Creepypasta: Branches in the Wind
Cuối cùng tôi cũng đã về nhà. Sau một buổi tối làm tăng ca, tôi đã hoàn thành công việc sếp giao cho. Thật là tuyệt vời, tôi có một ngày thoải mái không phải làm gì, và tôi mong chờ đuợc gặp con trai tôi. Tôi đã thắng trong việc giành quyền nuôi con với vợ cũ. Tôi đã sửa lại căn phòng ngủ cũ cho con, sơn căn phòng màu trắng và thay đổi mọi thứ theo ý con. Khi tôi đang chất đồ dưới cầu thang thì nghe thấy tiếng con tôi:
‘Bố ơi, con không ngủ được, có một con quái vật bên ngoài cửa sổ’
Quái vật? Sợ ngủ một mình là bình thường với bất kì đứa trẻ nào.
‘Oh, đừng sợ con yêu, chỉ là cành cây bị gió thổi thôi mà, thấy chưa?’
Tôi chỉ cho con thấy cành cây đang đập vào khung cửa sổ. Con tôi bình tĩnh lại và hôn chúc tôi ngủ ngon. Cuối cùng cũng được ngủ, tôi buồn ngủ đến chóng mặt, tôi đi xuống cầu thang và nằm vật lên giường. Tôi phải đến trường con vào ngày mai để đăng kí học, rồi mua đồng phục, đồ dùng học tập… thật là khó để nghĩ gì khi buồn ngủ. Đúng lúc ấy lại có tiếng gọi, ôi, tôi buồn ngủ lắm rồi!
‘Bố ơi, con quái vật quay trở lại rồi’ Con tôi hét lên.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: chả có gì ngoài cành cây bị gió thổi đập vào. Để chứng minh cho con, tôi mở cửa sổ ra và quay về phía con:
‘Con thấy rồi đấy, chả có gì cả, chỉ là cái cây thôi, giờ đi ngủ đi, mai con còn phải đến trường đấy’
Nó giật mình vì tôi mở cửa, nhưng tôi mệt quá rồi, tôi lại nằm vật lên giường. Và tôi nghe thấy tiếng khóc.
‘Thôi được rồi, bố sẽ ngủ cùng con’
Tôi quay lại phòng thằng bé, nằm xuống bên cạnh con.
Khi vừa nằm xuống nhắm mắt lại, tôi bắt đầu thắc mắc. Tôi mua ra trải giường màu trắng cơ mà? Tôi nhìn vào cổ họng bị rạch của con trai và nhận ra. Tôi nghe thấy tiếng con quái vật, không phải ở ngoài mà trong này, tôi cười như điên, tôi đã không nhận ra rằng vườn nhà tôi không có cái cây nào.
‘Bố ơi, con không ngủ được, có một con quái vật bên ngoài cửa sổ’
Quái vật? Sợ ngủ một mình là bình thường với bất kì đứa trẻ nào.
‘Oh, đừng sợ con yêu, chỉ là cành cây bị gió thổi thôi mà, thấy chưa?’
Tôi chỉ cho con thấy cành cây đang đập vào khung cửa sổ. Con tôi bình tĩnh lại và hôn chúc tôi ngủ ngon. Cuối cùng cũng được ngủ, tôi buồn ngủ đến chóng mặt, tôi đi xuống cầu thang và nằm vật lên giường. Tôi phải đến trường con vào ngày mai để đăng kí học, rồi mua đồng phục, đồ dùng học tập… thật là khó để nghĩ gì khi buồn ngủ. Đúng lúc ấy lại có tiếng gọi, ôi, tôi buồn ngủ lắm rồi!
‘Bố ơi, con quái vật quay trở lại rồi’ Con tôi hét lên.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: chả có gì ngoài cành cây bị gió thổi đập vào. Để chứng minh cho con, tôi mở cửa sổ ra và quay về phía con:
‘Con thấy rồi đấy, chả có gì cả, chỉ là cái cây thôi, giờ đi ngủ đi, mai con còn phải đến trường đấy’
Nó giật mình vì tôi mở cửa, nhưng tôi mệt quá rồi, tôi lại nằm vật lên giường. Và tôi nghe thấy tiếng khóc.
‘Thôi được rồi, bố sẽ ngủ cùng con’
Tôi quay lại phòng thằng bé, nằm xuống bên cạnh con.
Khi vừa nằm xuống nhắm mắt lại, tôi bắt đầu thắc mắc. Tôi mua ra trải giường màu trắng cơ mà? Tôi nhìn vào cổ họng bị rạch của con trai và nhận ra. Tôi nghe thấy tiếng con quái vật, không phải ở ngoài mà trong này, tôi cười như điên, tôi đã không nhận ra rằng vườn nhà tôi không có cái cây nào.
Finally, I’m home. After working a late night, I finally finished a project that my boss pushed on me. It was all worth it though, because I had a great day ahead of me. The part I was most excited for though, was seeing my son. I finally won the custody battle against my ex-wife, so now I actually get to see him. I fixed up my old spare bedroom for him, although it looked bland in all white. I figured we would have some spare time later and we could make any changes he wanted. I lumbered up the stairs, and when he finally heard I was here, he quickly called me into his room.
“Daddy, I can’t sleep, there’s a monster in the window!”
Monsters, huh, that’s original for a kid.
“Oh don’t worry about that, it’s just the tree’s branches blowing in the wind, see?”
I pointed and showed him the branch tapping against the window pane. He trusted me enough to calm himself down, and I kissed him good night. Finally, time for sleep, I could hardly even see straight at this point. I walked across the hallway, and collapsed into my bed. I had too much on my plate to be dealing with monsters. I had to go with him to school the next day to get him signed up in our district, I had to buy him school clothes, I couldn’t even think straight. That’s when I heard him calling again. Man, I love the kid and all, but I needed some sleep!
“Daddy, the monster is back again!” he shrieked.
I looked to the window: nope, nothing but the tree’s branches. I walked over, and to prove it to him, I opened the window and turned back to him.
“See, it’s nothing but the tree, I told you, now go to sleep, you’ve got school in the morning.”
He was still a little startled from what I could see, but what could I do, I was just too damn tired. Again, I fell into the comfort of my bed. Then I heard a cry, and I had just had enough.
“Fine, I’ll just sleep in your bed with you, if you see any monsters, just hold tight to me.”
I walked back into his room, pulled back his red blanket, and lay next to the kid.
While I lay, eyes closed, my mind started wandering. Didn’t I buy white sheets for the bed? I looked at my son’s slit neck and realized my mistake. That’s when I heard the monster, except it wasn’t tapping at the glass; it was the footsteps from the opened window. I couldn’t help but laugh, how didn’t I realize I had no trees in my yard?
“Daddy, I can’t sleep, there’s a monster in the window!”
Monsters, huh, that’s original for a kid.
“Oh don’t worry about that, it’s just the tree’s branches blowing in the wind, see?”
I pointed and showed him the branch tapping against the window pane. He trusted me enough to calm himself down, and I kissed him good night. Finally, time for sleep, I could hardly even see straight at this point. I walked across the hallway, and collapsed into my bed. I had too much on my plate to be dealing with monsters. I had to go with him to school the next day to get him signed up in our district, I had to buy him school clothes, I couldn’t even think straight. That’s when I heard him calling again. Man, I love the kid and all, but I needed some sleep!
“Daddy, the monster is back again!” he shrieked.
I looked to the window: nope, nothing but the tree’s branches. I walked over, and to prove it to him, I opened the window and turned back to him.
“See, it’s nothing but the tree, I told you, now go to sleep, you’ve got school in the morning.”
He was still a little startled from what I could see, but what could I do, I was just too damn tired. Again, I fell into the comfort of my bed. Then I heard a cry, and I had just had enough.
“Fine, I’ll just sleep in your bed with you, if you see any monsters, just hold tight to me.”
I walked back into his room, pulled back his red blanket, and lay next to the kid.
While I lay, eyes closed, my mind started wandering. Didn’t I buy white sheets for the bed? I looked at my son’s slit neck and realized my mistake. That’s when I heard the monster, except it wasn’t tapping at the glass; it was the footsteps from the opened window. I couldn’t help but laugh, how didn’t I realize I had no trees in my yard?
Nguồn: Creepypasta.com
Creepypasta: Branches in the Wind
Reviewed by genen
on
tháng 9 19, 2015
Rating:
Không có nhận xét nào: