Tôi là nhân viên tìm kiếm cứu hộ Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ phần 7

Một trong những chủ đề mọi người hay hỏi tôi nhất, ngay cả ở trên Nosleep này lẫn ngoài đời, là những việc có liên quan đến những sinh vật như kiểu Rake (Móng Bồ Cào) hay Wendigo, hoặc 1 vài truyền thuyết tương tự. Thành thật mà nói thì tôi cũng không biết nhiều lắm về hai sinh vật này, nhưng dựa trên vài thông tin tôi đã đọc thì tôi có thể nói tôi từng nghe những câu chuyện có vẻ như đầu mối của chúng gắn liền với hai sinh vật này. Các bác chắc đã từng nghe câu ngạn ngữ nói rằng những truyền thuyết kiểu như vậy ắt phải phải xuất phát từ việc có thật nào đó, và tôi chắc chắn điều này là sự thật. Song các bác đều đã rõ rồi, tôi luôn luôn phải giữ suy nghĩ hoài nghi về những điều như vậy.
Điều này là bắt buộc, khi phải đi làm việc ở ngoài rừng. Cũng giống như khi làm trong 1 bệnh viện theo như suy đoán của tôi: Các bác có thể dành cả ngày chỉ để nghĩ về việc có bao nhiều người đã chết trong bệnh viện, và chắc chắn ở đó phải có ma, hay bất cứ thứ tên gì mà các bác muốn gọi các "thực thể" ấy. Và các "thực thể" ấy tràn lan khắp mọi ngóc ngách của bệnh viện, song việc suy nghĩ về điều đó chẳng giúp ích gì cho các bác cả. Nghĩ như thế chỉ làm công việc của bác trở lên nặng nề khó khăn mà thôi. Tôi nghĩ là rất nhiều người trong số chúng tôi đều có lối suy nghĩ như vậy, và đó cũng là tại sao mà chúng tôi cố gắng tiếp tục công việc của mình như thể mọi việc đều ổn thỏa. Một khi trở thành kẻ luôn luôn lo sợ thì nghĩa là các bác đã không còn đường thoái lui nữa. Nhiều nhân viên trẻ tuổi bỏ nghề cũng là vì lý do ấy. Khu rừng quốc gia nơi tôi làm việc đặc biệt lại có mức độ người nghỉ việc giữa chừng cao do đám nhân viên trẻ mới vào làm, mới tốt nghiệp và trở lên hoảng sợ về mọi thứ đã xảy ra ngoài đó, và đám này thì gần như không thể phủi tay sạch trơn xem như không có chuyện gì được. Làm công việc này các bác phải học được cách giữ kín mọi việc trong lòng cũng như không hé răng gì về những thứ đó.


Tôi có nói chuyện qua loa với K.D về những chuyện mà cô ấy đã trải qua vì tôi muốn biết cô ấy nghĩ gì về sinh vật Wendigo. Cô ấy không nói gì cụ thể về sinh vật đó cả, mà thay vào đó cô ấy không muốn nghĩ nhiều đến nó. Tuy nhiên cô ấy cũng cho tôi biết về 1 người bạn của mình, 1 người đã từng trải qua 1 việc tương tự có liên quan đến sinh vật kia. Tôi đã liên lạc với người tên H này qua Skype, và người này đồng ý nói với tôi 1 chút về chuyện ấy. Người này hiểu công việc tôi đang làm ra sao, và cũng đồng ý để tôi đăng câu chuyện lên đây chính xác như những gì người này đã viết:

"Tôi lớn lên ở Trung nguyên Oregon, và nơi đây có 1 khu bảo tồn gọi là Warm Springs cách chỗ tôi sống chừng 2 giờ đi. Tôi chỉ nhắc qua về nó vì rất nhiều người sống trong khu vực tôi ở có bạn bè tại đó, à phần lớn vùng đất ấy thuộc về những cộng đồng người này. Khi tôi còn là 1 đứa trẻ, chúng tôi thường đi cắm trại ở khu đó. Đương nhiên là không phải cắm trại trong khu bảo tồn, mà là trong khu vực quanh khu bảo tồn ấy, và tại đó tôi đã gặp rất nhiều đứa trẻ lớn lên tại đó. Tôi dần chơi thân với 1 đứa trong số đó, tên cậu ta là Nolan, và chúng tôi thường xuyên chơi cùng nhau khi hai gia đình chúng tôi cùng tụ tập tại khu đó. Người nhà chúng tôi cũng dần quen biết nhau vậy nên chúng tôi có giữ liên lạc và luôn đi cắm trại cùng 1 thời điểm. Chúng tôi cắm trại mất khoảng 2 tuần nên chúng tôi có khá nhiều thời gian chơi bời ở đó. [Tôi có hỏi người này xem có phải anh ta cắm trại trong 1 cái RV (Xe kiêm nhà lưu động) hay không.] Ờ, bố tôi cũng có 1 cái RV, vậy nên theo ý tôi việc này cũng không hẳn là đi cắm trại song gần như đêm nào tụi tôi cũng mang lều và đồ ra để bày ngoài trại. Tôi không thích ngủ trong cái xe RV vì tôi thích được ở bên ngoài trời hơn. [Chúng tôi có bàn với nhau một chút về việc cắm trại].

Xin lỗi vì hơi dông dài, trở lại với câu chuyện này, một năm nọ Nolan và tôi đi cắm trại tại khu vực đó, tôi nhớ lúc ấy chúng tôi chỉ tầm tầm 12 tuổi hay sao ấy. Chúng tôi muốn đi ra ngoài xa hơn và cắm trại ở 1 con sông vì chúng tôi muốn thử câu cá đêm, tôi nghĩ lúc ấy chúng tôi chỉ cách chỗ cắm trại chính khoảng 500 mét. Theo như tôi nhớ thì chỗ đấy cách đủ xa để chúng tôi không thể nhìn hay nghe thấy bất cứ ai khác nữa. Chúng tôi chơi đùa loạn xà ngầu gần hết ngày rồi, dù không thật sự nhớ rõ lắm về những việc đã làm ngày hôm đó, song cuối ngày chúng tôi đã nhóm 1 đống lửa. Khi thấy Nolan dùng 1 hòn đá đánh lửa hay thứ gì đó để tạo lửa, tôi đã thấy ấn tượng sâu sắc. Tôi chưa từng nhìn thấy ai làm như vậy cả nên trong mắt tôi việc này khá ngầu. Tôi dục cậu ta dạy tôi cách đánh lửa để đốt thứ gì đó, mà giờ lúc nhớ lại vụ đó tôi còn thấy ngu vì lúc ấy đang là giữa mùa hè (vcl), và nếu tôi nhớ không nhầm thì cảnh báo cháy nổ là ở mức vàng hay cam (mức khá cao). Song may mắn thay chúng tôi không làm cháy cái gì to tát cả, và khi trời bắt đầu tối thì chúng tôi đi ra ngồi quanh đống lửa và bàn luận về những vấn đề của bọn trẻ con 12 tuổi vẫn bàn, tôi cũng chả nhớ rõ là những vấn đề gì nữa. Điều tôi có nhớ là một lúc nào đó, Nolan có ghé mắt nhìn qua vai tôi về phía con sông và hỏi tôi liệu tôi có trông thấy cái gì không.

Theo cách mà chúng tôi dựng trại thì chỗ chúng tôi cách bờ sông 3 mét, và chúng tôi dựng trại ở chỗ rỗng nhất khu ấy, vậy nên nó cách bên kia bờ sông khoảng 6 mét. Dù trên bờ vào mùa hè khá nóng nhưng nước dưới sông vẫn còn lạnh, điều này là 1 điểm quan trọng cần nhớ.

Tôi quay đầu nhìn lại đằng sau và tôi có thể thấy thứ gì đó từ bờ bên kia đang dần dần lội xuống dưới sông. Từ chỗ chúng tôi trông ra thì nó nhìn như 1 con hươu nhưng chúng tôi không thể nhìn rõ nó được vì vướng ánh lửa. Tôi đứng dậy để nhìn cho rõ hơn và rồi tôi thấy 1 cặp sừng, vậy nên tôi đoán đó là 1 con hươu đực. Song tôi thấy việc này hơi kỳ quái vì con vật đó đang đi dần xuống dưới nươc, và chắc chắn là nó đang đi về phía chúng tôi. Rồi tôi quay ra hỏi Nolan xem chúng tôi nên làm gì. Cậu ta chỉ nhìn chăm chăm vào đống lửa với vẻ mặt rất chi là kỳ dị và bảo tôi hãy ngồi xuống và im miệng lại. Vì chưa bao giờ từng thấy cậu ta cư xử như thế nên tôi đã làm theo lời cậu ta nói. Cậu ấy thì thầm với tôi là hãy lờ nó đi, và cứ nói chuyện như lúc trước nhưng tôi không tài nào nghĩ ra điều gì để mà nói cả. Cậu ta thì bắt đầu nói về 1 tập của 1 chương trình truyền hình nào đó, còn tôi thì có thể nghe thấy 'con hươu' đó đang tới gần qua dòng nước, vậy nên tôi không để tâm xem Nolan đang nói gì. Tôi còn liên tục nhìn ra phía sau Nolan, song mỗi lần tôi làm thế cậu ta kiểu cứ đánh vào vai tôi để khiến tôi phải nhìn thẳng vào cậu ta. Tôi nhớ lúc ấy tôi không thực sự sợ hãi, tôi chỉ cảm thấy khó hiểu. Song sau đó tôi nghe thấy tiếng con hươu bước ra khỏi mặt nước, và tôi phần nào nhận ra nó trông ra sao. Tôi biết đó không phải một con hươu vì nó đang đi trên hai chân. Tôi đứng dậy liền và tôi đã cực kì hoảng cmn hồn rồi, song Nolan chỉ nhấn vai tôi xuống và nói chuyện to hơn về cái chương trình truyền hình nọ. Tôi nhìn là biết Nolan cũng sợ như tôi, thậm chí có khi còn sợ hơn. Cậu ta chúi người vào gần đống lửa và chọc chọc 1 cây gậy vào đấy, và cậu ta thì thầm bảo tôi rằng làm gì thì làm, nhưng tuyệt đối không được nói chuyện với nó. Tôi có thể thấy nó đang lại gần hơn, và rồi nó đứng ngay sau lưng Nolan. Tôi chuẩn bị tè ra quần rồi. Tôi nghĩ tôi chắc chắn sẽ phải chạy nếu tôi đi một mình, song tôi không muốn bỏ Nolan ở đây, vậy nên tôi cứ tiếp tục ngồi đực ra đó và thỉnh thoảng lại lén nhìn vật đó 1 cái. Con vật đó không cao lắm, nhưng cách mà nó đứng cứ có gì đó không ổn, như thể tâm trụ của nó bị lệch lạc vậy. Tôi thực sự không thể miêu tả dáng đứng của nó, song cứ trông như kiểu gù người ra đằng trước quá đà ấy. Con vật đó chỉ đứng lù lù như thế sau lưng Nolan một lúc lâu, và dần dà Nolan cũng hết chuyện để nói nên chúng tôi đành cứ ngồi như thế mãi một lúc. Đám lửa cứ kêu tí tách, nhưng tôi nghĩ mình nghe thấy tiếng con vật kia đang nói bằng một giọng rất trầm. Tôi không thể nghe thấy nó đang nói gì, vậy nên tôi hơi hơi cúi người ra trước 1 tí, và khi nó cũng cúi người về phía trước thì tôi thật sự ĐÃ tè ra quần. Tôi không thể trông thấy mặt nó, nhưng tôi có thể thấy mắt nó.







Đôi mắt nó có màu trắng đục, mờ mờ, và nếu như muốn biết trông nó ra sao ấy, thì tìm lại cái cảnh trong phim Chúa tể những chiếc Nhẫn, đoạn mà Frodo rơi xuống cái hồ đầy người chết trôi nổi về phía anh ta thì biết. Mắt nó trông như thế đấy. Tất cả những gì tôi thấy ở đó là hai cặp mắt trắng dã trôi nổi trên đầu Nolan, và cái hình thù mờ mờ nhạt nhạt của cặp sừng mọc trên đầu sinh vật ấy. Tôi không biết lúc đó trông mặt mình ra sao nữa nhưng ngay cùng 1 lúc cả tôi lẫn Nolan đều nhảy phắt dậy, quyết thoát ra khỏi đó. Chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy không ngừng nghỉ cho tới khi về được chỗ cắm trại chính. Quần tôi đã đẫm nước đái nên tôi cời ra và quăng ngay nó vào bụi rậm. Chúng tôi đều dừng lại lúc đến được trước cái RV của bố tôi. Lúc đó chúng tôi chẳng thể nhìn thấy thứ gì đang đuổi theo mình nữa cả, vậy nên chúng tôi chỉ đứng đó để mà thở dốc. Tôi hỏi Nolan xem thứ đó là cái gì nhưng cậu ta nói cậu ta không hề biết. Cậu ấy kể ông cậu ấy chỉ cảnh báo cho cậu biết là nếu như có bất cứ thứ gì lại gần cậu ta khi đi trong sa mạc, cậu ta không bao giờ, không khi nào được phép bắt chuyện với nó hay nghe nó nói bất cứ thứ gì. Tôi muốn biết cậu ta có nghe thấy nó nói gì không, và cậu ta bảo rằng điều duy nhất cậu ta có thể nghe hiểu được từ nó là 'giúp các cậu'. Tôi nghĩ sau đó chúng tôi đã ngủ trong cái RV của bố mẹ tôi, và đêm hôm sau khi chúng tôi lại ra ngoài đó thì chả trông thấy gì nữa cả.

Điều này làm tôi liên tưởng khá nhiều tới truyền thuyết về Wendigo. Có 1 cụm từ từng được dùng để miêu tả sinh vật đó, mà theo tôi nó rất phù hợp với câu chuyện này. Cụm đó ám chỉ con Wendigo là "linh hồn của những chốn cô đơn". Tôi biết thỉnh thoảng khi tôi đi ra ngoài những nơi hoang dã, khi tôi biết quanh bán kính hàng cây số không có ai, tôi lại dấy lên 1 cảm xúc quái lại, 1 sự khao khát mà tôi không thể thực sự lý giải nổi. Tôi không biết liệu điều này có xảy ra với ai khác không, nhưng đó là sự khao khát muốn ngấu nghiến 1 thứ gì đó. Không phải là tôi thèm khát 1 thứ gì đó cụ thể cả, nhưng mà giống như kiểu cảm giác đói gây bối rối đến kỳ lạ đến từ từng thớ thịt của tôi ấy.

Nếu có thể tôi cũng muốn biết thêm nhiều thông tin hơn về cái gã vô nhân diện (người không mặt) và cuối cùng tôi cũng tìm ra vài câu chuyện tương tự. Tôi có hỏi qua đám bạn bè của mình, và 1 trong số họ kể là khi anh ta đang ở ngoài khu rừng quốc gia để sửa chữa vài thứ thì đã nhìn thấy 1 sinh vật giống như vô nhân diện.

5 người gồm có tôi và 4 tên nữa đang ăn tối trong thị trấn. Ông bạn trên kể câu chuyện xảy ra trong lúc ông ấy đang sơn lại cái bảng tin. Bỗng nhiên ông ấy nghe thấy tiếng 1 người đàn ông hỏi đường ông ấy đi ra khu vực cắm trại gần nhất. Ông này không quay người lại vì còn đang đứng trên 1 cái thang. Tuy nhiên ông ấy cũng nói cho gã kia biết là ở gần đây không hề có chỗ cắm trại nào cả, và nếu hắn đi dọc con đường kia xuống phía dưới cách đó khoảng 6 km sẽ có chỗ cắm trại nằm ở 1 khu rừng khác. Ông ấy còn hỏi xem liệu ông ấy có thể giúp gì cho anh ta nữa không, song người đàn ông kia bảo không cần gì nữa, và rồi cảm ơn ông ấy. Bạn tôi cứ tiếp tục công việc sơn bảng tin, song ông ấy dỏng tai lên nghe ngóng và không hề thấy tiếng người đàn ông rời đi.

"Ngay cái lúc mà hắn ta đi tới nói chuyện với tôi, lông tóc sau gáy tôi dựng đứng hết cả lên, song tôi cũng chẳng hiểu là tại vì sao nữa. Tôi chỉ có cái cảm giác rất chi là bất an về việc hắn tới hỏi đường ấy, và tôi chỉ muốn hoàn thành ngay việc sơn bảng tin mà đi ngay ra khỏi đó. Tôi đoán một phần có lẽ là vì tôi không thể quay đầu lại mà nhìn hắn, song có cái gì đó hơi khác thường. Ngay cả trước lúc cái gã ấy đến hỏi đường tôi, có một mùi kỳ quái gì đó phảng phất trong không khí, ngửi như mùi máu kinh lâu ngày. Tôi phải quay lại để xem cái gì đã làm phát ra mùi đó nhưng song tôi chả thấy cái gì sất. Vậy nên tôi chỉ muốn đợi đến lúc cái gã kia quay đi, song tôi không nghe thấy tiếng hắn rời đi gì cả. Điều này khiến tôi nghĩ rằng hắn đã cứ đứng đấy mà nhìn tôi chằm chằm, nên tôi cũng hỏi lại hắn xem có thể giúp gì cho hắn không, và hắn chẳng thèm trả lời. Dù thế tôi vẫn biết là hắn đang ở đó, bởi vì tôi không nghe thấy tiếng hắn quay bước đi. Thế nên tôi mới làm động tác vụng về quay người lại khi còn đang đứng trên thang để nhìn xuống, và tôi đã thấy được hắn đang làm gì.

Giờ thì tôi thừa nhận cũng có thể đó chỉ là tâm trí tôi bị ảo cmn tưởng, nhưng tôi thề với ông, Russ à, là chỉ trong 1 tích tắc lúc tôi quay người lại, cái thằng khốn đó nó không hề có mặt mũi gì sất. Đúng như thể hắn không hề có mặt ấy. Khuôn mặt hắn gần như lõm xuống, và hoàn toàn láng mịn. Lúc đó tôi cũng gần như bị đứng cmn tim rồi vì tôi còn không thể tập trung tâm trí mà nghĩ xem tôi vừa thấy cái quái gì ấy.






Tôi nghĩ mình chuẩn bị nói câu gì đó thì trong đầu tôi nghe có tiếng "bụp" một phát, rồi bỗng nhiên cái gã đó trở thành 1 gã trông rất bình thường. Có thể lúc ấy mặt tôi đổi sắc trông kỳ khôi quá mà hắn phải hỏi xem tôi có ổn không. Tôi chỉ có thể bảo hắn qua loa đại khái kiểu "ờ, tôi ổn mà." Hắn lại hỏi về cái chỗ cắm trại và tôi chỉ cho hắn chỗ hắn lên đi tới. Rồi hắn lại nói kiểu 'Tôi không phải người ở đây, liệu anh có thể giúp tôi đi tới đó không?' Lúc ấy cũng chính là lúc tôi biết có điều bất thường rồi, vì chả thể nào mà một gã trèo lên tận đến đây mà lại không biết mình đang ở đâu cả. Và chuyện đó, cộng thêm chả có cái xe nào quanh đấy, nên thế đếch nào mà ngay từ đầu hắn đến được đây cơ chứ? Tôi xin lỗi hắn nhưng tôi không thể đưa hắn đi đâu bằng xe của công ty cả, và hắn lại nói bằng giọng 'xin anh đấy! Tôi thật sự không biết mình đang ở đâu cả, anh có thể làm ơn đi cùng tôi và giúp tôi đến đó được không?' Lúc ấy thì tôi bấn loạn quá rồi. Tôi bắt đầu băn khoăn không hiểu đây có phải 1 trò phục kích tôi hay không. Tôi nói với hắn là tôi sẽ gọi cho hắn 1 cái taxi đến để chở hắn đi bất cứ nơi nào hắn muốn tới. Rồi khi tôi rút điện thoại của mình ra, hắn chỉ nói 'không' và rảo bước đi mất rất nhanh. Song hắn ta không bước ra khỏi khu rừng, hắn bước thẳng vào trong đám cây cối và lúc ấy cũng là lúc tôi chạy ngay vào xe của mình và cuống cuồng thoát ra khỏi đó, mặc cmn cái việc sơn sửa. Tôi nhìn qua gương để xem lúc tôi lái xe đi thì gã kia đang ở đâu rồi, và gã lại đang đứng ngay ở phía hàng cây. Tôi không biết làm cách nào mà hắn đi tới đó nhanh thế được, nhưng lần này tôi biết chắc thằng khốn đó không hề có mặt. Hắn cứ thế đứng nhìn tôi lái xe đi, và ngay trước khi tôi rẽ ở khúc quành hắn bước 1 bước rõ dài lùi về trong phía đám cây, và theo tôi đoán có vẻ như hắn hoà mình vào trong đám cây ấy vậy. Cũng có lẽ chỉ là do trời tối nên hắn nhập vào dưới tán cây, song nhìn cứ như thể là hắn tan vào cây ấy."

Thú vị thay, ngay sau khi ông trên kể xong chuyện của mình, một ông khác ngay lập tức 'bơm' thêm 1 chuyện nữa. Tuy nhiên chuyện này có rẽ sang 1 hướng bất ngờ, hơi khác chuyện trước.

"Các ông biết không, thực ra cách đây ít lâu tôi cũng gặp phải việc khá là lạ. Lúc đấy tôi đang ra ngoài rừng để xem xét, thăm dò đoạn đường mòn leo núi. Tôi đang ở giữa chốn hoang vu, tìm cách định hình xem con đường mòn này sẽ chạy qua những đâu. Tôi không thể thấy bất cứ ai khác trong suốt tầm 2 giờ đồng hồ, vậy nên tôi không thực sự chú tâm vào việc mình đang đi đâu cả. Hầu hết thời gian lúc đó tôi chỉ cúi gằm mặt nhìn xuống dưới đất. Và rồi bất chợt tôi trượt xuống từ 1 ngọn đồi nhỏ nọ và gần như đâm sầm vào 1 người nọ. Ông này trông già dặn lắm, chắc là tầm 60 trở lên. Thế rồi tôi vội vội vàng vàng xin lỗi vì đã đụng nhằm ông ấy. Chắc hẳn lúc đó tôi trông chả khác gì 1 kẻ khả ố vì tự dưng đi dừng lại và cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông này. Song tôi chợt nhận ra khuôn mặt của ông ta, cũng phải mất vài giây tôi mới hiểu có cái gì đó không ổn với khuôn mặt ấy. Khuôn mặt của gã này trông rất bự chảng. Tôi biết nghe có vẻ kỳ lằm phải không, song đó là từ duy nhất tôi có thể dùng để miêu tả khuôn mặt ấy. Đầu của gã này không hề to gì cả đâu, nó cũng tầm bình thường thôi, song khuôn mặt của gã chiếm khá nhiều diện tích trên cái đầu ấy. Cứ như thể khi lấy mặt của ai đó mà phóng to gấp 2 lần ấy. Ông ta không nói gì ca, cũng chỉ nhìn ngó lại tôi, và tôi hơi lùi lại, nói lắp bắp câu tôi xin lỗi. Sau đó tôi đi vòng qua người ông ta và chạy té đái ra khỏi đó, rồi quay lại làm việc thăm dò của mình. Cả quãng thời gian sau đó, tôi cứ liên tục ngoái đầu nhìn ra phía sau mình vì sợ rằng gã kia sẽ nhảy cái bụp ra ngay sau tôi hay làm trò gì đó tương tự. Tôi biết nghe thì có vẻ nhảm nhí đấy nhưng thề với các ông đó là một trong những vụ rùng rợn nhất mà tôi từng gặp."

Một lúc hơi lâu sau, tôi đổi chủ đề qua chuyện mấy cái thang, và ngay lập tức bầu không khí đang hào hứng trùng xuống. Ban đầu không ai dám nói gì cả; bàn đền mấy cái thang thật sự là một điều cấm kỵ, ngay cả khi chúng tôi không đang làm việc. Tuy nhiên tôi đã phá vỡ bầu không khí im lặng đó bằng 1 câu chuyện của chính mình, và rồi cái ông mà vừa kể chuyện về gã vô nhân diện cũng đã nói ra câu chuyện này, cho dù là kể bằng 1 giọng rất nhỏ.

"Vài năm trước, tôi có 1 lần đi cắm trại cùng bạn gái tại 1 khu mà tôi biết cách cung đường đi khoảng 3 km. Chúng tôi có chui vào lều ngủ tối hôm đó, song chúng tôi không thể ngủ được bởi vì-"

Đến đoạn này thì có ông nào đó xen ngang 1 câu bình luận vui vào. Nguy hiểm thay khi chúng tôi gần như định chuyển sang 1 chủ đề khác thì tôi kịp thời đưa mọi người trở về chủ đề mấy cái thang này.

"-Ờ, buồn cười đấy, đồ khốn. Không phải vì thế, mà là do chúng tôi cứ nghe thấy tiếng nghiến răng thôi. Anh tôi thường hay nghiến răng trong lúc ngủ, nên cái tiếng này làm tôi nhớ đến tiếng nghiến răng của ông ấy. Bạn gái tôi thì hoảng hốt hết cả lên song tôi cứ trấn an cô ấy bằng cách nói rằng cứ lờ nó đi, vì trước đây tôi cũng từng nghe thấy tiếng đó rồi, và cứ phải lờ nó đi thôi. Cuối cùng thì cái thứ tiếng ấy cũng tắt hẳn, các ông hiểu tôi muốn nói gì rồi đấy."

Chúng tôi điều hiểu ý ông bạn này.

"Vậy nên cuối cùng tôi cũng khiến cô ấy đi ngủ được, song chỉ khoảng 2 giờ sau tôi tỉnh giấc vì cảm thấy có điều gì không ổn. Tôi lăn người qua xem và thấy bạn gái tôi không còn nằm cạnh nữa, và tôi bắt đầu phát hoảng rồi, bởi vì..."

Ông ấy dừng lại suy nghĩ 1 chút, rồi cầm cốc rượu nốc cạn 1 hơi.

"Quay lại câu chuyện, tôi chạy ngay ra khỏi lều và gọi tên cô ấy, song tôi chẳng cần đi xa lắm. Cô ấy đang đứng ở rìa chỗ cắm trại, nhìn chăm chăm vào cái gì đó trong đám cây cối và tôi có thể thấy mặt cô ấy rất xanh xao. Ngọn lửa trại dù hơi nhỏ song vẫn đủ sáng để nhìn thấy mặt cô ấy. Rồi, sau đó tôi chạy qua chỗ cô ấy xem có chuyện gì xảy ra và thấy cô ấy đang ngủ rất say, song mắt thì vẫn mở trừng trừng. Các ông biết không, cô ấy có cái nhìn thất thần, như nhìn vào khoảng không vô đinh ấy. Vậy nên tôi vòng tay qua người cô ấy, tính kéo cô ấy quay về lều thì cô ấy không thèm cử động. Cô ấy chỉ nói bằng 1 giọng rất nhỏ "Em phải đi bây giờ, Eddie. Em phải đi, nó ở đó." Tôi nói "em chỉ đang mộng du thôi, quay về lều đi" song cô ấy không hề dịch 1 ly. Cô ấy chỉ cứ đứng nguyên 1 chỗ ở đó và liên tục nói rằng cô ấy phải đi. Rồi tôi dõi mắt ra chỗ cô ấy đang nhìn, và ở hướng đó có 1 cái cầu thang chết tiệt đứng ngay đấy, cách chỗ chúng tôi chỉ khoảng 14 mét. Một cái thang màu xám, bằng bê tông. Rồi bạn gái tôi bắt đầu bước dần ra chỗ đó nhưng tôi giật mạnh người cô ấy lại và khiến cô ấy tỉnh ngủ hẳn. Cô ấy nhìn tôi như kiểu tôi bị mất cmn trí rồi ấy , và cô ấy hỏi cô ấy đang làm cái quái gì ngoài lều thế này. Tôi không nói với cô ấy điều gì cả, ngoài việc bảo cô ấy là cô ấy đang bị mộng du. Tiếng nghiến răng đã hết, vậy nên cô ấy cũng quay về lều cùng tôi và lại lăn ra ngủ. Tôi không biết...Tôi chỉ không thích phải nghĩ lại về việc này, các ông hiểu chứ?"

Chúng tôi đều hiểu cả.

1 ông chợt lên tiếng "Các ông có nhớ thằng bé mà bị...tôi không nhớ đó là bệnh gì nữa, kiểu não bị chấn thương hay sao ấy, cũng dạng thiểu năng trí tuệ nhưng không phải là bị Down. Ờ tôi cũng có đọc qua báo cáo về vụ này sau khi người ta tìm thấy thằng bé 1 tuần sau khi nó mất tích, và cái báo cáo này khó tin vcl. Đọc cái báo cáo này mà não cứ phải căng ra để nghĩ, để mà nghi ngờ vì chả ai có thể hiểu suy nghĩ thằng nhó có phần nào là thật, song trong vài điều mà nó nói tôi nghĩ nó không có khả năng bịa ra được."

"Nhưng là chuyện gì?"

"Ờ, thì đầu tiên là thằng bé nhắc đến 1 cái cầu thang. Thằng bé kể nó đang coi bố nó nhóm lửa thì thấy 1 cái cầu thang "đi tới chỗ nó" , và nó phải đi lên trên cái cầu thang đó nếu không sẽ có chuyện xấu xảy ra. Đám cảnh sát chẳng thể nào hiểu được những điều thằng bé nói sau đó, bởi vì nó cứ liên tục nói đi nói lại 1 điều là "giống như lửa trại". Sau đó nó tiếp tục nhắc tới những tiếng động, song nó lại không thể nói đó là những tiếng gì, chỉ là tiếng đó rất ồn, khiến nó phải bịt tai lại để khỏi phải nghe chúng nữa. Tuy nhiên điều tôi nhớ nhất là trong báo cáo đó người ta có hỏi chính xác thì thằng bé đã đi đâu, và nó chỉ nói là nó ở ngay đó. Nó cứ chỉ chỉ vào người nó, và có lẽ người ta đã suy ra điều này có nghĩa là thằng bé chưa hề rời đi đâu cả. Nó nói nó không thấy sợ vì cái cầu thang có ở đó với nó và thậm chí cái cầu thang ấy còn nói chuyện với nó, song không giống như khi người ta nói chuyện với nhau đâu. Tôi đã nói rồi, vụ này khá là lằng nhằng rắc rối, khó hiểu, và tôi có cảm giác cảnh sát đã không ghi hết lại được những gì thằng bé nói. Cuối cùng họ chỉ kết luận thằng bé bị mất trí nhớ hay rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê (fugue), và họ không nghĩ đó là do bị đầu độc hay bắt cóc. Điều này cũng chẳng thể giải thích thực sự việc tại sao thằng bé lại quay lại sau 1 tuần trong tình trạng khỏe khoắn hoàn toàn, được cho ăn đầy đủ mà thậm chí còn không có lấy 1 hạt bụi trên người. Nhưng mà này, đám cảnh sát nói gì thì coi như là đúng đấy thôi chứ hả."

Vẫn còn rất nhiều câu hỏi tôi muốn tìm ra câu trả lời. Tôi sẽ tiếp tục đi hỏi mọi người xung quanh để nắm được bất kì thông tin gì tôi có thể tìm được. Lần cập nhập sau sẽ có thể sớm thôi, cảm ơn các bác đã kiên nhẫn chờ đợi. Các bác cũng có thể liên hệ với tôi qua Tumblr, tại trang searchandrescuewoods.tumblr.com


Series list:

Tên dịch giả: Già trâu
Nguồn: Nosleep
Tôi là nhân viên tìm kiếm cứu hộ Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ phần 7 Tôi là nhân viên tìm kiếm cứu hộ Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ phần 7 Reviewed by genen on tháng 1 06, 2016 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.