[Series] Hồ sơ của Tổ chức 440 (O440): Hồ sơ số 17: Một kiểu Mannequin khác


Case File #17 A Different Breed of Mannequin

Hồ sơ: 015-101

Ngày: 07/02/2009

Địa điểm: Pittsburgh, Pennsylvania

Đối tượng: Robin Lutes

Entity: The Mannequin (Người nộm)


Cô Lutes giữ một cuốn nhật ký ghi chép chi tiết các sự kiện mà hồ sơ này nhắc đến. Dưới đây là các entry (mục ghi theo ngày) trong cuốn nhật ký đó. Lưu ý rằng The Mannequin được mô tả chi tiết trong hồ sơ này không có liên hệ gì tới các Mannequin đầu tiên được tạo ra trong Dự án Hysteria.


11/01/09

Cuối cùng thì (tôi) cũng chuyển tới nơi ở mới. Tôi được toàn quyền sử dụng phần này của căn nhà kho trống. Dựng thêm vài bức tường và làm một số việc lặt vặt khác để tạo dựng một không gian sống cho riêng mình. Không phải theo kiểu truyền thống, nhưng tôi thích vậy. Tôi có không gian cho các dự án của mình, và tôi có khả năng chi trả cho nơi này. Thực sự không thể tranh cãi gì về điều đó được nữa. John và cả hội sẽ qua đây tối nay để giúp tôi hoàn thành việc sắp dọn. Tôi đang nghĩ tới việc ăn pizza và thưởng thức đồ uống tại một quán pizza cách đây vài khu nhà.

15/01/09

Uhm, tôi đã lục lọi khắp chỗ này và tìm thấy một vài thứ khá là hay ho được nhét trong một căn phòng chứa đồ nằm ở phía bên kia nhà kho. Hầu hết các cửa ra vào đều đã được khóa kín, nên tôi thấy khá là tò mò khi phát hiện ra một căn phòng không khóa. Tôi cũng chẳng thể nhận ra căn phòng đó, nếu như những cơn gió lùa vào nhà kho không làm cho cái cửa đó phát ra những tiếng cọt kẹt thật lớn. Dù sao, trong phòng đó, tôi đã tìm thấy cả một đống họa phẩm! Phấn màu, sơn, toan, cọ vẽ, xô đựng đất sét dùng cho điêu khắc, thậm chí cả một mannequin (người nộm / manơcanh). Tôi biết rằng những thứ này có thể thuộc về một ai đó, nhưng tôi sẽ gọi cho chủ nhà vào ngày mai chỉ để kiểm tra lại cho chắc. Không thể đổ lỗi cho một cô gái nếu như cô ấy đã cố hết sức (tìm người sở hữu của đống đồ đó).

16/01/09

Có vẻ như chỗ họa phẩm đó là đồ "cấm không được động vào". Tôi đã gọi cho chủ nhà sáng nay. Ông ấy bảo tôi rằng ông ấy sẽ liên hệ với người từng thuê căn phòng chứa đồ đó. Tôi nhớ mang máng ông ấy nói rằng đó là một nam nghệ sĩ lớn tuổi, người đã di cư từ Đức tới đây nhiều năm về trước. Tôi chưa bao giờ nghe nói tới tên ông họa sĩ đó. Dù sao thì, chủ nhà đã liên lạc với người đó. Khi biết chuyện, ông ta thực sự kinh hoảng và yêu cầu căn phòng phải được khóa lại ngay lập tức, rồi còn khiển trách ông chủ nhà vì đã cho phép khách hàng thuê cái nhà kho đó. Thật là… có những người như thế đấy. Cứ như thể tôi ăn cắp chỗ đồ đạc đó không bằng. Rõ ràng là ông ta thậm chí còn không sử dụng đến chúng! Hmm. Chuyện đó chẳng đáng để tôi buồn bực. Một số người chỉ đơn giản thật lỗi thời.

17/01/09

Hình như có một con vật nào đó ở trong phòng chứa đồ. Tôi thường xuyên nghe thấy những tiếng cào. Thật may là căn phòng đó giờ đã được khóa kín lại. Ý tôi là, sau khi nghe tất cả những tiếng ồn phát ra từ căn phòng đó, tôi thà để nó bị khóa còn hơn là có được những món đồ bên trong. Giờ tôi mới thấy là mình đã may mắn tới mức nào. Oh, tốt hơn là tôi nên nhớ hỏi John xem liệu anh ấy có còn thừa một cây gậy bóng chày hay thứ gì đó tương tự không. Sẽ chẳng mất gì nếu có một thứ đồ tự vệ nào đó ở đây, phòng trường hợp có một con raccoon (gấu trúc Bắc Mỹ) bị dại xông vào chỗ này.

19/01/09

Tôi đã có một ngày kỳ lạ. Ông chủ nhà ghé qua thăm tôi. Rõ ràng là nam nghệ sĩ lớn tuổi đó đã qua đời cách đây vài ngày. Họ tin rằng ông ta đã bị một cơn đau tim hoặc chuyện gì tương tự, và điều đó khiến ông ấy ngã cầu thang và dập gãy cơ thể ở nhiều vị trí khác nhau. Với tôi thì chuyện đó nghe có vẻ khá là rùng rợn, nhưng chủ nhà kể là các nhân viên điều tra khá chắc rằng cơn đau tim là thứ làm ông ấy chết trước tiên. Người đàn ông đó không có họ hàng thân thích gì để trao lại tài sản, và hiển nhiên là chủ trọ muốn biết liệu tôi có thích đống họa phẩm trong phòng chứa đồ hay không. Sở hữu chỗ đồ đạc ấy theo cách này thì thật kỳ quặc, nhưng tôi chẳng hơi đâu mà lại căn vặn về một món hời ngay trước mắt như thế. Còn nữa, ngoài việc cái hình nộm bị đổ thì có vẻ như bất cứ thứ gì quậy phá trong phòng lúc trước đều để mọi thứ đúng như nguyên trạng.

20/01/09

Cuối cùng cũng hoàn tất việc kiểm kê tất cả các thứ từ phòng chứa đồ. Thực sự là có cả tấn đồ trong đó, mà lại còn là hàng chất lượng cao nữa chứ. Tôi gần như cảm thấy tội lỗi vì đã lấy chỗ họa phẩm này, đặc biệt là cái hình nộm đó. Giờ tôi mới nhận ra là nó được đẽo gọt vô cùng tinh xảo, có kích thước lớn hơn một chút so với tôi, với những họa tiết trang trí công phu khắc dọc theo ranh giới của các khớp. Thật không may, có vẻ như chủ sở hữu trước đó đã sơn màu đỏ lên các chỗ khắc khác nhau trên đầu và dọc theo cánh tay người nộm. Một hình nộm với chất lượng thế này xứng đáng được đối xử tốt hơn thế. Tôi vui vì đã gột sạch được những chỗ bẩn đó. Theo cái cách mà những vết sơn đó bị rửa sạch dễ dàng đến vậy, tôi cho rằng đó là một loại sơn gốc nước nào đó.

21/01/09

Chắc chắn là có một con vật nào đó trong nhà kho. Tôi lại bị đánh thức bởi một tiếng đập lớn phát ra từ phòng chứa đồ. Khi mở cửa, tôi phát hiện ra là cửa sổ đã bị vỡ. Bất kể cái con vật đó là gì, chắc hẳn nó đã tìm được cách vào nhà kho chính, vì tôi nhận ra là cái hình nộm đã bị đổ nghiêng. Không thể nói rằng tôi thích chuyện này một chút nào. Những cơn gió lùa vào qua lỗ hổng trên cửa sổ sẽ ghê gớm lắm đây. Tôi định ngày mai sẽ tạt qua chỗ John và hỏi xem liệu anh ấy có vài cái chăn hay vải thừa mà tôi có thể sử dụng để bịt lại mấy kẽ nứt trên cánh cửa. Hy vọng là những thứ đó có thể làm giảm bớt đi cái lạnh.

22/01/09

Cảnh sát vừa rời đi. Tôi đang mang rác đi đổ vào buổi tuối thì phát hiện ra một người đàn ông vô gia cư đã chết trong con hẻm ở phía sau nhà kho. Cơ thể của ông ta bị biến dạng với những chỗ gãy gập hình chữ L chính xác trên tay và chân. Chuyện đó thật… kỳ dị. Tôi không biết tại sao tôi không cảm thấy sợ hơn. Cảnh sát nói rằng tôi có thể bị sốc. Họ sẽ cử một chiếc xe tuần tra trong khu vực để giám sát các vùng lân cận. Dù gì thì, John cũng đang trên đường tới đây để thăm tôi. Anh ấy cảm thấy lo lắng. Giờ thì tôi chắc chắn sẽ phải mượn một cây gậy bóng chày của anh ấy rồi.

23/01/09

Tôi nghĩ rằng mình có thể đã mộng du, giống hồi tôi còn nhỏ. Tôi thức dậy và nhận ra là mình đang ở trong phòng chứa đồ, lạnh cóng. Trên đường trở về giường, tôi để ý thấy cái hình nộm ở vị trí giống với vị trí của người đàn ông vô gia cư bị chết, với phần đầu của nó hướng về phòng chứa đồ. Có lẽ là việc phát hiện ra cái xác của người đàn ông đó có tác động lớn tới tôi nhiều hơn tôi nghĩ. Có thể chính tôi đã di chuyển hình nộm, như một cách để đối phó với những điều mà tôi không thể xử lý. Tôi cũng phát hiện ra một vài vết thương trên lưng, giống vết cắt, rạch hay gì đó tương tự. Tôi thực sự hy vọng là tôi không tự gây ra những vết thương đó cho mình. Ngày mai, tôi sẽ nói chuyện với Carrie về vấn đề này.

24/01/09

Carrie luôn luôn là lựa chọn số một. Tôi nói với cô ấy về tất cả những thứ đang diễn ra và cô ấy cảm thấy rằng việc chuyển chỗ ở cùng với các sự kiện khác nhau xảy ra đã làm cho tôi bị bất ổn và chìm trở lại vào các thói quen thời niên thiếu, như chứng mộng du của tôi. Cô ấy khá chắc rằng phần vô thức của tôi đang chiếm quyền kiểm soát, bởi tôi tiếp nhận mọi chuyện quá dễ dàng và chắc hẳn tôi phải đang cảm thấy tội lỗi hay gì đó tương tự. Tôi không thực sự hiểu toàn bộ những điều cô ấy nói, nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi đã tiếp nhận những chuyện không hay đó quá dễ dàng, cố không để chúng gây ảnh hưởng tới tôi. Carrie đưa tôi một vài viên thuốc của cô ấy theo một toa thuốc cũ. Tôi được bảo rằng những viên đó chẳng phải loại thuốc biệt dược nghiêm trọng gì, nhưng chúng sẽ giúp tôi có một giấc ngủ sâu hơn và chống lại bất kỳ nỗ lực mộng du nào khác. Tuy nhiên, cô ấy cũng giới thiệu tôi tới phòng khám mà cô ấy đang làm việc để khám bệnh, đánh giá tổng quan. Chúa ơi, tôi yêu cô ấy quá đi.

28/01/09

Tôi nghĩ rằng những viên thuốc đang làm cho tôi bị bệnh. Cảm thấy khó khăn để ra khỏi giường, cảm thấy khó khăn để suy nghĩ rành mạch. Lưng tôi đau và rất yếu, tôi còn chẳng thể đứng vững nữa. Tôi nghĩ rằng cái người nộm đó đang di chuyển xung quanh. Tôi nghĩ là nó đang nhìn tôi. Cặp mắt tàn ác.

03/02/09

Vừa từ viện về. Có vẻ như tôi có phản ứng xấu với chỗ thuốc mà Carrie đưa cho tôi. Carrie nói với tôi rằng cô ấy chưa bao giờ thấy bất cứ ai khác có phản ứng tệ với loại thuốc đó đến thế. Rõ ràng là mấy hôm trước tôi đã bị điên hoàn toàn. Tôi đã viết về việc cái hình nộm đó di chuyển loanh quanh, mặc dù giờ tôi lại tìm thấy nó đứng bất động như trước trong phòng để đồ. Tôi đoán là tôi đã di chuyển nó trong lúc mê sảng. May mắn là chúng tôi đã làm việc với các bác sĩ và Carrie sẽ không gặp phải bất kỳ rắc rối nào. Tôi chỉ thấy vui vì không có chuyện gì xấu xảy ra. Tôi cũng để ý thấy là cái hình nộm lại bị bôi sơn đỏ lên mấy chỗ khắc. Chắc hẳn là tôi cũng gây ra cả chuyện đó nữa. Tốt thôi, có lẽ là tôi chỉ cần lau sạch lại nó thêm một lần nữa. Dường như tôi cũng có thêm nhiều vết cắt dọc lưng dưới. Chúa mới biết là tôi đã làm gì để bị kích động tới mức đó.

04/02/09

Một chuyện khủng khiếp đã xảy ra. Cơ thể của Carrie được tìm thấy bên ngoài nhà kho, ở trong chính con hẻm mà tôi đã phát hiện ra xác của người đàn ông vô gia cư. Cảnh sát đến và thẩm vấn tôi ngày hôm nay. Tôi tin rằng họ không nghĩ tôi là thủ phạm, và họ định cắt cử thêm nhiều nhân viên giám sát khu vực này. Để bảo vệ tôi, tôi hy vọng thế. Tôi thậm chí không thể đương đầu với chuyện này bây giờ. Tôi cần gọi cho John.

05/02/09

Cảnh sát đã chết. Tuy nhiên tôi không nghĩ rằng mình là thủ phạm. Tôi khá chắc về điều đó. Ngay bây giờ tôi đang gặp khó khăn trong việc tập trung, và khó khăn trong cả việc thở nữa. Tôi nhớ là cảnh sát xông vào và chĩa súng về phía tôi, sau đó tôi ngất đi. Một chuyện gì đó chắc chắn đã xảy ra trong khi tôi ngất đi, bởi khi tôi tỉnh lại thì cả hai nhân viên cảnh sát đã bị xé xác. Có máu dính trên người tôi, nhưng tôi không nghĩ rằng điều đó có nghĩa tôi là thủ phạm, vì máu có ở khắp mọi nơi. Tôi đoán là máu đã bắn lên người tôi lúc tôi bất tỉnh. Thực tế là, trong tất cả mọi thứ ở đây, cái hình nộm là thứ dính nhiều máu nhất. Thật là lạ. Chắc hẳn tôi lại bị sốc rồi, không thì tôi hẳn phải sợ nhiều hơn thế này cơ. Quá mệt mỏi để rời khỏi đây. Tôi tự hỏi tại sao. Giờ là lúc để nghỉ ngơi.

06/02/09

John đã chết. Không phải tôi. Cái hình nộm làm chuyện đó. Lần này thì tôi đã thấy tận mắt. Bắt quả tang nó di chuyển khi nó nghĩ rằng tôi đang ngủ. Mặc dù vậy, nó sẽ không cho phép tôi rời khỏi đây, nó chặn cửa lại khi tôi tiến gần tới lối thoát. Còn bắt chước hành động của tôi nữa. Nhìn ra chỗ khác rồi quay đầu nhìn lại, đột nhiên thấy nó xuất hiện gần tôi, cảm giác như nó đang mời mọc tôi nữa. Cảm thấy một trong những cái chi của nó lướt dọc sống lưng tôi. Quay lại và thấy nó đã ở phía bên kia của căn phòng, với cái đầu nghiêng sang một bên. Bỡn cợt tôi. Có chuyện gì với cơ thể của tôi vậy? Thỉnh thoảng tôi mất ý thức và khi hồi tỉnh lại thì nhận thấy bản thân mình ở trong tư thế giống với cái hình nộm, bất kể là tư thế đó có quái dị cỡ nào. Tại sao tôi không cảm thấy sợ hãi? Đáng lẽ tôi phải sợ chứ. Giờ thì các vết cắt đã bao phủ toàn bộ cơ thể tôi. Lẽ ra tôi phải thấy đau chứ. Tại sao tôi không thể khiếp sợ?

07/02/09

Tôi rời đi đây. Tôi nhận ra rằng những vụ giết người là lỗi của tôi. Tôi không thể tin rằng mình lại tin vào chuyện kiểu như một hình nộm sống dậy và giết người. Thật lố bịch. Với người tìm thấy cuốn nhật ký này: hãy tìm tôi nếu bạn muốn nhưng tôi nghi ngờ cái khả năng đó. Chỉ cần tống khứ mọi thứ trong tòa nhà này đi: hình nộm, các tác phẩm nghệ thuật, và những xác chết. Tôi không cần chúng nữa. Tôi cần gặp người đã tạo ra tôi. Tôi sẽ không tha cho bất cứ ai ngăn cản tôi đâu.

Các entry dừng lại ở đây.

Phân tích: Một nhóm nghiên cứu đã tới hiện trường sau khi cảnh sát phát hiện ra các thi thể một vài ngày sau đó. Các nguồn tin tức khác nhau về sự việc đã được ngăn chặn và người nộm đã được tìm thấy. Có sự hiện diện của P-Particle (Hạt P) nhưng chúng đã mất hoạt tính . Dường như cô gái đã được sử dụng như một vật chủ để chuyển giao thứ vốn cư ngụ trong hình nộm, bất kể thứ đó là gì. Không rõ là ý thức của cô gái đã hoàn toàn bị thay thế, hay đó là một cuộc trao đổi và giờ ý thức của cô ấy nằm bất động bên trong hình nộm.Các thử nghiệm bổ sung là cần thiết nhưng những hạn chế do thời gian và nguồn lực vốn đang được sử dụng cho các nhiệm vụ hiện tại đẩy ưu tiên cho việc này xuống dưới.

Tình trạng hồ sơ: On Hold (Tạm dừng).


----------------------------------------

Chào NoSleep, Secrets đây. Tôi đã trò chuyện với mọi người trong tháng qua và đã post lên một update ở đây. Tóm lại là tôi đã làm ba công việc bán thời gian cùng lúc để kiếm sống, và tôi nhận thấy là Tattle đã dành quyền kiểm soát nên tôi tự cho phép mình nghỉ một thời gian. Vài tháng trước tôi có lên để xem tình hình thì thấy Tattle cũng mất tăm luôn. Tuần trước tôi vớ được vị trí nhân viên bảo vệ / coi nhà ca đêm, và tôi thực sự có đủ thời gian rảnh trong công việc để đào sâu nghiên cứu thêm về các Hồ sơ. Tôi có thêm ba Hồ sơ khác hoàn thành gần được 100% , và cả một câu chuyện khác của Tattle cũng được gửi đến cho tôi. Chúng sẽ được post lên sớm thôi, chờ nhé.

Bảo trọng NoSleep.

-Secrets



************************************



Comment của thành viên Reddit Nosleep và trả lời của Secrets
Riceguard: Tôi đoán là cái hình nộm đã giết vật chủ và đóng giả, dần trở thành cô ấy, vv…

Organizing_Secrets: Đó cũng là suy đoán của tôi. Điều khiến tôi băn khoăn lúc này là liệu có phải họ chỉ hoán đổi "thân xác", hay là cô ấy đã bị thay thế và biến mất hoàn toàn.


---------------------------

Prof_BenTWhittaker: Xin chào, Secrets, cậu thế nào rồi? Cũng khá lâu rồi nhỉ, nhưng tôi bận quá nên không thể dõi theo cậu được.

Organizing_Secrets: Giáo sư! Ông vẫn còn sống! Tôi tưởng ông đã chết hay tự ẩn thân giống tôi chứ. haha

Prof_BenTWhittaker: Quả đúng thế thật. Có một số anomalies (biến cố dị thường) trong khoảng vài tháng qua, và tôi được giao nhiệm vụ dẫn đầu một field team (nhóm công tác thực địa / công tác hiện trường) nghiên cứu những biến cố đó, ngoài ra còn một vài việc khác. Oh, tôi đã quên là mình đã từng yêu thích công việc nghiên cứu thực địa tới mức nào, do được giao việc phụ trách nghiên cứu trong phòng thí nghiệm trong suốt một thời gian dài đến vậy. Tôi cảm thấy như trở thành một con người mới vậy.

Organizing_Secrets: Có vẻ như công việc đó thật đáng ghen tị? Tuy nhiên phần lớn lại nguy hiểm. Cẩn thận nhé.

Prof_BenTWhittaker: Tôi có thể chia sẻ một số trải nghiệm chọn lọc của tôi trong khi nghiên cứu thực địa, nếu có nhiều người quan tâm. "An toàn" luôn luôn là một từ mang tính tương đối trong công việc của tôi, nhưng tôi sẽ cố hết sức để không bị thương tổn gì. Cậu cũng bảo trọng nữa, Secrets. Việc làm của cậu phải được tiếp tục.

---------------------------

observer1998: Thật tốt khi thấy cậu đã quay trở lại, Secrets! Tôi đã chờ cậu được một thời gian dài rồi, nên giờ tôi có một số câu hỏi cho cậu nếu cậu không phiền.

1. Cậu chưa từng gặp phiên bản của chính mình ở Trái Đất A, đúng không? Hay như cả việc nhìn thấy anh ta nữa?

2. Có tổng cộng bao nhiêu thế giới khác ngoài Trái Đất A mà loài người đã phát hiện ra?

3. Một câu hỏi liên quan tới Tulpa: Chẳng phải là có chút gì đó vô lý sao khi một người có thể tạo ra một dạng vật chất hay thậm chí cả một dạng sống mà không có những kiến thức cần thiết về hóa học và sinh học? Ý tôi là, sau cùng thì đó là một việc làm có tính thiết kế tỉ mỉ, chứ không chỉ là tưởng tượng đơn thuần. Hay là ngược lại?

4. Có bao nhiêu nền văn minh có công nghệ tiên tiến hơn so với Trái Đất của chúng ta (ngoại trừ các Trái Đất khác), mà còn biết đến khái niệm về tình yêu, lòng nhân từ và không có ý định ăn thịt con người? Và cũng không có sức mạnh đặc biệt, giống chúng ta ấy? Kiểu như sức mạnh duy nhất của họ là sức mạnh của tri thức?

5. Theo như những gì tôi biết, Internet là một công cụ để lọc ra những thông tin không mong muốn về các entity và những thứ dị thường khác. Vậy thì làm thế quái nào mà họ không biết chúng ta đang trao đổi, bàn luận về chủ đề đó ở đây?

Xin lỗi vì hỏi quá nhiều, nhưng đó là tất cả những gì tôi muốn biết.

Organizing_Secrets: Là lỗi của tôi khi không thể cân bằng giữa nỗ lực sống sót và nỗ lực lên đây để post bài. Hy vọng là công việc mới của tôi sẽ không khiến tôi phải chết đói.

1. Theo như tôi biết thì tôi chưa từng gặp bất cứ ai từ Trái Đất A. Thực sự là tôi cũng không có cách nào để biết chắc liệu một người có phải từ Trái Đất A hay không. Còn về phiên bản Trái Đất A của tôi, thì chúng tôi chưa hề chạm mặt.

2. Theo như những hồ sơ tôi đọc đến giờ, chỉ có Trái Đất A và thế giới của chúng ta là được nhắc đến thường xuyên. Tôi tin là còn có những thế giới khác, nhưng chưa có cái nào được nhắc tới.

3. Tulpa là một lĩnh vực lạ lùng mà tôi thì chắc chắn không phải chuyên gia về nó. Tôi đoán là người ta ít nhất cũng phải biết chút kiến thức sơ đẳng về thứ mà họ muốn tạo ra. Thực sự thì tôi cũng không rõ.

4. Tới giờ thì tôi chưa từng xem một hồ sơ nào nhắc đến một thế giới nào khác ngoài Trái Đất A và Trái Đất của chúng ta, nên tôi sợ là tôi cũng không thực sự rõ.

5. Đó là điều mà tôi cũng muốn biết. Tôi cứ tự nhắc bản thân rằng có quá nhiều thứ trên Internet để Tattle có thể che đậy hết. Tại sao tôi và các thành viên Nosleep khác chưa bị chết?



Phần chữ màu xám là chú thích của người dịch



Tên dịch giả: Binzo


Nguồn: reddit

Link toàn bộ series:Full series
[Series] Hồ sơ của Tổ chức 440 (O440): Hồ sơ số 17: Một kiểu Mannequin khác  [Series] Hồ sơ của Tổ chức 440 (O440): Hồ sơ số 17: Một kiểu Mannequin khác Reviewed by genen on tháng 9 03, 2015 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.