Creepypasta: Psychosis (Bệnh tâm thần)
Chủ Nhật,
Tôi không biết vì sao tôi lại viết những dòng chữ này trên giấy thay vì trên chiếc máy tính quen thuộc. Tôi nghĩ rằng tôi vừa nhận ra một vài điều gì đó kỳ quặc. Không phải tôi không tin tưởng vào chiếc máy tính của tôi… chỉ là…tôi cần sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Tôi cần ghi lại tất cả những điều này vào đâu đó khách quan, một nơi mà tôi có thể chắc chắn chúng sẽ không bị xóa hay biến mất… hoặc bị thay đổi… mặc dù chưa hẳn là nó đã từng xảy đến với tôi. Chỉ là…tất cả mọi thứ đều không rõ ràng, và những ký ức mơ hồ như đang chứa đựng một điều gì đó kỳ lạ.
Tôi bắt đầu cảm thấy chật chội trong cái căn hộ nhỏ bé này. Có thể đó chính là vấn đề. Tôi chỉ phải đi tìm và chọn mua một căn hộ có giá bèo nhất, lẻ loi trong một căn hầm. Chẳng có mấy cánh cửa sổ khiến cho khái niệm ngày và đêm chẳng bao giờ rõ ràng đối với cái không gian này. Tôi chưa ra ngoài mấy hôm nay chỉ vì phải vật lột với đống dự án về lập trình khó chịu này. Tôi cảm thấy thực sự muốn kết thúc nó, càng nhanh càng tốt. Ngồi hàng giờ liền và nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính có thể khiến bất cứ ai cảm thấy không bình thường, tôi biết, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm cho lắm.
Tôi không chắc từ khi nào thì tôi bắt đầu cảm thấy điều gì đó kỳ lạ. Tôi còn không thể xác định đó là gì. Có lẽ là do tôi đã không nói chuyện với ai trong một thời gian. Ít nhất thì đó cũng là điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi. Những người mà tôi thường nói chuyện qua mạng mỗi khi công việc nhàn rỗi đều không hay đăng nhập cho lắm. Và hiển nhiên những tin nhắn của tôi đều vẫn chưa được trả lời. E-mail gần đây nhất mà tôi nhận được là từ một người bạn rằng cậu ta sẽ đến gặp tôi sau khi từ cửa hàng về, và nó đến từ ngày hôm qua. Tôi định gọi cậu ta bằng chiếc di động của mình, nhưng bạn biết đấy, song điện thoại dưới đây tồi tệ khủng khiếp. Phải, đó chính là vấn đề. Tôi thực sự cần nói chuyện với ai đó, và tôi quyết định bước ra ngoài đường.
-
Nhưng mọi việc diễn ra không suôn sẻ cho lắm. Trong một chốc, tôi bỗng có một chút cảm giác sợ hãi kỳ cục. Tôi nhìn vào trong gương trước khi bước ra ngoài, hừm tôi đã không cạo bộ râu rậm rạp này hai ngày nay rồi. Tôi nghĩ lại, dù sao tôi ra ngoài cũng chỉ để gọi một cuộc điện thoại. Vì vậy tôi chẳng buồn thay áo. Có vẻ như đã đến giờ mọi người dùng bữa trưa rồi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ gặp ít nhất một người quen khi ra ngoài đường. Nhưng điều đó đã không xảy ra, tôi ước gì nó đã xảy ra.
Khi bước ra ngoài, tôi mở cánh cửa để đi lên căn hộ nhỏ bé của mình một cách chậm rãi. Một cảm giác lo sợ bằng cách nào đó xuất hiện trong tôi, vì một lí do tôi không lí giải nổi. Tôi cho rằng nó được sinh ra từ việc tôi đã không nói chuyện với ai ngoài bản thân trong hai ngày nay. Tôi nhìn vào cái hành lang xám xịt, bởi dù sao nó cũng là một đường hầm tối thui. Ở cuối đường hầm là một cánh cửa kim loại dẫn đến căn phòng có lò sưởi của ngôi nhà. Nó bị khóa, đương nhiên rồi. Hai cái máy bán Soda tự động to đùng đứng ngay đó, tôi đã từng mua một lon vào cái ngày đầu tiên chuyển đến đây, và nó hết hạn từ tận 2 năm trước. Tôi chắc rằng chẳng ai biết mấy cái máy này đang nằm ở đây, hoặc bà chủ nhà cũng chẳng thèm quan tâm tới chúng.
Tôi khép cửa thật nhẹ nhàng, và bước lên cầu thang dẫn đến một căn phòng khác của căn nhà một cách cẩn thận nhất để không gây ra tiếng động. Tôi không hiểu vì sao tôi lại làm điều này, nhưng nó vẫn thoải mái hơn là đi qua những chiếc máy Sode bốc những mùi khó ngửi kia. Tôi bước hết cầu thang và mở cánh cửa để bước vào căn phòng khách của căn hộ. Nhìn qua cửa sổ, tôi thực sự bất ngờ: chắc chắn đây không phải giờ ăn trưa. Thành phố u ám với các con đường tối đen, các cây đèn giao thông đều chuyển màu vàng tại các ngã tư. Trên bầu trời, dày đặc những đám mấy u ám màu tím đen, lơ lửng phía trên thành phố. Tất cả đều bất động, chỉ trừ những cành cây khẽ đung đưa theo gió. Tôi hơi run rẩy, mặc dù tôi không thấy lạnh. Chắc là tại những cơn gió tràn vào từ bên ngoài. Tôi lắng nghe tiếng gió qua cánh cửa kim loại to lớn, và chắc chắn rằng đó là tiếng gió đặc biệt của buổi đêm, hiu quạnh và lạnh lẽo.
Tôi quyết định không đi ra khỏi nhà nữa.
Thay vào đó, tôi bước lại gần cửa sổ và lôi chiếc điện thoại di động ra, sóng điện thoại đầy vạch. Tuyệt. Cuối cùng cũng đến lúc tôi được nghe giọng nói của một ai đó rồi, tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Đó thực sự là một điều kỳ lạ, sợ hãi chẳng bởi thứ gì. Tôi lắc đầu, tự cười thầm bản thân mình. Tôi bấm số người bạn thân thiết nhất – Amy, và áp lên tai. Nó kêu lên một tiếng… nhưng liền im bặt. Chẳng có gì xảy ra. Tôi vẫn giữ máy, sự im lặng kéo dài đến khoảng 20 giây thì tôi dập máy. Tôi cau mày, nhìn lại cột sóng, vẫn đầy vạch. Tôi định gọi lại một lần nữa, bỗng chiếc điện thoại của tôi kêu lên, tôi áp lên tai và nghe.
‘’Hello?’’ Tôi nói, cảm thấy một cú sốc nhỏ khi được nghe một giọng nói, mặc dù là giọng nói của chính mình. Suốt hai ngày này tôi phải chịu tra tấn với những tiếng vo vo khó chịu từ chiếc máy tính và cả những chiếc máy bán Soda ở cuối đường hầm. Không có ai trả lời, nhưng lát sau, một giọng nói vang lên:
‘’Hey’’ Giọng nói của đàn ông, có vẻ như là một sinh viên: ‘’Ai đó?’’
‘’John’’ Tôi trả lời, hơi bối rối.
‘’Oh, xin lỗi. Anh nhầm số rồi’’ và anh ta dập máy.
Tôi từ từ hạ chiếc máy xuống và dựa lưng vào bờ tường. Thật kỳ lạ. Tôi nhìn lại vào danh sách cuộc gọi đến, nhưng đó làm một số máy lạ. Trước khi tôi kịp có thời gian cho nó thì điện thoại lại reo lên khiến tôi giật mình. Tôi nhìn vào số điện thoại gọi đến, lại một số máy lạ khác. Tôi áp điện thoại lên tai, im lặng và chờ tiếng nói từ đầu bên kia. Một giọng nói quen thuộc vang lên.
‘’John?’’ giọng nói của Amy
Tôi thở phào nhẹ nhõm
‘’Hey, là cậu’’ tôi trả lời.
‘’Có thể là ai khác cơ chứ?’’ cô ấy trả lời ‘’Oh, số máy. Mình đang tham dự một bữa tiệc tại phố Seventh, và chiếc di động của mình vừa mới hết pin ngay lúc cậu gọi. Đây là điện thoại của một người khác.’’
‘’Oh, được rồi’’ tôi nói,
‘’Cậu đang ở đâu vậy?’’ Amy hỏi
Tôi nhìn vào cánh cửa kim loại cùng bức tường xám xịt
‘’Tại căn hộ của tớ’’ tôi thở dài ‘’Tớ cảm thấy như bị giam cầm, và tớ nghĩ mình nhận ra điều đó hơi muộn’’
‘’Cậu nên đến đây’’ Cô ấy cười
‘’À không, mình không nghĩ ở qua đêm tại một nơi lạ là một ý hay’’ Tôi nói và nhìn qua cửa sổ, gió hiu quạnh thổi ngoài con phố làm tôi cảm thấy sợ sệt. ‘’Tớ nghĩ sẽ tiếp tục công việc hoặc lên giường đi ngủ’’
‘’Thật vớ vẩn’’ Cô ấy trả lời ‘’Tớ sẽ đến đón cậu. Căn hộ của cậu ở gần phố Seventh phải không?’’
‘’Cậu đã uống bao nhiều li vậy?’’ Tôi ngạc nhiên hỏi ‘’Cậu biết rõ nơi tớ sống mà’’
‘’Oh, đương nhiên’’ Cô ấy đột ngột nói ‘’Tớ nghĩ tớ không thể tới đó nếu đi bộ phải không?’’
‘’Cậu có thể nếu cậu có nửa giờ đồng hồ ‘’ Tôi nói.
‘’Phải’’ Cô ấy nói ‘’OK, mình đang có việc, chúc may mắn với công việc của cậu!’’
Tôi hạ điện thoại. 2 cuộc gọi từ 2 số máy lạ cùng với đường phố lạnh lẽo với những cơn gió leo lắt trong một buổi tối im ắng. Có lẽ do đã xem quá nhiều phim kinh dị mà tôi mới có cảm giác bất an này, cảm giác một thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi quá cánh cửa sổ kia, chỉ chực để vồ lấy những nạn nhân đang chẳng biết gì khi ở một mình. Tôi biết sợ hãi là không hợp lí, nhưng với cái không gian trống vắng chẳng có ai xung quanh này… tôi liền lao xuống cầu thang, chạy xuống phòng của tôi và khóa cửa lại cho tới khi mọi thứ trở lại im lặng. Như tôi đã nói, tôi có cảm giác sợ hãi vì một thứ gì đó không rõ ràng, và bây giờ thì sự sợ hãi đó đã bắt đầu phai mờ đi rồi. Viết lại những thứ này sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều – nó khiến tôi nhận ra chẳng có điều gì bất thường cả. Tôi lọc hết những suy nghĩ tiêu cực và nỗi sợ hãi ra ngoài, để chỉ còn lại sự lạnh lẽo và thực tế. Bây giờ là rất muộn rồi, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ, và điện thoại của Amy thì hết pin, vì vậy cô ấy phải gọi bằng máy khác. Ngoài ra không còn điều gì khó hiểu khác đang diễn ra nữa.
Khoan, vẫn còn, có một điều gì đó không bình thường trong cuộc đối thoại đó. Tôi biết cô ấy đã uống rượu, hoặc chí ít là tôi nghĩ rằng cô ấy đã uống vài li? Khoan. Chính nó. Đúng vậy. Điều đó. Tôi chỉ mới vừa nhận ra điều đó, tôi sẽ ghi lại điều này vào trang giấy. Amy nói cô ấy đang tham gia một bữa tiệc, nhưng tôi lại chẳng nghe thấy gì ngoài sự im lặng qua điện thoại. Chắc chắn rồi, điều đó chẳng giải thích được điều gì nếu cô ấy ra ngoài và thực hiện cuộc gọi. Không… Điều đó cũng chẳng thể xảy ra, bởi vì… tôi chẳng nghe thấy tiếng gió nào cả.
Thứ Hai,
Tôi quên mất không viết nốt trang giấy đang dang dở đêm qua. Tôi không biết tôi mong nhìn thấy điều gì khi muốn chạy lên trên tầng và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi cảm thấy vô lí. Sự sợ hãi đêm qua có vẻ mơ hồ và khó tin. Tôi không thể chờ hơn được nữa, tôi muốn đi ra ngoài và thưởng thức ánh nắng mặt trời ngay. Tôi sẽ kiểm tra E-mail, cạo râu, tắm rửa và ra khỏi đây! Khoan đã… tôi nghĩ tôi nghe thấy một thứ gì đó.
-
Tiếng sấm. Cái viễn cảnh ánh nắng mặt trời cùng làn không khí trong lành đã không diễn ra. Tôi quyết định chạy lên nhà và… thất vọng. Qua cửa sổ là một màn mưa như trút nước kêu lộp độp từng tiếng khi chạm vào cửa kính. Chỉ có một tia sáng nhỏ leo lắt chiếu qua khung cửa, nhưng ít nhất thì tôi cũng biết bên ngoài đã là ban ngày, mặc dù nó hơi u ám và ẩm ướt. Tôi cố gắng nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và chờ đợi một ánh chớp chiếu sáng màn mưa tăm tối này. Thất vọng, tôi quay lại, nhưng tôi không muốn quay trở lại căn phòng dưới tầng hầm. Thay vào đó, tôi bước lên cầu thang đầu tiên dẫn lên tầng 2, và bước tiếp lên tầng 3, tầng cao nhất của tòa nhà. Tôi nhìn qua cửa kính trên tường khi đang bước các bậc thang, tuy nhiên chúng được làm khá chắc và mờ nên chẳng thể nhìn thấy gì qua cơn mưa nặng hạt này.
Tôi bỗng nảy ra một ý tưởng thú vị. Ngay lập tức tôi chạy xuống tầng hầm của mình và kéo cái Webcam cạn cái máy bán Soda và có thể nhìn qua cửa sổ từ đó. Sau đó tôi lại lao thằng vào tầng hầm và thích thú nhìn qua màn hình máy tính tại đó. Nhưng cũng chẳng có gì khác biệt, vẫn là cơn mưa và bầu trời u ám, tôi cứ nghĩ nếu nhìn qua Camera thì sẽ có cảm giác khác, nhưng chẳng có gì thay đổi cả. Ô kìa! Có người vừa Online!
Tôi liền lôi từ trong tủ ra một chiếc Webcam đã cũ để có thể chat với người bạn kia. Tôi không thể giải thích cho anh ta vì sao tôi muốn một cuộc Video chat, chỉ biết tôi cảm thấy thoải mái hơn nếu được nhìn thấy mặt của ai đó. Cậu ta không thể nói chuyện được lâu, và thực sự thì chúng tôi cũng chẳng nói được điều gì có nghĩa, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cảm giác sợ hãi kỳ lạ của tôi chợt biến mất. Tôi đã cảm thấy tốt hơn chỉ cho đến khi tôi nhận ra một điều gì đó… bất thường… về cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tôi biết tôi cảm thấy tất cả mọi thứ đều kỳ lạ nhưng… những câu nói của cậu ấy hơi mập mờ và không rõ ràng. Tôi không nhớ cậu ta đã nói một điều gì đó đặc biệt như là… một cái tên, hoặc một nơi nào đó, hoặc một sự kiện…đại loại như vậy, tất cả đều chung chung… nhưng cậu ta lại hỏi địa chỉ E-mail của tôi để tiện giữ liên lạc. Chờ đã, tôi vừa nhận được 1 E-mail.
Tôi chuẩn bị phải đi ra ngoài. Tôi vừa nhận được 1 e-mail từ Amy với nội dung mời tôi dùng bữa tôi tại nơi mà chúng tôi thường lui tới. Tôi rất thích Pizza, và trong 2 ngày nay tôi đã phải ăn đủ thứ linh tinh trong cái tủ lạnh rồi vì vậy tôi không thể đợi lâu hơn cho tới bữa ăn. Một lần nữa, tôi lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, vẫn cái cảm giác mấy ngày qua đó. Có lẽ tôi nên tiêu hủy những trang giấy này khi tôi quay lại. Ồ, một E-mail khác lại đến.
-
Ôi chúa ơi. Tôi suýt bỏ mặc cái E-mail và mở cửa. Tôi gần như đã bắt đầu mở cửa. Gần như chuẩn bị mở đó bạn biết không, nhưng tôi đã đọc chiếc E-mail trước! Nó từ một người bạn của tôi, tôi và cậu ta đã không gặp nhau suốt một thời gian dài. Chắc hẳn cậu ta đã gửi E-mail này tới tất cả những địa chỉ E-mail trong danh sách bạn bè của cậu ta. Nó không có chủ đề, và nội dung của nó chỉ đơn giản là:
‘’Hãy nhìn bằng chính đôi mắt của bạn Đừng tin tưởng họ (chúng) Họ ’’ (Nguyên văn: seen with your own eyes don’t trust them they)
Nó có nghĩa là gì cơ chứ? Dòng chữ này thực sự làm tôi hơi sốc, tôi đọc đi đọc lại chúng. Đó có thật là một tin nhắn hoàn chỉnh… hay chuyện gì đó đã xảy ra? Dòng chữ đã bị ngắt quãng trước khi được hoàn thiện! Tôi từng nhận được nhiều E-mail như vậy và luôn bỏ qua chúng, chỉ như một dạng Spam chưa Virus hoặc thứ gì đó linh tinh, nhưng với dòng chữ này… HÃY NHÌN BẰNG CHÍNH ĐÔI MẮT CỦA BẠN! Đọc dòng chữ này và nghĩ lại về những ngày trước, tôi chợt nhận ra rằng… tôi chưa nhìn thấy bất cứ ai hay nói chuyện mặt đối mặt cả. Cuộc nói chuyện qua Webcam với người bạn rất khó hiểu, mập mờ, và rất… lạ lung, và bây giờ tôi thực sự quan tâm đến nó. Nó có thực sự kỳ lạ? Hay chỉ là cảm giác sợ hãi trong tôi thêu dệt lên? Số máy lạ gọi đến tôi và ngay sau đó là cuộc gọi bất thường từ Amy, một người bạn lại hỏi E-mail của tôi… Tôi gửi tin nhắ cho cậu ấy trước ngay khi nhìn thấy cậu ấy online! Và sau đó tôi nhận được 1 tin nhắn ngay khi vừa kết thúc cuộc đối thoại với cậu ta! Chúa ơi! Cuộc gọi từ Amy! Tôi đã nói hết qua điện thoại – Tôi đã nói nhà tôi cách phố Seventh nửa giờ đi bộ! Chúng biết tôi đang ở đây! Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tìm thấy tôi?! Tất cả mọi người đang ở đâu? Vì sao tôi không hề thấy hay nói chuyện với bất cứ ai trong mấy ngày nay?
Không, không, điều này thật điên rồ. Điều này hoàn toàn điên rồ, tôi cần bình tĩnh lại. Tôi cần phải bình tĩnh. Sự điên rồ này cần chấm dứt.
-
Tôi không biết tôi đang nghĩ gì. Tôi chạy khắp căn phòng trong giận dữ, cầm theo chiếc di động đến mọi ngóc ngách chỉ để tìm một chút sóng tín hiệu. Cuối cùng thì cũng có một vạch trong phòng tắm, một vạch hiếm hoi tại cái không gian được bao quanh bởi những bức tường dày cộm này. Cầm chặt chiếc điện thoại, tôi gửi một tin nhắn tới tất cả những số máy mà tôi có trong danh sách. Vì không muốn phản bội lại cái cảm giác sợ hãi vô cớ, tôi chỉ nhắn rất đơn giản:
Gần đây bạn có nhìn thấy ai mặt đối mặt không?
Tôi chỉ muốn có ngay một tin nhắn trả lời, ngay lập tức. Tôi không quan tâm câu trả lời là gì, cũng chẳng quan tâm đến sự xấu hổ của bản thân. Tôi đã cố gắng gọi cho một vài người, nhưng chỉ cần di dịch một chút là mất sóng nên kết quả không khả quan cho lắm. Sau đó tôi nhớ tới chiếc máy tính, và chạy ngay lại đó rồi gửi một tin nhắn khẩn đến tất cả những người đang online. Nhưng hầu hết trong số họ hoặc đang rảnh rỗi hoặc đang ở xa chiếc máy tính của họ. Không một ai trả lời. Tin nhắn của tôi dần dần mang nhiều sự loạn trí hơn, và tôi bắt đầu nói với họ tôi đã ra sao, tôi không quan tâm đến bất kỳ điều gì. Tôi chỉ cần được nhìn thấy một ai đó mà thôi.
Tôi lục tục căn phòng của tôi lên để xem tôi có bỏ lỡ thứ gì không, một thứ để có thể liên lạc với những người khác mà không cần phải mở cửa. Tôi biết điều đó thật điên rồ, tôi biết chẳng còn cách nào nữa, những nếu có? Phải nếu có? Tôi chỉ muốn chắc chắn! Tôi đặt chiếc điện thoại lên kệ trong phòng tắm phòng khi có người trả lời.
Thứ Ba
Điện thoại reo! Kiệt sức vì đêm hôm qua, tôi phải ngả lưng một chút để chìm vào giấc ngủ. Tôi tỉnh dậy ngay lập tức khi nghe tiếng điện thoại reo, và ngay lập tức chạy vào phòng khác, đứng lên bệ xí, và với tay lấy chiếc điện thoại. Đó là Amy, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô ấy rất lo lắng cho tôi, và dường như đã cố gắng liên hệ với tôi kể từ lần cuối tôi nói chuyện với cô ấy. Cô ấy đang đến chỗ tôi, và, phải, cô ấy biết rõ tôi đang ở đâu mà chẳng cần tôi phải nói cho cô ấy biết. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Chắc chắn tôi phải quăng những tờ giấy này đi trước khi có ai nhìn thấy nó. Tôi còn không biết vì sao tôi vẫn đang viết một vài dòng lên trên đó. Có thể bởi vì đó là cuộc nói chuyện duy nhất mà tôi có kể từ… có Chúa mới biết từ khi nào. Tôi trông thật thảm hại. Tôi nhìn qua gương trong khi quay đầu lại. Đôi mắt tham quầng, râu rậm hơn, và tôi trông thật thiếu sức sống.
Căn hộ của tôi trông chẳng khác gì một đống rác, nhưng tôi chẳng buồn dọn dẹp nó. Tôi nghĩ tôi cần ai đó nhìn thấy những gì tôi đã phải trải qua. Mấy ngày này hoàn toàn KHÔNG bình thường một chút nào. Tôi không tưởng tượng ra chúng. Tôi biết tôi là một nạn nhân của sự suy nghĩ tiêu cực. Tôi gần như đã bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy người khác cả tá lần rồi. Tôi chỉ đi ra ngoài vào giữa trưa hoặc khi trời đã tối muộn, khoảng thời gian mà mọi người không hề ra đường. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, ít nhất là lúc này. Thêm vào đó, tôi tìm thấy một thứ thực sự có ích với tôi trong tủ quần áo đêm qua: một chiếc TV! Tôi mang nó ra trước khi tôi viết những dòng chữ này. TV luôn là một lối thoát cho tôi, và nó nhắc nhở tôi rằng có một Thế giới bên ngoài những chiếc tường dày đặc kia.
Tôi rất vui vì Amy là người duy nhất trả lời tôi sau khi tôi quấy rầy tất cả mọi người một cách điên cuồng vào đêm qua. Cô ấy là người bạn thân nhất đối với tôi mấy năm qua. Cô ấy không biết điều đó, nhưng đối với tôi những khoảnh khắc được ở bên Amy là những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi nhớ về những ngày hè ấm áp, khác hẳn với cái không gian tăm tối, mưa gió và lạc lõng này. Tôi rất muốn có những ngày thảnh thơi trong khuôn viên, chẳng phải làm gì và chỉ để nói chuyện với Amy mà thôi. Nhưng viễn cảnh ấy cũng nhắc nhở tôi về hoàn cảnh hiện tại… tiếng gõ cửa vang lên!
Tôi nghĩ rằng nó hơi lạ khi tôi không nhìn thấy cô ấy qua chiếc Webcam của mình, tôi nghĩ rằng tôi đã đặt nó tại một vị trí xấu, thậm chí còn không nhìn được cửa trước. Tôi phải biết! Tôi muốn biết! Sau tiếng gõ cửa, tôi hét to, đùa cợt rằng có một chiếc Webcam đang đặc cạnh mấy cái máy bán Soda. Ngay sau đó, tôi nhìn vào màn hình máy tính và thấy Amy đang bước qua đó rồi nhìn xuống chiếc Webcam. Cô ấy mỉm cười và vẫy tay.
‘’Hey’’ Cô ấy cười với chiếc Webcam.
‘’Nó thật kỳ cục, tớ biết’’ Tôi nói qua chiếc Mic ‘’Tớ đã có một vài ngày không bình thường cho lắm’’
‘’Chắc chắn rồi’’ cô ấy trả lời ‘’Mở cửa đi nào, John’’
Tôi do dự. Làm thế nào để có thể chắc chắn?
‘’Hey, đùa cậu chút nhé ‘’ Tôi nói với cô ấy ‘’Nói với tớ một điều về chúng ta, chỉ là để chứng minh cậu… là cậu’’
Cô ấy nhìn vào chiếc Webcam với ánh mắt kỳ lạ.
‘’Ừm, không sao’’ cô ấy chậm rãi nói ‘’chúng ta bất ngờ gặp nhau trong khu vui chơi, nơi mà chúng ta đã quá lớn để tới?’’
Tôi thở dài, quay trờ lại với thực tế và xua tan đi những nỗi sợ hãi vớ vẩn. Chúa ơi, tôi kỳ cục như vậy sao. Đó đương nhiên là Amy! Cái ngày chúng tôi gặp nhau đó chẳng ở đâu trên Thế giới này ngoài ký ức của tôi cả. Tôi cũng chưa bao giờ chia sẻ điều đó với bất cứ ai, không khỏi bối rối tuy nhiên tôi vẫn khao khát những ngày bình thường quay trở lại. Có thể điều đó là do một thứ vô hình nào đó lừa dối tôi, nhưng chẳng có cách nào chúng lại biết được về cái ngày đó của tôi và Amy
‘’Haha, được rồi, tớ sẽ giải thích mọi chuyện’’ Tôi nói, ‘’Đứng đó nhé, tớ ra ngay đây’’
Tôi chạy vào vệ sinh và sửa mái tóc cho dễ nhìn nhất. Trông tôi thật thảm hại, nhưng cô ấy sẽ hiểu thôi. Mặc kệ đống lộn xộn trong căn phòng, tôi bước tới cánh cửa. Tôi đặt tay lên nắm đấm cửa và ngó lại căn phòng lần cuối. Thật kỳ cục, tôi nghĩ. Mắt tôi đảo qua đống thức ăn dang dở dưới đất, lướt qua cái thùng rác đầy ụ và cái giường bị nghiêng về một phía sau khi tôi đẩy nó ra để tìm… Chúa mới biết. Tôi gần như sắp mở cánh cửa nhưng ánh mắt tôi chạm phải một thứ: cái Webcam cũ kỹ, cái Webcam mà tôi đã dùng để nói chuyện với người bạn của tôi.
Quả cầu đen của nó nằm lăn lóc, và cái ống kính chiếu thằng vào những tờ giấy của tôi. Một nỗi khiếp sợ kinh hoàng lập tức xuất hiện trong tôi, tôi vừa nhận ra rằng nếu có thứ gì đó đang nhìn qua cái Webcam đó, thì tức là nó cũng đã nhìn thấy những dòng chữ trên các trang giấy của tôi viết về cái ngày đó. Tôi hỏi cô ấy một điều về chúng tôi, và cô ấy đã chọn điều mà tôi nghĩ chúng sẽ chẳng bao giờ biết được… nhưng CHÚNG BIẾT! CHÚNG BIẾT RÕ ĐIỀU ĐÓ! CHÚNG ĐÃ THEO DÕI TÔI SUỐT QUÃNG THỜI GIAN ĐÓ!
Tôi không dám mở cánh cửa nữa, tôi hét lên trong điên loạn và mất kiểm soát. Tôi vứt chiếc Webcam xuống đất và dẫm nát nó. Cánh cửa khẽ rung chuyển, cái nắm đấm cửa cố gắng xoay nhưng tôi không hề nghe thấy tiếng gọi của Amy. Có thể cánh cửa quá dày? Hoặc đó không phải là Amy? Thứ gì đang cố gắng để vào đây nếu không phải cô ấy? Thứ quái quỷ gì đang đứng ngoài kia vậy? Tôi nhìn thấy cô ấy qua chiếc Webcam ngoài kia, tôi nghe giọng nói của cô ấy qua chiếc loa, nhưng liệu đó có phải là thật? Làm sao tôi có thể biết được?! Cô ấy đã đi rồi – Tôi hét lên, và gào lên kêu cứu! Tôi chất đủ mọi thứ trước cánh cửa đẻ chặn nó lại
Thứ Sáu
Hay ít nhất thì tôi nghĩ đó là thứ Sáu. Tôi đã phá vỡ tất cả mọi đồ điện tử trong phòng. Tôi đập vỡ chiếc máy tính thành trăm mảnh, và tất cả mọi thứ có thể truy cập mạng. Tôi là một lập trình viên, tôi biết. Tất cả mọi thông tin tôi đã để lộ ra khi mọi việc bắt đầu – Tên, E-mail, nơi ở của tôi – không một thứ trong số đó được nói với tôi cho tới khi tôi tiết lộ chúng. Tôi nhìn đi nhìn lại những sự kiện mà tôi đã viết. Tôi cảm thấy như đang bị khủng bố, mọi thứ bỗng trở nên khắc nghiệt và hoảng loạn. Đôi khi tôi chắc chắn rằng một vài vong hồn đã chết đang trực chờ đẩy tôi ra khỏi căn phòng này. Trở lại với hiện tại, Amy đã gọi cho tôi và khuyên tôi nên ra ngoài.
Tâm trí tôi vẫn quanh quẩn suy nghĩ đó. Một khía cạnh tôi đang hành xử như một kẻ điên, và tất cả mọi thứ đều diễn ra một cách tiêu cực – Tôi không có lấy một cơ hội để có thể gặp được mọi người. Một khía cạnh khác đó là một thứ gì đó đang chờ đợi tôi ở ngoài kia, một thứ đang trực chờ bắt lấy tôi. Tôi tiếp tục nghĩ: Tôi chưa bao giờ mở cửa sổ trên tầng ba. Tôi cũng chưa bao giờ mở cánh cửa trước của ngôi nhà chỉ cho tới khi tôi hành động một cách ngu ngốc khi đặt chiếc Webcam tại chỗ bí mật sau đó chạy vội vào phòng và đóng sầm cửa lại. Tôi vẫn chưa mở cánh cửa căn phòng kể từ khi tôi bước tới cái cửa trước của căn nhà. Bất kể thứ gì đang ở ngoài kia – nếu có một thứ gì đó thực sự đang ở ngoài kia – nó chưa bao giờ ‘’xuất hiện’’ trong tòa nhà này trước khi tôi mở cánh cửa trước. Đó chắc chắn là lí do vì sao nó không ở sẵn trong ngôi nhà, phải chăng nó đã từng đi qua những nơi khác bà bắt đi những người khác… và nó chờ, chờ tới khi tôi gọi cho Amy… Cuộc gọi không thành công, và nó gọi lại cho tôi và hỏi tên tôi.
Tôi cố gắng để sắp xếp tất cả mọi thứ lại với nhau. Cái tin nhắn đó – ngắn gọn, bị ngắt quãng – liệu đó có phải từ một người nào đó đang cố gắng gửi đi một thông điệp? Một cử chỉ thân thiệt tuy tuyệt vọng nhưng để cảnh báo tôi trước khi nó đến? HÃY NHÌN BẰNG CHÍNH ĐÔI MẮT CỦA BẠN, ĐỪNG TIN CHÚNG – mọi chuyện xảy ra đúng những gì tôi lo ngại. Nó có thể điều khiển mọi phương tiện điện tử, giăng bẫy mọi thứ để khiến tôi bước ra ngoài kia. Vì sao nó không thể vào đây? Nó đã gõ cửa – Nó hẳn phải là một hình thể… và cánh cửa…tưởng tượng những cánh cửa đó như những con quái vật đang canh chừng, hình ảnh đó luôn hiện lên trong tâm trí tôi mỗi khi tối nghĩ về cái hành lang đó. Nếu như thực sự có những con yêu quái đang chờ tôi ngoài kia, thì có thể chúng không thể đi xuyên qua những cánh cửa này. Tôi nhớ lại những quyển sách và cả những bộ phim tôi đã từng xem, có thể chúng sẽ giúp tôi lí giải những chuyện đang xảy ra. Cửa ra vào luôn luôn là một điểm mạnh để khai thác trí tưởng tượng của con người, nó dường như là một nơi để quan sát, hay là một cánh cổng đặc biệt nào đó. Hoặc có lẽ là do cánh cửa quá dày? Tôi biết tôi không thể đẩy văng bất kỳ cái cửa nào trong ngôi nhà này, vậy thì mặc kệ cái cánh cửa chết tiệt đó đi. Câu hỏi đặt ra là, vì sao nó muốn tôi? Nếu nó chỉ muốn giết tôi thì nó có cả trăm cách để làm điều đó bao gồm cả việc mặc cho tôi chết đói. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó không muốn giết tôi? Điều gì sẽ đến nếu nó sẽ dành cho tôi một số phận khủng khiếp hơn? Chúa ơi, làm thế nào để con có thể thoát.
Một tiếng gõ cửa.
-
Tôi nói với người ở phía ngoài kia rằng tôi cần một phút và sau đó tôi sẽ ra ngay. Tôi chỉ cần ghi lại những điều này ra giấy và nhờ đó tôi có thể nghĩ ra tôi nên làm gì tiếp theo. Ít nhất thì lần này tôi nghe được tiếng của họ. Sự hoang tưởng của tôi – vâng, tôi đang bị hoang tưởng – nó khiến tôi nghĩ rằng thứ âm thanh mà tôi vừa nghe được có thể là một sản phẩm của điện tử. Có lẽ chẳng có ai ngoài kia trừ một chiếc loa phát ra giọng nói của một con người. Liệu có cần phải mất đến 3 ngày để chúng đến gõ cửa nhà tôi như vây? Có lẽ Amy đang ở ngoài kia, cùng với 2 viên cảnh sát và một bác sĩ tâm thần. Phải chăng cần đến 3 ngày để họ nghĩ ra những điều cần nói với tôi – yêu cầu của ông bác sĩ tâm thần có thể sẽ khá thuyết phục. Nếu tôi có thể quyết định rằng tất cả những điều này đều là hiểu lầm, một sự hiểu lầm điên rồ, và chẳng có một thực thể yêu quái nào đang lừa tôi mở cánh cửa cả.
Bác sĩ tâm thần có một giọng nói trầm, hơi độc đoán nhưng vẫn có sự ân cần. Và tôi thích giọng nói đó. Tôi thực sự chỉ muốn nhìn thấy một người nào đó bằng da bằng thịt mà thôi. Ông ta nói tôi bị một căn bệnh gọi là rối loạn tâm thần, rằng tôi chỉ là một nạn nhân trong hàng ngàn người trên cả nước bởi một E-mail mà bằng cách nào đó đã được gửi đến các nạn nhân. Tôi chắc chắn rằng ông ta đã nói ‘’bằng cách nào đó đã được gửi đi’’ nhưng tôi nghi ngờ rằng nó đã tiết lộ một điều gì đó. Ông ta nói tôi là một phần của làn sóng ‘’mất kiểm soát hành vi cá nhân’’, và rất nhiều người cũng gặp phải triệu chứng đó giống như anh ta, cũng một nỗi sợ hãi mà chúng tôi chưa bao giờ truyền đạt cho mọi người.
Điều đó giải thích gọn gàng cho cái E-mail kỳ lạ mà tôi nhận được. Tôi không nhận được cái E-mail gốc. Tôi nhận được một bản phụ của nó – người bạn của tôi có lẽ cũng đang gặp khủng hoảng như vậy, và đã cố gắng cảnh báo tất cả những người mà anh ta biết để đối mặt với nỗi sợ hãi đó. Đó là nguyên nhân vấn đề này bị lan rộng ra, ông bác sĩ xác nhận. Tôi cũng đã lan truyền nó, bằng những dòng chứ và tin nhắn qua mạng tới tất cả người quen của tôi. Một trong số họ có lẽ đã gục ngã, sau khi chịu ảnh hưởng bởi thứ mà tôi đã gửi cho họ, thứ mà họ có thể xuyên tạc và nghĩ theo bất kỳ cách nào mà họ liên tưởng, hoặc như cái tin ‘’Gần đây bạn có gặp ai mặt đối mặt không?’’, Ông bác sĩ nói rằng ông ta không muốn có thêm bất kỳ một bệnh nhân nào nữa, những người có đầu óc nhanh nhẹn thông minh như tôi, và đó chính là lí do chúng tôi dễ bị ảnh hưởng hơn cả. Chúng tôi liên kết các sự kiện quá tốt và nghĩ ra những sự vật, sự việc mà thậm chí chúng chẳng hề tồn tại. Ông ta nói những cơn hoảng sợ đó rất dễ tóm lấy chúng tôi, nhất là trong một cái không gian liên tục thay đổi như thế này thì chúng tôi sẽ càng lại phỏng ra những thứ khác nữa.
Tôi phải đưa cho ông ta một điều. Một lời giải thích tuyệt vời. Nó sẽ giải thích tất cả mọi thứ một cách ngắn gọn nhất. Trên thực tế, nó sẽ hoàn toàn giải thích cho tất cả mọi thứ. Tôi có vô số những lí do để có thể thoát khỏi cơn ác mộng này và rằng có một thứ gì đó đang thôi thúc tôi mở cửa sau đó nó có thể bắt tôi với một số phận còn khủng khiếp hơn cả cái chết. Nó nghe thật ngu ngốc, sau những lời giải thích đó, khi tôi quyết định chôn chân tại đây cho tới khi chết đói chỉ vì chống lại sinh vật đã bắt đi tất cả những người khác ngoài kia. Và nó thật sự điên rồ, sau khi nghe lời giải thích của ông bác sĩ, tôi nghĩ tôi là người duy nhất còn sót lại trên Trái Đất trống không này, trốn trong cái tầng hầm, chống lại những thực thể khó tưởng tượng bằng cách không để bị chúng bắt đi. Đó thực sự là một lời giải thích hoàn hảo cho tất cả những thứ lạ lùng đang xảy ra, và tôi có hàng ngàn lí do để vứt bỏ nỗi sợ hãi này, và mở cửa.
Đó là lí do vì sao tôi quyết định không mở cửa
Làm sao tôi có thể biết chắc?! Làm sao tôi có thể biết đâu là sự thật và đâu là giả dối? Tất cả những thứ chết tiệt này đều liên kết với nhau và cùng bắt nguồn từ một thứ vô hình. Chúng không có thật, tôi chẳng thể chắc chắn! Những hình ảnh qua chiếc Webcam, đoạn đối thoại giả mạo, những cuộc gọi lừa gạt, E-mail! Kể cả chiếc TV, đang nằm sóng xoài vỡ vụn trên nền nhà – Làm sao tôi có thể biết được chúng là thật ? Đó là những tín hiệu, sóng truyền, những tia sáng… và cánh cửa! Nó đang đập cửa! Nó đang cố gắng để vào trong này! Công nghệ tinh vi nào mà nó đang dùng để giả mạo tiếng một người đàn ông đang cố gắng đập những tấm gỗ cứng giống thật đến như vậy? Ít nhất thì rốt cuộc tôi cũng sẽ nhìn thấy nó bằng chính mắt của mình… chẳng còn gì để nó có thể dùng đánh lừa tôi nữa. Tôi đã đập tan mọi thứ! Nó không thể đánh lừa con mắt của tôi, phải không? HÃY NHÌN BẰNG CHÍNH ĐÔI MẮT CỦA BẠN ĐỪNG TIN CHÚNG…gượm đã… tin nhắn đó đang muốn nói với tôi rằng hãy tin tưởng cặp mắt của chính mình, hay là cảnh báo tôi về cả chúng nữa? Ôi Chúa ơi, điều khác biệt giữa camera của Webcam và đôi mắt của tôi là gì? Chúng đều nhận ánh sáng và giải mã thành những tín hiệu – chúng giống hệt nhau! Tôi không thể bị lừa! Tôi muốn mọi việc phải được chắc chắn! Tôi muốn sự chắc chắn.
Một ngày không xác định
Tôi yêu cầu giấy và bút, ngày qua ngày, cho tới khi nó đưa chúng cho tôi. Đó thực sự không phải vấn đề. Tôi sẽ làm gì? Bóc đôi mắt của tôi ra? Những chiếc bông băng bây giờ như là một phần trên cơ thể tôi vậy. Cơn đau đã biến mất. Tôi nhận ra đây sẽ là cơ hội cuối cùng để viết một cách rõ ràng, khi mà tôi không thể nhìn để sửa lỗi nữa, bàn tay tôi sẽ di chuyển từ từ và mất đi những cảm giác quen thuộc. Đây quả thực là một sự sa ngã, những trang giấy này… tôi chắc chắn rằng tất cả mọi người đều đã chết… hoặc thậm chí còn tồi tệ hơn.
Tôi ngồi dựa vào tường hết ngày này qua ngày khác. Vật thể ngoài kia mang thức ăn và nước uống đến cho tôi. Nó mang mặt nạ của một y tá, một bác sĩ không có mấy thiện cảm với bệnh nhân. Tôi nghĩ rằng nó biết tôi có thể nghe rất rõ khi mà tôi phải sống trong bóng tối như thế này. Nó tạo ra những cuộc nói chuyện giả tại hành lang mà tai tôi có thể nghe thấy. Một y tá nói về việc bà ta sắp sinh một đứa trẻ. Một bác sĩ mất vợ trong một tai nạn giao thông. Chẳng có gì đáng phải bận tâm, chẳng có gì là thật cả. Không một ai trong số chúng tới gần tôi, ngoài cô ấy.
Đó là điều tồi tệ nhất mà tôi không thể đối phó được. Cái vật đó đến gần tôi, giả làm Amy. Mặt nạ của nó thật hoàn hảo. Giọng nói của nó giống hệt Amy, giống hệt cô ấy. Nó thậm chí còn sản sinh ra những giọt nước mắt y như thật trên gò má nóng hổi của nó. Khi nó kéo tôi tới đây, nó nói với tôi tất cả những thứ mà tôi luôn muốn được nghe. Nó nói rằng cô ấy yêu tôi, cô ấy luôn luôn yêu tôi, rằng nó không hiểu vì sao tôi lại làm điều này, rằng chúng tôi đã có thể sống cùng nhau, trừ phi tôi ngừng nghĩ rằng tôi đang bị lừa dối. Nó muốn tôi tin… không, nó muốn tôi tin rằng nó là thật.
Tôi gần như đã gục ngã trước nó. Tôi thực sự đã gục ngã. Tôi nghi ngờ bản thân mình. Và cuối cùng, nó quá hoàn hảo, quá tuyệt vời và rất thực. Amy giả mạo ngày nào cũng đến, và tuần nào cũng vậy, và cuối cùng là không đến nữa… nhưng tôi không nghĩ con yêu quái đó đã bỏ cuộc. Tôi nghĩ chờ đợi cũng là một trong nhưng mưu mô của nó. Tôi sẽ chống lại nó suốt quãng đường còn lại của tôi, nếu tôi phải làm như vậy. Tôi không biết điều gì đã xảy ra với những người còn lại trên Thế giới, nhưng tôi biết sinh vật này muốn tôi thất bại trước sự lừa dối của nó. Nếu nó muốn vậy, thì có lẽ, có lẽ thôi, tôi là một cái gai trong chiến tích của nó. Có thể Amy vẫn còn sống sót ngoài kia, ở một nơi nào đó, vẫn tiếp tục sống chỉ vì ý chí chống lại con yêu quái của tôi. Tôi giữ nó trong hy vọng, Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ bị đánh bại. Tôi là… một anh hùng!
====
Bác sĩ đọc những tờ giấy mà người bệnh nhân đã viết. Nó thực sự rất khó đọc, được viết run rẩy dưới bàn tay của một người mù. Ông muốn mỉm cười với sự quyết tâm và kiên định của người đàn ông này, một lời nhắc nhở đến sự tồn tại về ý chí của một con người, nhưng ông biết rằng anh ta đã hoàn toàn bị ảo tưởng.
Sau tất cả, một người đàn ông mạnh mẽ cũng sẽ gục ngã trước sự giả dối vô tận mà thôi
Ông bác sĩ muốn cười. Ông ta muốn thì thầm những lời động viên với người bệnh nhân ảo tưởng kia. Ông ta muốn hét lên một điều gì đó, nhưng những sợi dây thần kinh, những sợi dây kỳ quái đó quấn quanh đầu và đâm cả vào mắt của ông, khiến ông không thể làm thế. Ông ta lại bước đi, như một con rối và nói với bệnh nhân, lại một lần nữa, đó là anh ta đã sai, và chẳng có ai đang cố lừa dối anh ta cả.
Tôi không biết vì sao tôi lại viết những dòng chữ này trên giấy thay vì trên chiếc máy tính quen thuộc. Tôi nghĩ rằng tôi vừa nhận ra một vài điều gì đó kỳ quặc. Không phải tôi không tin tưởng vào chiếc máy tính của tôi… chỉ là…tôi cần sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Tôi cần ghi lại tất cả những điều này vào đâu đó khách quan, một nơi mà tôi có thể chắc chắn chúng sẽ không bị xóa hay biến mất… hoặc bị thay đổi… mặc dù chưa hẳn là nó đã từng xảy đến với tôi. Chỉ là…tất cả mọi thứ đều không rõ ràng, và những ký ức mơ hồ như đang chứa đựng một điều gì đó kỳ lạ.
Tôi bắt đầu cảm thấy chật chội trong cái căn hộ nhỏ bé này. Có thể đó chính là vấn đề. Tôi chỉ phải đi tìm và chọn mua một căn hộ có giá bèo nhất, lẻ loi trong một căn hầm. Chẳng có mấy cánh cửa sổ khiến cho khái niệm ngày và đêm chẳng bao giờ rõ ràng đối với cái không gian này. Tôi chưa ra ngoài mấy hôm nay chỉ vì phải vật lột với đống dự án về lập trình khó chịu này. Tôi cảm thấy thực sự muốn kết thúc nó, càng nhanh càng tốt. Ngồi hàng giờ liền và nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính có thể khiến bất cứ ai cảm thấy không bình thường, tôi biết, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm cho lắm.
Tôi không chắc từ khi nào thì tôi bắt đầu cảm thấy điều gì đó kỳ lạ. Tôi còn không thể xác định đó là gì. Có lẽ là do tôi đã không nói chuyện với ai trong một thời gian. Ít nhất thì đó cũng là điều đầu tiên nảy ra trong đầu tôi. Những người mà tôi thường nói chuyện qua mạng mỗi khi công việc nhàn rỗi đều không hay đăng nhập cho lắm. Và hiển nhiên những tin nhắn của tôi đều vẫn chưa được trả lời. E-mail gần đây nhất mà tôi nhận được là từ một người bạn rằng cậu ta sẽ đến gặp tôi sau khi từ cửa hàng về, và nó đến từ ngày hôm qua. Tôi định gọi cậu ta bằng chiếc di động của mình, nhưng bạn biết đấy, song điện thoại dưới đây tồi tệ khủng khiếp. Phải, đó chính là vấn đề. Tôi thực sự cần nói chuyện với ai đó, và tôi quyết định bước ra ngoài đường.
-
Nhưng mọi việc diễn ra không suôn sẻ cho lắm. Trong một chốc, tôi bỗng có một chút cảm giác sợ hãi kỳ cục. Tôi nhìn vào trong gương trước khi bước ra ngoài, hừm tôi đã không cạo bộ râu rậm rạp này hai ngày nay rồi. Tôi nghĩ lại, dù sao tôi ra ngoài cũng chỉ để gọi một cuộc điện thoại. Vì vậy tôi chẳng buồn thay áo. Có vẻ như đã đến giờ mọi người dùng bữa trưa rồi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ gặp ít nhất một người quen khi ra ngoài đường. Nhưng điều đó đã không xảy ra, tôi ước gì nó đã xảy ra.
Khi bước ra ngoài, tôi mở cánh cửa để đi lên căn hộ nhỏ bé của mình một cách chậm rãi. Một cảm giác lo sợ bằng cách nào đó xuất hiện trong tôi, vì một lí do tôi không lí giải nổi. Tôi cho rằng nó được sinh ra từ việc tôi đã không nói chuyện với ai ngoài bản thân trong hai ngày nay. Tôi nhìn vào cái hành lang xám xịt, bởi dù sao nó cũng là một đường hầm tối thui. Ở cuối đường hầm là một cánh cửa kim loại dẫn đến căn phòng có lò sưởi của ngôi nhà. Nó bị khóa, đương nhiên rồi. Hai cái máy bán Soda tự động to đùng đứng ngay đó, tôi đã từng mua một lon vào cái ngày đầu tiên chuyển đến đây, và nó hết hạn từ tận 2 năm trước. Tôi chắc rằng chẳng ai biết mấy cái máy này đang nằm ở đây, hoặc bà chủ nhà cũng chẳng thèm quan tâm tới chúng.
Tôi khép cửa thật nhẹ nhàng, và bước lên cầu thang dẫn đến một căn phòng khác của căn nhà một cách cẩn thận nhất để không gây ra tiếng động. Tôi không hiểu vì sao tôi lại làm điều này, nhưng nó vẫn thoải mái hơn là đi qua những chiếc máy Sode bốc những mùi khó ngửi kia. Tôi bước hết cầu thang và mở cánh cửa để bước vào căn phòng khách của căn hộ. Nhìn qua cửa sổ, tôi thực sự bất ngờ: chắc chắn đây không phải giờ ăn trưa. Thành phố u ám với các con đường tối đen, các cây đèn giao thông đều chuyển màu vàng tại các ngã tư. Trên bầu trời, dày đặc những đám mấy u ám màu tím đen, lơ lửng phía trên thành phố. Tất cả đều bất động, chỉ trừ những cành cây khẽ đung đưa theo gió. Tôi hơi run rẩy, mặc dù tôi không thấy lạnh. Chắc là tại những cơn gió tràn vào từ bên ngoài. Tôi lắng nghe tiếng gió qua cánh cửa kim loại to lớn, và chắc chắn rằng đó là tiếng gió đặc biệt của buổi đêm, hiu quạnh và lạnh lẽo.
Tôi quyết định không đi ra khỏi nhà nữa.
Thay vào đó, tôi bước lại gần cửa sổ và lôi chiếc điện thoại di động ra, sóng điện thoại đầy vạch. Tuyệt. Cuối cùng cũng đến lúc tôi được nghe giọng nói của một ai đó rồi, tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Đó thực sự là một điều kỳ lạ, sợ hãi chẳng bởi thứ gì. Tôi lắc đầu, tự cười thầm bản thân mình. Tôi bấm số người bạn thân thiết nhất – Amy, và áp lên tai. Nó kêu lên một tiếng… nhưng liền im bặt. Chẳng có gì xảy ra. Tôi vẫn giữ máy, sự im lặng kéo dài đến khoảng 20 giây thì tôi dập máy. Tôi cau mày, nhìn lại cột sóng, vẫn đầy vạch. Tôi định gọi lại một lần nữa, bỗng chiếc điện thoại của tôi kêu lên, tôi áp lên tai và nghe.
‘’Hello?’’ Tôi nói, cảm thấy một cú sốc nhỏ khi được nghe một giọng nói, mặc dù là giọng nói của chính mình. Suốt hai ngày này tôi phải chịu tra tấn với những tiếng vo vo khó chịu từ chiếc máy tính và cả những chiếc máy bán Soda ở cuối đường hầm. Không có ai trả lời, nhưng lát sau, một giọng nói vang lên:
‘’Hey’’ Giọng nói của đàn ông, có vẻ như là một sinh viên: ‘’Ai đó?’’
‘’John’’ Tôi trả lời, hơi bối rối.
‘’Oh, xin lỗi. Anh nhầm số rồi’’ và anh ta dập máy.
Tôi từ từ hạ chiếc máy xuống và dựa lưng vào bờ tường. Thật kỳ lạ. Tôi nhìn lại vào danh sách cuộc gọi đến, nhưng đó làm một số máy lạ. Trước khi tôi kịp có thời gian cho nó thì điện thoại lại reo lên khiến tôi giật mình. Tôi nhìn vào số điện thoại gọi đến, lại một số máy lạ khác. Tôi áp điện thoại lên tai, im lặng và chờ tiếng nói từ đầu bên kia. Một giọng nói quen thuộc vang lên.
‘’John?’’ giọng nói của Amy
Tôi thở phào nhẹ nhõm
‘’Hey, là cậu’’ tôi trả lời.
‘’Có thể là ai khác cơ chứ?’’ cô ấy trả lời ‘’Oh, số máy. Mình đang tham dự một bữa tiệc tại phố Seventh, và chiếc di động của mình vừa mới hết pin ngay lúc cậu gọi. Đây là điện thoại của một người khác.’’
‘’Oh, được rồi’’ tôi nói,
‘’Cậu đang ở đâu vậy?’’ Amy hỏi
Tôi nhìn vào cánh cửa kim loại cùng bức tường xám xịt
‘’Tại căn hộ của tớ’’ tôi thở dài ‘’Tớ cảm thấy như bị giam cầm, và tớ nghĩ mình nhận ra điều đó hơi muộn’’
‘’Cậu nên đến đây’’ Cô ấy cười
‘’À không, mình không nghĩ ở qua đêm tại một nơi lạ là một ý hay’’ Tôi nói và nhìn qua cửa sổ, gió hiu quạnh thổi ngoài con phố làm tôi cảm thấy sợ sệt. ‘’Tớ nghĩ sẽ tiếp tục công việc hoặc lên giường đi ngủ’’
‘’Thật vớ vẩn’’ Cô ấy trả lời ‘’Tớ sẽ đến đón cậu. Căn hộ của cậu ở gần phố Seventh phải không?’’
‘’Cậu đã uống bao nhiều li vậy?’’ Tôi ngạc nhiên hỏi ‘’Cậu biết rõ nơi tớ sống mà’’
‘’Oh, đương nhiên’’ Cô ấy đột ngột nói ‘’Tớ nghĩ tớ không thể tới đó nếu đi bộ phải không?’’
‘’Cậu có thể nếu cậu có nửa giờ đồng hồ ‘’ Tôi nói.
‘’Phải’’ Cô ấy nói ‘’OK, mình đang có việc, chúc may mắn với công việc của cậu!’’
Tôi hạ điện thoại. 2 cuộc gọi từ 2 số máy lạ cùng với đường phố lạnh lẽo với những cơn gió leo lắt trong một buổi tối im ắng. Có lẽ do đã xem quá nhiều phim kinh dị mà tôi mới có cảm giác bất an này, cảm giác một thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi quá cánh cửa sổ kia, chỉ chực để vồ lấy những nạn nhân đang chẳng biết gì khi ở một mình. Tôi biết sợ hãi là không hợp lí, nhưng với cái không gian trống vắng chẳng có ai xung quanh này… tôi liền lao xuống cầu thang, chạy xuống phòng của tôi và khóa cửa lại cho tới khi mọi thứ trở lại im lặng. Như tôi đã nói, tôi có cảm giác sợ hãi vì một thứ gì đó không rõ ràng, và bây giờ thì sự sợ hãi đó đã bắt đầu phai mờ đi rồi. Viết lại những thứ này sẽ giúp ích cho tôi rất nhiều – nó khiến tôi nhận ra chẳng có điều gì bất thường cả. Tôi lọc hết những suy nghĩ tiêu cực và nỗi sợ hãi ra ngoài, để chỉ còn lại sự lạnh lẽo và thực tế. Bây giờ là rất muộn rồi, tôi đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ, và điện thoại của Amy thì hết pin, vì vậy cô ấy phải gọi bằng máy khác. Ngoài ra không còn điều gì khó hiểu khác đang diễn ra nữa.
Khoan, vẫn còn, có một điều gì đó không bình thường trong cuộc đối thoại đó. Tôi biết cô ấy đã uống rượu, hoặc chí ít là tôi nghĩ rằng cô ấy đã uống vài li? Khoan. Chính nó. Đúng vậy. Điều đó. Tôi chỉ mới vừa nhận ra điều đó, tôi sẽ ghi lại điều này vào trang giấy. Amy nói cô ấy đang tham gia một bữa tiệc, nhưng tôi lại chẳng nghe thấy gì ngoài sự im lặng qua điện thoại. Chắc chắn rồi, điều đó chẳng giải thích được điều gì nếu cô ấy ra ngoài và thực hiện cuộc gọi. Không… Điều đó cũng chẳng thể xảy ra, bởi vì… tôi chẳng nghe thấy tiếng gió nào cả.
Thứ Hai,
Tôi quên mất không viết nốt trang giấy đang dang dở đêm qua. Tôi không biết tôi mong nhìn thấy điều gì khi muốn chạy lên trên tầng và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi cảm thấy vô lí. Sự sợ hãi đêm qua có vẻ mơ hồ và khó tin. Tôi không thể chờ hơn được nữa, tôi muốn đi ra ngoài và thưởng thức ánh nắng mặt trời ngay. Tôi sẽ kiểm tra E-mail, cạo râu, tắm rửa và ra khỏi đây! Khoan đã… tôi nghĩ tôi nghe thấy một thứ gì đó.
-
Tiếng sấm. Cái viễn cảnh ánh nắng mặt trời cùng làn không khí trong lành đã không diễn ra. Tôi quyết định chạy lên nhà và… thất vọng. Qua cửa sổ là một màn mưa như trút nước kêu lộp độp từng tiếng khi chạm vào cửa kính. Chỉ có một tia sáng nhỏ leo lắt chiếu qua khung cửa, nhưng ít nhất thì tôi cũng biết bên ngoài đã là ban ngày, mặc dù nó hơi u ám và ẩm ướt. Tôi cố gắng nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và chờ đợi một ánh chớp chiếu sáng màn mưa tăm tối này. Thất vọng, tôi quay lại, nhưng tôi không muốn quay trở lại căn phòng dưới tầng hầm. Thay vào đó, tôi bước lên cầu thang đầu tiên dẫn lên tầng 2, và bước tiếp lên tầng 3, tầng cao nhất của tòa nhà. Tôi nhìn qua cửa kính trên tường khi đang bước các bậc thang, tuy nhiên chúng được làm khá chắc và mờ nên chẳng thể nhìn thấy gì qua cơn mưa nặng hạt này.
Tôi bỗng nảy ra một ý tưởng thú vị. Ngay lập tức tôi chạy xuống tầng hầm của mình và kéo cái Webcam cạn cái máy bán Soda và có thể nhìn qua cửa sổ từ đó. Sau đó tôi lại lao thằng vào tầng hầm và thích thú nhìn qua màn hình máy tính tại đó. Nhưng cũng chẳng có gì khác biệt, vẫn là cơn mưa và bầu trời u ám, tôi cứ nghĩ nếu nhìn qua Camera thì sẽ có cảm giác khác, nhưng chẳng có gì thay đổi cả. Ô kìa! Có người vừa Online!
Tôi liền lôi từ trong tủ ra một chiếc Webcam đã cũ để có thể chat với người bạn kia. Tôi không thể giải thích cho anh ta vì sao tôi muốn một cuộc Video chat, chỉ biết tôi cảm thấy thoải mái hơn nếu được nhìn thấy mặt của ai đó. Cậu ta không thể nói chuyện được lâu, và thực sự thì chúng tôi cũng chẳng nói được điều gì có nghĩa, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cảm giác sợ hãi kỳ lạ của tôi chợt biến mất. Tôi đã cảm thấy tốt hơn chỉ cho đến khi tôi nhận ra một điều gì đó… bất thường… về cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tôi biết tôi cảm thấy tất cả mọi thứ đều kỳ lạ nhưng… những câu nói của cậu ấy hơi mập mờ và không rõ ràng. Tôi không nhớ cậu ta đã nói một điều gì đó đặc biệt như là… một cái tên, hoặc một nơi nào đó, hoặc một sự kiện…đại loại như vậy, tất cả đều chung chung… nhưng cậu ta lại hỏi địa chỉ E-mail của tôi để tiện giữ liên lạc. Chờ đã, tôi vừa nhận được 1 E-mail.
Tôi chuẩn bị phải đi ra ngoài. Tôi vừa nhận được 1 e-mail từ Amy với nội dung mời tôi dùng bữa tôi tại nơi mà chúng tôi thường lui tới. Tôi rất thích Pizza, và trong 2 ngày nay tôi đã phải ăn đủ thứ linh tinh trong cái tủ lạnh rồi vì vậy tôi không thể đợi lâu hơn cho tới bữa ăn. Một lần nữa, tôi lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, vẫn cái cảm giác mấy ngày qua đó. Có lẽ tôi nên tiêu hủy những trang giấy này khi tôi quay lại. Ồ, một E-mail khác lại đến.
-
Ôi chúa ơi. Tôi suýt bỏ mặc cái E-mail và mở cửa. Tôi gần như đã bắt đầu mở cửa. Gần như chuẩn bị mở đó bạn biết không, nhưng tôi đã đọc chiếc E-mail trước! Nó từ một người bạn của tôi, tôi và cậu ta đã không gặp nhau suốt một thời gian dài. Chắc hẳn cậu ta đã gửi E-mail này tới tất cả những địa chỉ E-mail trong danh sách bạn bè của cậu ta. Nó không có chủ đề, và nội dung của nó chỉ đơn giản là:
‘’Hãy nhìn bằng chính đôi mắt của bạn Đừng tin tưởng họ (chúng) Họ ’’ (Nguyên văn: seen with your own eyes don’t trust them they)
Nó có nghĩa là gì cơ chứ? Dòng chữ này thực sự làm tôi hơi sốc, tôi đọc đi đọc lại chúng. Đó có thật là một tin nhắn hoàn chỉnh… hay chuyện gì đó đã xảy ra? Dòng chữ đã bị ngắt quãng trước khi được hoàn thiện! Tôi từng nhận được nhiều E-mail như vậy và luôn bỏ qua chúng, chỉ như một dạng Spam chưa Virus hoặc thứ gì đó linh tinh, nhưng với dòng chữ này… HÃY NHÌN BẰNG CHÍNH ĐÔI MẮT CỦA BẠN! Đọc dòng chữ này và nghĩ lại về những ngày trước, tôi chợt nhận ra rằng… tôi chưa nhìn thấy bất cứ ai hay nói chuyện mặt đối mặt cả. Cuộc nói chuyện qua Webcam với người bạn rất khó hiểu, mập mờ, và rất… lạ lung, và bây giờ tôi thực sự quan tâm đến nó. Nó có thực sự kỳ lạ? Hay chỉ là cảm giác sợ hãi trong tôi thêu dệt lên? Số máy lạ gọi đến tôi và ngay sau đó là cuộc gọi bất thường từ Amy, một người bạn lại hỏi E-mail của tôi… Tôi gửi tin nhắ cho cậu ấy trước ngay khi nhìn thấy cậu ấy online! Và sau đó tôi nhận được 1 tin nhắn ngay khi vừa kết thúc cuộc đối thoại với cậu ta! Chúa ơi! Cuộc gọi từ Amy! Tôi đã nói hết qua điện thoại – Tôi đã nói nhà tôi cách phố Seventh nửa giờ đi bộ! Chúng biết tôi đang ở đây! Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tìm thấy tôi?! Tất cả mọi người đang ở đâu? Vì sao tôi không hề thấy hay nói chuyện với bất cứ ai trong mấy ngày nay?
Không, không, điều này thật điên rồ. Điều này hoàn toàn điên rồ, tôi cần bình tĩnh lại. Tôi cần phải bình tĩnh. Sự điên rồ này cần chấm dứt.
-
Tôi không biết tôi đang nghĩ gì. Tôi chạy khắp căn phòng trong giận dữ, cầm theo chiếc di động đến mọi ngóc ngách chỉ để tìm một chút sóng tín hiệu. Cuối cùng thì cũng có một vạch trong phòng tắm, một vạch hiếm hoi tại cái không gian được bao quanh bởi những bức tường dày cộm này. Cầm chặt chiếc điện thoại, tôi gửi một tin nhắn tới tất cả những số máy mà tôi có trong danh sách. Vì không muốn phản bội lại cái cảm giác sợ hãi vô cớ, tôi chỉ nhắn rất đơn giản:
Gần đây bạn có nhìn thấy ai mặt đối mặt không?
Tôi chỉ muốn có ngay một tin nhắn trả lời, ngay lập tức. Tôi không quan tâm câu trả lời là gì, cũng chẳng quan tâm đến sự xấu hổ của bản thân. Tôi đã cố gắng gọi cho một vài người, nhưng chỉ cần di dịch một chút là mất sóng nên kết quả không khả quan cho lắm. Sau đó tôi nhớ tới chiếc máy tính, và chạy ngay lại đó rồi gửi một tin nhắn khẩn đến tất cả những người đang online. Nhưng hầu hết trong số họ hoặc đang rảnh rỗi hoặc đang ở xa chiếc máy tính của họ. Không một ai trả lời. Tin nhắn của tôi dần dần mang nhiều sự loạn trí hơn, và tôi bắt đầu nói với họ tôi đã ra sao, tôi không quan tâm đến bất kỳ điều gì. Tôi chỉ cần được nhìn thấy một ai đó mà thôi.
Tôi lục tục căn phòng của tôi lên để xem tôi có bỏ lỡ thứ gì không, một thứ để có thể liên lạc với những người khác mà không cần phải mở cửa. Tôi biết điều đó thật điên rồ, tôi biết chẳng còn cách nào nữa, những nếu có? Phải nếu có? Tôi chỉ muốn chắc chắn! Tôi đặt chiếc điện thoại lên kệ trong phòng tắm phòng khi có người trả lời.
Thứ Ba
Điện thoại reo! Kiệt sức vì đêm hôm qua, tôi phải ngả lưng một chút để chìm vào giấc ngủ. Tôi tỉnh dậy ngay lập tức khi nghe tiếng điện thoại reo, và ngay lập tức chạy vào phòng khác, đứng lên bệ xí, và với tay lấy chiếc điện thoại. Đó là Amy, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô ấy rất lo lắng cho tôi, và dường như đã cố gắng liên hệ với tôi kể từ lần cuối tôi nói chuyện với cô ấy. Cô ấy đang đến chỗ tôi, và, phải, cô ấy biết rõ tôi đang ở đâu mà chẳng cần tôi phải nói cho cô ấy biết. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Chắc chắn tôi phải quăng những tờ giấy này đi trước khi có ai nhìn thấy nó. Tôi còn không biết vì sao tôi vẫn đang viết một vài dòng lên trên đó. Có thể bởi vì đó là cuộc nói chuyện duy nhất mà tôi có kể từ… có Chúa mới biết từ khi nào. Tôi trông thật thảm hại. Tôi nhìn qua gương trong khi quay đầu lại. Đôi mắt tham quầng, râu rậm hơn, và tôi trông thật thiếu sức sống.
Căn hộ của tôi trông chẳng khác gì một đống rác, nhưng tôi chẳng buồn dọn dẹp nó. Tôi nghĩ tôi cần ai đó nhìn thấy những gì tôi đã phải trải qua. Mấy ngày này hoàn toàn KHÔNG bình thường một chút nào. Tôi không tưởng tượng ra chúng. Tôi biết tôi là một nạn nhân của sự suy nghĩ tiêu cực. Tôi gần như đã bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy người khác cả tá lần rồi. Tôi chỉ đi ra ngoài vào giữa trưa hoặc khi trời đã tối muộn, khoảng thời gian mà mọi người không hề ra đường. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, ít nhất là lúc này. Thêm vào đó, tôi tìm thấy một thứ thực sự có ích với tôi trong tủ quần áo đêm qua: một chiếc TV! Tôi mang nó ra trước khi tôi viết những dòng chữ này. TV luôn là một lối thoát cho tôi, và nó nhắc nhở tôi rằng có một Thế giới bên ngoài những chiếc tường dày đặc kia.
Tôi rất vui vì Amy là người duy nhất trả lời tôi sau khi tôi quấy rầy tất cả mọi người một cách điên cuồng vào đêm qua. Cô ấy là người bạn thân nhất đối với tôi mấy năm qua. Cô ấy không biết điều đó, nhưng đối với tôi những khoảnh khắc được ở bên Amy là những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi nhớ về những ngày hè ấm áp, khác hẳn với cái không gian tăm tối, mưa gió và lạc lõng này. Tôi rất muốn có những ngày thảnh thơi trong khuôn viên, chẳng phải làm gì và chỉ để nói chuyện với Amy mà thôi. Nhưng viễn cảnh ấy cũng nhắc nhở tôi về hoàn cảnh hiện tại… tiếng gõ cửa vang lên!
Tôi nghĩ rằng nó hơi lạ khi tôi không nhìn thấy cô ấy qua chiếc Webcam của mình, tôi nghĩ rằng tôi đã đặt nó tại một vị trí xấu, thậm chí còn không nhìn được cửa trước. Tôi phải biết! Tôi muốn biết! Sau tiếng gõ cửa, tôi hét to, đùa cợt rằng có một chiếc Webcam đang đặc cạnh mấy cái máy bán Soda. Ngay sau đó, tôi nhìn vào màn hình máy tính và thấy Amy đang bước qua đó rồi nhìn xuống chiếc Webcam. Cô ấy mỉm cười và vẫy tay.
‘’Hey’’ Cô ấy cười với chiếc Webcam.
‘’Nó thật kỳ cục, tớ biết’’ Tôi nói qua chiếc Mic ‘’Tớ đã có một vài ngày không bình thường cho lắm’’
‘’Chắc chắn rồi’’ cô ấy trả lời ‘’Mở cửa đi nào, John’’
Tôi do dự. Làm thế nào để có thể chắc chắn?
‘’Hey, đùa cậu chút nhé ‘’ Tôi nói với cô ấy ‘’Nói với tớ một điều về chúng ta, chỉ là để chứng minh cậu… là cậu’’
Cô ấy nhìn vào chiếc Webcam với ánh mắt kỳ lạ.
‘’Ừm, không sao’’ cô ấy chậm rãi nói ‘’chúng ta bất ngờ gặp nhau trong khu vui chơi, nơi mà chúng ta đã quá lớn để tới?’’
Tôi thở dài, quay trờ lại với thực tế và xua tan đi những nỗi sợ hãi vớ vẩn. Chúa ơi, tôi kỳ cục như vậy sao. Đó đương nhiên là Amy! Cái ngày chúng tôi gặp nhau đó chẳng ở đâu trên Thế giới này ngoài ký ức của tôi cả. Tôi cũng chưa bao giờ chia sẻ điều đó với bất cứ ai, không khỏi bối rối tuy nhiên tôi vẫn khao khát những ngày bình thường quay trở lại. Có thể điều đó là do một thứ vô hình nào đó lừa dối tôi, nhưng chẳng có cách nào chúng lại biết được về cái ngày đó của tôi và Amy
‘’Haha, được rồi, tớ sẽ giải thích mọi chuyện’’ Tôi nói, ‘’Đứng đó nhé, tớ ra ngay đây’’
Tôi chạy vào vệ sinh và sửa mái tóc cho dễ nhìn nhất. Trông tôi thật thảm hại, nhưng cô ấy sẽ hiểu thôi. Mặc kệ đống lộn xộn trong căn phòng, tôi bước tới cánh cửa. Tôi đặt tay lên nắm đấm cửa và ngó lại căn phòng lần cuối. Thật kỳ cục, tôi nghĩ. Mắt tôi đảo qua đống thức ăn dang dở dưới đất, lướt qua cái thùng rác đầy ụ và cái giường bị nghiêng về một phía sau khi tôi đẩy nó ra để tìm… Chúa mới biết. Tôi gần như sắp mở cánh cửa nhưng ánh mắt tôi chạm phải một thứ: cái Webcam cũ kỹ, cái Webcam mà tôi đã dùng để nói chuyện với người bạn của tôi.
Quả cầu đen của nó nằm lăn lóc, và cái ống kính chiếu thằng vào những tờ giấy của tôi. Một nỗi khiếp sợ kinh hoàng lập tức xuất hiện trong tôi, tôi vừa nhận ra rằng nếu có thứ gì đó đang nhìn qua cái Webcam đó, thì tức là nó cũng đã nhìn thấy những dòng chữ trên các trang giấy của tôi viết về cái ngày đó. Tôi hỏi cô ấy một điều về chúng tôi, và cô ấy đã chọn điều mà tôi nghĩ chúng sẽ chẳng bao giờ biết được… nhưng CHÚNG BIẾT! CHÚNG BIẾT RÕ ĐIỀU ĐÓ! CHÚNG ĐÃ THEO DÕI TÔI SUỐT QUÃNG THỜI GIAN ĐÓ!
Tôi không dám mở cánh cửa nữa, tôi hét lên trong điên loạn và mất kiểm soát. Tôi vứt chiếc Webcam xuống đất và dẫm nát nó. Cánh cửa khẽ rung chuyển, cái nắm đấm cửa cố gắng xoay nhưng tôi không hề nghe thấy tiếng gọi của Amy. Có thể cánh cửa quá dày? Hoặc đó không phải là Amy? Thứ gì đang cố gắng để vào đây nếu không phải cô ấy? Thứ quái quỷ gì đang đứng ngoài kia vậy? Tôi nhìn thấy cô ấy qua chiếc Webcam ngoài kia, tôi nghe giọng nói của cô ấy qua chiếc loa, nhưng liệu đó có phải là thật? Làm sao tôi có thể biết được?! Cô ấy đã đi rồi – Tôi hét lên, và gào lên kêu cứu! Tôi chất đủ mọi thứ trước cánh cửa đẻ chặn nó lại
Thứ Sáu
Hay ít nhất thì tôi nghĩ đó là thứ Sáu. Tôi đã phá vỡ tất cả mọi đồ điện tử trong phòng. Tôi đập vỡ chiếc máy tính thành trăm mảnh, và tất cả mọi thứ có thể truy cập mạng. Tôi là một lập trình viên, tôi biết. Tất cả mọi thông tin tôi đã để lộ ra khi mọi việc bắt đầu – Tên, E-mail, nơi ở của tôi – không một thứ trong số đó được nói với tôi cho tới khi tôi tiết lộ chúng. Tôi nhìn đi nhìn lại những sự kiện mà tôi đã viết. Tôi cảm thấy như đang bị khủng bố, mọi thứ bỗng trở nên khắc nghiệt và hoảng loạn. Đôi khi tôi chắc chắn rằng một vài vong hồn đã chết đang trực chờ đẩy tôi ra khỏi căn phòng này. Trở lại với hiện tại, Amy đã gọi cho tôi và khuyên tôi nên ra ngoài.
Tâm trí tôi vẫn quanh quẩn suy nghĩ đó. Một khía cạnh tôi đang hành xử như một kẻ điên, và tất cả mọi thứ đều diễn ra một cách tiêu cực – Tôi không có lấy một cơ hội để có thể gặp được mọi người. Một khía cạnh khác đó là một thứ gì đó đang chờ đợi tôi ở ngoài kia, một thứ đang trực chờ bắt lấy tôi. Tôi tiếp tục nghĩ: Tôi chưa bao giờ mở cửa sổ trên tầng ba. Tôi cũng chưa bao giờ mở cánh cửa trước của ngôi nhà chỉ cho tới khi tôi hành động một cách ngu ngốc khi đặt chiếc Webcam tại chỗ bí mật sau đó chạy vội vào phòng và đóng sầm cửa lại. Tôi vẫn chưa mở cánh cửa căn phòng kể từ khi tôi bước tới cái cửa trước của căn nhà. Bất kể thứ gì đang ở ngoài kia – nếu có một thứ gì đó thực sự đang ở ngoài kia – nó chưa bao giờ ‘’xuất hiện’’ trong tòa nhà này trước khi tôi mở cánh cửa trước. Đó chắc chắn là lí do vì sao nó không ở sẵn trong ngôi nhà, phải chăng nó đã từng đi qua những nơi khác bà bắt đi những người khác… và nó chờ, chờ tới khi tôi gọi cho Amy… Cuộc gọi không thành công, và nó gọi lại cho tôi và hỏi tên tôi.
Tôi cố gắng để sắp xếp tất cả mọi thứ lại với nhau. Cái tin nhắn đó – ngắn gọn, bị ngắt quãng – liệu đó có phải từ một người nào đó đang cố gắng gửi đi một thông điệp? Một cử chỉ thân thiệt tuy tuyệt vọng nhưng để cảnh báo tôi trước khi nó đến? HÃY NHÌN BẰNG CHÍNH ĐÔI MẮT CỦA BẠN, ĐỪNG TIN CHÚNG – mọi chuyện xảy ra đúng những gì tôi lo ngại. Nó có thể điều khiển mọi phương tiện điện tử, giăng bẫy mọi thứ để khiến tôi bước ra ngoài kia. Vì sao nó không thể vào đây? Nó đã gõ cửa – Nó hẳn phải là một hình thể… và cánh cửa…tưởng tượng những cánh cửa đó như những con quái vật đang canh chừng, hình ảnh đó luôn hiện lên trong tâm trí tôi mỗi khi tối nghĩ về cái hành lang đó. Nếu như thực sự có những con yêu quái đang chờ tôi ngoài kia, thì có thể chúng không thể đi xuyên qua những cánh cửa này. Tôi nhớ lại những quyển sách và cả những bộ phim tôi đã từng xem, có thể chúng sẽ giúp tôi lí giải những chuyện đang xảy ra. Cửa ra vào luôn luôn là một điểm mạnh để khai thác trí tưởng tượng của con người, nó dường như là một nơi để quan sát, hay là một cánh cổng đặc biệt nào đó. Hoặc có lẽ là do cánh cửa quá dày? Tôi biết tôi không thể đẩy văng bất kỳ cái cửa nào trong ngôi nhà này, vậy thì mặc kệ cái cánh cửa chết tiệt đó đi. Câu hỏi đặt ra là, vì sao nó muốn tôi? Nếu nó chỉ muốn giết tôi thì nó có cả trăm cách để làm điều đó bao gồm cả việc mặc cho tôi chết đói. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó không muốn giết tôi? Điều gì sẽ đến nếu nó sẽ dành cho tôi một số phận khủng khiếp hơn? Chúa ơi, làm thế nào để con có thể thoát.
Một tiếng gõ cửa.
-
Tôi nói với người ở phía ngoài kia rằng tôi cần một phút và sau đó tôi sẽ ra ngay. Tôi chỉ cần ghi lại những điều này ra giấy và nhờ đó tôi có thể nghĩ ra tôi nên làm gì tiếp theo. Ít nhất thì lần này tôi nghe được tiếng của họ. Sự hoang tưởng của tôi – vâng, tôi đang bị hoang tưởng – nó khiến tôi nghĩ rằng thứ âm thanh mà tôi vừa nghe được có thể là một sản phẩm của điện tử. Có lẽ chẳng có ai ngoài kia trừ một chiếc loa phát ra giọng nói của một con người. Liệu có cần phải mất đến 3 ngày để chúng đến gõ cửa nhà tôi như vây? Có lẽ Amy đang ở ngoài kia, cùng với 2 viên cảnh sát và một bác sĩ tâm thần. Phải chăng cần đến 3 ngày để họ nghĩ ra những điều cần nói với tôi – yêu cầu của ông bác sĩ tâm thần có thể sẽ khá thuyết phục. Nếu tôi có thể quyết định rằng tất cả những điều này đều là hiểu lầm, một sự hiểu lầm điên rồ, và chẳng có một thực thể yêu quái nào đang lừa tôi mở cánh cửa cả.
Bác sĩ tâm thần có một giọng nói trầm, hơi độc đoán nhưng vẫn có sự ân cần. Và tôi thích giọng nói đó. Tôi thực sự chỉ muốn nhìn thấy một người nào đó bằng da bằng thịt mà thôi. Ông ta nói tôi bị một căn bệnh gọi là rối loạn tâm thần, rằng tôi chỉ là một nạn nhân trong hàng ngàn người trên cả nước bởi một E-mail mà bằng cách nào đó đã được gửi đến các nạn nhân. Tôi chắc chắn rằng ông ta đã nói ‘’bằng cách nào đó đã được gửi đi’’ nhưng tôi nghi ngờ rằng nó đã tiết lộ một điều gì đó. Ông ta nói tôi là một phần của làn sóng ‘’mất kiểm soát hành vi cá nhân’’, và rất nhiều người cũng gặp phải triệu chứng đó giống như anh ta, cũng một nỗi sợ hãi mà chúng tôi chưa bao giờ truyền đạt cho mọi người.
Điều đó giải thích gọn gàng cho cái E-mail kỳ lạ mà tôi nhận được. Tôi không nhận được cái E-mail gốc. Tôi nhận được một bản phụ của nó – người bạn của tôi có lẽ cũng đang gặp khủng hoảng như vậy, và đã cố gắng cảnh báo tất cả những người mà anh ta biết để đối mặt với nỗi sợ hãi đó. Đó là nguyên nhân vấn đề này bị lan rộng ra, ông bác sĩ xác nhận. Tôi cũng đã lan truyền nó, bằng những dòng chứ và tin nhắn qua mạng tới tất cả người quen của tôi. Một trong số họ có lẽ đã gục ngã, sau khi chịu ảnh hưởng bởi thứ mà tôi đã gửi cho họ, thứ mà họ có thể xuyên tạc và nghĩ theo bất kỳ cách nào mà họ liên tưởng, hoặc như cái tin ‘’Gần đây bạn có gặp ai mặt đối mặt không?’’, Ông bác sĩ nói rằng ông ta không muốn có thêm bất kỳ một bệnh nhân nào nữa, những người có đầu óc nhanh nhẹn thông minh như tôi, và đó chính là lí do chúng tôi dễ bị ảnh hưởng hơn cả. Chúng tôi liên kết các sự kiện quá tốt và nghĩ ra những sự vật, sự việc mà thậm chí chúng chẳng hề tồn tại. Ông ta nói những cơn hoảng sợ đó rất dễ tóm lấy chúng tôi, nhất là trong một cái không gian liên tục thay đổi như thế này thì chúng tôi sẽ càng lại phỏng ra những thứ khác nữa.
Tôi phải đưa cho ông ta một điều. Một lời giải thích tuyệt vời. Nó sẽ giải thích tất cả mọi thứ một cách ngắn gọn nhất. Trên thực tế, nó sẽ hoàn toàn giải thích cho tất cả mọi thứ. Tôi có vô số những lí do để có thể thoát khỏi cơn ác mộng này và rằng có một thứ gì đó đang thôi thúc tôi mở cửa sau đó nó có thể bắt tôi với một số phận còn khủng khiếp hơn cả cái chết. Nó nghe thật ngu ngốc, sau những lời giải thích đó, khi tôi quyết định chôn chân tại đây cho tới khi chết đói chỉ vì chống lại sinh vật đã bắt đi tất cả những người khác ngoài kia. Và nó thật sự điên rồ, sau khi nghe lời giải thích của ông bác sĩ, tôi nghĩ tôi là người duy nhất còn sót lại trên Trái Đất trống không này, trốn trong cái tầng hầm, chống lại những thực thể khó tưởng tượng bằng cách không để bị chúng bắt đi. Đó thực sự là một lời giải thích hoàn hảo cho tất cả những thứ lạ lùng đang xảy ra, và tôi có hàng ngàn lí do để vứt bỏ nỗi sợ hãi này, và mở cửa.
Đó là lí do vì sao tôi quyết định không mở cửa
Làm sao tôi có thể biết chắc?! Làm sao tôi có thể biết đâu là sự thật và đâu là giả dối? Tất cả những thứ chết tiệt này đều liên kết với nhau và cùng bắt nguồn từ một thứ vô hình. Chúng không có thật, tôi chẳng thể chắc chắn! Những hình ảnh qua chiếc Webcam, đoạn đối thoại giả mạo, những cuộc gọi lừa gạt, E-mail! Kể cả chiếc TV, đang nằm sóng xoài vỡ vụn trên nền nhà – Làm sao tôi có thể biết được chúng là thật ? Đó là những tín hiệu, sóng truyền, những tia sáng… và cánh cửa! Nó đang đập cửa! Nó đang cố gắng để vào trong này! Công nghệ tinh vi nào mà nó đang dùng để giả mạo tiếng một người đàn ông đang cố gắng đập những tấm gỗ cứng giống thật đến như vậy? Ít nhất thì rốt cuộc tôi cũng sẽ nhìn thấy nó bằng chính mắt của mình… chẳng còn gì để nó có thể dùng đánh lừa tôi nữa. Tôi đã đập tan mọi thứ! Nó không thể đánh lừa con mắt của tôi, phải không? HÃY NHÌN BẰNG CHÍNH ĐÔI MẮT CỦA BẠN ĐỪNG TIN CHÚNG…gượm đã… tin nhắn đó đang muốn nói với tôi rằng hãy tin tưởng cặp mắt của chính mình, hay là cảnh báo tôi về cả chúng nữa? Ôi Chúa ơi, điều khác biệt giữa camera của Webcam và đôi mắt của tôi là gì? Chúng đều nhận ánh sáng và giải mã thành những tín hiệu – chúng giống hệt nhau! Tôi không thể bị lừa! Tôi muốn mọi việc phải được chắc chắn! Tôi muốn sự chắc chắn.
Một ngày không xác định
Tôi yêu cầu giấy và bút, ngày qua ngày, cho tới khi nó đưa chúng cho tôi. Đó thực sự không phải vấn đề. Tôi sẽ làm gì? Bóc đôi mắt của tôi ra? Những chiếc bông băng bây giờ như là một phần trên cơ thể tôi vậy. Cơn đau đã biến mất. Tôi nhận ra đây sẽ là cơ hội cuối cùng để viết một cách rõ ràng, khi mà tôi không thể nhìn để sửa lỗi nữa, bàn tay tôi sẽ di chuyển từ từ và mất đi những cảm giác quen thuộc. Đây quả thực là một sự sa ngã, những trang giấy này… tôi chắc chắn rằng tất cả mọi người đều đã chết… hoặc thậm chí còn tồi tệ hơn.
Tôi ngồi dựa vào tường hết ngày này qua ngày khác. Vật thể ngoài kia mang thức ăn và nước uống đến cho tôi. Nó mang mặt nạ của một y tá, một bác sĩ không có mấy thiện cảm với bệnh nhân. Tôi nghĩ rằng nó biết tôi có thể nghe rất rõ khi mà tôi phải sống trong bóng tối như thế này. Nó tạo ra những cuộc nói chuyện giả tại hành lang mà tai tôi có thể nghe thấy. Một y tá nói về việc bà ta sắp sinh một đứa trẻ. Một bác sĩ mất vợ trong một tai nạn giao thông. Chẳng có gì đáng phải bận tâm, chẳng có gì là thật cả. Không một ai trong số chúng tới gần tôi, ngoài cô ấy.
Đó là điều tồi tệ nhất mà tôi không thể đối phó được. Cái vật đó đến gần tôi, giả làm Amy. Mặt nạ của nó thật hoàn hảo. Giọng nói của nó giống hệt Amy, giống hệt cô ấy. Nó thậm chí còn sản sinh ra những giọt nước mắt y như thật trên gò má nóng hổi của nó. Khi nó kéo tôi tới đây, nó nói với tôi tất cả những thứ mà tôi luôn muốn được nghe. Nó nói rằng cô ấy yêu tôi, cô ấy luôn luôn yêu tôi, rằng nó không hiểu vì sao tôi lại làm điều này, rằng chúng tôi đã có thể sống cùng nhau, trừ phi tôi ngừng nghĩ rằng tôi đang bị lừa dối. Nó muốn tôi tin… không, nó muốn tôi tin rằng nó là thật.
Tôi gần như đã gục ngã trước nó. Tôi thực sự đã gục ngã. Tôi nghi ngờ bản thân mình. Và cuối cùng, nó quá hoàn hảo, quá tuyệt vời và rất thực. Amy giả mạo ngày nào cũng đến, và tuần nào cũng vậy, và cuối cùng là không đến nữa… nhưng tôi không nghĩ con yêu quái đó đã bỏ cuộc. Tôi nghĩ chờ đợi cũng là một trong nhưng mưu mô của nó. Tôi sẽ chống lại nó suốt quãng đường còn lại của tôi, nếu tôi phải làm như vậy. Tôi không biết điều gì đã xảy ra với những người còn lại trên Thế giới, nhưng tôi biết sinh vật này muốn tôi thất bại trước sự lừa dối của nó. Nếu nó muốn vậy, thì có lẽ, có lẽ thôi, tôi là một cái gai trong chiến tích của nó. Có thể Amy vẫn còn sống sót ngoài kia, ở một nơi nào đó, vẫn tiếp tục sống chỉ vì ý chí chống lại con yêu quái của tôi. Tôi giữ nó trong hy vọng, Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ bị đánh bại. Tôi là… một anh hùng!
====
Bác sĩ đọc những tờ giấy mà người bệnh nhân đã viết. Nó thực sự rất khó đọc, được viết run rẩy dưới bàn tay của một người mù. Ông muốn mỉm cười với sự quyết tâm và kiên định của người đàn ông này, một lời nhắc nhở đến sự tồn tại về ý chí của một con người, nhưng ông biết rằng anh ta đã hoàn toàn bị ảo tưởng.
Sau tất cả, một người đàn ông mạnh mẽ cũng sẽ gục ngã trước sự giả dối vô tận mà thôi
Ông bác sĩ muốn cười. Ông ta muốn thì thầm những lời động viên với người bệnh nhân ảo tưởng kia. Ông ta muốn hét lên một điều gì đó, nhưng những sợi dây thần kinh, những sợi dây kỳ quái đó quấn quanh đầu và đâm cả vào mắt của ông, khiến ông không thể làm thế. Ông ta lại bước đi, như một con rối và nói với bệnh nhân, lại một lần nữa, đó là anh ta đã sai, và chẳng có ai đang cố lừa dối anh ta cả.
Nguồn: 4chan
Sunday
I’m not sure why I’m writing this down on paper and not on my computer. I guess I’ve just noticed some odd things. It’s not that I don’t trust the computer… I just… need to organize my thoughts. I need to get down all the details somewhere objective, somewhere I know that what I write can’t be deleted or… changed… not that that’s happened. It’s just… everything blurs together here, and the fog of memory lends a strange cast to things…
I’m starting to feel cramped in this small apartment. Maybe that’s the problem. I just had to go and choose the cheapest apartment, the only one in the basement. The lack of windows down here makes day and night seem to slip by seamlessly. I haven’t been out in a few days because I’ve been working on this programming project so intensively. I suppose I just wanted to get it done. Hours of sitting and staring at a monitor can make anyone feel strange, I know, but I don’t think that’s it.
I’m not sure when I first started to feel like something was odd. I can’t even define what it is. Maybe I just haven’t talked to anyone in awhile. That’s the first thing that crept up on me. Everyone I normally talk to online while I program has been idle, or they’ve simply not logged on at all. My instant messages go unanswered. The last e-mail I got from anybody was a friend saying he’d talk to me when he got back from the store, and that was yesterday. I’d call with my cell phone, but reception’s terrible down here. Yeah, that’s it. I just need to call someone. I’m going to go outside.
—
Well, that didn’t work so well. As the tingle of fear fades, I’m feeling a little ridiculous for being scared at all. I looked in the mirror before I went out, but I didn’t shave the two-day stubble I’ve grown. I figured I was just going out for a quick cell phone call. I did change my shirt, though, because it was lunchtime, and I guessed that I’d run into at least one person I knew. That didn’t end up happening. I wish it did.
When I went out, I opened the door to my small apartment slowly. A small feeling of apprehension had somehow already lodged itself in me, for some indefinable reason. I chalked it up to having not spoken to anyone but myself for a day or two. I peered down the dingy grey hallway, made dingier by the fact that it was a basement hallway. On one end, a large metal door led to the building’s furnace room. It was locked, of course. Two dreary soda machines stood by it; I bought a soda from one the first day I moved in, but it had a two year old expiration date. I’m fairly sure nobody knows those machines are even down here, or my cheap landlady just doesn’t care to get them restocked.
I closed my door softly, and walked the other direction, taking care not to make a sound. I have no idea why I chose to do that, but it was fun giving in to the strange impulse not to break the droning hum of the soda machines, at least for the moment. I got to the stairwell, and took the stairs up to the building’s front door. I looked through the heavy door’s small square window, and received quite the shock: it was definitely not lunchtime. City-gloom hung over the dark street outside, and the traffic lights at the intersection in the distance blinked yellow. Dim clouds, purple and black from the glow of the city, hung overhead. Nothing moved, save the few sidewalk trees that shifted in the wind. I remember shivering, though I wasn’t cold. Maybe it was the wind outside. I could vaguely hear it through the heavy metal door, and I knew it was that unique kind of late-night wind, the kind that was constant, cold, and quiet, save for the rhythmic music it made as it passed through countless unseen tree leaves.
I decided not to go outside.
Instead, I lifted my cell phone to the door’s little window, and checked the signal meter. The bars filled up the meter, and I smiled. Time to hear someone else’s voice, I remember thinking, relieved. It was such a strange thing, to be afraid of nothing. I shook my head, laughing at myself silently. I hit speed-dial for my best friend Amy’s number, and held the phone up to my ear. It rang once… but then it stopped. Nothing happened. I listened to silence for a good twenty seconds, then hung up. I frowned, and looked at the signal meter again – still full. I went to dial her number again, but then my phone rang in my hand, startling me. I put it up to my ear.
“Hello?” I asked, immediately fighting down a small shock at hearing the first spoken voice in days, even if it was my own. I had gotten used to the droning hum of the building’s inner workings, my computer, and the soda machines in the hallway. There was no response to my greeting at first, but then, finally, a voice came.
“Hey,” said a clear male voice, obviously of college age, like me. “Who’s this?”
“John,” I replied, confused.
“Oh, sorry, wrong number,” he replied, then hung up.
I lowered the phone slowly and leaned against the thick brick wall of the stairwell. That was strange. I looked at my received calls list, but the number was unfamiliar. Before I could think on it further, the phone rang loudly, shocking me yet again. This time, I looked at the caller before I answered. It was another unfamiliar number. This time, I held the phone up to my ear, but said nothing. I heard nothing but the general background noise of a phone. Then, a familiar voice broke my tension.
“John?” was the single word, in Amy’s voice.
I breathed a sigh of relief.
“Hey, it’s you,” I replied.
“Who else would it be?” she responded. “Oh, the number. I’m at a party on Seventh Street, and my phone died just as you called me. This is someone else’s phone, obviously.”
“Oh, ok,” I said.
“Where are you?” she asked.
My eyes glanced over the drab white-washed cylinder block walls and the heavy metal door with its small window.
“At my building,” I sighed. “Just feeling cooped up. I didn’t realize it was so late.”
“You should come here,” she said, laughing.
“Nah, I don’t feel like looking for some strange place by myself in the middle of the night,” I said, looking out the window at the silent windy street that secretly scared me just a tiny bit. “I think I’m just going to keep working or go to bed.”
“Nonsense!” she replied. “I can come get you! Your building is close to Seventh Street, right?”
“How drunk are you?” I asked lightheartedly. “You know where I live.”
“Oh, of course,” she said abruptly. “I guess I can’t get there by walking, huh?”
“You could if you wanted to waste half an hour,” I told her.
“Right,” she said. “Ok, have to go, good luck with your work!”
I lowered the phone once more, looking at the numbers flash as the call ended. Then, the droning silence suddenly reasserted itself in my ears. The two strange calls and the eerie street outside just drove home my aloneness in this empty stairwell. Perhaps from having seen too many scary movies, I had the sudden inexplicable idea that something could look in the door’s window and see me, some sort of horrible entity that hovered at the edge of aloneness, just waiting to creep up on unsuspecting people that strayed too far from other human beings. I knew the fear was irrational, but nobody else was around, so… I jumped down the stairs, ran down the hallway into my room, and closed the door as swiftly as I could while still staying silent. Like I said, I feel a little ridiculous for being scared of nothing, and the fear has already faded. Writing this down helps a lot – it makes me realize that nothing is wrong. It filters out half-formed thoughts and fears and leaves only cold, hard facts. It’s late, I got a call from a wrong number, and Amy’s phone died, so she called me back from another number. Nothing strange is happening.
Still, there was something a little off about that conversation. I know it could have just been the alcohol she’d had… or was it even her that seemed off to me? Or was it… yes, that was it! I didn’t realize it until this moment, writing these things down. I knew writing things down would help. She said she was at a party, but I only heard silence in the background! Of course, that doesn’t mean anything in particular, as she could have just gone outside to make the call. No… that couldn’t be it either. I didn’t hear the wind! I need to see if the wind is still blowing!
Monday
I forgot to finish writing last night. I’m not sure what I expected to see when I ran up the stairwell and looked out the heavy metal door’s window. I’m feeling ridiculous. Last night’s fear seems hazy and unreasonable to me now. I can’t wait to go out into the sunlight. I’m going to check my email, shave, shower, and finally get out of here! Wait… I think I heard something.
—
It was thunder. That whole sunlight and fresh air thing didn’t happen. I went out into the stairwell and up the stairs, only to find disappointment. The heavy metal door’s little window showed only flowing water, as torrential rain slammed against it. Only a very dim, gloomy light filtered in through the rain, but at least I knew it was daytime, even if it was a grey, sickly, wet day. I tried looking out the window and waiting for lightning to illuminate the gloom, but the rain was too heavy and I couldn’t make out anything more than vague weird shapes moving at odd angles in the waves washing down the window. Disappointed, I turned around, but I didn’t want to go back to my room. Instead, I wandered further up the stairs, past the first floor, and the second. The stairs ended at the third floor, the highest floor in the building. I looked through the glass that ran up the outer wall of the stairwell, but it was that warped, thick kind that scatters the light, not that there was much to see through the rain to begin with.
I opened the stairwell door and wandered down the hallway. The ten or so thick wooden doors, painted blue a long time ago, were all closed. I listened as I walked, but it was the middle of the day, so I wasn’t surprised that I heard nothing but the rain outside. As I stood there in the dim hallway, listening to the rain, I had the strange fleeting impression that the doors were standing like silent granite monoliths erected by some ancient forgotten civilization for some unfathomable guardian purpose. Lightning flashed, and I could have sworn that, for just a moment, the old grainy blue wood looked just like rough stone. I laughed at myself for letting my imagination get the best of me, but then it occurred to me that the dim gloom and lightning must mean there was a window somewhere in the hallway. A vague memory surfaced, and I suddenly recalled that the third floor had an alcove and an inset window halfway down the floor’s hallway.
Excited to look out into the rain and possibly see another human being, I quickly walked over to the alcove, finding the large thin glass window. Rain washed down it, as with the front door’s window, but I could open this one. I reached a hand out to slide it open, but hesitated. I had the strangest feeling that if I opened that window, I would see something absolutely horrifying on the other side. Everything’s been so odd lately… so I came up with a plan, and I came back here to get what I needed. I don’t seriously think anything will come of it, but I’m bored, it’s raining, and I’m going stir crazy. I came back to get my webcam. The cord isn’t long enough to reach the third floor by any means, so instead I’m going to hide it between the two soda machines in the dark end of my basement hallway, run the wire along the wall and under my door, and put black duct tape over the wire to blend it in with the black plastic strip that runs along the base of the hallway’s walls. I know this is silly, but I don’t have anything better to do…
Well, nothing happened. I propped open the hallway-to-stairwell door, steeled myself, then flung the heavy front door wide open and ran like hell down the stairs to my room and slammed the door. I watched the webcam on my computer intently, seeing the hallway outside my door and most of the stairwell. I’m watching it right now, and I don’t see anything interesting. I just wish the camera’s position was different, so that I could see out the front door. Hey! Somebody’s online!
—
I got out an older, less functional webcam that I had in my closet to video chat with my friend online. I couldn’t really explain to him why I wanted to video chat, but it felt good to see another person’s face. He couldn’t talk very long, and we didn’t talk about anything meaningful, but I feel much better. My strange fear has almost passed. I would feel completely better, but there was something… odd… about our conversation. I know that I’ve said that everything has seemed odd, but… still, he was very vague in his responses. I can’t recall one specific thing that he said… no particular name, or place, or event… but he did ask for my email address to keep in touch. Wait, I just got an email.
I’m about to go out. I just got an email from Amy that asked me to meet her for dinner at ‘the place we usually go to.’ I do love pizza, and I’ve just been eating random food from my poorly stocked fridge for days, so I can’t wait. Again, I feel ridiculous about the odd couple of days I’ve been having. I should destroy this journal when I get back. Oh, another email.
—
Oh my god. I almost left the email and opened the door. I almost opened the door. I almost opened the door, but I read the email first! It was from a friend I hadn’t heard from in a long time, and it was sent to a huge number of emails that must have been every person he had saved in his address list. It had no subject, and it said, simply:
seen with your own eyes don’t trust them they
What the hell is that supposed to mean? The words shock me, and I keep going over and over them. Is it a desperate email sent just as… something happened? The words are obviously cut off without finishing! On any other day I would have dismissed this as spam from a computer virus or something, but the words… seen with your own eyes! I can’t help but read over this journal and think back on the last few days and realize that I have not seen another person with my own eyes or talked to another person face to face. The webcam conversation with my friend was so strange, so vague, so… eerie, now that I think about it. Was it eerie? Or is the fear clouding my memory? My mind toys with the progression of events I’ve written here, pointing out that I have not been presented with one single fact that I did not specifically give out unsuspectingly. The random ‘wrong number’ that got my name and the subsequent strange return call from Amy, the friend that asked for my email address… I messaged him first when I saw him online! And then I got my first email a few minutes after that conversation! Oh my god! That phone call with Amy! I said over the phone – I said that I was within half an hour’s walk of Seventh Street! They know I’m near there! What if they’re trying to find me?! Where is everyone else? Why haven’t I seen or heard anyone else in days?
No, no, this is crazy. This is absolutely crazy. I need to calm down. This madness needs to end.
—
I don’t know what to think. I ran about my apartment furiously, holding my cell phone up to every corner to see if it got a signal through the heavy walls. Finally, in the tiny bathroom, near one ceiling corner, I got a single bar. Holding my phone there, I sent a text message to every number in my list. Not wanting to betray anything about my unfounded fears, I simply sent:
You seen anyone face to face lately?
At that point, I just wanted any reply back. I didn’t care what the reply was, or if I embarrassed myself. I tried to call someone a few times, but I couldn’t get my head up high enough, and if I brought my cell phone down even an inch, it lost signal. Then I remembered the computer, and rushed over to it, instant messaging everyone online. Most were idle or away from their computer. Nobody responded. My messages grew more frantic, and I started telling people where I was and to stop by in person for a host of barely passable reasons. I didn’t care about anything by that point. I just needed to see another person!
I also tore apart my apartment looking for something that I might have missed; some way to contact another human being without opening the door. I know it’s crazy, I know it’s unfounded, but what if? WHAT IF? I just need to be sure! I taped the phone to the ceiling in case
Tuesday
THE PHONE RANG! Exhausted from last night’s rampage, I must have fallen asleep. I woke up to the phone ringing, and ran into the bathroom, stood on the toilet, and flipped open the phone taped to the ceiling. It was Amy, and I feel so much better. She was really worried about me, and apparently had been trying to contact me since the last time I talked to her. She’s coming over now, and, yes, she knows where I am without me telling her. I feel so embarrassed. I am definitely throwing this journal away before anyone sees it. I don’t even know why I’m writing in it now. Maybe it’s just because it’s the only communication I’ve had at all since… god knows when. I look like hell, too. I looked in the mirror before I came back in here. My eyes are sunken, my stubble is thicker, and I just look generally unhealthy.
My apartment is trashed, but I’m not going to clean it up. I think I need someone else to see what I’ve been through. These past few days have NOT been normal. I am not one to imagine things. I know I have been the victim of extreme probability. I probably missed seeing another person a dozen times. I just happened to go out when it was late at night, or the middle of the day when everyone was gone. Everything’s perfectly fine, I know this now. Plus, I found something in the closet last night that has helped me tremendously: a television! I set it up just before I wrote this, and it’s on in the background. Television has always been an escape for me, and it reminds me that there’s a world beyond these dingy brick walls.
I’m glad Amy’s the only one that responded to me after last night’s frantic pestering of everyone I could contact. She’s been my best friend for years. She doesn’t know it, but I count the day that I met her among one of the few moments of true happiness in my life. I remember that warm summer day fondly. It seems a different reality from this dark, rainy, lonely place. I feel like I spent days sitting in that playground, much too old to play, just talking with her and hanging around doing nothing at all. I still feel like I can go back to that moment sometimes, and it reminds me that this damn place is not all that there is… finally, a knock on the door!
—
I thought it was odd that I couldn’t see her through the camera I hid between the two soda machines. I figured that it was bad positioning, like when I couldn’t see out the front door. I should have known. I should have known! After the knock, I yelled through the door jokingly that I had a camera between the soda machines, because I was embarrassed myself that I had taken this paranoia so far. After I did that, I saw her image walk over to the camera and look down at it. She smiled and waved.
“Hey!” she said to the camera brightly, giving it a wry look.
“It’s weird, I know,” I said into the mic attached to my computer. “I’ve had a weird few days.”
“Must have,” she replied. “Open the door, John.”
I hesitated. How could I be sure?
“Hey, humor me a second here,” I told her through the mic. “Tell me one thing about us. Just prove to me you’re you.”
She gave the camera a weird look.
“Um, alright,” she said slowly, thinking. “We met randomly at a playground when we were both way too old to be there?”
I sighed deeply as reality returned and fear faded. God, I’d been so ridiculous. Of course it was Amy! That day wasn’t anywhere in the world except in my memory. I’d never even mentioned it to anyone, not out of embarrassment, but out of a strange secret nostalgia and a longing for those days to return. If there was some unknown force at work trying to trick me, as I feared, there was no way they could know about that day.
“Haha, alright, I’ll explain everything,” I told her. “Be right there.”
I ran to my small bathroom and fixed my hair as best I could. I looked like hell, but she would understand. Snickering at my own unbelievable behavior and the mess I’d made of the place, I walked to the door. I put my hand on the doorknob and gave the mess one last look. So ridiculous, I thought. My eyes traced over the half-eaten food lying on the ground, the overflowing trash bin, and the bed I’d tipped to the side looking for… God knows what. I almost turned to the door and opened it, but my eyes fell on one last thing: the old webcam, the one I used for that eerily vacant chat with my friend.
Its silent black sphere lay haphazardly tossed to the side, its lens pointed at the table where this journal lay. An overwhelming terror took me as I realized that if something could see through that camera, it would have seen what I just wrote about that day. I asked her for any one thing about us, and she chose the only thing in the world that I thought they or it did not know… but IT DID! IT DID KNOW! IT COULD HAVE BEEN WATCHING ME THE WHOLE TIME!
I didn’t open the door. I screamed. I screamed in uncontrollable terror. I stomped on the old webcam on the floor. The door shook, and the doorknob tried to turn, but I didn’t hear Amy’s voice through the door. Was the basement door, made to keep out drafts, too thick? Or was Amy not outside? What could have been trying to get in, if not her? What the hell is out there?! I saw her on my computer through the camera outside, I heard her on the speakers through the camera outside, but was it real?! How can I know?! She’s gone now
– I screamed, and shouted for help! I piled up everything in my apartment against the front door –
Friday
At least I think that it’s Friday. I broke everything electronic. I smashed my computer to pieces. Every single thing on there could have been accessed by network access, or worse, altered. I’m a programmer, I know. Every little piece of information I gave out since this started – my name, my email, my location – none of it came back from outside until I gave it out. I’ve been going over and over what I wrote. I’ve been pacing back and forth, alternating between stark terror and overpowering disbelief. Sometimes I’m absolutely certain some phantom entity is dead set on the simple goal of getting me to go outside. Back to the beginning, with the phone call from Amy, she was effectively asking me to open the door and go outside.
I keep running through it in my head. One point of view says I’ve acted like a madman, and all of this is the extreme convergence of probability – never going outside at the right times by pure luck, never seeing another person by pure chance, getting a random nonsense email from some computer virus at just the right time. The other point of view says that extreme convergence of probability is the reason that whatever’s out there hasn’t gotten me already. I keep thinking: I never opened the window on the third floor. I never opened the front door, until that incredibly stupid stunt with the hidden camera after which I ran straight to my room and slammed the door. I haven’t opened my own solid door since I flung open the front door of the building. Whatever’s out there – if anything’s out there – never made an ‘appearance’ in the building before I opened the front door. Maybe the reason it wasn’t in the building already was that it was elsewhere getting everyone else… and then it waited, until I betrayed my existence by trying to call Amy… a call which didn’t work, until it called me and asked me my name…
Terror literally overwhelms me every time I try to fit the pieces of this nightmare together. That email – short, cut off – was it from someone trying to get word out? Some friendly voice desperately trying to warn me before it came? Seen with my own eyes, don’t trust them – exactly what I’ve been so suspicious of. It could have masterful control of all things electronic, practicing its insidious deception to trick me into coming outside. Why can’t it get in? It knocked on the door – it must have some solid presence… the door… the image of those doors in the upper hallway as guardian monoliths flashes back in my mind every time I trace this path of thoughts. If there is some phantom entity trying to get me to go outside, maybe it can’t get through doors. I keep thinking back over all the books I’ve read or movies I’ve seen, trying to generate some explanation for this. Doors have always been such intense foci of human imagination, always seen as wards or portals of special importance. Or perhaps the door is just too thick? I know that I couldn’t bash through any of the doors in this building, let alone the heavy basement ones. Aside from that, the real question is, why does it even want me? If it just wanted to kill me, it could do it any number of ways, including just waiting until I starve to death. What if it doesn’t want to kill me? What if it has some far more horrific fate in store for me? God, what can I do to escape this nightmare?!
A knock on the door…
—
I told the people on the other side of the door I need a minute to think and I’ll come out. I’m really just writing this down so I can figure out what to do. At least this time I heard their voices. My paranoia – and yes, I recognize I’m being paranoid – has me thinking of all sorts of ways that their voices could be faked electronically. There could be nothing but speakers outside, simulating human voices. Did it really take them three days to come talk to me? Amy is supposedly out there, along with two policemen and a psychiatrist. Maybe it took them three days to think of what to say to me – the psychiatrist’s claim could be pretty convincing, if I decided to think this has all been a crazy misunderstanding, and not some entity trying to trick me into opening the door.
The psychiatrist had an older voice, authoritarian but still caring. I liked it. I’m desperate just to see someone with my own eyes! He said I have something called cyber-psychosis, and I’m just one of a nationwide epidemic of thousands of people having breakdowns triggered by a suggestive email that ‘got through somehow.’ I swear he said ‘got through somehow.’ I think he means spread throughout the country inexplicably, but I’m incredibly suspicious that the entity slipped up and revealed something. He said I am part of a wave of ‘emergent behavior’, that a lot of other people are having the same problem with the same fears, even though we’ve never communicated.
That neatly explains the strange email about eyes that I got. I didn’t get the original triggering email. I got a descendant of it – my friend could have broken down too, and tried to warn everyone he knew against his paranoid fears. That’s how the problem spreads, the psychiatrist claims. I could have spread it, too, with my texts and instant messages online to everybody I know. One of those people might be melting down right now, after being triggered by something I sent them, something they might interpret any way that they want, something like a text saying seen anyone face to face lately? The psychiatrist told me that he didn’t want to ‘lose another one’, that people like me are intelligent, and that’s our downfall. We draw connections so well that we draw them even when they shouldn’t be there. He said it’s easy to get caught up in paranoia in our fast paced world, a constantly changing place where more and more of our interaction is simulated…
I have to give him one thing. It’s a great explanation. It neatly explains everything. It perfectly explains everything, in fact. I have every reason to shake off this nightmarish fear that some thing or consciousness or being out there wants me to open the door so it can capture me for some horrible fate worse than death. It would be foolish, after hearing that explanation, to stay in here until I starve to death just to spite the entity that might have got everyone else. It would be foolish to think that, after hearing that explanation, I might be one of the last people left alive on an empty world, hiding in my secure basement room, spiting some unthinkable deceptive entity just by refusing to be captured. It’s a perfect explanation for every single strange thing I’ve seen or heard, and I have every reason in the world to let all of my fears go, and open the door.
That’s exactly why I’m not going to.
How can I be sure?! How can I know what’s real and what’s deception? All of these damn things with their wires and their signals that originate from some unseen origin! They’re not real, I can’t be sure! Signals through a camera, faked video, deceptive phone calls, emails! Even the television, lying broken on the floor – how can I possibly know it’s real? It’s just signals, waves, light… the door! It’s bashing on the door! It’s trying to get in! What insane mechanical contrivance could it be using to simulate the sound of men attacking the heavy wood so well?! At least I’ll finally see it with my own eyes… there’s nothing left in here for it to deceive me with, I’ve ripped apart everything else! It can’t deceive my eyes, can it? Seen with your own eyes don’t trust them they… wait… was that desperate message telling me to trust my eyes, or warning me about my eyes too?! Oh my god, what’s the difference between a camera and my eyes? They both turn light into electrical signals – they’re the same! I can’t be deceived! I have to be sure! I have to be sure!
Date Unknown
I calmly asked for paper and a pen, day in and day out, until it finally gave them to me. Not that it matters. What am I going to do? Poke my eyes out? The bandages feel like part of me now. The pain is gone. I figure this will be one of my last chances to write legibly, as, without my sight to correct mistakes, my hands will slowly forget the motions involved. This is a sort of self-indulgence, this writing… it’s a relic of another time, because I’m certain everyone left in the world is dead… or something far worse.
I sit against the padded wall day in and day out. The entity brings me food and water. It masks itself as a kind nurse, as an unsympathetic doctor. I think it knows that my hearing has sharpened considerably now that I live in darkness. It fakes conversations in the hallways, on the off chance that I might overhear. One of the nurses talks about having a baby soon. One of the doctors lost his wife in a car accident. None of it matters, none of it is real. None of it gets to me, not like she does.
That’s the worst part, the part I almost can’t handle. The thing comes to me, masquerading as Amy. Its recreation is perfect. It sounds exactly like Amy, feels exactly like her. It even produces a reasonable facsimile of tears that it makes me feel on its lifelike cheeks. When it first dragged me here, it told me all the things I wanted to hear. It told me that she loved me, that she had always loved me, that it didn’t understand why I did this, that we could still have a life together, if only I would stop insisting that I was being deceived. It wanted me to believe… no, it needed me to believe that she was real.
I almost fell for it. I really did. I doubted myself for the longest time. In the end, though, it was all too perfect, too flawless, and too real. The false Amy used to come every day, and then every week, and finally stopped coming altogether… but I don’t think the entity will give up. I think the waiting game is just another one of its gambits. I will resist it for the rest of my life, if I have to. I don’t know what happened to the rest of the world, but I do know that this thing needs me to fall for its deceptions. If it needs that, then maybe, just maybe, I am a thorn in its agenda. Maybe Amy is still alive out there somewhere, kept alive only by my will to resist the deceiver. I hold on to that hope, rocking back and forth in my cell to pass the time. I will never give in. I will never break. I am… a hero!
====
The doctor read the paper the patient had scribbled on. It was barely readable, written in the shaky script of one who could not see. He wanted to smile at the man’s steadfast resolve, a reminder of the human will to survive, but he knew that the patient was completely delusional.
After all, a sane man would have fallen for the deception long ago.
The doctor wanted to smile. He wanted to whisper words of encouragement to the delusional man. He wanted to scream, but the nerve filaments wrapped around his head and into his eyes made him do otherwise. His body walked into the cell like a puppet, and told the patient, once more, that he was wrong, and that there was nobody trying to deceive him.
I’m not sure why I’m writing this down on paper and not on my computer. I guess I’ve just noticed some odd things. It’s not that I don’t trust the computer… I just… need to organize my thoughts. I need to get down all the details somewhere objective, somewhere I know that what I write can’t be deleted or… changed… not that that’s happened. It’s just… everything blurs together here, and the fog of memory lends a strange cast to things…
I’m starting to feel cramped in this small apartment. Maybe that’s the problem. I just had to go and choose the cheapest apartment, the only one in the basement. The lack of windows down here makes day and night seem to slip by seamlessly. I haven’t been out in a few days because I’ve been working on this programming project so intensively. I suppose I just wanted to get it done. Hours of sitting and staring at a monitor can make anyone feel strange, I know, but I don’t think that’s it.
I’m not sure when I first started to feel like something was odd. I can’t even define what it is. Maybe I just haven’t talked to anyone in awhile. That’s the first thing that crept up on me. Everyone I normally talk to online while I program has been idle, or they’ve simply not logged on at all. My instant messages go unanswered. The last e-mail I got from anybody was a friend saying he’d talk to me when he got back from the store, and that was yesterday. I’d call with my cell phone, but reception’s terrible down here. Yeah, that’s it. I just need to call someone. I’m going to go outside.
—
Well, that didn’t work so well. As the tingle of fear fades, I’m feeling a little ridiculous for being scared at all. I looked in the mirror before I went out, but I didn’t shave the two-day stubble I’ve grown. I figured I was just going out for a quick cell phone call. I did change my shirt, though, because it was lunchtime, and I guessed that I’d run into at least one person I knew. That didn’t end up happening. I wish it did.
When I went out, I opened the door to my small apartment slowly. A small feeling of apprehension had somehow already lodged itself in me, for some indefinable reason. I chalked it up to having not spoken to anyone but myself for a day or two. I peered down the dingy grey hallway, made dingier by the fact that it was a basement hallway. On one end, a large metal door led to the building’s furnace room. It was locked, of course. Two dreary soda machines stood by it; I bought a soda from one the first day I moved in, but it had a two year old expiration date. I’m fairly sure nobody knows those machines are even down here, or my cheap landlady just doesn’t care to get them restocked.
I closed my door softly, and walked the other direction, taking care not to make a sound. I have no idea why I chose to do that, but it was fun giving in to the strange impulse not to break the droning hum of the soda machines, at least for the moment. I got to the stairwell, and took the stairs up to the building’s front door. I looked through the heavy door’s small square window, and received quite the shock: it was definitely not lunchtime. City-gloom hung over the dark street outside, and the traffic lights at the intersection in the distance blinked yellow. Dim clouds, purple and black from the glow of the city, hung overhead. Nothing moved, save the few sidewalk trees that shifted in the wind. I remember shivering, though I wasn’t cold. Maybe it was the wind outside. I could vaguely hear it through the heavy metal door, and I knew it was that unique kind of late-night wind, the kind that was constant, cold, and quiet, save for the rhythmic music it made as it passed through countless unseen tree leaves.
I decided not to go outside.
Instead, I lifted my cell phone to the door’s little window, and checked the signal meter. The bars filled up the meter, and I smiled. Time to hear someone else’s voice, I remember thinking, relieved. It was such a strange thing, to be afraid of nothing. I shook my head, laughing at myself silently. I hit speed-dial for my best friend Amy’s number, and held the phone up to my ear. It rang once… but then it stopped. Nothing happened. I listened to silence for a good twenty seconds, then hung up. I frowned, and looked at the signal meter again – still full. I went to dial her number again, but then my phone rang in my hand, startling me. I put it up to my ear.
“Hello?” I asked, immediately fighting down a small shock at hearing the first spoken voice in days, even if it was my own. I had gotten used to the droning hum of the building’s inner workings, my computer, and the soda machines in the hallway. There was no response to my greeting at first, but then, finally, a voice came.
“Hey,” said a clear male voice, obviously of college age, like me. “Who’s this?”
“John,” I replied, confused.
“Oh, sorry, wrong number,” he replied, then hung up.
I lowered the phone slowly and leaned against the thick brick wall of the stairwell. That was strange. I looked at my received calls list, but the number was unfamiliar. Before I could think on it further, the phone rang loudly, shocking me yet again. This time, I looked at the caller before I answered. It was another unfamiliar number. This time, I held the phone up to my ear, but said nothing. I heard nothing but the general background noise of a phone. Then, a familiar voice broke my tension.
“John?” was the single word, in Amy’s voice.
I breathed a sigh of relief.
“Hey, it’s you,” I replied.
“Who else would it be?” she responded. “Oh, the number. I’m at a party on Seventh Street, and my phone died just as you called me. This is someone else’s phone, obviously.”
“Oh, ok,” I said.
“Where are you?” she asked.
My eyes glanced over the drab white-washed cylinder block walls and the heavy metal door with its small window.
“At my building,” I sighed. “Just feeling cooped up. I didn’t realize it was so late.”
“You should come here,” she said, laughing.
“Nah, I don’t feel like looking for some strange place by myself in the middle of the night,” I said, looking out the window at the silent windy street that secretly scared me just a tiny bit. “I think I’m just going to keep working or go to bed.”
“Nonsense!” she replied. “I can come get you! Your building is close to Seventh Street, right?”
“How drunk are you?” I asked lightheartedly. “You know where I live.”
“Oh, of course,” she said abruptly. “I guess I can’t get there by walking, huh?”
“You could if you wanted to waste half an hour,” I told her.
“Right,” she said. “Ok, have to go, good luck with your work!”
I lowered the phone once more, looking at the numbers flash as the call ended. Then, the droning silence suddenly reasserted itself in my ears. The two strange calls and the eerie street outside just drove home my aloneness in this empty stairwell. Perhaps from having seen too many scary movies, I had the sudden inexplicable idea that something could look in the door’s window and see me, some sort of horrible entity that hovered at the edge of aloneness, just waiting to creep up on unsuspecting people that strayed too far from other human beings. I knew the fear was irrational, but nobody else was around, so… I jumped down the stairs, ran down the hallway into my room, and closed the door as swiftly as I could while still staying silent. Like I said, I feel a little ridiculous for being scared of nothing, and the fear has already faded. Writing this down helps a lot – it makes me realize that nothing is wrong. It filters out half-formed thoughts and fears and leaves only cold, hard facts. It’s late, I got a call from a wrong number, and Amy’s phone died, so she called me back from another number. Nothing strange is happening.
Still, there was something a little off about that conversation. I know it could have just been the alcohol she’d had… or was it even her that seemed off to me? Or was it… yes, that was it! I didn’t realize it until this moment, writing these things down. I knew writing things down would help. She said she was at a party, but I only heard silence in the background! Of course, that doesn’t mean anything in particular, as she could have just gone outside to make the call. No… that couldn’t be it either. I didn’t hear the wind! I need to see if the wind is still blowing!
I forgot to finish writing last night. I’m not sure what I expected to see when I ran up the stairwell and looked out the heavy metal door’s window. I’m feeling ridiculous. Last night’s fear seems hazy and unreasonable to me now. I can’t wait to go out into the sunlight. I’m going to check my email, shave, shower, and finally get out of here! Wait… I think I heard something.
—
It was thunder. That whole sunlight and fresh air thing didn’t happen. I went out into the stairwell and up the stairs, only to find disappointment. The heavy metal door’s little window showed only flowing water, as torrential rain slammed against it. Only a very dim, gloomy light filtered in through the rain, but at least I knew it was daytime, even if it was a grey, sickly, wet day. I tried looking out the window and waiting for lightning to illuminate the gloom, but the rain was too heavy and I couldn’t make out anything more than vague weird shapes moving at odd angles in the waves washing down the window. Disappointed, I turned around, but I didn’t want to go back to my room. Instead, I wandered further up the stairs, past the first floor, and the second. The stairs ended at the third floor, the highest floor in the building. I looked through the glass that ran up the outer wall of the stairwell, but it was that warped, thick kind that scatters the light, not that there was much to see through the rain to begin with.
I opened the stairwell door and wandered down the hallway. The ten or so thick wooden doors, painted blue a long time ago, were all closed. I listened as I walked, but it was the middle of the day, so I wasn’t surprised that I heard nothing but the rain outside. As I stood there in the dim hallway, listening to the rain, I had the strange fleeting impression that the doors were standing like silent granite monoliths erected by some ancient forgotten civilization for some unfathomable guardian purpose. Lightning flashed, and I could have sworn that, for just a moment, the old grainy blue wood looked just like rough stone. I laughed at myself for letting my imagination get the best of me, but then it occurred to me that the dim gloom and lightning must mean there was a window somewhere in the hallway. A vague memory surfaced, and I suddenly recalled that the third floor had an alcove and an inset window halfway down the floor’s hallway.
Excited to look out into the rain and possibly see another human being, I quickly walked over to the alcove, finding the large thin glass window. Rain washed down it, as with the front door’s window, but I could open this one. I reached a hand out to slide it open, but hesitated. I had the strangest feeling that if I opened that window, I would see something absolutely horrifying on the other side. Everything’s been so odd lately… so I came up with a plan, and I came back here to get what I needed. I don’t seriously think anything will come of it, but I’m bored, it’s raining, and I’m going stir crazy. I came back to get my webcam. The cord isn’t long enough to reach the third floor by any means, so instead I’m going to hide it between the two soda machines in the dark end of my basement hallway, run the wire along the wall and under my door, and put black duct tape over the wire to blend it in with the black plastic strip that runs along the base of the hallway’s walls. I know this is silly, but I don’t have anything better to do…
Well, nothing happened. I propped open the hallway-to-stairwell door, steeled myself, then flung the heavy front door wide open and ran like hell down the stairs to my room and slammed the door. I watched the webcam on my computer intently, seeing the hallway outside my door and most of the stairwell. I’m watching it right now, and I don’t see anything interesting. I just wish the camera’s position was different, so that I could see out the front door. Hey! Somebody’s online!
—
I got out an older, less functional webcam that I had in my closet to video chat with my friend online. I couldn’t really explain to him why I wanted to video chat, but it felt good to see another person’s face. He couldn’t talk very long, and we didn’t talk about anything meaningful, but I feel much better. My strange fear has almost passed. I would feel completely better, but there was something… odd… about our conversation. I know that I’ve said that everything has seemed odd, but… still, he was very vague in his responses. I can’t recall one specific thing that he said… no particular name, or place, or event… but he did ask for my email address to keep in touch. Wait, I just got an email.
I’m about to go out. I just got an email from Amy that asked me to meet her for dinner at ‘the place we usually go to.’ I do love pizza, and I’ve just been eating random food from my poorly stocked fridge for days, so I can’t wait. Again, I feel ridiculous about the odd couple of days I’ve been having. I should destroy this journal when I get back. Oh, another email.
—
Oh my god. I almost left the email and opened the door. I almost opened the door. I almost opened the door, but I read the email first! It was from a friend I hadn’t heard from in a long time, and it was sent to a huge number of emails that must have been every person he had saved in his address list. It had no subject, and it said, simply:
seen with your own eyes don’t trust them they
What the hell is that supposed to mean? The words shock me, and I keep going over and over them. Is it a desperate email sent just as… something happened? The words are obviously cut off without finishing! On any other day I would have dismissed this as spam from a computer virus or something, but the words… seen with your own eyes! I can’t help but read over this journal and think back on the last few days and realize that I have not seen another person with my own eyes or talked to another person face to face. The webcam conversation with my friend was so strange, so vague, so… eerie, now that I think about it. Was it eerie? Or is the fear clouding my memory? My mind toys with the progression of events I’ve written here, pointing out that I have not been presented with one single fact that I did not specifically give out unsuspectingly. The random ‘wrong number’ that got my name and the subsequent strange return call from Amy, the friend that asked for my email address… I messaged him first when I saw him online! And then I got my first email a few minutes after that conversation! Oh my god! That phone call with Amy! I said over the phone – I said that I was within half an hour’s walk of Seventh Street! They know I’m near there! What if they’re trying to find me?! Where is everyone else? Why haven’t I seen or heard anyone else in days?
No, no, this is crazy. This is absolutely crazy. I need to calm down. This madness needs to end.
—
I don’t know what to think. I ran about my apartment furiously, holding my cell phone up to every corner to see if it got a signal through the heavy walls. Finally, in the tiny bathroom, near one ceiling corner, I got a single bar. Holding my phone there, I sent a text message to every number in my list. Not wanting to betray anything about my unfounded fears, I simply sent:
You seen anyone face to face lately?
At that point, I just wanted any reply back. I didn’t care what the reply was, or if I embarrassed myself. I tried to call someone a few times, but I couldn’t get my head up high enough, and if I brought my cell phone down even an inch, it lost signal. Then I remembered the computer, and rushed over to it, instant messaging everyone online. Most were idle or away from their computer. Nobody responded. My messages grew more frantic, and I started telling people where I was and to stop by in person for a host of barely passable reasons. I didn’t care about anything by that point. I just needed to see another person!
I also tore apart my apartment looking for something that I might have missed; some way to contact another human being without opening the door. I know it’s crazy, I know it’s unfounded, but what if? WHAT IF? I just need to be sure! I taped the phone to the ceiling in case
Tuesday
THE PHONE RANG! Exhausted from last night’s rampage, I must have fallen asleep. I woke up to the phone ringing, and ran into the bathroom, stood on the toilet, and flipped open the phone taped to the ceiling. It was Amy, and I feel so much better. She was really worried about me, and apparently had been trying to contact me since the last time I talked to her. She’s coming over now, and, yes, she knows where I am without me telling her. I feel so embarrassed. I am definitely throwing this journal away before anyone sees it. I don’t even know why I’m writing in it now. Maybe it’s just because it’s the only communication I’ve had at all since… god knows when. I look like hell, too. I looked in the mirror before I came back in here. My eyes are sunken, my stubble is thicker, and I just look generally unhealthy.
My apartment is trashed, but I’m not going to clean it up. I think I need someone else to see what I’ve been through. These past few days have NOT been normal. I am not one to imagine things. I know I have been the victim of extreme probability. I probably missed seeing another person a dozen times. I just happened to go out when it was late at night, or the middle of the day when everyone was gone. Everything’s perfectly fine, I know this now. Plus, I found something in the closet last night that has helped me tremendously: a television! I set it up just before I wrote this, and it’s on in the background. Television has always been an escape for me, and it reminds me that there’s a world beyond these dingy brick walls.
I’m glad Amy’s the only one that responded to me after last night’s frantic pestering of everyone I could contact. She’s been my best friend for years. She doesn’t know it, but I count the day that I met her among one of the few moments of true happiness in my life. I remember that warm summer day fondly. It seems a different reality from this dark, rainy, lonely place. I feel like I spent days sitting in that playground, much too old to play, just talking with her and hanging around doing nothing at all. I still feel like I can go back to that moment sometimes, and it reminds me that this damn place is not all that there is… finally, a knock on the door!
—
I thought it was odd that I couldn’t see her through the camera I hid between the two soda machines. I figured that it was bad positioning, like when I couldn’t see out the front door. I should have known. I should have known! After the knock, I yelled through the door jokingly that I had a camera between the soda machines, because I was embarrassed myself that I had taken this paranoia so far. After I did that, I saw her image walk over to the camera and look down at it. She smiled and waved.
“Hey!” she said to the camera brightly, giving it a wry look.
“It’s weird, I know,” I said into the mic attached to my computer. “I’ve had a weird few days.”
“Must have,” she replied. “Open the door, John.”
I hesitated. How could I be sure?
“Hey, humor me a second here,” I told her through the mic. “Tell me one thing about us. Just prove to me you’re you.”
She gave the camera a weird look.
“Um, alright,” she said slowly, thinking. “We met randomly at a playground when we were both way too old to be there?”
I sighed deeply as reality returned and fear faded. God, I’d been so ridiculous. Of course it was Amy! That day wasn’t anywhere in the world except in my memory. I’d never even mentioned it to anyone, not out of embarrassment, but out of a strange secret nostalgia and a longing for those days to return. If there was some unknown force at work trying to trick me, as I feared, there was no way they could know about that day.
“Haha, alright, I’ll explain everything,” I told her. “Be right there.”
I ran to my small bathroom and fixed my hair as best I could. I looked like hell, but she would understand. Snickering at my own unbelievable behavior and the mess I’d made of the place, I walked to the door. I put my hand on the doorknob and gave the mess one last look. So ridiculous, I thought. My eyes traced over the half-eaten food lying on the ground, the overflowing trash bin, and the bed I’d tipped to the side looking for… God knows what. I almost turned to the door and opened it, but my eyes fell on one last thing: the old webcam, the one I used for that eerily vacant chat with my friend.
Its silent black sphere lay haphazardly tossed to the side, its lens pointed at the table where this journal lay. An overwhelming terror took me as I realized that if something could see through that camera, it would have seen what I just wrote about that day. I asked her for any one thing about us, and she chose the only thing in the world that I thought they or it did not know… but IT DID! IT DID KNOW! IT COULD HAVE BEEN WATCHING ME THE WHOLE TIME!
I didn’t open the door. I screamed. I screamed in uncontrollable terror. I stomped on the old webcam on the floor. The door shook, and the doorknob tried to turn, but I didn’t hear Amy’s voice through the door. Was the basement door, made to keep out drafts, too thick? Or was Amy not outside? What could have been trying to get in, if not her? What the hell is out there?! I saw her on my computer through the camera outside, I heard her on the speakers through the camera outside, but was it real?! How can I know?! She’s gone now
– I screamed, and shouted for help! I piled up everything in my apartment against the front door –
Friday
At least I think that it’s Friday. I broke everything electronic. I smashed my computer to pieces. Every single thing on there could have been accessed by network access, or worse, altered. I’m a programmer, I know. Every little piece of information I gave out since this started – my name, my email, my location – none of it came back from outside until I gave it out. I’ve been going over and over what I wrote. I’ve been pacing back and forth, alternating between stark terror and overpowering disbelief. Sometimes I’m absolutely certain some phantom entity is dead set on the simple goal of getting me to go outside. Back to the beginning, with the phone call from Amy, she was effectively asking me to open the door and go outside.
I keep running through it in my head. One point of view says I’ve acted like a madman, and all of this is the extreme convergence of probability – never going outside at the right times by pure luck, never seeing another person by pure chance, getting a random nonsense email from some computer virus at just the right time. The other point of view says that extreme convergence of probability is the reason that whatever’s out there hasn’t gotten me already. I keep thinking: I never opened the window on the third floor. I never opened the front door, until that incredibly stupid stunt with the hidden camera after which I ran straight to my room and slammed the door. I haven’t opened my own solid door since I flung open the front door of the building. Whatever’s out there – if anything’s out there – never made an ‘appearance’ in the building before I opened the front door. Maybe the reason it wasn’t in the building already was that it was elsewhere getting everyone else… and then it waited, until I betrayed my existence by trying to call Amy… a call which didn’t work, until it called me and asked me my name…
Terror literally overwhelms me every time I try to fit the pieces of this nightmare together. That email – short, cut off – was it from someone trying to get word out? Some friendly voice desperately trying to warn me before it came? Seen with my own eyes, don’t trust them – exactly what I’ve been so suspicious of. It could have masterful control of all things electronic, practicing its insidious deception to trick me into coming outside. Why can’t it get in? It knocked on the door – it must have some solid presence… the door… the image of those doors in the upper hallway as guardian monoliths flashes back in my mind every time I trace this path of thoughts. If there is some phantom entity trying to get me to go outside, maybe it can’t get through doors. I keep thinking back over all the books I’ve read or movies I’ve seen, trying to generate some explanation for this. Doors have always been such intense foci of human imagination, always seen as wards or portals of special importance. Or perhaps the door is just too thick? I know that I couldn’t bash through any of the doors in this building, let alone the heavy basement ones. Aside from that, the real question is, why does it even want me? If it just wanted to kill me, it could do it any number of ways, including just waiting until I starve to death. What if it doesn’t want to kill me? What if it has some far more horrific fate in store for me? God, what can I do to escape this nightmare?!
A knock on the door…
—
I told the people on the other side of the door I need a minute to think and I’ll come out. I’m really just writing this down so I can figure out what to do. At least this time I heard their voices. My paranoia – and yes, I recognize I’m being paranoid – has me thinking of all sorts of ways that their voices could be faked electronically. There could be nothing but speakers outside, simulating human voices. Did it really take them three days to come talk to me? Amy is supposedly out there, along with two policemen and a psychiatrist. Maybe it took them three days to think of what to say to me – the psychiatrist’s claim could be pretty convincing, if I decided to think this has all been a crazy misunderstanding, and not some entity trying to trick me into opening the door.
The psychiatrist had an older voice, authoritarian but still caring. I liked it. I’m desperate just to see someone with my own eyes! He said I have something called cyber-psychosis, and I’m just one of a nationwide epidemic of thousands of people having breakdowns triggered by a suggestive email that ‘got through somehow.’ I swear he said ‘got through somehow.’ I think he means spread throughout the country inexplicably, but I’m incredibly suspicious that the entity slipped up and revealed something. He said I am part of a wave of ‘emergent behavior’, that a lot of other people are having the same problem with the same fears, even though we’ve never communicated.
That neatly explains the strange email about eyes that I got. I didn’t get the original triggering email. I got a descendant of it – my friend could have broken down too, and tried to warn everyone he knew against his paranoid fears. That’s how the problem spreads, the psychiatrist claims. I could have spread it, too, with my texts and instant messages online to everybody I know. One of those people might be melting down right now, after being triggered by something I sent them, something they might interpret any way that they want, something like a text saying seen anyone face to face lately? The psychiatrist told me that he didn’t want to ‘lose another one’, that people like me are intelligent, and that’s our downfall. We draw connections so well that we draw them even when they shouldn’t be there. He said it’s easy to get caught up in paranoia in our fast paced world, a constantly changing place where more and more of our interaction is simulated…
I have to give him one thing. It’s a great explanation. It neatly explains everything. It perfectly explains everything, in fact. I have every reason to shake off this nightmarish fear that some thing or consciousness or being out there wants me to open the door so it can capture me for some horrible fate worse than death. It would be foolish, after hearing that explanation, to stay in here until I starve to death just to spite the entity that might have got everyone else. It would be foolish to think that, after hearing that explanation, I might be one of the last people left alive on an empty world, hiding in my secure basement room, spiting some unthinkable deceptive entity just by refusing to be captured. It’s a perfect explanation for every single strange thing I’ve seen or heard, and I have every reason in the world to let all of my fears go, and open the door.
That’s exactly why I’m not going to.
How can I be sure?! How can I know what’s real and what’s deception? All of these damn things with their wires and their signals that originate from some unseen origin! They’re not real, I can’t be sure! Signals through a camera, faked video, deceptive phone calls, emails! Even the television, lying broken on the floor – how can I possibly know it’s real? It’s just signals, waves, light… the door! It’s bashing on the door! It’s trying to get in! What insane mechanical contrivance could it be using to simulate the sound of men attacking the heavy wood so well?! At least I’ll finally see it with my own eyes… there’s nothing left in here for it to deceive me with, I’ve ripped apart everything else! It can’t deceive my eyes, can it? Seen with your own eyes don’t trust them they… wait… was that desperate message telling me to trust my eyes, or warning me about my eyes too?! Oh my god, what’s the difference between a camera and my eyes? They both turn light into electrical signals – they’re the same! I can’t be deceived! I have to be sure! I have to be sure!
Date Unknown
I calmly asked for paper and a pen, day in and day out, until it finally gave them to me. Not that it matters. What am I going to do? Poke my eyes out? The bandages feel like part of me now. The pain is gone. I figure this will be one of my last chances to write legibly, as, without my sight to correct mistakes, my hands will slowly forget the motions involved. This is a sort of self-indulgence, this writing… it’s a relic of another time, because I’m certain everyone left in the world is dead… or something far worse.
I sit against the padded wall day in and day out. The entity brings me food and water. It masks itself as a kind nurse, as an unsympathetic doctor. I think it knows that my hearing has sharpened considerably now that I live in darkness. It fakes conversations in the hallways, on the off chance that I might overhear. One of the nurses talks about having a baby soon. One of the doctors lost his wife in a car accident. None of it matters, none of it is real. None of it gets to me, not like she does.
That’s the worst part, the part I almost can’t handle. The thing comes to me, masquerading as Amy. Its recreation is perfect. It sounds exactly like Amy, feels exactly like her. It even produces a reasonable facsimile of tears that it makes me feel on its lifelike cheeks. When it first dragged me here, it told me all the things I wanted to hear. It told me that she loved me, that she had always loved me, that it didn’t understand why I did this, that we could still have a life together, if only I would stop insisting that I was being deceived. It wanted me to believe… no, it needed me to believe that she was real.
I almost fell for it. I really did. I doubted myself for the longest time. In the end, though, it was all too perfect, too flawless, and too real. The false Amy used to come every day, and then every week, and finally stopped coming altogether… but I don’t think the entity will give up. I think the waiting game is just another one of its gambits. I will resist it for the rest of my life, if I have to. I don’t know what happened to the rest of the world, but I do know that this thing needs me to fall for its deceptions. If it needs that, then maybe, just maybe, I am a thorn in its agenda. Maybe Amy is still alive out there somewhere, kept alive only by my will to resist the deceiver. I hold on to that hope, rocking back and forth in my cell to pass the time. I will never give in. I will never break. I am… a hero!
====
The doctor read the paper the patient had scribbled on. It was barely readable, written in the shaky script of one who could not see. He wanted to smile at the man’s steadfast resolve, a reminder of the human will to survive, but he knew that the patient was completely delusional.
After all, a sane man would have fallen for the deception long ago.
The doctor wanted to smile. He wanted to whisper words of encouragement to the delusional man. He wanted to scream, but the nerve filaments wrapped around his head and into his eyes made him do otherwise. His body walked into the cell like a puppet, and told the patient, once more, that he was wrong, and that there was nobody trying to deceive him.
Creepypasta: Psychosis (Bệnh tâm thần)
Reviewed by genen
on
tháng 9 16, 2015
Rating:
Không có nhận xét nào: