Creepypasta: Dead.txt
Tên tôi là Robin.
Hôm qua tôi vừa nhận được một cái e-mail từ một trong những người bạn
ảo trên mạng, Nick. Tiêu đề của nó là “DEAD”, và trong đó chỉ có mỗi chữ
DEAD và một tập tin txt tên là DEAD.txt
Trong đó có nội dung sau đây:
Mấy ngày trước tôi có đọc Creepypastas. Phải nói là tôi đọc quá nhiều, cho đến mức mà tôi bắt đầu trở nên hoang tưởng cực kì nặng.
Không chỉ có hoang tưởng không thôi đâu. Tôi điên rồi.
Hôm nay có một điều gì đó rất lạ đang diễn ra. Tôi tỉnh dậy, đứng lên, mặc quần áo rồi bật máy lên lướt internet. Cũng bình thường như mọi ngày thôi. Cơ mà không hiểu tại sao đầu óc tôi lại luôn hướng về mấy cái bài creepypasta đó.
Dù rằng tôi đã tự trấn an mình rằng nó chỉ là đồ giả thôi, không việc gì phải lo, chúng vẫn bám riết lấy tôi.
Với bài Lavender Town đang quay mòng mòng trong tâm trí và hình ảnh của BEN như đang hiện thật rõ nét trước mắt, tôi gần như phát điên lên. Tôi cố gắng tản lờ chúng đi bằng cách mon men xuống tủ lạnh (lúc chán thì tôi cũng hay ăn vặt lắm). Lúc đó là khoảng 10 giờ 53 sáng. Tự nhiên chuông cửa nhà tôi reo lên. Bởi vì nhà bếp nằm khá gần cửa ra vào nên tôi không tốn nhiều thời gian để đến mở cửa lắm. Khi mở cửa ra thì chả có ai cả. Ngoại trừ một thứ. Có lẽ đó là thứ kinh khủng nhất mà tôi từng thấy: một bức thư gửi cho tôi.
Trước khi đem thư vào trong, tôi kiểm tra lại thật kỹ để xem coi còn ai ở ngoài không. Thậm chí tôi còn thét lên nữa cơ, nhưng dĩ nhiên là chả nhận được một câu trả lời nào hết. Tôi vào nhà, vào phòng cách và mở thư ra đọc.
Thư nó viết thế này:
“Ta chính là kẻ đang quan sát mi bấy lâu nay. Ta chính là kẻ đã bám theo mi qua bao ngày. Ta ghét mi tận xương tuỷ. Và ngày hôm nay, chính ta sẽ kết liễu mạng sống của mi. Mi là con mồi của ta. Ta săn tìm mi như thể mi là một con thú tội nghiệp. Ta sẽ giết mi một cách tàn bạo nhất có thể”
Chữ viết màu đỏ ngầu, trông cứ như là máu ấy. Tôi tự trấn an mình rằng đó chỉ là mực đỏ thôi.
Tôi nghĩ rằng có lẽ mấy thằng bạn khốn nạn của tôi lại chơi ác với tôi như chúng thường làm, nên như bình thường tôi sẽ bơ mẹ nó đi. Nhưng chẳng hiểu sao lần này chúng nó lại đi xa đến mức này?
Ngay khi vừa đọc xong thư, tôi bước lên lầu và tiếp tục làm những gì còn đang dở dang lúc nãy. Khoảng sáu giờ chiều, bụng tôi lại sôi lên vì đói. Tôi bước xuống nhà làm bữa tối cho mình. Khi tôi đang nấu ăn, tôi vô tình nhìn thấy có một thứ gì đó rất đáng sợ ở bên ngoài. Có ai đó đang đứng trong gara của tôi, theo dõi từng nhất cử nhất động của tôi. Tôi không thể thấy rõ hắn được, vì hắn đang đứng ở nơi khuất bóng. Nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ đôi mắt trắng bệch, hắt sáng của ánh phản xạ lại ánh đèn mờ trên cao về phía mình. Tôi sợ quá. Tôi đóng sầm cửa sổ lại và lấy ra một con dao Thái Lan để tự vệ.
Khi đang ăn trong phòng khách, tôi lại thấy hắn, nhìn chăm chăm về phía tôi từ ngoài vườn. Mẹ kiếp, sao thằng đó đi nhanh vậy!? Tôi gọi cho cảnh sát, thầm hi vọng rằng có lẽ họ sẽ tống cổ được thằng điên đó ra khỏi nhà tôi.
Khoảng 7 giờ 51 phút, khi vừa ăn xong thì tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa. Tôi nhìn thấy bộ quân phục màu xanh (nhân tiện, tôi sống ở Đức) hiện ra đằng sau tấm cửa kính trong suốt. Tôi mở cửa và kể rõ sự việc cho các sĩ quan cảnh sát nghe.
Họ bao vây nhà tôi và lục soát khắp nơi khoảng 20 phút. Chả tìm được gì cả. Cuối cùng tôi phải xuống nước xin lỗi vì đã “làm phí phạm” thời gian quý báu của họ.
Sau đó, tôi lại trở lên lầu và lại nghe thấy tiếng động ở dưới nhà. Đầu tiên là tiếng cửa mở, sau đó là tiếng người chạy huỳnh huỵch lên cầu thang. Tôi phóng ngay đến cửa phòng và khoá chốt lại trong hoảng loạn.
Ngay bây giờ, tôi có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề ở bên kia cánh cửa. Đôi khi “nó” thét lên rằng nó biết tôi đang trốn ở đó. Thi thoảng nó tung cước vào cửa và tường tôi vài phát, khiến tôi sợ điếng hồn.
Tôi không có điện thoại ở bên mình. Tôi không có gì để tự vệ cả. Tôi không thể tự cứu mình ra khỏi tình cảnh này được. Tôi sẽ chết mất.
Điều cuối cùng tôi có thể làm là viết tất cả ra và gửi nó cho bạn tôi, Robin.
Robin à, nếu cậu có đang đọc bài này thì xin cậu HÃY ĐĂNG NÓ LÊN MẠNG, NGAY LẬP TỨC!!!
Từ đó trở đi, tôi không còn thấy cậu ta lên mạng nữa. Tôi không biết “creepypasta” là cái gì hết, nhưng tôi đã tự tìm nó trên Google và cuối cùng đến được diễn đàn này. Tôi quyết định đăng nó lên đây. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Nick, nhưng tôi hi vọng là cậu ấy vẫn ổn…
Trong đó có nội dung sau đây:
Những lời cuối của tôi trên cõi đời này, lúc 23 giờ 33 phút khuya, ngày 8 tháng 7 năm 2012
Tôi
đang sợ lắm. Tính mạng của tôi đang ở mức ngàn cân treo sợi tóc. Để tôi
kể cho các bạn nghe chuyện gì đã xảy ra. Nực cười thật. Có ai ngờ rằng
internet và bệnh hoang tưởng đón nhận (Paranoia) sẽ dẫn đến cái chết của
mình đâu chứ?Mấy ngày trước tôi có đọc Creepypastas. Phải nói là tôi đọc quá nhiều, cho đến mức mà tôi bắt đầu trở nên hoang tưởng cực kì nặng.
Không chỉ có hoang tưởng không thôi đâu. Tôi điên rồi.
Hôm nay có một điều gì đó rất lạ đang diễn ra. Tôi tỉnh dậy, đứng lên, mặc quần áo rồi bật máy lên lướt internet. Cũng bình thường như mọi ngày thôi. Cơ mà không hiểu tại sao đầu óc tôi lại luôn hướng về mấy cái bài creepypasta đó.
Dù rằng tôi đã tự trấn an mình rằng nó chỉ là đồ giả thôi, không việc gì phải lo, chúng vẫn bám riết lấy tôi.
Với bài Lavender Town đang quay mòng mòng trong tâm trí và hình ảnh của BEN như đang hiện thật rõ nét trước mắt, tôi gần như phát điên lên. Tôi cố gắng tản lờ chúng đi bằng cách mon men xuống tủ lạnh (lúc chán thì tôi cũng hay ăn vặt lắm). Lúc đó là khoảng 10 giờ 53 sáng. Tự nhiên chuông cửa nhà tôi reo lên. Bởi vì nhà bếp nằm khá gần cửa ra vào nên tôi không tốn nhiều thời gian để đến mở cửa lắm. Khi mở cửa ra thì chả có ai cả. Ngoại trừ một thứ. Có lẽ đó là thứ kinh khủng nhất mà tôi từng thấy: một bức thư gửi cho tôi.
Trước khi đem thư vào trong, tôi kiểm tra lại thật kỹ để xem coi còn ai ở ngoài không. Thậm chí tôi còn thét lên nữa cơ, nhưng dĩ nhiên là chả nhận được một câu trả lời nào hết. Tôi vào nhà, vào phòng cách và mở thư ra đọc.
Thư nó viết thế này:
“Ta chính là kẻ đang quan sát mi bấy lâu nay. Ta chính là kẻ đã bám theo mi qua bao ngày. Ta ghét mi tận xương tuỷ. Và ngày hôm nay, chính ta sẽ kết liễu mạng sống của mi. Mi là con mồi của ta. Ta săn tìm mi như thể mi là một con thú tội nghiệp. Ta sẽ giết mi một cách tàn bạo nhất có thể”
Chữ viết màu đỏ ngầu, trông cứ như là máu ấy. Tôi tự trấn an mình rằng đó chỉ là mực đỏ thôi.
Tôi nghĩ rằng có lẽ mấy thằng bạn khốn nạn của tôi lại chơi ác với tôi như chúng thường làm, nên như bình thường tôi sẽ bơ mẹ nó đi. Nhưng chẳng hiểu sao lần này chúng nó lại đi xa đến mức này?
Ngay khi vừa đọc xong thư, tôi bước lên lầu và tiếp tục làm những gì còn đang dở dang lúc nãy. Khoảng sáu giờ chiều, bụng tôi lại sôi lên vì đói. Tôi bước xuống nhà làm bữa tối cho mình. Khi tôi đang nấu ăn, tôi vô tình nhìn thấy có một thứ gì đó rất đáng sợ ở bên ngoài. Có ai đó đang đứng trong gara của tôi, theo dõi từng nhất cử nhất động của tôi. Tôi không thể thấy rõ hắn được, vì hắn đang đứng ở nơi khuất bóng. Nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ đôi mắt trắng bệch, hắt sáng của ánh phản xạ lại ánh đèn mờ trên cao về phía mình. Tôi sợ quá. Tôi đóng sầm cửa sổ lại và lấy ra một con dao Thái Lan để tự vệ.
Khi đang ăn trong phòng khách, tôi lại thấy hắn, nhìn chăm chăm về phía tôi từ ngoài vườn. Mẹ kiếp, sao thằng đó đi nhanh vậy!? Tôi gọi cho cảnh sát, thầm hi vọng rằng có lẽ họ sẽ tống cổ được thằng điên đó ra khỏi nhà tôi.
Khoảng 7 giờ 51 phút, khi vừa ăn xong thì tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa. Tôi nhìn thấy bộ quân phục màu xanh (nhân tiện, tôi sống ở Đức) hiện ra đằng sau tấm cửa kính trong suốt. Tôi mở cửa và kể rõ sự việc cho các sĩ quan cảnh sát nghe.
Họ bao vây nhà tôi và lục soát khắp nơi khoảng 20 phút. Chả tìm được gì cả. Cuối cùng tôi phải xuống nước xin lỗi vì đã “làm phí phạm” thời gian quý báu của họ.
Sau đó, tôi lại trở lên lầu và lại nghe thấy tiếng động ở dưới nhà. Đầu tiên là tiếng cửa mở, sau đó là tiếng người chạy huỳnh huỵch lên cầu thang. Tôi phóng ngay đến cửa phòng và khoá chốt lại trong hoảng loạn.
Ngay bây giờ, tôi có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề ở bên kia cánh cửa. Đôi khi “nó” thét lên rằng nó biết tôi đang trốn ở đó. Thi thoảng nó tung cước vào cửa và tường tôi vài phát, khiến tôi sợ điếng hồn.
Tôi không có điện thoại ở bên mình. Tôi không có gì để tự vệ cả. Tôi không thể tự cứu mình ra khỏi tình cảnh này được. Tôi sẽ chết mất.
Điều cuối cùng tôi có thể làm là viết tất cả ra và gửi nó cho bạn tôi, Robin.
Robin à, nếu cậu có đang đọc bài này thì xin cậu HÃY ĐĂNG NÓ LÊN MẠNG, NGAY LẬP TỨC!!!
Kí tên
Nick
Nick
Từ đó trở đi, tôi không còn thấy cậu ta lên mạng nữa. Tôi không biết “creepypasta” là cái gì hết, nhưng tôi đã tự tìm nó trên Google và cuối cùng đến được diễn đàn này. Tôi quyết định đăng nó lên đây. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với Nick, nhưng tôi hi vọng là cậu ấy vẫn ổn…
Hello people. My name is Robin, and yesterday I received an e-mail from my online friend, Nick. It had the title "DEAD," and it contained only the word DEAD and a .txt file named "DEAD.txt."
It read the following :
DEAD.txt Added by ScreamingPanda My last words.
8/7/2012 23:23 P.M. I am scarred for my life. Let me tell you the whole story if I can.
It's funny how the internet and paranoia could destroy my life in such a short time. In the last couple days I've read many Creepypastas. I've read so many that I turned completely paranoid. Not just paranoid, but also crazy. Today, something really strange happened. I would just wake up, stand up, get dressed and sit in my room searching the internet. Just as usual. But for some reason, I kept thinking about these creepypastas. Always in mind that these were fake, I still would think about them. With the music from Lavender Town in my mind and the pictures of BEN in front of my eyes, I almost became crazy. I tried to ignore them, so I went downstairs to check the fridge (I enjoy eating when I am bored.) It was about 10:53 A.M. To my suprise my door bell went off. Because the kitchen is fairly close to my entrance door, it did not take me long to go there. I opened the door but nobody was there. Except one thing. One thing that probably was the most horrifying thing of my life. A letter. Before I went inside with the letter, again I checked if there really was nobody there. I even shouted if there was anybody there, but nope, nobody answered. I went back inside. I walked into the living room with the letter and opened it.
It read: "I am the person that watches you. I am the person that follows you. I am the person that hates you. I am the person that will kill you today. You are the person that I watch. You are the person that I follow. You are the person that I am going to kill today." It was written in dark red. It looked like blood, but I just told myself it was just red ink. I thought it was just another "funny" joke that my "friends" tried to pull on me, so I ignored it. But I did not know it would come THIS far. After I read it, I went back upstairs, and I kept on doing the stuff I've been doing the other time. At around 6 p.m., I got hungry again, and I went downstairs to get myself some dinner. As I was cooking dinner, I saw something really creepy outside. Someone was standing behind my garage, just looking at me. I could barely see him because there was no light where he stood. But you could clearly see his white, shiny eyes reflecting the light of my lamp from my kitchen. I was scared. I rolled my roller shutters down and took a knife out of the drawer just in case. While eating dinner in the living room, I saw the guy again, staring at me from my garden. How the fuck did he get in there? Anyway, I called the police to show up at my house, so I maybe could get that creep off my property.
Around 7:51, when I finished eating someone knocked on my door. I could see blue uniforms (I live in Germany as you know) through because it is a glass door. I opened, and I told the officers what exactly happened. They took a look around my house for about 20 minutes. They found nobody. I apologized to them, that I had "wasted" their time. After that, I went upstairs again. I heard noises from downstairs. First, a door opened and then something going up the stairs. I ran to my door and locked it in complete fear. Right now, I hear heavy breathing in front of my door. Sometimes "it" also says that it knows I am here. Sometimes "it" slams on my door or kicks my walls. I haven't got a phone. I've got nothing to protect me. I don't have anything that could save me from this situation. I am going to die. The last thing I am going to do is send this to my friend, Robin.
I haven't heard from him since. I didn't know what "Creepypastas" were, but I googled it.
I found this place, so I will post it here. I don't know what happened to him, but I do hope he is okay.
It read the following :
DEAD.txt Added by ScreamingPanda My last words.
8/7/2012 23:23 P.M. I am scarred for my life. Let me tell you the whole story if I can.
It's funny how the internet and paranoia could destroy my life in such a short time. In the last couple days I've read many Creepypastas. I've read so many that I turned completely paranoid. Not just paranoid, but also crazy. Today, something really strange happened. I would just wake up, stand up, get dressed and sit in my room searching the internet. Just as usual. But for some reason, I kept thinking about these creepypastas. Always in mind that these were fake, I still would think about them. With the music from Lavender Town in my mind and the pictures of BEN in front of my eyes, I almost became crazy. I tried to ignore them, so I went downstairs to check the fridge (I enjoy eating when I am bored.) It was about 10:53 A.M. To my suprise my door bell went off. Because the kitchen is fairly close to my entrance door, it did not take me long to go there. I opened the door but nobody was there. Except one thing. One thing that probably was the most horrifying thing of my life. A letter. Before I went inside with the letter, again I checked if there really was nobody there. I even shouted if there was anybody there, but nope, nobody answered. I went back inside. I walked into the living room with the letter and opened it.
It read: "I am the person that watches you. I am the person that follows you. I am the person that hates you. I am the person that will kill you today. You are the person that I watch. You are the person that I follow. You are the person that I am going to kill today." It was written in dark red. It looked like blood, but I just told myself it was just red ink. I thought it was just another "funny" joke that my "friends" tried to pull on me, so I ignored it. But I did not know it would come THIS far. After I read it, I went back upstairs, and I kept on doing the stuff I've been doing the other time. At around 6 p.m., I got hungry again, and I went downstairs to get myself some dinner. As I was cooking dinner, I saw something really creepy outside. Someone was standing behind my garage, just looking at me. I could barely see him because there was no light where he stood. But you could clearly see his white, shiny eyes reflecting the light of my lamp from my kitchen. I was scared. I rolled my roller shutters down and took a knife out of the drawer just in case. While eating dinner in the living room, I saw the guy again, staring at me from my garden. How the fuck did he get in there? Anyway, I called the police to show up at my house, so I maybe could get that creep off my property.
Around 7:51, when I finished eating someone knocked on my door. I could see blue uniforms (I live in Germany as you know) through because it is a glass door. I opened, and I told the officers what exactly happened. They took a look around my house for about 20 minutes. They found nobody. I apologized to them, that I had "wasted" their time. After that, I went upstairs again. I heard noises from downstairs. First, a door opened and then something going up the stairs. I ran to my door and locked it in complete fear. Right now, I hear heavy breathing in front of my door. Sometimes "it" also says that it knows I am here. Sometimes "it" slams on my door or kicks my walls. I haven't got a phone. I've got nothing to protect me. I don't have anything that could save me from this situation. I am going to die. The last thing I am going to do is send this to my friend, Robin.
Robin, if you read this, POST THIS ONLINE -- Nick
I haven't heard from him since. I didn't know what "Creepypastas" were, but I googled it.
I found this place, so I will post it here. I don't know what happened to him, but I do hope he is okay.
Creepypasta: Dead.txt
Reviewed by genen
on
tháng 9 15, 2015
Rating:
Không có nhận xét nào: