In The Wall (Bên trong bức tường)
Hai năm trước, tôi và bạn gái chuyển đến một căn hộ mới. Nó không to lắm, gồm có một nhà bếp, một phòng ngủ, một phòng tắm và một phòng khách. Tất cả các phòng đều nhỏ nhưng được cái giá thuê khá mềm, và chúng tôi thì sao cũng được. Hai chúng tôi lúc ấy chưa đủ khả năng để chuyển đến nơi khác tiện nghi hơn, nên tôi và Sandra vẫn dành dụm trong khi cố thích nghi với căn hộ.
Căn hộ hoàn toàn bình thường trừ một chi tiết: Bức tường bên trái hoàn toàn rỗng còn bức tường bên phải đặc cứng như đá. Ôi, lúc mới chuyển đồ vào tôi còn không để ý đến chuyện này.
Những người láng giềng sống cạnh bọn tôi đều hiền lành và kín kẽ. Khi vừa chuyển đến, tôi chỉ có một gia đình láng giềng, đó là vợ chồng bác White. Họ sống ở bên phải căn hộ chúng tôi, cách một căn hộ trống. Họ mang biếu chúng tôi một món quà chào mừng ngay trong ngày đầu tiên chúng tôi đến đây, và họ niềm nở bảo ai chuyển đến tòa chung cư họ cũng đều tặng quà như vậy. Món quà là một chiếc bánh táo rất ngon.
Thế rồi khoảng 5 hay 6 tháng gì đó sau khi chúng tôi ổn định cuộc sống tại đây, có một người đàn ông mới chuyển đến tòa nhà. Ông ta chọn căn hộ ngay bên phải nhà chúng tôi. Tôi nhớ mình gặp ông ta lần đầu là khi trở về nhà từ cửa hàng tạp hóa, tôi đang leo lên cầu thang thì đột nhiên va phải một người.
“Chết thật, xin lỗi bác Wh…”, nhưng nhìn kỹ lại tôi nhận ra một người lạ. Tòa chung cư đâu lớn lắm, những người sống ở đây đều biết mặt nhau, thế người lạ này là ai? Đó là một người đàn ông trung niên khoảng tầm năm mươi mấy tuổi. Nhưng ông ta có gì đó kỳ cục lắm. Da tái xanh, vết nhăn hằn sâu trên trán, tóc đen nhẫy, rối bù che gần hết mặt và phủ dài ra sau. Trông ông ta xanh xao bệnh hoạn, rõ ràng là cần đi khám bác sĩ. Và có một điều khác… Là đôi mắt. Từ nhỏ cho đến khi ấy tôi chưa bao giờ thấy con người nào có đôi mắt tím sẫm như ông ta. “Peters”, ông ta nói và nở một nụ cười rộng hết cả mang tai. Ôi trời, hàm răng ông ta trông mà phát tởm. Tôi cam đoan là ông ta không hề chải răng, và chúng dường như hư thối đến sắp rụng ra rồi. Không đứng gần mà tôi vẫn ngửi thấy hơi thở nồng nặc kinh khủng của ông: có lẽ ông ta vừa ăn thịt sống đã ươn và thối rữa. Dù bộ dạng trông như ông kẹ nhưng ông ta có vẻ tử tế.
“Rất vui được gặp ông, ông Peters. Tôi tên Matt. Ông vừa dọn đến đây hả?” – tôi hỏi. Nụ cười quái đản của ông ta giãn rộng thêm (và tôi không hiểu nổi con người gì mà có thể cười ngoác mồm rộng đến như vậy?) “Vâng, tôi đang dọn đồ vào. Tôi sẽ sống trong căn hộ ngay bên phải nhà anh đó.” Ông ta nói trong khi cả 2 người đi trên cầu thang đến tầng cao nhất.
Khi vừa đến nơi, lão Peters lẹ làng đi đến bên cửa căn hộ ấy, mở chìa khóa, bước vào rồi đóng chặt cửa lại. Nhưng thật lạ lùng, ông ta hành động nhanh kinh ngạc, mắt tôi chỉ kịp thấy lờ mờ… Tôi thở dài. “Tuyệt nhỉ, giờ mình có một người hàng xóm lập dị cơ đấy.”
Tôi mở cửa vào nhà. Đã gần 4:00 chiều. Giờ này Sandra vẫn đang làm việc. Cô ấy là một nhà tạo mẫu tóc còn tôi thì giữ chức bếp trưởng một nhà hàng kiểu Ý ở gần đây. Thường ngày thì tôi không về sớm như này đâu, nhưng gần đây kinh tế khó khăn và nhà hàng cũng vắng khách, vì thế hôm nay chúng tôi đóng cửa sớm. Tôi đặt mớ hàng hóa xuống bàn và sắp sửa chất đồ ăn vào tủ lạnh. Tôi chỉ mua khoảng một túi thức ăn chứ không nhiều. ¼ lít sữa, vài thanh bơ, thịt nghiền để ăn Hamburger và một hộp ngũ cốc. Sau đó tôi nhận được 1 tin nhắn.
Đó là từ Tyler. Cái tin ấy thế này: “Này huynh, tôi vừa bóc tem cái game Sự Cứu Chuộc Chết Người bản Red đấy. Đi mua ngay đi, tối nay bọn mình phá đảo.” Tôi không phải một tay thích chơi game nhưng Tyler vốn là một trong số bạn thân nhất của tôi trước giờ. Bọn tôi kết thân từ hồi còn Trung học. Hồi đó tôi còn sắm một con Xbox 360, và tôi cùng Tyler chiến nhau ngày này qua ngày khác. Giờ tôi cũng khá nhàn rỗi, thế nên tôi nhắn tin lại cho cậu ta rằng tôi sẽ đi mua nó về. Ngay khi tôi định đóng cửa nẻo chuẩn bị đi, tôi nghe thấy… “Uỳnh,uỳnh, uỳnh”, nhiều tiếng dộng mạnh phát ra từ tường nhà tôi.
Thật kỳ lạ, những âm thanh đó lớn và rõ mồn một. Tôi đến phía bên trái bức tường và dùng khuỷu tay gõ nhẹ lên đó. Lầu đầu tiên tôi nhận ra tường nhà mình bị rỗng. Như một bọng cây khô vậy. Nhưng khi sang phần tường bên phải và cũng gõ y như vậy, tôi nghe một tiếng cốc rất đặc. Bức tường này hoàn toàn đặc cứng. Tôi chả hiểu vì sao những thợ xây tòa nhà lại làm ra một bên tường đặc còn một bên thì rỗng nữa. Nhưng điều khiến tôi thắc mắc hơn là chẳng biết ông Peters đang làm cái quái gì mà lại gây ra nhiều tiếng ồn như vậy. “Chắc là kê đồ đạc hay gì đó.” Tôi tự nhủ. Cơ mà không đúng… Lúc ông ta đi lên cầu thang tôi chẳng thấy ông ta mang vác thứ gì cả. Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, tôi liền khóa cửa rồi đi mua đĩa game.
Khoảng 5:00 tôi về đến nhà và hồ hởi thấy rằng những tiếng ồn đó không còn nữa. Ông ta làm gì tôi không muốn tò mò, chỉ cần làm trong yên bình là được. Tôi chạy game và chụp tai nghe lên đầu. Một bộ tai nghe khá tốt đấy nhé, nó gần như bít hết mọi âm thanh bên ngoài này, nó đẹp và vừa khít tai tôi nữa này. Ôi, tôi yêu nó quá.
Tyler và tôi vừa chơi vừa tán gẫu suốt gần 3 giờ đồng hồ. Đáng lẽ còn lâu hơn nữa nếu Sandra không về đến nhà khoảng 8 giờ tối. Tôi bảo Tyler rằng mình bận rồi, và tối mai hai thằng sẽ tiếp tục công cuộc phá đảo sau khi tôi đi làm về. Tyler thì có làm việc gì đâu. Bố cậu ta giàu sụ thế kia mà, chỉ sở hữu một tập đoàn dầu khí nho nhỏ hay cái gì đấy tương tự. Và ông ấy theo như tôi biết thì đang làm cho Tyler sa đà vào ăn chơi vì cho cậu ta nhiều tiền đến nỗi chẳng biết dùng làm gì cả. Dù sao thì, tôi cũng tắt cái máy điện tử và hất ngã kềnh cái ghế để đứng dậy trao cho Sandra một cái ôm thật chặt. Chúng tôi nói chuyện về một ngày của hai đứa và những thứ linh tinh khác. Tôi sực nhớ đến lão Peters. “Em có biết về một người đàn ông vừa chuyển đến căn hộ trống sát nhà mình không?” Tôi hỏi. Cô ấy nói rằng không quan tâm lắm nên cũng chả biết. Thật là lạ. Tôi định sẽ đến thăm ông bà White vào sáng mai. Họ vốn biết rõ từng người trong tòa chung cư này, và biết đâu họ đã nướng sẵn một cái bánh táo để đem biếu người láng giềng mới kia.Đêm đó chẳng hiểu sao tôi lại gặp ác mộng. Một giấc chiêm bao điên khùng. Trong mơ tôi thấy ông ta –lão Peters đang đứng ở cuối giường.
Lão nhìn tôi và Sandra, miệng nở cái nụ cười khủng khiếp ấy. Tôi hoảng loạn thật sự, định gọi cô ấy dậy, hoặc bỏ chạy trong kinh hãi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Nhưng ông ta ngăn tôi lại bằng cách đặt lên môi tôi một ngón tay và thì thầm “Suỵttt” bằng một giọng từ tốn nhẹ nhàng.
Và đó không giống một giấc mơ.
Mọi thứ đều hết sức rõ ràng… Tôi còn nhớ như in ấy chứ. “Nhưng điều đó không thể nào xảy ra được,” là lời của bác sĩ trị liệu nói với tôi. Sau một đêm dài khó ngủ, tôi tắm phát rồi đi tìm thức ăn cho bữa sáng. Và… Cái gì thế này, tôi lại nghe thấy tiếng đập tường từ bên căn hộ của lão Peters. Nhưng tiếng động hoàn toàn khác trước… Nhỏ hơn, thanh hơn và… rùng rợn hơn. Thôi bỏ qua đi, tôi nghĩ thế nên đi tắm rồi vào nhà bếp. Ơ, có gì đó không ổn…
¼ lít sữa, vài thanh bơ, thịt nghiền để ăn Hamburger nhưng không còn hộp ngũ cốc đâu cả. Tôi tìm kiếm khắp mọi nơi trong nhà, lòng tự nhủ chắc mình đã để nhầm ở đâu đó. Sandra thức giấc vì tiếng động sột soạt tôi gây ra. “Sandra, em có làm gì với hộp ngũ cốc không?” Tôi hỏi trong khi vẫn đang lùng sục những kệ tủ trên tường nhà bếp. “Chứ không phải anh đã để đây à?” Cô ấy vừa đáp vừa chỉ vào ngay cái chỗ mà tôi nhớ chắc rằng tôi đã đặt vào. “Anh thề là anh đã để nó ở đó, nhưng chẳng biết nó biến đi đâu nữa. Hãy nói với anh là em đã mang nó đi đâu đi chứ,” Tôi nói. Cô ấy một mực khẳng định rằng mình không biết. Nhưng tôi chắc rằng Sandra đã để nó ở đâu đó. Chứ còn ai vào đây? Trộm ư? Không. Loại trộm gì mà đi ăn trộm chỉ lấy một hộp ngũ cốc? Thế rồi tôi cũng quên nó đi. Tôi chỉ bảo, “Vậy thì chắc chắn nó đã mọc ra một đôi chân và chạy đi chơi rồi.” rồi bước đi sang nhà ông bà White.
Tôi gõ cửa. Ông White ra mở và tôi chào ông ấy. “Này con trai, hôm nay trời đẹp thật đấy. Cậu khỏe chứ hả?”Ông già hỏi bằng giọng vô tư lự thường ngày. “Chào bác White. Cháu khỏe, cảm ơn bác. Cháu muốn hỏi về một người. Ông có biết lão Peters không?”
Ông White cau mày. “Ồ, không. Ta xin lỗi, con trai, nhưng ta chưa từng gặp. Ông ta là ai thế?” Bác hỏi. “Ông ta vừa chuyển đến ở ngay sát nhà chúng cháu. Bác làm cháu ngạc nhiên đấy. Hai bác luôn biết rõ về những người mới trong chung cư này cơ mà.” Ông lão cười và nói phúc hậu, “Chà, thế sao bác cháu ta không đến chào ông ấy một tiếng.” Tôi suy nghĩ rồi đồng ý với ông bác. Hai chúng tôi đi đến trước cửa căn hộ bên phải phòng tôi, và bác White gõ cửa. Hoàn toàn im lặng. Chúng tôi đứng đợi một lúc mà chẳng ai ra mở cửa. Tôi nghĩ bụng, thật lạ thường khi không có tiếng hồi đáp. Không có một âm thanh nào từ bên kia cánh cửa. “Ừm… Chắc là ông ta còn ngủ rồi.” Bác White thì thầm. Tôi cũng nghĩ đó là một nguyên do hợp lý và bảo “Bác ạ, hay là chúng ta trở lại thăm ông ấy sau?” Ông bác đồng ý và bảo rằng hai ông bà sẽ có bánh táo nóng hổi khi tôi đi làm về.
Một ngày của tôi trôi đi như thường lệ. Và tôi về nhà vào buổi chiều. Tôi thay đồ và lao vào bếp để tìm gì đó bỏ bụng trước khi sang nhà bác White. Tôi chụp lấy một thanh chocolate và mở cửa tủ lạnh. Không còn bịch sữa nào cả. Giờ tôi bực rồi đấy nhé! Một trò chơi khăm của Sandra à? Dù gì thì cô ấy cũng chưa về nên tôi định sẽ sang tìm bác White trước và sẽ nói chuyện với cô ta sau. Tôi đến trước cửa nhà ông bà White và bị sốc: Bà White xuất hiện trước cửa,nước mắt ràn rụa và hai mắt đỏ ngầu một cách đáng thương.
“Chào con, Matt.” Bà ấy nói trong cơn nấc nghẹn. Tôi hoàn toàn bất ngờ khi thấy bà White như thế, và tôi chỉ biết gặng hỏi bà xem chuyện khủng khiếp gì đang diễn ra. “Ôi George… George đáng thương…” Bà lắp bắp. Tôi biết bà đang nói về ai. Dù chúng tôi gọi ông ấy là Bác White nhưng George là tên ông ấy. “Chuyện gì xảy ra với bác trai?!” Tôi lo lắng hỏi. “Ông ấy mất tích rồi! Cả ngày nay!” Bà White khó lắm mới thốt lên lời. Tôi đi đến một kết luận duy nhất: Lão Peters. “Bác theo cháu ngay.” Tôi bảo bà ấy.
Tôi chạy vội dọc hành lang đến căn hộ của lão và dộng nắm đấm lên cánh cửa. “Ông Peters! Mở cửa ra đi!” Vẫn là sự im lặng. Bà White tất tả bắt kịp tôi. “Bác đã báo cảnh sát về việc bác trai mất tích chưa?” Tôi hỏi. Bà gật đầu và thổn thức, “Họ đã đến, bác tường thuật lại và họ về rồi. Vì sao cháu lại đậpcửa? Ông Peters là ai?” Tôi kể lại mọi chuyện và bà White sửng sốt bảo chưa từng biết ai như vậy cả. Tôi thực sự phát hoảng và móc điện thoại gọi 911.
Hai người chúng tôi đợi cảnh sát đến, nhưng rồi một bóng người xuất hiện.
Là Sandra. “Chuyện gì đang xảy ra vậy anh?” Cô ấy lo lắng hỏi. Tôi kể lại tất cả sự việc: Ông White và tôi đến trước căn hộ của gã ấy, bịch sữa bị lấy mất và giờ ông White mất tích. Cuối cùng cảnh sát cũng đến khu chung cư và tôi lại phải giải thích lần nữa. Những viên cảnh sát nhìn nhau, và rồi gõ mạnh lên cửa chỉ để nhận lại sự im lặng. Họ đến gặp chủ tòa chung cư để lấy thêm thông tin, nhưng ông ta nói không hề có ông Peters nào sống trong căn hộ bỏ không đó cả. Lát sau, cảnh sát cùng với người chủ khu nhà trở lại và mang theo chìa khóa dự phòng. Cánh cửa bật mở.
Chẳng có gì. Chẳng có gì hết. Chỉ là một căn phòng trống không đầy bụi. Chúng tôi bước vào phòng và tôi là người rối trí nhất. Khoan đã… Tôi nhớ ra rồi. Tôi bước đến bên bức tường bên trái và dùng nắm tay thụi lên. Vẫn là âm thanh của nó – bức tường rỗng.
Tôi gọi mọi người đến. Từ hai người cảnh sát được tăng viện thành mười người. Gần 3 giờ đồng hồ, tôi, Sandra, một bà White mắt sưng húp, người chủ chung cư và cảnh sát bàn xem nên làm gì bây giờ. Sau một vài ý kiến, chúng tôi đưa ra quyết dịnh dỡ bức tường ra. Những gì tôi nhìn thấy sau đó đã ám ảnh tôi suốt cả cuộc đời.
Một khung cảnh KINH HOÀNG. Bên trong bức tường, lão Peters đang nằm ngủ như một con mèo cạnh cái xác không còn nguyên vẹn của Bác White. Cả phần bụng ông ấy bị mổ banh, chỉ còn là một đống nhầy nhụa nội tạng và máu. Chắc hẳn lão Peters đã dùng RĂNG để cắn nát một phần lớn bụng của ông bác và dùng tay moi ruột ông ra. Cái dạ dày toang hoác của bác White bị tọng đầy sữa, ngũ cốc và máu. Rất nhiều máu… Máu ướt sũng cái xác và lão sát nhân cũng tắm ngập trong máu. Cảnh tượng này quá sức chịu đựng của bà White – bà ấy trở lên cuồng loạn, la thét và bắt đầu nôn mửa. Cả Sandra và vài viên cảnh sát cũng nôn tung tóe ra sàn, nhưng tôi cố kìm mình lại. Hiện trường quá đỗi khủng khiếp, nhưng điều khủng khiếp nhất…
Điều tồi tệ nhất là hắn bắt đầu nhìn tôi và cười.
Lão thức dậy và nở một nụ cười toét rộng đến mang tai như cái lần đầu tôi gặp lão. Tất cả cảnh sát giơ súng lên, chĩa thẳng vào hắn. Nhưng hắn chả thèm nhúc nhích gì cả. Hắn chỉ nằm đó. Nhìn thẳng vào tôi và cười. Bị tra tấn bằng cái cười đó, xương sống tôi đã lạnh băng. Hắn đứng dậy và lách khỏi cái xác bác White, mắt không buông tha tôi và nụ cười không thay đổi.
Cảnh sát lôi hắn ra khỏi căn hộ và còng chặt tay hắn lại. Những nhân viên pháp y thì mang cái xác của bác White ra khỏi bức tường rỗng, bà White khóc đến ngất đi mấy lần trên suốt chặng đường đưa xác chồng ra. Tôi cảm thương cho bà ấy. Người nằm chết bên trong bức tường đã có thể là Sandra… Nếu là cô ấy thì tôi không biết mình sẽ phản ứng ra sao nữa. Lão sát nhân Peters bị tuyên án tử hình. Tôi phải đến gặp bác sĩ trị liệu không lâu sau đó, và cho đến giờ tôi còn phải đi trị liệu mỗi tuần.
Tôi viết những dòng này chỉ để chân thành cảnh báo với các bạn… Nếu có bao giờ nghe những tiếng động mạnh phát ra từ tường hoặc trần nhà, hoặc chỉ đơn giản là tiếng ồn xuất hiện trong nhà bạn, làm ơn đừng chủ quan mà hãy xem xét cho kỹ. Có thể chúng chỉ đơn giản là tiếng ồn bình thường thật, nhưng tôi không bao giờ còn nghĩ được như vậy nữa. Tôi vẫn còn mắc chứng hoang tưởng khá nặng sau vụ án mạng. Tôi nhớ như in một đêm vào 3 giờ sáng, tôi nghe rõ mồn một… Những âm thanh đó… chúng lại phát ra từ căn bếp của nhà tôi. Tôi ngồi dậy và cơn ác mộng đã thay đổi. Hắn nhìn tôi cười, một chất lỏng đỏ sẫm – máu tươi nhễu giọt từ khóe miệng. Tôi bật đèn và hắn chỉ đơn giản là tan biến vào không trung. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Tôi không hề mê tín dị đoan hay tin vào những thế lực siêu nhiên, nhưng… Tôi biết đó là gì. Hắn đứng ngay đó, mắt trợn trừng nhìn tôi. Miệng nở nụ cười khủng khiếp ấy.
Căn hộ hoàn toàn bình thường trừ một chi tiết: Bức tường bên trái hoàn toàn rỗng còn bức tường bên phải đặc cứng như đá. Ôi, lúc mới chuyển đồ vào tôi còn không để ý đến chuyện này.
Những người láng giềng sống cạnh bọn tôi đều hiền lành và kín kẽ. Khi vừa chuyển đến, tôi chỉ có một gia đình láng giềng, đó là vợ chồng bác White. Họ sống ở bên phải căn hộ chúng tôi, cách một căn hộ trống. Họ mang biếu chúng tôi một món quà chào mừng ngay trong ngày đầu tiên chúng tôi đến đây, và họ niềm nở bảo ai chuyển đến tòa chung cư họ cũng đều tặng quà như vậy. Món quà là một chiếc bánh táo rất ngon.
Thế rồi khoảng 5 hay 6 tháng gì đó sau khi chúng tôi ổn định cuộc sống tại đây, có một người đàn ông mới chuyển đến tòa nhà. Ông ta chọn căn hộ ngay bên phải nhà chúng tôi. Tôi nhớ mình gặp ông ta lần đầu là khi trở về nhà từ cửa hàng tạp hóa, tôi đang leo lên cầu thang thì đột nhiên va phải một người.
“Chết thật, xin lỗi bác Wh…”, nhưng nhìn kỹ lại tôi nhận ra một người lạ. Tòa chung cư đâu lớn lắm, những người sống ở đây đều biết mặt nhau, thế người lạ này là ai? Đó là một người đàn ông trung niên khoảng tầm năm mươi mấy tuổi. Nhưng ông ta có gì đó kỳ cục lắm. Da tái xanh, vết nhăn hằn sâu trên trán, tóc đen nhẫy, rối bù che gần hết mặt và phủ dài ra sau. Trông ông ta xanh xao bệnh hoạn, rõ ràng là cần đi khám bác sĩ. Và có một điều khác… Là đôi mắt. Từ nhỏ cho đến khi ấy tôi chưa bao giờ thấy con người nào có đôi mắt tím sẫm như ông ta. “Peters”, ông ta nói và nở một nụ cười rộng hết cả mang tai. Ôi trời, hàm răng ông ta trông mà phát tởm. Tôi cam đoan là ông ta không hề chải răng, và chúng dường như hư thối đến sắp rụng ra rồi. Không đứng gần mà tôi vẫn ngửi thấy hơi thở nồng nặc kinh khủng của ông: có lẽ ông ta vừa ăn thịt sống đã ươn và thối rữa. Dù bộ dạng trông như ông kẹ nhưng ông ta có vẻ tử tế.
“Rất vui được gặp ông, ông Peters. Tôi tên Matt. Ông vừa dọn đến đây hả?” – tôi hỏi. Nụ cười quái đản của ông ta giãn rộng thêm (và tôi không hiểu nổi con người gì mà có thể cười ngoác mồm rộng đến như vậy?) “Vâng, tôi đang dọn đồ vào. Tôi sẽ sống trong căn hộ ngay bên phải nhà anh đó.” Ông ta nói trong khi cả 2 người đi trên cầu thang đến tầng cao nhất.
Khi vừa đến nơi, lão Peters lẹ làng đi đến bên cửa căn hộ ấy, mở chìa khóa, bước vào rồi đóng chặt cửa lại. Nhưng thật lạ lùng, ông ta hành động nhanh kinh ngạc, mắt tôi chỉ kịp thấy lờ mờ… Tôi thở dài. “Tuyệt nhỉ, giờ mình có một người hàng xóm lập dị cơ đấy.”
Tôi mở cửa vào nhà. Đã gần 4:00 chiều. Giờ này Sandra vẫn đang làm việc. Cô ấy là một nhà tạo mẫu tóc còn tôi thì giữ chức bếp trưởng một nhà hàng kiểu Ý ở gần đây. Thường ngày thì tôi không về sớm như này đâu, nhưng gần đây kinh tế khó khăn và nhà hàng cũng vắng khách, vì thế hôm nay chúng tôi đóng cửa sớm. Tôi đặt mớ hàng hóa xuống bàn và sắp sửa chất đồ ăn vào tủ lạnh. Tôi chỉ mua khoảng một túi thức ăn chứ không nhiều. ¼ lít sữa, vài thanh bơ, thịt nghiền để ăn Hamburger và một hộp ngũ cốc. Sau đó tôi nhận được 1 tin nhắn.
Đó là từ Tyler. Cái tin ấy thế này: “Này huynh, tôi vừa bóc tem cái game Sự Cứu Chuộc Chết Người bản Red đấy. Đi mua ngay đi, tối nay bọn mình phá đảo.” Tôi không phải một tay thích chơi game nhưng Tyler vốn là một trong số bạn thân nhất của tôi trước giờ. Bọn tôi kết thân từ hồi còn Trung học. Hồi đó tôi còn sắm một con Xbox 360, và tôi cùng Tyler chiến nhau ngày này qua ngày khác. Giờ tôi cũng khá nhàn rỗi, thế nên tôi nhắn tin lại cho cậu ta rằng tôi sẽ đi mua nó về. Ngay khi tôi định đóng cửa nẻo chuẩn bị đi, tôi nghe thấy… “Uỳnh,uỳnh, uỳnh”, nhiều tiếng dộng mạnh phát ra từ tường nhà tôi.
Thật kỳ lạ, những âm thanh đó lớn và rõ mồn một. Tôi đến phía bên trái bức tường và dùng khuỷu tay gõ nhẹ lên đó. Lầu đầu tiên tôi nhận ra tường nhà mình bị rỗng. Như một bọng cây khô vậy. Nhưng khi sang phần tường bên phải và cũng gõ y như vậy, tôi nghe một tiếng cốc rất đặc. Bức tường này hoàn toàn đặc cứng. Tôi chả hiểu vì sao những thợ xây tòa nhà lại làm ra một bên tường đặc còn một bên thì rỗng nữa. Nhưng điều khiến tôi thắc mắc hơn là chẳng biết ông Peters đang làm cái quái gì mà lại gây ra nhiều tiếng ồn như vậy. “Chắc là kê đồ đạc hay gì đó.” Tôi tự nhủ. Cơ mà không đúng… Lúc ông ta đi lên cầu thang tôi chẳng thấy ông ta mang vác thứ gì cả. Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, tôi liền khóa cửa rồi đi mua đĩa game.
Khoảng 5:00 tôi về đến nhà và hồ hởi thấy rằng những tiếng ồn đó không còn nữa. Ông ta làm gì tôi không muốn tò mò, chỉ cần làm trong yên bình là được. Tôi chạy game và chụp tai nghe lên đầu. Một bộ tai nghe khá tốt đấy nhé, nó gần như bít hết mọi âm thanh bên ngoài này, nó đẹp và vừa khít tai tôi nữa này. Ôi, tôi yêu nó quá.
Tyler và tôi vừa chơi vừa tán gẫu suốt gần 3 giờ đồng hồ. Đáng lẽ còn lâu hơn nữa nếu Sandra không về đến nhà khoảng 8 giờ tối. Tôi bảo Tyler rằng mình bận rồi, và tối mai hai thằng sẽ tiếp tục công cuộc phá đảo sau khi tôi đi làm về. Tyler thì có làm việc gì đâu. Bố cậu ta giàu sụ thế kia mà, chỉ sở hữu một tập đoàn dầu khí nho nhỏ hay cái gì đấy tương tự. Và ông ấy theo như tôi biết thì đang làm cho Tyler sa đà vào ăn chơi vì cho cậu ta nhiều tiền đến nỗi chẳng biết dùng làm gì cả. Dù sao thì, tôi cũng tắt cái máy điện tử và hất ngã kềnh cái ghế để đứng dậy trao cho Sandra một cái ôm thật chặt. Chúng tôi nói chuyện về một ngày của hai đứa và những thứ linh tinh khác. Tôi sực nhớ đến lão Peters. “Em có biết về một người đàn ông vừa chuyển đến căn hộ trống sát nhà mình không?” Tôi hỏi. Cô ấy nói rằng không quan tâm lắm nên cũng chả biết. Thật là lạ. Tôi định sẽ đến thăm ông bà White vào sáng mai. Họ vốn biết rõ từng người trong tòa chung cư này, và biết đâu họ đã nướng sẵn một cái bánh táo để đem biếu người láng giềng mới kia.Đêm đó chẳng hiểu sao tôi lại gặp ác mộng. Một giấc chiêm bao điên khùng. Trong mơ tôi thấy ông ta –lão Peters đang đứng ở cuối giường.
Lão nhìn tôi và Sandra, miệng nở cái nụ cười khủng khiếp ấy. Tôi hoảng loạn thật sự, định gọi cô ấy dậy, hoặc bỏ chạy trong kinh hãi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Nhưng ông ta ngăn tôi lại bằng cách đặt lên môi tôi một ngón tay và thì thầm “Suỵttt” bằng một giọng từ tốn nhẹ nhàng.
Và đó không giống một giấc mơ.
Mọi thứ đều hết sức rõ ràng… Tôi còn nhớ như in ấy chứ. “Nhưng điều đó không thể nào xảy ra được,” là lời của bác sĩ trị liệu nói với tôi. Sau một đêm dài khó ngủ, tôi tắm phát rồi đi tìm thức ăn cho bữa sáng. Và… Cái gì thế này, tôi lại nghe thấy tiếng đập tường từ bên căn hộ của lão Peters. Nhưng tiếng động hoàn toàn khác trước… Nhỏ hơn, thanh hơn và… rùng rợn hơn. Thôi bỏ qua đi, tôi nghĩ thế nên đi tắm rồi vào nhà bếp. Ơ, có gì đó không ổn…
¼ lít sữa, vài thanh bơ, thịt nghiền để ăn Hamburger nhưng không còn hộp ngũ cốc đâu cả. Tôi tìm kiếm khắp mọi nơi trong nhà, lòng tự nhủ chắc mình đã để nhầm ở đâu đó. Sandra thức giấc vì tiếng động sột soạt tôi gây ra. “Sandra, em có làm gì với hộp ngũ cốc không?” Tôi hỏi trong khi vẫn đang lùng sục những kệ tủ trên tường nhà bếp. “Chứ không phải anh đã để đây à?” Cô ấy vừa đáp vừa chỉ vào ngay cái chỗ mà tôi nhớ chắc rằng tôi đã đặt vào. “Anh thề là anh đã để nó ở đó, nhưng chẳng biết nó biến đi đâu nữa. Hãy nói với anh là em đã mang nó đi đâu đi chứ,” Tôi nói. Cô ấy một mực khẳng định rằng mình không biết. Nhưng tôi chắc rằng Sandra đã để nó ở đâu đó. Chứ còn ai vào đây? Trộm ư? Không. Loại trộm gì mà đi ăn trộm chỉ lấy một hộp ngũ cốc? Thế rồi tôi cũng quên nó đi. Tôi chỉ bảo, “Vậy thì chắc chắn nó đã mọc ra một đôi chân và chạy đi chơi rồi.” rồi bước đi sang nhà ông bà White.
Tôi gõ cửa. Ông White ra mở và tôi chào ông ấy. “Này con trai, hôm nay trời đẹp thật đấy. Cậu khỏe chứ hả?”Ông già hỏi bằng giọng vô tư lự thường ngày. “Chào bác White. Cháu khỏe, cảm ơn bác. Cháu muốn hỏi về một người. Ông có biết lão Peters không?”
Ông White cau mày. “Ồ, không. Ta xin lỗi, con trai, nhưng ta chưa từng gặp. Ông ta là ai thế?” Bác hỏi. “Ông ta vừa chuyển đến ở ngay sát nhà chúng cháu. Bác làm cháu ngạc nhiên đấy. Hai bác luôn biết rõ về những người mới trong chung cư này cơ mà.” Ông lão cười và nói phúc hậu, “Chà, thế sao bác cháu ta không đến chào ông ấy một tiếng.” Tôi suy nghĩ rồi đồng ý với ông bác. Hai chúng tôi đi đến trước cửa căn hộ bên phải phòng tôi, và bác White gõ cửa. Hoàn toàn im lặng. Chúng tôi đứng đợi một lúc mà chẳng ai ra mở cửa. Tôi nghĩ bụng, thật lạ thường khi không có tiếng hồi đáp. Không có một âm thanh nào từ bên kia cánh cửa. “Ừm… Chắc là ông ta còn ngủ rồi.” Bác White thì thầm. Tôi cũng nghĩ đó là một nguyên do hợp lý và bảo “Bác ạ, hay là chúng ta trở lại thăm ông ấy sau?” Ông bác đồng ý và bảo rằng hai ông bà sẽ có bánh táo nóng hổi khi tôi đi làm về.
Một ngày của tôi trôi đi như thường lệ. Và tôi về nhà vào buổi chiều. Tôi thay đồ và lao vào bếp để tìm gì đó bỏ bụng trước khi sang nhà bác White. Tôi chụp lấy một thanh chocolate và mở cửa tủ lạnh. Không còn bịch sữa nào cả. Giờ tôi bực rồi đấy nhé! Một trò chơi khăm của Sandra à? Dù gì thì cô ấy cũng chưa về nên tôi định sẽ sang tìm bác White trước và sẽ nói chuyện với cô ta sau. Tôi đến trước cửa nhà ông bà White và bị sốc: Bà White xuất hiện trước cửa,nước mắt ràn rụa và hai mắt đỏ ngầu một cách đáng thương.
“Chào con, Matt.” Bà ấy nói trong cơn nấc nghẹn. Tôi hoàn toàn bất ngờ khi thấy bà White như thế, và tôi chỉ biết gặng hỏi bà xem chuyện khủng khiếp gì đang diễn ra. “Ôi George… George đáng thương…” Bà lắp bắp. Tôi biết bà đang nói về ai. Dù chúng tôi gọi ông ấy là Bác White nhưng George là tên ông ấy. “Chuyện gì xảy ra với bác trai?!” Tôi lo lắng hỏi. “Ông ấy mất tích rồi! Cả ngày nay!” Bà White khó lắm mới thốt lên lời. Tôi đi đến một kết luận duy nhất: Lão Peters. “Bác theo cháu ngay.” Tôi bảo bà ấy.
Tôi chạy vội dọc hành lang đến căn hộ của lão và dộng nắm đấm lên cánh cửa. “Ông Peters! Mở cửa ra đi!” Vẫn là sự im lặng. Bà White tất tả bắt kịp tôi. “Bác đã báo cảnh sát về việc bác trai mất tích chưa?” Tôi hỏi. Bà gật đầu và thổn thức, “Họ đã đến, bác tường thuật lại và họ về rồi. Vì sao cháu lại đậpcửa? Ông Peters là ai?” Tôi kể lại mọi chuyện và bà White sửng sốt bảo chưa từng biết ai như vậy cả. Tôi thực sự phát hoảng và móc điện thoại gọi 911.
Hai người chúng tôi đợi cảnh sát đến, nhưng rồi một bóng người xuất hiện.
Là Sandra. “Chuyện gì đang xảy ra vậy anh?” Cô ấy lo lắng hỏi. Tôi kể lại tất cả sự việc: Ông White và tôi đến trước căn hộ của gã ấy, bịch sữa bị lấy mất và giờ ông White mất tích. Cuối cùng cảnh sát cũng đến khu chung cư và tôi lại phải giải thích lần nữa. Những viên cảnh sát nhìn nhau, và rồi gõ mạnh lên cửa chỉ để nhận lại sự im lặng. Họ đến gặp chủ tòa chung cư để lấy thêm thông tin, nhưng ông ta nói không hề có ông Peters nào sống trong căn hộ bỏ không đó cả. Lát sau, cảnh sát cùng với người chủ khu nhà trở lại và mang theo chìa khóa dự phòng. Cánh cửa bật mở.
Chẳng có gì. Chẳng có gì hết. Chỉ là một căn phòng trống không đầy bụi. Chúng tôi bước vào phòng và tôi là người rối trí nhất. Khoan đã… Tôi nhớ ra rồi. Tôi bước đến bên bức tường bên trái và dùng nắm tay thụi lên. Vẫn là âm thanh của nó – bức tường rỗng.
Tôi gọi mọi người đến. Từ hai người cảnh sát được tăng viện thành mười người. Gần 3 giờ đồng hồ, tôi, Sandra, một bà White mắt sưng húp, người chủ chung cư và cảnh sát bàn xem nên làm gì bây giờ. Sau một vài ý kiến, chúng tôi đưa ra quyết dịnh dỡ bức tường ra. Những gì tôi nhìn thấy sau đó đã ám ảnh tôi suốt cả cuộc đời.
Một khung cảnh KINH HOÀNG. Bên trong bức tường, lão Peters đang nằm ngủ như một con mèo cạnh cái xác không còn nguyên vẹn của Bác White. Cả phần bụng ông ấy bị mổ banh, chỉ còn là một đống nhầy nhụa nội tạng và máu. Chắc hẳn lão Peters đã dùng RĂNG để cắn nát một phần lớn bụng của ông bác và dùng tay moi ruột ông ra. Cái dạ dày toang hoác của bác White bị tọng đầy sữa, ngũ cốc và máu. Rất nhiều máu… Máu ướt sũng cái xác và lão sát nhân cũng tắm ngập trong máu. Cảnh tượng này quá sức chịu đựng của bà White – bà ấy trở lên cuồng loạn, la thét và bắt đầu nôn mửa. Cả Sandra và vài viên cảnh sát cũng nôn tung tóe ra sàn, nhưng tôi cố kìm mình lại. Hiện trường quá đỗi khủng khiếp, nhưng điều khủng khiếp nhất…
Điều tồi tệ nhất là hắn bắt đầu nhìn tôi và cười.
Lão thức dậy và nở một nụ cười toét rộng đến mang tai như cái lần đầu tôi gặp lão. Tất cả cảnh sát giơ súng lên, chĩa thẳng vào hắn. Nhưng hắn chả thèm nhúc nhích gì cả. Hắn chỉ nằm đó. Nhìn thẳng vào tôi và cười. Bị tra tấn bằng cái cười đó, xương sống tôi đã lạnh băng. Hắn đứng dậy và lách khỏi cái xác bác White, mắt không buông tha tôi và nụ cười không thay đổi.
Cảnh sát lôi hắn ra khỏi căn hộ và còng chặt tay hắn lại. Những nhân viên pháp y thì mang cái xác của bác White ra khỏi bức tường rỗng, bà White khóc đến ngất đi mấy lần trên suốt chặng đường đưa xác chồng ra. Tôi cảm thương cho bà ấy. Người nằm chết bên trong bức tường đã có thể là Sandra… Nếu là cô ấy thì tôi không biết mình sẽ phản ứng ra sao nữa. Lão sát nhân Peters bị tuyên án tử hình. Tôi phải đến gặp bác sĩ trị liệu không lâu sau đó, và cho đến giờ tôi còn phải đi trị liệu mỗi tuần.
Tôi viết những dòng này chỉ để chân thành cảnh báo với các bạn… Nếu có bao giờ nghe những tiếng động mạnh phát ra từ tường hoặc trần nhà, hoặc chỉ đơn giản là tiếng ồn xuất hiện trong nhà bạn, làm ơn đừng chủ quan mà hãy xem xét cho kỹ. Có thể chúng chỉ đơn giản là tiếng ồn bình thường thật, nhưng tôi không bao giờ còn nghĩ được như vậy nữa. Tôi vẫn còn mắc chứng hoang tưởng khá nặng sau vụ án mạng. Tôi nhớ như in một đêm vào 3 giờ sáng, tôi nghe rõ mồn một… Những âm thanh đó… chúng lại phát ra từ căn bếp của nhà tôi. Tôi ngồi dậy và cơn ác mộng đã thay đổi. Hắn nhìn tôi cười, một chất lỏng đỏ sẫm – máu tươi nhễu giọt từ khóe miệng. Tôi bật đèn và hắn chỉ đơn giản là tan biến vào không trung. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Tôi không hề mê tín dị đoan hay tin vào những thế lực siêu nhiên, nhưng… Tôi biết đó là gì. Hắn đứng ngay đó, mắt trợn trừng nhìn tôi. Miệng nở nụ cười khủng khiếp ấy.
Nguồn: creepypasta.com
In The Wall (Bên trong bức tường)
Reviewed by genen
on
tháng 1 20, 2015
Rating:
Không có nhận xét nào: