Jeff the Killer đã trở lại
Câu truyện sau đây được một nhà thám tử ghi chép lại sau khi ông dành thời gian ra phân tích một vài cuốn video có chứa đựng bằng chứng, một vài lời khai của các nhân chứng, và cuối cùng, một cuốn băng có ẩn nấp một câu truyện bên trong nó. Và đây chính là câu truyên ấy.
Đó là một buổi tối thứ Ba bình thường. Tôi đang lướt web trên youtube, với hai li cà phê lớn trong tay mà tôi vừa mua ở cửa hàng bách hoá. Thật ra thì đêm hôm đó tôi không ngủ được. Sau một hồi đú đởn mấy cái video youtube nhàm đíu đỡ được, tôi bất chợt nhìn thấy một tựa đề video kì lạ trong mục “Các video liên quan” (related videos). Không có lấy một chữ tiếng Anh trong cái tựa đề ấy; tuy nhiên, những kí tự thì có vẻ như đang đại diện cho các chữ cái. Nói thế thôi chứ tôi hoàn toàn không thể giải mã được xem nó đang nói gì. Vì bản tính tò mò bất diệt, tôi quyết định bấm vào video xem thử.
Đột nhiên một tiếng kẽo kẹt và cót két bắt đầu vang ra từ đâu đó trong nhà tôi. Tôi xoay ghế lại và với ngay cây gậy bóng chày gần nhất để chuẩn bị cho chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra. Ngạc nhiên thay, không có ai xâm phạm vào nhà tôi cả, và dường như không có dấu hiệu là đã có người đột nhập. Cửa thì vẫn được khoá lại như cũ. Nghĩ rằng dường như mình sắp phát điên rồi, tôi nhún vai và chậm rãi trở về phòng.
Tôi đã bỏ ra hơi bị nhiều tiền để chi cho đường truyền mạng có giới hạng băng thông (bandwidth) cao. Bởi vậy nên tôi khá bất ngờ vì đoạn video mà tôi đã bấm vào vẫn chưa tải xong. Tôi ấn vào thanh tiêu đề một cách mất bình tĩnh thêm bốn lần nữa, cố gắng bật nó lên. Cuối cùng tôi cũng đã tải được nó lên. Background của video hoàn toàn là một màu đen, nên tất cả những chữ cái trên đó đều bị che khuất đi hết rồi, ừ thì ngoại trừ username của người đăng tải video và lời giới thiệu chung của video đó. Cả hai dòng ấy đều có màu đỏ thẫm như máu. Username của người gửi là “NightmareSLUMBER” và lời giới thiệu chung thì được viết là thế này:
Hỡi kẻ ngu ngốc kia
Ngươi có bao giờ nhận ra sự hiện diện của ta trong cuộc sống của ngươi?
Ta sẽ phá huỷ mọi thứ thuộc về ngươi
Hỡi tên khốn hèn hạ kia
Ta đã luôn dõi theo ngươi
Và sớm thôi, ngươi sẽ bước vào thế giới của ta
Trong vĩnh hằng…
Tôi nghĩ rằng đây chỉ là trò đùa vớ vẩn của một thằng nhóc mười hai tuổi, vậy nên mới phớt lờ đi sự nguy hiểm đang cận kề bên mình. Video mở đầu với hình ảnh của một bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang (lúc sau tôi biết được đó là bệnh viện Denbigh). Tiếp theo đó là hình ảnh của một hành lang dài, tối và tả tơi kéo dài cho đến tận chân trời của tầm nhìn người xem. Trên bức tường trái của hành lang này là những ô cửa sổ được phân chia ra bằng những cây cột. Ánh trăng mờ ảo chiếu vào, nhấn chìm hành lang trong bầu không khí lạnh lẽo ma quái. Bóng trăng bị những cây cột chắn lại. Bóng tối giăng đầy trong hành lang này… là một thứ bóng tối vĩnh hằng; nó không giống với những gì tôi từng thấy trước đây cả. Tôi có cảm giác rằng nhà thương điên này đã bị bỏ lại khá vội vàng và dường như chưa có ai dám bén mản tới đây hết.
Trong phút đầu tiên của cuốn băng, nó vẫn chiếu cảnh hành lang u tối này. Hoàn toàn không có một âm thanh hay một cử động nào hết. Vào khoảng một phút mười ba giây trên video, tôi để ý thấy một nhất cử nhất động khá chậm chạp và rõ ràng ở cuối hành lang. Đó là hình dáng của một con người, nhưng lại bước đi một cách khá bất thường và kỳ quặc. Nó cúi gằm mặt xuống đất. Cái thứ đó bắt đầu tăng tốc lên khi video tiếp tục tiến triển, và cuối cùng nó bắt đầu chạy. Cái thứ đó chạy cắm đầu cắm mũi đâm sầm vào máy quay phim và khiến nó ngã xuống. Cùng lúc đó, tôi nghe có tiếng RẦM ở cửa ra vào nhà mình. Nhà tôi có mỗi cái cửa đó thôi và… nghe giống như có ai vừa đập đầu vào cửa vậy.
Tôi giật mình bật dậy, tay vớ luôn cây gậy bóng chày. Lúc ấy, máy tính tôi bắt đầu rè rè phát ra lỗi, và màn hình máy tính hoá thành màu xanh dương, nói rằng nó cần phải đóng lại vì lí do an toàn. Sau đó, màn hình lại tiếp tục chiếu ra một ghi chú nhỏ, nói rằng một tên hacker vô danh đã có được thông tin nơi chốn của tôi. Chương trình chống vi rút trên máy tôi đang được khởi động để dò ra IP của tên hacker ấy. Kết quả là IP của hắn đến từ phía Bắc Wales; và chi tiết hơn nữa, nó đến từ một viện tâm thần bị bỏ hoang.
Sau đó, điện tắt. Lúc ấy, tôi trở nên hoảng loạng cực độ. Nước mắt giăng đầy trên mi mắt tôi, khi tôi cảm thấy hơi thở mình mỗi lúc một đứt quãng. Tôi nghe thấy có người đang rên rỉ ngoài cửa. Tôi biết thật sai lầm nếu tôi quyết định ra đó xem ai đang đứng ngoài, nhưng đáng tiếc thay, tôi vẫn làm. Tôi nhìn qua cái lỗ nhòm, và đương nhiên là không có ai đang đứng ngoài hết. Tiếng rên rỉ vẫn còn đó. Không, tôi không ngu tới mức mở cửa ra đâu.
Tôi càng ngày càng trở nên hoảng loạng hơn, và cuối cùng tôi quyết định báo cảnh sát. Kì lạ thay, cả hai lần tôi gọi bằng di động và máy bàn, đường dây đều thông báo là đang bận. Tôi trở về máy tính và tìm cách nối nó với một máy phát điện, rồi quyết định sẽ dùng cách ấy mà kêu cứu. Lúc ấy, tôi mới để ý là màn hình vẫn còn bật. Một dòng chữ đỏ lòm hiện ra trên nền đen của màn hình. “ĐI NGỦ ĐI”, nó được viết ra như vậy.
Một tiếng hét chói tai vang lên, y như rằng có người sắp chết ấy. Tôi lao vào nhà bếp và rút từ trong tủ ra hai con dao. Thật. Chuyện này là có thật, và nó đang diễn ra với tôi. Tiếng gào thét ấy ngày càng trở nên lớn hơn và ảm đạm hơn. Dưới tiếng khóc ấy, tôi có thể nghe phản phất một giọng cười điên cuồng.
Tôi chạy vòng quanh nhà, cố gắng tìm hiểu xem chuyện quái gì đang diễn ra. Sau đó, tôi nghe thấy có tiếng thút thít đang phát ra từ phòng đựng đồ kế bên phòng tôi. Người tôi lạnh toát, khi tôi cố gắng với đến cái núm vặn cửa. Nó lạnh quá. Có lẽ tôi nên nói gì đó trước khi mở cửa, nhưng vì quá sợ nên tôi câm như hến. Tôi mở toang cánh cửa ra và nhìn thấy một cô bé đang nằm chết trên một vũng máu. Người cô bé gập lại thành một khối chất đống để bị nhét vào trong cửa thế này.
Cô bé đã bị mổ phanh bụng ra, và tôi nhìn thấy ruột gan trồi ra từ người cô ấy. Cô bé hoàn toàn loã thể, và người thì dính đầy máu. Đột nhiên, tôi nhìn thấy một màu đỏ lấp lánh trên tường dưới ánh trăng. Một dòng chữ nguệch ngoạc bằng máu được viết trên tường:
“Đáng ra ngươi nên để tâm đến lời cảnh cáo của ta chứ. Giờ thì đi ngủ đi.”
Tôi quay lại, và nhìn thấy sinh vật kì lạ trong video ấy. Hắn cúi gằm mặt xuống, giống y như đúc trong video. Tôi đóng băng vì sợ. Đột nhiên, với một cử động duy nhất, giống y như là tôi đang xem một cuốn băng đang được tua nhanh vậy, sinh vật ấy vặn đầu hắn lại và nhìn chằm chằm vào tôi. Sau đó, mọi thứ trở nên tối đen như mực.
Ghi chú của thám tử: Cơ thể của nạn nhân được tìm thấy ở trong tình trạng y như cô bé đang ở trong phòng đựng đồ. Dù đã trải qua rất nhiều cuộc xét nghiệm máu, cảnh sát không thể xác định được danh tánh của cô bé. Cũng không có báo cáo sự mất tích của cô bé, cũng như không có ai đến để nhận xác cô bé về. Cảnh sát đã thử giải quyết vụ giết người của cô bé vô danh này, nhưng không thành công. Kết quả xét nghiệm máu của cô bé không trùng khớp với những người thử máu, nên hiện giờ chúng tôi không biết được người thân của cô ấy là ai. Cứ như rằng cô bé chưa bao giờ tồn tại vậy. Tuy nhiên, chúng tôi biết rằng máy tính của chàng trai kia bị hack từ một bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang, nhưng không thể giải thích được tại sao các sự kiện có thể xảy ra một cách trùng khớp và gần nhau như vậy. Chúng tôi đã có lệnh bắt, nhưng dường như không có cảnh sát nào muốn tham gia vì họ sợ sẽ phải mất mạng vào tay một kẻ giết người vô danh tánh. Manh mối duy nhất chúng tôi có là của một nhân chứng khai rằng anh ta đã nhìn thấy một kẻ nào đó có bộ dạng không được bình thường cho lắm, đang chạy vào bệnh viện tâm thần vài ngày sau đó. Từ lời khai của nhân chứng, chúng tôi vô tình phát hiện ra một điểm giống nhau kinh hoàng từ hồ sơ của một bệnh nhân loạn trí trong bệnh viện tâm thần với tấm hình này. Đây là một tấm hình được lấy từ các trang kinh dị, với dòng chữ đỏ “GO TO SLEEP” (đi ngủ đi) viết ở trên.
Chân dung "hung thủ"
Kể từ lúc đó, hàng loạt vụ án giết người tương tự như thế đã diễn ra. Chúng tôi ghi chú rằng các nạn nhân đều đã vô tình xem phải một trang web kì lạ vài phút trước khi cuộc thảm sát bắt đầu. Các nhà quản lý Youtube đã cố gắng tháo dỡ video ấy xuống, nhưng đáng tiếc thay, bất cứ những ai cố gắng flag video đều bị tàn sát ngay lập tức. Vụ án bí ẩn này vẫn chưa có lời giải đáp.
Ghi chú thứ hai: Sau khi đi tìm hiểu sâu hơn về vụ án này, chúng tôi đã phát hiện ra nhiều thứ. Đầu tiên, tôi không thể xác định được rõ nguồn gốc của video, nhưng nhật ký online của các nạn nhân trước đó đã giúp tôi tìm được tấm hình đằng sau cuốn video. Mặc dù tấm ảnh mặt định là JPEG, tức là ảnh tĩnh, có tin đồn nói rằng nếu bạn nhìn chăm chăm vào tấm ảnh quá lâu thì đột nhiên hình ảnh sẽ bị bóp méo lại. Cứ tiếp tục nhìn, và bạn sẽ thấy có một sinh vật kì lạ nào đó đang chạy về phía camera. Chưa ai đã nhìn vào tấm ảnh đủ lâu để xem sinh vật ấy chạy lại thật gần, nhưng từ những gì nhìn thấy, tôi giả định rằng đây chính là sinh vật kì lạ đang chạy trong đoạn video kia. Đây chính là tấm ảnh đó. Chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm với những gì sẽ xảy ra chọ bạn.
Thêm vào đó, tôi đã tìm được thêm nhiều thông tin hơn về hung thủ. Kinh khủng thay, tôi tìm thấy hàng loạt câu truyện trên mạng về “Jeff the Killer”. Câu truyện kể về cuộc đời của một tên giết người hàng loạt điên khùng, từ giai đoạn chớm nở của hắn ở thời thiếu niên, cho đến khi hắn giết cả gia đình mình. Trùng hợp thay, tất cả những nạn nhân của hắn đều bị giết một cách rất tàn bạo, y như là cô bé ở viện tâm thần Denbigh vậy. Cả hai kẻ giết người đều nói một câu “ ĐI NGỦ ĐI” với nạn nhân mình trước khi giết họ. Tuy nhiên, khía cạnh kinh hoàng nhất ở đây là hình ảnh của Jeff the Killer giống hệt như miêu tả của các nhân chứng về tên sát thủ ở bệnh viện Denbigh, khiến các nhân viên điều tra tin rằng cả hai đều là một. Để tìm hiểu thêm, các bạn hãy tìm kiếm từ khoá “Jeff the Killer”. Một lần nữa, chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm về những gì sẽ xảy ra cho bạn.
Và cuối cùng, điều đáng sợ hơn cả đến từ trải nghiệm của tôi. Khi đang type bản báo cáo này ra, tôi nghe thấy những tiếng động kì lạ trong nhà mình. Nghĩ là chả có chuyện gì hết nên tôi tiếp tục điều tra về Jeff. Tuy nhiên, tiếng đập rầm rầm mỗi lúc một lớn hơn. Tôi ra ngoài tìm kiếm, nghĩ rằng có lẽ một con vật nào đó đã bị thương ở ngoài. Khi bước ra đến cửa, tôi bất ngờ để ý một nhất chỉ nhất động bên ngoài cửa sổ. Tôi lập tức gọi cho cảnh sát, nhưng máy lại báo bận. Hoảng sợ, tôi bỏ điện thoại xuống và nhìn về phía cửa ra vào. Và...
Jeff đang đứng đó, bằng xương bằng thịt. Hắn nhìn tôi bằng một đôi mắt lạnh lẽo đầy chết chóc trên gương mặt nhớp nhúa và đáng sợ ấy. Nụ cười của hắn thật kinh khủng; nó là thứ kinh dị nhất mà tôi từng thấy. Tôi lập tức rút súng ra và khai hoả về phía hắn. Jeff bỏ trốn vào bóng tối.
Tôi biết mình đang gặp nguy hiểm, vậy nên tôi kích hoạt hệ thống bảo vệ trong nhà mình để giữ an toàn. Tôi nhìn thấy một ánh sáng loé qua và hàng loạt tiếng đập rầm rầm khắp nhà. Bên cạnh đó là tiếng cười khanh khách mang đậm chất điên loạn của một kẻ giết người hàng loạt tâm thần. Tôi không biết đến chừng nào chúng tôi có thể bắt được hắn, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng nếu hắn tiếp tục gây ra những sơ suất nhỏ thế này, cảnh sát sẽ tóm gáy hắn trong một thời gian không xa thôi. Tôi cảm thấy như mình đang ở thật gần hắn rồi, vì tiếng cười ấy mỗi lúc một tăng âm lượng lên, và tôi liên tục thấy những đốm sáng từ phía xa. Tôi đã cố gắng liên lạc với đồng nghiệp mình bằng bộ đàm, nhưng không hiểu sao nó lại mất tín hiệu. Ánh sáng ấy đang tiến đến thật gần. Là hắn, tôi biết. Tôi có thể nhìn thấy mặt hắn. Thời gian…
Đó là một buổi tối thứ Ba bình thường. Tôi đang lướt web trên youtube, với hai li cà phê lớn trong tay mà tôi vừa mua ở cửa hàng bách hoá. Thật ra thì đêm hôm đó tôi không ngủ được. Sau một hồi đú đởn mấy cái video youtube nhàm đíu đỡ được, tôi bất chợt nhìn thấy một tựa đề video kì lạ trong mục “Các video liên quan” (related videos). Không có lấy một chữ tiếng Anh trong cái tựa đề ấy; tuy nhiên, những kí tự thì có vẻ như đang đại diện cho các chữ cái. Nói thế thôi chứ tôi hoàn toàn không thể giải mã được xem nó đang nói gì. Vì bản tính tò mò bất diệt, tôi quyết định bấm vào video xem thử.
Đột nhiên một tiếng kẽo kẹt và cót két bắt đầu vang ra từ đâu đó trong nhà tôi. Tôi xoay ghế lại và với ngay cây gậy bóng chày gần nhất để chuẩn bị cho chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra. Ngạc nhiên thay, không có ai xâm phạm vào nhà tôi cả, và dường như không có dấu hiệu là đã có người đột nhập. Cửa thì vẫn được khoá lại như cũ. Nghĩ rằng dường như mình sắp phát điên rồi, tôi nhún vai và chậm rãi trở về phòng.
Tôi đã bỏ ra hơi bị nhiều tiền để chi cho đường truyền mạng có giới hạng băng thông (bandwidth) cao. Bởi vậy nên tôi khá bất ngờ vì đoạn video mà tôi đã bấm vào vẫn chưa tải xong. Tôi ấn vào thanh tiêu đề một cách mất bình tĩnh thêm bốn lần nữa, cố gắng bật nó lên. Cuối cùng tôi cũng đã tải được nó lên. Background của video hoàn toàn là một màu đen, nên tất cả những chữ cái trên đó đều bị che khuất đi hết rồi, ừ thì ngoại trừ username của người đăng tải video và lời giới thiệu chung của video đó. Cả hai dòng ấy đều có màu đỏ thẫm như máu. Username của người gửi là “NightmareSLUMBER” và lời giới thiệu chung thì được viết là thế này:
Hỡi kẻ ngu ngốc kia
Ngươi có bao giờ nhận ra sự hiện diện của ta trong cuộc sống của ngươi?
Ta sẽ phá huỷ mọi thứ thuộc về ngươi
Hỡi tên khốn hèn hạ kia
Ta đã luôn dõi theo ngươi
Và sớm thôi, ngươi sẽ bước vào thế giới của ta
Trong vĩnh hằng…
Tôi nghĩ rằng đây chỉ là trò đùa vớ vẩn của một thằng nhóc mười hai tuổi, vậy nên mới phớt lờ đi sự nguy hiểm đang cận kề bên mình. Video mở đầu với hình ảnh của một bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang (lúc sau tôi biết được đó là bệnh viện Denbigh). Tiếp theo đó là hình ảnh của một hành lang dài, tối và tả tơi kéo dài cho đến tận chân trời của tầm nhìn người xem. Trên bức tường trái của hành lang này là những ô cửa sổ được phân chia ra bằng những cây cột. Ánh trăng mờ ảo chiếu vào, nhấn chìm hành lang trong bầu không khí lạnh lẽo ma quái. Bóng trăng bị những cây cột chắn lại. Bóng tối giăng đầy trong hành lang này… là một thứ bóng tối vĩnh hằng; nó không giống với những gì tôi từng thấy trước đây cả. Tôi có cảm giác rằng nhà thương điên này đã bị bỏ lại khá vội vàng và dường như chưa có ai dám bén mản tới đây hết.
Trong phút đầu tiên của cuốn băng, nó vẫn chiếu cảnh hành lang u tối này. Hoàn toàn không có một âm thanh hay một cử động nào hết. Vào khoảng một phút mười ba giây trên video, tôi để ý thấy một nhất cử nhất động khá chậm chạp và rõ ràng ở cuối hành lang. Đó là hình dáng của một con người, nhưng lại bước đi một cách khá bất thường và kỳ quặc. Nó cúi gằm mặt xuống đất. Cái thứ đó bắt đầu tăng tốc lên khi video tiếp tục tiến triển, và cuối cùng nó bắt đầu chạy. Cái thứ đó chạy cắm đầu cắm mũi đâm sầm vào máy quay phim và khiến nó ngã xuống. Cùng lúc đó, tôi nghe có tiếng RẦM ở cửa ra vào nhà mình. Nhà tôi có mỗi cái cửa đó thôi và… nghe giống như có ai vừa đập đầu vào cửa vậy.
Tôi giật mình bật dậy, tay vớ luôn cây gậy bóng chày. Lúc ấy, máy tính tôi bắt đầu rè rè phát ra lỗi, và màn hình máy tính hoá thành màu xanh dương, nói rằng nó cần phải đóng lại vì lí do an toàn. Sau đó, màn hình lại tiếp tục chiếu ra một ghi chú nhỏ, nói rằng một tên hacker vô danh đã có được thông tin nơi chốn của tôi. Chương trình chống vi rút trên máy tôi đang được khởi động để dò ra IP của tên hacker ấy. Kết quả là IP của hắn đến từ phía Bắc Wales; và chi tiết hơn nữa, nó đến từ một viện tâm thần bị bỏ hoang.
Sau đó, điện tắt. Lúc ấy, tôi trở nên hoảng loạng cực độ. Nước mắt giăng đầy trên mi mắt tôi, khi tôi cảm thấy hơi thở mình mỗi lúc một đứt quãng. Tôi nghe thấy có người đang rên rỉ ngoài cửa. Tôi biết thật sai lầm nếu tôi quyết định ra đó xem ai đang đứng ngoài, nhưng đáng tiếc thay, tôi vẫn làm. Tôi nhìn qua cái lỗ nhòm, và đương nhiên là không có ai đang đứng ngoài hết. Tiếng rên rỉ vẫn còn đó. Không, tôi không ngu tới mức mở cửa ra đâu.
Tôi càng ngày càng trở nên hoảng loạng hơn, và cuối cùng tôi quyết định báo cảnh sát. Kì lạ thay, cả hai lần tôi gọi bằng di động và máy bàn, đường dây đều thông báo là đang bận. Tôi trở về máy tính và tìm cách nối nó với một máy phát điện, rồi quyết định sẽ dùng cách ấy mà kêu cứu. Lúc ấy, tôi mới để ý là màn hình vẫn còn bật. Một dòng chữ đỏ lòm hiện ra trên nền đen của màn hình. “ĐI NGỦ ĐI”, nó được viết ra như vậy.
Một tiếng hét chói tai vang lên, y như rằng có người sắp chết ấy. Tôi lao vào nhà bếp và rút từ trong tủ ra hai con dao. Thật. Chuyện này là có thật, và nó đang diễn ra với tôi. Tiếng gào thét ấy ngày càng trở nên lớn hơn và ảm đạm hơn. Dưới tiếng khóc ấy, tôi có thể nghe phản phất một giọng cười điên cuồng.
Tôi chạy vòng quanh nhà, cố gắng tìm hiểu xem chuyện quái gì đang diễn ra. Sau đó, tôi nghe thấy có tiếng thút thít đang phát ra từ phòng đựng đồ kế bên phòng tôi. Người tôi lạnh toát, khi tôi cố gắng với đến cái núm vặn cửa. Nó lạnh quá. Có lẽ tôi nên nói gì đó trước khi mở cửa, nhưng vì quá sợ nên tôi câm như hến. Tôi mở toang cánh cửa ra và nhìn thấy một cô bé đang nằm chết trên một vũng máu. Người cô bé gập lại thành một khối chất đống để bị nhét vào trong cửa thế này.
Cô bé đã bị mổ phanh bụng ra, và tôi nhìn thấy ruột gan trồi ra từ người cô ấy. Cô bé hoàn toàn loã thể, và người thì dính đầy máu. Đột nhiên, tôi nhìn thấy một màu đỏ lấp lánh trên tường dưới ánh trăng. Một dòng chữ nguệch ngoạc bằng máu được viết trên tường:
“Đáng ra ngươi nên để tâm đến lời cảnh cáo của ta chứ. Giờ thì đi ngủ đi.”
Tôi quay lại, và nhìn thấy sinh vật kì lạ trong video ấy. Hắn cúi gằm mặt xuống, giống y như đúc trong video. Tôi đóng băng vì sợ. Đột nhiên, với một cử động duy nhất, giống y như là tôi đang xem một cuốn băng đang được tua nhanh vậy, sinh vật ấy vặn đầu hắn lại và nhìn chằm chằm vào tôi. Sau đó, mọi thứ trở nên tối đen như mực.
Ghi chú của thám tử: Cơ thể của nạn nhân được tìm thấy ở trong tình trạng y như cô bé đang ở trong phòng đựng đồ. Dù đã trải qua rất nhiều cuộc xét nghiệm máu, cảnh sát không thể xác định được danh tánh của cô bé. Cũng không có báo cáo sự mất tích của cô bé, cũng như không có ai đến để nhận xác cô bé về. Cảnh sát đã thử giải quyết vụ giết người của cô bé vô danh này, nhưng không thành công. Kết quả xét nghiệm máu của cô bé không trùng khớp với những người thử máu, nên hiện giờ chúng tôi không biết được người thân của cô ấy là ai. Cứ như rằng cô bé chưa bao giờ tồn tại vậy. Tuy nhiên, chúng tôi biết rằng máy tính của chàng trai kia bị hack từ một bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang, nhưng không thể giải thích được tại sao các sự kiện có thể xảy ra một cách trùng khớp và gần nhau như vậy. Chúng tôi đã có lệnh bắt, nhưng dường như không có cảnh sát nào muốn tham gia vì họ sợ sẽ phải mất mạng vào tay một kẻ giết người vô danh tánh. Manh mối duy nhất chúng tôi có là của một nhân chứng khai rằng anh ta đã nhìn thấy một kẻ nào đó có bộ dạng không được bình thường cho lắm, đang chạy vào bệnh viện tâm thần vài ngày sau đó. Từ lời khai của nhân chứng, chúng tôi vô tình phát hiện ra một điểm giống nhau kinh hoàng từ hồ sơ của một bệnh nhân loạn trí trong bệnh viện tâm thần với tấm hình này. Đây là một tấm hình được lấy từ các trang kinh dị, với dòng chữ đỏ “GO TO SLEEP” (đi ngủ đi) viết ở trên.
Chân dung "hung thủ"
Kể từ lúc đó, hàng loạt vụ án giết người tương tự như thế đã diễn ra. Chúng tôi ghi chú rằng các nạn nhân đều đã vô tình xem phải một trang web kì lạ vài phút trước khi cuộc thảm sát bắt đầu. Các nhà quản lý Youtube đã cố gắng tháo dỡ video ấy xuống, nhưng đáng tiếc thay, bất cứ những ai cố gắng flag video đều bị tàn sát ngay lập tức. Vụ án bí ẩn này vẫn chưa có lời giải đáp.
Ghi chú thứ hai: Sau khi đi tìm hiểu sâu hơn về vụ án này, chúng tôi đã phát hiện ra nhiều thứ. Đầu tiên, tôi không thể xác định được rõ nguồn gốc của video, nhưng nhật ký online của các nạn nhân trước đó đã giúp tôi tìm được tấm hình đằng sau cuốn video. Mặc dù tấm ảnh mặt định là JPEG, tức là ảnh tĩnh, có tin đồn nói rằng nếu bạn nhìn chăm chăm vào tấm ảnh quá lâu thì đột nhiên hình ảnh sẽ bị bóp méo lại. Cứ tiếp tục nhìn, và bạn sẽ thấy có một sinh vật kì lạ nào đó đang chạy về phía camera. Chưa ai đã nhìn vào tấm ảnh đủ lâu để xem sinh vật ấy chạy lại thật gần, nhưng từ những gì nhìn thấy, tôi giả định rằng đây chính là sinh vật kì lạ đang chạy trong đoạn video kia. Đây chính là tấm ảnh đó. Chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm với những gì sẽ xảy ra chọ bạn.
Thêm vào đó, tôi đã tìm được thêm nhiều thông tin hơn về hung thủ. Kinh khủng thay, tôi tìm thấy hàng loạt câu truyện trên mạng về “Jeff the Killer”. Câu truyện kể về cuộc đời của một tên giết người hàng loạt điên khùng, từ giai đoạn chớm nở của hắn ở thời thiếu niên, cho đến khi hắn giết cả gia đình mình. Trùng hợp thay, tất cả những nạn nhân của hắn đều bị giết một cách rất tàn bạo, y như là cô bé ở viện tâm thần Denbigh vậy. Cả hai kẻ giết người đều nói một câu “ ĐI NGỦ ĐI” với nạn nhân mình trước khi giết họ. Tuy nhiên, khía cạnh kinh hoàng nhất ở đây là hình ảnh của Jeff the Killer giống hệt như miêu tả của các nhân chứng về tên sát thủ ở bệnh viện Denbigh, khiến các nhân viên điều tra tin rằng cả hai đều là một. Để tìm hiểu thêm, các bạn hãy tìm kiếm từ khoá “Jeff the Killer”. Một lần nữa, chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm về những gì sẽ xảy ra cho bạn.
Và cuối cùng, điều đáng sợ hơn cả đến từ trải nghiệm của tôi. Khi đang type bản báo cáo này ra, tôi nghe thấy những tiếng động kì lạ trong nhà mình. Nghĩ là chả có chuyện gì hết nên tôi tiếp tục điều tra về Jeff. Tuy nhiên, tiếng đập rầm rầm mỗi lúc một lớn hơn. Tôi ra ngoài tìm kiếm, nghĩ rằng có lẽ một con vật nào đó đã bị thương ở ngoài. Khi bước ra đến cửa, tôi bất ngờ để ý một nhất chỉ nhất động bên ngoài cửa sổ. Tôi lập tức gọi cho cảnh sát, nhưng máy lại báo bận. Hoảng sợ, tôi bỏ điện thoại xuống và nhìn về phía cửa ra vào. Và...
Jeff đang đứng đó, bằng xương bằng thịt. Hắn nhìn tôi bằng một đôi mắt lạnh lẽo đầy chết chóc trên gương mặt nhớp nhúa và đáng sợ ấy. Nụ cười của hắn thật kinh khủng; nó là thứ kinh dị nhất mà tôi từng thấy. Tôi lập tức rút súng ra và khai hoả về phía hắn. Jeff bỏ trốn vào bóng tối.
Tôi biết mình đang gặp nguy hiểm, vậy nên tôi kích hoạt hệ thống bảo vệ trong nhà mình để giữ an toàn. Tôi nhìn thấy một ánh sáng loé qua và hàng loạt tiếng đập rầm rầm khắp nhà. Bên cạnh đó là tiếng cười khanh khách mang đậm chất điên loạn của một kẻ giết người hàng loạt tâm thần. Tôi không biết đến chừng nào chúng tôi có thể bắt được hắn, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng nếu hắn tiếp tục gây ra những sơ suất nhỏ thế này, cảnh sát sẽ tóm gáy hắn trong một thời gian không xa thôi. Tôi cảm thấy như mình đang ở thật gần hắn rồi, vì tiếng cười ấy mỗi lúc một tăng âm lượng lên, và tôi liên tục thấy những đốm sáng từ phía xa. Tôi đã cố gắng liên lạc với đồng nghiệp mình bằng bộ đàm, nhưng không hiểu sao nó lại mất tín hiệu. Ánh sáng ấy đang tiến đến thật gần. Là hắn, tôi biết. Tôi có thể nhìn thấy mặt hắn. Thời gian…
Nguồn: zing blog
Jeff the Killer đã trở lại
Reviewed by Unknown
on
tháng 1 21, 2015
Rating:
Không có nhận xét nào: