Sự điên loạn của những thiên thần

“Bắn tôi đi!”

“Không.”

“Đưa tôi thuốc độc, hay con dao, bất cứ thứ gì!”

“Adrian, ông không được chết ở đây. Chúng tôi sẽ cứu ông.” Tôi nói.

“Chẳng có gì cứu chữa được tôi hết!” Adrian gào lên. “ Tôi đã bắt chết vợ, và thất bại trong việc tự nổ súng kết liễu đời mình… Tôi phải chết. Giết tôi đi. Làm ơn giết tôi đi! Tôi không thể sống như thế này được!! Tôi không muốn nhìn thấy họ nữa…!”

“Thấy ai cơ, Adrian?”

“Những Thiên Thần. Họ đang ở phía sau tôi.”

“Adrian, họ nói rằng ông bỏ làm linh mục bởi vì ông mất lòng tin vào Chúa. Có phải vì thế mà ông tin rằng ‘thiên thần’ đang ở phía sau ông?”

“Tôi không biết.” Adrian nói. “Có thể bởi vì tôi mất lòng tin; hoặc là do tôi cưới vợ. Tôi không biết tại sao, nhưng những thứ đó cứ đi theo tôi. Tôi không chắc đó có phải là những thiên thần thật sự hay không. Họ đã theo dỗi chúng tôi cả tháng rồi. Cả vợ tôi chúng nhìn thấy họ nữa!”

“Vợ ông cũng nhìn thấy ư?”

“Đúng thế. Cô ấy nhìn thấy họ trước. Cô ấy là – “ Khuôn mặt của Adrian bỗng trở nên sợ hãi. “ Cô ấy từng là một người rất tỉnh ngủ.”

“Đó là lí do ông bắn vợ ông phải không Adrian? Bởi vì cô ấy nhìn thấy những thiên thần?? Điều đó làm ông thấy tội lỗi hay đau khổ à?”

“Cái gì? Không!” Adrian trả lời. “ Cô ấy không làm tôi thấy tội lỗi. Tôi đã bắn cô ấy, đơn giản là tôi muốn kết thúc tất cả. Ông nghĩ tại sao tôi lại phải tự sát cơ chứ?”

Tôi im lặng.

“Cô ấy đã trải qua nhiều đau đớn hơn cả tôi. Tôi có thể cầm cự được, nhưng Rose thì không thể. Ngày nào cô ấy cũng khóc. Ngày nào cũng như vậy.”

“Tại sao cô ấy lại khóc?” Tôi hỏi.

“Bởi vì những Thiên Thần! Tại những Thiên Thần và những trò chơi của họ! Họ xuất hiện bất thình lình ở cửa sổ với khuôn mặt dài thượt của họ. Họ làm thế từ tuần này sang tuần nọ, vào mỗi buổi tối. Họ ở ngoài phòng ngủ của chúng tôi; ngay cả khi chúng tôi kéo rèm cửa lại, chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng họ đang đập cánh hay treo trên bức tường.”
“Ông có chắc là ông không nhầm ‘họ’ với một con chim nào đó chứ?”

“Một con chim!” Adrian hét lên. “Chúng tôi nhìn thấy họ mỗi buổi tôi mà ông nghĩ rằng chúng tôi chỉ nhìn thấy một con chim ngớ ngẩn hay sao?”

“Xin lỗi,” Tôi nói. “ Tôi chỉ muốn chắc chắn về những gì ông nói mà thôi. Những ‘Thiên Thần’ trông như thế nào hả Adrian?”

“Rất khó để miêu tả họ.” Adrian trả lời. “ Họ trông hơi giống với con người, nhưng hoàn toàn khác biệt. Mắt họ tròn và đen láy, và họ không có miệng, nhưng họ có mũi bằng phẳng. Và họ gần như không có cổ, đầu họ ở ngay trên than, và khuôn mặt thì rất dài…”
“Họ có cánh không?”

“Ồ có! Họ có cánh. Đó là lí do tại sao Rose gọi họ là Những Thiên Thần. Khi họ ở ngoài cửa sổ, chúng tôi luôn nhìn thấy họ vẫy cánh. Nhưng không giống như chim, cánh của họ không được bao phủ bởi lông vũ. Cánh của họ như được bọc bằng da, gần giống với loài dơi, nhưng không phải màu đen, mà là màu xám, giống màu của cả cơ thể họ.”

“Được rồi Adrian. Tôi nghĩ tôi đã tưởng tượng ra được họ rồi. Ông nói rằng vợ ông nhìn thấy họ đầu tiên à?”

"Đúng vậy,: Adrian trả lời. “Rose nhìn thấy họ đầu tiên. Cách đây vài tháng, cô ấy gọi tôi dậy vào lúc nửa đêm. Cô ấy run rẩy và lẩm bẩm gì đó về thiên thần bắt đầu đọc kinh cầu nguyện. Lúc đầu tôi cứ nghĩ cô ấy gặp ác mộng. Khi cô ấy kể cho tôi những gì cô ấy thấy, tôi đã không tin; tôi không thể tin những gì cô ấy nói. Tôi cho rằng cô ấy bị ảo giác; cô ấy có cảm giác tội lỗi nên sau đó tôi đã đưa cô ấy đến nhà thờ.”

“Ông có tiếc khi từ bỏ làm linh mục không?”

“Không hề. Nhưng điều đấy thì có liên quan gì?”

“Cỏ thể.” Tôi nói.

“Đó,” Adrian nói. “ Tôi đã nói với ông rồi, tôi không mất trí. Tôi đã nhìn thấy lũ quái vật đó ngoài cửa sổ, cả vợ tôi cũng nhìn thấy mà.”

Adrian đấm bàn tay vào mặt bàn.

“Tôi nhìn thấy chúng lần đầu tiên vào buổi tối sau hôm Rose nhìn thấy hai hôm; cô ấy lại đánh thức tôi lần nữa, lúc đầu tôi bực mình, nhưng sau đó tôi nghe thấy tiếng vật gì đang cào cào ngoài cửa sổ. Tối hôm đó tôi đã gọi cảnh sát. Tôi chắc chắc rằng họ có ghi âm cuộc gọi đó, ông có thể kiểm tra. Chúng tôi đều gọi cho cảnh sát, cả tôi và Rose. Rõ ràng tôi không bị điên; không chỉ có tôi nhìn thấy chúng…”

“Ông đã nói gì với cảnh sát?”

“Tôi kể với họ tất cả những gì tôi thấy, những sinh vật màu xám ở ngoài cửa sổ, với đôi mắt nhỏ, đen tròn nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Cảnh sát bảo rằng họ đang gửi người đến nhà chúng tôi. Nhưng một lúc sau thì chúng đã biến mất nên khi cảnh sát đến.”

“Đêm hôm sau, chuyện vẫn xảy ra và tôi lại gọi cảnh sát một lần nữa. Họ lại gửi người đến, nhưng cũng giống như hôm qua, cảnh sát không thấy được chúng. Từ đó cảnh sát bắt đầu từ chối cuộc gọi của chúng tôi, họ nói rằng chúng tôi có thể bị kiện hoặc đi tù vì tội ‘quấy rồi cảnh sát’.”

Adrian cười trong đau đớn.

“Lúc đó tôi và Rose đều nghĩ rằng, chúng tôi bị điên mất rồi, hoặc bị ngộ độc thức ăn, hay bất cứ thứ gì… Nhưng đó không phải là lí do. Những thứ đó vẫn xuất hiện mỗi tối và tần suất ngày càng tăng.”

“Adrian, ‘Những Thiên Thần’ muốn gì ở ông?”

“Tôi không biết! Họ không nói gì với chúng tôi cả. Họ chỉ nhìn, thỉnh thoảng bay lượn và vỗ cánh, đôi lúc họ còn dung móng cào vào cửa sổ…”

“Thế ông không bao giờ tìm cách liên lạc với ‘Những Thiên Thần’ à?”

“Tất nhiên là có! Chúng tôi cố gắng đuổi chúng đi bằng cách chạy lại gần cửa sổ. Có một lần tôi thử ném một chiếc giầy vào chúng từ cửa sổ phòng khác, nhưng lũ ‘Thiên Thần’ rất nhanh, ngay khi tôi mở cảnh cửa sổ ở bên phải, ngay lập tức chúng rời cửa sổ bên phải, lao về phía cửa sổ tôi đang đứng. Như thể chúng đã chờ đợi tôi mở cửa sổ. Như thể chúng chỉ chực lao thằng vào phòng ngủ của chúng tôi. Cuối cùng thì tôi chỉ đứng trong phòng, lũ ‘Thiên Thần’ lượn lờ ở ngoài. Tôi đã không mở cửa sổ, và khi tôi ngồi lùi lại, chúng lại bay về cửa sổ cũ…”

“Ông chỉ nhìn thấy ‘chúng’ vào buổi tối thôi à?”

“Đúng vậy.” Adrian gật đầu. “ Chỉ vào lúc nửa đêm; và chỉ ở cửa sổ phòng ngủ của chúng tôi. Có một vài buổi tối chúng tôi ngủ trong phòng làm việc, nhưng sau đó một ‘Thiên Thần’ xuất hiện nên chúng tôi đành trở về phòng ngủ.”

“Ông còn làm gì để xua đuổi lũ ‘Thiên Thần’ này nữa không?”

“Thì đó,” Adrian nói. “Như tôi đã nói, chúng tôi đã cố dọa chúng bay đi. Nhưng chúng vẫn cứ ở đó; dù chúng tôi có cố gắng làm gì đi chăng nữa, chúng vẫn ở đó… nhìn chằm chằm; và đến sang thì biến mất.”

“Ông có tìm người làm chứng cho những gì ông thấy không?”

“Ông nghĩ chúng tôi sẽ làm vậy hay sao? Kể cho bạn bè, hay người mẹ tội nghiệp của tôi rằng có một lũ quái vật đang rình rập ở ngoài cửa sổ phòng ngủ của chúng tôi? Thậm chí cảnh sát còn chẳng tin chúng tôi. Tôi không muốn bị coi là kẻ mất trí. Những thứ đó đã làm hỏng giấc ngủ của chúng tôi, và tôi không muốn chúng làm hỏng cả những mối quan hệ của tôi nữa.”

“Thế còn máy ảnh..?” Tôi hỏi.

“Chúng tôi đã thử dùng máy ảnh.” Adrian trả lời. “ Nhưng nó chỉ có hiệu quả đúng một lần; hiệu quả đúng lần đầu tiên. Tôi đặt máy ảnh kỹ thuật số của mình ở gần giường ngủ và ngay khi lũ thiên thần xuất hiện, tôi vớ lấy máy ảnh và bấm máy. Và tôi đã chụp được chúng. Khi tôi cố chụp thêm bức thứ hai thì chúng đã bay ra xa để không vào tầm ngắm của tôi nữa. Nhưng tôi muốn khoe bức ảnh ngay lập tức. Tôi để cái máy ảnh lên đầu giường, bên cạnh Rose, chạy vào phòng làm việc để lấy laptop. Nhưng khi tôi quay lại phòng ngủ, Rose đã ngủ say còn cái máy ảnh thì biến mất.”

“Ông rời khỏi phòng có lâu không?”

“Không lâu lắm, chỉ khoảng hai phút hoặc hơn; và Rose thì nói rằng cô ấy chưa từng nhìn thấy tấm ảnh, mặc dù rõ rang tôi đã đưa cho cô ấy xem rồi.”

“Ông có nghĩ rằng lũ ‘Thiên Thần’ đã vào phòng và lấy cái máy ảnh đi không?”

“Đó là lí do duy nhất tôi có thể nghĩ được. Tôi đã thức trắng đêm đó chỉ để tìm kiếm cái máy ảnh – dưới gầm giường, trong tủ quần áo, tất cả mọi nơi tôi đều lục soát kĩ càng- để đảm bảo tôi không để nhầm nó ở đâu đó. Buổi sang hôm sau tôi còn tìm kiếm ở cả những căn phòng khác nữa. Nhưng tôi vẫn không tìm thấy cái máy ảnh và lũ thiên thần đó vẫn ở ngoài cửa sổ mỗi đêm. Về sau tôi đã cố chụp ảnh ảnh chúng bằng điện thoại di động và webcam nhưng chúng luôn tránh xa ra mỗi khi tôi định bấm nút chụp.”

“Có nghĩa là chúng biết ông định làm gì?”

Đúng thế. Như thể chúng biết đọc suy nghĩ của tôi hay gì đó…”

“Đó là tất cả những gì ông đã cố gắng, trong đêm đó thôi?”

“Không phải như thế! Tôi đã cố gắng nỗ lực lặp đi lặp lại rất nhiều lần.Thậm chí tôi còn mua một cái máy nhả mới, nhưng những thứ ấy luôn tránh xa tầm bấm máy của tôi. Và rồi tôi đã thử quay lại chúng bằng video và tôi nghĩ điều này còn làm tình hình tệ hơn nữa. Tôi nghĩ nó làm họ tức giận.”

“Như thế nào?”

“Thì đó, tôi mua máy ảnh và sắp đặt chuẩn bị quay video. Đó là đêm đầu tiên tôi có thể ngủ ngon được, bởi vì tôi cảm thấy an toàn. Vào thời điểm đó Rose đã bỏ cuộc. Cô ấy chỉ muốn kéo rèm xuống và hi vong rằng chúng sẽ bay đi nếu chúng tôi không chú ý đếm chúng nữa. Nhưng tôi thì không muốn như vậy, chúng chắc chắn sẽ không bỏ đi chừng nào chưa phá hủy cuộc sống của chúng tôi.”

“Chuyện gì đã xảy ra với cái đoạn video đó, Adrian?”

“Tôi bật chế độ quay phim, hướng máy quay ra cửa sổ, và yên tâm rằng cái máy sẽ hoạt động cả đêm; Tôi còn nghĩ rằng cái máy quay này có thể làm lũ thiên thần tránh xa cửa sổ phòng ngủ của chúng tôi, vì rõ rang chúng không thích bị ghi hình lại. Đến giữa đêm, tôi tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng sột soạt khá to ở bên ngoài. Tôi đã rất phấn khích; tôi nghĩ rằng cuối cùng cũng đã ghi hình được chúng. Tôi ngồi dậy và nhìn về phía cái máy quay – và một ‘thiên thần’ đang đứng đó, ở chân giường của chúng tôi. Nó đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, móng vuốt của nó đang quặp vào cái máy quay, như kiểu nó muốn nói ‘Đừng có làm thế này lần nữa.’”

“Tôi chỉ ngồi đó, đông cứng trên giường nhìn thứ đó khi nó cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Và những con khác vẫn đang đập cánh ngoài cửa sổ, chúng mãnh liệt và ầm ĩ hơn bình thường. Chuyện này diễn ra khoảng 5 phút, tôi thì bất động trên giường và thứ đó thì đứng im trong bóng tối ở chân giường chúng tôi, với lớp da trơn láng bao bọc cơ thể. Cánh của nó cụp sát vào người. Tôi chưa bao giờ thấy chúng mà không có cánh, nhưng con này lại có vẻ như không có cánh. Trông nó gần giống con người, trừ việc không có miệng, cổ và đôi mắt đáng sợ.”

“Tôi không nhớ mọi chuyện đã xảy ra thế nào. Tôi nghĩ Rose đã tỉnh dậy, nhìn thấy sinh vật trong phòng và hét lên. Tôi quay sang nhìn cô ấy, cùng lúc ấy tôi cũng nhìn thấy sinh vật đó chồm về phía chúng tôi – những gì sau đó tôi nhớ, đó là tiếng chuông của đồng hồ báo thức kêu inh ỏi và đầu tôi đau nhói. Rose cũng nói như vậy; cô ấy nhớ rằng nhìn thấy nó ở trong phòng – và chẳng có gì cả ngoài một cảm giác hơi đau ở đỉnh đầu. Tôi còn kiểm tra xem mình có bị thương không, lo sợ rằng có thể mình đã bị lấy đi một phần não hay cái gì đó tương tự - nhưng chẳng có một vết thương hay một vết sẹo nào trên đầu chúng tôi cả, mọi thứ có vẻ hoàn toàn bình thường…”

“Adrian -”

“Để tôi nói.” Adrian ngắt lời. “ Tối hôm đó không phải là đêm đầu tiên tôi nhận ra rằng, những sinh vật đó tồn tại trong chính căn nhà của chúng tôi, tức là chúng không chỉ quan sát chúng tôi từ bên ngoài. Ý tôi là, đáng lẽ ra tôi nên để ý điều này sớm hơn vì chúng tôi hãy ngủ quên và không nhớ rằng tại sao mình lại chìm vào giấc ngủ dễ dàng như thế. Nhưng đêm đó tôi đã nhìn thấy “nó” ở trong phòng ngủ của chúng tôi. Tôi nhận ra rằng lũ “Thiên thần” không chỉ ở ngoài cửa sổ. Tôi không bao giờ kể cho Rose nghe những suy đoán của mình bởi vì tôi không muốn cô ấy thêm lo lắng. Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với chúng.”

“Ông phải hiểu là,” Adiran nói. “ Tôi nghĩ lũ “Thiên thần” vào nhà chúng tôi mỗi đêm. Đếm nào chúng cũng vào phòng. Tôi cố gắng thức trắng đêm bằng cách chơi games, uống coffee, dung kim để đâm vào tay mình, … Nhưng cũng không hiệu quả. Tôi luôn thức dậy mỗi sáng mà không hiểu nổi mình đã ngủ quên như thế nào; có một đêm tôi cố gắng chống trọi với cơn buồn ngủ bằng cách chích kim vào tay, sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, cái kim đã đâm sâu vào lòng bàn tay tôi. Tôi không thể tin được mình có thể chìm vào giấc ngủ với một cái kim đâm vào tay như thế.”

“Rose rất tuyệt vọng. Tối nào đi ngủ cô ấy cũng khóc, tôi ngồi cạnh mà đầu óc rối bời, cố tìm cách thoát khỏi bọn chúng. Tôi ddaxc cố gắng khóa thật chặt cửa ra vào và cửa sổ, nhưng chúng tôi vẫn nghe thấy tiếng chúng đập cánh bên ngoài – và khi tỉnh dậy tôi sẽ chẳng nhớ gì hết. Chúng tôi thử ngủ ở khách sạn, mặc dù chúng tôi không thấy chúng lởn vởn ở ngoài nữa, chúng tôi vẫn không nhớ một tí gì về lí do mình “bị” ngủ. Chúng tôi còn nghĩ đến chuyện ở nhớ nhà chị gái Rose, nhưng chị ấy lại có con nhỏ…”

“Dù tôi có cố làm bất cứ điều gì, tất cả đều vô dụng! Ông có hiểu không hả? Bất cứ điều gì!”

“Ông đang bảo với tôi rằng ông giết vợ, rồi tự sát chỉ để thoát khỏi lũ thiên thần đấy thôi ư?” Tôi hỏi.

“Ý ông là sao hả? ‘Chỉ để thế thôi’?” Adrian gào lên đầy giận dữ. “ Ông có tưởng tượng được điều đó thế nào không? Những sinh vật kinh tởm đó ở trong phòng ngủ của chúng tôi mỗi buổi tối và tôi không biết chúng đang làm gì với chúng tôi. Tình yêu của cuộc đời tôi, Rose ngày càng đau khổ và dành cả ngày để trốn trong chăn; càng ngày tôi càng cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng hơn. Bọn chúng đang dần dần hủy hoại cuộc sống của chúng tôi.Tại sao chúng lại làm thế với tôi cơ chứ? Bọn chúng là cái quái gì vậy? Chẳng có cái gì trên đời này giống cái bọn ‘Thiên thần’ này cả, chẳng có cái gì hết. Bọn chúng phá hủy cuộc đởi tôi, như thể điều đấy hay ho lắm vậy…”

“Ông có hiểu không.” Adrian tiếp tục nói. “ Tôi không còn một sự lựa chọn nào khác. Tôi không bị điên và tôi cũng không muốn chết. Tất cả những người mà tôi từng kể với họ về lũ thiên thần đều nghĩ tôi bị thần kinh. Thậm chí tôi còn viết câu chuyện của mình lên vài forum trực tuyến, bọn họ đều cười nhạo và xúc phạm, lăng nhục tôi. Tôi không biết phải là gì nữa…”

“… Tôi đã nghĩ về việc này hàng tuần liền. Tôi đã mua một khẩu súng. Tất nhiên là tôi đã định thử bắn ‘những thiên thần’, nhưng tôi đã ngủ quên và khi tỉnh dậy, khẩu súng không còn viên đạn nào. Nhứng giấc mơ kì lạ xuất hiện ngày càng nhiều làm tôi hoảng loạn, và tôi đã bắn Rose, tự sát, rồi tỉnh dậy ở bệnh viện này.”

“Giấc mơ kì lạ gì?” Tôi hỏi.

“Rất khó để miêu tả,” Adrian nói. “ Thứ ánh sáng chói lòa đó luôn chiếu vào mặt tôi, phía trước có hai ‘thiên thần’ dẫn lối tôi đi về phía trước, tôi còn có cảm giác ngực mình đau nhói nữa. Tôi còn nhớ mình có hét lên, nhưng tôi vẫn bình thường vào buổi sang thức dậy. Nó không giống như một cơ ác mộng, nó giống như một phần kì ức đã bị chôn vùi của tôi vậy. Tôi không thể nhớ được chi tiết, và ngực tôi không hề bị thương tích gì. Nhưng rõ ràng là tôi có cảm giác đau nhói kinh khủng đó, như thể nội tạng của tôi đang bị moi ra vậy.”

“Adrian, ông đang ở bệnh viện và hôm nay đã là hôm thứ hai rồi. Ông có còn thấy những sinh vật ấy nữa không?”

“Ở bệnh viện thì tôi chẳng thấy gì cả. Chắc là do tác dụng của các loại thuốc mà bác sĩ cho tôi uống… Nhưng mà đêm qua tôi cũng không nhớ là tại sao mình lại ngủ thiếp đi, hình như tôi nghe thấy tiếng chúng đang đập cánh…”

“Adrian, tôi có thể đảm bảo là không có bất cứ thứ gì có thẻ vào phòng ông được.”

Adrian cười lớn. “Đó cũng là những gì tôi từng khi lúc còn ở nhà. Và ngoài ra. Tôi sẽ chết. Tôi phải chết. Tôi đã giết vợ và tôi không muốn vào tù hay nằm đây cả đời. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể sống được cới những ký ức tồi tệ đó; hình ảnh cái lỗ sâu hoắm trên trán Rose… Tôi sẽ chết. Tôi cần phải chết. Tôi muốn chết. Nếu tôi không tự kết liễu đời mình thì bọn chúng cũng làm điều đó.”

“Ông sẽ ổn thôi mà,” Tôi nói. “ Ngày mai tôi sẽ điều một bác sĩ tâm thần học đến chăm sóc ông.”

“Được rồi,” Adrian nói. “Tôi sẽ đợi đến ngày mai.”

Nhưng Adrian đã không làm thế. Tối hôm đó, khoảng gần 5 giờ rưỡi sáng, một bệnh nhân phòng bên cạnh đã bấm chuông gọi y tá, nói rằng ông ta nghe thấy những tiếng động lớn, như kiểu có ai đó đang đánh nhau, từ phòng của Adrian. Y ta mở cửa phòng, Adrian đã chết.

Đôi bàn tay và cả cánh tay ông ấy ngập trong máu. Nhân viên điều tra nói, Adrian đã dung bàn tay của chính mình, xé toạc ổ bụng của mình ra. Ruột, dạ dày,… tất cả nội tạng của ông ấy đều rơi ra ngoài và toe toét trên sàn nhà.

Sáng hôm sau, khi tôi biết tin về cái chết của ông ấy, tôi đã không nhỏ một giọt nước nào. Tôi nghĩ rằng cái chết là lối thoát duy nhất của ông ấy. Những nỗi đau mà ông ấy phải trả qua, cuối cùng cũng đã kết thúc. Dù ông ta có bị ảo giác hay không, không một ai có thể bỏ qua sự thật rằng ông ta đã sát hại vợ mình, người mà ông ta gọi là “tình yêu của cuộc đời”.

Adrian là người đầu tiên nhắc đến ‘Những thiên thần’. Nhưng tôi không biết ông ấy có phải là người cuối cùng không nữa.



Nguồn:Fb
Sự điên loạn của những thiên thần Sự điên loạn của những thiên thần Reviewed by genen on tháng 10 27, 2015 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.