THERE IS NO BASEMENT

Khoảng một năm trước đây, tôi chuyển đến Boston sau khi nhận được công việc trong mơ của mình tại một công ty nhỏ ở Cambridge. Nếu bạn đọc đủ Lovecraft như tôi, bạn có thể nhận ra rằng Boston mang một bầu không khí kỳ lạ khi bạn đi bộ xuống một con hẻm hẹp, hoặc lang thang vào một trong những tòa nhà cũ của thành phố.
Thành thật mà nói, đó là một trong những điều tôi thích khi tôi lần đầu tiên chuyển tới đây.
Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi.
Cái thành phố ma quỷ này …
Tôi không thể rời khỏi nó.
Đủ sớm.

Vào ngày làm việc đầu tiên của tôi , một đồng nghiệp đã kể cho tôi khá nhiệt tình về lịch sử của tòa nhà, nơi mà chúng tôi đang làm việc. Theo như ông nói, tòa nhà có lịch sử tồn tại lâu năm gần như bằng cả sự tồn tại của thành phố. Các kiến trúc được xậy theo kiểu từ thời thuộc địa của tòa nhà với tất cả các bộ phận được sửa chữa và đổi mới trong những năm qua khá đẹp.
Chỉ có một điều duy nhất làm tôi sởn gai ốc.
Bạn có biết đó là gì không?
Một cánh cửa bị khóa cũ kĩ với một bảng tên kim loại gỉ sét, bên trên được khắc 2 chữ : TẦNG HẦM.
Nó được sơn bằng một màu khác hẳn với mọi cánh cửa khác trong tòa nhà.
Khu vục xung quanh cánh cửa trông tối hơn hẳn .
Và điều kì lạ là … tất cả mọi người dường như hoàn toàn không chú ý gì tới nó ..
Có thể nó đã từng là 1 điều ngớ ngẩn mà tôi đã hứng thú về tòa nhà, nhưng giờ đây tôi biết mình đã sai lầm.
Tôi không thể rời khỏi tòa nhà này.
Đủ nhanh.

Đã gần một năm tôi làm việc ở đây mà không có một sự kiện kỳ lạ nào diễn ra.
Nhưng rồi vào một buổi sáng, tôi đã thấy thứ mà tôi không nên bao giờ thấy.
Hôm đó vào buổi sáng thứ hai, khoảng một tuần trước, như mọi ngày, tôi đi làm sớm vào khoảng 6 giờ sáng, và lần đầu tiên, tôi thấy cánh cửa dẫn vào tầng hầm mở. Tôi có thể nghe thấy thứ âm thanh chói tai nghe như tiếng ai đó dùng búa đập vào miếng kim loại vang lên cầu thang và khắp sảnh.
Tôi thề tai của tôi có thể đã nổ tung bởi vì nó quá lớn !
Tôi cứ nghĩ rằng có thể ai đó đang sửa chữa gì đó dưới hầm và gần như hoàn toàn quên hẳn về nó cho đến ngày hôm qua.

Bạn biết đấy, công ty của tôi khá thư thả với nhân viên về thời gian nghỉ và làm việc ở nhà, vì vậy với thứ năm tuần này được nghỉ để chuẩn bị cho Lễ Tạ Ơn, hầu hết các đồng nghiệp của tôi đã gửi email thông báo họ sẽ làm việc ở nhà hoặc xin nghỉ. Tôi cùng với anh chàng làm việc chung với mình, Fred, cả hai đã vào công ty làm việc tầm khoảng 7 giờ, và không ai khác bước vào văn phòng cho đến vài tiếng tiếp theo.
Chúng tôi đã sử dụng thời gian này để giao lưu và tán dóc về những điều kỳ lạ đã xảy ra với mỗi người, chỉ là nhữn câu chuyện ngu ngốc về những thứ chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi đã nhìn thấy lúc chúng tôi còn là những đứa trẻ, không có gì nhiều.
Chính lúc đó.
Đó là khi tôi nhớ lại về cánh cửa tầng hầm.

Tôi hỏi Fred gì chuyện gì đã xảy ra với cánh cửa kỳ lạ đó và ai đã làm việc dưới tầng hầm. Và tôi đã rất ngạc nhiên bởi vẻ mặt của cậu ta lúc đó, như thể Fred thực sự bối rối.
"Cậu đang nói về cái gì vậy? Không có tầng hầm nào ở đây hết."
Tôi nói với cậu ta đừng có giỡn mặt với tôi, nhưng cậu ta thề lên thề xuống rằng tòa nhà không có tầng hầm nào, và chưa bao giờ nhìn thấy cánh cửa mà tôi đã mô tả ở sảnh.
Tất nhiên, tôi ngay lập tức đứng dậy và đi xuống cầu thang với cậu ta để chứng minh rằng mình không nói dối và còn để chọc việc cậu ta không bao giờ quan sát tới mọi thứ xung quanh khi làm việc.
Nhưng cánh cửa không ở đó.
Nó đâu rồi??
Fred cười lớn rồi cảm ơn tôi vì đã lãng phí thời gian của cậu ta rồi đi lên lầu.
Cái quái gì đang xảy ra?
Cánh cửa đã ở đó khi tôi vào công ty trong buổi sáng ngày hôm qua.
Tôi BIẾT nó đã ở đó, nhưng nó đã biến mất.
Không có cách nào. để thoát ra.

Hôm nay, tất cả mọi người đã ra ngoài hoặc làm việc ở nhà một số người bà con của họ. Tôi vào công ty từ lúc 8 giờ với tòa nhà trống rỗng.
Khoan đã.
Tôi không nhớ mình đã rời tòa nhà vào ngày hôm qua.
Chưa bao giờ.
Vì vậy tôi không thể chắc chắn rằng nó vẫn còn ở đó hay không.

Nhưng sáng nay cánh cửa đã trở lại, và nó đã được mở ra. Không có tiếng ồn nào phát ra lần này.
Toàn bộ tòa nhà yên tĩnh một cách đáng sợ.
Hừm… thực sự rất phiền phức.
Và rồi, cơ thể tôi như được hút đến cánh cửa.
Tôi không thể cưỡng lại.
Tôi đặt những thứ tôi đang cầm trên tay xuống và từng bước…
…. Từng bước tiến xuống cầu thang.

Đã hơn hai giờ trôi qua.
Lạy chúa.
Tiếng ồn kia không phải là từ một cái búa.
Tôi đang ở đâu?
Pin điện thoại của tôi gần như sắp hết rồi.

KHÔNG CÓ TẦNG HẦM NÀO CẢ.

Nguồn: (http://www.reddit.com/r/nosleep/comm...s_no_basement/)
Translator: Alex De Great
THERE IS NO BASEMENT THERE IS NO BASEMENT Reviewed by genen on tháng 9 27, 2015 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.