Đứa trẻ bị ám?
Mọi chuyện bắt đầu với con chó. Mẹ tìm thấy nó sau khi nó mất tích ba ngày, bị xẻ thịt từ đuôi lên tới cổ họng. Chúng tôi khóc lóc và buồn phiền, chỉ trừ Corey. Corey không bao giờ khóc. Nó hầu như không bao giờ giao tiếp với ai. Mọi người thường đùa rằng tôi đã được hưởng hết những cái tốt, chẳng chừa lại cái nào cho đứa em trai của tôi. Tôi nghĩ họ nói vậy để vơi bớt nỗi sợ của họ về phía nó.
Sau con chó còn có những con khác nữa. Những con gà bị dẫm nát dưới mặt đất. Những con sóc bị đóng đinh lên thân cây. Một con chồn bị đâm vào một cành cây trong khu rừng. Con chồn đó vẫn còn hấp hối khi mẹ phát hiện ra được.
Và cả những bức tranh nữa. Tôi thì làm mô hình giấy cho trường, còn Corey thì vẽ. Mẹ thì vào trong phòng để xem chừng chúng tôi, và mẹ nhìn vào bức tranh của Corey. Một con chó lớn màu vàng với những vết màu đỏ vẽ ở ngay giữa. Một con chồn với cái nét bút đỏ phun ra từ miệng của nó. Tất cả bọn chúng đều có những dấu chéo màu đỏ được vẽ lên.
Tất cả bọn chúng đều được vẽ xung quanh một bức họa lớn của mẹ tôi.
_ Cái gì vậy, Corey? Những bức hình này là sao vậy con?
Nhưng nó cũng chỉ nhún vai và tiếp tục vẽ.
Và từ đó tôi thấy các bác sĩ. Vài người thì vào trong nhà và nói chuyện với Corey hàng tiếng đồng hồ. Một người nhờ tôi cắt những bức hình của gia đình tôi và đặt chúng vào một bức vẽ có hình ngôi nhà. Tôi để hình Corey vào phòng khách, và hình mẹ và tôi trong tủ đồ.
_ Tại sao cháu lại ở trong tủ đồ?
_ Bởi vì chúng tôi đang lẩn trốn.
_ Tại sao cháu lại trốn?
_ Bởi vì chúng tôi đang sợ.
Corey bắt đầu uống thuốc. Thuốc sặc sỡ nhiều màu sắc. Tôi rất ghen tị, vì thế mẹ cho tôi gói kẹo Skittles cũng với những màu sắc đó. Corey bắt đầu ít nói hơn.
Một buổi sáng sớm nọ, mẹ lay tôi dậy. Tôi chớp mắt từ cơn buồn ngủ và nhìn vào mẹ. Đôi mắt của mẹ mở to và trông rất hoảng hốt, và mẹ run rẩy thì thầm với tôi.
_ Em con đâu rồi?
_ Con không biết, mẹ à.
Mẹ đang giữ cái gì đó trên tay. Đó là bức hình của mẹ với những vết đỏ chói vẽ lên hai mắt của mẹ.
_ Dậy mau, con ơi. Chúng ta phải đi thôi.
Mẹ bồng tôi lên và đưa tôi ra hành lang. Mẹ quẹo một khúc cua để vào trong phòng khách.
Nó ở đó.
Corey đang đứng trước cửa chính, tay cầm con dao bếp rất to. Nó nhìn chằm chằm vào chúng tôi, cặp mắt sáng chóa trong màn đêm.
Và rồi nó lao đến chúng tôi.
Nó đang hét lên. Tôi chưa bao giờ nghe nó phát ra tiếng động gì lớn hơn những lời thì thầm như trước đây, nhưng nó đang hét lên và lia con dao tứ tung. Mẹ lấy người che chở cho tôi, và mẹ đá trúng ngay lồng ngực của nó. Corey bay thẳng ra bên kia căn phòng và đánh rơi con dao. Mẹ ném tôi vào chiếc ghế dài. Mẹ phóng qua căn phòng và đè lên người Corey trước khi nó kịp với tới con dao. Mẹ tì nó xuống trong lúc nó đang chống cự và hét toáng lên.
_ Mẹ sẽ chết đấy, mẹ à. Mẹ sẽ chết. Thả con ra.
Mẹ kéo nó ra trước cửa hầm và tống nó vào. Mẹ đóng cửa lại vào lấy chiếc ghế chèn lên. Mẹ ngồi sụp xuống sàn và nức nở, trong lúc Corey đập vào cửa và không ngừng la hét.
_ Mẹ sẽ chết đấy. Thả con ra. Chết đấy. Mẹ sẽ chết.
Tôi đứng trên phòng khách nhìn vào mẹ. Mẹ đang nhìn tôi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Mẹ đưa tay ôm lấy tôi.
_ Không sao đâu, con à. Con an toàn rồi. Nó sẽ không lấy dao xẻ thịt con như con chó kia đâu.
_ Nhưng mẹ à, không phải con chó bị xẻ thịt bởi con dao. Mà là bởi cây kéo.
_ Con nói gì cơ?
Cây kéo đã đâm sâu vào cái bụng màu vàng của nó.
_ Con đang làm gì vậy?
Cây kéo đã rạch đi lên và lên xuyên qua đống bùi nhùi nóng hổi bên trong.
_ Đừng con ơi, bỏ nó xuống.
Cây kéo đã làm máu văng ra khắp nơi.
_ Đừng. Dừng lại. Con ơi dừng lại đi.
Cây kéo đã hoàn tất công đoạn xẻ thịt.
_ Trời ơi làm ơi dừng lại đi ai đó CỨU TÔI VỚI.
Cây kéo đã khiến ánh sáng bị tắt lụi.
...
Họ bắt Corey đi. Nó nói rằng nó đã cô gắng bảo vệ mẹ, nhưng chẳng ai tin.
Họ nói tôi rằng họ sẽ chăm sóc cho tôi.
Họ nói tôi rằng tôi đã an toàn.
Họ nói tôi rằng tôi đã rất ngoan.
Sau con chó còn có những con khác nữa. Những con gà bị dẫm nát dưới mặt đất. Những con sóc bị đóng đinh lên thân cây. Một con chồn bị đâm vào một cành cây trong khu rừng. Con chồn đó vẫn còn hấp hối khi mẹ phát hiện ra được.
Và cả những bức tranh nữa. Tôi thì làm mô hình giấy cho trường, còn Corey thì vẽ. Mẹ thì vào trong phòng để xem chừng chúng tôi, và mẹ nhìn vào bức tranh của Corey. Một con chó lớn màu vàng với những vết màu đỏ vẽ ở ngay giữa. Một con chồn với cái nét bút đỏ phun ra từ miệng của nó. Tất cả bọn chúng đều có những dấu chéo màu đỏ được vẽ lên.
Tất cả bọn chúng đều được vẽ xung quanh một bức họa lớn của mẹ tôi.
_ Cái gì vậy, Corey? Những bức hình này là sao vậy con?
Nhưng nó cũng chỉ nhún vai và tiếp tục vẽ.
Và từ đó tôi thấy các bác sĩ. Vài người thì vào trong nhà và nói chuyện với Corey hàng tiếng đồng hồ. Một người nhờ tôi cắt những bức hình của gia đình tôi và đặt chúng vào một bức vẽ có hình ngôi nhà. Tôi để hình Corey vào phòng khách, và hình mẹ và tôi trong tủ đồ.
_ Tại sao cháu lại ở trong tủ đồ?
_ Bởi vì chúng tôi đang lẩn trốn.
_ Tại sao cháu lại trốn?
_ Bởi vì chúng tôi đang sợ.
Corey bắt đầu uống thuốc. Thuốc sặc sỡ nhiều màu sắc. Tôi rất ghen tị, vì thế mẹ cho tôi gói kẹo Skittles cũng với những màu sắc đó. Corey bắt đầu ít nói hơn.
Một buổi sáng sớm nọ, mẹ lay tôi dậy. Tôi chớp mắt từ cơn buồn ngủ và nhìn vào mẹ. Đôi mắt của mẹ mở to và trông rất hoảng hốt, và mẹ run rẩy thì thầm với tôi.
_ Em con đâu rồi?
_ Con không biết, mẹ à.
Mẹ đang giữ cái gì đó trên tay. Đó là bức hình của mẹ với những vết đỏ chói vẽ lên hai mắt của mẹ.
_ Dậy mau, con ơi. Chúng ta phải đi thôi.
Mẹ bồng tôi lên và đưa tôi ra hành lang. Mẹ quẹo một khúc cua để vào trong phòng khách.
Nó ở đó.
Corey đang đứng trước cửa chính, tay cầm con dao bếp rất to. Nó nhìn chằm chằm vào chúng tôi, cặp mắt sáng chóa trong màn đêm.
Và rồi nó lao đến chúng tôi.
Nó đang hét lên. Tôi chưa bao giờ nghe nó phát ra tiếng động gì lớn hơn những lời thì thầm như trước đây, nhưng nó đang hét lên và lia con dao tứ tung. Mẹ lấy người che chở cho tôi, và mẹ đá trúng ngay lồng ngực của nó. Corey bay thẳng ra bên kia căn phòng và đánh rơi con dao. Mẹ ném tôi vào chiếc ghế dài. Mẹ phóng qua căn phòng và đè lên người Corey trước khi nó kịp với tới con dao. Mẹ tì nó xuống trong lúc nó đang chống cự và hét toáng lên.
_ Mẹ sẽ chết đấy, mẹ à. Mẹ sẽ chết. Thả con ra.
Mẹ kéo nó ra trước cửa hầm và tống nó vào. Mẹ đóng cửa lại vào lấy chiếc ghế chèn lên. Mẹ ngồi sụp xuống sàn và nức nở, trong lúc Corey đập vào cửa và không ngừng la hét.
_ Mẹ sẽ chết đấy. Thả con ra. Chết đấy. Mẹ sẽ chết.
Tôi đứng trên phòng khách nhìn vào mẹ. Mẹ đang nhìn tôi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Mẹ đưa tay ôm lấy tôi.
_ Không sao đâu, con à. Con an toàn rồi. Nó sẽ không lấy dao xẻ thịt con như con chó kia đâu.
_ Nhưng mẹ à, không phải con chó bị xẻ thịt bởi con dao. Mà là bởi cây kéo.
_ Con nói gì cơ?
Cây kéo đã đâm sâu vào cái bụng màu vàng của nó.
_ Con đang làm gì vậy?
Cây kéo đã rạch đi lên và lên xuyên qua đống bùi nhùi nóng hổi bên trong.
_ Đừng con ơi, bỏ nó xuống.
Cây kéo đã làm máu văng ra khắp nơi.
_ Đừng. Dừng lại. Con ơi dừng lại đi.
Cây kéo đã hoàn tất công đoạn xẻ thịt.
_ Trời ơi làm ơi dừng lại đi ai đó CỨU TÔI VỚI.
Cây kéo đã khiến ánh sáng bị tắt lụi.
...
Họ bắt Corey đi. Nó nói rằng nó đã cô gắng bảo vệ mẹ, nhưng chẳng ai tin.
Họ nói tôi rằng họ sẽ chăm sóc cho tôi.
Họ nói tôi rằng tôi đã an toàn.
Họ nói tôi rằng tôi đã rất ngoan.
Nguồn: Creepypasta.com
Đứa trẻ bị ám?
Reviewed by genen
on
tháng 9 18, 2015
Rating:
Không có nhận xét nào: