SCP-051 - MÔ HÌNH PHỤ NỮ NHẬT ĐANG MANG THAI - JAPANESE OBSTETRICAL MODEL
Người Dịch: Helianthus Do
Mã Vật Thể: SCP-051
Loại: An toàn (Safe)
Qui Trình Bảo Quản Đặc Biệt: SCP-051 và SCP-051-A được giữ trong một cơ sở được niêm kín. SCP-051-A được khóa trong một hộp chứa tài liệu có gắn điều hòa và cửa quan sát để tránh bị phân hủy. Bất kỳ nhân viên nào (ngoại trừ phụ nữ có thai hoặc những các nữ nhân viên có khả năng mang thai thời kỳ đầu) đều có quyền tiếp cận SCP-051 miễn là có yêu cầu từ trước và được quản lý điểm cất giữ thông qua.
Mô Tả: SCP-051 là một mô hình giải phẫu học của phụ nữ dài 25cm (10 inch) được làm bằng ngà voi và có đầy đủ các nét đặc trưng của phụ nữ Châu Á. Nghiên cứu vi mô chỉ ra rằng tóc trên mô hình là tóc người. Đối tượng có các khớp nối ở vai, hông và đầu gối. Khoang bụng của đối tượng có thể tách rời hoàn toàn nhờ vào một nắp làm từ ngà voi. Khi mở ra có thể thấy được chi tiết khung xương sườn, cơ quan nội tạng và một bào thai dài 2.5cm (1inch) được kết nối với chủ thể bằng một dây rốn làm từ da.
Khi được đưa đến nơi có sự xuất hiện của phụ nữ mang thai, SCP-051 có rất nhiều tác động lên thai kỳ, và thường gây ra sẩy thai. Ngoài ra, còn có báo cáo rằng thai phụ bị buộc phải cầm đối tượng, mở khoang bụng và lôi bào thai bên trong ra ngoài. Điều này sẽ dẫn đến tình trạng nôn mửa và chuột rút trong vòng 5 phút, chảy máu âm đạo tại chỗ và có thể dẫn đến xuất huyết trong vòng nửa giờ tiếp theo, cuối cùng là gây sẩy thai trong vòng từ 2 - 24 giờ đối với hầu hết các trường hợp. Ghi chép từ các báo cáo y khoa chỉ ra rằng những thai nhi này thường chịu những khuyết tật từ vừa phải đến rất nặng. Thai phụ sau khi tiếp xúc với đối tượng sẽ sinh ra những đưa con bị dị dạng bao gồm ██ trường hợp thai phụ tử vong và ██ hài nhi bị chính nhân viên đỡ đẻ giết chết (xem phần phỏng vấn 051-1 bên dưới). Nhân chứng của những ca sinh này bị tổn thương tâm lý nặng nề và họ chỉ được làm dịu lại sau những cuộc phỏng vấn của Tổ Chức, được thực hiện bởi nhân viên Xoá Kí Ức Hạng A.
SCP-051-A là một mẫu văn bản được viết trên giấy bản (rice paper) và được phát hiện cùng với SCP-051. Những từ còn sót lại được viết bằng một loại mực làm từ thực vật có niên đại từ thế kỉ 12, các ký tự này được nhận diện là thứ tiếng địa phương thời kỳ sơ khai ở Nhật Bản. Bản dịch đã hé lộ rằng những chữ này là một phần trong một một lời cầu nguyện hoặc một câu thần chú chống lại ma quỷ chuyên tấn công những đứa trẻ chưa chào đời. Câu thần chủ sẽ chuyển những thế lực ma quỷ này vào trong con búp bê và giam giữ chúng ở đó để chúng không thể làm hại người mẹ đang mang thai. Tuy nhiên, sau hàng thế kỷ, tờ giấy bị xuống cấp và mực phai màu nên câu thần chú và lời hướng dẫn, nếu có, đều không thể được giải mã.
Phụ lục: SCP-051và SCP-051-A được tìm thấy trong một món đồ tạo tác cổ của Nhật. Món đồ này được một người nặc danh gửi đến bảo tàng ██████████ năm 1938. Sau 60 năm và hàng loạt các vụ việc liên quan đến các thư ký, nhà nghiên cứu viên nữ, nữ sinh, một Điệp Vụ giả danh nhân viên bảo tàng đã nắm được tính chất của nó và thu hồi nhằm phục vụ cho nghiên cứu của Tổ Chức.
Phỏng vấn 051-1
Người được phỏng vấn: Tiến sĩ David Ehrenfeld
Người phỏng vấn: Đặc Vụ ███████
Lời tựa: Bác sĩ Ehrenfeld là nhân viên y tế đã chứng kiến cái chết của cô Martha R, tại bảo tàng ██████████ ngày 2 tháng 1 năm 1942. Cuộc phỏng vấn này được thực hiện bên ngoài Tổ chức bởi tiến sĩ Ehrenfeld đang lưu trú tại viện dưỡng lão ███ █████; vào lúc được phỏng vấn, ông đã 95 tuổi và vô cùng yếu ớt dù đầu óc vẫn hoàn toàn minh mẫn. Nhân viên xoá trí nhớ Hạng A đã được bố trí sau cuộc phỏng vấn này.
<Bắt đầu nhật kí, ngày a a tháng 10 năm 20 ███)
Người PV: Cám ơn bác sĩ đã đồng ý gặp tôi.
Bác sĩ Ehrenfeld: Đừng khách sáo. Tôi đã gặp qua rất nhiều người muốn nghe câu chuyện này. Và tôi chắc lần nào họ cũng nghĩ là tôi nói dối hoặc mất trí rồi cũng nên. Giờ anh cũng có thể sẽ nghĩ như thế nhưng ở cái tuổi của tôi thì điều đó không còn quan trọng nữa. [Cười nhẹ]
Người PV: Ông có thể kể cho tôi về sự việc xảy ra vào mùng hai tháng giêng năm 1942?
Bác sĩ Ehrenfeld: Đó là một ngày tồi tệ. Lạnh và u ám. Đôi lúc, hh hh hh có thể là một thành phố tuyệt vời nhưng mùa đông lúc nào cũng là mùa tồi tệ. Lúc đó đã là chập choạng tối, cô giúp việc nói rằng có người gọi tôi. Tôi rất mệt, nhưng… chứng kiến một đứa trẻ ra đời là trải nghiệm tuyệt diệu. Tôi đã nghĩ nó có thể làm tôi vui trở lại. [tiếng ho; tiếng bác sĩ nhấp một ngụm thuốc]
Có một cô ý tá đi cùng với tôi, và cô ấy không bao giờ trở lại văn phòng của tôi sau đêm hôm đó.
Chiếc taxi đi từ nhà tôi đến bảo tàng trong vòng 15 phút, tôi không dám chắc nhưng ước chừng như thế. Người gác cửa đã đứng đó chờ tôi. Anh ta đưa tôi vào căn phòng nơi cô R hh hh đang nằm trên một cái bàn thấp, bao quanh bởi vài tấm vải bạt, tôi nghĩ thế; chắc để cho cô ấy thoải mái hơn.
Người PV: Khi ông đến thì tình trạng của cô ấy như thế nào?
Bác sĩ Ehrenfeld: Giờ nghĩ lại thì đáng lẽ ra tôi phải nhận ra rằng nó rất tệ. Nhưng khi đó tôi còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm. Cô ấy khá im lặng, chỉ lầm bầm sau mỗi cơn co thắt. Cô ấy thậm chí không có phản ứng khi tôi kiểm tra và nói chuyện với cô ấy. Thậm chí cô ấy còn không nhìn tôi. Có khá nhiều máu. Một ít phun lên tay tôi khi tôi chạm tay xuống phía dưới để giúp cô ấy sinh. Sàn nhà dưới chân trở nên trơn trượt vì máu của cô ấy. Đứa trẻ vẫn chưa xoay đầu, nhưng cô ấy co bóp khá tốt và nhứng cơn co thắt khá dồn dập nên tôi lo sợ rằng sẽ có một ca đẻ ngược. Tôi tỏ ra bình tĩnh vì không muốn khiến y tá cũng như mọi người lo lắng, nhất là khi gần đó có Bác Sĩ Merril đang nghiên cứu, một người đàn ông đáng kính. Tôi tin rằng mình đã muốn tạo ấn tượng tốt với ông ấy. [Một khoảng lặng, tiếng thở và tiếng nhắp thuốc ngày càng nhiều hơn]
Người PV: Sau đó thì sao thưa Bác Sĩ?
Bác sĩ Ehrenfeld: Tôi đã rất lo lắng vì số máu đó, tính mạng cô ấy đang gặp nguy hiểm. Tôi yêu cầu cô ấy rặn, y tá của tôi thì ấn xuống vùng bụng để giúp cô ấy trong khi tôi cố gắng dùng tay không để cấp cứu. Tôi sẽ bỏ qua những chi tiết về một ca đẻ ngược, anh có thẻ tìm thấy nó trong bất kì cẩm nang khoa sản nào.
Tôi mò mẫm và cảm thấy… tôi nghĩ nó là dây rốn và nó đang quấn quanh cổ đứa trẻ. Tôi gần như đã bỏ cuộc và nghĩ đến việc mổ lấy đứa trẻ ra nhưng cô ấy lại co thắt trước khi tôi kịp tiến hành. Lại càng có nhiều máu hơn và tôi đã đón được một phần của đứa trẻ.
[một khoảng lặng]
Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì như thế. Anh là một nhà nghiên cứu, chắc anh biết những trường hợp quái thai thông thường chứ? Nhưng trường hợp này thì hoàn toàn bất thường. Thoạt đầu tôi nghĩ là đứa trẻ đã bị chết non. Da thịt của nó xám xịt, không phải màu xám do bả nhờn thai nhi như những đứa trẻ bình thường mà là màu xám nhợt nhạt, không có sự sống. Nó có mùi thối rửa…
Tôi lùi lại và người mẹ đáng thương hét lên cho lần rặn cuối cùng, đứa trẻ đã nằm gọn trong tay tôi, cùng với một đợt xuất huyết nghiêm trọng. Đứa trẻ dị dạng đến mức không lời nào có thể tả được. Khoang ngực thì hở hoàn toàn, chân tay thì…
Người PV: Nhưng nó không bị chết non?
Bác sĩ Ehrenfeld: Nó nhìn vào tôi. Tôi nghe tiếng cô y tá đứng phía trên mình, cố gắng giữ bình tĩnh… rồi tiếng cô ấy thở hỗn hển và đứt quãng khi nhìn thấy thứ mà tôi đang giữ. Cô ấy lấy tay bịt mũi khi mùi hôi thối lan ra khắp phòng. Tôi cố quăng sinh vật đó đi nhưng nó bám lấy tay tôi. Tôi cảm thấy tay mình bắt đầu rộp lên và rạn ra.
Thật lạ là tôi có thể nhớ hết tất cả những thứ này. Ở cái tuổi của mình, đôi khi tôi còn không nhớ mình ăn gì vào buổi tối. Đứa trẻ đó dài gấp đôi chiều dài của một cái thai 8 tháng thông thường. Thân dưới của nó thì… phân đoạn…
[Ho, gần như ngạt thở, một khoảng lặng khoảng 2 phút khi người phỏng vấn giúp bác sĩ Ehrenfeld đeo mặt nạ dưỡng khí]
Người PV: Sau đó ông đã làm gì?
Bác sĩ Ehrenfeld: Tôi bắt đầu cười… và giết nó. [khoảng lặng] Tôi đã bẻ cổ nó khi nó nhìn tôi.
Người PV: Có câu hỏi hay kết luận nào được đưa ra không?
Bác sĩ Ehrenfeld: [cười nhẹ] Vào năm 1942, khi mà đất nước đang trong thời chiến, và yêu cầu hai vị giáo sư đáng kính đứng ra làm chứng? Không. Viện bảo tàng có một buồng đốt. Tôi đã tự giải quyết đứa trẻ đó. Chúng tôi nói rằng đã có sự cố xảy ra, cướp đi mạng sống của sản phụ và đứa bé. Tên cô ta là một kẻ nát rượu và hắn không quan tâm gì hơn số tiền bảo hiểm cho cái chết của người vợ. Tôi cho là hắn đã lấy tiền, sau đó chết tại một nơi nào đó ở Pháp. Tôi đã bỏ nghề ngay lập tức. Không còn đỡ đẻ thêm một lần nào nữa.
<Kết thúc nhật kí>
Báo Cáo Cuối Cùng: Bác sĩ Ehdrenfeld đã mất bốn tháng sau đó vì bệnh viêm phổi.
KÌ TỚI: SCP-052 - TIME-TRAVELLING TRAIN - TÀU LỬA XUYÊN THỜI GIAN
SCP-051 - MÔ HÌNH PHỤ NỮ NHẬT ĐANG MANG THAI - JAPANESE OBSTETRICAL MODEL
Reviewed by genen
on
tháng 7 03, 2015
Rating:
Không có nhận xét nào: