đến. Tôi từng thấy một gã mà tay bị cắt rất ngọt lúc leo lên bậc thang trên cùng. Gã này với tay ra để chạm vào 1 cái cành cây phía trên, sau đó chuyện xảy ra quá nhanh và đột ngột. Mới 1 giây trước đó tay gã còn nguyên đó, và chỉ tích tắc sau nó đã biến mất. Một vết thương bị cắt rất ngọt. Chúng tôi không thể tìm thấy bàn tay của hắn ta, còn hắn thì gần chết. Một lần khác, 1 người phụ nữ chạm vào 1 trong những cái cầu thang này và 1 mạch máu trong não cô ta nổ cái bụp. Thật đúng là nổ cái bụp ấy, như thể 1 quả bóng nước. Cô ta gần như đổ sụp xuống và lết đến chỗ tôi, còn tất cả những gì cô ấy thốt ra được là: "Tôi nghĩ tôi thấy không ổn rồi." Cô ấy đổ xuống đất như 1 bao bột, chết trước cả khi đập người xuống đất. Tôi sẽ không thể nào quên lúc máu tràn vào trong hốc mắt của cô ấy. Ngay trước khi cô ta chết, tôi thấy mắt cô ấy đỏ xọng. Tôi thấy cô ấy chết mà không tài nào làm gì để cứu giúp được. "Chúng tôi cảnh báo mọi người đừng có đến gần chúng nhưng luôn luôn có 1-2 thằng ngu đi vào đấy. Và nếu như không có điều gì xảy đến với chúng, sẽ luôn luôn có điều xấu xảy ra. Bọn trẻ con mất tích trong lúc chúng tôi đã lần được dấu vết. Ai đó chết ngay ngày hôm sau, bị cắt làm đôi trong khu vực an toàn nhất của khu rừng. Tôi không hiểu vì sao nhưng luôn luôn có điều xấu xảy ra. Tôi không biết chính xác tại sao mấy cái cầu thang này lại ở đây, nhưng cũng chả ích gì. Chúng đã ở đây, và nếu chúng tôi đã đủ khôn ngoan hơn, chúng tôi đã phải nói cho những nhân viên mới biết mấy cái cầu thang đó sẽ gây ra điều gì." Sau đó cả hai chúng tôi đều im lặng mất 1 lúc. Tôi không dám nói vì sợ ông ấy chưa kể hết chuyện. Ông ấy nhìn như thể đang muốn nói thêm điều gì khác. Cuối cùng ông ấy cũng cất giọng: "Có bao giờ anh nhận thấy là mình chả thể nhìn thấy cùng 1 cái đến 2 lần không?" Tôi gật đầu, mong ông ấy kể tiếp. Song ông ấy chỉ im lặng bước đi cạnh tôi, và dần dà ông ấy lại đi kể chuyện về lần bắt gặp 1 con hươu to nhất mà ông ấy từng thấy. Tôi không nhắc lại chuyện kia nữa, và cũng không ép ông ấy kể thêm. Ông ấy rời khỏi trại ngay ngày hôm sau. Xem ra là ông ấy đã bỏ đi ngay trước khi mặt trời mọc; ông ấy nói là mình bị ốm. Không ai trong số chúng tôi nghe ngóng thêm được tin tức gì về ông ấy kể từ khi ông ấy bỏ đi cả.

Tạm thời tôi sẽ dừng ở đây thôi. Tôi sẽ cố đăng bài tiếp theo vào những ngày sắp tới, tuy bây giờ là cuối hè nên công việc ở đây của chúng tôi còn khá bận rộn. Cảm ơn vì sự hào hứng của các bác. Các bác làm thức tỉnh trí tò mò mà tôi không hề biết là mình có rồi.

Series list:

Tên dịch giả: Già trâu
Nguồn: reddit
Tôi là nhân viên tìm kiếm cứu hộ thuộc Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ và tôi có vài câu chuyện để kể (Phần 4) Tôi là nhân viên tìm kiếm cứu hộ thuộc Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ và tôi có vài câu chuyện để kể (Phần 4) Reviewed by genen on tháng 11 20, 2015 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.