creepypasta: Jack Hill – Mystery of the Game and Watch

Xin chào, tên tôi là Shaun.
Tôi sống ở một căn hộ cao tầng tại Philadelphia.
Gần đây, tôi đã gặp cả tá những việc điên đầu, và tôi sẽ nghe theo mọi lời khuyên nhủ.



Hãy để tôi nói từ đầu. Chỉ vài ngày trước đây, trở về sau khi đi làm thêm (tôi đang học tại Đại học Drexel), tôi quyết định ngả lưng nghỉ ngơi một chút. Nhưng khoảng một giờ sau, tôi bất ngờ tỉnh dậy khi nghe tiếng đĩa chạy cạnh màn hình. Tôi dụi mắt và nhận ra Wii đã được bật. Tôi chẳng quan tâm, mấy trò quái dản vẫn thường xảy ra trong cái nhà này : cửa tự mở và đóng, đèn thì chấp nháy, ...

Tò mò, tôi ngẩng đầu nhìn màn hình, và đã khá vui khi thấy biểu tượng của trò Super Smash Bros. Brawl (không biết trò này thì google )Cả tháng rồi tôi không chơi trò này, và tôi thì đang nóng lòng muốn đòi lại cái danh hiệu tự sướng " Bậc thầy game Brawl". Tôi nhanh chóng tạo một trận đấu giữa bản thân mình, R.O.B, và một con boss cấp chín. Tôi để nhân vật và khu vực mặc ngẫu nhiên.

Sau khi màn hình chờ biến mất, Flat Zone 2 hiện ra trên màn hình máy Game & Watch cùng với đối thủ của tôi : Lucas từ Mother 3. Trước khi bắt đầu lao vào tấn công, tôi nhận ra cái tên phía trên nhân vật không phải là "CPU" như thường lệ. Thay vào đó là cái tên "Jack H". "Quái nhỉ" tôi nghĩ. Trong khi tôi đang phân vân về vụ cái tên, Lucas nhảy lên gờ tường của tòa nhà chọc trời, đồng thời cũng là mép của khu vực này. Đột nhiên, tất cả âm nhạc trong trò chơi im bặt. Tôi với lấy cái điều khiển, cho rằng đã vô tình khóa tiếng game. Mặc cho toi cố gắng vô vọng để bật lai tiếng, những vệt nhiễu hiện lên trên màn hình.

"Cái thứ của nợ này hỏng chỗ éo nào vậy?" Tôi gào lên. Và một giây sau, tôi thấy Lucas rơi từ trên nóc của tòa nhà xuống. Nhưng ngay trước khi hắn ta chạm tới mặt đất, toàn bộ màn hình đã nhiều lèo xèo. Tôi vội với lấy cái điều khiển và tắt màn hình. Thở dài nhẹ nhõm, tôi mò xuống bếp. Tôi gần như chết khát. Vì vậy, tôi đã nốc tới quá nửa trước khi tái người lúc thấy trên mặt bàn là một cái máy Game & Watch bám bụi. Tôi lết từng bước tới để đọc cái mẩu giấy kẹp bên cạnh. Nó viết : " Cậu nên chơi game này! Nó thật sự, thật sự rất hay". Phía dưới là một chứ kí ngoáy "Jack H"


Hoang mang lo sợ, tôi lao ra khỏi nhà và đứng tửa lưng vào cửa. Hít thở sau và cố lấy lại bình tĩnh. Bằng cách nào đó, tôi đã thuyết phục bản thân mình quay trờ vào; dù gì thì cũng đã muộn. Tôi nhanh chóng mửa cửa và nhận ra một mẩu giấy trên sàn nhà. Run rẩy, tôi nhặt nó và đọc to lên: "Chơi với tôi nào!Nhảy xuống và tôi sẽ đỡ bạn". Và một lần nữa, mẩu giấy đó lại có chữ kí "Jack H"

Các đèn chợt tắt, và cửa ban công mở đánh sầm. Một cơn gió mạnh đẩy tôi về phía trước "Mày muốn gì ở tao?" Tất cả những gì tôi nghe dược là tiếng cười man rợ của một thằng nhóc. Gió đã mạnh tới mức khiến tôi bị trượt chân và bị cuốn tới tận cửa ban công. Với tất cả sức bình sinh, tôi bám chặt vào cánh cửa và gào lên.

Đột nhiên, cánh cửa bật mở và mộtt tiếng hỏi lớn vang lên:

- Shaun? Cái quái gì thế?

Đồng thời, ánh sáng trở lại và cơn gió thì biến mất, trả lại cho chúng tôi một căn nhà bình thường.

- Chris ... - Tôi thì thầm qua từng hơi thở

- Tao về để hút vài điếu thuốc, và nghe thấy mày la hét ầm ĩ... Chỗ này như cái đống rác ấy, cái éo gì vừa xảy ra thế?

- Chris - tôi hỏi - Mày nghe cái tên Jack H bao giờ chưa?

Nó trọn trừng mắt và hỏi lại

- M.. Mày nghe cái tên đó ở chỗ éo nào thế?

- Thằng đó để cả đóng tin nhắn dáng sợ khắp nơi. Tại sao mày biết nó?

Tôi hỏi. Mặt nó co rúm vì sợ hãi

- Tệ thật. Nhanh lên và đi với tao, tao sẽ kể cho mày nghe về Jack Hill

Bọn tôi chạy tới phòng của nó, mặt đối mặt, và bắt đầu kể.

- Jack Hill là con duy nhất của bà Maria Hill, người đang sống ở chỗ mà mày đang làm bây giờ - Chris nói nhanh, trong khi thu thập nhiều đồ đạc của mình. - Mày cũng biết rồi còn gì, tao sống ở đây khá lâu rồi. Jack và bà Maria sống ở đây vài thâp kỉ rồi. Là một người mẹ đơn thân, bà phải làm một lúc hai việc để có thể nuôi sống mình và đứa con trai. Bà ta làm mọi thứ cho thằng con, nhưng lại gần như chẳng bao giờ ở nhà với nó. Bà chỉ mong thằng con được sung sướng, và một hôm, bà ấy mua cho thằng con game "Fire" cho cái máy...

- Game & Watch - Tôi ngắt lời

- Ờ - Nó nói tiếp - Và thằng nhóc có vẻ rất thích trò chơi đó. Và thực tế. bất cứ khi nào mẹ nó gặp nó, nó đều đang chơi cái game đó. Nó bắt đầu nghiện game, và bỏ học cả ngày để chơi điện tử. Sau khi nhận thông báo của trường, bà mẹ đã chả còn cách nào khác, đành cất trò chơi khỏi tầm tay của Jack. Sợ thằng nhóc vẫn sẽ tìm ra, bà ấy đã nói mọi chuyện và nhờ tao giữ hộ. Jack như phát cuồng. Và dù cách cả bức tường, tao vẫn nghe thấy thằng nhóc gào thét về trò chơi, điểm cao, và về cách để nó "cất giấu một ngày mọi lúc". Mặc dù tao nhận ra nó có vẻ không mạch lạc và lộn xộn, nhưng tao lại nghĩ nó vô hại... Cho tới cái đêm giá lạnh và đầy gió ấy...

- Đêm đó, khi mẹ Jack về tới nhà, nó xin với mẹ được "chơi với anh ấy". "Được thôi, thế con muốn chơi gì?" Bà ấy hỏi lại. Sau đó, tao nghe thấy tiếng mở cửa, và một yêu cầu quái đản: "Nhảy xuống, và tôi sẽ đỡ bạn!". Điều cuối cùng tao nghe thấy là một tiếng thét sợ hãi. Tao chạy nhanh hết sức, nhưng khi mở cửa, tất cả những gì tao thấy chỉ là khuôn mặt điên loạn của Jack Hill, đứng trên lan can ban công. "Nhóc đang làm cái gì thế?" Tao hỏi nhưng thứ tao nhận được lại là một điệu cười lớn, giống như ngàn mũi kim đâm qua da vậy, Và nó nhảy xuống.

Sau khi kể xong câu truyện, Chris cũng đã nhồi xong hành lí vào vali.

- Nghe này, Shaun, hai người từng sống ở đó đều đã nhảy lầu chết. Và tao không muốn nhìn thấy ai chết trước mắt mình nữa. Cảnh sát có thể nghĩ rằng mấy vụ tự sát chỉ là ngẫu nhiên, nhưng tao biết rằng Jack Hill đã làm gì đó. Hận thù của Jack Hill sẽ chẳng bao giờ yên nghỉ, Shaun à. Tốt nhất là mày nên biến trước khi quá muộn. Tao đi đây; và chúc mày may mắn.

- Mày đi ngay bây giờ à?

Tôi hỏi khi thấy nó ấn nút thang máy. Nó nở một nụ cười bênh hoạn, vãy tay và xuống tầng trệt. Và nhanh hết mức có thể, tôi chạy vào phòng vớ lấy cái vì và lao ra ngoài.

Hai ngày sau đó, giờ tôi ngồi và viết về những gì đã xảy ra trong một khách sạn cách đó vài tòa nhà. Khoản vay dành cho sinh viên không thể đủ cho tôi ở đây lâu hơn được nữa, nhưng cũng chẳng thể dừng việc thue trọ được... Tôi sợ trở về căn nhà đó, nhưng tôi cũng không biết phải làm gì nữa.

Ai đó, hãy nói cho tôi vài thứ tôi nên làm

Ai đó...

Làm ơn... Càng sớm càng tốt

Thời gian cho tôi sắp hết rồi.....
Hello, my name is Shaun.
I live in a high-rise studio apartment in Philadelphia.
Recently, I’ve seen many arcane events unfold, and I would greatly appreciate any advice.
Let me start at the beginning. Just a few days ago, after arriving home from my part-time job (I also go to Drexel University part-time), I decided to take a short nap on my couch. Around an hour later, I was abruptly awoken when I heard the sound of a disk being read near my television. I then rubbed my eyes and noticed that the Wii had been turned on. I didn’t think much of it; unusual things often occurred in my apartment – doors would open and close, lights would flicker on and off, etcetera.

Curious, I turned on the television, and was delighted to see the Super Smash Bros. Brawl logo flash on the screen. Months have passed since I last played that game, and I was eager to reclaim my self-proclaimed title as the “Brawl Master”. I quickly set up a match between myself, R.O.B, and a level-nine computer player with a random character at a random stage.

After the load screen vanished, Flat Zone 2, the stage representing an archaic Game and Watch console, was revealed along with my enemy – Lucas from Mother 3. Before I delivered my first attack, however, I noticed that the name over the character did not say “CPU” as it usually does. Instead was the name “Jack H.” “That’s odd,” I thought. While I was pondering how the name got there, Lucas jumped to the ledge of the skyscraper that was near the corner of the stage. Suddenly, all in-game music stopped. I reached for the remote, wondering if I accidentally muted the game. While I tried, in vain, to make the volume return, streaks of static rippled throughout the screen.

“What’s wrong with this stupid thing?” I shouted. Then, a second later, I saw Lucas fall from the ledge of the skyscraper. But just before his body reached the ground, the entire screen was inundated with static, accompanied by a loud screeching sound. I hastily fumbled for the remote and shut off the television. Sighing in relief, I headed toward the kitchen. I was dying for something to drink. I made it only half way to my destination before I was paralyzed by the baleful sight; on the counter lay a dusty Game and Watch. I slowly crept forward to find a note attached. It read, “You should play this game! It’s really, really fun!” At the bottom of the note was a sloppy signature, “Jack H.”
 
Confused and panicked, I darted out of my apartment and stood with my back against my door. I took several deep breaths to regain my composure. Somehow, I convinced myself to go back inside; it was getting late, after all. I swiftly opened my door, and saw another note on the floor. Trembling, I picked it up and read aloud: “Come play with me! Jump down, I’ll catch you!” Once again, the note had the uncanny signature of “Jack H.”

The lights abruptly shut off, and the door leading to the balcony slammed open. A powerful gust of wind pushed me forward. “What do you want from me?” I demanded. All I heard in return was the lurid sound of a boy’s laughter. The wind became so strong that I tripped; I was propelled to the threshold of the room leading to the balcony. With all the strength I could muster, I latched onto the door and screamed.
Suddenly, the front door burst open and a voice loudly asked: “Shaun? What’s going on in here?” Simultaneously, the lights flashed back on and the wind dissipated, leaving my house in sheer bedlam. “Chris…” I murmured, catching my breath. “I was just about to have a smoke, and I heard you yelling… This place is trashed! What happened?” “Chris,” I asked, “Do you have any idea who ‘Jack H’ could be?” His eyes widened, and he asked, “Wh- where did you hear that name?” “He’s been leaving extremely disturbing notes everywhere. Why, do you know him?” I asked. His face cringing in fear, he retorted, “This is really bad. Hurry and come with me, I’ll tell you about Jack Hill.”

We rushed into his place, adjacent to mine, and began talking. “Jack Hill was the only child of Mary Hill, who lived where you do now,” Chris quickly said, while gathering many of his belongings. “As you know, I’ve lived here for a very long time. Jack and Mary lived here several decades ago. Being a single mom, Mary worked two jobs to support herself and her child. She did whatever she could for the boy, but was rarely home to see him. She longed for her son to be happy, and one day she bought him some videogame called ‘Fire’ for the-” “Game and Watch?” I interrupted.

“…Yes,” he continued. “Jack really liked that game. In fact, whenever his mother saw him, he was playing that game. He became so addicted to the game, that he skipped school one day to play it. After receiving notification from the school, his mother had no choice but to take the game away from him. Afraid that he would find the game, she explained the situation to me and asked me to keep it. Jack became hysterical; through the walls I heard him talking nonstop about the game, high scores, and how he ‘saved the day every time’. Though I found his rambling disconcerting, I saw it as harmless… That is, until that cold, windy night.”
“That night, when Jack’s mother arrived home, he begged her to ‘play with him’. ‘Sure. What would you like to play?’ she asked. Then, I heard a door barge open, followed by a strange request: ‘Jump down, I’ll catch you!’ The last thing I heard was a terrified shriek next door. I ran there as fast as I could, but when I opened the door, all I saw was the deranged face of Jack Hill, standing next to the ledge of the balcony. ‘What have you done?’ I asked. He flourished a big smile, one that felt like a thousand needles piercing my skin, and jumped off of the building.”

After Chris told the story, he had finished stuffing his belongings in a suitcase. “Listen to me, Shaun; both of the people who lived there before you also leapt to their death. I refuse to see another life disappear before me. The police may think these suicides are coincidences, but I know that Jack Hill had something to do with it. His rancor will never be put to rest, Shaun. You need to move immediately, before it’s too late. I’m leaving now; best of luck to you.”

“You’re leaving already?” I asked, watching him press the button to summon the elevator. He gave me a nervous smile, waved farewell, and descended to the first floor. As quickly as possible, I ran into my room, grabbed my wallet, and left that wretched apartment.

Two days after these events, I am now typing this in a hotel a few blocks away.
My student loans can’t pay for my stay here much longer, and I certainly can’t afford to break my lease… I’m terrified to return to my apartment, but I can’t think of anything else I can do.

Please, if someone here can think of something I can do, let me know as soon as you can.

I’m running out of time.
creepypasta: Jack Hill – Mystery of the Game and Watch creepypasta: Jack Hill – Mystery of the Game and Watch Reviewed by genen on tháng 9 20, 2015 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.