Creepypasta: One More for The Orphan

Một trại mồ côi nhỏ,trong một ngôi làng nhỏ ở nước Nga. Có một cậu bé với mái tóc màu đen và rối rắm. Cậu ấy mặc một cái quần jean rách nát và một chiếc áo cũ màu xám.


Một trại mồ côi nhỏ,trong một ngôi làng nhỏ ở nước Nga. Có một cậu bé với mái tóc màu đen và rối rắm. Cậu ấy mặc một cái quần jean rách nát và một chiếc áo cũ màu xám.

Không ai biết gì về cậu bé cả.Trong 10 năm cậu bé chỉ ngồi trên chiếc giường ở trong phòng cậu ấy,không di chuyển,ăn uống hay ngủ nghỉ. Tới năm thứ 10,cậu ấy không giống những đứa trẻ cùng trang lứa cậu ấy vẫn chỉ như 1 cậu bé 7 tuổi. Thứ duy nhất chứng tỏ cậu bé vẫn còn sống chính là ngực vẫn phập phồng khi đang thở. Cậu bé không bao giờ rời mắt khỏi những ai bước vào phòng cậu ấy.

Một bác sĩ tâm thần đến để kiểm tra xem tại sao cậu bé không làm gì cả trong 10 năm qua. Bác sĩ bước vào căn phòng và đóng cửa lại.

30 phút sau y tá của trại trẻ mồ côi đến để kiểm tra mọi việc. Mở cửa ra cô thấy đứa bé vẫn ngồi đó,không động đậy gì cả và mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy. Tuy nhiên có một điều gì đó thay đổi. Cậu bé có vẻ đã lớn hơn, không nhiều nhưng đủ để thấy cậu ấy đã lớn như 1 đứa bé 9 tuổi. Bác sĩ tâm thần ko có ở trong phòng. Cánh cửa là lối ra duy nhất trong phòng ko có cửa số, lỗ thông gió hay bất cứ thứ gì.

Cậu bé vẫn ngồi đó và mắt nhìn chằm chằm vào người y tá, người y tá ko bao giờ đóng cửa.

Vài tuần sau có 2 cảnh sát đến trại mồ côi, yêu cầu nói chuyện với cậu bé về việc biến mất của bác sĩ tâm thần. Hai người cảnh sát bước vào phòng đóng cửa lại, người quản lý của trại mồ côi đứng ở ngoài cửa.

30 phút trôi qua không có bất kỳ tiếng động nào ở trong phòng. Người quản lý mở cửa ra và thấy cậu bé vẫn ngồi đó nhưng hai người cảnh sát thì đã biến mất. Đứa bé có vẻ lớn hơn cỡ một đứa bé 15 tuổi, da có vẻ đen hơn và nhìn cậu bé có vẽ rất giận dữ. Nhưng có một thứ ko thay đổi. Đó là đôi mắt lạnh lùng, chết chóc nhìn chằm chằm vào bất kì ai bước vào căn phòng.

Cuối cùng một nhóm cảnh sát khoảng 10 người đến nói chuyện với cậu bé. Họ bước vào căn phòng và để cửa mở, cho đến khi một đứa trẻ mồ côi vô tình đóng cửa. Người quản lý bất ngờ.

Sau đó chạy lại mở cửa, nhưng có một thứ khiến anh ta sợ hãi. Một tiếng động nhỏ phát ra từ căn phòng

“Lại…một…người…nữa”

Nếu bạn đến trại mồ côi đấy bạn sẽ thấy nó vẫn đang hoạt động. Những đứa trẻ được quan tâm chăm sóc, sức khỏe, giáo dục….Tuy nhiên có 1 căn phòng nằm ở trên lầu, xa lối ra vào. Nếu bạn hỏi có gì ở sau cánh cửa, thì trại trẻ mồ côi sẽ đẩy bạn ra xa căn phòng đó.

Tuy nhiên lúc ko có ai nhìn. Nếu bạn áp tai vào cánh cửa. Bạn sẽ nghe một tiếng động nhỏ, nếu nghe kỹ hơn bạn sẽ nghe

“Lại…một…người…nữa”

Nguồn: 4chan
In a small orphanage in a small village in Russia, there is a young boy. His hair is jet black, and messy, and he tattered jeans and an old dingy grey shirt.

Nothing is known of him. For 10 years, he sat in the bed in his room, never moving, never blinking, never eating or sleeping. In the 10 years, he has not seemed to age at all, continuing to look like a 7 year old boy. The only thing that proved he was alive is the slow rise and fall of his chest as he breathes, and the refusal to take his eyes off anyone who enters the room alone.

A lone psychiatrist came over in an attempt to find out why the boy had done nothing in 10 years. He entered the room, and shut the door behind him.

30 minutes later, the orphanage’s nurse came to check on the 2 of them. Opening the door, she saw the child, still sitting, still not moving, eyes fixed on her. However, something seemed different. He appeared a slight amount larger, not by much, but enough to make him look like a late 8 or early 9 year old. The psychiatrist was no longer in the room. The door was the only exit, as the room had no windows, vents, or anything, and it was, in fact, in the exact center of the orphanage.

He continued to sit, only seen occasionally by the lady who came in to check on him, and she never closed the door upon entry.
A week or so later, 2 law enforcement personnel entered the orphanage, demanding to speak to the boy about the disappearance of the psychiatrist. The 2 of them entered, closing the door behind him, as the head of the orphanage stood outside the door.
30 minutes passed, and not a sound came from the room. The Head eased the door open. The boy was still on the bed, but the officers where no longer there. The boy was know quite noticeably bigger, about the size of a 15 year old. His skin was darker than usual, and he looked angrier than ever. But one thing remained the same: His cold, unforgiving eyes that stared at whoever entered.
Eventually, the law organized a large group of 10 officers to speak to the boy. They entered the room, and left the door open, until one of the younger orphans ran up and shut it, apparently in a daze.
The head quickly ran to re-open the door, and upon doing so froze him in horror. A low rumbling noise came from the room….

“…..One….more….”

If you return to that orphanage, you will see it still continues to run. The orphans live in good care, health, and education. However, there is one room, that you sill see is boarded up, and far from enterable. If you ask what is behind it, you will be removed forcefully from the orphanage.
However, when no one’s looking, if you place you’re ear to the door, you will hear a low ominous growling sound, and if you listen for a bit, you will hear….

“…..One…..more….”

Source: http://www.creepypasta.com
Creepypasta: One More for The Orphan Creepypasta: One More for The Orphan Reviewed by genen on tháng 9 16, 2015 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.