Tổng hợp các câu chuyện kinh dị

1/ Cánh cổng linh hồn

Vào năm 1983, một nhóm các nhà khoa học danh giá cùng nhau thực hiện một thí nghiệm về thần kinh con người. Họ đặt ra giải thuyết rằng : nếu cơ thể con người không còn cách nào tiếp xúc hay cảm nhận được kích thích từ môi trường bên ngoài, thì họ sẽ dần tiếp nhận được sự hiện hữu của Đấng tối cao . 5 giác quan của chúng ta làm lu mờ cảm nhận về sự vĩnh hằng, và một khi không còn chúng nữa, chúng ta sẽ có thể liên lạc với Chúa bằng ý nghĩ. Một ngày nọ, một người đàn ông cao tuổi , nhận mình không còn lý do gì để sống đã đến với thí nghiệm, trở thành cá thể duy nhất tham gia....


Để loại bỏ hoàn toàn các giác quan của người đàn ông, một cuộc phẫu thuật não và thần kinh công phu được tiến hành, cắt đứt khả năng tiếp nhận thông tin từ 5 giác quan với não. Ông vẫn có thể ăn uống, cử động tay chân, nhưng lưỡi sẽ không còn vị giác, mắt không còn thấy được, tai không thể nghe, mũi không thể ngửi, thần kinh xúc giác không còn hoạt động. Giờ đây, người đàn ông sẽ sống đơn độc trong bóng tối của linh hồn mình, với những suy nghĩ cô đơn. Ông tự do một mình trong căn phòng kín .Tuy nhiên, ông vẫn có thể nói, và qua đó các nhà khoa học có thể biết ông đang cảm nhận gì....

Sau 4 ngày thí nghiệm thí nghiệm, ông ta bắt đầu nói rằng nghe thấy những giọng nói , lời thì thầm vang vọng từ đâu đó. Cho rằng đó là dấu hiệu hoang tưởng, các nhà khoa học chẳng quan tâm gì đến lời người đàn ông nói...

2 ngày nữa trôi qua, ông ta nức nở, nói rằng ông nghe được giọng nói của người vợ đã chết từ lâu, và quan trọng hơn, ông ta có thể giao tiếp với bà. Các tay nghiên cứu bắt đầu cảm thấy có hứng thú, nhưng vẫn không tin vào câu chuyện này....mãi đến khi ông bắt đầu kể tên người thân đã chết của từng tay nghiên cứu một. Ông ta lặp lại từng câu chuyện gia đình thầm kín, những bí mật mà ngoài bản thân các người ấy, không ai biết.....Điều này là một số đáng kể nhà khoa học rút lui khỏi thí nghiệm.

Sau một tuần giao tiếp với các giọng nói từ người đã chết, người đàn ông đã tỏ rõ dấu hiệu suy sụp. Mỗi khi ông tỉnh táo, thì tâm trí ông như bị dội bom bởi hàng trăm giọng thì thầm , thứ không bao giờ cho ông được yên. Tuyệt vọng, người đàn ông ném mình vào tường , mong muốn cảm nhận được một chút gì đó của thế giới bên ngoài. Ông van xin được tiêm thuốc an thần, cách duy nhất mà ông có thể trốn tránh được các giọng nói là được ngủ....Cách này chỉ hiệu quả được 3 ngày, cho đến khi những cơn ác mộng tìm đến..

Một ngày sau đó, người đàn ôn bắt đầu dùng tay cào móc cặp mắt của mình như muốn móc nó ra ( vẫn còn đấy nhưng vô dụng ). Ông nói rằng các giọng nói giờ đang trở nên hung hãn, luôn luôn đe dọa về địa ngục và sự chết của toàn thể loài người, kêu gào và chạy khắp phòng la hét man dại:

KHÔNG CÓ THIÊN ĐÀNG, KHÔNG CÒN SỰ CỨU RỖI !


Thân thể giờ đã tàn tạ, ông ta mong muốn được chết đi .....Nhưng những tay nghiên cứu còn trụ lại từ chối, vì họ tin rằng : ông sắp đến gần ngưỡng của Chúa

Đến một ngày kia, như đã đến giới hạn, ông không còn khả năng nói lên một câu nào trọn vẹn nữa. Nếu không ai giúp tôi chết , tôi sẽ tự làm. . Ông ta bắt đầu cắn rứt thịt chính mình, bất cứ đau mà miệng có thể với tới. Không chút do dự hay nao núng, bởi vì ông có thể cảm giác sự đau đớn nữa.....Các nhà nghiên cứu phải can thiệp, trói chặt ông ta lại rồi lôi ra khỏi căn phòng, ngăn không cho ông ấy chết.

Sau một vài tiếng, ông ta không còn chống cự nữa. Ông nằm ngửa, hướng đôi mắt mù lòa vẻ như nhìn đăm đăm lên trần của căn phòng, nhìn một cách vô thần trong khi nước mắt từ từ chảy dàn dụa trên khuôn mặt. Hai ngày liên tục, mọi người phải truyền nước cho ông vì ông không ngừng khóc......

Và đến một ngày , ông chậm rãi quay đầu mình về một phía của chiếc giường, thì thầm những lời yếu ớt :

Tôi đã nói chuyện với Chúa , và Ngài đã bỏ rơi chúng ta rồi

Sau đó ông lão trút hơi thở cuối cùng. Nguyên nhân chết không cụ thể.


2/ Liếm bàn tay

Một cô gái trẻ đẹp một ngày nọ phải ở nhà một mình cùng với con chó nhà thân cận. Lúc này trời đã tối, và trên bản tin thời sự nhà chức trách đang ra thông báo về một tên sát nhân đang lẩn khuất trong khu vực dân cư mà cô đang sống. Tối hôm đó, cô gái cẩn thận khóa chặt mọi cửa nẻo, từ cửa chính đến cửa sổ, duy chỉ có ô cửa nhỏ dưới tầng hầm là chưa đóng. Thôi chắc không sao đâu, cửa đó nhỏ quá mà, cô bèn để nó như vậy, chỉ khóa cánh cửa dẫn xuống tầng hầm và đi thẳng lên phòng ngủ.....Như mọi hôm, con chó trung thành lại rúc vào dưới giường , bảo vệ cô qua đêm.....

Trong đêm đen tĩnh mịch, cô chợt tỉnh giấc bởi tiếng nước nhỏ giọt vọng lại từ phía nhà tắm. Nửa mê nửa tỉnh, cũng chả muốn phải xuống giường để khóa vòi nước mà mất đi giấc ngủ ngon, như thói quen, cô bất giác đưa tay xuống rờ vào đầu con chó cưng, cảm nhận cái liếm ấm áp thường lệ của nó rồi an tâm ngủ tiếp..... Nhưng lại một lần nữa cô tỉnh giấc vì tiếng nước rỉ rả khó chịu đó, và lại đưa tay xuống giường, con chó vẫn ở đấy, liếm bàn tay cô chủ . Cô cảm thấy và tiếp tục yên giấc......

Trằn trọc, khó ngủ vì tiếng nước rỉ rả phiền toái lúc giữa đêm ngon giấc, cô mệt mỏi bước xuống giường, uể oải và thầm bực tức lê bước về phía nhà tắm. Càng tới gần nhà tắm, tiếng nước nhỏ giọt càng trở nên rõ ràng. Cô chậm chạp đẩy cửa nhà tắm, lúc này tối như mực, cô bèn bật đèn lên.....

Chào đón cô gái là một cảnh tượng man rợ, xác con chó cưng bị treo lủng lẳng trên cái vòi nước, máu rỉ ra từ vết cắt trên cổ chú chó nhỏ từng giọt, từng giọt xuống bồn tắm đỏ thẫm

Hoảng loạn, nhưng cô chợt nhận ra trong gương có gì đó rất lạ. Cô gái liền quay ra đằng sau, và nhận ra một dòng chữ viết bằng máu ở trên bức tường phòng tắm :

Con người cũng biết liếm tay đấy......

3/That’s It

Vào một ngày, có một cô gái, tên cô ấy là Anna. Trong tay cô ấy cầm nhiều loại thuốc. Trong khi cô nhìn chằm chặp vào chúng, cô nghĩ về sự đau khổ và buồn tủi mà cô phải chịu đựng trong 17 năm qua. Cô ngước lên, nhìn vào gương, nhìn chính mình trong đó, và cô bắt đầu suy nghĩ. Cô đã phải chịu những đau khổ mà đến giờ cô vẫn không thể quên được và cô không thể chịu đựng thêm một phút nào nữa. Cô muốn kết thúc cuộc đời mình, thế thì cô sẽ không còn cảm thấy đau khổ. Chết đi thì sẽ không còn những khổ đau. Nhưng rồi bất chợt, cô nổi giận. Sao cô lại phải chết để tìm sự bình yên? Sao cô phải chết còn những kẻ bắt nạt cô thì không? Thổn thức, cô lại nhìn xuống nắm tay của mình, nhìn vào những viên thuốc một lần nữa. Cô thì thầm với chính mình, “Thế đó”

Anna luôn luôn buồn phiền về bản thân. Cô bị nghiện và là một trong những đứa trẻ thực sự có vấn đề cùng với sở thích sưu tầm những thứ mà hầu hết mọi người chẳng quan tâm. Cô có mái tóc quăn tít, cặp kính dày cộm và khuôn mặt đầy mụn trứng cá, bạn biết đó là kiểu người gì rồi đấy. Tất cả mọi người đều biết vài người giống như Anna. Anna bị xua đuổi, bị làm cho xấu hổ và trở thành đứa ngốc rất nhiều lần, thậm chí cô đã từng bị hãm hiếp. Cô cũng có những “người bạn” để cùng tâm sự, nhưng rồi cô nhận ra những người bạn đó lại tiết lộ những bí mật của cô cho người khác. Người cô tin tưởng đã lừa dối cô. Anna cảm thấy mình sống chẳng vì cái gì.

Vậy chuyện gì đã xảy ra với Anna? Cô ấy ngồi xuống một chiếc ghế với những viên thuốc, rút con dao ra khỏi cổ kẻ bắt nạt mình, mở cuốn sổ ra và gạch đi một cái tên trong đó. Cô nhìn chằm chằm vào cuốn sổ của mình và nuốt những viên thuốc. “Thế đó”


4/ Rotten Girl, Grotesque Romance 

Rotten Girl, Grotesque Romance (Stalker) (ロッテンガールグロテスクロマンス【ストーカー】)là một bài hát được hát bởi Vocaloid 01 Hatsune Miku. Người ta xếp nó vào loại Vocaloid horror bởi bản chất kinh dị của câu chuyện đằng sau nó.



Ở một khoảng thời gian, có một vụ giết người bí ẩn đã xảy ra ở Tokyo, Nhật Bản. Vụ án chưa bao giờ được truyền hình công khai, e sợ rằng nó sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới công chúng; tuy nhiên, có một bản báo cáo được đưa tới một thành viên giới truyền thông bằng cách đút lót một cảnh sát có mặt trong vụ án.

Một vụ giết người đang diễn ra ở <Địa điểm đã được thay đổi> mà trong đó thi thể của những nạn nhân đã hoàn toàn mất tích. Có khá nhiều đầu mối chỉ rõ rằng một vài hành tung bí ẩn có liên quan. Ví dụ như vụ của nạn nhân <Tên đã được thay đổi>, một thanh niên 20 tuổi yêu mèo.

Trong nhà anh ta là ba bưu phẩm chứa những con mèo đã bị cắt ra thành nhiều phần. Thứ này cho biết rằng hung thủ có quen biết với nạn nhân. Anh ta cũng có hứa hôn với <Tên đã được thay đổi>, người đã bị sát hại ba ngày trước. Phần trên của cơ thể và cái đầu cũng đã được tìm thấy trong nhà anh ta, và họ không nghi ngờ rằng hôn phu của cô là thủ phạm. Dấu máu của cô dẫn tới một hộp quà đã được gửi cho nạn nhân.

Tuy nhiên, lần này, địa chỉ của của người gửi, cứ như để cho cảnh sát biết rằng đã có một kẻ bám đuôi theo dõi anh ta. Chúng tôi bất ngờ đột kích căn nhà ở địa chỉ đó. Một căn nhà đầy những vật dụng ngỡ tưởng chỉ có trong ác mộng. Không khí u tối, buồn thảm với những tấm thảm dính máu và những bước tường tróc sơn, nhưng đó không phải tất cả. Có máu khô ở mọi nơi, trần nhà, sàn nhà, những bức tường, đồ nội thất.

Cứ như là ai đó đang điều hành một lò mổ trong chính căn nhà của họ. Có vô số vật dụng sắc nhọn treo trên tường như đồ của bác sĩ phẫu thuật, có cả dao mổ, máy khoan cưa xương và những đồ vật khác. Đặc biệt nhất là, có một bức tường, treo đầy những ảnh của nạn nhân đang làm việc thường ngày mà không biết đang có người theo dõi mình. Giữa bức tường là một tấm màn cửa màu đỏ. Khi kéo ra, thấy vô số những cái hộp chứa chân tay bị cắt rời và cả xác người; trong đó có cả của nạn nhân. Tên sát nhân vẫn đang chạy trốn.

Thành viên của giới truyền thông đó nghĩ rằng để truyền bá tin này thì nên làm một bài hát Vocaloid horror từ góc nhìn của hung thủ là thích hợp nhất

Bài hát Rotten Girl, Grosteque Romance có một ảnh hưởng kì lạ đối với người xem nó. Dựa trên những phiên bản của video và những tấm ảnh kẻm theo. Trong một phiên bản cụ thể, nó hiện một hình ảnh của Miku và bức tường đầy những tấm ảnh, mặc một bộ váy đỏ khá đơn giản, một cái lưỡi xâu khuyên thè ra và làn da nhợt nhạt. Thứ đáng chú ý nhất của cô lại là đôi mắt, một đôi mắt như của một người chết, đờ đẫn và vô cảm, đồng thời cũng rất to (Hình ảnh phản chiếu của yandere, một thuật ngữ anime chỉ một người yêu đến điên cuồng).



Bài hát bao gồm rất nhiều âm thanh đa dạng mang sắc thái ghê rợn và dồn dập. Lời bài hát được viết dưới góc nhìn của sát thủ, mô tả rất kĩ những lần bám đuôi và sự ngưỡng mộ của cô ta với đối tượng. Phần đáng sợ nhất là trước đoạn điệp khúc, âm thanh của nhạc khí bỗng biến mất và những lời tiếp theo được hát cứ như là qua một cái radio.

Ở cuối đoạn, có tiếng gót giầy vang lên, cùng với tiếng kim loại đổ vỡ. Âm thanh đó ngày một to hơn, nhanh hơn, cứ như là hung thủ đang đi rất dồn dập, cho tới khi khúc nhạc trở lại cho đoạn điệp khúc.

Ai nghe lần đầu mà yếu tim thì cẩn thận nhé

Lời dịch bài hát

Phải chăng em được sinh ra để yêu anh?
Em thì thầm qua bức tường này, Hãy yêu em

Em luôn tìm kiếm thông tin về tình yêu của anh
Trong cánh cửa đóng kín của em
Giá như em có thể chạm vào mặt anh, vuốt ve nó
Tình yêu của em!

Ôi chà, ôi chà, anh có khách sao?
Cô ấy mới xinh đẹp làm sao!
Nói với em anh yêu cô ta đến mức nào đi cưng
Em sẽ giết ả và đóng gói cô ta ngay

Đốt cháy những bức ảnh của cô ta
Em tự hỏi liệu ả đang làm gì nhỉ?
Anh có thể làm bất cứ điều gì với em
Vì em yêu anh đến chừng này cơ mà, thấy không?

Em muốn được

Thắt chặt mối quan hệ với anh hơn
(Chú ý: Từ rivet có thể là thắt chặt quan hệ, cũng có thể là đinh tán, nghĩa là chặt đầu ra dùng đinh gắn vào tường Ở đây dùng với nghĩa đầu cho bớt kinh dị)

Và em muốn có một bộ sưu tập của anh

Tại sao anh lại khóc thế?
Chuyện gì vậy? Ồ, cái này hả?
Em sẽ mang một cái hộp các tông một cách thật tình cảm
Mà em sẽ cho anh vào đó sau khi anh chết

Em sẽ đặt một món quà sau cánh cửa
Một cái đầu mèo mỗi ngày cho anh, người yêu mèo

Đốt cháy những bức ảnh của cô ta
Em tự hỏi liệu ả đã bao giờ từng tồn tại
Em yêu anh thật là một từ sến súa không làm em thỏa mãn
Mà chỉ khiến em buồn nôn

Em sẽ...

Mãi mãi...

Yêu anh...


5/ Thí nghiệm 15 ngày không ngủ của người Nga

Cuối những năm 1940, các nghiên cứu gia người Nga thực hiện một thí nghiệm : giữ 5 người không ngủ liên tục trong vòng 15 ngày sử dụng hỗn hợp khí gas không mùi. Các cá nhân này được giữ trong một môi trường khép kín, khí oxi vẫn được bơm vào liên tục, nhưng bên cạnh đó hỗn hợp khí gas trên vẫn duy trì ở tỉ lệ thích hợp, nhằm giữ họ sống và trên hết là : không ngủ được. Trong căn phòng rộng rãi đó, họ có tất cả những gì họ cần: sách vở, ghế để ngồi nghỉ ( nhưng không thể dùng để nằm ), hệ thống nước sinh hoạt và vệ sinh, và lượng lương khô cần thiết để duy trì sự sống.
Và họ là những tù nhân chính trị, bị bắt trong chiến tranh Thế giới lần 2

5 ngày đầu tiên của thí nghiệm, các tù nhân không ngừng kêu ca, hỏi về việc liệu họ sẽ được trở về nhà nếu tuân thủ theo người Nga hoàn thành thí nghiệm này ? trong khi đó, những cuộc hội thoại giữa 5 người họ liên tục được ghi lại, và hành vi của họ luôn được quan sát bởi hệ thống camera ngầm.....Câu chuyện tán gẫu của 5 người thường là những gì họ trải qua trong quá khứ, gia đình, vợ con, chiến tranh.....và khi chạm mốc ngày thứ tư, câu chuyện dần mang hướng u ám, sầu thảm

Ngày thứ 5. Các cá nhân tham gia có xu hướng kể lại những gì đã làm, và những sự kiện đã đem họ tới đây. Một số đã có dấu hiệu của bệnh hoang tưởng. Họ ngừng tán chuyện cùng nhau, mà không ngừng thì thầm vào những chiếc Microphone - thứ họ dùn khi yêu cầu cần thiết. Những lời thì thầm khó nghe, trầm trầm. Hoặc họ cứ nhìn chăm chăm vào tấm kính một chiều - nơi mà có những nhà khoa học ngày đêm dõi theo họ. Phải chăng họ nghĩ họ sẽ vượt qua 15 ngày không ngủ ?? Và các nhà khoa học nghĩ rằng đó là do ảnh hưởng của khí gas

Ngày thứ 9.....một người trong số họ bắt đầu gào thét man dại. Ông ta chạy khắp phòng, gào bằng tất cả sức lực của mình trong 3 tiếng liền, mãi cho đến khi những gì ông có thể phát ra được chỉ còn là những tiếng ú ớ vô nghĩa ..... có lẽ dây thanh quản đã bị đứt ?? các nhà quan sát nghĩ..... Nhưng ngạc nhiên nhất là phản ứng của các cá nhân còn lại - những đồng đội của người đàn ông kia. Họ vẫn tiếp tục thì thầm với chiếc Microphone, mãi đến khi cá thể thứ 2 bắt đầu gào thét....

Bỗng nhiên, tiếng gào thét chấm dứt...cũng như tiếng rì rầm trong Microphone cũng im bặt..

3 ngày nữa đã trôi qua, các nhà khoa học lo phát sốt, kiểm tra hàng giờ những cái Microphone xem liệu chúng có phải bị hư không...Vì không thể nào 5 con người trong cùng một căn phòng khép kín lại không làm phát sinh bất cứ tiếng động nào. Họ không chết . Chỉ số hấp thụ o6xy cho thấy 5 cá nhân vẫn sống khỏe mạnh.....

Ngày thứ 7, hệ thống camera đột nhiên mất tín hiệu. Nhưng thí nghiệm vẫn được tiếp tục , chỉ còn trông cậy qua hệ thống Microphone và ô kính một
chiều nhỏ bé và ánh sáng leo lét trong căn phòng chứa 5 người họ.....

Mãi đến ngày thứ 14, các nhà khoa học và quân đội ( giờ đã có mặt ), thực hiện giải pháp cuối cùng: thiết lập hệ thống giao tiếp vào căn phòng, đưa ra một số đề nghị với mong muốn nhận lại những tín hiệu sống, dù là yếu ớt từ 5 cá nhân mà họ nghĩ đã chết, hay đã chuyển sang sống thực vật. Một người nói :

Chúng tôi sẽ vào để kiểm tra micrphone, tránh xa khỏi cửa và nằm úp xuống sàn nhà. Nếu hợp tác, bạn sẽ được tự do ngay lập tức

Tuy nhiên đáp lại gợi ý cho sự tự do trên, là một câu trả lời ngắn gọn nói với một giọng điệu bình thản :

Chúng tôi không muốn được tự do nữa....

Tranh cãi nổ ra giữa những nhà khoa học và các tay tướng lĩnh đã đầu tư cho thí nghiệm này. Không thể đưa ra một ý kiến nào để giải thích, họ đã quyết định mở cửa căn phòng vào ngày thứ 15 lúc nửa đêm.
Khí ôxi được bơm đầy vào căn phòng, khí gas thì rút dần ra ngoài. Ngay lập tức, 3 giọng nói khẩn khoản xin họ hãy bơm lại khí gas đó vào phòng, tha thiết như thể cả mạnh sống họ đang phụ thuộc như vậy. Dù gì đi nữa, binh lính bắt đầu tiến vào căn phòng, họ bắt đầu gào thét man dại hơn lúc trước. Và những gì các binh sĩ nhìn thấy dường như vượt quá sức tưởng tượng của họ

4 cá nhân vẫn còn sống, nhưng không ai dám nói rằng, có phải thật sự là họ còn sống ? 

Lương khô vẫn còn nguyên, cho thấy là từ ngày thứ 5 trở đi, họ không ăn chút nào cả. Trong góc căn phòng , một đống thịt và nội tạng của một người đó đã bịt kín nút thoát nước của phòng. Có vẻ như người này đã tự cào cấu ngực, bụng mình liên tục đến chết. Căn phòng giờ đây ngập trong nước quá cả bàn chân. 4 cá nhân còn sống cũng có dấu hiệu của việc tự hành hạ mình, họ bị tróc da phần ngực và bụng , da và máu vẫn còn vương trên đầu ngón tay gầy guộc...

Làm sao chúng ta có thể gọi họ là những con người các binh sĩ nói với nhau.
Những cơ thể ốm yếu, máu me loang thấm những chiếc áo. Gần như da ngực đã bị tróc hết, lộ ra những mảng xương sườn, những mảng da bị cào tróc lộ cả những gân máu đỏ.......Nhưng xem ra cơ quan tiêu hóa vẫn còn hoạt động, có khả năng tiêu hóa được thức ăn, cũng như hệ hô hấp...

Họ thảo luận xem liệu có nên đưa những con người này ra khỏi căn phòng , chấm dứ cuộc thí nghiệm hay không....Nhưng binh lính liền từ chối quay lại căn phòng đó, sau gì họ đã chứng kiến. Trong căn phòng thí nghiệm, 4 giọng nói thay phiên nhau cầu xin được tiếp tục sống trong căn phòng, trong thứ khí gas đó....Vũ lực được áp dụng....4 cá nhân đó phản ứng một cách điên cuồng, như thể dùng hết mọi tan lực chống lực sự cưỡng chế. Họ dùng răng cắn và cổ, dùng tay cào khắp mặt , một người lính thì bị giựt đứt tinh hoàn và gần như đứt một chân vì sự hung bạo này.... Trong lúc đó, một cá thể thí nghiệm đã bị thương, chảy máu liên tục. Viên y tá liền thực hiện cầm máu và tiêm thuốc an thần cho các cá thể còn lại, nhưng dường như vô vọng...Dù đã bị tiêm một lượng an thần gấp 10 lần ngưỡng người thường có thể chịu được, như họ vẫn kháng cự như những con thú bị dồn đến đường cùng, chống cự điên loạn các bác sĩ và người lính.....Họ không ngừng gào thét:

NỮA ĐI ! CHO TÔI NỮA ĐI.....

Cuối cùng thì chỉ còn 3 người sống sót sau lần cưỡng chế, họ ngay lập tức bị trói chặt và chuyển đến phòng nghiên cứu.....trong khi vẫn không ngừng van xin được hít thở thứ khí gas đó...

Cá nhân đầu tiên được đưa lên bàn mổ, ông ta không còn dây thanh quản nữa bởi vì nó đã bị đứt do kêu thét quá lâu. Ông ta chỉ còn có thể gật, và lắc đầu của mình, khi một bác sĩ gợi ý cho ông ta hít lại thứ khí gas kia, ông ta liền gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý, thậm chí cả lời yêu cầu phẫu thuật mà không cần thuốc gây mê. Quá trình phẫu thuật diễn ra 6 giờ, quá ngưỡng chịu đựng mà một con người có thể trải qua... Một y tá, viết lại trải nghiệm kinh hoàng của mình: ông ta luôn cười với tôi, mỗi khi tôi liếc nhìn bắt gặp ánh mắt của ông ta, rất nhiều lần......
Khi cuộc phẫu thuật kết thúc, thay vì tiếp tục nằm im như ông ta đã làm trong suốt 6 tiếng qua, thì lại tiếp tục chống cự. Mãi khi một người đưa cây bút và mẫu giấy, thì điều ông ta muốn mới được làm rõ:

MỔ XẺ TÔI NỮA ĐI

Cá thể thứ 2 thứ, với tình trạng tương tự, cũng trải qua cuộc phẫu thuật. Nhưng ông ta không chống cự, mà chỉ cười ngặt nghẽo liên tục, một giọng cười của một kẻ mất trí hoàn toàn. Những giây phút mà được xem như tỉnh táo của người này là khi ông ta được hít thở thứ khí gas khí nghiệm..... Khi các nhà nghiên cứu hỏi: họ cần thứ khí này làm gì ? Chỉ có một câu trả lời duy nhất :

Tôi phải luôn giữ mình tỉnh giấc.... 

Không khí hoảng loạn lan ra khắp trạm, không ai biết việc gì đang xảy ra. Và đúng lúc này, viên chỉ huy ra đội, ra lệnh nhốt tất cả 3 cá thể thí nghiệm và các nhà nghiên cứu chuẩn bị cho một cuộc phi tang .....

Nhưng ngay trước khi ông ta kịp ra lệnh, một y sĩ đã kịp tước khẩu súng ngắn, và bắn vào đầu ông ta ngay trước khi viên tướng này kịp bước ra khỏi căn phòng. Và với sự sợ hãi , ông chĩa khẩu súng vào cá thể duy nhất còn lại, cất tiếng hỏi:

MÀY LÀ THỨ GÌ ? Tao phải biết... !!! 

Cá thể thứ 3 cười mỉm và trả lời:

Các người quên bọn ta dễ dàng thế ư ?? Bọn ta cũng chính là các người, là sự điên cuồng luôn lẩn khuất, cầu xin sự giải thoát từng giây từ tận cùng tâm trí thú vật của các người ....

Bọn ta là thứ mà các ngươi luôn tìm cách trốn tránh trong mỗi giấc ngủ, là thứ mà các người làm cố dịu êm mỗi khi muốn tìm về sự bình yên của màn êm, thứ mà không bao giờ có 

Viên y sĩ sững người, và một lúc sau nổ súng giết chết cá thể nghiên cứu.....với một phát vào giữa ngực

Những lời cuối cùng trước khi cá thể trút hơi thở cuối cùng :

Gần....tự do....rồi 
Tổng hợp các câu chuyện kinh dị Tổng hợp các câu chuyện kinh dị Reviewed by Unknown on tháng 1 28, 2015 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.