[Series] Hồ sơ của Tổ chức 440 (O440): Hồ sơ số 8: Căn nhà Villier

Case File # 8: The Villier House

Hồ sơ: 008-695

Ngày: 24/9/1995

Địa điểm: Rainston, Virginia

Đối tượng: O440 Paranormal Squad Three (Đội Paranormal số 3 của Tổ chức 440) *1

Entity: The Man in the Corner (Người đàn ông trong góc) (Đối tượng 695)

Đội hình Đội Paranormal số 3


Robert DuLange
Dane Samuels
Rory Jackson
Ted Avery
Zack Paulson
Phần tóm tắt nhiệm vụ được truyền đạt cho Đội 3.
Ở Rainston có một ngôi nhà được hầu hết mọi người trong vùng biết đến như là một nexus (tâm điểm, điểm kết nối), nơi thường xuyên xảy ra các hiện tượng dị thường. Nó được gọi là Villier House (Căn nhà Villier). Những người tới gần ngôi nhà thường bị mất tích, một phần lớn những người vào trong nhà bị chết hoặc bị các di chứng tâm lý, hóa điên. Chúng tôi tin rằng hoặc ngôi nhà đó thực sự là một tâm điểm diễn ra các hiện tượng dị thường, hoặc là một entity với Mức độ Đe dọa cao đã chọn ngôi nhà đó làm nơi trú ngụ. Các anh (chỉ những người nhận thông báo này, tức là Đội 3) có nhiệm vụ điều tra ngôi nhà, tìm kiếm nguồn gốc thực sự của hiện tượng này và có hành động tấn công, chống trả nếu các anh cho rằng điều đó là cần thiết.
Đây là một báo cáo về những gì chúng tôi biết lúc mới đầu.
Ngày 24/9/1995, Đội 3 bắt đầu nhiệm vụ và bước vào trong Villier House. Một thời gian ngắn sau khi họ bước vào nhà, có một spike (xung nhiễu) năng lượng dị thường cực lớn được các máy đo ghi nhận. Căn nhà sau đó tự động khóa lại. Đội 1 và Đội 4 đã được cử đến để vào nhà và hỗ trợ Đội 3 nhưng không thể tìm thấy bất cứ đường nào để vào nhà cả. Cửa ra vào và cửa sổ không bị tổn hại ngay cả khi bị bắn vào bằng các loại hỏa lực. Đội 3 được coi là bị mất tích cho đến khi ngôi nhà mở ra và có thể vào được khoảng một tháng sau đó.
Đội 1, 2, 4 và 5 đã được cử tới để giải cứu Đội 3. Có 3 người của Đội 3 được giải cứu thành công và còn sống sót: Robert DuLange , Rory Jackson, và Zack Paulson. Thi thể nguyên vẹn của Dane Samuels và vài phần cơ thể của Ted Avery cũng được tìm thấy.
Robert ở trong tình trạng khá bình thường và đã có thể trả lời phỏng vấn trong vòng vài ngày sau khi được giải cứu khỏi ngôi nhà. Rory từ chối mọi nỗ lực giao tiếp với anh ta và không chịu trả lời phỏng vấn trong vòng vài tháng. Zack tới giờ vẫn không thể nói chuyện hoặc giao tiếp, tuy nhiên vài tháng sau khi được giải cứu, một số bác sĩ đã tìm ra một phương pháp giúp anh ta có thể kể lại trải nghiệm của mình.
Báo cáo nhiệm vụ của Robert
Tôi đoán là mình sẽ bắt đầu báo cáo bằng việc chúng tôi trên đường tới Villier House. Rory và Ted lại bắt đầu trêu chọc nhau với những chi tiết trong loạt phim Alien như mọi khi. Rory nói rằng cậu ta "có một dự cảm xấu về lần hạ cánh này", *2 Ted vào hùa với cậu ta và cuối cùng thì họ trích dẫn gần một nửa tất cả các câu thoại của cái bộ phim chết tiệt đó. Dane thì im lặng chăm chú đọc sơ đồ hoặc tóm tắt mục tiêu nhiệm vụ hoặc một cái gì đó liên quan đến công nghệ, tôi thực sự không biết. Dane luôn là người ít nói trong nhóm. Zack dành hầu hết thời gian trên đường chỉ để nghe nhạc hay gì đó. Bọn nhóc luôn thích những thứ như vậy, hẳn rồi.
Uhm, chúng tôi tới nơi và tôi chỉ dẫn cho mọi người trong đội công việc của họ. Dane và bản thân tôi sẽ đi vào qua cửa trước, Rory sẽ vào cửa sau, Ted sẽ vào qua cánh cửa tầng hầm, còn Zack sẽ vượt qua một loạt cầu thang tới mái hiên phía sau ở trên tầng hai và đột nhập vào nhà thông qua cánh cửa tầng hai.
Tôi ra hiệu và tất cả chúng tôi bước vào nhà. Dane và tôi phát hiện ra nơi chúng tôi đứng là một phòng khách trống rỗng. Bẩn thỉu. Nền nhà mục nát, mốc ở khắp nơi, các tấm lát sàn bị tróc ra và thiếu hụt ở nhiều chỗ. Rõ ràng là một căn nhà ma ám điển hình.
Tất cả mọi người thông báo qua bộ đàm rằng họ đã vào vị trí mà không gặp phải trở ngại gì nên tôi đã đồng ý để họ bắt đầu lắp đặt các loại thiết bị quét khác nhau.
Thiết bị của chúng tôi cũng không phải là loại kém chất lượng, và tôi biết rằng những người làm công tác quản lý kinh doanh như các anh thường không biết nhiều về công nghệ của chúng tôi, nên tôi sẽ giải thích ngắn gọn như sau: Tất cả chúng tôi đều mặc áo giáp chiến đấu thông thường, thứ mà đội SWAT và một số cơ quan quân đội sử dụng. Các sinh vật huyền bí, bản thân chúng không sử dụng súng nhưng lại có thể điều khiển người khác dùng vũ khí tấn công chúng tôi, nên bộ giáp đó ít nhất sẽ bảo vệ chúng tôi khỏi những trường hợp như vậy.
Súng của chúng tôi là loại vũ khí đã được cải tiến, dựa trên súng trường, SMG hoặc các loại súng khác, tùy thuộc vào từng người. Chúng tôi đều là lính đã được đào tạo bài bản và cấp trên cho phép chúng tôi sở hữu và tùy biến vũ khí của mình. Dù sao, tất cả các khẩu súng của chúng tôi đều đã được cải tiến để tương thích với nhiều loại đạn khác nhau phụ thuộc vào loại entity hay loại sinh vật hoặc bất cứ thứ gì mà chúng tôi phải chiến đấu chống lại. Đối đầu với một quái vật điện ư? Bắn đạn từ hóa vào nó, hiệu quả cực kỳ. Chúng tôi phát hiện ra càng nhiều loại entity khác nhau, thì đội nghiên cứu khoa học lại cung cấp cho chúng tôi càng nhiều loại đạn dược tương ứng.
Chúng tôi có hai loại máy quét. Một loại cầm tay và một loại cố định với phạm vi quét rộng hơn. Các máy quét sẽ ghi nhận sự chuyển động, sự thay đổi nhiệt độ, nhiễu loạn EMP, P-Particle, tất tần tật. Nếu có gì bất thường thì các máy quét, trong phần lớn các trường hợp, đều có thể phát hiện ra.
Uhm, trở lại với câu chuyện, như vậy là tất cả mọi người đều đã lắp đặt máy quét xung quanh ngôi nhà, chúng tôi đang ở thế phòng vệ. Thế rồi tất cả các cánh cửa đột ngột đóng sập lại. Tôi ra lệnh cho tất cả mọi người quan sát máy quét của họ thật kỹ để phát hiện bất kỳ chuyển động nào, rồi sau đó chúng tôi sẽ gặp lại nhau ở trung tâm căn nhà.
Đột nhiên hai máy quét của Dane và của tôi sáng lên như điên, và xung quanh trở nên tối sầm lại.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong.. một tòa nhà khác hoặc một cái gì đó tương tự. Tôi đang ở giữa một hành lang. Các bức tường đều bẩn thỉu và xuống cấp tệ hại nhưng không giống với Villier House. Những bức tường này làm bằng thép hoặc một kiểu kim loại nào đó và chúng đều đã rỉ sét và bị ăn mòn. Tôi nhìn sang bên cạnh và thấy Dane đã ngất đi trên sàn nhà bên cạnh tôi. Sau đó tôi nhận thấy rằng chúng tôi đều mất hết các trang thiết bị và vũ khí của mình.
Tôi không muốn mạo hiểm đi quá xa, sâu hơn dọc theo hành lang phòng trường hợp Dane thức dậy sớm, nhưng đồng thời tôi cũng không muốn chỉ ngồi một chỗ mà không làm gì cả. Vì vậy, tôi nhớ là mình đã đi xuống một phía hành lang, chỉ để xem liệu tôi có thể tìm thấy một cánh cửa. Tôi cũng muốn đề cập thêm là hành lang đó được lắp một dãy đèn huỳnh quang chiếu ra thứ ánh sáng mờ xỉn. Dù sao, tôi cũng đi được vài phút dọc theo hành lang đó mà không thấy bất cứ điều gì khác lạ, vì vậy tôi quay trở lại chỗ Dane. Cậu ấy vẫn bất tỉnh. Tôi ngồi bên cạnh cậu ta trong khoảng thời gian mà tôi đoán là vài giờ trước khi cậu ấy bắt đầu tỉnh lại.
Chờ đợi như thế cũng chẳng dễ dàng gì. Nó giống như là một cái chết câm lặng, kiểu như sự yên tĩnh tuyệt đối, yên tĩnh khác thường mà âm thanh duy nhất vang vọng trong tai anh là tiếng động phát ra từ chính cơ thể. Mặc dù vậy, cuối cùng thì Dane cũng bắt đầu cựa quậy một chút và rồi cậu ấy tỉnh lại hoàn toàn. Tôi hỏi cậu ta về những gì cậu ấy nhớ được và câu trả lời của cậu ấy cũng giống với của tôi.
Dane sau đó nhắc tới điều mà tôi cũng đã nghĩ tới trong lúc chờ cậu ta tỉnh lại, rằng chúng tôi đã rơi vào cái bẫy của căn nhà và chúng tôi hiện giờ đang ở trong một cuộc kiểm tra, hoặc là chỉ bị giữ ở đây chờ tới lúc bị giết. Dane cũng đưa ra một khả năng rằng có thể chúng tôi đang chịu ảnh hưởng của một kiểu ảo giác hoặc đang ở trong một dạng pocket dimension kỳ dị nào đó. Cậu ta vốn thông minh vô đối rồi, vì vậy tôi không thực sự tranh luận với bất kỳ giả thuyết nào của cậu ta, tôi chỉ đứng đó và giúp cậu ấy cố gắng đưa ra được một kết luận. Sau cùng, Dane phát hiện ra rằng nếu chúng tôi tiếp tục bước dọc theo hành lang, có khả năng lớn là chúng tôi sẽ gặp một dạng thử thách, một entity, hoặc có thể là một điểm yếu của bất cứ cái gì đang giam giữ chúng tôi ở đây.
Chúng tôi bắt đầu theo hướng ngược lại so với chiều mà tôi đã đi lúc trước và cứ đi trong ít nhất là một giờ mà không có bất cứ điều gì xảy ra. Lúc đầu, tôi lo rằng chúng tôi đã bị mắc kẹt trong một kiểu bẫy lặp (đi lòng vòng, đi mãi mà vẫn quay lại điểm xuất phát) nhưng Dane nói rằng cậu ta đã để ý và ghi nhớ một vài dấu hiệu dễ thấy trên các bức tường và rằng cho tới giờ thì chưa có dấu hiệu nào bị lặp lại cả. Chúng tôi chỉ đơn giản là đang ở trong một cái hành lang chết tiệt dài chưa từng thấy.
Nhiều giờ nữa trôi qua, không có gì mới xảy ra cả.
Nhiều giờ hơn nữa, vẫn không có gì.
Tôi không thể tin rằng chúng tôi đã không phát điên lên bởi cái thực tế là không có bất cứ điều gì mới xảy ra và cả bởi cái tiếng vang vọng trong tai của chúng tôi nữa. Khi một cái gì đó cuối cùng cũng xảy ra, uhm, nó tệ hơn tôi đã hy vọng nhưng quả thực là tôi đang mong chờ nó.
Chúng tôi vẫn còn đang chậm rãi bước dọc theo hành lang thì đột nhiên các ngọn đèn phía sau chúng tôi bắt đầu tắt phụt. Nghe có vẻ giống một bộ phim kinh dị rẻ tiền nhưng chuyện đó thực sự xảy ra. Một cách từ từ, các nhóm đèn phía sau lưng chúng tôi tắt phụt, từ nhóm đèn ở xa nhất tới những nhóm đèn ở gần chúng tôi hơn. Kinh nghiệm từ việc xem các bộ phim kinh dị của Dane và tôi đủ để khiến chúng tôi không muốn thứ bóng tối đằng sau lưng bắt kịp mình, vì vậy mà chúng tôi tăng tốc và bắt đầu đi bộ nhanh hơn.
Hah, tôi thấy cái nhìn khó hiểu của anh dành cho tôi nhưng đúng, đúng là chúng tôi chỉ đi với tốc độ vừa phải, chỉ đủ nhanh để chúng tôi vượt trước bóng tối đằng sau và từ từ dứt ra xa khỏi nó. Có ích gì nếu chúng tôi hoảng sợ và tiêu tốn calore chạy hết tốc lực tới mức kiệt quệ? Chúng tôi là binh lính được đào tạo, chứ không phải là bọn teen ngớ ngẩn (trong các phim kinh dị) chờ đợi để bị một nhát dao rựa vào đầu.
Dù sao thì kế hoạch đó cũng không hiệu quả. Bóng tối đằng sau cũng tăng tốc cho nên cuộc đi bộ với tốc độ vừa phải của chúng tôi bây giờ là một cuộc chạy đua thực sự, không có cách nào để chúng tôi có thể chạy mãi như thế trong một thời gian dài. Mười hay mười lăm phút trôi qua, chúng tôi chạy và bóng tối chỉ còn cách một vài nhóm đèn thì cuối cùng chúng tôi cũng đã thấy thứ khiến mình nhẹ nhõm hơn. Một cánh cửa ở phía bên trái hành lang. Nó cũng bị rỉ sét như mọi thứ khác nhưng Dane đã đẩy bung cửa ra và cả hai chúng tôi rẽ ngoặt vào trong, đóng sầm cánh cửa lại.
Chúng tôi thở dốc và kiểm tra khu vực mới mà chúng tôi đang ở: một căn phòng nhỏ, không lớn hơn phòng khách ở căn hộ của tôi. Trần nhà cao khoảng 2 tới 2,5 mét, sàn xi măng, tường bây giờ trông giống như xây bằng bê tông xỉ than và được sơn một màu trắng xỉn với các sọc xanh lá cây. Gần như gợi cho tôi nhớ đến một căn phòng trong trường học hoặc bệnh viện. Không có gì khác trong phòng ngoại trừ một bóng đèn dây tóc treo trên trần nhà.
Tôi nhớ là đã chửi thề trong một phút hoặc hơn trong khi Dane chỉ ngồi đó phân tích tình hình. Anh biết đấy, Dane luôn luôn là một người có đầu óc tốt... cho cậu ta một vài năm thôi, có thế cậu ấy sẽ được thăng cấp và chỉ huy một đội của riêng mình. Lẽ ra là cậu ta đã có một đội của riêng mình rồi nếu cậu ta thể hiện năng lực của một người lãnh đạo thêm chút nữa.
Dane kết luận rằng tình hình hiện tại của chúng tôi ít nhất là cũng tốt hơn so với ở hành lang và rằng chúng tôi nên dành một vài phút để nghỉ ngơi. Tôi không tranh cãi và thực sự đã ngủ gục đi mất. Tôi thức dậy và thấy Dane kêu gọi tôi giúp đỡ trong khi cậu ta cố gắng đóng cánh cửa lại. Đẩy từ phía bên kia cánh cửa là... uhm, bóng tối. Những cái tua màu đen hoặc xúc tu hoặc một cái gì đó đang cố gắng để mở cánh cửa ra. Tôi nhảy vào, dồn tất cả trọng lượng của tôi lên cánh cửa và cuối cùng cũng thành công trong việc sập cửa lại. Tôi thề rằng tôi đã nhìn thấy một vài cái tua bị cắt đứt và rơi xuống sàn nhà nhưng khi tôi nhìn kỹ lại thì tất cả những gì tôi thấy lại là nền xi măng trống trơn.
Dane ngồi sụp xuống, lưng dựa vào cửa. Cậu ta trông thật tệ, xanh xao và sợ hãi. Tôi hỏi cậu ấy chuyện gì đã xảy ra kể từ khi tôi ngủ gục. Dane nói với tôi về chuyện đã xảy ra và tôi nhớ khá chính xác những lời của cậu ấy như sau:
"Ngay sau khi anh ngủ, tôi bắt đầu điều tra căn phòng kỹ hơn. Tôi tìm kiếm manh mối hoặc dấu vết của một cánh cửa ẩn hay cái gì đó tương tự. Tôi rà soát toàn bộ khu vực sàn nhà trước tiên và không thấy gì cả. Sau đó tôi kiểm tra các bức tường, tìm kiếm dấu vết sơn bong tróc hoặc các đường gờ nổi. Khi tôi tiến vào góc xa hơn của căn phòng, tôi có cảm giác rất… lạ, gần giống như là nỗi kinh sợ. Điều đó làm tôi quay người, nhìn về phía cánh cửa mà lúc đó đã được mở rộng sẵn. Hành lang bên ngoài hoàn toàn tối đen và điều duy nhất tôi có thể nhìn thấy là hình bóng của một người, hay là một thứ giống người? Tất cả những gì tôi có thể nói là cái hình dáng đó khá là to béo. Tôi chạy tới cánh cửa để đóng nó lại và đó là khi tôi kêu anh dậy, thưa chỉ huy."
Bây giờ tôi thấy anh lại nhìn tôi với cái ánh mắt đó một lần nữa. Anh là nhân viên quản lý kinh doanh, vì vậy tôi sẽ nói rõ thêm một chút. Trong quá trình huấn luyện, chúng tôi được dạy để tin tưởng bất kỳ cảm giác kỳ lạ nào mà chúng tôi cảm nhận được. Cơ thể con người từ chối và phản ứng với những thứ dị thường. Dane cảm thấy điều đó khi đứng ở lối vào và dự cảm đó khiến cậu ta quay người nhìn quanh. Chết tiệt, tôi dám chắc là lúc đó, cơ thể của tôi cũng có phản ứng bồn chồn mặc dù là tôi đang ngủ.
Tôi ước gì tôi có thể nói rằng Dane và tôi đã có đủ can đảm mà đi ra ngoài hành lang, đá đít bất cứ cái gì ở ngoài đó và trốn thoát. Điều đó không xảy ra. Một thời gian ngắn sau khi chúng tôi đóng được cánh cửa lại, bóng đèn bắt đầu nhấp nháy, chớp tắt. Tôi nghĩ rằng Dane và tôi biết rằng chúng tôi sẽ gặp rắc rối to nếu chúng tôi cứ ở lại trong căn phòng vào thời điểm đó, vì vậy chúng tôi cố gắng để phá cửa ra, nhưng nó chẳng nhúc nhích lấy một inch. Ánh sáng tắt ngấm hoàn toàn và tôi cảm thấy cơ thể của mình bị ném xuống sàn nhà. Tôi không thể di chuyển, không thể nói, chỉ cảm thấy lạnh và tối.
Một khoảng thời gian không rõ đã trôi qua với tôi nằm trong bóng tối khi đèn sáng trở lại. Tôi nhận thấy ba điều ngay lập tức: Ánh sáng trong phòng mờ đục hơn rất nhiều, đủ để có bóng tối ở các góc của căn phòng; Dane nằm một vài feet trên sàn phía bên phải của tôi, có thở nhưng không động đậy gì; và có một người đàn ông lớn đứng trong góc phòng. Cần phải nói thêm rằng biết rằng hắn ta to béo như Dane đã nói, không phải loại quái vật cao dài như mấy cha nghiên cứu khoa học luôn phàn nàn về.
Bóng tối quay trở lại thành một sinh vật sống hay kiểu gì đó tương tự, tôi gần như có thể nhìn thấy nó thở. The Man in the Corner (Người đàn ông trong Góc) quay mặt về phía chúng tôi, và khi hắn ta bước lại gần tôi bắt đầu thấy rằng hắn ta có một khuôn mặt hầu như là không có ngũ quan gì cả. Hói. Hai vòng tròn hoàn hảo ở chỗ của cặp mắt, vòng tròn hoàn hảo theo nghĩa đen ấy, với hai chấm đen nhỏ ở trung tâm hai vòng tròn. Tôi không thể nhớ mũi của hắn như thế nào. Hắn có thể có mũi, hoặc là không, tôi chỉ không thể nhớ ra. Mặc dù vậy, tôi vẫn nhớ cái miệng của hắn. Đó là cái nụ cười nhếch mép tự tin chết tiệt nhất mà anh từng thấy, như thể hắn ta luôn luôn biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra hoặc hắn ta biết được những bí mật sâu kín nhất của vũ trụ. Tôi nghĩ là mình còn nhớ hắn ta mặc một thứ gì đó như là một cái áo lót, loại thường mặc bên trong vét, hoặc một cái gì đó khác cùng một kiểu quần đơn giản, nhưng tôi thực sự không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác sau khi nhìn thấy cái khuôn mặt đó của hắn.
Hắn ta bước đến chỗ Dane đang nằm và cúi xuống để chạm vào cậu ấy. Ngay khi tay hắn ta chạm vào Dane, bóng tối ở các góc của căn phòng ùa về phía Dane và bắt đầu dồn đẩy xuống hai hốc mắt và miệng của cậu ta. Dane giãy giụa và kháng cự một lúc, sau đó thì cậu ấy nằm im. Đồ quái vật to béo ngu ngốc... Thế rồi hắn ta nhìn thẳng vào tôi.
Tôi đã sẵn sàng để hắn ta chạm vào tôi, để cho bóng tối tấn công tôi hoặc bất cứ điều gì tương tự, nhưng hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi một lúc. Nụ cười của hắn đã biến mất, hai chấm đen nhỏ ở mắt hắn rung rung chút ít.
Rồi sao? Tôi thực sự không biết. Tôi tỉnh dậy trong cái phòng khách chết tiệt của Villier House, nằm cạnh Dane còn Hoffer và Đội 1 của hắn đang lay chúng tôi dậy. Dane đã chết, tôi thì không.
Sau đó tôi biết được ai đã sống sót và ai đã chết... cũng như tình trạng của tất cả mọi người. Rory vẫn im lặng không chịu giao tiếp còn Zack thì đang ở reservation (khu bảo lưu) chết tiệt. Tôi biết rằng anh và một số người làm việc văn phòng khác đang cố gắng đánh giá cả tình trạng của tôi nữa, và tôi sẽ nói đơn giản thế này:
Nhiều chuyện tệ hại xảy ra với nhiệm vụ lần này. Tôi buồn vì tôi đã không bảo vệ được đội của mình, tôi khó chịu bởi các anh đã chọn cử duy nhất chỉ mình đội của tôi vào một nơi chưa biết rõ, tôi càng khó chịu hơn bởi Hoffer có lẽ đã cứu mạng tôi, cái tên khốn đó. Nhưng các anh đã trả rất nhiều cho những gì chúng tôi làm và tôi cảm thấy như mình đang bảo vệ cho trẻ em hoặc người vô tội khỏi vô tình chạm trán hoặc rơi vào những cơn ác mộng đó (ám chỉ các entity). Tôi có thể không phải là người thông minh nhất ở đây, nhưng tôi có đủ kiên cường và rõ ràng là các anh cho rằng tôi đủ giỏi để làm người chỉ huy. Cho tôi nghỉ một tuần hoặc một cái gì đó tương tự rồi sau đó để tôi đào tạo nhóm newbie (người mới) tiếp theo. Oh, và nói với Hoffer là I’m coming for his job *3.
Vài tuần sau phỏng vấn này, Robert DuLange quay trở lại với công việc và tiếp tục chỉ huy đội của anh ta.
Thông tin chi tiết hơn về hồ sơ: The Man in the Corner, giờ được biết đến là Đối tượng 695, đã bị bắt giữ thông qua một phương pháp không được kín đáo và khéo léo cho lắm. Villier House được tách ra khỏi mặt đất và được vận chuyển bằng đường hàng không tới căn cứ. Nhiều công dân của Rainston đã bị mua chuộc, bị đe dọa, hoặc bị bắt giữ nhằm ngăn không cho thông tin này phát tán thêm.
Báo cáo nhiệm vụ của Rory
Đã vài tháng qua đi kể từ khi chuyện đó xảy ra với tôi, và tôi vẫn cảm thấy khó khăn khi nhắc tới nó, nhưng tôi tin rằng bây giờ tôi có thể chia sẻ câu chuyện của mình. Tôi đoán là Robert đã tóm tắt sơ lược mục tiêu nhiệm vụ cho anh, vì vậy tôi sẽ bắt đầu luôn từ thời điểm tôi bước vào căn nhà đó.
Tôi mở cửa sau và bước vào căn nhà. Tôi thấy mình đang ở trong một căn bếp, một căn bếp thực sự bẩn thỉu. Tôi kiểm tra vị trí của mình, chặn các lối vào khác nhau, rà soát những nơi mà người ta có thể trốn ở đó. Không có gì cả. Tôi vừa dùng bộ đàm thông báo là mình đã vào vị trí mà không gặp phải trở ngại gì, vừa nã đạn vào chạn bếp và tủ lạnh, không có vấn đề gì xảy ra bởi chúng đều rỗng không. Rob ra lệnh lắp đặt các loại máy quét và tôi làm như anh ấy bảo. Tôi lắp đặt máy quét lớn và lấy ra máy quét cầm tay của mình. Máy quét cầm tay phát hiện ra một cái gì đó đến từ một cái cửa ở đằng xa. Sau đó đột nhiên cánh cửa dẫn ra ngoài và mành cửa sổ đóng sập lại. Robb đưa ra một số cảnh báo thông qua hệ thống liên lạc, và tôi bắt đầu đi bộ đến cánh cửa đằng xa mà tôi đã nhắc đến trước đó khi tôi nghe thấy máy quét cố định trên sàn báo động ầm ĩ. Tôi nhớ là mình còn cố gắng quay người để kiểm tra cái máy quét đó, thế rồi tôi bị bất tỉnh.
Tôi thức dậy và thấy mình đang nằm trên một cái cáng có bánh xe trong một bệnh viện. Tôi thừa nhận rằng tôi có hoảng sợ một chút và gọi tên những người khác trong đội trong khi lẽ ra tôi nên nằm xuống và kiểm tra khu vực xung quanh mình. Không có ai trả lời và cũng không có thứ gì lao vào phòng để giết tôi, cho nên tôi đứng dậy và rời khỏi căn phòng đó.
Lúc đó, tất cả các thiết bị cũng như súng của tôi đều bị mất, vì vậy tôi cố gắng lần theo các bức tường và đi xuống sảnh lớn.
Tôi cuối cùng cũng tìm thấy một bản đồ của bệnh viện ở trên tường và sử dụng nó để định vị. Bệnh viện có hai Khu vực phía Đông, phía Tây cùng các Phòng Cấp cứu nằm ở trung tâm bệnh viện. Tôi đang ở trên tầng hai của Khu vực phía Tây. Lúc này tôi đã có chút nhận thức khái quát về nơi mình đang ở, và tôi bắt đầu rà soát từng phòng một ở Khu vực phía Tây. Tôi tin rằng tất cả các phòng đều trống rỗng hoàn toàn ngoại trừ một phòng duy nhất. Một trong các căn phòng có một thứ… uhm…. cũ, một chiếc mũ nam giới hoặc mũ cũ gì đó. Tôi không thể nhớ ra tên của kiểu mũ đó ngay lúc này, nhưng cái mũ đó chỉ được đặt nằm ở góc căn phòng. Đó là tất cả những gì tôi tìm thấy ở Khu vực phía Tây.
Tôi tìm đường tới khu vực trung tâm của bệnh viện, cố gắng để thoát ra ngoài thông qua lối vào phía trước, nhưng các cánh cửa không nhúc nhích chút nào cả. Tôi đấm chúng, đá chúng, đẩy chúng, kéo chúng và chẳng có gì xảy ra cả.
Tôi có dự cảm xấu về dãy Phòng Cấp cứu vì vậy tôi đi kiểm tra Khu vực phía Đông trước. Sau một giờ rà soát các căn phòng, tôi không tìm thấy gì cả và quay trở lại sảnh chính với các cánh cửa ra vào và dãy Phòng Cấp cứu.
Tôi bước vào hành lang Phòng Cấp cứu thấy rằng ở đó có khoảng 10 phòng hoặc hơn. Tôi kiểm tra hai căn phòng đầu tiên và không tìm thấy bất cứ điều gì. Khi tôi quay trở lại hành lang, tôi thấy có ai đó bước vào một căn phòng ở đầu bên kia của hành lang.
Khi ấy, tôi nghĩ rằng đó có thể là một người nào đó trong đội của tôi, vì vậy tôi đi tới căn phòng đó và bước vào không chút do dự. Tuy nhiên, nếu như tôi kịp dừng lại để suy nghĩ kĩ về nó, tôi sẽ nhận ra rằng cơ hội cho điều đó xảy ra là vô cùng nhỏ và có lẽ tôi sẽ thận trọng và chuẩn bị tốt hơn.
Khi tôi mở cửa, tôi thấy các bóng hình của một ai đó ở góc phòng. Linh tính về chuyện xấu sắp xảy ra của tôi lên tới cực điểm vào thời điểm đó, nhưng nỗi sợ bị kẹt ở đây một mình đã khiến tôi bỏ qua dự cảm đó mà bước tới hình dáng kia. Khi tôi đi được nửa đường tới giữa căn phòng, ánh sáng tắt phụt đi trong khoảng năm hay sáu giây.
Khi căn phòng sáng trở lại... uhm, (những thứ xảy ra tiếp theo đủ khả năng) khiến tôi bị tổn thương tâm lý vĩnh viễn đến hết đời. Sàn lát gạch, tường, và trần nhà của bệnh viện không còn là vật liệu xây dựng như trước. Lúc này, các bức tường được làm bằng những khối thịt với những cái miệng có răng nanh và những con mắt gắn bên trên. Trần nhà trông như thể nó đang thở. Và sàn nhà được bao phủ hoàn toàn bởi các loại ấu trùng và sâu bọ. Hình dáng trong góc phòng quay người lại và tôi nhận ra rằng đó không phải là thành viên trong đội của tôi. Mọi việc sáng tỏ và tôi tin rằng rất có thể tôi đã bị mắc kẹt trong căn phòng khủng khiếp này với chính entity mà tôi được cử đến để săn lùng.
Hắn cười mỉm với tôi, thực ra thì giống một cái nhếch mép hơn khi mà tôi nhớ kỹ lại lúc này, và hắn bắt đầu đi về phía tôi. Tôi đã đọc bản báo cáo của Rob và tôi có thể nói với anh rằng sinh vật mà tôi đang nhắc đến ở đây giống hoàn toàn với mô tả của Rob: quần áo kiểu cách, dáng người to béo, cặp mắt, và thậm chí cả nụ cười nhếch mép đó. Uhm, hắn đến gần và nắm lấy vai tôi.
Trần nhà bắt đầu co giật dữ dội, các cái miệng trên các bức tường bắt đầu cắn liên tục và tất cả các con mắt đều nhìn thẳng vào tôi đầy giận dữ. Phần tồi tệ nhất là lũ bọ, chúng bắt đầu bò lên chân tôi và tôi thì không thể động đậy gì. Tôi không thể phủi chúng đi. Tôi hoàn toàn bất lực. Tôi ngẩng đầu lên và thấy The Man in the Corner đang lùi lại góc phòng. Tôi nhắm mắt lại khi đám bọ bò lên cổ tôi, và khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong bếp với các thành viên của những đội khác xung quanh mình.
Kể từ hôm đó, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, trong đó toàn bộ sự kiện kinh khủng đó lại tái diễn. Tôi tin rằng ký ức đó sẽ ngăn không cho tôi tham gia vào các đội của Tổ chức cho đến hết đời. Ngoài ra, tôi thực sự không muốn nói về điều này chút nào, vì vậy tôi có thể đã bỏ qua một số chi tiết khi mô tả lại sự kiện nhằm kết thúc cuộc phỏng vấn này càng nhanh càng tốt. Tôi không bỏ sót bất cứ chi tiết quan trọng nào, do đó anh không cần phải lo lắng quá đâu. Giờ thì xin cáo lỗi. (Rory kết thúc báo cáo và rời đi)
Rory Jackson hiện đang bị nhốt trong một viện tâm thần do Tổ chức điều hành sau khi có hành động cố gắng tự tử.
Báo cáo nhiệm vụ của Zack : Kể lại thông qua Head Trauma Counselor (Bác sĩ chính điều trị các tổn thương tâm lý) của anh ta
Trong vài tháng sau sự việc, rất khó để tiếp cận với Zack Paulson. Cậu ấy đã mất khả năng nói chuyện và phương tiện duy nhất mà chúng ta có thể để cậu ấy tương tác với là nghệ thuật, cụ thể là các bức vẽ bằng bút chì màu. Ban đầu không có quy luật hoặc ý nghĩa rõ ràng nào thể hiện trong các bản vẽ của cậu ta, nhưng một số người chăm sóc cũng như bản thân tôi nhận thấy những chi tiết lặp lại trong các bức vẽ. Rõ ràng là Zack đang kể nhiều câu chuyện riêng biệt dưới những góc nhìn khác nhau trong các bức tranh của cậu ấy. Tôi có thể khẳng định điều đó khi tôi đọc qua báo cáo của Robert DuLange. Về cơ bản, Zach đã vẽ lại toàn bộ những sự kiện đó nhưng qua góc nhìn của Dane Samuel.
Ban đầu, chúng tôi không nhận ra sự liên quan giữa các bức vẽ vì Zach không vẽ chúng theo thứ tự hay quy luật nào. Chúng tôi nghiên cứu kỹ tất cả các bản vẽ tương ứng với câu chuyện của Dane và nhận thấy rằng Zach đã giấu những con số nhỏ ở vị trí nào đó trong các bức tranh để chúng tôi có thể sắp xếp chúng theo thứ tự. Zack dường như đã hoàn thành bức tranh cuối cùng của cậu ấy bởi vì ngay sau khi vẽ xong bức đó, cậu ta cất giấy thừa và bút chì của mình vào ngăn kéo và không bao giờ mở chúng ra nữa.
Bên cạnh chuyện của Dane, chúng tôi cũng có các bức vẽ tương ứng kể câu chuyện của Zack và Ted Avery, cũng như các nhóm tranh khác với khả năng làm sáng tỏ thêm về entity này.
Tôi cũng sẽ chỉ tóm tắt những gì có thể phỏng đoán ra từ các bản vẽ. Điều này sẽ đưa đến loạt báo cáo có phần hơi ngắn nhưng lại rất chi tiết.
Câu chuyện của Ted
Các bức vẽ bắt đầu ở giai đoạn đội 3 đi tới Villier House, thể hiện qua việc Ted nhìn Rory Jackson và các thành viên khác. Sau đó Ted ở trong tầng hầm của Villier House. Các bức tranh cho thấy tầng hầm chứa đầy các giá đỡ đựng áo, quần màu đen, mũ chóp cao cũ và mũ quả dưa.
Bức tranh tiếp theo bị tô đen hoàn toàn, và tôi tin rằng nó ám chỉ Ted cũng bị bất tỉnh giống như những người khác.
Ted thức dậy tại một nơi trông giống như một hầm mỏ. Có nhiều xe đẩy dùng trong khai thác mỏ và nhiều bóng đèn treo trên dây dọc đường hầm. Ted đi lang thang trong hầm mỏ một lúc, và tôi nghĩ rằng cậu ta đang bị đe dọa bởi một cái gì đó, vì hầu hết các bản vẽ cho thấy cánh tay và chân của Ted ở trong tư thế như đang chạy.
Cậu ta chạy xuống một đường hầm dài và nhìn lướt qua một giao điểm nơi hai đường hầm gặp nhau, và anh có thể lờ mờ nhận ra hình bóng của một thứ mà tôi tin chính là entity đó. Cả Robert và Rory gọi nó là The Man in the Corner, vì vậy tôi cũng sẽ gọi nó như thế. Ted, hoặc không chú ý đến The Man in the Corner, hoặc không phản ứng mạnh với chuyện đó bởi cậu ấy vẫn tiếp tục chạy sâu xuống hầm.
Có rất nhiều bức tranh về Ted cho thấy cậu ta cứ chạy mãi cho đến khi các cạnh của bức tranh bắt đầu trở nên mờ và đen. Tôi tin rằng điều này ám chỉ sự kiệt quệ của Ted.
Ted cuối cùng vấp phải một đường ray lắp trong hầm mỏ để vận chuyển hàng và ngã xuống. Khi cậu ta quay người nhìn quanh, có những sinh vật giống nhện xuất hiện ở phía mép góc nhìn của cậu ấy. Một trong số đó dường như là có kích thước của một chiếc xe đẩy dùng trong hầm mỏ, vì vậy tôi thực sự tin rằng Ted đang bị truy đuổi bởi những sinh vật hình nhện cỡ lớn.
Cậu ta cố gắng để đứng dậy nhưng sinh vật gần nhất túm lấy chân, làm cậu ấy ngã khuỵu và kéo Ted về chỗ các sinh vật còn lại. Điều đó dẫn đến việc cậu ta bị những sinh vật đó giữ chặt tay chân và không thể trốn thoát. The Man in the Corner vươn mình nhô ra từ một đường hầm bên cạnh và đi về phía Ted. Hắn tới gần chỗ Ted hơn trong mỗi bản vẽ, và cuối cùng thì chạm vào bụng cậu ấy. Ngay lập tức, những sinh vật giống nhện kia kéo tay chân của Ted ra cho đến khi chúng bị đứt lìa.
Loạt tranh này kết thúc với phần lớn các bức tranh bị tô đen hoàn toàn, chỉ chừa ra một hình vẽ ở trung tâm thể hiện một thứ gì đó trông như thể một nụ cười nhếch mép.
Câu chuyện của Zach
Loạt tranh về Zack thực sự khác biệt so với với các nhóm tranh khác vì cậu ta dùng headphone bật nhạc và nghe nó trong toàn bộ nhiệm vụ. Vì một số lý do, trong cuộc chạm trán với entity, Zack nhớ chính xác những thứ đã được play từ headphone, và cậu ta còn viết lời bài hát và một số nốt nhạc ở phía dưới mỗi bức tranh kể câu chuyện của mình. Bây giờ, tôi không tin bản thân những lời bài hát đó có gì quan trọng nhưng Zach đã viết chúng ra ngay từ đầu và không còn viết thêm một từ nào khác kể từ đó.
Zack xuất hiện trong một phòng ngủ hay gì đó tương tự trong Villier House. Zack nhìn thấy một chuyển động lướt qua ở lối vào và nâng khẩu súng của mình lên trước khi bị bất tỉnh.
Phần tiếp theo của các bức tranh về Zach thì khá... thú vị. Một phần của bức vẽ thể hiện một thứ dường như là một khu rừng tối tăm, trong khi các phần kia của cùng bức vẽ đó lại mô tả những điều xảy ra trong Villier House. Một điều nữa cần cần lưu ý là cánh tay phải của Zack, khi được thể hiện trong ngôi nhà thì cậu ấy vẫn giữ vũ khí của mình, nhưng khi ở trong rừng thì bàn tay đó lại trống không. Cá nhân tôi nghĩ rằng Zack đã được chuyển đến một khu rừng giống như mọi người trong đội cũng được chuyển đến những địa điểm khác, ngoại trừ âm nhạc liên tục vang lên trong tai của cậu đã giúp cậu ấy nhận thức được thực tại, tôi không nghiên cứu các entity và cũng không có mong muốn làm công việc đó.
Zack đi lang thang qua hỗn hợp rừng-nhà đó cho đến khi cậu ấy tiến tới tầng hầm của ngôi nhà / (trong khu rừng thì đó là) rễ cây của một cái cây khổng lồ. Cậu ta rà soát các kệ và các giá đỡ một cách nhanh chóng với khẩu súng của mình luôn chĩa về phía đó. Trong khu rừng, có các con mắt đầy đe dọa ẩn hiện xung quanh Zach.
Zack nhận ra The Man in the Corner ở… uhm, góc của tầng hầm, nhìn chằm chằm vào cậu ta với cặp mắt hoàn toàn khác với mô tả về nó ở các bức tranh khác. Đầy tức giận. Trong rừng, một cánh tay có móng vuốt hay cái gì đó tương tự vươn ra khỏi bóng tối hướng về phía Zach. Zack chĩa súng vào The Man in the Corner và bắn về phía hắn. Sinh vật đó biến mất khỏi góc phòng, để lại một vài vệt máu, và Zack được nhìn thấy chạy lên lầu với rất nhiều bàn tay vươn ra túm lấy cậu ấy trong khu rừng.
Zach lên tới tầng trệt và nhìn xung quanh. Những bàn tay trong rừng có vẻ mỏng manh và đang lắc lư, trông chúng khá yếu về tổng thể. Zack tiến thêm một vài bước nữa trước khi đổ gục. Khi cậu ta tỉnh dậy, một số binh sĩ khác đang ở quanh Zach và cậu ấy bỏ headphone ra, kết thúc bài hát. Phần còn lại của loạt tranh vẽ chỉ liên quan tới thời gian của cậu ta tại trung tâm điều trị này.
Loạt tranh vẽ khác
Loạt tranh này gồm năm bức vẽ đã giúp tôi chắp nối và biết thêm một chút thông tin về The Man in the Corner.
Bức tranh đầu tiên vẽ phòng khách của Villier House với Robert và Dane đang nằm trên mặt đất. Ttrong tranh, The Man in the Corner đang làm Dane ngạt thở, và hắn ta quay mặt đối diện trực tiếp với người xem tranh.
Bức tranh thứ hai vẽ nhà bếp. Rory đang nằm sõng soài trên sàn nhà gần cánh cửa bên và The Man in the Corner có thể thấy đang vươn người ra từ phía sau tủ lạnh, một lần nữa lại nhìn chằm chằm vào người xem tranh.
Bức tranh thứ ba mô tả chuyện xảy ra trong tầng hầm. Bức vẽ cho thấy chân Ted bị giật đứt bởi The Man in the Corner trong khi hắn ta nhìn về phía người xem tranh.
Bức tranh thứ tư vẽ phòng ngủ. Zack đang cố gắng tỉnh dậy, còn The Man in the Corner có thể được nhìn thấy trong gương, và hắn đang nhìn Zack đầy giận dữ.
Bức tranh cuối cùng mà Zack vẽ mô tả chính tòa nhà này. Trong tranh, Zack ngồi tại bàn nơi cậu đã vẽ hầu hết các bức tranh, còn tôi thì nghiêng người qua vai cậu để nhìn tờ giấy. Khung cảnh đó có lẽ là khoảng ba tháng trước hoặc lâu hơn. Bên ngoài cửa sổ, cách xa một chút là The Man in the Corner đang nhìn chằm chằm vào trong phòng.
Tôi sẽ rút khỏi vị trí này và chuyển đi. Tôi khuyên các anh nên tăng cường các biện pháp giam giữ và kiểm soát entity này, bởi tôi tin rằng nó đang lừa các anh tin rằng nó đang bị bắt giữ.
Phân tích cuối cùng của tôi về toàn bộ chuyện này là entity này dường như có thể teleport ý thức của con người tới các realm (vùng không gian) khác, và sau đó tấn công thể xác, cơ thể vật lý của họ để giết họ. Tuy nhiên, tôi không phải chuyên gia về những chuyện như thế này, nên tôi sẽ để các anh nghiên cứu sâu hơn. Làm ơn hãy bắt nó lại. Vì Zach và vì sự an toàn của tôi.
Zack và Head Trauma Counselor hiện đang mất tích. Các biện pháp bảo vệ tốt hơn đã được thiết lập xung quanh Đối tượng 695, mặc dù chúng tôi có bằng chứng cho thấy nó luôn luôn bị giam giữ kể từ khi chúng tôi di dời Villier House.
Tình trạng hồ sơ: Đóng.
----------------------------------------

Secrets đây, post hồ sơ mới từ căn hộ mới của tôi. Tuyệt vời. Nhưng đúng, hiện tôi đang sống ở một địa điểm mới xa quê nhà của tôi.
Tôi thực sự không có nhiều điều để nói về hồ sơ này. Có vẻ như đây là công việc thường thấy của Tổ chức 440, mặc dù bây giờ tôi tin rằng không phải 100% những người trong Tổ chức 440 đều xấu xa. Ý tôi là... kiểu gì thì tôi cũng sẽ biết chuyện đó, nhưng có bằng chứng văn bản như thế này vẫn tốt hơn.
Không có gì mới với Tattle. Hãy nhớ rằng Hồ sơ số 9 có thể sẽ là cơ hội cuối cùng để các bạn đặt câu hỏi cho Tattle.
Tôi cũng sẽ trả lời bất cứ điều gì có liên quan mà tôi có thể trả lời trong phần comment dưới đây. Vì vậy, ... như mọi khi, bảo trọng, Nosleep.
-Secrets
************************************

*1 Có lẽ là một kiểu đơn vị chiến đấu tương đương với Strike team của Sword and Shield.
*2 Trích dẫn câu thoại của nhân vật Frost trong phim Aliens (1986)
*3 Theo mình thì chỗ này có thể có 2 cách hiểu: một là Robert đang đe dọa trả đũa Hoffer, hai là 2 người có thỏa thuận gì đó từ trước và Robert muốn báo Hoffer là anh ta đã sẵn sàng tham gia. Mình không rõ cách hiểu nào là đúng, nên mới để nguyên văn, rất mong bạn nào có khả năng có thể đóng góp cách dịch / cách hiểu đúng cho bài viết được hoàn thiện.
Phần chữ màu xám là chú thích của người dịch


Tên dịch giả: Binzo
Nguồn: reddit
Link toàn bộ series:Full series
[Series] Hồ sơ của Tổ chức 440 (O440): Hồ sơ số 8: Căn nhà Villier  [Series] Hồ sơ của Tổ chức 440 (O440): Hồ sơ số 8: Căn nhà Villier Reviewed by genen on tháng 9 02, 2015 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.