[Series] Hồ sơ của Tổ chức 440 (O440): Hồ sơ số 11.1: Căn phòng số 184
Case File #11.1 Room 184
Hồ sơ: 011-300
Ngày: 5/10/1998
Địa điểm: Detroit, Michigan
Đối tượng: Nhiều người khác nhau
Entity: Phòng 184 / Những thứ bên trong căn phòng.
Cuộc phỏng vấn với sĩ quan cảnh sát Gary Nesbit về phòng 184.
Cấp trên đã lệnh cho tôi phải chia sẻ những gì tôi biết về các vụ mất tích và giết người liên quan tới căn phòng 184. Ông đảm bảo với tôi rằng các anh là chuyên gia trong việc xử lý các vụ án như thế, và rằng đây là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này. Tôi muốn các anh biết rằng tôi không tin tưởng cái kiểu cách bí mật từa tựa FBI / CIA của mấy người, quá là đáng sợ đối với tôi. Nhưng, tôi muốn chuyện này được giải quyết, vì những người mất tích và những nạn nhân đã chết. Tôi muốn một sự kết thúc cho những rắc rối này, vì bạn bè và gia đình của những nạn nhân đó, và nếu khai báo với các anh là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này, vậy thì tôi sẽ chia sẻ những gì tôi biết.
Tháng Mười vừa qua, đã có mười người hoặc một vài nhóm người ở trọ tại căn phòng 184 trong khoảng mười ngày. Tất cả những người đó giờ đang mất tích hoặc đã chết. Tất cả đều xảy ra trong một căn nhà trọ nhỏ bé nằm ở rìa ngoài Detroit, tọa lạc ở "The Rust Bell". Đó là một cái tên nhỏ bé nực cười mà các nhà kinh tế nghĩ ra khi một số nhà máy ở đó đóng cửa do chúng đã trở nên quá tồi tàn hoặc không còn ai sử dụng đến. Nơi đó không phải là một khu vực đông đúc hay đẹp đẽ gì của thị trấn, vì vậy ngay từ đầu tôi đã không hiểu lý do tại sao người ta thậm chí lại chọn ở trong cái căn nhà trọ đó.
Tôi đã điều tra các vụ án liên quan tới Phòng 184 trong nhiều tháng qua, và đã thu thập được tất cả các thông tin, quan điểm, đầu mối , vv. Tôi đã tìm được một vài nhân chứng, vốn là các nhân viên và người dân trong khu vực, những ghi chú còn sót lại và camera của một vài nạn nhân, cùng một bộ các camera ẩn mà chủ nhà trọ đã lắp đặt để nhìn trộm các khách hàng nữ của họ.
Ngày thứ nhất - Cedric Howe
Howe là một tác giả đang gặp khó khăn, đã từng có một số cuốn sách khá thành công, sau đó lại cho ra mắt một vài tác phẩm thất bại, và cơ bản là một cái tên bị liệt vào danh sách đen trong cộng đồng xuất bản. Rõ ràng anh ta ở lại thị trấn để tìm nguồn cảm hứng cho một cuốn sách mới mà anh ấy đang viết.
Người đứng đầu bộ phận tiếp tân cho biết Howe nhận phòng 184 vào khoảng hai hoặc hai rưỡi chiều, và sau đó anh ta đi ra ngoài hết phần lớn thời gian còn lại trong ngày. Chúng tôi tập hợp được một vài nhân chứng, và phát hiện ra rằng thời gian đó anh ấy đang phỏng vấn những người trẻ tuổi trong khu vực, làm tài liệu cho cuốn sách của anh ta. Người ta đoán rằng đó là một cuốn sách gai góc về cuộc sống lang bạt trên đường phố, liên quan tới tụi lưu manh hoặc những thứ tương tự.
Howe trở về phòng 184 tầm tám hoặc chín giờ tối. Các nhân viên tiếp tân cho biết đó là lần cuối cùng mà họ còn nhìn thấy anh ta. Các nhân viên vệ sinh đến vào buổi sáng hôm sau, căn phòng trông như thể nó chẳng được sử dụng chút nào, và họ đoán rằng Howe đã rời đi.
Xác của Howe được tìm thấy mười ngày sau, đó là thời điểm một vài xác chết khác từ Phòng 184 cũng bắt đầu xuất hiện, và cuộc điều tra bắt đầu được tiến hành. Howe bị cắt rời một cách gọn gàng từ cổ theo một đường chéo kéo dài tới hết phần thân trên của anh ta. Hai nửa xác chết của anh ấy được tìm thấy trong một con hẻm cách khoảng hai dặm về phía bắc nhà trọ.
Trên người nạn nhân, chúng tôi tìm thấy một cuốn sổ nhỏ anh ta đã sử dụng để ghi lại thông tin từ các cuộc phỏng vấn của mình. Phần lớn cuốn sổ ghi đầy các chi tiết liên quan tới cuốn tiểu thuyết sắp tới của Howe, nhưng những dòng chữ sau cùng lại là những khoảnh khắc còn sống cuối cùng của anh ta, và đó cũng là một trong những lý do mà các anh được tiếp quản cuộc điều tra này.
Entry cuối cùng trong cuốn sổ của Cedric Howe.
Tôi ghi lại được một vài cuộc phỏng vấn hay ngày hôm nay, nhưng tôi có thể đã tìm thấy một thứ thậm chí còn tốt hơn, ma túy! Cách tốt nhất để biết cảm giác của một kẻ tội phạm nghiện ma túy là như thế nào chính là tự làm cho mình nghiện ma túy. Tôi sẽ giữ cuốn sổ và cây bút của tôi bên mình, và viết ra tất cả mọi thứ tôi nhìn thấy phòng trường hợp tôi quên đi bất cứ điều gì. Cuối cùng tôi cũng có thể thoát ra được khỏi cái tình trạng khốn khổ chết tiệt mà tôi đang mắc vào này.
Có vẻ như một tiếng đã trôi qua và tôi vẫn chưa nhìn thấy hoặc cảm thấy bất cứ điều gì. Liệu có phải là nó chưa phát tác? Hay là tôi miễn dịch với ma túy? Chờ đã, cái đèn đang bắt đầu nhấp nháy, có lẽ đây là những gì tôi đang mong đợi. Lúc này, tôi có một cảm giác thật kỳ lạ. Nó giống như một điểm gở, kiểu như tôi cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm. Có lẽ chỉ đơn giản là vì tôi chưa bao giờ dùng ma túy trước đây, và thần kinh hoặc cơ thể của tôi đang phản ứng tiêu cực một chút. Tôi chỉ cần giữ bình tĩnh và nhớ rõ những gì mình đã làm.
Tôi nghĩ rằng tôi có một bad trip (trải nghiệm tồi tệ khi sử dụng ma túy) hoặc một cái gì đó tương tự. Tôi nhìn lên cửa sổ phòng mình, và nó trông như thể có một ai đó đã ở đó. Tôi đứng dậy để xem xét kỹ hơn, và thứ đó trông giống như một đứa bé gái méo mó? Yeah, dùng từ méo mó để miêu tả có vẻ khá là chính xác. Đứa bé khá là mờ nhạt và rất khó để nhìn cho rõ. Tôi nghĩ rằng nó là một ảo giác, một sản phẩm của ma túy.
Oh, bây giờ thì các bức tường đang chảy máu, chắc 100% là chúng đang tuôn máu ra. Chắc chắn đây là một bad trip. Ít nhất thì tôi cũng biết được rằng tất cả chuyện này chỉ là giả, không có thật, tất cả chỉ là một sản phẩm của loại ma túy mà tôi đã sử dụng, kết hợp với những căng thẳng trong cuộc sống của tôi.
Chết tiệt! Làm tôi sợ vãi ra. Tôi đứng lên khỏi bàn làm việc để đi lấy nước và cái đầu mờ nhạt của con bé xuất hiện giữa hai bàn chân tôi, ngước lên nhìn tôi. Tôi nhảy dựng lên và va đầu gối vào bàn làm việc. May mắn là con bé đã biến mất khi tôi nhìn xuống. Những ảo ảnh chết tiệt, thứ ma túy chết tiệt.
Tôi nghĩ rằng mình đang gặp rắc rối nhiều hơn tôi nghĩ lúc đầu. Khi tôi đứng dậy để lấy cái cốc nước đó, tôi cảm thấy một cơn đau ở mắt cá chân. Như đã dự đoán, có một vết bầm tím bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh nó. Tôi đã làm trật mắt cá nhân mình khi tôi nhảy lên? Hay có thể đứa bé đó có thật. Không, kết luận như thế thì ngu quá. Tôi không thể tin rằng tôi thậm chí đang viết là một đứa bé gái đáng sợ như vậy thực sự tồn tại.
Có tiếng đập mạnh vang ra từ phòng tắm suốt từ nãy đến giờ. Sẽ là vô cùng đần độn nếu đi tới đó mà kiểm tra xem nó là cái gì. Đầu óc bị ảnh hưởng bởi ma túy của tôi sẽ biến ra một cái gì đó hết sức điên rồ có khả năng làm tôi sợ chết khiếp hoặc một điều gì đó tương tự. Không, tôi sẽ ngồi ngay ở đây, tại cái bàn này. Biết sao không, tiếng đập đã dừng lại rồi. Chắc hẳn là tôi đã xua nỗi sợ hãi ra khỏi đầu mình.
Đứa bé gái đang ngồi trên giường. Nó gọi tên tôi và gợi lại một số ký ức. Nó không còn mờ nhạt như trước, và lúc này thì tôi thực sự nhận ra đứa bé đó, cái tiềm thức ngu ngốc. Quá khứ thì nên mãi là quá khứ thôi. Thực sự bắt đầu nghĩ rằng sử dụng ma túy như thế này này là một ý tưởng tồi.
Đứa bé cứ nõi mãi không dứt về quá khứ. Còn có thứ gì đó ở đằng sau nó trên giường lúc này. Tôi có thể không thực sự nhìn thấy nó nhưng tôi sợ và giờ thì tôi không nghĩ rằng đó là ảnh hưởng của ma túy nữa. Tôi thực sự thực sự sợ hãi.
Cố gắng chạy trốn. Một cái gì đó đập mạnh vào đầu tôi. Mọi thứ mờ dần đi. Choáng váng. Lưỡi dao sắc nhọn.
Entry của Howe kết thúc tại đây.
Rõ ràng Howe đã cảm thấy tội lỗi về một điều gì đó. Tôi đoán rằng nếu chúng tôi trở lại bất cứ thị trấn nào mà anh ta từng cư ngụ và kiểm tra các hồ sơ, chúng tôi có thể tìm thấy một vụ mất tích với nạn nhân là một đứa bé gái, hoặc có thể anh ta chỉ đơn giản là làm bị thương một cô gái tại một thời điểm nào đó trong cuộc đời của anh ta, điều đó khiến cho anh ta có phản ứng như vậy.
Còn về ma túy thì thực tế anh ta không hề sử dụng một chút nào, xác Howe đã được kiểm tra kỹ lưỡng và không có loại ma túy nào được tìm thấy trong cơ thể. Những kẻ bán ma túy cho anh ta nhiều khả năng đã cho Howe đường hoặc một số loại giả dược, và Howe đã nghĩ rằng tất cả những điều kỳ lạ xảy ra là không có thực.
Howe mất tích vào một thời điểm nào đó trong đêm, và người ta không còn nhìn thấy anh ta một lần nào nữa cho đến khi xác chết của anh ấy xuất hiện.
Ngày thứ hai - Andrew Seaburg
Seaburg là một quan chức địa phương. Rất nhiều người ở đây đã biết hắn ta là một tên đểu cáng như thế nào, luôn luôn đổi trắng thay đen, nhận hối lộ, và làm nhiều việc khác tương tự.
Dù sao thì, hắn đã ở lại nhà trọ vào ngày thứ hai trong chuỗi sự kiện liên quan tới phòng 184. Đối với một người ở vị trí của hắn mà lại quyết định ở trọ tại một nơi như thế, tôi cược là hắn ta đang chuẩn bị hẹn gặp ai đó nhằm thực hiện một thỏa thuận đen tối. Trước kia, hắn ta đã từng tham gia vào các hoạt động kinh doanh mờ ám, và tôi tin rằng hắn sắp được trả tiền để làm chuyện đó một lần nữa.
Nhân viên nhà trọ nói rằng Seaburg đã biến mất gần hết thời gian trong ngày, trước khi trở lại vào khoảng 6 giờ tối. Chúng tôi gặp may bởi hắn ta đã bị bám đuôi bởi một phóng viên cấp thấp đang tìm kiếm cơ hội để đăng một tin sốt dẻo. Cậu ta đã theo đuôi Seaburg được một vài ngày, đã kín đáo theo dõi hắn ta và nhìn thấy những gì đã xảy ra trong Phòng 184. Người phóng viên khiếp đảm bởi những gì cậu ta nhìn thấy và biến mất ngay sau đêm đó. Cậu ta đến chỗ chúng tôi một vài ngày sau khi những cái xác bắt đầu xuất hiện. Rõ ràng là xác chết của Seaburg đã xuất hiện trong khu chung cư của cậu ta, và chỉ thế cũng là quá đủ để thôi thúc cậu ta tìm đến chỗ chúng tôi.
Lời khai của người phóng viên về ngày thứ hai.
Tôi đã bám theo Seaburg được một vài tháng trước cái ngày hôm đó. Tôi đã nhận được một lời gợi ý rằng Seaburg đang chuẩn bị cho một vụ thỏa thuận lớn hay gì đó tương tự, và tôi muốn trở thành người duy nhất có được câu chuyện đó. Bằng chứng rõ ràng và không thể chối cãi cho thấy Seaburg là một tên bẩn thỉu như thế nào sẽ là một bước tiến lớn trong sự nghiệp của tôi.
Seaburg đã lên kế hoạch cho cuộc gặp gỡ đó trong nhiều tháng trước khi nó thực sự diễn ra. Những kẻ liên quan phải được chia phần, vị trí gặp gỡ phải được lựa chọn, những thứ mờ ám được trao đổi từ cả hai phía, toàn bộ thỏa thuận,...
Tôi theo đuôi Seaburg đến nhà trọ bên đường và cả cuộc hẹn sau đó. Như tôi đã dự đoán, hắn ta hẹn gặp một vài tên tội phạm nước ngoài, những kẻ đang tìm kiếm cơ hội để thâm nhập sâu hơn vào Detroit, tuy nhiên tôi lại thấy có cả người Nga và người Trung Quốc trong số đó. Khá là khác thường bởi tôi không nghĩ là tội phạm ở hai nước đó lại làm việc cùng nhau. Mặc dù vậy, tôi không thể tới được đủ gần để nghe thấy bất cứ điều gì, bởi tôi quan sát từ vị trí cách nơi đó mấy tòa nhà. Dù sao thì, các khoản tiền đã được trao đổi, và Seaburg cũng không bị giết, cho nên tôi tin rằng điều đó có nghĩa là việc đàm phán đã thành công.
Hắn ta đi lòng vòng xung quanh thị trấn một chút, tới một nhà hàng sang trọng và đi đến một sảnh chờ ở một khách sạn trông khá là đắt tiền, trước khi quay lại căn nhà trọ. Tại đó, có một vài người mặc vest đen đến gặp Seaburg, tất cả đều có vẻ rất bí mật. Tôi không biết nội dung của cuộc gặp đó là gì, nhưng có lẽ hắn chơi trò hai mặt với cả đám người Nga và người Trung Quốc. Có lẽ hắn giở trò hai mặt với bất cứ điều gì mà mọi người muốn từ hắn. Tôi không rõ lắm, tôi vẫn không thể tới gần hắn ta được.
Sau khi những người mặc vest đó rời đi, tôi tận dụng cơ hội để di chuyển tới gần hơn một chút. Trời tối dần, tôi đoán là Seaburg có thứ gì đó trong va li mà hắn cần phải để mắt tới, và tôi thấy thật ngạc nhiên là hắn ta quyết định ở lại trong phòng trọ. Seaburg ngồi làm việc tại bàn trong một lúc, và đó là khi tôi bắt đầu nhận thấy những điều kỳ lạ xảy ra trong căn phòng.
Tất cả chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt mà tôi không ráp nối lại với nhau ngay từ đầu, như là những cái bóng trong các góc của căn phòng, đèn nhấp nháy, những tiếng thì thầm bí ẩn. Đủ để khiến một ai đó cảm thấy lo lắng và hoảng sợ mà không cần làm cho người đó tin rằng một cái gì đó siêu nhiên đang xảy ra. Tôi có thể khẳng định với các anh rằng Seaburg không hề đế ý thấy bất kỳ một chi tiết khác thường nào, hắn cứ tiếp tục làm việc với đống giấy tờ lấy ra từ chiếc va li.
Trong cái đêm ấy, lần đầu tiên mà tôi biết rằng có điều gì đó không ổn, là khi tôi nhìn về phía cánh cửa phòng tắm. Có một bóng người trong đó và nó chỉ... uhm, nó có những đặc điểm mà ngay lập tức làm cho tôi tin rằng nó có thật và không phải là do tôi tưởng tượng ra. Tuy nhiên, nó không nhìn hướng về phía tôi, đầu của nó quay về phía Seaburg. Nó biến mất một vài phút sau đó, và tôi ngồi im chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi cũng bắt đầu chụp ảnh nữa, mặc dù không cái nào trong số chúng cho thấy một hình ảnh gì rõ ràng sau khi đem rửa.
Sau đó, cứ mỗi vài phút, tôi lại thấy cái bóng tiến gần từng chút một tới chỗ Seaburg. Tôi cho rằng khi ấy thì cái thứ đó sẽ làm tổn thương hắn ta hoặc dọa hắn ta phát khiếp, và với tôi thì thế nào cũng ok. Seaburg chắc chắn là một tên khốn bẩn thỉu và hắn xứng đáng nhận lấy sự trừng phạt như vậy. Thêm vào đó, cái bóng chưa bao giờ thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nó biết về sự hiện diện của tôi, điều đó thậm chí còn làm cho tôi cảm thấy an toàn hơn. Cảm giác an toàn kéo dài cho đến khi cái thứ đó để ý tới tôi.
Tôi đang tì thật sát vào cửa sổ, chờ xem bất cứ chuyện gì sẽ xảy đến với Seaburg, thì cái bóng đột nhiên xuất hiện ở mặt bên kia tấm kính, mặt nó tì sát vào cửa số với một biểu hiện rõ ràng của sự giận dữ. Nó nhìn thẳng vào tôi và tôi giật mình bỏ chạy . Khi tôi quay người nhìn về phía cửa sổ, cái bóng đã ở ngay phía sau Seaburg. Sau đó, tôi đi thẳng về nhà và không còn thấy Seaburg hay cái bóng một lần nào nữa. Uhm, tôi không còn nhìn thấy Seaburg một lần nào nữa cho đến khi xác chết của hắn xuất hiện gần chỗ tôi. Tôi sợ rằng có thể cái bóng đang nhắm vào tôi ngay lúc này, và ít nhất thì tôi cũng muốn chia sẻ với các anh những gì tôi biết. Nếu các anh không cần gì nữa thì tôi có kế hoạch rời khỏi thị trấn, không đời nào tôi muốn ở gần cái thành phố này hay cái nhà trọ đó nữa.
Lời khai kết thúc.
Tôi định gặp mặt và trao đổi thêm với người phóng viên, nhưng cậu ta đã biến mất vào ngày hôm sau. Căn hộ của cậu ấy vẫn còn đầy đủ đồ đạc, vì vậy tôi không biết là liệu cậu ta đã bị bắt đi hay là cậu ấy đã rời khỏi thị trấn mà không mang theo thứ gì.
Ngày thứ ba - Gia đình Greene
Gia đình Greene bao gồm William và Mary Greene, cùng với hai đứa con của họ, Matthew và Terry. Họ đến từ vùng khác, ghé lại Detroit để gặp anh trai của William và cùng anh ta tham gia vào một kỳ nghỉ hướng xuống phía nam. William đã dừng lại ở Detroit để làm một chuyến thăm viếng bất ngờ tới chỗ một người bạn, nhưng họ đã ra khỏi thị trấn, gia đình Greenes đành phải ở lại căn nhà trọ và nhận Phòng 184. Chúng tôi biết được những thông tin đó thông qua việc nói chuyện với những người thân trong gia đình họ.
Mary Greene đã mua một chiếc camera để quay lại kỳ nghỉ của gia đình họ, và chiếc camera sau đó đã được tìm thấy cùng với xác chết của cô ấy. Các sự kiện trong đêm đã được quay lại, mặc dù chúng tôi đã phải gửi nó đến các kỹ thuật viên để làm cho đoạn phim trở nên rõ ràng và dễ xem hơn.
Mô tả về các đoạn phim từ camera của Mary Greene.
Camera được bật lên cho thấy các cậu con trai nhà Greene đang chơi và cười đùa ở ghế sau. Ống kính camera quay sang bên, hiển thị William Greene với một biểu hiện thất vọng trên khuôn mặt của mình. Ống kính camera quay lại một lần nữa cho thấy Maria Greene là người giữ máy quay và cô tặc lưỡi một vài lần trước khi bấm nút tắt camera.
Lần quay tiếp theo từ camera cho thấy gia đình Greene đang kéo nhau vào nhà trọ và William đi vào văn phòng chính. Mary nói chuyện với Matthew và Terry, giải thích tình hình hiện tại. Hai đứa trẻ không hề bối rối và William sớm trở lại với một chiếc chìa khóa để mở cửa phòng trọ của họ, Phòng 184.
Các clip kế tiếp từ camera cho thấy gia đình Greene đi tới phòng trọ, lấy ra một vài vật dụng nhỏ mà họ cần từ hành lý, và sau đó quyết định đi ra ngoài ăn tối. Mary quên tắt camera và đặt nó xuống bàn.
Hơn mười phút trôi qua trước khi entity, một hình bóng gầy guộc và mờ ảo, thứ vốn đã đứng trong góc phòng từ trước, mở mắt của nó ra, cho phép anh nhìn thấy nó lần đầu tiên. Sau khi anh đã nhìn thấy entity đó và tua lại đoạn phim, anh sẽ nhận ra là nó đã đứng ở đó từ trước, kể từ lúc nhà Greene vào phòng. (Các nhà nghiên cứu đã xem xét đoạn phim và thử nghiệm với nó ở mức độ cao nhất có thể. Có vẻ như entity đó có thể trở nên vô hình với mắt thường cho đến khi nó cho phép bản thân mình lộ diện. Trên camera, điều này có thể được quan sát thấy, cụ thể là entity đó không hề xuất hiện trước mắt người xem, cho đến khi nó cho phép bản thân mình bị nhìn thấy. Các nghiên cứu về vấn đề này vẫn đang được tiến hành.)
Entity bắt đầu loạng choạng bước về phía camera khi nó đột nhiên chuyển sự chú ý của nó vào màn hình. Chiếc camera bị trục trặc tại thời điểm này, những cảnh quay của ba mươi giây tiếp theo hoặc hơn bị mất do nhiễu loạn và sự gia tăng đột biến của màu sắc và tiếng ồn. Khi camera hoạt động bình thường trở lại, một bóng hình to lớn và mập mạp hơn được nhìn thấy, thứ đó đang nhìn chằm chằm vào trong phòng tắm. Đoạn phim thay đổi liên tục giữa hình ảnh bị nhiễu và hình ảnh rõ ràng nhiều lần, trước khi nó bị nhiễu hoàn toàn. Nó cứ như vậy trong khoảng năm phút nữa, và chỉ trở nên rõ ràng trở lại khi gia đình Greene bước qua cánh cửa phòng trọ. Mary nhận thấy camera vẫn còn bật và tắt nó đi.
Camera bật lên cho thấy cả gia đình đang chơi một board game trên sàn phòng trọ. Mary giữ camera trong khi Terry đứng dậy để làm một hành động theo luật của trò chơi. Khi cô ấy nâng camera lên, một đứa bé gái có thể được nhìn thấy đang đứng phía sau phòng tắm với một khuôn mặt phủ đầy các vết thương. Mary thở dốc và làm rơi chiếc camera, nhưng khi cô nhặt lên và cả gia đình tham gia vào việc tìm kiếm thì không có đứa bé gái nào được tìm thấy. Mary coi như đó là kết quả của sự căng thẳng hoặc buồn ngủ, và cả gia đình quyết định đi nghỉ sớm. Mary bảo mọi người vẫy tay chào tạm biệt với ống kính camera trước khi tắt nó đi.
Có một màu xanh lá cây mờ khi camera bật lên và cố gắng tập trung ghi hình trong khi nó sử dụng tính năng quay phim ban đêm vẫn còn nhiều hạn chế của nó. Hình ảnh dần dần trở nên rõ ràng hơn, cho thấy tất cả các thành viên của gia đình Greene đang ngủ. William và Mary đang ngủ trên giường trong khi Matthew ngủ trên một chiếc giường gấp, và Terry thì ngủ trên một chiếc giường tạm thời được tạo ra trên sàn nhà. Không có gì xảy ra ngay sau đó, và một vài phút trôi qua với rất ít hoạt động được ghi nhận. Cơ thể của Terry bắt đầu giật nhẹ, và sau đó một bàn tay hoặc phần phụ của một thứ gì đó có thể được nhìn thấy ở xung quanh chân của cậu bé, từ từ kéo đứa trẻ xuống dưới gầm giường. Khi đầu gối Terry đã ở sâu dưới gầm giường, lực kéo trở nên nhịp nhàng và liên tục hơn, cho đến khi đứa bé biến mất hoàn toàn bên dưới tấm ga phủ.
Vài phút nữa trôi qua, và sau đó Terry bước ra từ phòng tắm. Cử động của nó nhanh chóng, giật cục, và nó di chuyển về phía chiếc giường gấp mà Matthew đang ngủ. Terry đặt tay lên đầu Matthew và hình ảnh bắt đầu bị biến dạng. Sự biến dạng kết thúc và Terry nhìn lên hướng vào ống kính camera trong một khoảnh khắc. Sau đó thằng bé cầm lấy cả hai cạnh giường và đóng sập nó lại, uốn gập cơ thể của Matthew theo cái cách lẽ ra phải khiến đứa nhỏ hét lên trong đau đớn. Matthew vẫn im lặng và Terry kéo chiếc giường trở lại vào trong phòng tắm. Camera chập chờn nhiều lần và tắt hẳn.
Camera bật lên một lần nữa, cho thấy một hình dáng mờ nhạt đứng bên cạnh cánh cửa phòng tắm. Có vẻ như nó đang nhìn về phía chiếc giường, nhưng sự thiếu hụt các chi tiết rõ ràng khiến cho việc khẳng định chắn chắn khá là khó khăn. Cái bóng trườn vào trong phòng tắm, và vài phút trôi qua trước khi có tiếng Terry hét lên từ đó. William bật dậy và chạy vào phòng tắm trong khi Mary chạy tới và tóm lấy chiếc camera trong một nỗ lực nhằm sử dụng nó như là một thứ vũ khí.
Một làn sóng nhiễu loạn xuất hiện trên màn hình camera, và William bị quăng từ phòng tắm vào bức tường phòng ngủ. Mary hét lên và chạy ra cửa, nhưng dừng lại khi chỉ cách cánh cửa một đoạn ngắn. Chiếc camera được nâng lên và chúng ta thấy Terry đang bị bắt giữ, những vết thương phủ kín từng diện tích nhỏ nhất trên lớp da bị lột trần của đứa nhỏ. Mary lùi một bước, quay lại, và đứng mặt đối mặt với cái hình dáng mờ nhạt đã được nhắc đến trước đó. Nhiễu loạn và sự bóp méo hình ảnh tràn đầy màn hình, và chiếc camera dừng việc ghi hình kể từ đó.
Kết thúc tất cả các đoạn phim trên camera.
Mary Greene sau đó đã được tìm thấy ở ngoài một quán ăn, cách một vài khu phố lân cận. Xác của nạn nhân bị bẩn một chút, nhưng không có vết thương nào trên cơ thể. Cô ấy vẫn còn giữ chặt cả chiếc camera nữa. Ban đầu tất cả các đoạn phim trên camera quay cảnh từ lúc họ đến nhà trọ đều bị biến dạng, nhưng tôi đã gửi nó cho một vài người, những người mà tôi biết rằng họ là các chuyên gia công nghệ, và họ đã cứu được chừng ấy. Cơ thể của Terry, Matthew, và William vẫn chưa được tìm thấy.
Ngày thứ tư - Bryan Cook và Cynthia Fletcher
Bryan Cook và Cynthia Fletcher là hai người đã ở trọ tại Phòng 184 vào ngày thứ tư. Bryan được tìm thấy với phần đầu bị cắm vào một cái ăng-ten ở cách đó một vài con phố, còn Cynthia được tìm thấy trong một nhà máy với phần bụng bị nổ tung cùng tất cả chân tay bị cắt rời một cách gọn gàng và xếp chồng lên nhau, đặt bên cạnh phần thân trên.
Chúng tôi gọi cho một số bạn bè và người thân của họ, và biết được rằng Bryan đã lái xe tới Detroit để gặp Cynthia, vốn là người sống ở đây. Hai người có quan hệ tình cảm và không muốn qua đêm trong phòng với bạn cùng phòng của Cynthia, nên họ đi tới một nhà trọ để có những giây phút thoải mái cũng nhau mà không sợ bị ai dòm ngó.
Chủ nhà trọ đã nhìn thấy Cynthia khi cô ta bước vào, và hắn ta đã bật những chiếc camera bí mật lên vào đêm đó để quay trộm cô ấy. May mắn là chúng tôi đã tình cờ phát hiện ra những chiếc camera đó khi chúng tôi lục soát căn phòng, và chúng tôi đã thành công trong việc ép buộc người chủ đó phải giao nộp các đoạn phim mà camera quay được đêm hôm đó trong vòng mười ngày.
Một mô tả về những gì các camera quay trộm ghi lại được.
Vài giờ ghi hình đầu tiên chỉ đơn giản là khoảng thời gian thân mật bên nhau giữa Bryan và Cynthia. Cả hai camera ở phòng tắm và phòng ngủ được tua nhanh tới trước một đoạn, cho đến khi bất cứ điều gì khác thường có thể được nhận thấy.
Camera trong phòng tắm thu được một hình bóng nhỏ chập chờn tại một số thời điểm trong lúc cặp đôi làm tình trong phòng ngủ. Có vẻ như cái bóng nhìn thẳng vào camera và từ từ vật chất hóa thành đứa bé gái đã được nhắc đến từ các đêm trước đó, với những vết cắt rạch ngang khuôn mặt. Màn hình camera bị nhiễu trong một thời gian ngắn, và sau đó đứa bé gái được thay thế bằng Terry Greene gần như tại cùng một vị trí đó. Cậu bé có những vết thương trên phần da hở và có máu trên bộ đồ ngủ của mình. Chiếc camera tiếp tục ghi lại hơn bốn lần chuyển đổi từ đứa bé gái sang Terry và ngược lại trong vòng nửa giờ tiếp theo, trước khi màn hình bị nhiễu loạn hoàn toàn trong vài giờ.
Sau đó, Bryan đứng dậy và rời đi để mua bữa tối cho họ. Cynthia đi vào phòng tắm (đó cũng là lúc mà chiếc camera quay trộm trong phòng tắm bật lên trở lại) và bắt đầu nhìn mình trong gương. Cô ta cau mày trong một giây và quay trở lại phòng ngủ để lấy một cái gối. Cô ấy luồn chiếc gối xuống dưới cái áo của mình và loay hoay nghịch với nó cho đến khi cô ấy trông như thể đang mang thai. Sau đó cô ta bắt đầu săm soi vóc dáng và diện mạo của mình trong trường hợp nếu phải mang bầu. Cynthia thở hắt ra và đang quay người định rời đi thì cánh cửa phòng tắm đóng sập lại, nhốt cô ấy bên trong. Cô ta đập cửa và la hét nhưng không có ai tới giúp cả. Camera trong phòng tắm chớp tắt và màn hình chuyển sang màu đen. Camera phòng ngủ cho thấy cái bóng đứng ở phía bên kia cánh cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm vào nó đầy chăm chú.
Vài giờ trôi qua và Bryan trở lại nhà trọ. (Bryan đã bị cảnh sát giữ lại bởi anh ta có mặt tại hiện trường của một vụ tai nạn và đã được yêu cầu ở lại để thẩm vấn.) Anh ta bước tới trước cửa phòng tắm, gõ cửa và không có phản hồi nào. Bryan nhún vai và nằm xuống giường. Cái bóng được nhìn thấy di chuyển về phía chiếc giường trong khi màn hình camera bị nhiễu.
Chiếc camera trong phòng tắm bật lên trở lại. Cynthia đang ở trong bồn tắm, với cánh tay và chân cô ấy bị ghìm giữ. Entity chập chờn, chuyển đổi liên tục giữa Terry và đứa bé gái đang đứng ở góc phòng, nhìn chằm chằm vào cô. Có vẻ như Cynthia đang hét lên, nhưng không có âm thanh nào được camera thu lại, cũng như Bryan không hề nghe thấy tiếng của cô ấy. Terry / đứa bé gái bước tới bồn tắm và dường như nó đang tự kéo căng và giãn dài cơ thể của nó ra. Camera chớp tắt và sau đó Terry / đứa bé gái với cơ thể kéo dài tự mình chui vào và dồn đẩy sâu xuống cổ họng của Cynthia. Thứ đang kìm giữ tay chân Cynthia thả cô ấy ra và cô ta vừa ho vừa đứng lên. Bụng của cô ấy phồng lên tới một kích thước khiến cho cô ấy trông như thể đang mang thai một đứa trẻ rất lớn, và cô ấy có vẻ vô cùng đau đớn.
Sự nhiễu loạn trên màn hình camera phòng ngủ kết thúc, và cánh tay của Bryan được nhìn thấy dần dần biến mất vào trong trần nhà. Đó là lần cuối cùng anh ta được nhìn thấy là còn sống. Trong phòng tắm, Cynthia ôm lấy bụng đầy đau đớn trước khi khuỵu ngã xuống sàn nhà. Hình ảnh đứa bé gái được nhìn thấy đang xé toạc phần bụng của Cynthia bị lẫn với các đợt gia tăng nhiễu loạn và biến dạng trên màn hình. Cái bóng được nhìn thấy đi vào phòng tắm, và những hình ảnh bị bóp méo tràn đầy tất cả các cảnh quay sau đó. Camera trở lại bình thường vào sáng hôm sau, cho thấy người dọn phòng đang làm sạch căn hộ và tất cả các tài sản của cặp đôi cùng máu me / nội tạng đã biến mất.
Kết thúc bản mô tả đoạn video.
Trong lúc xem hai đoạn video ở trên, tôi biết rằng một cái gì đó nằm ngoài khả năng nhận thức của tôi đang diễn ra. Với hai ngày đầu tiên, thường thì tôi sẽ giải thích là do ma túy hay ảo giác, nhưng tôi đã thấy các đoạn phim. Tôi đã nhìn thấy những con quái vật và chúng đáng sợ như là địa ngục vậy. Tôi đã nói chuyện này với cấp trên của mình và ông ấy đã liên lạc với các anh.
Phần đầu của Hồ sơ số 11 kết thúc ở đây.
----------------------------------------
Tôi đã trở lại, NoSleep. Tôi muốn đề cập đến một vài người mà tôi đã gặp phải những chuyện bực mình liên quan tới họ như tìm kiếm việc làm và những thứ linh tinh khác. Uhm, toàn bộ những chuyện như thế còn tệ hơn một ngàn lần so với một chuyến thăm viếng bất ngờ của gia đình vào ngày sinh nhật của tôi, một việc vốn không phải là tồi tệ ngoại trừ trường hợp họ sử dụng nhà của tôi thoải mái như nhà của họ và rồi quyết định ở lại. Sau đó, cả hai chiếc xe của tôi đều bị hỏng, và nhiều chuyện kinh khủng hơn, tồi tệ hơn nữa đã xảy ra, vv và vv. Phần lớn tất cả những chuyện đó đã được giải quyết, và chúng ta lại gặp mặt tại đây.
Về phía tôi thì không có chuyện gì siêu nhiên xảy ra cả. Cuộc sống vẫn tiếp tục bình thường như nó có thể, sau những căng thẳng và tất cả các rắc rối đó. Hồ sơ này đã tiêu tốn của tôi một khoảng thời gian dường như là bất tận để hoàn thành, nhưng tôi đã tập trung type nó ra trong bốn ngày đầu tiên của chuỗi mười ngày. Tôi sẽ ngay lập tức bắt đầu làm việc trong sáu ngày còn lại và hy vọng là có thể tải lên Hồ sơ số 11.2 vào ngày mai. Được vậy thì Hồ sơ số 11 sẽ hoàn thành và chúng ta có thể tiếp tục.
Ngoài ra thì chúng ta còn có một Case File Wiki nữa. Nó vẫn còn đang được xây dựng, vì vậy chúng tôi đang chào đón mọi sự giúp đỡ.
Bảo trọng, NoSleep, và nhớ rằng tôi chắc chắn sẽ theo tới cùng chuyện này. Chừng nào còn sống, tôi sẽ luôn ở đây để làm sáng tỏ các hồ sơ.
-Secrets
************************************
Phần chữ màu xám là chú thích của người dịch
Tên dịch giả: Binzo
Nguồn: reddit
Link toàn bộ series:Full series
[Series] Hồ sơ của Tổ chức 440 (O440): Hồ sơ số 11.1: Căn phòng số 184
Reviewed by genen
on
tháng 9 03, 2015
Rating:
Không có nhận xét nào: