Tổng hợp creepypasta ngắn

[Creepypasta] Bên trong những chiếc gương

Nguồn : Creepypasta org
V-trans : HUNTER @Hội 666
Bình thường bạn ngủ rất ngon, nhưng hôm nay, những cơn gió đầu hè đang gào thét ngoài cửa đã đánh thức bạn. Bạn bắt đầu ngủ lại nhưng tiếng gió đập cửa đã hoàn toàn lôi bạn ra khỏi giấc ngủ. Vậy là bạn nằm đó, mở mắt nhìn vào khoảng không gian tối đen như mực. Khi mắt bắt đầu quen với ánh sáng, bạn có thể nhìn thấy lờ mờ, các vật thể xung quanh giường, trong căn phòng, rồi đến cái gương ở tủ quần áo đối diện giường bạn...

Đột nhiên, một luồng sáng hắt vào từ ngoài cửa, chỉ trong vài giây, nhưng cũng đủ để bạn nhìn thấy....trong chiếc gương, có hàng chục khuôn mặt, hàng chục đôi mắt đang nhìn chằm chằm bạn với chiếc miệng cười rộng đến mang tai. Tất cả họ bị đóng khung lại trong chiếc gương của bạn.
Chỉ một vài giây ngắn, bạn không chắc chắn những điều mình vừa thấy có phải ảo giác hay không, nhưng suốt phần còn lại của buổi đêm, bạn không thể ngủ được nữa. Trời vừa sáng, bạn lập tức gỡ chiếc gương đó ném vào thùng rác. Không quan trọng là điều bạn thấy có thật hay không, bạn chỉ muốn thoát khỏi chiếc gương kinh dị đó. Không chỉ vậy, bạn quyết định gỡ hết toàn bộ gương trong nhà...Bạn sẽ sống mà không cần đến gương...
Nhiều tuần qua đi, những kí ức đó dần dần rơi vào lãng quên. Bạn đến chơi nhà một người bạn và sử dụng nhà vệ sinh ở đó. Vòi nước nóng đột nhiên tự mở, bạn sửng sốt, cố suy nghĩ để giải thích việc vừa rồi. Làn hơi nước nóng bám lên mặt gương, một dòng chữ hiện lên, bạn lại gần để đọc nó :
"Hãy trả lại những chiếc gương về vị trí cũ đi. Bọn tao rất thích ngắm mày ngủ."


Lạnh

Nguồn : iusedtosleep/Reddit.com
V-trans : Liy @Hội 666
Đêm hôm đó trời mưa rất to, tôi đi bộ một mình trên phố. Thời tiết lạnh và ẩm ướt. Đó không phải là điều mới mẻ vì nó đã là một phần cảm giác của tôi khi đi trong bóng tối. Chỉ là tối nay, bầu trời như giận dữ và gió đang rít từng cơn lạnh buốt.
Nhưng tôi không cảm thấy lạnh.
Tôi đã ướt sũng nhưng vẫn bước đi, không biết nên đi đâu. Tôi biết đây là khu phố của tôi, nhưng lại không biết làm cách nào để trở về nhà. Không, nơi đó bây giờ không còn là nhà của tôi nữa, không còn nữa.
"Cậu không nên đi một mình trong bóng tối" - một giọng nói vang lên. Tôi nhìn quanh tìm kiếm chủ nhân của giọng nói.
"Cậu không mang theo ô sao?" - Cậu ta hỏi và dùng chiếc ô của cậu ấy che cho tôi. Tôi cảm thấy có chút ngạc nhiên.
"Hừm,cậu lạnh quá" - Cậu ta thốt lên rồi xoa vai của mình.
Tôi cúi đầu buồn bã.
Nhưng rồi một nụ cười bắt đầu nở ra trên mặt tôi. Tôi biết cậu ấy. Cậu ta là một thành viên cao cấp trong đội bóng của trường. Là người đã từng chế nhạo huấn luyện viên của mình.
Tôi mỉm cười và chăm chú nhìn vào mắt của cậu ta không chớp mắt.... Tôi chỉ mỉm cười.
Tôi không hề biết bất điều gì đã xảy ra với cậu ta
Và tôi thắc mắc sao cậu ấy có thể nhìn thấy tôi?


[ Creepypasta ] Alone...

Tác giả : KibaInuzuka ( Creepypasta Org )
V-trans : HUNTER @Hội 666
Khi bạn nằm trên giường, bạn không ngủ được và bắt đầu nghĩ lan man. Ban đầu chỉ là nghĩ về những gì bạn đã làm hoặc sẽ làm. Sau đó, bạn bắt đầu nghĩ về những thứ rùng rợn hơn, những thứ có lẽ bạn chẳng hề băn khoăn vào ban ngày bận rộn. Bạn nghĩ liệu có phải bạn là “người" duy nhất còn thức....trong phòng này. Rồi bạn nghe những tiếng cót két phát ra từ cửa sổ, vài tiếng lỉnh kỉnh từ nhà bếp, có lẽ thêm một vài tiếng thì thầm, rất nhỏ nhưng rất....thật.
Bạn rũ bỏ ngay những suy nghĩ đó, có lẽ chỉ là gió thôi.
Nhưng tiếp sau, bạn lại nghe thấy chúng. Lần này còn có cả tiếng mở cửa phòng. Nhưng không thể nào, bạn đã khóa cửa phòng rồi. Bạn nghĩ có lẽ bạn chỉ tưởng tượng thôi. Khu phố bạn đang sống rất an toàn mà, không bao giờ có kẻ trộm.
Tiếp theo một tiếng động nữa vang lên, lần này là tiếng đóng cửa, "Làm sao có thể ?" Bạn đang nghĩ vậy phải không ?
Tiếng động nhỏ nhưng đủ nghe phát ra từ phía cửa, ngày càng lại gần.
Bạn lấy chăn che kín đầu, thu chân vào trong chăn. Mồ hôi túa ra. Bạn nghĩ và nghĩ :"Có gì đó trong phòng ?" Những tiếng cọt kẹt đáng lẽ không tồn tại cứ xoắn lấy tâm trí bạn, sống lưng lạnh toát. Bạn muốn mở chăn ra để chắc chắn trong phòng không có gì, nhưng bạn sợ sẽ có gì đó thật, bạn muốn tiếp tục ở yên như vậy, ngủ đến sáng và quên đi cơn ác mộng này.
Thời gian cứ trôi qua, có lẽ đã 1 giờ đồng hồ và bạn vẫn không ngủ được. Bạn bắt đầu nghĩ mình thật dở hơi, làm gì có gì chứ ?
Và bạn nhấc chăn lên ngồi dậy, lập tức sống lưng lại lạnh toát khi nghe âm thanh cuối cùng của cuộc đời :
"Đáng lẽ mày không nên dậy ?"


Người phụ nữ nhìn chằm chằm

Nguồn : Sakura_Aoi
Thể loại : Urban Legend
Dịch : Vy @Hội666
Một cô gái lên tàu về nhà trong đêm. Trên chuyến tàu đó , cô chỉ thấy 1 người phụ nữ ngồi giữa 2 người đàn ông và 1 doanh nhân trẻ. Người phụ nữ đó cứ trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô , ánh mắt vô hồn. Cô bắt đầu thấy khó chịu. Tàu đang từ từ đi chậm lại , kế tiếp là một trạm dừng. Bỗng dưng người phụ nữ kia lảo đảo chực chúi người về phía trước nhưng 2 người đàn ông bên cạnh đã kịp giữ cô ta lại. Cô biết rằng có gì đó không đúng. Người doanh nhân bên cạnh thì thầm:
- Mau xuống thôi!
- Cái gì ?...nhưng tại sao?
- Cô chỉ cần nghe tôi thôi - Anh ta nói trong vẻ lo lắng.
Cô không biết nên làm gì nữa , hoặc ở lại cùng người phụ nữ kì quặc cùng 2 người kia hoặc xuống tàu cùng người đàn ông này. Khi tàu dừng hẳn lại , cô nhanh chân bước xuống , người doanh nhân trẻ cũng theo cô. Cô nhìn anh , vẻ băn khoăn khó hiểu. Anh ta nói :" Người phụ nữ trên tàu khi nãy đã bị 2 tên bên cạnh giết. Đó là một cái xác."


Bạn Cùng Phòng

Nguồn : SinisterMind/Wattpad
V-trans : Liy ( https://www.facebook.com/crcreepyworld )
Lấy ra ghi rõ nguồn.
3:30am
Tôi nhìn chằm chằm vào đèn đỏ của chiếc đồng hồ báo thức, cố gắng để ngủ thêm một chút trước khi phải thức dậy vào ngày Chủ Nhật. Đó là một tuần đầy khó khăn và tôi biết rằng tuần tới mọi thứ còn tồi tệ hơn nhiều.
Nằm trên giường, tôi nghe thấy tiếng cửa ra vào đóng, mở. Chắc hẳn tiếng động là do Dan, người bạn cũng phòng của tôi gây ra.
Có vẻ bữa tiệc đó rất tệ nên cậu ta mới về sớm thế này.
Không thể ngủ tiếp được, những âm thanh đó cứ tràn vào trong đầu tôi. Tôi nghe thấy Dan mở cửa ra và đóng lại. Cứ liên tục như vậy một lần nữa, lại một lần nữa. cho tới khi tiếng đóng mở của ngày càng nhanh, càng to khiến tôi không thể chịu nổi nữa.
Tôi la lên với Dan :" Chết tiệt! Dừng lại đi. Tôi đang cố gắng ngủ thêm"
Quá muộn. Ngay sau khi những từ đó thoát ra khỏi miệng, tôi mới sực nhớ ra một điều rất quan trọng.
Khi cánh cửa cọt kẹt mở ra, tôi mới nhớ ra rằng người bạn cùng phòng của tôi đã rời đi từ cuối tuần.
Tổng hợp creepypasta ngắn Tổng hợp creepypasta ngắn Reviewed by Unknown on tháng 12 15, 2015 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.