Tổng hợp các creepypasta ngắn
Sự thật thú vị
Tôi bây giờ đang phải chịu đựng những cơn đau đớn khủng khiếp liên tục. Tôi chỉ muốn chết. Tôi viết ra đây lý do tại sao trong hy vọng bạn sẽ không mắc phải sai lầm giống vậy.
Tôi đã thực hiên một giao kèo với ác quỷ. Tôi đang chết dần vì căn bệnh ung thư và tôi muốn gia đình mình được sống một cách thoải mái về tài chính sau khi tôi chết. Vậy nên, sau khi triệu hồi hắn (Tôi sẽ không viết ra đây cách để thực hiện, bởi vì bạn không bao giờ nên làm điều đó, một sự thực mà tôi đã học được một cách cay đắng), tôi thỉnh cầu hắn làm cho gia đình tôi có đủ tiền để sống thoải mái sau khi tôi ra đi.
Và hắn cười. Hắn chỉ mỉm cười và nói: " Được thôi, và ta sẽ lấy đi căn bệnh ung thư của người luôn một thể."
Tất nhiên, tôi không ngốc (lúc đó tôi nghĩ vậy). Tôi đủ thông minh để biết sẽ có cái giá đi kèm. Tôi hỏi hắn: " Điều kiện là gì?"
Hắn mỉm cười lần nữa. Nói:" Tất cả nhưng gì mi phải làm là cho phép ta lấy đi một cơ quan từ cơ thể ngươi. Bất cứ cơ quan nào ta chọn".
Vậy nên tôi nghĩ về điều đó. Tôi nghĩ hắn đang cố lừa tôi... hắn sẽ lấy đi trái tim hay một bộ phận quan trọng nào đó và tôi sẽ chết. Tôi muốn chắc mọi sự được rõ ràng, tôi hỏi hắn: " Mi sẽ lấy đi một bộ phận quan trong nào đó phải không?"
Hắn cười vào mặt tôi và nói:" Ta hứa mi sẽ sống dù cho thiếu đi cơ quan đó" hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp:" Vậy chúng ta thỏa thuận chứ?"
Tôi nghĩ ra tất cả các viễn cảnh trong đầu. Nếu hắn lấy đi trái tim, tôi vẫn sẽ sống vì hắn đã hứa. Sống mà không có trái tim cũng không quá tệ. Phổi, như nhau thôi. Dạ dày, nà. Tôi nghĩ đến tất cả các cơ quan trên cơ thể, tưởng tượng cuộc sống không có nó và quyết định từ bỏ một trong số chúng.
Vì vậy tôi thốt ra hai từ mà tôi sẽ hối hận cả cuộc đời mình: "Thỏa thuận".
Và đây là một sự thật thú vị: Bạn có biết rằng da vẫn được tính là một cơ quan trên cơ thể người".
Clap! Clap! Clap!
Một ngày nọ, có một cặp vợ chồng mới cưới leo núi. Mặt trời đã bắt đầu xuống núi rồi, mà họ lại đang bị lạc. Cô vợ bắt đầu tỏ ra lo lắng, nhưng chồng cô lại đang cố trấn an cô rằng: họ sẽ quay lại chiếc xe của mình sớm thôi. Tuy nhiên, sau nhiều giờ đi bộ, họ vẫn không thể tìm ra nơi mình ở.
Trời đã càng tối hơn và hai vợ chồng đang càng ngày tuyệt vọng. Họ không có bản đồ hay một chiếc la bàn nọ, họ không thể xác định phương hướng khi cái cây nào trong rừng cũng như nhau. Chỉ đến khi họ đang sắp sửa từ bỏ mọi hy vọng, họ thấy một chiếc cabin trong rừng.
Cái cabin trông như thể nó đã từng rất tốt( tức là h nó cũng khá tệ). Cabin trong rất xác xơ và có vẻ nó đã không được sử dụng trong một thời gian dài. Một số cửa sổ đã bị vỡ và hỏng, có rất nhiều miếng gạch rơi từ trên trần nhà. Người chồng gõ cửa chính, nhưng không hề có câu trả lời. Khi anh đẩy nó, cánh cửa từ từ mở ra.
Bên trong cabin, họ mới nhận ra cái cabin đang ở trong tình trạng tồi tệ đến mức nào. Có rất ít đồ đạc ở trong nhà, và sàn nhà được phủ đầy tro bụi. Khi cặp đôi nhìn xung quanh nhà, họ nhận thấy một bầu không khí lạ lùng và một mùi mốc meo kì dị.
Những bức tường được bao phủ, từ sàn nhà, cho đến trần nhà bởi các chữ grafiti màu đỏ "Chết", "Chết", chúng lặp đi lặp lại khắp ngôi nhà.
Đôi vợ chồng nản lòng khi thấy dòng chữ đó. Người chồng sau đó với tay lên trần nhà, và anh nhận ra màu sơn vẫn chưa khô
Cả hai vợ chồng đều rất sợ hãi, nhưng họ chả còn nơi nào để đi. Họ biết rằng: nơi này rất nguy hiểm vào buổi tối và có rất nhiều thú dữ rình mò đằng sau những khúc gỗ. Dù những chữ bí ẩn kia viết có đáng sợ thế nào.
Lên tầng cao hơn, họ tìm thấy một chiếc nệm bướm đêm mà được bao phủ bởi màu nhuộm. Đôi vợ chồng đắp lên người mình một chiếc chăn cũ kĩ để giữ ấm và cố gắng khiến mọi thứ trở nên thoải mái nhất trong cái hoàn cảnh này. Họ nằm với nhau và chìm sâu vào giấc ngủ.
Đôi lúc sau nửa đêm, cặp đôi bị đánh thức bởi những tiếng sột soạt lạ lùng. Có vẻ như có ai đó đang di chuyển chiếc lều.
"Anh có nghe thấy gì không?" vợ anh hỏi,"em nghĩ có ai đó đang ở ngoài kia.
Chồng cô nghe ngóng một lúc, nhưng anh chả nghe thấy gì. Anh đi ra khỏi giường và đi đến cửa sổ. Trời quá tối để anh thấy bất cứ thứ gì bên ngoài. Anh mở cửa và thò đầu ra.
"Ai đó?" Anh gọi với đôi chút sợ sệt.
Chả có câu trả lời nào.
Anh đang định quay lại giường nhưng vợ anh nói,"Có thể họ không nói được….".
Người chồng quay lại và nói," Có ai ở đó không? Vỗ tay một tiếng là có, hai tiếng là không……".
Bất ngờ anh nghe thấy 1 tiếng Clap! ( tiếng vỗ tay).
Anh quay lại nhìn vợ và nói một cách ngạc nhiên,"Em nói đúng. Có ai đó ở bên ngoài".
Anh dựa vào cửa sổ và anh cố nhìn sâu vào màn đêm, nhưng anh chẳng thể thấy gì.
"Anh có phải chủ lều không?"
"Clap, Clap".
"Anh có phải đàn ông?"
"Clap,Clap".
"Đàn bà à?"
"Clap,Clap".
"Bạn có phải con người không?"
"Clap,Clap".
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc xương sống anh. Anh cố hết sức và nói,"Bạn đến đây mộ mình à?"
"Clap,Clap".
"Các bạn có bao nhiều người? Mỗi người hãy vỗ tay một lần……….".
CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP…………………………
I've been waking up with a chair at the foot of my bed
The night I drew my rabbit
Vào một ngày tôi phải làm một trong những việc khó khăn nhất trong đời mình. Tôi phải từ biệt con thú cưng của tôi. Có thể đây không phải là việc quá khó để làm đối với một vài người, nhưng với những người yêu động vật thì họ sẽ hiểu những gì tôi phải trải qua. Con thỏ của tôi là một trong những người bạn gần gũi với tôi nhất, mặc dù có vẻ hơi ngốc, nhưng dường như nó luôn ở bên tôi mỗi khi cuộc sống trở nên khó khăn hoặc những lúc tôi cảm thấy buồn hay thất vọng. Ngày đó, khi bố mẹ tôi và tôi đưa nó đi chữa trị, là lần cuối cùng tôi nói lời tạm biệt… hoặc chỉ là tôi nghĩ thế.
Tôi khóc và khóc hàng giờ bởi vì sự mất mát ngày hôm đó. Tôi không thể chịu được ý nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại con vật yêu thích của mình cứ quanh quẩn trong đầu. Hình ảnh cơ thể không sức sống của con thỏ cứ ám ảnh tôi suốt đêm khiến tôi không thể nào ngủ được. Tôi quyết định mở đèn và vớ lấy cuốn tập phác họa của mình để xem có thể tìm được niềm an ủi nào đó trên những trang giấy.
Tôi như trong trạng thái bị thôi miên khi lướt cây bút chì trên trang giấy, nhưng những gì tôi vẽ thật sự đáng lo ngại… Tôi muốn vẽ con thỏ của mình nhưng bằng cách nào đó tôi lại biến khuôn mặt của nó thành thứ gì đó như trong một bộ phim kinh dị. Nó có hàm răng sắc nhọn như dao cạo và một nụ cười vô cùng rộng. Đôi mắt hình quả hạnh bị thay bằng đôi mắt tròn, rất lớn, hoàn toàn u tối và trắng dã… so với bộ lông đen của nó.
Vào lúc tôi nhìn vào thứ kinh dị đó trên giấy cũng là lúc tôi nhận ra đã rất trễ rồi. Đã gần hai giờ sáng, trễ hơn rất nhiều so với một buổi tối thứ tư thường lệ của tôi, nên cuối cùng tôi quyết định sẽ thử đi ngủ lại. Tôi nhắm mắt và cố gắng tập trung vào tiếng lạch cạch của cái quạt đang quay.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy gì đó chuyển động ở trong góc…
“Bịch”
… một vài giây trôi qua… một tiếng “Bịch” nữa lại vang lên nhưng lớn hơn lần trước. Nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống một cách mãnh liệt, và tôi đã không thể chịu đựng được nữa và mở mắt ra…
Tất cả những gì tôi thấy là một đôi mắt to tròn u tối.
Tôi bây giờ đang phải chịu đựng những cơn đau đớn khủng khiếp liên tục. Tôi chỉ muốn chết. Tôi viết ra đây lý do tại sao trong hy vọng bạn sẽ không mắc phải sai lầm giống vậy.
Tôi đã thực hiên một giao kèo với ác quỷ. Tôi đang chết dần vì căn bệnh ung thư và tôi muốn gia đình mình được sống một cách thoải mái về tài chính sau khi tôi chết. Vậy nên, sau khi triệu hồi hắn (Tôi sẽ không viết ra đây cách để thực hiện, bởi vì bạn không bao giờ nên làm điều đó, một sự thực mà tôi đã học được một cách cay đắng), tôi thỉnh cầu hắn làm cho gia đình tôi có đủ tiền để sống thoải mái sau khi tôi ra đi.
Và hắn cười. Hắn chỉ mỉm cười và nói: " Được thôi, và ta sẽ lấy đi căn bệnh ung thư của người luôn một thể."
Tất nhiên, tôi không ngốc (lúc đó tôi nghĩ vậy). Tôi đủ thông minh để biết sẽ có cái giá đi kèm. Tôi hỏi hắn: " Điều kiện là gì?"
Hắn mỉm cười lần nữa. Nói:" Tất cả nhưng gì mi phải làm là cho phép ta lấy đi một cơ quan từ cơ thể ngươi. Bất cứ cơ quan nào ta chọn".
Vậy nên tôi nghĩ về điều đó. Tôi nghĩ hắn đang cố lừa tôi... hắn sẽ lấy đi trái tim hay một bộ phận quan trọng nào đó và tôi sẽ chết. Tôi muốn chắc mọi sự được rõ ràng, tôi hỏi hắn: " Mi sẽ lấy đi một bộ phận quan trong nào đó phải không?"
Hắn cười vào mặt tôi và nói:" Ta hứa mi sẽ sống dù cho thiếu đi cơ quan đó" hắn ngừng một lúc rồi nói tiếp:" Vậy chúng ta thỏa thuận chứ?"
Tôi nghĩ ra tất cả các viễn cảnh trong đầu. Nếu hắn lấy đi trái tim, tôi vẫn sẽ sống vì hắn đã hứa. Sống mà không có trái tim cũng không quá tệ. Phổi, như nhau thôi. Dạ dày, nà. Tôi nghĩ đến tất cả các cơ quan trên cơ thể, tưởng tượng cuộc sống không có nó và quyết định từ bỏ một trong số chúng.
Vì vậy tôi thốt ra hai từ mà tôi sẽ hối hận cả cuộc đời mình: "Thỏa thuận".
Và đây là một sự thật thú vị: Bạn có biết rằng da vẫn được tính là một cơ quan trên cơ thể người".
Tên dịch giả: Yugen
Tác giả: WhatIsCompassion
Clap! Clap! Clap!
Trời đã càng tối hơn và hai vợ chồng đang càng ngày tuyệt vọng. Họ không có bản đồ hay một chiếc la bàn nọ, họ không thể xác định phương hướng khi cái cây nào trong rừng cũng như nhau. Chỉ đến khi họ đang sắp sửa từ bỏ mọi hy vọng, họ thấy một chiếc cabin trong rừng.
Cái cabin trông như thể nó đã từng rất tốt( tức là h nó cũng khá tệ). Cabin trong rất xác xơ và có vẻ nó đã không được sử dụng trong một thời gian dài. Một số cửa sổ đã bị vỡ và hỏng, có rất nhiều miếng gạch rơi từ trên trần nhà. Người chồng gõ cửa chính, nhưng không hề có câu trả lời. Khi anh đẩy nó, cánh cửa từ từ mở ra.
Bên trong cabin, họ mới nhận ra cái cabin đang ở trong tình trạng tồi tệ đến mức nào. Có rất ít đồ đạc ở trong nhà, và sàn nhà được phủ đầy tro bụi. Khi cặp đôi nhìn xung quanh nhà, họ nhận thấy một bầu không khí lạ lùng và một mùi mốc meo kì dị.
Những bức tường được bao phủ, từ sàn nhà, cho đến trần nhà bởi các chữ grafiti màu đỏ "Chết", "Chết", chúng lặp đi lặp lại khắp ngôi nhà.
Đôi vợ chồng nản lòng khi thấy dòng chữ đó. Người chồng sau đó với tay lên trần nhà, và anh nhận ra màu sơn vẫn chưa khô
Cả hai vợ chồng đều rất sợ hãi, nhưng họ chả còn nơi nào để đi. Họ biết rằng: nơi này rất nguy hiểm vào buổi tối và có rất nhiều thú dữ rình mò đằng sau những khúc gỗ. Dù những chữ bí ẩn kia viết có đáng sợ thế nào.
Lên tầng cao hơn, họ tìm thấy một chiếc nệm bướm đêm mà được bao phủ bởi màu nhuộm. Đôi vợ chồng đắp lên người mình một chiếc chăn cũ kĩ để giữ ấm và cố gắng khiến mọi thứ trở nên thoải mái nhất trong cái hoàn cảnh này. Họ nằm với nhau và chìm sâu vào giấc ngủ.
Đôi lúc sau nửa đêm, cặp đôi bị đánh thức bởi những tiếng sột soạt lạ lùng. Có vẻ như có ai đó đang di chuyển chiếc lều.
"Anh có nghe thấy gì không?" vợ anh hỏi,"em nghĩ có ai đó đang ở ngoài kia.
Chồng cô nghe ngóng một lúc, nhưng anh chả nghe thấy gì. Anh đi ra khỏi giường và đi đến cửa sổ. Trời quá tối để anh thấy bất cứ thứ gì bên ngoài. Anh mở cửa và thò đầu ra.
"Ai đó?" Anh gọi với đôi chút sợ sệt.
Chả có câu trả lời nào.
Anh đang định quay lại giường nhưng vợ anh nói,"Có thể họ không nói được….".
Người chồng quay lại và nói," Có ai ở đó không? Vỗ tay một tiếng là có, hai tiếng là không……".
Bất ngờ anh nghe thấy 1 tiếng Clap! ( tiếng vỗ tay).
Anh quay lại nhìn vợ và nói một cách ngạc nhiên,"Em nói đúng. Có ai đó ở bên ngoài".
Anh dựa vào cửa sổ và anh cố nhìn sâu vào màn đêm, nhưng anh chẳng thể thấy gì.
"Anh có phải chủ lều không?"
"Clap, Clap".
"Anh có phải đàn ông?"
"Clap,Clap".
"Đàn bà à?"
"Clap,Clap".
"Bạn có phải con người không?"
"Clap,Clap".
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc xương sống anh. Anh cố hết sức và nói,"Bạn đến đây mộ mình à?"
"Clap,Clap".
"Các bạn có bao nhiều người? Mỗi người hãy vỗ tay một lần……….".
CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP CLAP…………………………
Nguồn: CDOV
I've been waking up with a chair at the foot of my bed
Tôi sống trong một căn hộ nhỏ. Tôi may mắn giành được tầng trên cùng (Yay!) và nó rất là đẹp! Khu chung cư không cao lắm, nhưng khung cảnh nhìn ra từ cửa sổ căn hộ của tôi vẫn cực kì hùng vĩ và rộng lớn.
Dù sao thì, khi tôi chuyển vào sống ở đây… cũng là lúc chuyện đó bắt đầu xảy ra. Cái ghế. Vào ngày đầu tiên tôi dành tất cả thời gian để dỡ đồ ra và sắp xếp mọi thứ lại, rồi cuối ngày tôi đi vào phòng ngủ mới của mình (giấy dán tường màu nâu, trang trí trên đó là những tấm poster mới tôi vừa dán hồi nãy) và leo lên giường và ngủ.
Và sau đó tôi tỉnh dậy, nhìn thấy một cái ghế bình thường đặt ở phía chân giường, đối diện tôi.
Tôi chẳng quan tâm đến nó nhiều lắm. Tôi tự nhủ có lẽ đó là vì tôi đã đặt nó ở đó lúc sắp xếp đồ và lại quên béng mất phải cất nó đi chỗ khác thôi.
Nhưng đêm hôm sau nó vẫn tiếp tục xảy ra. Lần này tôi chắc chắn rằng tôi đã đặt nó ở chỗ khác. Và nó lại xảy ra lần nữa. Và lần nữa. Và nó kéo dài gần cả một tuần.
Tôi không muốn trở nên hoang tưởng với tất cả mọi thứ. Nhưng tôi đã rất sợ. Ở một chỗ nào đó trong tâm trí tôi, một giọng nói liên tục thì thào “Một thứ gì đó, sớm hay muộn đều sẽ đến phòng mày và quan sát mày”. Giọng nói đó khiến tôi rùng mình. Dù cho nó có vẻ chẳng thể nào xảy ra được.
Nhưng, như tôi đã nói trước đó - tôi đã rất sợ hãi.
Do đó tôi quyết sử dụng đến điện thoại của mình. Tôi cắm nó vào dây sạc, và đặt nó lên trên cái bàn ở phía bên kia phòng - Tải về một ứng dụng dùng để quay phim nguyên một đêm, quay tôi và toàn cảnh căn phòng, nhưng màn hình thì vẫn tối chứ không phát sáng như bình thường. Một cách khá là thông minh đấy chứ nhỉ.
Và sáng hôm sau tôi thức dậy một cách bất ngờ. Cái ghế ở ngay đó, ngay phía dưới chân giường. Tôi leo ra khỏi giường, thở gấp, và bước tới bên cái điện thoại. Thế chứ! Ứng dụng đó đã hoạt động một cách hiệu quả, tôi bắt đầu xem đoạn video được quay lại, tua nhanh gần hơn ba mươi phút - trước khi tôi thấy nó. Cánh cửa tủ quần áo của tôi chầm chậm mở ra, chỉ khoảng một inch, và một người đàn ông da trắng nhợt nhạt, hói đầu, không mặc gì ngoài một cái quần thể thao màu đen bước ra. Ông ta tiến tới cầm lấy cái ghế bên cạnh cái bàn và tôi có cơ hội được nhìn rõ mặt ông ta hơn - ông ta vào khoảng sáu mươi tuổi, và nhìn cứ như chưa bao giờ được tiếp xúc với ánh mặt trời vậy. Ông ta đang đổ mồ hôi, rất nhiều. Ông ta kéo cái ghế đến phía dưới chân giường và ngồi xuống, bắt đầu quan sát tôi. Xem đến đó, tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Và sau đó tôi liền nghe thấy tiếng cửa tủ quần áo mở ra chầm chậm phía sau lưng.
Dù sao thì, khi tôi chuyển vào sống ở đây… cũng là lúc chuyện đó bắt đầu xảy ra. Cái ghế. Vào ngày đầu tiên tôi dành tất cả thời gian để dỡ đồ ra và sắp xếp mọi thứ lại, rồi cuối ngày tôi đi vào phòng ngủ mới của mình (giấy dán tường màu nâu, trang trí trên đó là những tấm poster mới tôi vừa dán hồi nãy) và leo lên giường và ngủ.
Và sau đó tôi tỉnh dậy, nhìn thấy một cái ghế bình thường đặt ở phía chân giường, đối diện tôi.
Tôi chẳng quan tâm đến nó nhiều lắm. Tôi tự nhủ có lẽ đó là vì tôi đã đặt nó ở đó lúc sắp xếp đồ và lại quên béng mất phải cất nó đi chỗ khác thôi.
Nhưng đêm hôm sau nó vẫn tiếp tục xảy ra. Lần này tôi chắc chắn rằng tôi đã đặt nó ở chỗ khác. Và nó lại xảy ra lần nữa. Và lần nữa. Và nó kéo dài gần cả một tuần.
Tôi không muốn trở nên hoang tưởng với tất cả mọi thứ. Nhưng tôi đã rất sợ. Ở một chỗ nào đó trong tâm trí tôi, một giọng nói liên tục thì thào “Một thứ gì đó, sớm hay muộn đều sẽ đến phòng mày và quan sát mày”. Giọng nói đó khiến tôi rùng mình. Dù cho nó có vẻ chẳng thể nào xảy ra được.
Nhưng, như tôi đã nói trước đó - tôi đã rất sợ hãi.
Do đó tôi quyết sử dụng đến điện thoại của mình. Tôi cắm nó vào dây sạc, và đặt nó lên trên cái bàn ở phía bên kia phòng - Tải về một ứng dụng dùng để quay phim nguyên một đêm, quay tôi và toàn cảnh căn phòng, nhưng màn hình thì vẫn tối chứ không phát sáng như bình thường. Một cách khá là thông minh đấy chứ nhỉ.
Và sáng hôm sau tôi thức dậy một cách bất ngờ. Cái ghế ở ngay đó, ngay phía dưới chân giường. Tôi leo ra khỏi giường, thở gấp, và bước tới bên cái điện thoại. Thế chứ! Ứng dụng đó đã hoạt động một cách hiệu quả, tôi bắt đầu xem đoạn video được quay lại, tua nhanh gần hơn ba mươi phút - trước khi tôi thấy nó. Cánh cửa tủ quần áo của tôi chầm chậm mở ra, chỉ khoảng một inch, và một người đàn ông da trắng nhợt nhạt, hói đầu, không mặc gì ngoài một cái quần thể thao màu đen bước ra. Ông ta tiến tới cầm lấy cái ghế bên cạnh cái bàn và tôi có cơ hội được nhìn rõ mặt ông ta hơn - ông ta vào khoảng sáu mươi tuổi, và nhìn cứ như chưa bao giờ được tiếp xúc với ánh mặt trời vậy. Ông ta đang đổ mồ hôi, rất nhiều. Ông ta kéo cái ghế đến phía dưới chân giường và ngồi xuống, bắt đầu quan sát tôi. Xem đến đó, tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Và sau đó tôi liền nghe thấy tiếng cửa tủ quần áo mở ra chầm chậm phía sau lưng.
Người dịch: Arysa
BBcode: Mèo Tam Thể
cmt trên reddit
Tigereye590: Sau đó thì sao?
Tác giả: Sau đó chúng tôi quyết định phân chia trả tiền nhà.
Tác giả: Sau đó chúng tôi quyết định phân chia trả tiền nhà.
The night I drew my rabbit
Vào một ngày tôi phải làm một trong những việc khó khăn nhất trong đời mình. Tôi phải từ biệt con thú cưng của tôi. Có thể đây không phải là việc quá khó để làm đối với một vài người, nhưng với những người yêu động vật thì họ sẽ hiểu những gì tôi phải trải qua. Con thỏ của tôi là một trong những người bạn gần gũi với tôi nhất, mặc dù có vẻ hơi ngốc, nhưng dường như nó luôn ở bên tôi mỗi khi cuộc sống trở nên khó khăn hoặc những lúc tôi cảm thấy buồn hay thất vọng. Ngày đó, khi bố mẹ tôi và tôi đưa nó đi chữa trị, là lần cuối cùng tôi nói lời tạm biệt… hoặc chỉ là tôi nghĩ thế.
Tôi khóc và khóc hàng giờ bởi vì sự mất mát ngày hôm đó. Tôi không thể chịu được ý nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại con vật yêu thích của mình cứ quanh quẩn trong đầu. Hình ảnh cơ thể không sức sống của con thỏ cứ ám ảnh tôi suốt đêm khiến tôi không thể nào ngủ được. Tôi quyết định mở đèn và vớ lấy cuốn tập phác họa của mình để xem có thể tìm được niềm an ủi nào đó trên những trang giấy.
Tôi như trong trạng thái bị thôi miên khi lướt cây bút chì trên trang giấy, nhưng những gì tôi vẽ thật sự đáng lo ngại… Tôi muốn vẽ con thỏ của mình nhưng bằng cách nào đó tôi lại biến khuôn mặt của nó thành thứ gì đó như trong một bộ phim kinh dị. Nó có hàm răng sắc nhọn như dao cạo và một nụ cười vô cùng rộng. Đôi mắt hình quả hạnh bị thay bằng đôi mắt tròn, rất lớn, hoàn toàn u tối và trắng dã… so với bộ lông đen của nó.
Vào lúc tôi nhìn vào thứ kinh dị đó trên giấy cũng là lúc tôi nhận ra đã rất trễ rồi. Đã gần hai giờ sáng, trễ hơn rất nhiều so với một buổi tối thứ tư thường lệ của tôi, nên cuối cùng tôi quyết định sẽ thử đi ngủ lại. Tôi nhắm mắt và cố gắng tập trung vào tiếng lạch cạch của cái quạt đang quay.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy gì đó chuyển động ở trong góc…
“Bịch”
… một vài giây trôi qua… một tiếng “Bịch” nữa lại vang lên nhưng lớn hơn lần trước. Nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống một cách mãnh liệt, và tôi đã không thể chịu đựng được nữa và mở mắt ra…
Tất cả những gì tôi thấy là một đôi mắt to tròn u tối.
Nguồn:Reddit
Tổng hợp các creepypasta ngắn
Reviewed by Unknown
on
tháng 9 28, 2015
Rating:
Không có nhận xét nào: