Những bài hát bài thơ kinh dị
Đây là bài "Sám hồn khúc", một trong ba bài hát bị nguyền rủa, hay còn gọi là bài hát của quỷ. Hai bài còn lại là "Đôi mắt thứ mười ba" và "Ngày chủ nhật đen tối". Ba bài hát này đều bị cấm trên toàn thế giới vì người nghe không chịu nổi giai điệu đau buồn của nó và rất nhiều người đã tự sát sau khi nghe. Trong ba bài hát này, bài Sám Hồn khúc và Đôi mắt thứ mười ba đã bị cấm tuyệt đối, không còn ai biết giai điệu của nó thế nào. Còn bài Ngày chủ nhật đen tối (Gloomy Sunday) chỉ bị cấm 10 năm rồi lại được cho phép biểu diễn bình thường, có thể tìm thấy bài hát này trên Youtube (Một trong những phiên bản của bài hát này đã được người dịch giới thiệu ở cuối chương 14).
Về bài "Sám hồn khúc", đây là bài hát do một tác giả người Mỹ viết, sau khi viết xong tác giả đã nổ súng tự tử. Vốn "Sám hồn khúc" là một bài hát sám hối nhưng nghe nói đã bị cấm và bị gọi là "Ác ma khúc" sau khi có hàng ngàn người tự sát vì nó:
"Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Một cảnh tượng tan hoang với những âm hồn phóng đãng ca hát
Cây hương thảo màu đen vươn những cành dây leo uốn lượn
Linh hồn nhìn quanh, tín ngưỡng ánh trăng màu máu
Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Nữ vương hút máu tóc dài đẩy cánh cửa sổ phủ đầy bụi ra
Bóng cành cây khô in lên khuôn mặt thanh thuần như thiếu nữ của nàng
Tiếng ca ai oán của nàng hòa lẫn với tiếng hát của vong linh
Người yêu dấu ơi, có phải người còn nhớ hình dáng ta
Buổi tối ta được an táng có phải người vẫn đau buồn
Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Nói xa có một pho tượng cụt tay đang đứng
Đó là phương hướng được nữ thần chỉ thị
Những bông hoa nhỏ nở bên cạnh nàng, đó là thiên đường
Phía trước có một vực sâu, dòng suối nhỏ chảy róc rách
Nước sông như máu tươi tưới tắm cho khát vọng uống máu
Đó là món súp đã biến chất được đựng trong bát canh của nữ vương
Nàng sẽ ngắt đứt đóa hoa rồi hỏi nó có đau đớn hay không
Người yêu nơi phương xa, có phải người còn nhớ dáng hình ta
Lúc máu ta chảy không ngừng có phải người vẫn đau buồn
Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Mặt trời và mặt trăng vẫn thay nhau xuất hiện, ta lại chỉ có thể nhìn thấy mặt trăng
Mặt trăng có mùi làm người ta mê muội, màu đỏ nồng nặc và hương thơm trắng bạc
Nữ vương khẽ ngâm nga, bông hoa bị ngắt nằm bên cạnh chân nàng
Chúng thích nơi lạnh lẽo, trốn ở bên cạnh cây khô dưới vực sâu
Để hằng đêm tĩnh mịch được nghe tiếng vang bí ẩn của máu dưới lòng đất
Chúng thích hát những điệu hát kỳ lạ, bằng tiếng ca giống như tử linh
Hát về ảo vọng trả thù hay về sự tuyệt vọng thê lương
Người yêu đã đi xa, có phải người còn nhớ dáng hình ta
Khi ta nhìn tang lễ của ta, vì sao ta không tìm được ánh mắt người
Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Hoa ở đó đều giống nhau, đều đang lẳng lặng sinh trưởng
Nếu không có ánh trăng yên tĩnh, tại sao lại râm mát như thế
Bãi cỏ mục nát tỏa ra mùi thối rữa thơm dịu
Những tinh linh (Elf) xinh đẹp đang bí mật rong chơi trong cung điện
Các nàng cũng đang tưởng niệm ai mang hồi ức đau thương
Dây mây xanh ngát quấn quanh che giấu dục vọng báo thù
Chờ đợi đến ngày được nhấm nháp bát súp có mùi như máu
Người ta yêu nhất, có phải người cũng giống ta
Chờ đợi khi tình yêu đến, chúng ta được mai táng cùng nhau
Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Tính mạng tùy ý sinh trưởng, nhìn thấy vô tận đau thương
Những đóa hoa cúi đầu ca hát, ca hát chủ trương bất tử
Nơi nào có hoa Mạn Sa Châu nhất định có hồi ức nở ra
Bóng lưng thiếu niên đi xa khảm vào viền mắt rưng rưng
Tình yêu không có người chúc phúc sẽ không vì vậy diệt vong
Có người lựa chọn hèn nhát, có người quyết định kiên cường
Dòng sông màu lam u sầu có thể rửa sạch quá vãng hay không
Ước định mãi mãi có thể có người giữ vững không quên hay không
Những lí do yếu ớt và sự miễn cưỡng bóp chết một đóa hoa đẹp đẽ
Sự đẹp đẽ đó héo rũ trong chờ đợi, biến thành đau thương, biến thành căm hận, biến thành khát vọng đẫm máu.
Ta phải tìm được hắn, bất kể bộ dáng hắn đã thay đổi hay chưa
Ta sẽ nhớ ánh mắt hắn từng sáng trong như vậy
Ta sẽ nhớ lời thề của hắn từng vang lên như vậy
Ta sẽ nhớ sự phản bội của hắn từng khiến ta tuyệt vọng rời đi
Hắn đã rời khỏi bàn tay dịu dàng lạnh buốt của ta
Hắn sẽ hạnh phúc vì không còn ta ngăn cản
Ta trở lại nơi thuộc về ta lần nữa
Bởi vì yêu, ta từ bỏ chính mình, lại một lần rong chơi một mình trong tăm tối
Nữ vương đáng thương cũng giống như bông hoa của nàng
Cuối cùng lựa chọn một mình uống hết bát súp như máu đó
Người thân yêu ơi, bất kể người đi đến phương nào
Mong người có lúc nhớ rằng mình từng có một cô dâu xinh đẹp
Trong nháy mắt chuyển vào phần mộ, tình yêu đã đồng nghĩa với tiêu vong
Tất cả tiếng khóc than đều là người còn sống tự mình sầu não".
Về bài "Sám hồn khúc", đây là bài hát do một tác giả người Mỹ viết, sau khi viết xong tác giả đã nổ súng tự tử. Vốn "Sám hồn khúc" là một bài hát sám hối nhưng nghe nói đã bị cấm và bị gọi là "Ác ma khúc" sau khi có hàng ngàn người tự sát vì nó:
"Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Một cảnh tượng tan hoang với những âm hồn phóng đãng ca hát
Cây hương thảo màu đen vươn những cành dây leo uốn lượn
Linh hồn nhìn quanh, tín ngưỡng ánh trăng màu máu
Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Nữ vương hút máu tóc dài đẩy cánh cửa sổ phủ đầy bụi ra
Bóng cành cây khô in lên khuôn mặt thanh thuần như thiếu nữ của nàng
Tiếng ca ai oán của nàng hòa lẫn với tiếng hát của vong linh
Người yêu dấu ơi, có phải người còn nhớ hình dáng ta
Buổi tối ta được an táng có phải người vẫn đau buồn
Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Nói xa có một pho tượng cụt tay đang đứng
Đó là phương hướng được nữ thần chỉ thị
Những bông hoa nhỏ nở bên cạnh nàng, đó là thiên đường
Phía trước có một vực sâu, dòng suối nhỏ chảy róc rách
Nước sông như máu tươi tưới tắm cho khát vọng uống máu
Đó là món súp đã biến chất được đựng trong bát canh của nữ vương
Nàng sẽ ngắt đứt đóa hoa rồi hỏi nó có đau đớn hay không
Người yêu nơi phương xa, có phải người còn nhớ dáng hình ta
Lúc máu ta chảy không ngừng có phải người vẫn đau buồn
Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Mặt trời và mặt trăng vẫn thay nhau xuất hiện, ta lại chỉ có thể nhìn thấy mặt trăng
Mặt trăng có mùi làm người ta mê muội, màu đỏ nồng nặc và hương thơm trắng bạc
Nữ vương khẽ ngâm nga, bông hoa bị ngắt nằm bên cạnh chân nàng
Chúng thích nơi lạnh lẽo, trốn ở bên cạnh cây khô dưới vực sâu
Để hằng đêm tĩnh mịch được nghe tiếng vang bí ẩn của máu dưới lòng đất
Chúng thích hát những điệu hát kỳ lạ, bằng tiếng ca giống như tử linh
Hát về ảo vọng trả thù hay về sự tuyệt vọng thê lương
Người yêu đã đi xa, có phải người còn nhớ dáng hình ta
Khi ta nhìn tang lễ của ta, vì sao ta không tìm được ánh mắt người
Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Hoa ở đó đều giống nhau, đều đang lẳng lặng sinh trưởng
Nếu không có ánh trăng yên tĩnh, tại sao lại râm mát như thế
Bãi cỏ mục nát tỏa ra mùi thối rữa thơm dịu
Những tinh linh (Elf) xinh đẹp đang bí mật rong chơi trong cung điện
Các nàng cũng đang tưởng niệm ai mang hồi ức đau thương
Dây mây xanh ngát quấn quanh che giấu dục vọng báo thù
Chờ đợi đến ngày được nhấm nháp bát súp có mùi như máu
Người ta yêu nhất, có phải người cũng giống ta
Chờ đợi khi tình yêu đến, chúng ta được mai táng cùng nhau
Ngửi mùi máu thơm ta tìm được cung điện an hồn
Tính mạng tùy ý sinh trưởng, nhìn thấy vô tận đau thương
Những đóa hoa cúi đầu ca hát, ca hát chủ trương bất tử
Nơi nào có hoa Mạn Sa Châu nhất định có hồi ức nở ra
Bóng lưng thiếu niên đi xa khảm vào viền mắt rưng rưng
Tình yêu không có người chúc phúc sẽ không vì vậy diệt vong
Có người lựa chọn hèn nhát, có người quyết định kiên cường
Dòng sông màu lam u sầu có thể rửa sạch quá vãng hay không
Ước định mãi mãi có thể có người giữ vững không quên hay không
Những lí do yếu ớt và sự miễn cưỡng bóp chết một đóa hoa đẹp đẽ
Sự đẹp đẽ đó héo rũ trong chờ đợi, biến thành đau thương, biến thành căm hận, biến thành khát vọng đẫm máu.
Ta phải tìm được hắn, bất kể bộ dáng hắn đã thay đổi hay chưa
Ta sẽ nhớ ánh mắt hắn từng sáng trong như vậy
Ta sẽ nhớ lời thề của hắn từng vang lên như vậy
Ta sẽ nhớ sự phản bội của hắn từng khiến ta tuyệt vọng rời đi
Hắn đã rời khỏi bàn tay dịu dàng lạnh buốt của ta
Hắn sẽ hạnh phúc vì không còn ta ngăn cản
Ta trở lại nơi thuộc về ta lần nữa
Bởi vì yêu, ta từ bỏ chính mình, lại một lần rong chơi một mình trong tăm tối
Nữ vương đáng thương cũng giống như bông hoa của nàng
Cuối cùng lựa chọn một mình uống hết bát súp như máu đó
Người thân yêu ơi, bất kể người đi đến phương nào
Mong người có lúc nhớ rằng mình từng có một cô dâu xinh đẹp
Trong nháy mắt chuyển vào phần mộ, tình yêu đã đồng nghĩa với tiêu vong
Tất cả tiếng khóc than đều là người còn sống tự mình sầu não".
Văn tế thập loại chúng sinh
của Nguyễn Du
của Nguyễn Du
Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt,
Toát hơi may lạnh buốt xương khô
Não ngườI thay buổi chiều thu,
Ngàn lau nhuốm bạc lá ngô rụng vàng…
Đường bạch dương bóng chiều man mác,
Dịp đường lê lác đác mưa sa
Lòng nào lòng chẳng thiết tha
Cõi dương còn thế nữa là cõi âm.
Trong trường dạ tối tăm trời đất,
Có khôn thiêng phảng phất u minh…
Thương thay thập loại chúng sinh
Hồn đơn phách chiếc lênh đênh quê người
Hương lửa đã không nơi nương tựa
Hồn mồ côi lần lữa bấy niên…
Còn chi ai khá ai hèn
Còn chi mà nói ai hèn ai ngu!
Tiết đầu thu lập đàn giải thoát
Nước tĩnh đàn sái hạt dương chi
Muôn nhờ đức Phật từ bi
Giải oan cứu khổ độ về tây phương.
Cũng có kẻ tính đường kiêu hãnh
Chí những lăm cất gámh non sông
Nói chi những buổi tranh hùng
Tưởng khi thế khuất vận cùng mà đau!
Bỗng phút đâu mưa sa ngói lở
Khôn đem mình làm đứa thất phu
Giàu sang càng nặng oán thù
Máu tươi lai láng xương khô rụng rời
Đoàn vô tự lạc loài nheo nhóc,
Quỷ không đầu đứng khóc đêm mưa
Cho hay thành bại là cơ
Mà cô hồn biết bao giờ cho tan.
Cũng có kẻ màn lan trướng huệ
Những cậy mình cung quế Hằng Nga,
Một phen thay đổi sơn hà,
Mảnh thân chiếc lá biết là về đâu?
Trên lầu cao dưới dòng nườc chảy
Phận đã đành trâm gãy bình rơi
Khi sao đông đúc vui cười
Mà khi nhắm mắt không người nhặt xương.
Đau đớn nhẽ không hương không khói
Hồn ngẩn ngơ dòng suối rừng sim.
Thương thay chân yếu tay mềm
Càng năm càng héo một đêm một dài.
Kìa những kẻ mũ cao áo rộng,
Ngọn bút son thác sống ở tay
Kinh luân găm một túi đầy
Đã đêm Quản Cát lại ngày Y Chu.
Thịnh mãn lắm, oán thù càng lắm,
Trăm loài ma mồ nấm chung quanh
Ngàn vàng khôn đổi được mình
Lầu ca viện hát tan tành còn đâu?
Kẻ thân thích vắng sau vắng trước
Biết lấy ai bát nước nén nhang?
Cô hồn thất thểu dọc ngang
Nặng oan khôn lẽ tìm đường hóa sinh?
Kìa những kẻ bài binh bố trận
Đổi mình vào cướp ấn nguyên nhung
Gió mưa sấm sét đùng đùng
Phơi thây trăm họ nên công một người.
Khi thất thế tên rơi đạn lạc
Bãi sa trường thịt nát máu rơi
Mênh mông góc bể chân trời
Nắm xương vô chủ biết rơi chốn nào?
Trời thăm thẳm mưa gào gió thét
Khí âm huyền mờ mịt trước sau
Ngàn mây nội cỏ rầu rầu,
Nào đâu điếu tế, nào đâu chưng thường?
Cũng có kẻ tính đường trí phú
Mình làm mình nhịn ngủ kém ăn
Ruột rà không kẻ chí thân
Dẫu làm nên để dành phần cho ai?
Khi nằm xuống không người nhắn nhủ
Của phù vân dẫu có như không
Sống thời tiền chảy bạc ròng
Thác không đem được một đồng nào đi.
Khóc ma mướn, thương gì hàng xóm
Hòm gỗ đa bó đóm đưa đêm
Ngẩn ngơ trong quảng đồng chiêm
Nén hương giọt nước biết tìm vào đâu?
Cũng có kẻ rắp cầu chữ qúy
Dẫn mình vào thành thị lân la
Mấy thu lìa cửa lìa nhà
Văn chương đã chắc đâu mà trí thân.
Dọc hàng quán gặp tuần mưa nắng
Vợ con nào nuôi nấng khem kiêng
Vội vàng liệm sấp chôn nghiêng
Anh em thiên hạ láng giềng người dưng
Bóng phần tử xa chừng hương khúc
Bãi tha ma kẻ dọc người ngang
Cô hồn nhờ gửi tha phương
Gió trăng hiu hắt lửa huơng lạnh lùng.
Cũng có kẻ vào sông ra bể,
Cánh buồm mây chạy xế gió đông
Gặp cơn giông tố giữa dòng
Đem thân chôn rấp vào lòng kình nghê.
Cũng có kẻ đi về buôn bán
Đòn gánh tre chín dạn hai vai
Gặp cơn mưa nắng giữa trời
Hồn đường phách sá lạc loài nơi nao?
Cũng có kẻ mắc vào khóa lính
Bỏ cửa nhà gồng gánh việc quan
Nước khe cơm vắt gian nan
Dãi dầu nghìn dặm lầm than một đời
Buổi chiến trận mạng người như rác
Phận đã đành đạn lạc tên rơi
Lập lòe ngọn lửa ma trơi
Tiếng oan văng vẳng tối trời càng thương!
Cũng có kẻ lỡ làng một kiếp
Liều tuổi xanh buôn nguyệt bán hoa
Ngẩn ngơ khi trở về già
Ai chồng con tá biết là cậy ai?
Sống đã chịu một đời phiền não
Thác lại nhờ hớp cháo lá đạ
Đau đớn thay phận đàn bà,
Kiếp sinh ra thế biết là tại đâu?
Cũng có kẻ nằm cầu gối đất
Dõi tháng ngày hành khất ngược xuôi
Thương thay cũng một kiếp người
Sống nhờ hàng xứ chết vùi đường quan.
Cũng có kẻ mắc oan tù rạc
Gửi mình vào chiếu rách một manh
Nắm xương chôn rấp góc thành
Kiếp nào cỡi được oan tình ấy đi?
Kìa những kẻ tiểu nhi tấm bé
Lỗi giờ sinh lìa mẹ lìa cha
Lấy ai bồng bế xót xa
U ơ tiếng khóc thiết tha nỗi lòng.
Kìa những kẻ chìm sông lạc suối
Cũng có người sẩy cối sa cây
Có người leo giếng đứt dây
Người trôi nước lũ kẻ lây lửa thành.
Người thì mắc sơn tinh thủy quái
Người thì sa nanh sói ngà voi
Có người hay đẻ không nuôi
Có người sa sẩy có người khốn thương.
Gặp phải lúc đi đường lỡ bước
Cầu Nại Hà kẻ trước người sau
Mỗi người một nghiệp khác nhau
Hồn xiêu phách lạc biết đâu bây giờ?
Hoặc là ẩn ngang bờ dọc bụi
Hoặc là nương ngọn suối chân mây
Hoặc là điếm cỏ bóng cây
Hoặc là quán nọ cầu này bơ vơ
Hoặc là nương thần từ Phật tự
Hoặc là nhờ đầu chợ cuối sông
Hoặc là trong quãng đồng không
Hoặc nơi gò đống hoặc vùng lau tre
Sống đã chịu một bề thảm thiết
Ruột héo khô dạ rét căm căm
Dãi dầu trong mấy mươi năm
Thở than dưới đất ăn nằm trên sương
Nghe gà gáy tìm đường lánh ẩn
Tắt mặt trời lẩn thẩn tìm ra
Lôi thôi bồng trẻ dắt già
Có khôn thiêng nhẽ lại mà nghe kinh.
Nhờ phép Phật siêu sinh tịnh độ
Phóng hào quang cứu khổ độ u
Rắp hòa tứ hải quần chu
Não phiền trút sạch oán thù rửa không.
Nhờ đức Phật thần thông quảng đại
Chuyển pháp luân tam giới thập phương
Nhơn nhơn Tiêu Diện đại vương
Linh kỳ một lá dẫn đường chúng sinh.
Nhờ phép Phật uy linh dũng mãnh
Trong giấc mê khua tỉnh chiêm bao
Mười loài là những loài nào?
Gái trai già trẻ đều vào nghe kinh.
Kiếp phù sinh như hình như ảnh
Có chữ rằng:”Vạn cảnh giai không”
Ai ơi lấy Phật làm lòng
Tự nhiên siêu thoát khỏi trong luân hồi.
Đàn chẩn tế vâng lời Phật giáo
Của có khi bát cháo nén nhang
Gọi là manh áo thoi vàng
Giúp cho làm của ăn đường thăng thiên.
Ai đến đây dưới trên ngồi lại
Của làm duyên chớ ngại bao nhiêụ
Phép thiên biến ít thành nhiều
Trên nhờ Tôn Giả chia đều chúng sanh.
Phật hữu tình từ bi phổ độ
Chớ ngại rằng có có không không.
Nam mô chư Phật, Pháp, Tăng
Độ cho nhất thiết siêu thăng thượng đài
Tiếp theo là lời việt của bài Gloomy Sunday
Dịch sang tiếng Việt( verson 1):
Một ngày chủ nhật thật tối tăm
Thời gian trôi qua tôi, như là một chiếc bóng
Tôi sống với
Hàng vạn
Cánh hoa trắng bé xinh
Nhưng chẳng khi nào thức tỉnh được em
Đó không phải là nơi
Em đã bị sự muộn phiền xâm chiếm
Những thiên thần, sao không bao giờ nghĩ
Sẽ mang em trở lại cho tôi
Họ có giận dữ không
Khi biết
Tôi ước ao được hoà quyện vào em?
Một ngày chủ nhật đầy chán chường
Một ngày chủ nhật mang sắc màu xam xám
Như bóng tối vô tận quanh tôi
Tôi và nhịp đập của con tim
Đã đồng ý chấm dứt ngay điều ấy
Để thắp lên ngọn nến
Cùng những lời nguyện cầu cho em
Nhưng đừng làm họ khóc
Hãy bảo họ
Tôi rất vui
Không một giấc mơ nào dành cho cái chết
Bởi chỉ trong cái chết
Tôi mới có thể gần gũi bên em
Em hãy nhớ
Những hơi thở cuối cùng này
Tôi dành để chúc phúc lành...cho em!
Một ngày chủ nhật đầy u sầu...
Mơ thôi em, tất cả chỉ là mơ
Tôi bừng dậy và dường như nghe thấy
Em ngủ sâu trong trái tim này
Thật sâu
Em yêu, tôi mong lắm
Giấc mơ tôi không lai vãng gần em nữa
Tim tôi thổn thức
Bởi tôi rất cần em...
Một ngày chủ nhật buồn
Then came a Sunday
When you came to find me
They bore me to church
And I left you behind me
My eyes could not see
What I wanted to love me
The earth and the flowers
Are forever above me
The bell tolled for me
And the wind whispered, "Never!"
But you I have loved
And I''ll bless you forever
Last of all Sundays
Dịch sang tiếng Việt( verson 1):
Một ngày chủ nhật thật tối tăm
Thời gian trôi qua tôi, như là một chiếc bóng
Tôi sống với
Hàng vạn
Cánh hoa trắng bé xinh
Nhưng chẳng khi nào thức tỉnh được em
Đó không phải là nơi
Em đã bị sự muộn phiền xâm chiếm
Những thiên thần, sao không bao giờ nghĩ
Sẽ mang em trở lại cho tôi
Họ có giận dữ không
Khi biết
Tôi ước ao được hoà quyện vào em?
Một ngày chủ nhật đầy chán chường
Một ngày chủ nhật mang sắc màu xam xám
Như bóng tối vô tận quanh tôi
Tôi và nhịp đập của con tim
Đã đồng ý chấm dứt ngay điều ấy
Để thắp lên ngọn nến
Cùng những lời nguyện cầu cho em
Nhưng đừng làm họ khóc
Hãy bảo họ
Tôi rất vui
Không một giấc mơ nào dành cho cái chết
Bởi chỉ trong cái chết
Tôi mới có thể gần gũi bên em
Em hãy nhớ
Những hơi thở cuối cùng này
Tôi dành để chúc phúc lành...cho em!
Một ngày chủ nhật đầy u sầu...
Mơ thôi em, tất cả chỉ là mơ
Tôi bừng dậy và dường như nghe thấy
Em ngủ sâu trong trái tim này
Thật sâu
Em yêu, tôi mong lắm
Giấc mơ tôi không lai vãng gần em nữa
Tim tôi thổn thức
Bởi tôi rất cần em...
Một ngày chủ nhật buồn
Then came a Sunday
When you came to find me
They bore me to church
And I left you behind me
My eyes could not see
What I wanted to love me
The earth and the flowers
Are forever above me
The bell tolled for me
And the wind whispered, "Never!"
But you I have loved
And I''ll bless you forever
Last of all Sundays
Chiếc gối
Có một vùng đất mang tên vương quốc giấc mơ
Có một vùng đất mang tên vương quốc giấc mơ
Nơi những đứa trẻ trôi dạt đến sau khi đếm đám cừu cửa chúng
Nơi được cai trị bởi chăn, gối và giường
Những thứ vốn đem đến ước mơ cho từng đứa bé
Nhưng ở vùng đất của niềm vui và hạnh phúc
Có một chiếc gối hỏng
Thứ bị nhồi bởi những điều sai trái, xấu xa
Và do nó, chúng ta có bài ca u ám này.
Một ngày nọ, chiếc gối cáu kỉnh trở nên điên loạn
Nó muốn làm điều ác
Nó đã nghĩ ra một kế hoạc xấu xa, tàn độc
Nó đi đến nhà của Gabby Furman nghèo khổ
Nó ngồi trên giường, chờ con mồi đến
Cô bé trở về, nằm ngủ như thường lệ
Và bắt đầu lạc vào cơn mơ
Nó nghĩ nó không còn gì để mất
Thế là, thay vì dỗ dành đứa bé tóc vàng
Nó để mình điên lên và bắt đầu nhe răng
Nó há miệng
Và kẹp đầu cô bé giữa những chiếc răng
Cô gái nhỏ bé tội nghiệp
Đã tỉnh giấc và hét lên thất thanh
Để rồi nhận ra đây không phải cơn ác mộng
Em vẫy vùng, cố thoát khỏi cái miệng nó
Nhưng gối nham hiểm đã cắn một nhát
Đầu của bé lặng lẽ rơi
Tiếng gào thét im bặt, màn đêm trở về u tịch
Gối bỏ đi, cười man dại
Cái chết của cô bé làm nó thoả mãn
Nó vẫn tiếp tục làm như thế
Ám ảnh giấc mơ của những đứa trẻ
Hỡi các cô cậu bé, hãy cẩn thận với cái gối của mình
Vì đây là câu chuyện có thật, về chiếc gối ăn thịt người
Trước khi ngủ, nhớ kiểm tra gối nhé !
Nguồn: Creepypasta.com
Nước mắt em chảy vì anh
Sao lại có màu, đỏ thẫm của máu
Anh đem con tim em đi
Rồi để bơ vơ trong nỗi tuyệt vọng
Nhìn anh đi cùng với ai
Lòng căm thù trào dâng với đớn đau
Tay em sẽ nhuốm dòng máu
Từ chính con tim anh chảy ra
Để anh phải biết một sự thật
Sai lầm khi bỏ rơi em, em săn sàng cho tất cả
Chỉ được tình yêu, chết chẳng từ
Đôi tay thèm khát đưa lên cổ anh
Vặn từng cơn nghe tiếng xương gãy
Chỉ có thế anh sẽ mãi là của em
Chẳng ai cướp anh sủa em nữa rồi
Máu, nước mắt sẽ cuốn trôi em và anh!
Máu tràn lan lòng căm hận
Đôi mắt mù loà, dò dẫm trong nước
Con tim khát máu vẫn khát
Người đã rời ta đến với ai rồi
Máu pha lẫn với nước mắt
Chàng sẽ hối hận, với dòng máu chảy
Quả tim tan nát từng mảnh
Làm sao giảm bớt, nỗi đau cấu xé
Chỉ có dòng máu của chàng
Và quả tim còn nóng hổi
Ta sẽ chết cùng với tình yêu của ta
Đau đớn, tuyệt vọng, khóc thầm
Trái tim ta không thể chịu đựng nữa
Ta phải làm sao để xoa dịu
Trước mắt ta là một màu đen u tối
Kiệt sức, gục ngã, lạnh lẽo
Ta đã thiếp đi trong cơn ác mộng
Người ta yêu đã phản bội ta
Bừng giấc ta đã biết điều gì làm ta đau
.............
Em cuối cùng lại được gặp anh
Anh phải chịu nỗi đau mà anh gieo
Từng giọt máu anh phải rơi
Từng giọt lệ hối hận phải chảy
Anh gào thét van xin, em không mắc lừa nữa
Khoét nhẹ lên con mắt của anh
Nghe tiếng gào thét lòng em khoan khoái
Đến con mắt bên kia anh sẽ mù, như em đã từng sống trong bóng tối
Nhát dao nhỏ trên tay anh, anh sẽ chết từ từ
Em sẽ nhìn anh đau đớn, như anh đã làm với em
Cứ để cho máu chảy, để xoa dịu cơn đau tim em
Anh vẫn còn giãy dụa, tại sao anh không yêu em
Để bây giờ anh lại đau đớn
Thêm nhát dao trên cổ anh, dòng máu tươi ứa trào
Em cười man dại vì mãn nguyện
Trái tim anh đập nhanh thế?
Em sẽ lấy nó ra xem
Mổ ngực ra anh em sẽ biết, anh thực sự yêu ai
Tim anh vẫn còn đập trên tay em, nhưng sao trông thật yếu ớt
Tại sao anh lại cười, tại sao anh lại cười trước khi gục ngã?
Nhìn đôi mắt đã bị khoét mất tròng của anh
Máu của anh đã xoa dịu, nhưng đôi mắt này lại làm em đau đớn
Em lại thương lại nhớ, anh đã chết nhưng em vẫn chưa mãn nguyện
Em sẽ tiếp tục yêu anh, đến với anh bằng cái chết
Hãy đợi em
Sao lại có màu, đỏ thẫm của máu
Anh đem con tim em đi
Rồi để bơ vơ trong nỗi tuyệt vọng
Nhìn anh đi cùng với ai
Lòng căm thù trào dâng với đớn đau
Tay em sẽ nhuốm dòng máu
Từ chính con tim anh chảy ra
Để anh phải biết một sự thật
Sai lầm khi bỏ rơi em, em săn sàng cho tất cả
Chỉ được tình yêu, chết chẳng từ
Đôi tay thèm khát đưa lên cổ anh
Vặn từng cơn nghe tiếng xương gãy
Chỉ có thế anh sẽ mãi là của em
Chẳng ai cướp anh sủa em nữa rồi
Máu, nước mắt sẽ cuốn trôi em và anh!
Máu tràn lan lòng căm hận
Đôi mắt mù loà, dò dẫm trong nước
Con tim khát máu vẫn khát
Người đã rời ta đến với ai rồi
Máu pha lẫn với nước mắt
Chàng sẽ hối hận, với dòng máu chảy
Quả tim tan nát từng mảnh
Làm sao giảm bớt, nỗi đau cấu xé
Chỉ có dòng máu của chàng
Và quả tim còn nóng hổi
Ta sẽ chết cùng với tình yêu của ta
Đau đớn, tuyệt vọng, khóc thầm
Trái tim ta không thể chịu đựng nữa
Ta phải làm sao để xoa dịu
Trước mắt ta là một màu đen u tối
Kiệt sức, gục ngã, lạnh lẽo
Ta đã thiếp đi trong cơn ác mộng
Người ta yêu đã phản bội ta
Bừng giấc ta đã biết điều gì làm ta đau
.............
Em cuối cùng lại được gặp anh
Anh phải chịu nỗi đau mà anh gieo
Từng giọt máu anh phải rơi
Từng giọt lệ hối hận phải chảy
Anh gào thét van xin, em không mắc lừa nữa
Khoét nhẹ lên con mắt của anh
Nghe tiếng gào thét lòng em khoan khoái
Đến con mắt bên kia anh sẽ mù, như em đã từng sống trong bóng tối
Nhát dao nhỏ trên tay anh, anh sẽ chết từ từ
Em sẽ nhìn anh đau đớn, như anh đã làm với em
Cứ để cho máu chảy, để xoa dịu cơn đau tim em
Anh vẫn còn giãy dụa, tại sao anh không yêu em
Để bây giờ anh lại đau đớn
Thêm nhát dao trên cổ anh, dòng máu tươi ứa trào
Em cười man dại vì mãn nguyện
Trái tim anh đập nhanh thế?
Em sẽ lấy nó ra xem
Mổ ngực ra anh em sẽ biết, anh thực sự yêu ai
Tim anh vẫn còn đập trên tay em, nhưng sao trông thật yếu ớt
Tại sao anh lại cười, tại sao anh lại cười trước khi gục ngã?
Nhìn đôi mắt đã bị khoét mất tròng của anh
Máu của anh đã xoa dịu, nhưng đôi mắt này lại làm em đau đớn
Em lại thương lại nhớ, anh đã chết nhưng em vẫn chưa mãn nguyện
Em sẽ tiếp tục yêu anh, đến với anh bằng cái chết
Hãy đợi em
Tomino's Hell
Cô chị nôn ra máu, cô em thì phun ra lửa.
Tomino dễ thương thì phun ra trang sức quý giá.
Tomino chết một mình và rơi xuống địa ngục.
Địa ngục, tối tăm, không có hoa.
Có phải chị của Tomino là cán roi đó không?
Số lượng vết sẹo thật đáng lo.
Cứ vung roi và đánh và đập,
Con đường dẫn đến địa ngục chỉ có một lối.
Cầu xin để sự dẫn dắt vào bóng tối của địa ngục vĩnh hằng,
Từ những con cừu vàng, từ những chú sơn ca.
Còn lại bao nhiêu trong túi da?
Chuẩn bị cho cuộc hành trình vô tận vào địa ngục.
Mùa xuân đến với rừng và thung lũng,
Bảy lượt trong thung lũng tối tăm của địa ngục.
Trong lồng là một chú sơn ca, trong giỏ một con cừu,
Trong con mắt của Tomino đáng yêu toàn là nước mắt.
Khóc đi, chim sơn ca, cho khu rừng và cho mưa
Bày tỏ tình yêu của bạn cho em gái mình.
Âm vang tiếng khóc của bạn vang khắp địa ngục,
và một đóa hoa nhuốm máu nở.
Qua bảy ngọn núi và thung lũng của địa ngục,
Tomino đáng yêu đi một mình.
Để chào đón bạn đến với địa ngục,
Ánh sáng le lói của đỉnh núi nhọn chót vót.
Xuyên thủng những thân xác còn tươi,
Như một lời chào từ Tomino dễ thương.
Cô chị nôn ra máu, cô em thì phun ra lửa.
Tomino dễ thương thì phun ra trang sức quý giá.
Tomino chết một mình và rơi xuống địa ngục.
Địa ngục, tối tăm, không có hoa.
Có phải chị của Tomino là cán roi đó không?
Số lượng vết sẹo thật đáng lo.
Cứ vung roi và đánh và đập,
Con đường dẫn đến địa ngục chỉ có một lối.
Cầu xin để sự dẫn dắt vào bóng tối của địa ngục vĩnh hằng,
Từ những con cừu vàng, từ những chú sơn ca.
Còn lại bao nhiêu trong túi da?
Chuẩn bị cho cuộc hành trình vô tận vào địa ngục.
Mùa xuân đến với rừng và thung lũng,
Bảy lượt trong thung lũng tối tăm của địa ngục.
Trong lồng là một chú sơn ca, trong giỏ một con cừu,
Trong con mắt của Tomino đáng yêu toàn là nước mắt.
Khóc đi, chim sơn ca, cho khu rừng và cho mưa
Bày tỏ tình yêu của bạn cho em gái mình.
Âm vang tiếng khóc của bạn vang khắp địa ngục,
và một đóa hoa nhuốm máu nở.
Qua bảy ngọn núi và thung lũng của địa ngục,
Tomino đáng yêu đi một mình.
Để chào đón bạn đến với địa ngục,
Ánh sáng le lói của đỉnh núi nhọn chót vót.
Xuyên thủng những thân xác còn tươi,
Như một lời chào từ Tomino dễ thương.
Con quạ
“… Poe đã viết một bài thơ nổi tiếng mà tất cả chúng ta đều biết, nổi tiếng quá đáng bởi đó không phải là một trong những bài thơ hay nhất của ông: bài Con quạ. Sau đó, trong một cuộc nói chuyện ở Boston, ông đã giải thích quá trình sáng tác bài thơ.
Đầu tiên, ông nhận thấy vai trò quan trọng của điệp khúc, sau đó ông nghĩ đến ngữ âm của tiếng Anh. Ông khẳng định rằng hai âm dễ ngân vang và có hiệu quả nhất của tiếng Anh là “o” và “r”. Thế là ngay lập tức ông tìm ra cụm từ never more, “không bao giờ nữa”. Khởi đầu chỉ có vậy. Sau đó xuất hiện một vấn đề: phải làm sao để hợp lý hóa việc nhắc đi nhắc lại hai từ này, bởi vì nói chung nếu để một người làm việc đó thì không được tự nhiên lắm. Ông tự nhủ không được quá lý trí, và điều đó dẫn ông tới ý tưởng về một con chim biết nói. Ông đã nghĩ tới vẹt, nhưng loài chim này không có được những phẩm chất mà thơ ca đòi hỏi. Thế là ông chọn một con quạ. Nói một cách trung thực, khi đó ông đang đọc cuốn tiểu thuyết của Charles Dickens, Barnaby Rudge, trong đó có chuyện một con quạ. Thế là ông có một con quạ tên làNever more và nó không ngừng nhắc lại tên mình. Đó là tất cả những gì Edgar Poe có lúc ban đầu.
Sau đó ông tự nhủ: sự kiện nào đáng buồn nhất, đau khổ nhất? Chắc chắn đó là cái chết của một cô gái đẹp. Ai sẽ là người đau khổ nhất khi nghe cái tin ấy? Dĩ nhiên, đó là người yêu của nàng. Thế là ông nghĩ tới một chàng trai vừa mất người yêu, người yêu có tên là Leonore, để vần với Never more. Chàng trai khi đó đang ở đâu? Poe suy nghĩ: con quạ màu đen. Màu đen nổi bật nhất trên nền màu gì? Màu trắng. Vậy ta hãy chọn màu trắng của bức tượng, một bức tượng của ai nhỉ? Ta hãy chọn bức tượng của Pallas Athènes. Bức tượng đặt ở đâu? Trong thư viện. Edgar Poe giải thích rằng để bài thơ được thống nhất, cần phải chọn một nơi kín đáo.
Vậy là ông đặt bức tượng Minerve trong thư viện. Chàng trai ngồi một mình trong đó, giữa những quyển sách của chàng và thương khóc người yêu đã chết, so lovesick more. Sau đó con quạ bay vào. Tại sao con quạ lại bay vào? Như ta đều biết, thư viện là một nơi yên tĩnh, vậy cần phải đưa ra một cái gì đó trái ngược: Edgar Poe tưởng tượng ra một trận bão. Đêm giông bão đã ném con quạ vào thư viện.
Chàng trai hỏi tên con quạ, nó kêu lên: never more. Chàng trai đau khổ vật vã, tiếp tục hỏi nhưng nó trả lời tất cả những câu hỏi đó bằng cách lặp đi lặp lại: never more, never more, never more, không bao giờ nữa. Nhưng chàng trai vẫn hỏi, hỏi mãi. Cuối cùng chàng trai nói với con quạ điều mà ta có thể coi là ẩn dụ đầu tiên của bài thơ: Hãy tống khứ cái mỏ của mày ra khỏi trái tim tao rồi cút ra khỏi cửa. Con quạ, (đã trở thành biểu tượng của ký ức, một ký ức – đáng buồn thay – bất tử), con quạ ấy đáp: never more.Chàng trai hiểu rằng chàng đã bị kết án chung thân, rằng trong suốt quãng đời còn lại, quãng đời kỳ ảo còn lại, chàng sẽ phải chuyện trò với con quạ, con quạ chỉ biết khẳng định một điều duy nhất: không bao giờ nữa. Chàng sẽ suốt đời phải đặt cho nó những câu hỏi mà chàng đã biết trước câu trả lời. Nói cách khác, Edgar Poe muốn chúng ta tin rằng ông đã viết một bài thơ lý trí. Nhưng chỉ cần nghiên cứu chủ đề của bài thơ kỹ hơn một chút, chúng ta sẽ nhận thấy rằng điều đó là giả tạo. Edgar Poe hoàn toàn có thể thực hiện được ý tưởng sáng tác một cách duy lý của mình nếu chọn một gã dở hơi hay một người say rượu thay cho con quạ. Khi đó chúng ta sẽ có một bài thơ khác hẳn và khó giải thích hơn.”
(Jorge Luis Borges, Về truyện trinh thám, Ngô Tự Lập dịch)
Một đêm nao lúc giữa đêm buồn thảm, tôi đương ngẫm ngợi mệt lả và rã rời
Trước cuốn sách chẳng còn ai nhớ đến khá lạ kỳ và xưa cũ
Tôi đương gà gật gần như thiếp đi, đột nhiên có tiếng đập vào cửa
Như có ai nhẹ nhàng gõ cửa – gõ vào cửa buồng tôi
“Có khách nào”, tôi khẽ nói, “đập vào cửa buồng” -
Chỉ vậy thôi chẳng có gì hơn nữa
À, tôi nhớ rõ, một đêm tháng chạp lạnh lẽo
Mỗi thanh củi chết dần tro than, đổ hồn bóng của nó lên sàn
Tôi da diết muốn trời mau sáng; – đã hoài công mượn chồng sách
mong ngơi ngớt cơn sầu – nỗi sầu nàng Lenore đã mất
Người trinh nữ rạng ngời hiếm có, được thiên thần gọi tên Lenore
Giờ tên nàng chẳng còn trên đời nữa
Và tiếng lụa xột xoạt mơ hồ buồn bã của từng tấm rèm hồng tía
Làm tôi rùng mình – tràn ngập hồn tôi nỗi khiếp sợ lạ kỳ chưa cảm thấy bao giờ
Để bình tâm tôi lại tự nhủ mình,
“Có vị khách nào đứng ngoài cửa nài nỉ xin vào
Một vị khách muộn màng nào đó, đứng ngoài cửa nài nỉ xin vào” -
Thế thôi, chẳng có gì hơn nữa
Lúc này tôi đã vững tâm hơn, chẳng còn e ngại nữa
“Quý ông hay quý bà”, tôi bảo,” thực lòng xin thứ lỗi
Quả tình tôi đương thiếp ngủ, mà quí vị lại gõ quá nhẹ nhàng
Lại đập quá khẽ khàng – đập cửa buồng tôi
Tôi không dám chắc là đã nghe tiếng gõ” – và đây tôi mở rộng cửa
Ngoài đó đêm đen chẳng có gì hơn nữa
Nhìn sâu vào đêm thẳm, tôi đứng đó thật lâu ngạc nhiên, sợ hãi
Lòng nghi hoặc, mơ những giấc mơ chẳng người trần nào từ trước dám mơ
Nhưng im lặng vẫn hoàn im lặng, và bóng đêm chẳng hé lộ điều gì
Và chỉ một từ được thốt lên, tiếng thì thầm “Lenore!”
Tiếng thì thầm của chính tôi, và lầm rầm nghe vọng lại “Lenore!”
Chỉ vậy thôi chẳng còn gì hơn nữa
Trở lại phòng, cả hồn tôi rực cháy
Rồi tôi lại nghe một tiếng đập, nghe chừng còn mạnh hơn lần trước
“Chắc là”, tôi tự nhủ, “ chắc có gì động ngoài song cửa
Hẵng thử xem ngoài ấy có gì, rồi sẽ tìm ra bí ẩn này
Hẵng cứ bình tâm giây lát, rồi sẽ tìm ra bí ẩn này
Là gió thôi, chẳng có gì hơn nữa
Tôi mở tung cánh cửa, con quạ vung vinh vỗ cánh dồn dập bước vào
Một con quạ bệ vệ, trang nghiêm của những ngày thiêng xưa cũ
Chẳng hề cung kính, không lúc nào dừng lại hay đứng yên
Mà với bộ mặt đài các kiêu kỳ đậu vào phía trên cánh cửa buồng tôi
Đậu trên tượng bán thân thần Pallas, đặt ngay phía trên cánh cửa buồng tôi
Đậu chễm chệ thế thôi, chẳng có gì hơn nữa
Thế rồi với bộ dạng trịnh trọng nghiêm nghị
Con chim màu mun này làm tôi nguôi đi, lòng đương sầu muộn chợt thấy buồn cười
“Cho dù đầu ngươi bị xén trụi lông rồi”, tôi bảo, “nom ngươi chẳng nỗi nào hèn nhát”
Con quạ khủng khiếp và cổ lỗ bay lang thang thoát khỏi bờ Đêm
Cho ta biết quí danh ngươi nơi bờ Đêm địa ngục
Con quạ kêu lên: “Không bao giờ nữa”
Tôi kinh ngạc xiết bao khi nghe con chim lóng ngóng vụng về này phát thành lời rõ thế
Dù câu trả lời khá vô nghĩa – vu vơ
Bởi tôi cũng như bạn không thể tin rằng một ai trên đời này
Có diễm phúc được thấy loài chim hay thú nào trên cánh cửa phòng mình
Nó đậu ngay trên pho tượng phía trên cửa phòng mình
Với một cái tên: “Không bao giờ nữa”
Nhưng con quạ đơn độc đậu trên pho tượng câm lặng ấy,
Chỉ nói mỗi một từ, dường như nó trút cạn cả linh hồn vào đó
Rồi nó chẳng thốt thêm lời nào, lặng yên không động cánh
Cho đến khi tôi khẽ thì thầm: “Bạn bè đã bỏ tôi bay biến đi từ trước -
Và ngày mai nó lại sẽ bỏ tôi, như bao hi vọng đã bay đi từ trước
Lời quạ kêu lên: “Không bao giờ nữa”
Giật mình trước sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng trả lời rất đanh và rõ
Tôi liền bảo: “ Chắc lời nó thốt ra là toàn bộ vốn liếng ngôn từ
Lấy từ một ông chủ bất hạnh mà tai ương tàn khốc
Bám riết theo cho đến khi những bài ca nước mắt
Và những lời ai điếu Niềm Hi Vọng hắn than vãn u buồn trĩu nặng
“Không bao giờ- không bao giờ nữa”
Con quạ cứ thế làm tôi khuây khỏa, tâm hồn đương buồn bã lại muốn mỉm cười
Tôi bèn lê thẳng chiếc ghế nệm tới trước con chim, trước pho tượng bán thân và cánh cửa
Rồi lún ngập trong nhung đệm, tôi miên man tưởng tượng
Nghĩ ngợi con chim quái gở này từ thủa xa xưa -
Con chim ác nghiệt, thô vụng, rùng rợn buồn thảm và quái gở từ thủa xa xưa
Muốn nói gì khi kêu lên “Không bao giờ nữa”
Đến lúc này, tôi đành ngồi ngẫm đoán, không nói một lời với con chim kiêu bạc
Mà đôi mắt rực lửa thiêu đốt tận tâm can
Đến lúc này, ngồi dần dà đoán thêm, đầu nhẹ nhàng ngả trên nhung tím
Nơi ánh đèn hau háu trùm lên
Nhưng chiếc gối bọc nhung tím ánh sáng đèn hau háu trùm lên
Nàng sẽ chẳng ôm ghì được nữa – không bao giờ nữa
Rồi tôi cảm thấy khí trời đậm đặc hơn, đượm mùi thơm từ một lư hương vô hình
Đung đưa trên tay thiên thần mà tiếng chân buông khẽ vang trên thảm
“Thân làm tội đời”, tôi gào lên,” Chúa đã ban cho ngươi và qua những thiên thần này
đã gửi tới cho ngươi niềm khuây khỏa – niềm khuây khoả và rượu giải sầu để lãng quên Lenore.”
Hãy uống, hãy uống đi chút rượu giải sầu này và quên đi nàng Lenore đã mất
Con quạ kêu: “Không bao giờ nữa”
“Kẻ báo điềm kia!” – Tôi bảo. – “ Đồ tai ác kia! Ngươi lặng thinh là chim hay là quỷ”.
Quỷ cám dỗ phái ngươi đến, hay bão táp quăng ngươi dạt vào bến bờ này
Vừa cô độc lại vừa nghênh ngang khinh bạc, trên mảnh đất thần diệu hoang vu này
Trong ngôi nhà ám ảnh rùng rợn ấy - ta van ngươi hãy nói thật ta nghe.
Có chăng, liệu có chăng nhựa hương vùng Gilead?
Con quạ kêu lên: “Không bao giờ nữa”
“Kẻ báo điềm kia!” – Tôi bảo. – “Đồ tai ác kia! – Ngươi lặng thinh. Là chim hay là quỷ”.
Có trời cao nhìn xuống chúng ta, có chúa mà hai ta tôn thờ
Xin hãy bảo cho tâm hồn đang trĩu nặng buồn thương, xem trên cõi thiên đường xa xôi
Nó có còn được siết vào lòng người trinh nữ thánh thiện được các thiên thần gọi tên Lenore
Siết chặt người trinh nữ rạng ngời, hiếm có được các thiên thần gọi tên Lenore
Con quạ kêu lên: “Không bao giờ nữa”
“Là chim hay là quỷ, lời ngươi kia là dấu hiệu của chia lìa”. – Tôi đứng phắt dậy gào lên
Hãy quay về với dông bão và bờ Đêm địa ngục
Đừng bỏ lại một chiếc lông đen nào làm bằng cho lời dối trá mà hồn ngươi vừa phun ra
Cút khỏi pho tượng trên cánh cửa buồng ta
Hãy rút mỏ ra khỏi tim ta và mang hình hài ngươi biến sau khung cửa
Con quạ đáp lời: “Không bao giờ nữa”
Và con quạ không hề động cánh, vẫn im lìm, tọa im lìm
Trên bức tượng xanh xao, tượng Pallas bán thân bên trên cánh cửa
Và mắt ấy, mắt quỷ đương mơ ngủ,
Và ánh đèn trên cao đổ bóng
Và hồn tôi khi nào thoát khỏi
Bóng quạ đen dập dềnh trên sàn
Không thể nào bay lên – không bao giờ nữa!
Edgar Allan Poe
“… Poe đã viết một bài thơ nổi tiếng mà tất cả chúng ta đều biết, nổi tiếng quá đáng bởi đó không phải là một trong những bài thơ hay nhất của ông: bài Con quạ. Sau đó, trong một cuộc nói chuyện ở Boston, ông đã giải thích quá trình sáng tác bài thơ.
Đầu tiên, ông nhận thấy vai trò quan trọng của điệp khúc, sau đó ông nghĩ đến ngữ âm của tiếng Anh. Ông khẳng định rằng hai âm dễ ngân vang và có hiệu quả nhất của tiếng Anh là “o” và “r”. Thế là ngay lập tức ông tìm ra cụm từ never more, “không bao giờ nữa”. Khởi đầu chỉ có vậy. Sau đó xuất hiện một vấn đề: phải làm sao để hợp lý hóa việc nhắc đi nhắc lại hai từ này, bởi vì nói chung nếu để một người làm việc đó thì không được tự nhiên lắm. Ông tự nhủ không được quá lý trí, và điều đó dẫn ông tới ý tưởng về một con chim biết nói. Ông đã nghĩ tới vẹt, nhưng loài chim này không có được những phẩm chất mà thơ ca đòi hỏi. Thế là ông chọn một con quạ. Nói một cách trung thực, khi đó ông đang đọc cuốn tiểu thuyết của Charles Dickens, Barnaby Rudge, trong đó có chuyện một con quạ. Thế là ông có một con quạ tên làNever more và nó không ngừng nhắc lại tên mình. Đó là tất cả những gì Edgar Poe có lúc ban đầu.
Sau đó ông tự nhủ: sự kiện nào đáng buồn nhất, đau khổ nhất? Chắc chắn đó là cái chết của một cô gái đẹp. Ai sẽ là người đau khổ nhất khi nghe cái tin ấy? Dĩ nhiên, đó là người yêu của nàng. Thế là ông nghĩ tới một chàng trai vừa mất người yêu, người yêu có tên là Leonore, để vần với Never more. Chàng trai khi đó đang ở đâu? Poe suy nghĩ: con quạ màu đen. Màu đen nổi bật nhất trên nền màu gì? Màu trắng. Vậy ta hãy chọn màu trắng của bức tượng, một bức tượng của ai nhỉ? Ta hãy chọn bức tượng của Pallas Athènes. Bức tượng đặt ở đâu? Trong thư viện. Edgar Poe giải thích rằng để bài thơ được thống nhất, cần phải chọn một nơi kín đáo.
Vậy là ông đặt bức tượng Minerve trong thư viện. Chàng trai ngồi một mình trong đó, giữa những quyển sách của chàng và thương khóc người yêu đã chết, so lovesick more. Sau đó con quạ bay vào. Tại sao con quạ lại bay vào? Như ta đều biết, thư viện là một nơi yên tĩnh, vậy cần phải đưa ra một cái gì đó trái ngược: Edgar Poe tưởng tượng ra một trận bão. Đêm giông bão đã ném con quạ vào thư viện.
Chàng trai hỏi tên con quạ, nó kêu lên: never more. Chàng trai đau khổ vật vã, tiếp tục hỏi nhưng nó trả lời tất cả những câu hỏi đó bằng cách lặp đi lặp lại: never more, never more, never more, không bao giờ nữa. Nhưng chàng trai vẫn hỏi, hỏi mãi. Cuối cùng chàng trai nói với con quạ điều mà ta có thể coi là ẩn dụ đầu tiên của bài thơ: Hãy tống khứ cái mỏ của mày ra khỏi trái tim tao rồi cút ra khỏi cửa. Con quạ, (đã trở thành biểu tượng của ký ức, một ký ức – đáng buồn thay – bất tử), con quạ ấy đáp: never more.Chàng trai hiểu rằng chàng đã bị kết án chung thân, rằng trong suốt quãng đời còn lại, quãng đời kỳ ảo còn lại, chàng sẽ phải chuyện trò với con quạ, con quạ chỉ biết khẳng định một điều duy nhất: không bao giờ nữa. Chàng sẽ suốt đời phải đặt cho nó những câu hỏi mà chàng đã biết trước câu trả lời. Nói cách khác, Edgar Poe muốn chúng ta tin rằng ông đã viết một bài thơ lý trí. Nhưng chỉ cần nghiên cứu chủ đề của bài thơ kỹ hơn một chút, chúng ta sẽ nhận thấy rằng điều đó là giả tạo. Edgar Poe hoàn toàn có thể thực hiện được ý tưởng sáng tác một cách duy lý của mình nếu chọn một gã dở hơi hay một người say rượu thay cho con quạ. Khi đó chúng ta sẽ có một bài thơ khác hẳn và khó giải thích hơn.”
(Jorge Luis Borges, Về truyện trinh thám, Ngô Tự Lập dịch)
Một đêm nao lúc giữa đêm buồn thảm, tôi đương ngẫm ngợi mệt lả và rã rời
Trước cuốn sách chẳng còn ai nhớ đến khá lạ kỳ và xưa cũ
Tôi đương gà gật gần như thiếp đi, đột nhiên có tiếng đập vào cửa
Như có ai nhẹ nhàng gõ cửa – gõ vào cửa buồng tôi
“Có khách nào”, tôi khẽ nói, “đập vào cửa buồng” -
Chỉ vậy thôi chẳng có gì hơn nữa
À, tôi nhớ rõ, một đêm tháng chạp lạnh lẽo
Mỗi thanh củi chết dần tro than, đổ hồn bóng của nó lên sàn
Tôi da diết muốn trời mau sáng; – đã hoài công mượn chồng sách
mong ngơi ngớt cơn sầu – nỗi sầu nàng Lenore đã mất
Người trinh nữ rạng ngời hiếm có, được thiên thần gọi tên Lenore
Giờ tên nàng chẳng còn trên đời nữa
Và tiếng lụa xột xoạt mơ hồ buồn bã của từng tấm rèm hồng tía
Làm tôi rùng mình – tràn ngập hồn tôi nỗi khiếp sợ lạ kỳ chưa cảm thấy bao giờ
Để bình tâm tôi lại tự nhủ mình,
“Có vị khách nào đứng ngoài cửa nài nỉ xin vào
Một vị khách muộn màng nào đó, đứng ngoài cửa nài nỉ xin vào” -
Thế thôi, chẳng có gì hơn nữa
Lúc này tôi đã vững tâm hơn, chẳng còn e ngại nữa
“Quý ông hay quý bà”, tôi bảo,” thực lòng xin thứ lỗi
Quả tình tôi đương thiếp ngủ, mà quí vị lại gõ quá nhẹ nhàng
Lại đập quá khẽ khàng – đập cửa buồng tôi
Tôi không dám chắc là đã nghe tiếng gõ” – và đây tôi mở rộng cửa
Ngoài đó đêm đen chẳng có gì hơn nữa
Nhìn sâu vào đêm thẳm, tôi đứng đó thật lâu ngạc nhiên, sợ hãi
Lòng nghi hoặc, mơ những giấc mơ chẳng người trần nào từ trước dám mơ
Nhưng im lặng vẫn hoàn im lặng, và bóng đêm chẳng hé lộ điều gì
Và chỉ một từ được thốt lên, tiếng thì thầm “Lenore!”
Tiếng thì thầm của chính tôi, và lầm rầm nghe vọng lại “Lenore!”
Chỉ vậy thôi chẳng còn gì hơn nữa
Trở lại phòng, cả hồn tôi rực cháy
Rồi tôi lại nghe một tiếng đập, nghe chừng còn mạnh hơn lần trước
“Chắc là”, tôi tự nhủ, “ chắc có gì động ngoài song cửa
Hẵng thử xem ngoài ấy có gì, rồi sẽ tìm ra bí ẩn này
Hẵng cứ bình tâm giây lát, rồi sẽ tìm ra bí ẩn này
Là gió thôi, chẳng có gì hơn nữa
Tôi mở tung cánh cửa, con quạ vung vinh vỗ cánh dồn dập bước vào
Một con quạ bệ vệ, trang nghiêm của những ngày thiêng xưa cũ
Chẳng hề cung kính, không lúc nào dừng lại hay đứng yên
Mà với bộ mặt đài các kiêu kỳ đậu vào phía trên cánh cửa buồng tôi
Đậu trên tượng bán thân thần Pallas, đặt ngay phía trên cánh cửa buồng tôi
Đậu chễm chệ thế thôi, chẳng có gì hơn nữa
Thế rồi với bộ dạng trịnh trọng nghiêm nghị
Con chim màu mun này làm tôi nguôi đi, lòng đương sầu muộn chợt thấy buồn cười
“Cho dù đầu ngươi bị xén trụi lông rồi”, tôi bảo, “nom ngươi chẳng nỗi nào hèn nhát”
Con quạ khủng khiếp và cổ lỗ bay lang thang thoát khỏi bờ Đêm
Cho ta biết quí danh ngươi nơi bờ Đêm địa ngục
Con quạ kêu lên: “Không bao giờ nữa”
Tôi kinh ngạc xiết bao khi nghe con chim lóng ngóng vụng về này phát thành lời rõ thế
Dù câu trả lời khá vô nghĩa – vu vơ
Bởi tôi cũng như bạn không thể tin rằng một ai trên đời này
Có diễm phúc được thấy loài chim hay thú nào trên cánh cửa phòng mình
Nó đậu ngay trên pho tượng phía trên cửa phòng mình
Với một cái tên: “Không bao giờ nữa”
Nhưng con quạ đơn độc đậu trên pho tượng câm lặng ấy,
Chỉ nói mỗi một từ, dường như nó trút cạn cả linh hồn vào đó
Rồi nó chẳng thốt thêm lời nào, lặng yên không động cánh
Cho đến khi tôi khẽ thì thầm: “Bạn bè đã bỏ tôi bay biến đi từ trước -
Và ngày mai nó lại sẽ bỏ tôi, như bao hi vọng đã bay đi từ trước
Lời quạ kêu lên: “Không bao giờ nữa”
Giật mình trước sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng trả lời rất đanh và rõ
Tôi liền bảo: “ Chắc lời nó thốt ra là toàn bộ vốn liếng ngôn từ
Lấy từ một ông chủ bất hạnh mà tai ương tàn khốc
Bám riết theo cho đến khi những bài ca nước mắt
Và những lời ai điếu Niềm Hi Vọng hắn than vãn u buồn trĩu nặng
“Không bao giờ- không bao giờ nữa”
Con quạ cứ thế làm tôi khuây khỏa, tâm hồn đương buồn bã lại muốn mỉm cười
Tôi bèn lê thẳng chiếc ghế nệm tới trước con chim, trước pho tượng bán thân và cánh cửa
Rồi lún ngập trong nhung đệm, tôi miên man tưởng tượng
Nghĩ ngợi con chim quái gở này từ thủa xa xưa -
Con chim ác nghiệt, thô vụng, rùng rợn buồn thảm và quái gở từ thủa xa xưa
Muốn nói gì khi kêu lên “Không bao giờ nữa”
Đến lúc này, tôi đành ngồi ngẫm đoán, không nói một lời với con chim kiêu bạc
Mà đôi mắt rực lửa thiêu đốt tận tâm can
Đến lúc này, ngồi dần dà đoán thêm, đầu nhẹ nhàng ngả trên nhung tím
Nơi ánh đèn hau háu trùm lên
Nhưng chiếc gối bọc nhung tím ánh sáng đèn hau háu trùm lên
Nàng sẽ chẳng ôm ghì được nữa – không bao giờ nữa
Rồi tôi cảm thấy khí trời đậm đặc hơn, đượm mùi thơm từ một lư hương vô hình
Đung đưa trên tay thiên thần mà tiếng chân buông khẽ vang trên thảm
“Thân làm tội đời”, tôi gào lên,” Chúa đã ban cho ngươi và qua những thiên thần này
đã gửi tới cho ngươi niềm khuây khỏa – niềm khuây khoả và rượu giải sầu để lãng quên Lenore.”
Hãy uống, hãy uống đi chút rượu giải sầu này và quên đi nàng Lenore đã mất
Con quạ kêu: “Không bao giờ nữa”
“Kẻ báo điềm kia!” – Tôi bảo. – “ Đồ tai ác kia! Ngươi lặng thinh là chim hay là quỷ”.
Quỷ cám dỗ phái ngươi đến, hay bão táp quăng ngươi dạt vào bến bờ này
Vừa cô độc lại vừa nghênh ngang khinh bạc, trên mảnh đất thần diệu hoang vu này
Trong ngôi nhà ám ảnh rùng rợn ấy - ta van ngươi hãy nói thật ta nghe.
Có chăng, liệu có chăng nhựa hương vùng Gilead?
Con quạ kêu lên: “Không bao giờ nữa”
“Kẻ báo điềm kia!” – Tôi bảo. – “Đồ tai ác kia! – Ngươi lặng thinh. Là chim hay là quỷ”.
Có trời cao nhìn xuống chúng ta, có chúa mà hai ta tôn thờ
Xin hãy bảo cho tâm hồn đang trĩu nặng buồn thương, xem trên cõi thiên đường xa xôi
Nó có còn được siết vào lòng người trinh nữ thánh thiện được các thiên thần gọi tên Lenore
Siết chặt người trinh nữ rạng ngời, hiếm có được các thiên thần gọi tên Lenore
Con quạ kêu lên: “Không bao giờ nữa”
“Là chim hay là quỷ, lời ngươi kia là dấu hiệu của chia lìa”. – Tôi đứng phắt dậy gào lên
Hãy quay về với dông bão và bờ Đêm địa ngục
Đừng bỏ lại một chiếc lông đen nào làm bằng cho lời dối trá mà hồn ngươi vừa phun ra
Cút khỏi pho tượng trên cánh cửa buồng ta
Hãy rút mỏ ra khỏi tim ta và mang hình hài ngươi biến sau khung cửa
Con quạ đáp lời: “Không bao giờ nữa”
Và con quạ không hề động cánh, vẫn im lìm, tọa im lìm
Trên bức tượng xanh xao, tượng Pallas bán thân bên trên cánh cửa
Và mắt ấy, mắt quỷ đương mơ ngủ,
Và ánh đèn trên cao đổ bóng
Và hồn tôi khi nào thoát khỏi
Bóng quạ đen dập dềnh trên sàn
Không thể nào bay lên – không bao giờ nữa!
Edgar Allan Poe
Từ khóa: Những bài hát bài thơ kinh dị, Sám hồn khúc, Văn tế thập loại chúng sinh, Gloomy Sunday, chiếc gối, Tomino's Hell, con quạ,
Những bài hát bài thơ kinh dị
Reviewed by genen
on
tháng 9 20, 2015
Rating:
hay
Trả lờiXóa