Creepypasta: Guess in our house
Tôi yêu cái cách mà ông nội thường
giữ tôi bên cạnh. Vào ngày mà mẹ không có ở bên, ông thường ở cùng để an
ủi tôi. Tôi ngồi vào lòng ông, kể câu chuyện về những ngày của tôi, và
tôi cảm giác như mình chẳng bao giờ cô đơn. Mặc dù trong nhà chúng tôi
gần như trống trải khi mẹ đi làm, và tôi cứ nói chuyện và ngồi với ông
trong khi ông đắm mình trên chiếc ghế đá, chúng tôi thường có những vị
khách ở mỗi phòng trong căn nhà.
Có Edna và Elma (cặp sinh đôi) mà ông tôi thường bầu bạn, họ thường ngồi ở trong bếp với ấm trà chính giữa bàn. Có cả Joseph người đốn gỗ thường đi học với bố. thường ngồi với bố mỗi khi mà bố học bài ở bàn làm việc, với 1 nụ cười trên mặt, lúc nào cũng nhìn vào cuốn kỉ yếu trung học khi mà Joseph thường đi học với bố như một người bạn. Trừ khi lúc mà mẹ cần sử dụng một chiếc ghế thì Joseph sẽ đứng kế bên bố để nhìn vào cuốn kỉ yếu.
Sau đó chúng tôi có vị khách trẻ nhất như Beth và Tomas, những người trạc tuổi tôi. Thường ở trên lầu khi mà họ không chơi với tôi. Tuy nhiên tôi không quan tâm nếu Tomas đang ở trên đó với bố mẹ cậu ấy, cậu ấy không bao giờ nói chuyện với tôi, chỉ làm khuôn mặt ngốc nghếch khi tôi cố rủ cậu ấy chơi cùng. Nhưng Beth thì rất là tốt, cô ấy có mái tóc vàng và những lọn tóc xoăn, sức nước hoa và trang điểm, và đôi khi mẹ mua cho cô ấy những chiếc đầm mới để mặc. tôi chắc chắn rằng cô ấy rất thích chúng, vì cô ấy luôn giữ khuôn mặt cười, ngay khi tôi hỏi mẹ tại sao cô ấy có vết sẹo xấu xí trên lưng. Tôi cảm buồn khi mà mẹ nói rằng cô ấy có nó khi mà cô ấy đến đây và chia tay với bố mẹ, những người mà mẹ nói là rất xấu. Nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ xem cô ấy như một cô em gái mà tôi chưa từng có, nhưng tôi chỉ chơi những trò chơi với cô ấy khi tôi buồn. Nhưng mẹ thì thường la mắng tôi khi mà tôi làm chiếc đầm của Beth bị bẩn hay vô tình làm ngã cô ấy.
Tối nay mẹ nói chúng tôi sẽ có thêm 1 vị khách nữa, và một người bạn để tôi chơi cùng! Mong sao gia đình cậu ấy có thể đến cùng! Nhưng mẹ nói rằng rất khó để đưa cả gia đình của cậu ấy đến ở như gia đình của Tomas. Sau đó mẹ ra ngoài đi làm, mẹ nói rằng mẹ sẽ về khi trời tối khuya. Mẹ hôn vào má tôi, đem đồ nghề, và nói rằng tôi phải dọn 1 chỗ trống trong phòng Beth cho cậu bé ở. Đó là lần cuối tôi nói chuyện với mẹ khi mẹ đi làm, và tôi lên lầu để dọn phòng ngủ. mất một lúc và sau khi tôi xong thì tôi không muốn chơi cùng Beth như tôi thường làm. Nên tôi lấy một quyển sách ở kệ của Beth rồi chạy xuống dưới phòng khách. Như thường lệ ông vẫn ở đó, ngồi ngay băng ghế đá, đợi tôi ngồi vào lòng và kể ngày mới của tôi.
Nên tôi trèo lên người ông, và rúc vào lòng ông và kể ông nghe về cậu bé mới đến. Nhưng tôi nhận ra có gì đó không ổn. Đầu ông ấy nghiêng hết qua một bên, và mắt thì nhắm nghiền. Nên tôi nhảy ra và chạy ngay vào phòng nhanh nhất có thể. Chạy qua cả Edna và Elma rồi ngay lập tức lấy chiếc hộp bạc nơi mà chúng tôi để những đồ thiết yếu cho ông. Tôi chạy xuống phòng khách, dừng lại ở lối ra và nhớ ra rằng tôi phải “chào buổi tối” với Edna và Elma trước khi tôi chạy lại chỗ ông. Cầm trên tay những phụ kiện, tôi bỏ ra phía sau ghế của ông và nhìn vào cổ ông. “ Ông à vết khâu ông lại tuột chỉ rồi kìa! Biết bao nhiêu thời gian của cháu để sửa lại vết khâu đó lần trước đấy!… hmph… nếu mà mẹ khâu chặt ông vào cái máy mà ông thường dựa vào giống như bà đã làm với Beth, thay vì với mớ vải bồng bông này. Thì ông sẽ không có ngã hoài như vậy! “
Nhưng tôi không có hề giận ông, đâu phải lỗi của ông. Mẹ mới học khâu khi mà bà đem ông về đây như một vị khách mới. Chúng tôi chỉ mới chuyển đến khu này và mẹ chỉ muốn đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không còn cô đơn nữa. Nhưng mà không phải lo, những vị khách của chúng ta đã ngồi ngay ngắn và thẳng thóm vì chẳng bao giờ ngã nữa, và mẹ có nói một ngày nào đó mẹ sẽ ngồi kế bên ông khi mà tôi ra ngoài đem những người khách mới về.
Có Edna và Elma (cặp sinh đôi) mà ông tôi thường bầu bạn, họ thường ngồi ở trong bếp với ấm trà chính giữa bàn. Có cả Joseph người đốn gỗ thường đi học với bố. thường ngồi với bố mỗi khi mà bố học bài ở bàn làm việc, với 1 nụ cười trên mặt, lúc nào cũng nhìn vào cuốn kỉ yếu trung học khi mà Joseph thường đi học với bố như một người bạn. Trừ khi lúc mà mẹ cần sử dụng một chiếc ghế thì Joseph sẽ đứng kế bên bố để nhìn vào cuốn kỉ yếu.
Sau đó chúng tôi có vị khách trẻ nhất như Beth và Tomas, những người trạc tuổi tôi. Thường ở trên lầu khi mà họ không chơi với tôi. Tuy nhiên tôi không quan tâm nếu Tomas đang ở trên đó với bố mẹ cậu ấy, cậu ấy không bao giờ nói chuyện với tôi, chỉ làm khuôn mặt ngốc nghếch khi tôi cố rủ cậu ấy chơi cùng. Nhưng Beth thì rất là tốt, cô ấy có mái tóc vàng và những lọn tóc xoăn, sức nước hoa và trang điểm, và đôi khi mẹ mua cho cô ấy những chiếc đầm mới để mặc. tôi chắc chắn rằng cô ấy rất thích chúng, vì cô ấy luôn giữ khuôn mặt cười, ngay khi tôi hỏi mẹ tại sao cô ấy có vết sẹo xấu xí trên lưng. Tôi cảm buồn khi mà mẹ nói rằng cô ấy có nó khi mà cô ấy đến đây và chia tay với bố mẹ, những người mà mẹ nói là rất xấu. Nên tôi nghĩ rằng tôi sẽ xem cô ấy như một cô em gái mà tôi chưa từng có, nhưng tôi chỉ chơi những trò chơi với cô ấy khi tôi buồn. Nhưng mẹ thì thường la mắng tôi khi mà tôi làm chiếc đầm của Beth bị bẩn hay vô tình làm ngã cô ấy.
Tối nay mẹ nói chúng tôi sẽ có thêm 1 vị khách nữa, và một người bạn để tôi chơi cùng! Mong sao gia đình cậu ấy có thể đến cùng! Nhưng mẹ nói rằng rất khó để đưa cả gia đình của cậu ấy đến ở như gia đình của Tomas. Sau đó mẹ ra ngoài đi làm, mẹ nói rằng mẹ sẽ về khi trời tối khuya. Mẹ hôn vào má tôi, đem đồ nghề, và nói rằng tôi phải dọn 1 chỗ trống trong phòng Beth cho cậu bé ở. Đó là lần cuối tôi nói chuyện với mẹ khi mẹ đi làm, và tôi lên lầu để dọn phòng ngủ. mất một lúc và sau khi tôi xong thì tôi không muốn chơi cùng Beth như tôi thường làm. Nên tôi lấy một quyển sách ở kệ của Beth rồi chạy xuống dưới phòng khách. Như thường lệ ông vẫn ở đó, ngồi ngay băng ghế đá, đợi tôi ngồi vào lòng và kể ngày mới của tôi.
Nên tôi trèo lên người ông, và rúc vào lòng ông và kể ông nghe về cậu bé mới đến. Nhưng tôi nhận ra có gì đó không ổn. Đầu ông ấy nghiêng hết qua một bên, và mắt thì nhắm nghiền. Nên tôi nhảy ra và chạy ngay vào phòng nhanh nhất có thể. Chạy qua cả Edna và Elma rồi ngay lập tức lấy chiếc hộp bạc nơi mà chúng tôi để những đồ thiết yếu cho ông. Tôi chạy xuống phòng khách, dừng lại ở lối ra và nhớ ra rằng tôi phải “chào buổi tối” với Edna và Elma trước khi tôi chạy lại chỗ ông. Cầm trên tay những phụ kiện, tôi bỏ ra phía sau ghế của ông và nhìn vào cổ ông. “ Ông à vết khâu ông lại tuột chỉ rồi kìa! Biết bao nhiêu thời gian của cháu để sửa lại vết khâu đó lần trước đấy!… hmph… nếu mà mẹ khâu chặt ông vào cái máy mà ông thường dựa vào giống như bà đã làm với Beth, thay vì với mớ vải bồng bông này. Thì ông sẽ không có ngã hoài như vậy! “
Nhưng tôi không có hề giận ông, đâu phải lỗi của ông. Mẹ mới học khâu khi mà bà đem ông về đây như một vị khách mới. Chúng tôi chỉ mới chuyển đến khu này và mẹ chỉ muốn đảm bảo rằng chúng tôi sẽ không còn cô đơn nữa. Nhưng mà không phải lo, những vị khách của chúng ta đã ngồi ngay ngắn và thẳng thóm vì chẳng bao giờ ngã nữa, và mẹ có nói một ngày nào đó mẹ sẽ ngồi kế bên ông khi mà tôi ra ngoài đem những người khách mới về.
Nguồn: Voz
I love how my Grandfather is always around to keep me company. On
days that my Mom isn’t around, Grandpa is always nearby to comfort me. I
sit on his lap, tell him stories about my day, and I never feel like
I’m alone. Although our house is never empty even when Mom leaves for
work, and I sit with Grandpa and read stories while he enjoys his chair,
we always have guests in every room of our house.
There’s Edna and Elma, the twins my Grandfather is friends with; they’re always sitting together in the kitchen with a teapot between just the two of them.
There is also Joseph the Plumber who went to school with Dad. Often seated with him in his study as Dad is hunched over his desk, with a grin on his face; always looking at their high school yearbook while Joseph keeps him company as old friends should. Unless Mom needs to use a spare chair, then Joseph just stands next to Dad as he looks at his yearbook.
Then we have our younger guests like Beth and Tomas, who are around my age. They are often upstairs when they aren’t playing with me. However I don’t really care if Tomas stays up there with his Mom and Dad; he never talks to me, and always makes a stupid face at me when I try and play with him. But Beth is really nice.
She has pretty blonde curls in her hair, wears pretty perfumes and makeup, and sometimes Mom buys new dresses for her to wear. I’m sure she likes those, because she always has a smile on her face, even when I accidentally asked Mom how she got the ugly scar on her back. I felt bad when Mom told me that she had gotten the scar when she came here and was separated from her parents, who Mom says were very bad people. So I guess that makes her like the sister I never had, but I just like playing games with her when I’m bored. But Mom often scolds me if I get Beth’s dresses dirty, or accidentally knock her down.
Tonight, my Mom says we’ll be having another guest and a new friend for me to play with! Hopefully his family can come too! But Mom says that it’s hard to get an entire family like Tomas’ to come and stay in our home. So before she leaves for work, she tells me she’ll be home by midnight. She gives me a kiss on the cheek, packs up her tools, and tells me to go make some space in Beth’s room for the new boy to stay.
It’s the last time I talk to Mom before she leaves for work, and I go upstairs to get the bedroom ready. It takes me awhile, and by the time I’m done I don’t want to play with Beth like I usually do. So I grab a storybook from Beth’s shelf, and go downstairs to the living room. As always Grandpa is there, sitting in his rocking chair, waiting for me to come sit in his lap and tell him how my day went.
So I climb up into his lap, and snuggle against him as I tell him about our new guest. But I notice something’s wrong. His head is limp to one side, and his eye’s are closed. So I hop off his lap, and go into the kitchen as fast as I can. I run past Edna and Elma, and immediately go for the bottom drawer next to the silverware where we keep Grandfather’s emergency supplies.
I go back into the living room, stopping at the doorway to remember my manners, and I say “Good evening” to Edna and Elma before I go back to Grandpa. Carrying the supplies in my arms, I drop them behind Grandpa’s chair and look up at his neck.
“Grandpa, your stitches came out again! It’ll take me forever to fix your neck like last time! Hmph…if only Mom had sewn you shut with a machine and used beads to stuff you like she did to Beth, instead of that flimsy cotton. Then you wouldn’t be falling apart all the time!”
But I’m not upset with him, it’s not his fault. Mommy was only learning when she first brought him over as a guest. We’d only just moved into the neighborhood, and she had wanted to make sure that we’d never have to be lonely ever again. But of course now our guests can sit straight and never fall over, and Mom says that someday she’ll be sitting next to Grandfather while I’m out bringing new guests to keep us company.
There’s Edna and Elma, the twins my Grandfather is friends with; they’re always sitting together in the kitchen with a teapot between just the two of them.
There is also Joseph the Plumber who went to school with Dad. Often seated with him in his study as Dad is hunched over his desk, with a grin on his face; always looking at their high school yearbook while Joseph keeps him company as old friends should. Unless Mom needs to use a spare chair, then Joseph just stands next to Dad as he looks at his yearbook.
Then we have our younger guests like Beth and Tomas, who are around my age. They are often upstairs when they aren’t playing with me. However I don’t really care if Tomas stays up there with his Mom and Dad; he never talks to me, and always makes a stupid face at me when I try and play with him. But Beth is really nice.
She has pretty blonde curls in her hair, wears pretty perfumes and makeup, and sometimes Mom buys new dresses for her to wear. I’m sure she likes those, because she always has a smile on her face, even when I accidentally asked Mom how she got the ugly scar on her back. I felt bad when Mom told me that she had gotten the scar when she came here and was separated from her parents, who Mom says were very bad people. So I guess that makes her like the sister I never had, but I just like playing games with her when I’m bored. But Mom often scolds me if I get Beth’s dresses dirty, or accidentally knock her down.
Tonight, my Mom says we’ll be having another guest and a new friend for me to play with! Hopefully his family can come too! But Mom says that it’s hard to get an entire family like Tomas’ to come and stay in our home. So before she leaves for work, she tells me she’ll be home by midnight. She gives me a kiss on the cheek, packs up her tools, and tells me to go make some space in Beth’s room for the new boy to stay.
It’s the last time I talk to Mom before she leaves for work, and I go upstairs to get the bedroom ready. It takes me awhile, and by the time I’m done I don’t want to play with Beth like I usually do. So I grab a storybook from Beth’s shelf, and go downstairs to the living room. As always Grandpa is there, sitting in his rocking chair, waiting for me to come sit in his lap and tell him how my day went.
So I climb up into his lap, and snuggle against him as I tell him about our new guest. But I notice something’s wrong. His head is limp to one side, and his eye’s are closed. So I hop off his lap, and go into the kitchen as fast as I can. I run past Edna and Elma, and immediately go for the bottom drawer next to the silverware where we keep Grandfather’s emergency supplies.
I go back into the living room, stopping at the doorway to remember my manners, and I say “Good evening” to Edna and Elma before I go back to Grandpa. Carrying the supplies in my arms, I drop them behind Grandpa’s chair and look up at his neck.
“Grandpa, your stitches came out again! It’ll take me forever to fix your neck like last time! Hmph…if only Mom had sewn you shut with a machine and used beads to stuff you like she did to Beth, instead of that flimsy cotton. Then you wouldn’t be falling apart all the time!”
But I’m not upset with him, it’s not his fault. Mommy was only learning when she first brought him over as a guest. We’d only just moved into the neighborhood, and she had wanted to make sure that we’d never have to be lonely ever again. But of course now our guests can sit straight and never fall over, and Mom says that someday she’ll be sitting next to Grandfather while I’m out bringing new guests to keep us company.
Source: http://creepypasta.wikia.com
Creepypasta: Guess in our house
Reviewed by genen
on
tháng 9 15, 2015
Rating:
Không có nhận xét nào: