Người Nắm Giữ Sự Từ Chối - Linh Vật 138
Tôi đã từng làm việc trong hàng ngàn viện tâm thần hoặc nhà nghỉ dưỡng trên khắp thế giới. Công việc cũng không tồi và tiền lương cũng khá hơn những công việc khác mà tôi từng làm. Tôi đã cố gắng trở thành một cô gái tốt, tốt bụng và lịch sự với những người khác, nhưng công việc này đã ảnh hưởng tôi. Để giúp đỡ những người ốm yếu như vậy bạn cần phải thật cứng rắn và sẵn sàng chấp nhận những sự thật đắng cay về những người khác. Chấp nhận rằng nhiều người không muốn được chữa trị. Chấp nhận rằng thứ gọi là lòng chắc ẩn đôi khi là chiều theo ảo tưởng của những kẻ điên, rằng một số người cần huấn luyện lại để làm công việc của mình.
Tôi sẽ không nhắc đến tên và địa điểm của nơi mà tôi đang làm việc, bạn chỉ nên biết tôi đã ở đây rất lâu rồi. Khi tôi mới đến đây tiền lương thì thấp, giờ làm cũng ít nhưng ở vị trí của tôi không thể phàn nàn được. Tôi đã làm chức vụ tiếp tân khoảng một hoặc hai tuần trước khi một người đàn ông đến, với dáng đi quả quyết anh ta đến trước bàn làm việc của tôi và hỏi thăm “Người Nắm Giữ Sự Phủ Nhận (The Holder of Denial)”. Đương nhiên tôi rất ngạc nhiên, anh ta đột nhiên trở nên thiếu kiên nhẫn. Anh ta quát vào mặt tôi và tôi rất sợ, anh ta đấm mạnh tay xuống bàn và kiên quyết muốn gặp Người Nắm Giữ Sự Phủ Nhận. Tôi có gắng để làm anh ta bình tĩnh lại khi giám sát viên đến. Ông Musil nhìn thẳng vào anh ta và anh ta lập tức im lặng. Ông Musil gật đầu với tôi và nói " Mọi việc sẽ ổn cả thôi" và dẫn người đàn ông đó tới một hành lang mà tôi chưa từng để ý có ở đó. Tôi giận giữ nhìn thẳng vào anh ta, chẳng có lý do gì để thô lỗ như vậy nhưng tôi thấy rất khó chịu về việc anh ta rất bình tĩnh khi giám sát viên đến. Tôi đã tự làm bản thân mình nhìn kém cỏi.
Rất nhiều người đến sau anh ta, tất cả đều yêu cầu gặp Người Nắm Giữ Sự Phủ Nhận. Tất cả đều hét lên và chỉ bình tĩnh lại khi ông Musil đến và đưa họ đi. Có lần tôi đã đi theo họ, chỉ để thoả mãn trí tò mò, chỉ để xem họ đi đâu. Lần nào cũng thế, ông Musil nhốt họ sau một cánh cửa rồi bỏ đi. Ông ta mỉm cười với tôi khi chúng tôi đi qua nhau. Có lần ông ta để quên chiếc chìa khoá ở cánh và tôi định dùng nó mở cánh cửa. Nhưng ngay khi tôi vừa chạm tay vào chìa khoá đột nhiên một cảm giác tội lỗi xuất hiện, một cảm giác rất khó chịu trong lòng mà tôi đã từng trải qua, cảm giác khi mà mình sắp bị trừng phạt do một lỗi chỉ một mình tạo ra. Tôi rút cái chìa khoá ra và trả lại bàn của ông Musil. Nhưng tối đó ông ta về sớm.
Mãi cho đến sáng hôm sau tôi mới nghe tin về ông ta. Tin chiếc xe ông lái trở vợ con ông bay ra khỏi cầu. Về việc cửa sổ xe đã mở, ai cũng thắt dây an toàn nhưng dường như họ không cố gắng thoát khỏi xe. Họ ngồi yên trong đó cho nước bên ngoài tràn vào và dìm chết họ.
Lần tới nếu có ai hỏi về Người Nắm Giữ, tôi bỏ trốn. Tôi không thể chịu đựng được việc bị quát, nên tôi đã bỏ chạy vào phòng khác hi vọng người phụ nữ mang thai đang đứng trước bàn tiếp tân sẽ tìm "Người Nắm Giữ Sự Phủ Nhận" ở nơi khác. Sau khi cô ta kêu gào 8 phút tôi đi đến bàn của ông Musil và thấy chiếc chìa khoá vẫn còn đó. Tôi dẫn cô ta tới cánh cửa cuối cùng của viện tâm thần với một cảm giác rất bất ổn. Tôi từng nghĩ rằng ông Musil sẽ thả họ ra ngày hôm sau. Ông ấy luôn khoá cửa ngay khi họ bước vào, nên họ không thể tự thoát ra được. Chắc hẳn có một cửa khác để họ có thể thoát ra. Có vẻ như vậy.
Nhưng tôi thực sự không quan tâm. Sau người phụ nữ đó là một chàng trai trẻ cũng hỏi về Người Nắm Giữ, anh ta cũng sẽ quát nên nếu như tôi không nói " Tôi chỉ dẫn anh đi nếu như anh im lặng và hỏi một cách lịch sự". Anh ta nhìn xung quanh một trong lo sợ và nhắc lại yêu cầu một cách lịch sự. Anh ta run lên khi tôi dẫn anh ta đến cánh cửa đó, cũng như những người sau đó. Tất cả đều có sự thất bại trong nét mặt khi tôi nói điều gì đó họ không ngờ tới.
Sau đó tôi từng gặp những người có ánh mắt buồn bã, kiên quyết hỏi về Người Nắm Giữ. Họ thường là đàn ông nhưng cũng có khá nhiều phụ nữ. Họ đều có vẻ mặt cứng nhắc, một số người mỉm cười rất lớn khiến tôi rất sợ. Tôi đã từng đưa những người ăn mặc rách rưới và những người mặc đồng phục hải quân. Tôi từng đưa người có rất nhiều hình xăm và các vết sẹo, những người có bộ râu dài, với làn da màu xanh tím và màu đen, có những mạch máu nổi lên. Không một ai quay trở lại. Tôi cảm thấy rất quan tâm tới những người im lặng. Khi đưa họ tới cánh cửa như cảm giác đưa một đứa trẻ ốm lên giường bệnh. Với những người nhìn kiêu ngạo và nhìn độc ác, tôi đưa họ qua cánh cửa rất nhẹ nhõm. Tôi không thể nói cho bạn tại sao như vậy; chẳng phải tất cả bọn họ đều muốn đi qua cánh cửa đó sao?
Tôi kể như thể họ đến liên tục nhưng đó chỉ do tôi tổng hợp lên. Họ đến theo từng đợt và rất ngẫu nhiên. Nhiều khi hàng tháng trôi qua mà không ai tới, có khi hai người tới liền trong một ngày chỉ cách nhau một giờ đồng hồ. Tôi chỉ thấy nhiều người do đã ở đây lâu thôi.
Tôi làm việc lâu hơn. Những người khác bao che cho lỗi lầm của tôi và bắt đầu nhìn tôi một cách kì lạ như tôi từng nhìn ông Musil. Tôi bắt đầu nghi ngờ. Tôi nghi ngờ; Nếu như không có cửa thứ hai để thoát ra? Tôi chưa từng nhìn thấy gì trong căn phòng đó trừ bóng tối và chưa từng nhìn nhiều hơn một vài giây. Nó có thể rộng đến như thế nào nhỉ? Từng đấy người đi vào mà chưa một ai trở ra, trong đó phải trở nên chật cứng rồi chứ. Có thể mọi việc sẽ tốt hơn nếu ít người bước vào trong đó đi. Lúc tôi bắt đầu thấy hứng thú với công việc này thì tôi để ý thấy có một nút bấm dưới cái bàn. Tôi không biết liệu nó đã có từ trước kia không, nó cứng bọc đá quý và có màu than đỏ nhưng nếu như tôi bấm khi Người Tìm Kiếm đến căn phòng trở nên sáng chói. Khi tôi đang che mắt, tôi cảm thấy một thứ gì đó rất mềm lướt qua, và có một mùi hôi thối bốc lên, khi ánh sáng trở lại bình thường Người Tìm Kiếm đó sẽ biến mất. Đôi khi họ để lại một giọt nước mắt hoặc một chất bẩn màu đen mà tôi phải dọn đi, nhưng ít ra tôi không phải dẫn họ đi tới hành lang đó nữa.
Tôi bấm cái nút đó với bất cứ ai chưa học được rằng tôi thực sự quý trọng sự lịch sự hoặc những ai không hỏi lịch sự. Với những ai có vẻ khinh thường trong ánh mắt tôi bấm vào cái nút mạnh tới mức nó làm thủng da tay tôi. Tôi bắt đầu thấy thoải mái khi để ánh sáng đó dọn dẹp mọi thứ và tiếng khóc bị bóp nghẹn lại nghe như tiếng hát. Tôi lấy mọi lý do có thể để bấm nút đó thay vì đưa Người Tìm Kiếm xuống hành lang. Những người mà tôi đưa xuống hành lang vẫn không quay trở lại. Cho đến một ngày, một trong số họ quay trở lại. Tôi không thích anh ta ngay từ khi anh ta đi vào với nụ cười rất chói tai cùng với hai mắt hoàn toàn trống rỗng. Tôi định bấm nút trước khi anh ta bước tới nhưng một thứ gì đó đã ngăn tay tôi lại. Anh ta gật đầu và hỏi tôi rất lịch sự gặp Người Nắm Giữ Sự Phủ Nhận. Những người tôi đưa xuống hành lang đều run lên một cách rõ ràng trừ anh ta, một số khác cố gắng che dấu nó. Nhưng anh ta thực sự không có nó, như là một câu truyện không có kết thúc vậy. Nó thực sự làm tôi sợ hãi. Tôi thực sự thấy rất thoải mái khi đưa anh ta vào cánh cửa, anh ta cười và nháy mắt với tôi trước khi tan biến vào trong bóng tối.
Tôi nhốt anh ta ở trong, đi ra ngoài và hút thuốc để tìm một lý do bình tĩnh lại, tôi quay trở lại bàn làm việc của mình và cố gắng tự làm bận mình với đống giấy tờ. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang đó. Anh ta bước ra với một thứ gì đó trên tay. Một thứ gì đó được bao bởi tóc hoặc được làm từ tóc, những sợi tóc ướt đang bò xuống qua kẽ tay anh ta. Tôi định bấm nút bấm đó. Nhưng anh ta ngăn tay tôi lại. Anh ta di chuyển nhanh hơn mắt tôi có thể nhìn kịp. Anh ta cười một nụ cười độc ác. Nụ cười anh ta lớn đến mức tưởng chừng như có thể nuốt chửng tôi.
Trong sợ hãi tôi chỉ hỏi một câu "Ngươi sẽ làm gì ta?". Tôi tưởng anh ta sẽ giết tôi. Nhưng những gì anh ta làm còn tệ hơn, anh ta giải thích tất cả mọi việc cho tôi. Anh ta kể cho tôi chuyện gì xảy ra với những người tôi đã đưa xuống hành lang đó. Kể cho tôi từng chi tiết về thử thách mà họ đã thất bại cũng như sự tra tấn họ phải chịu đựng. Anh ta kể cho tôi chuyện gì xảy ra với Người Tìm Kiếm dưới ánh sáng không cho tôi thấy thứ đã xé họ ra thành từng mảnh và lôi họ vào trong ánh sáng trắng mà nóng của nó. Anh ta cho tôi thấy thứ tôi đang giúp canh giữ và thứ canh giữ nó cùng với tôi. Anh ta cho tôi thấy những việc tôi đã làm.
Anh ta rời đi. Tôi thì không.
Những người tìm kiếm vẫn sẽ đến và yêu cầu gặp Người Nắm Giữ Sự Từ Chối. Một số tôi đưa xuống hội trường, một số tôi cho đi lên. Tôi không biết liệu còn gì ở đây để họ tìm kiếm. không ai quay trở lại. Tôi cố gắng trở thành một cô gái tốt, tử tế và lịch sự với người khác, nhưng công việc lại ảnh hưởng tới tôi. Để ở lại và khỏe mạnh, bạn cần phải không để cảm xúc lấn át những sự thật khó chịu về bản thân. Để buộc suy nghĩ của bạn tốt cho chính bạn.
Khối u người đàn ông mang ra là Linh vật thứ 138 trong số 538. Và tôi là thử thách cuối cùng bạn phải đối mặt nếu muốn tìm ra nó.
Tôi sẽ không nhắc đến tên và địa điểm của nơi mà tôi đang làm việc, bạn chỉ nên biết tôi đã ở đây rất lâu rồi. Khi tôi mới đến đây tiền lương thì thấp, giờ làm cũng ít nhưng ở vị trí của tôi không thể phàn nàn được. Tôi đã làm chức vụ tiếp tân khoảng một hoặc hai tuần trước khi một người đàn ông đến, với dáng đi quả quyết anh ta đến trước bàn làm việc của tôi và hỏi thăm “Người Nắm Giữ Sự Phủ Nhận (The Holder of Denial)”. Đương nhiên tôi rất ngạc nhiên, anh ta đột nhiên trở nên thiếu kiên nhẫn. Anh ta quát vào mặt tôi và tôi rất sợ, anh ta đấm mạnh tay xuống bàn và kiên quyết muốn gặp Người Nắm Giữ Sự Phủ Nhận. Tôi có gắng để làm anh ta bình tĩnh lại khi giám sát viên đến. Ông Musil nhìn thẳng vào anh ta và anh ta lập tức im lặng. Ông Musil gật đầu với tôi và nói " Mọi việc sẽ ổn cả thôi" và dẫn người đàn ông đó tới một hành lang mà tôi chưa từng để ý có ở đó. Tôi giận giữ nhìn thẳng vào anh ta, chẳng có lý do gì để thô lỗ như vậy nhưng tôi thấy rất khó chịu về việc anh ta rất bình tĩnh khi giám sát viên đến. Tôi đã tự làm bản thân mình nhìn kém cỏi.
Rất nhiều người đến sau anh ta, tất cả đều yêu cầu gặp Người Nắm Giữ Sự Phủ Nhận. Tất cả đều hét lên và chỉ bình tĩnh lại khi ông Musil đến và đưa họ đi. Có lần tôi đã đi theo họ, chỉ để thoả mãn trí tò mò, chỉ để xem họ đi đâu. Lần nào cũng thế, ông Musil nhốt họ sau một cánh cửa rồi bỏ đi. Ông ta mỉm cười với tôi khi chúng tôi đi qua nhau. Có lần ông ta để quên chiếc chìa khoá ở cánh và tôi định dùng nó mở cánh cửa. Nhưng ngay khi tôi vừa chạm tay vào chìa khoá đột nhiên một cảm giác tội lỗi xuất hiện, một cảm giác rất khó chịu trong lòng mà tôi đã từng trải qua, cảm giác khi mà mình sắp bị trừng phạt do một lỗi chỉ một mình tạo ra. Tôi rút cái chìa khoá ra và trả lại bàn của ông Musil. Nhưng tối đó ông ta về sớm.
Mãi cho đến sáng hôm sau tôi mới nghe tin về ông ta. Tin chiếc xe ông lái trở vợ con ông bay ra khỏi cầu. Về việc cửa sổ xe đã mở, ai cũng thắt dây an toàn nhưng dường như họ không cố gắng thoát khỏi xe. Họ ngồi yên trong đó cho nước bên ngoài tràn vào và dìm chết họ.
Lần tới nếu có ai hỏi về Người Nắm Giữ, tôi bỏ trốn. Tôi không thể chịu đựng được việc bị quát, nên tôi đã bỏ chạy vào phòng khác hi vọng người phụ nữ mang thai đang đứng trước bàn tiếp tân sẽ tìm "Người Nắm Giữ Sự Phủ Nhận" ở nơi khác. Sau khi cô ta kêu gào 8 phút tôi đi đến bàn của ông Musil và thấy chiếc chìa khoá vẫn còn đó. Tôi dẫn cô ta tới cánh cửa cuối cùng của viện tâm thần với một cảm giác rất bất ổn. Tôi từng nghĩ rằng ông Musil sẽ thả họ ra ngày hôm sau. Ông ấy luôn khoá cửa ngay khi họ bước vào, nên họ không thể tự thoát ra được. Chắc hẳn có một cửa khác để họ có thể thoát ra. Có vẻ như vậy.
Nhưng tôi thực sự không quan tâm. Sau người phụ nữ đó là một chàng trai trẻ cũng hỏi về Người Nắm Giữ, anh ta cũng sẽ quát nên nếu như tôi không nói " Tôi chỉ dẫn anh đi nếu như anh im lặng và hỏi một cách lịch sự". Anh ta nhìn xung quanh một trong lo sợ và nhắc lại yêu cầu một cách lịch sự. Anh ta run lên khi tôi dẫn anh ta đến cánh cửa đó, cũng như những người sau đó. Tất cả đều có sự thất bại trong nét mặt khi tôi nói điều gì đó họ không ngờ tới.
Sau đó tôi từng gặp những người có ánh mắt buồn bã, kiên quyết hỏi về Người Nắm Giữ. Họ thường là đàn ông nhưng cũng có khá nhiều phụ nữ. Họ đều có vẻ mặt cứng nhắc, một số người mỉm cười rất lớn khiến tôi rất sợ. Tôi đã từng đưa những người ăn mặc rách rưới và những người mặc đồng phục hải quân. Tôi từng đưa người có rất nhiều hình xăm và các vết sẹo, những người có bộ râu dài, với làn da màu xanh tím và màu đen, có những mạch máu nổi lên. Không một ai quay trở lại. Tôi cảm thấy rất quan tâm tới những người im lặng. Khi đưa họ tới cánh cửa như cảm giác đưa một đứa trẻ ốm lên giường bệnh. Với những người nhìn kiêu ngạo và nhìn độc ác, tôi đưa họ qua cánh cửa rất nhẹ nhõm. Tôi không thể nói cho bạn tại sao như vậy; chẳng phải tất cả bọn họ đều muốn đi qua cánh cửa đó sao?
Tôi kể như thể họ đến liên tục nhưng đó chỉ do tôi tổng hợp lên. Họ đến theo từng đợt và rất ngẫu nhiên. Nhiều khi hàng tháng trôi qua mà không ai tới, có khi hai người tới liền trong một ngày chỉ cách nhau một giờ đồng hồ. Tôi chỉ thấy nhiều người do đã ở đây lâu thôi.
Tôi làm việc lâu hơn. Những người khác bao che cho lỗi lầm của tôi và bắt đầu nhìn tôi một cách kì lạ như tôi từng nhìn ông Musil. Tôi bắt đầu nghi ngờ. Tôi nghi ngờ; Nếu như không có cửa thứ hai để thoát ra? Tôi chưa từng nhìn thấy gì trong căn phòng đó trừ bóng tối và chưa từng nhìn nhiều hơn một vài giây. Nó có thể rộng đến như thế nào nhỉ? Từng đấy người đi vào mà chưa một ai trở ra, trong đó phải trở nên chật cứng rồi chứ. Có thể mọi việc sẽ tốt hơn nếu ít người bước vào trong đó đi. Lúc tôi bắt đầu thấy hứng thú với công việc này thì tôi để ý thấy có một nút bấm dưới cái bàn. Tôi không biết liệu nó đã có từ trước kia không, nó cứng bọc đá quý và có màu than đỏ nhưng nếu như tôi bấm khi Người Tìm Kiếm đến căn phòng trở nên sáng chói. Khi tôi đang che mắt, tôi cảm thấy một thứ gì đó rất mềm lướt qua, và có một mùi hôi thối bốc lên, khi ánh sáng trở lại bình thường Người Tìm Kiếm đó sẽ biến mất. Đôi khi họ để lại một giọt nước mắt hoặc một chất bẩn màu đen mà tôi phải dọn đi, nhưng ít ra tôi không phải dẫn họ đi tới hành lang đó nữa.
Tôi bấm cái nút đó với bất cứ ai chưa học được rằng tôi thực sự quý trọng sự lịch sự hoặc những ai không hỏi lịch sự. Với những ai có vẻ khinh thường trong ánh mắt tôi bấm vào cái nút mạnh tới mức nó làm thủng da tay tôi. Tôi bắt đầu thấy thoải mái khi để ánh sáng đó dọn dẹp mọi thứ và tiếng khóc bị bóp nghẹn lại nghe như tiếng hát. Tôi lấy mọi lý do có thể để bấm nút đó thay vì đưa Người Tìm Kiếm xuống hành lang. Những người mà tôi đưa xuống hành lang vẫn không quay trở lại. Cho đến một ngày, một trong số họ quay trở lại. Tôi không thích anh ta ngay từ khi anh ta đi vào với nụ cười rất chói tai cùng với hai mắt hoàn toàn trống rỗng. Tôi định bấm nút trước khi anh ta bước tới nhưng một thứ gì đó đã ngăn tay tôi lại. Anh ta gật đầu và hỏi tôi rất lịch sự gặp Người Nắm Giữ Sự Phủ Nhận. Những người tôi đưa xuống hành lang đều run lên một cách rõ ràng trừ anh ta, một số khác cố gắng che dấu nó. Nhưng anh ta thực sự không có nó, như là một câu truyện không có kết thúc vậy. Nó thực sự làm tôi sợ hãi. Tôi thực sự thấy rất thoải mái khi đưa anh ta vào cánh cửa, anh ta cười và nháy mắt với tôi trước khi tan biến vào trong bóng tối.
Tôi nhốt anh ta ở trong, đi ra ngoài và hút thuốc để tìm một lý do bình tĩnh lại, tôi quay trở lại bàn làm việc của mình và cố gắng tự làm bận mình với đống giấy tờ. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang đó. Anh ta bước ra với một thứ gì đó trên tay. Một thứ gì đó được bao bởi tóc hoặc được làm từ tóc, những sợi tóc ướt đang bò xuống qua kẽ tay anh ta. Tôi định bấm nút bấm đó. Nhưng anh ta ngăn tay tôi lại. Anh ta di chuyển nhanh hơn mắt tôi có thể nhìn kịp. Anh ta cười một nụ cười độc ác. Nụ cười anh ta lớn đến mức tưởng chừng như có thể nuốt chửng tôi.
Trong sợ hãi tôi chỉ hỏi một câu "Ngươi sẽ làm gì ta?". Tôi tưởng anh ta sẽ giết tôi. Nhưng những gì anh ta làm còn tệ hơn, anh ta giải thích tất cả mọi việc cho tôi. Anh ta kể cho tôi chuyện gì xảy ra với những người tôi đã đưa xuống hành lang đó. Kể cho tôi từng chi tiết về thử thách mà họ đã thất bại cũng như sự tra tấn họ phải chịu đựng. Anh ta kể cho tôi chuyện gì xảy ra với Người Tìm Kiếm dưới ánh sáng không cho tôi thấy thứ đã xé họ ra thành từng mảnh và lôi họ vào trong ánh sáng trắng mà nóng của nó. Anh ta cho tôi thấy thứ tôi đang giúp canh giữ và thứ canh giữ nó cùng với tôi. Anh ta cho tôi thấy những việc tôi đã làm.
Anh ta rời đi. Tôi thì không.
Những người tìm kiếm vẫn sẽ đến và yêu cầu gặp Người Nắm Giữ Sự Từ Chối. Một số tôi đưa xuống hội trường, một số tôi cho đi lên. Tôi không biết liệu còn gì ở đây để họ tìm kiếm. không ai quay trở lại. Tôi cố gắng trở thành một cô gái tốt, tử tế và lịch sự với người khác, nhưng công việc lại ảnh hưởng tới tôi. Để ở lại và khỏe mạnh, bạn cần phải không để cảm xúc lấn át những sự thật khó chịu về bản thân. Để buộc suy nghĩ của bạn tốt cho chính bạn.
Khối u người đàn ông mang ra là Linh vật thứ 138 trong số 538. Và tôi là thử thách cuối cùng bạn phải đối mặt nếu muốn tìm ra nó.
Người Nắm Giữ Sự Từ Chối - Linh Vật 138
Reviewed by genen
on
tháng 6 06, 2015
Rating:
Không có nhận xét nào: