Chúc ngon miệng
Mark và tôi đi ăn ở một quán mới mở tên là "Quán của Django". Anh bạn tôi, Mark, là một người đặc biệt hứng thú với những món ăn Tây, đặc biệt là những món kỳ lạ.
"Chỉ còn cách một dãy nhà nữa thôi" - Mark nói " Họ bảo là ở Django's có những món ăn tuyệt nhất mà chúng ta có thể tưởng tượng ra !"
"Cậu biết là tôi không có nhiều mà, với lại tôi không thích ăn mấy món quái gở..." - tôi lưỡng lự.
"Không lo, tôi mời mà"
Ôi, ko phải là vấn đề tiền nong, Mark à. Mà là về đồ ăn ấy...
Cuối cùng chúng tôi cũng đến quán của Django. Nó trông cũng bình thường, nhưng ngay lập tức tôi cảm thấy có gì đó không ổn...
Chúng tôi là những thực khách duy nhất quanh đây.
Đúng lúc đó, một người đàn ông với kiểu tóc gọn gàng và hàng ria mép mỏng bước tới và chào chúng tôi:
"(Giọng Pháp) Chúc buổi tối tốt lành thưa các quý ông. Cho phép tôi dẫn các ngài tới bàn. Và xin tự giới thiệu, tôi là Django - phục vụ bàn riêng của các quý ông vào tối nay."
"Hết xảy!" Mark bảo tôi "Tôi đã bảo là chỗ này tuyệt cú mèo mà !"
"Đợi chút" Tôi nói "Django? Ông là chủ quán này?"
"Oui, tôi là Django thưa quý ông. Tôi tự hào mà nói rằng mình là đầu bếp tài giỏi nhất mà các ông từng gặp, và tối nay sẽ là người phục vụ trung thành nhất. Như các ông thấy đấy, các ông là những khách hàng đầu tiên.
"Quá đã!" Mark thốt lên.
"Vâng" tôi đáp "Chắc là vậy..."
Django dẫn chúng tôi tới bàn. Phải công nhận là quán này gọn gàng thật.
"Vậy các quý ông muốn dùng gì tối nay?" Djago xanh xao hỏi chúng tôi khi đưa menu.
"Ái chà, tên món ăn hay nhỉ?" Mark nói.
Tôi liếc qua cái menu và hơi sốc. Món ăn gì mà tên quái lạ thế này ??
"Tôi sẽ ăn... ờ ... Mì Ống Tàn Sát" Tôi nói
"Ok, vậy gọi 1 Mì Ống Tàn Sát. Tôi sẽ ăn Thịt Thăn Hung Ác. Và cho chúng tôi 2 ly Mary Máu Me." Mark nói.
"Mary Máu Me??" Tôi lắp bắp.
"Tôi tự hỏi liệu hai ngài có muốn dùng thử đặc sản của quán là món Đầu Nhồi không?" Django hỏi.
"Nghe thú vị đấy, cho tôi một suất!" Ôi.. Mark mất trí rồi...
"Đồ ăn sẽ xong ngay đây ạ."
"Mark, tôi thấy có cái gì đó không ổn" Tôi thì thầm.
Tôi không muốn tỏ ra là nhát gan, nhưng các món ăn ở đây làm tôi thấy rờn rợn.
Tôi mong là không có gì quá tệ.
Thức ăn được mang ra...
"Đây là Mì Ống, và đây là Thịt Thăn. Chúc 2 ngài ngon miệng"
Tôi nhìn đĩa mì. Trông có vẻ bình thường. Chắc là sốt bình thường với mỳ bình thường chứ?
Tôi cắn một miếng.
Một cảm giác kỳ lạ tràn qua tôi. Tôi cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Tựa như cả thế giới đang nhảy múa trong lưỡi, trong mồm tôi.
"Quả thực là rất... rất tuyệt vời!" Tôi thốt lên.
"Ờ, cả món này cũng thế" Mark nhồm nhoàm khen trong khi nhai ngấu nghiến miếng thịt.
Không thể tin được! Thật tuyệt vời ! Không thể cưỡng lại !
Tôi chuẩn bị ăn thêm miếng nữa thì thấy một thứ gợn gợn trong đĩa. Tôi lấy dĩa chọc chọc. Nó có màu trắng xung quanh và ở giữa là một vòng tròn màu xanh dương.
F*** !! Đấy là một con mắt!!
Tôi quẳng dĩa xuống trong sự sợ hãi.
"Cái gì đây ??" Tôi quát Django "Cái này là cái đ** gì !!!"
"Là một con mắt, thưa ngài" Django bình thản trả lời "Đây là nhà hàng nấu món kỳ lạ"
"Tuyệt ! Một con mắt !" Mark phấn khích.
Django nói đúng. Nhà hàng này quả là kinh dị nhất rồi. Trong đĩa mỳ có cả MẮT.
Tôi bắt đầu nghĩ. Có nên ăn tiếp không? Nhưng mà Mark mời mà. Không ăn là bất lịch sự với ổng. Thế là tôi ăn miếng khác. Quả thực là rất ngon. Chắc là họ đúng, tôi phản ứng hơi quá rồi...
Tôi đang ăn rất ngon miệng.
Tôi lại tìm thấy một miếng phô mai. Tôi nuốt nó, và lại thấy phấn khích vì ngon.
"Đây là hai ly Mary Máu Me. Mời các quý ông thưởng thức"
Không biết có gì trong này nhỉ?
“Có khi có máu thật cũng nên” Tôi đùa.
“Ừm, có thể lắm” Mark nói
Tôi nhấp một ngụm. Thật là ngon !
Nó ấm ấm. Và nó có vị khác hẳn với những thức uống tôi từng thử qua.
Tôi chắc chắn phải hỏi Django về món này mới được.
“Django” Tôi gọi
“Dạ thưa ông ?”
“Có những thành phần gì trong đĩa mỳ của tôi thế ?”
“Nước sốt được làm từ máu , mắt, ngón tay, cổ họng, gan, tim, phổi và ruột người tươi nhất và ngon nhất đã qua tuyển chọn thưa ngài.”
Oh…
Trí óc tôi trống rỗng trong 5 giây. Và tôi bắt đầu nôn.
Mark thì run lẩy bẩy.
Djago tiếp: “Thịt thăn của quý ngài đa được lọc từ lườn của một bé gái 16 tuổi. Nhưng chúng tôi cũng phục vụ bé gái 13 -15 tuổi nếu khách yêu cầu. Còn máu và dịch cơ thể được chúng tôi chế biến thành thức uống nổi tiếng Mary Máu Me của quán”
Tôi suýt nữa thì ướt đũng quần. Mark thì ướt sũng rồi.
Tôi vớ vội con dao và chĩa về phía thằng khốn bệnh hoạn. “Tao sẽ giết mày !” Tôi hét lên trong tức giận. “Mày là thằng bệnh ! Mày điên rồi !”
“Vậy ngài sẽ hoàn thành bữa ăn chứ ?” Django hỏi .
“Mày là một con quỷ !”
“Tôi không phải quỷ. Tôi là thiên tài. Chúng tôi có một quy định trong nhà hàng: thực khách nào không ăn hết phần của mình, chúng tôi sẽ đem đi nấu.”
“Ca.. Cái gì??”
“Vậy ngài sẽ ăn cho hết chứ, thưa ngài?”
Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, Ăn hết đĩa mỳ… từng ngón tay, con mắt, từng phần cơ thể trong đĩa. Mark thì khóc trong khi anh ta ăn chỗ thịt.
Sau bữa ăn bệnh hoạn, chúng tôi ngồi chết lặng trên ghế.
Django trở lại với một cái khay khác: “Và đây là mốn đặc sản Đầu Nhồi”
Thứ chúng tôi nhìn thấy là một cái đầu đàn ông, đặt trên đĩa bạc.
“Mời thưởng thức”
“F*** !!” Chúng tôi muốn bỏ chạy nhưng không thể. Cửa ra bị chặn rồi.
Tôi bắt đầu ăn đôi mắt màu nâu. Django khuyên chúng tôi nên ăn lưỡi trước.
Sau đó hộp sọ được gỡ ra, chúng tôi ăn não, rồi đến da, rồi tất cả mọi thứ…
“Đừng quên phần nhân bên trong nhé” Con quỷ đó nói “Chúng được làm từ dương vật, lá lách và tử cung người”
Tôi không muốn nghe. Hàng giờ trôi qua và cuối cùng chúng tôi đã thoát khỏi bữa ăn kinh tởm ấy.
“… Xin hãy thả chúng tôi đi” Tôi van nài.
“Cậu không thích à? Ngon vậy mà ?” Mark nói.
“Cái gì???” Tôi khóc.
“Chà, vậy là cậu vẫn chẳng thay đổi gì hết à? Django, tôi sẽ đặt món tiếp. Và lần này là bữa ăn gia đình nhé. Tôi đói lắm đấy, nên hãy chế biến anh bạn này của tôi thật ngon lành vào đấy…”
"Chỉ còn cách một dãy nhà nữa thôi" - Mark nói " Họ bảo là ở Django's có những món ăn tuyệt nhất mà chúng ta có thể tưởng tượng ra !"
"Cậu biết là tôi không có nhiều mà, với lại tôi không thích ăn mấy món quái gở..." - tôi lưỡng lự.
"Không lo, tôi mời mà"
Ôi, ko phải là vấn đề tiền nong, Mark à. Mà là về đồ ăn ấy...
Cuối cùng chúng tôi cũng đến quán của Django. Nó trông cũng bình thường, nhưng ngay lập tức tôi cảm thấy có gì đó không ổn...
Chúng tôi là những thực khách duy nhất quanh đây.
Đúng lúc đó, một người đàn ông với kiểu tóc gọn gàng và hàng ria mép mỏng bước tới và chào chúng tôi:
"(Giọng Pháp) Chúc buổi tối tốt lành thưa các quý ông. Cho phép tôi dẫn các ngài tới bàn. Và xin tự giới thiệu, tôi là Django - phục vụ bàn riêng của các quý ông vào tối nay."
"Hết xảy!" Mark bảo tôi "Tôi đã bảo là chỗ này tuyệt cú mèo mà !"
"Đợi chút" Tôi nói "Django? Ông là chủ quán này?"
"Oui, tôi là Django thưa quý ông. Tôi tự hào mà nói rằng mình là đầu bếp tài giỏi nhất mà các ông từng gặp, và tối nay sẽ là người phục vụ trung thành nhất. Như các ông thấy đấy, các ông là những khách hàng đầu tiên.
"Quá đã!" Mark thốt lên.
"Vâng" tôi đáp "Chắc là vậy..."
Django dẫn chúng tôi tới bàn. Phải công nhận là quán này gọn gàng thật.
"Vậy các quý ông muốn dùng gì tối nay?" Djago xanh xao hỏi chúng tôi khi đưa menu.
"Ái chà, tên món ăn hay nhỉ?" Mark nói.
Tôi liếc qua cái menu và hơi sốc. Món ăn gì mà tên quái lạ thế này ??
"Tôi sẽ ăn... ờ ... Mì Ống Tàn Sát" Tôi nói
"Ok, vậy gọi 1 Mì Ống Tàn Sát. Tôi sẽ ăn Thịt Thăn Hung Ác. Và cho chúng tôi 2 ly Mary Máu Me." Mark nói.
"Mary Máu Me??" Tôi lắp bắp.
"Tôi tự hỏi liệu hai ngài có muốn dùng thử đặc sản của quán là món Đầu Nhồi không?" Django hỏi.
"Nghe thú vị đấy, cho tôi một suất!" Ôi.. Mark mất trí rồi...
"Đồ ăn sẽ xong ngay đây ạ."
"Mark, tôi thấy có cái gì đó không ổn" Tôi thì thầm.
Tôi không muốn tỏ ra là nhát gan, nhưng các món ăn ở đây làm tôi thấy rờn rợn.
Tôi mong là không có gì quá tệ.
Thức ăn được mang ra...
"Đây là Mì Ống, và đây là Thịt Thăn. Chúc 2 ngài ngon miệng"
Tôi nhìn đĩa mì. Trông có vẻ bình thường. Chắc là sốt bình thường với mỳ bình thường chứ?
Tôi cắn một miếng.
Một cảm giác kỳ lạ tràn qua tôi. Tôi cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Tựa như cả thế giới đang nhảy múa trong lưỡi, trong mồm tôi.
"Quả thực là rất... rất tuyệt vời!" Tôi thốt lên.
"Ờ, cả món này cũng thế" Mark nhồm nhoàm khen trong khi nhai ngấu nghiến miếng thịt.
Không thể tin được! Thật tuyệt vời ! Không thể cưỡng lại !
Tôi chuẩn bị ăn thêm miếng nữa thì thấy một thứ gợn gợn trong đĩa. Tôi lấy dĩa chọc chọc. Nó có màu trắng xung quanh và ở giữa là một vòng tròn màu xanh dương.
F*** !! Đấy là một con mắt!!
Tôi quẳng dĩa xuống trong sự sợ hãi.
"Cái gì đây ??" Tôi quát Django "Cái này là cái đ** gì !!!"
"Là một con mắt, thưa ngài" Django bình thản trả lời "Đây là nhà hàng nấu món kỳ lạ"
"Tuyệt ! Một con mắt !" Mark phấn khích.
Django nói đúng. Nhà hàng này quả là kinh dị nhất rồi. Trong đĩa mỳ có cả MẮT.
Tôi bắt đầu nghĩ. Có nên ăn tiếp không? Nhưng mà Mark mời mà. Không ăn là bất lịch sự với ổng. Thế là tôi ăn miếng khác. Quả thực là rất ngon. Chắc là họ đúng, tôi phản ứng hơi quá rồi...
Tôi đang ăn rất ngon miệng.
Tôi lại tìm thấy một miếng phô mai. Tôi nuốt nó, và lại thấy phấn khích vì ngon.
"Đây là hai ly Mary Máu Me. Mời các quý ông thưởng thức"
Không biết có gì trong này nhỉ?
“Có khi có máu thật cũng nên” Tôi đùa.
“Ừm, có thể lắm” Mark nói
Tôi nhấp một ngụm. Thật là ngon !
Nó ấm ấm. Và nó có vị khác hẳn với những thức uống tôi từng thử qua.
Tôi chắc chắn phải hỏi Django về món này mới được.
“Django” Tôi gọi
“Dạ thưa ông ?”
“Có những thành phần gì trong đĩa mỳ của tôi thế ?”
“Nước sốt được làm từ máu , mắt, ngón tay, cổ họng, gan, tim, phổi và ruột người tươi nhất và ngon nhất đã qua tuyển chọn thưa ngài.”
Oh…
Trí óc tôi trống rỗng trong 5 giây. Và tôi bắt đầu nôn.
Mark thì run lẩy bẩy.
Djago tiếp: “Thịt thăn của quý ngài đa được lọc từ lườn của một bé gái 16 tuổi. Nhưng chúng tôi cũng phục vụ bé gái 13 -15 tuổi nếu khách yêu cầu. Còn máu và dịch cơ thể được chúng tôi chế biến thành thức uống nổi tiếng Mary Máu Me của quán”
Tôi suýt nữa thì ướt đũng quần. Mark thì ướt sũng rồi.
Tôi vớ vội con dao và chĩa về phía thằng khốn bệnh hoạn. “Tao sẽ giết mày !” Tôi hét lên trong tức giận. “Mày là thằng bệnh ! Mày điên rồi !”
“Vậy ngài sẽ hoàn thành bữa ăn chứ ?” Django hỏi .
“Mày là một con quỷ !”
“Tôi không phải quỷ. Tôi là thiên tài. Chúng tôi có một quy định trong nhà hàng: thực khách nào không ăn hết phần của mình, chúng tôi sẽ đem đi nấu.”
“Ca.. Cái gì??”
“Vậy ngài sẽ ăn cho hết chứ, thưa ngài?”
Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, Ăn hết đĩa mỳ… từng ngón tay, con mắt, từng phần cơ thể trong đĩa. Mark thì khóc trong khi anh ta ăn chỗ thịt.
Sau bữa ăn bệnh hoạn, chúng tôi ngồi chết lặng trên ghế.
Django trở lại với một cái khay khác: “Và đây là mốn đặc sản Đầu Nhồi”
Thứ chúng tôi nhìn thấy là một cái đầu đàn ông, đặt trên đĩa bạc.
“Mời thưởng thức”
“F*** !!” Chúng tôi muốn bỏ chạy nhưng không thể. Cửa ra bị chặn rồi.
Tôi bắt đầu ăn đôi mắt màu nâu. Django khuyên chúng tôi nên ăn lưỡi trước.
Sau đó hộp sọ được gỡ ra, chúng tôi ăn não, rồi đến da, rồi tất cả mọi thứ…
“Đừng quên phần nhân bên trong nhé” Con quỷ đó nói “Chúng được làm từ dương vật, lá lách và tử cung người”
Tôi không muốn nghe. Hàng giờ trôi qua và cuối cùng chúng tôi đã thoát khỏi bữa ăn kinh tởm ấy.
“… Xin hãy thả chúng tôi đi” Tôi van nài.
“Cậu không thích à? Ngon vậy mà ?” Mark nói.
“Cái gì???” Tôi khóc.
“Chà, vậy là cậu vẫn chẳng thay đổi gì hết à? Django, tôi sẽ đặt món tiếp. Và lần này là bữa ăn gia đình nhé. Tôi đói lắm đấy, nên hãy chế biến anh bạn này của tôi thật ngon lành vào đấy…”
Nguồn: creepypastavn
Chúc ngon miệng
Reviewed by genen
on
tháng 10 19, 2015
Rating:
Không có nhận xét nào: