Tôi là nhân viên tìm kiếm cứu hộ thuộc Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ và tôi có vài câu chuyện để kể

$pageIn
Tôi không biết nên đăng mấy câu chuyện này ở đâu nên quyết định chia sẻ chúng lên trên này. Tôi làm nhân viên TKCH (Tìm kiếm cứu hộ - tiếng Anh là SAR) được vài năm rồi, và trong công việc tôi từng thấy vài điều mà tôi đoán các bạn sẽ có hứng nghe kể lại.

Tôi có thành tích khá tốt trong việc tìm kiếm người bị mất tích. Hầu hết là họ chỉ bị đi lạc đường, hay trượt ngã ở một dốc núi nhỏ nên không thể tìm đường quay trở về được. Phần lớn mọi người đều đã nghe câu “ở nguyên tại đó” nên họ cũng không mò đi xa hơn. Tuy nhiên tôi đã từng gặp hai trường hợp mà nạn nhân không ở yên 1 chỗ. Cả hai trường hợp đều làm tôi suy nghĩ rất nhiều, vậy nên tôi quyết định biến chúng thành động lực để tìm kiếm kĩ càng hơn những vụ mất tích mà tôi được gọi đi xử lý. Vụ việc đầu tiên xảy ra khi 1 cậu bé đi hái dâu cùng bố mẹ. Cậu bé và chị cậu đang đi cùng nhau, và cả hai đều biến mất cùng một lúc. Bố mẹ hai em nhỏ chỉ vừa rời mắt ra được vài giây thì hai đứa trẻ đã lạc đi đâu mất. Khi bố mẹ hai em này không thể tìm được con nữa thì họ gọi cho chúng tôi và chúng tôi đã tới tìm quanh khu vực đó. Chúng tôi nhanh chóng tìm được cô con gái, và khi chúng tôi hỏi cô bé xem em của cô đã đang ở đâu thì cô bé nói với chúng tôi rằng em cô đã bị “người gấu” bắt đi rồi. Cô bé nói gã người gấu kia đã đưa mấy quả dâu cho cô và bảo cô phải giữ im lặng, và hắn muốn chơi đùa cùng với em cô một lúc. Lần cuối cô nhìn thấy người em trai là khi nó đang ngồi trên vai của gã “người gấu”, vẻ mặt của em cô trông vẫn bình tĩnh. Đương nhiên, đầu tiên chúng tôi nghĩ ngay đến việc bắt cóc, nhưng chúng tôi không tài nào tìm thấy bất cứ dấu vết của một người nào khác trong khu vực ấy. Cô bé kia thì vẫn khăng khăng quả quyết là hắn ta không phải 1 người bình thường, mà là một gã to cao đầy lông, “giống như 1 con gấu vậy”, và rằng hắn có 1 “khuôn mặt quái dị”. Chúng tôi xục xạo khu vực đấy hàng tuần liền, đó là cuộc tìm kiếm lâu nhất mà tôi từng tham gia. Tuy nhiên chúng tôi không bao giờ tìm được bất kì dấu vết nào của cậu bé đó.



Bear man (hình minh họa)


Trường hợp mất tích tiếp theo là của một phụ nữ trẻ đi cắm trại cùng bà và mẹ của cô. Theo như lời người mẹ thuật lại, con gái bà ta đã leo lên 1 cái cây để ngắm nhìn cho rõ cảnh sắc khu rừng nhưng lại không thấy leo trở xuống. Hai người kia đã đợi hàng giờ đồng hồ ở dưới gốc cây, gọi tên cô gái đó rất nhiều lần trước khi họ gọi cho đội cứu hộ. Lại một lần nữa, chúng tôi tìm kiếm khắp mọi chỗ và cũng không thấy bất cứ dấu vết nào của cô gái đó. Tôi không biết liệu cô ấy đã có thể đi đến nơi đâu, bởi vì cả mẹ và bà của cô ấy đều không thấy cô leo trở xuống.

Một vài lần khi tôi tách ra cùng mấy con chó để đi tìm thì bọn chó thường cố dẫn tôi thẳng lên chỗ mỏm đá. Không phải là đồi, cũng không phải mặt vách đá. Các mỏm đá thẳng, dựng đứng không có chỗ để mà vịn tay trèo lên. Những nơi này luôn gây trở ngại cho chúng tôi, và trong những trường hợp như vậy chúng tôi thường tìm thấy người mất tích ở phía bên kia mỏm đá, hay cách chỗ đám chó đưa chúng tôi đến xa vài dặm. Tôi chắc chắn rằng sẽ phải lời giải thích cho điều này nhưng cũng thật là kì quái.




Mỏm đá dựng
Một trường hợp cụ thể khác, trường hợp này khá là đau lòng. Lúc này là khi chúng tôi phải đi tìm thi thể người. Một cô bé 9 tuổi rơi từ mép đường cao tốc xuống bờ kè phía bên dưới và bị 1 cành cây khô dưới đó đâm xuyên người. Dù đó là một tai nạn hy hữu nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được tiếng mẹ cô bé kêu lên lúc chúng tôi báo cho bà ấy biết điều gì đã xảy ra. Khi bà ấy nhìn thấy chiếc túi chở thi thể con mình được đưa lên xe cứu thương, bà ấy đã hét lên một tiếng kêu ai oán, ám ảnh nhất mà tôi từng phải nghe. Cứ như thể cuộc đời bà ấy đang vỡ vụn thành từng mảnh, và một phần trong bà ấy đã chết theo cô con gái. Tôi nghe một nhân viên TKCH khác thông báo lại là bà ta đã tự sát vài tuần sau khi vụ việc đó xảy ra. Bà ấy đã không thể tiếp tục sống với nỗi đau mất đi con gái mình.

Tôi được gộp chung nhóm với 1 nhân viên TKCH khác vì chúng tôi nhận được thông báo có gấu xuất hiện trong khu vực. Chúng tôi đang tìm kiếm một người đàn ông sau khi đi leo núi không thấy trở về nhà. Thế rồi chúng tôi đã phải leo rất cực lên chỗ chúng tôi đoán anh ta đang ở đó. Chúng tôi tìm thấy anh ta kẹt giữ một khe nứt nhỏ và đã bị gãy chân. Lúc đó quả thật chả hay ho gì. Anh ta đã ở đó gần hai ngày, và chân anh ta rõ ràng là đang bị hoại tử. Chúng tôi đưa anh ta lên 1 chiếc trực thăng, và tôi nghe 1 kỹ thuật viên cấp cứu y tế (EMT) nói rằng anh ta khăng khăng từ chối được chữa trị. Anh ta cứ lải nhải rằng anh ta khỏe re, và khi anh ta lên đến đỉnh núi thì đã gặp 1 người đàn ông ở đó. Anh ta nói gã này không hề có đồ nghề leo núi và đang mặc một chiếc áo khoác có mũ lông trùm cùng 1 cái quần trượt tuyết. Anh ta tới chỗ gã này, và khi gã này quay mặt lại, anh ta thấy, hắn không có mặt. Mặt hắn trống trơn, không có gì cả. Anh ta hoảng quá vội vội vàng vàng leo thật nhanh xuống núi, và đó là lý do tại sao anh ta trượt ngã. Anh ta nói cả đêm anh ta nghe thấy tiếng hắn trèo xuống dưới dãy núi và hét những tiếng ngắt quãng nghe như bị chặn lại giữa chừng. Câu chuyện đó khiến tôi thấy khiếp đảm ghê gớm. Tôi mừng vì mình không phải ở đó để nghe mấy tiếng thét trong đêm.





Một trong những điều kinh dị nhất từng xảy ra với tôi là trong cuộc tìm kiếm 1 cô gái trẻ mất tích khi tách khỏi nhóm cắm trại của mình. Chúng tôi phải ở đó tới tận khuya, vì mấy con chó đã đánh hơi được mùi của cô gái đó. Khi chúng tôi tìm ra thì cô ta đang cuộc tròn người dưới một gốc cây mục. Cô ta đã làm mất đôi giầy và balo của mình, và rõ ràng là cô ta đang hoảng loạn. Cô ta không hề bị thương nên chúng tôi để cho cô ta đi bộ cùng về chỗ dựng trại. Trên đường đi cô ta liên tục nhìn về phía đằng sau và hỏi chúng tôi tại sao “cái gã to lớn với đôi mắt đen” cứ đi theo sau. Chúng tôi chả thấy ai hết, vậy nên chúng tôi coi như đó là triệu chứng sinh ra do hoảng loạn. Tuy nhiên chúng tôi càng về gần chỗ cắm trại thì người phụ nữ này càng bị kích động. Cô ta cứ liên tục yêu cầu tôi nói với gã đó là đừng “làm mặt hề” trêu chọc cô ta nữa. Rồi đến 1 lúc cô ta dừng bước, quay lại đằng sau và bắt đầu quát thét lên về phía rừng cây, nói là cô ta muốn gã kia để cô yên. Cô ta sẽ không đi cùng hắn, cô ta nói như vậy, và cô ta sẽ không để gã bắt chúng tôi. Chúng tôi cuối cùng cũng dỗ dành cô ấy đi tiếp được, nhưng chúng tôi bắt đầu nghe thấy có những tiếng động lạ phát ra xung quanh mình. Nghe gần giống như tiếng ho, nhưng có âm điệu và trầm hơn. Tiếng động dó cũng nghe như thể tiếng côn trùng kêu vậy, tuy rằng thực tình thì tôi cũng không biết phải diễn tả nó ra sao nữa. Khi chúng tôi đã đi vào trong khu vực cắm trại thì người phụ nữ đó quay qua chỗ tôi, và rồi mắt cô ta mở to, theo tôi là to hết mức 1 người có thể làm được. Cô ấy chạm tay lên vai tôi và bảo “Hắn ta nhắn tôi bảo cậu đi nhanh lên. Hắn không thích nhìn cái sẹo trên cổ cậu đâu.” Tôi có một cái sẹo rất nhỏ phía cổ dưới, nhưng nó gần như đã được cổ áo che lấp nên tôi không hiểu tại sao người phụ nữ đó lại nhìn thấy được. Ngay sau khi cô ta nói thế, tôi nghe thấy một tiếng ho rất quái lạ ngay cạnh bên tai, và gần như nhảy dựng lên. Tôi lật đật đẩy cô gái đó đến gần trại hơn, cố gắng không tỏ ra là mình vừa phát hoảng. Tuy nhiên tôi phải nói là mình cảm thấy rất rất vui khi tối hôm ấy chúng tôi rời đi khỏi khu vực đó.


Rừng đêm


Đây là câu chuyện cuối cùng tôi sẽ kể, và đó cũng có lẽ là câu chuyện quái lạ nhất tôi từng gặp. Tôi không biết nó có đúng đối với tất cả các đơn vị TKCH hay không, nhưng trong đơn vị tôi thì đó là một thứ mà chúng tôi thường xuyên bắt gặp nhưng không được phép nói tới. Bạn có thể thử hỏi những nhân viên TKCH khác nhưng kể cả khi họ biết bạn đang nói về vấn đề gì, họ cũng sẽ không hé răng nửa lời với bạn. Giám sát viên của chúng tôi đã dặn dò chúng tôi không được nói về điều này, và đến bây giờ thì chúng tôi đã quá quen thuộc với nó nên cũng chả thấy nó có gì kì lạ nữa. Trong bất kì vụ nào mà chúng tôi phải đi sâu vào vùng rừng núi hoang vu, ý tôi là vào khoảng 30 đến 40 dặm, ở 1 chỗ nào đó chúng tôi sẽ bắt gặp 1 cái cầu thang ngay giữa rừng. Trông nó gần giống như cầu thang nhà bạn được cắt ra và bỏ ở giữa rừng vậy. Tôi đã hỏi về điều này lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng, và các nhân viên khác chỉ nói với tôi là đừng lo về điều đó, và rằng đó là điều bình thường. Tất cả mọi người tôi có hỏi đều trả lời tương tự. Tôi muốn đi kiểm tra lại xem chúng thế nào, nhưng tôi cũng đã được báo trước một cách rất dứt khoát rằng tôi tuyệt đối không bao giờ nên lại gần chúng. Hiện giờ thì tôi cũng chỉ lờ đi mỗi lần bắt gặp bởi vì tôi cũng thường xuyên thấy chúng rồi.



Cầu thang nơi vô định



Tôi còn khá nhiều câu chuyện nữa để kể, và nếu ai đó thấy hứng thú thì ngày mai tôi sẽ kể thêm. Ai có giả thuyết gì về mấy bậc cầu thang, hoặc nếu bạn cũng đã từng nhìn thấy chúng thì hãy cho tôi biết nhé.

Tên dịch giả: Già trâu
Nguồn: www.reddit.com
$pageOut $pageIn
Vậy là tối nay tôi có vào reddit và thấy rất bất ngờ vì lượng người có hứng thứ với mấy câu chuyện này đã tăng đột biến. Đầu tiên tôi sẽ nói tới vài điều mà mọi người đang bàn tán:

• Có rất nhiều người nhắc đến những điểm giống nhau giữa những câu chuyện của tôi và David Paulides. Tôi dám chắc với các bạn rằng tôi không hề đạo lại những chi tiết trong truyện của ông ấy, bởi vì dù sao tôi cũng không có ý gì ngoài sự kính trọng dành cho ông ấy cả. Ông ấy thực chất chính là người khơi nguồn cảm hứng cho tôi viết ra những chuyện này, vì tôi có thể chứng thực rất nhiều điều mà ông ấy đã nói. Chúng tôi thực sự có khá nhiều những cụ mất tích kỳ lạ, và hầu hết chúng chưa có lời giải đáp. Có thể là vậy, hoặc là vì chúng diễn ra ở những nơi chúng tôi không thể đặt chân tới. Cá nhận tôi cũng chưa gặp phải nhiều trường hợp như vậy, nhưng tôi sẽ chia sẻ vài chuyện mà tôi đã thấy, và một chuyện mà tôi được nghe bạn kể lại cũng liên quan đến vấn đề này.

• Cũng có khá nhiều phản hồi về chuyện cái thang, nên tôi sẽ nhắc qua về nó ở đây, và tôi cũng sẽ thêm vào 1 câu chuyện nữa. Mấy cái thang ấy có đủ hình dạng, kích thước, kiểu dáng, và cả độ mới cũ, bị tàn phá hay còn nguyên vẹn nữa. Vài cái đã bị sập nát, chỉ còn là một đống đổ nát, trong khi có cái thì mới nguyên. Tôi nhìn thấy 1 bộ cầu thang trông như cái thang ở trong hải đăng: dạng thang kim loại xoắn, dáng cổ. Cái thang đó không đi lên vô tận, dù nó có vẻ cao hơn những gì tôi có thể thấy được, nhưng vài cái thì cao hơn hẳn những cái khác. Như tôi đã nói lúc trước, cứ tưởng tượng cái thang của nhà bạn mà có ai đó cắt-và-dán (cut and paste) chúng vào giữa 1 nơi vô định. Tôi không có chụp lại hình nào cả, tôi không bao giờ định chụp sau lần đầu tiên bị cảnh báo về vấn đề này, và tôi cũng không muốn công việc của mình bị ảnh hưởng chỉ vì vấn đề này. Có thể sau này tôi sẽ cố thử chụp hình lại, nhưng tôi thật sự không thể hứa hẹn trước điều gì.

• Vài người tỏ ra khó hiểu trong chuyện cái gã gặp phải người đàn ông vô diện. Để nói rõ ràng hơn thì khi cái người leo núi đó trèo tới đỉnh ngọn núi, anh ta trông thấy 1 người khác mặc áo mũ lông và quần trượt tuyết. Đây chính là vô nhân diện. Xin lỗi vì đã dùng những từ khó hiểu khiến mọi người thắc mắc , tôi sẽ cố gắng khắc phục điều này.

Được rồi, giờ thì bắt đầu vào đề với những câu chuyện mới thôi:

• Ngoài những trường hợp bị mất tích, theo tôi là khoảng nửa những vụ tôi tham gia TKCH là do bị mất tích, thì các vụ khác là những vụ cứu hộ. Trường hợp người ta rơi xuống vách núi và bị thương, hay có người còn bị bỏng lửa (các bạn không thể tin được những trường hợp như thế này diễn ra thường xuyên thế nào đâu, hầu hết là bọn nhóc say rượu bị bỏng). Còn có những người bị động vật cắn hay côn trùng đốt. Chúng tôi là một đội gắn bó khăng khít, và trong chúng tôi có vài tay lão luyện trong việc tìm dấu hiệu của người bị mất tích. Điều đó cũng khiến chúng tôi nản lòng hơn trong những trường hợp không thể nào tìm thấy bất cứ dấu vết nào. 1 vụ cụ thể đã làm tất cả chúng tôi khá chán nản, buồn bực, bởi vì chúng tôi có tìm thấy 1 dấu vết của họ, nhưng nó chỉ dẫn đến nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời. Một ông già đi leo núi 1 mình trong 1 khu có đường đi cẩn thận, nhưng vợ ông ấy lại gọi cho chúng tôi để báo là ông ấy đã không về nhà đúng hẹn. Hóa ra là ông ấy từng có tiền sử bị động kinh, và bà ấy lo rằng ông ấy đã không uống thuốc đầy đủ nên đã bị lên cơn trên đường leo núi. Đừng hỏi vội, tôi cũng đang thắc mắc tại sao ông ấy cho rằng việc đi một mình lại ổn thỏa, và tại sao bà vợ không đi cùng ông ta. Tôi không hỏi thêm về những vấn đề ấy bởi vì nó vượt quá giới hạn cho phép, và nó cũng chả có tác dụng gì. Ai đó bị mất tích, và công việc của tôi là tìm ra người đó. Chúng tôi đi tìm với 1 đội hình tìm kiếm đúng chuẩn, và cũng không lâu sau thì 1 trong những “lão làng” trong nhóm đã tìm ra dấu hiệu nơi người đàn ông đó lạc ra khỏi khu đường leo núi chính. CHúng tôi nhóm lại và đi theo ông “lão làng”, tỏa ra theo hướng nan quạt để chắc rằng chúng tôi tìm nhiều chỗ nhất có thể.

Đột nhiên có một cuộc gọi qua bộ đàm bảo chúng tôi phải tập trung lại chỗ của những người “lão làng” và thế là chúng tôi đến đó ngay lập tức. Lý do là trong trường hợp như thế thì thường là người bị mất tích đã bị thương,và chúng tôi cần cả đội tới giúp họ đến nơi an toàn. Chúng tôi gặp cả nhóm dự phòng ở đó, và cái ông “lão làng” đang đứng ở chỗ gốc cây ôm đầu. Tôi hỏi ông bạn tôi là có chuyện gì vậy, và anh ta chỉ lên chỗ mấy cái cành cây phía trên. Tôi gần như không thể tin điều mà tôi đang thấy, một chiếc gậy dò đường treo lơ lửng trên 1 cái cành cách mặt đất ít nhất 9m. Cái đầu cuốn vào chỗ tay cầm được quấn chặt vào cành cây nên nó chỉ lơ lửng ở đó. Không thể nào mà người đàn ông đó có thể ném nó lên cao như vậy được, và chúng tôi không thể nhìn thấy bất cứ dấu vết nào là ông ta đang ở quanh đó cả. Chúng tôi gọi với lên cây, nhưng rõ ràng là không có ai trên đó cả. Chúng tôi chỉ còn nước đứng gãi đầu gãi tay đầy bất lực. Chúng tôi sau đó vẫn tiếp tục tìm kiếm ông già ấy, nhưng chả bao giờ có thể tìm ra ông ta. Chúng tôi thậm chí còn mang cả chó ra, nhưng bọn chúng không đánh hơi được và mất dấu ông già ngay trước cái cây ấy. Sau cùng thì cuộc tìm kiếm cũng phải bỏ lửng, vởi vì chúng tôi còn phải giải quyết nhiều vụ khác, và cũng đã quá khả năng chúng tôi có thể làm được gì rồi. Vợ của ông già ấy mấy tháng trời sau ngày nào cũng gọi cho chúng tôi, hỏi xem chúng tôi có tìm được chồng bà ấy không. Mỗi lần bà ấy gọi đến lại càng lúc càng thất vọng hơn khiến chúng tôi cũng thấy đau lòng. Tôi không biết rõ tại sao chỉ có cuộc gọi của bà ấy lại buồn đến thế, nhưng tôi nghĩ cũng là do vụ việc khá mập mờ mà ra. Điều này và cả những câu hỏi được đặt ra sau vụ việc nữa. Làm thế quái nào mà cây gậy của ông già ấy lại ở trên đó được? Có phải có kẻ đã giết ông ta và ném cây gậy lên đó để đánh dấu chiến lợi phẩm một cách kỳ quặc? Chúng tôi đã cố gắng hết sức để tìm kiếm ông ấy, nhưng gần như là trò hề. Chúng tôi thi thoảng vẫn nhắc lại về vụ đó.

• Những trường hợp trẻ con bị mất tích là những trường hợp đau lòng nhất. Cho dù bọn trẻ mất tích vì bất cứ lý do gì, trong tình huống gì. Chẳng dễ dàng gì khi làm công việc tìm kiếm này, và chúng tôi LUÔN luôn đau buồn vì những đứa trẻ mà khi chúng tôi tìm thấy thì chúng đã chết. Những trường hơp như vậy không phổ biến nhưng vẫn có xảy ra. David Paulides cũng đã nói nhiều về việc nhứng đứa trẻ được các đội TKCH tìm thấy ở những nơi mà chúng không thể cũng như không nên đi tới. Thành thật mà nói tôi nghe nhiều về các vụ này hơn là tận mắt thấy, nhưng giờ tôi sẽ chia sẻ một trong những chuyện mà bản thân tôi đã chứng kiến và khiến tôi suy nghĩ nhiều nhất. Một bà mẹ và 3 đứa trẻ đi picnic tại một khu công viên có 1 hồ nước nhỏ. 1 đứa lên 6, 1 đứa lên 5 và đứa còn lại mới 3 tuổi. Bà mẹ trông cả 3 đứa rất kĩ, và theo lời bà ta thì bà chưa hề để chúng rời khỏi tầm mắt của mình. Điều quan trọng là bà ấy cũng không hề thấy bất cứ ai khác trong khu vực đó. Bà ấy thu dọn đồ đạc hành lý và rồi họ bắt đầu đi về chỗ đỗ xe. Cái hồ cách khu rừng khoảng 2 dặm, và ở trong 1 chỗ có đường đi rõ rành. Gần như là không thể đi lạc lúc từ chỗ đỗ xe ra đó được, trừ khi tự ý cố đi chệch ra khỏi đường như một thằng ngớ ngẩn. Bọn trẻ đi ngay trước mặt bà mẹ, rồi bà mẹ nghe thấy 1 tiếng động nghe như có ai đang tiến đến chỗ bà từ đằng sau. Bà ấy quay lại, và chỉ trong 3-4 giây bà ấy không nhìn thì đứa con trai 5 tuổi của bà ấy đã biến mất. Bà ấy đoán là nó chỉ đi ra vệ đường để đi tè hay sao, nên bà ấy hỏi hai đứa còn lại thằng bé đã đi đâu. Cả hai đứa đều nói với mẹ nó là ‘1 ông to lớn với khuôn mặt đáng sợ’ đã từ rừng đi ra ngay bên cạnh chúng và cầm tay thằng bé dắt vào chỗ đám cây rồi. Cả hai đứa bé còn lại đều không thấy sợ hãi gì, bà mẹ sau đó còn nói chúng trông như bị cho hít thuốc phiện vậy. Trông hai đứa có vẻ lờ mờ buồn ngủ. Vậy nên đương nhiên là bà ấy hoảng hồn vía lên và bắt đầu tìm kiếm con loạn cả khu vực xung quanh. Bà ấy gào thét tên con, và có lúc bà ấy nghĩ đã nghe thấy tiếng đứa con đáp lại. Rõ ràng là lúc đấy bà ấy không thể đâm quáng quàng vào rừng được, bà ấy còn có hai đứa bé nữa, vậy nên bà ấy gọi cảnh sát và ngay lập tức họ cử chúng tôi đến đó. Chúng tôi tới ngay, và bắt đầu tìm kiếm đứa bé. Trong suốt cuộc tìm kiếm trải dài tới mấy dặm ấy, chúng tôi chả thể tìm lấy 1 dấu vết nào của thằng bé. Bọn chó không thể đánh hơi thấy bất cứ thứ gì, chúng tôi không tìm thấy bất cứ mảnh quần áo hay các bụi cây bị rạp xuống , hay bất cứ thứ gì đại loại thế cho thấy có 1 đứa bé đã đi qua đấy. Đương nhiên cũng có lúc chúng tôi nghi ngờ cả bà mẹ, nhưng bà ta xem ra hoàn toàn suy sụp bởi việc này. Chúng tôi tìm kiếm đứa bé đó hàng tuần liền, với sự giúp đỡ của rất nhiều tình nguyện viên. Nhưng sau cùng thì cuộc tìm kiếm cũng thưa dần, và chúng tôi phải tiếp tục vụ khác. Những tình nguyện viên dù thế vẫn tiếp tục tìm kiếm, và một ngày nọ chúng tôi nhận được điện từ bộ đàm cho biết là người ta đã tìm thấy 1 cái xác và cần chúng tôi đến lấy thi thể. Họ nói cho chúng tôi biết địa điểm, và không ai trong chúng tôi có thể tin được. Chúng tôi cứ ngỡ đó phải là 1 đứa trẻ khác. Nhưng khi chúng tôi đến nơi đó, chỉ cách khoảng 15 dặm từ chỗ thằng bé biến mất, và đương nhiên, chúng tôi thấy thi thể của thằng bé mà chúng tôi đang tìm kiếm. Tôi đã cố hình dung ra xem bằng cách nào mà thằng bé có thể hiện ra ở chỗ này kể từ khi chúng tôi đi tìm nó, và tôi không bao giờ có thể nghĩ ra câu trả lời. Một tình nguyện viên tình cờ đi ngang qua khu đó, vì anh ta nghĩ mình có thể thử xem xét ở những nơi không ai khác có thể nghĩ là cái xác có thể bị vứt tại đó. Anh ta tới chân một cái dộc đá cao, trơn trượt và lúc đang leo dở nửa chừng thì anh ta thấy thứ gì đó. Nhìn qua ống nhòm và anh ta chắc chắn đó là thi thể của 1 cậu bé, bị nhét vào một khe mở ở chỗ vách đá. Anh ta nhận ra màu áo của đứa bé, vậy nên anh ta biết ngay đó là thằng bé đang mất tích. Đó cũng là lúc anh ta gọi hỗ trợ và chúng tôi đi tới đấy. Mất gần 1 tiếng đồng hồ để chúng tôi có thể đem thi thể của thằng bé xuống, và không ai trong chúng tôi tin được vào mắt mình. Không chỉ là thằng bé chỉ cách 15 dặm từ chỗ nó bị bắt, mà là làm sao tự nó có thể tự trèo lên 1 nơi như thế này. Cái dốc này khá gập ghềnh, và ngay cả chúng tôi có dụng cụ leo núi cũng khó có thể trèo lên nơi này. Tôi rất chắc rằng 1 đứa trẻ 5 tuổi không thể nào trèo lên nơi này. Không chỉ là vậy mà đứa trẻ này không hề có 1 vết xước nào trên người. Đôi giày của đứa trẻ đã bị mất, nhưng chân của nó không hề bị trầy xước hay dính bẩn. Vậy nên không có khả năng 1 thứ động vật nào đó đã kéo nó lên tận đây được. Và từ những gì chúng tôi xác định được thì thằng bé chết chưa lâu. Thằng bé đã mất tích được 1 tháng rồi, và xem như nó mới chỉ chết được nhiều nhất là 1-2 ngày. Sự việc này rất kì lạ, và là 1 trong những khó hiểu nhất mà tôi từng gặp. Sau đó chúng tôi biết được qua lời giám định của nhân viên pháp y là thằng bé chết vì bị bỏ mặc ngoài trời. Nó đã chết vì lạnh, do ra ngoài trời lúc đêm muộn hai ngày trước khi chúng tôi tìm thấy nó. Không có kẻ tình nghi cũng như câu trả lời nào. Tới tận ngày hôm nay, đó vẫn là 1 trong những điều kì quái nhất mà tôi biết.

• Việc đầu tiên tôi làm khi còn là một nhân viên thực tập là 1 cuộc tìm kiếm 1 đứa trẻ 4 tuổi bị lạc khi đi cùng mẹ. Đây là 1 trong những trường hợp chúng tôi biết sẽ tìm thấy đứa bé vì mấy con chó đã đánh hơi được mùi rất rõ, và chúng tôi thấy dấu hiệu rõ ràng là thằng bé đang ở trong khu vực đó. Cuối cùng chúng tôi tìm thấy thằng bé trong một bụi dâu cách chỗ thằng bé mất tích khoảng nửa dặm. Thằng bé còn không hề hay biết là nó đi xa đến thế. Một trong những “lão làng” đội chúng tôi đưa thằng bé quay về. Tôi thấy mừng vì bản thân tôi cũng không giỏi đi với trẻ con lắm, vì tôi thấy khá khó khăn để nói chuyện và bầu bạn với đám trẻ. Khi người hướng dẫn tôi và tôi quay về, cô ấy quyết định dẫn tôi qua rẽ qua một chỗ để chỉ cho tôi một ‘điểm nóng’ – nơi mà chúng tôi hay tìm thấy người mất tích. Nơi ấy là một cái dốc tự nhiên trong 1 khu đất gần đường có nhiều người qua lại, và mọi người thường hay đi qua khu dốc này để dễ qua hơn. Chúng tôi đi bộ ra chỗ đó, cũng chỉ cách có khoảng vài dặm, và trong khoảng 1 giờ thì tới nơi. Khi chúng tôi đang đi quanh khu vực đó thì người hướng dẫn chỉ cho tôi những chỗ mà cô ấy đã từng tìm thấy những người mất tích. Lúc đó tôi thấy có thứ gì ở đằng xa. Khu vực chúng tôi đang đi cách chỗ đậu xe chính khoảng 8 dặm, cũng có đường đi tắt để đến gần khu đấy nếu bạn không muốn đi bộ xa. Chúng tôi đang ở trong 1 khu đất công của bang, có nghĩa là không có bất cứ hoạt động kinh doanh hay nhà ở dân cư nào ở khu vực đó. Thứ duy nhất ở đây có thể thấy là 1 ngọn tháp báo cháy hay lều chõng của những người vô gia cư xây dựng bất hợp pháp. Song từ chỗ tôi nhìn ra thì cái thứ mà tôi phát hiện ra có cạnh thẳng, và có 1 điều bạn phải hiểu là, trong tự nhiên hiếm khi có thứ gì thẳng cạnh như vậy. Tôi có chỉ nó cho người hướng dẫn, nhưng cô ấy chỉ lờ đi. Cô ấy đứng lại và để tôi tự ra chỗ đó kiểm tra. Tôi chỉ đứng cách nó khoảng 6 mét mà tóc sau gáy tôi đã dựng đứng hết cả lên. Đó là 1 cái cầu thang, ở giữa khu rừng quỷ quái. Nói cho tử tế thì đáng ra nó phải là thứ vô hại nhất. Chỉ là 1 cái cầu thang bình thường trải thảm màu be, và có khoảng 10 bậc. Song thay vì nằm trong 1 căn nhà, nơi rõ ràng là chỗ của nó thì ngay đây giữa nơi rừng núi này, nó ở ngay tại đó. Hai bên cầu thang không được phủ thảm, cũng là lẽ đương nhiên, và vì thế mà tôi nhìn được chất liệu gỗ của nó. Trông cứ như thể là lỗi trong trò chơi điện tử, khi mà ngôi nhà không được ‘load’ hết và cái cầu thang là thứ duy nhất có thể trông thấy được. Tôi đứng đó, trong khi đầu óc mình như thể đang bị chạy quá tải do phải cố hiểu xem thứ tôi đang thấy có nghĩa lý gì. Người hướng dẫn tôi đến gần và đứng ngay cạnh tôi, và cô ấy đứng đó 1 cách khá thản nhiên và nhìn cái thang như thể đó là thứ hiển nhiên, nhàm chán nhất trên thế giới. Tôi hỏi cô ấy là cái thứ này sao lại ở nơi quái quỷ này, và cô ấy chỉ cười khúc khích. ‘Tập quen dần với nó đi, lính mới. Cậu sẽ phải thấy rất nhiều cái thang nữa.’ Tôi bắt đầu đi lại gần nó, nhưng cô ấy nắm chặt tay tôi ngăn lại. Rất chặt. “Là tôi thì tôi sẽ không làm thế đâu.” Cô ấy nói vậy. Giọng của cô ấy khá bình thường, nhưng cái nắm tay của cô ấy thì rất chặt. Tôi chỉ đứng đó mà nhìn cô ấy ra chiều khó hiểu. ‘Cậu sẽ thấy chúng thường xuyên luôn, nhưng đừng đến gần chúng. Đừng động vào chúng, đừng đi lên trên các bậc thang. Cứ lờ chúng đi thôi.’ Tôi bèn mở mồm định hỏi cho kĩ về vấn đề này, nhưng cách cô ấy nhìn tôi lúc đó báo cho tôi biết là nên ngậm miệng lại thì hơn. Cuối cùng chúng tôi tiếp tục đi, và vấn đề này không bao giờ được nhắc đến lần nữa trong suốt quá trình thực tập sau đó của tôi. Dù sao cô ấy cũng nói đúng, cứ 1 trong 5 cuộc gọi tôi có mặt thì tôi lại gặp phải vài cái thang như vậy. Thỉnh thoảng chúng khá là gần đường đi, cũng chỉ cách chừng 2 đến 3 dặm. Có lúc chúng lại cách đường đến 20-30 dặm, đúng thật là ở giữa nơi hoang vu. Những lúc ấy tôi chỉ có thể thấy chúng trong những cuộc tìm kiếm phạm vi rộng hay những buổi tập luyện thử nghiệm tìm kiếm cuối tuần. Chúng thường còn khá tốt, nhưng có lúc lại trông như chúng quăng quật đến đây cả mấy dặm đường. Chúng có đủ loại kiểu dáng và kích thước . Cái cầu thang lớn nhất mà tôi từng trông thấy là 1 cái trông như thể dạng cầu thang trong các khu biệt thự thời kỳ chuyển giao thế kỷ. Cái thang ấy phải rộng ít nhất 3 mét, và các bậc thang phải trải dài lên phía trên 4.5-6 mét. Tôi đã cố đem chuyện này ra bàn với những người khác, nhưng cũng như người hướng dẫn tôi họ không hề đả động gì hơn. “Cũng thường thôi mà, đừng lo về vấn đề đó, chả phải điều gì to tát đâu. Nhưng đừng lại gần chúng hay leo lên là được.” Hiện giờ khi những thực tập sinh hỏi tôi về mấy cái thang đó, tôi cũng trả lời tương tự. Tôi cũng không thật sự biết phải nói gì hơn với họ nữa. Tôi rất hi vọng một ngày nào đó tôi sẽ có câu trả lời tường tận hơn, nhưng giờ thì chưa.

• Câu chuyện tiếp theo đây lại là một câu chuyện buồn nhiều hơn là sợ. 1 người thanh niên mất tích vào cuối đông, trong khi thực tế thì chưa ai có thể đi xa như vậy trong điều kiện đường xá lúc ấy. Chúng tôi có đóng cửa hết tất cả các cung đường leo núi nhưng vài đường vẫn được mở quanh năm, trừ phi có quá nhiều tuyết phủ dày đặc. Chúng tôi có mở 1 cuộc tìm kiếm anh ta, nhưng lúc ấy tuyết đã phủ dày mặt đất đến 1.8 mét (năm đó tuyết rơi nhiều bất thường), và chúng tôi biết sẽ chẳng thể có cơ hội tìm được anh ta cho đến tận mùa xuân khi tuyết tan. Đúng thật như vậy, khi đợt tuyết tan đầu tiên bắt đầu, chúng tôi tìm thấy anh ta ở gốc 1 cái cây, trong 1 đống tuyết đã tan. Tôi hiểu ngay ra chuyện gì đã xảy ra, và điều này làm tôi khiếp đảm. Hầu hết những ai đã đi trượt tuyết hay đã từng ở trên núi 1 thời gian dài đều biết. Khi tuyết rơi nó không rơi thẳng xuống khu vực phía dưới cành cây. Trường hợp này thường xảy ra với các cây thông do chúng có dạng hình nón cụp. Vậy nên phía quanh khu vực gốc cây là một hỗn hợp của tuyết mỏng, không khí và cành cây rơi. Khu vực đó được gọi là hố cây hay bẫy cây sam (tree wells hay spruce traps), và nếu như không biết đến nó thì bạn sẽ không thể để ý là nó có ở đó, do chúng gần như bị che lấp gần hết. Chúng tôi đã đặt biển cảnh báo ở những chỗ cổng vào, những cái biển cảnh báo đó rất lớn, nhằm thông báo cho mọi người biết mức độ nguy hiểm của mấy cái hố ấy. Song năm nào có tuyết rơi nhiều và dày bất thường thế này cũng có ít nhất một người không đọc được biển báo ấy, hay là coi thường độ nghiêm trọng của cảnh báo, và đến mùa xuân chúng tôi mới tìm được xác họ. Tôi đoán chắc là anh thanh niên kia đã đi ngắm cảnh và rồi vì mệt hay bị chuột rút do phải đi trong chỗ tuyết dày, nên đã ra nghỉ chân ở gốc cây này, không hề biết đó là một cái hố cây và bị ngã xuống. Anh ta bị kẹt trong tư thế chân giơ lên trời, và đám tuyết ở xung quanh hố rơi xuống bọc chặt lấy anh ta. Không thể nào thoát khỏi đám tuyết xung quanh mình, anh ta bị ngạt thở. Hiện tượng này gọi là ngạt thở do ngập tuyết, không thường xuyên xả ray ra trừ nơi có tuyết đóng dày. Song nếu như bạn bị kẹt trong một tư thế kì dị như người thanh niên này, ngay cả 2 mét tuyết cũng đủ chết người. Điều làm tôi thấy rùng mình là khi tưởng tượng cảnh anh ta đã phải vật lộn ra sao. Bị kẹt trong tư thế trồng chuối, trong cái lạnh tê tái, anh ra không thể chết ngay được. Đám tuyết chắc hẳn đã tạo ra một đống dày và nặng phía trên người anh ta, và điều này khiến cho việc thoát ra là điều bất khả thi. Anh ta sẽ biết chuyện gì đang xảy đến với mình khi càng lúc càng thấy khó thở. Tôi không thể mường tượng được anh ta đã suy nghĩ những gì trong giây phút cuối đời ấy.

• Tôi có nhiều người bạn mà họ làm công việc công sở ít khi phải làm ngoài trời muốn biết xem liệu tôi đã bao giờ thấy người Dê (Goatman) lúc đi làm TKCH chưa. Không may, hay thật ra đối với tôi là may mắn thay, là tôi chưa hề gặp phải thứ như vậy. Tôi đoán vụ “người đàn ông mắt đen” cũng có thể được tính là một vụ gần tương tự, nhưng tôi chưa hề thấy thứ gì như Goatman. Tuy nhiên, có 1 lần tôi đã gặp phải thứ khá giống thế, nhưng tôi không chắc là mình có thể tính đó là Goatman. Chúng tôi nhận được thông báo có 1 bà già bị ngất trong đường đi bộ trong rừng, và cần sự trợ giúp của chúng tôi đưa xuống khu cửa vào. Chúng tôi đi tới chỗ bà ấy, và chỉ thấy có mỗi ông chồng ở đó. Ông ấy chạy đến, không hẳn, mà chỉ là đi nhanh đến chỗ chúng tôi và bảo là ông ấy mới chỉ đi khỏi con đường để xem xét một thứ thì vợ ông ta đột nhiên hét lên phía sau ông ấy. Ông ấy chạy lại chỗ bà ta và thấy bà ấy đã ngất xỉu ngay trên đường. Chúng tôi đưa bà ấy lên 1 cái cáng và đưa bà ấy quay về khu cổng chào. Trên đường đi, bà ấy tỉnh lại và lại bắt đầu gào thét. Tôi chấn an bà ấy và hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra. Tôi không nhớ rõ từng chữ lời bà ấy nói, nhưng cơ bản chuyện là: Bà ấy đang đợi chồng quay lại thì nghe thấy 1 tiếng động rất lạ. Bà ấy nói tiếng đó nghe như tiếng mèo kêu, nhưng hơi lạ tai, và bà ấy không thể nghĩ ra là tại sao lại thế. Bà ấy tiến về phía trước vài bước để cố nghe cho rõ hơn, nhưng xem ra tiếng ấy đang lại gần chỗ bà. Bà ấy nói thứ tiếng đó càng đến gần thì bà ấy càng cảm thấy bất an, cho đến lúc bà ấy nhận thấy có cái gì đó không ổn. Tôi nhớ rõ phần lời kể sau đó của bà ấy, vì nghe nó rất kỳ quái nên không thể quên được. “Đó không phải là 1 con mèo. Đó là 1 người đàn ông, cứ liên tục kêu “meo” không ngừng. Chỉ kêu “meo, meo, meo” vậy thôi. Nhưng đó không phải 1 người đàn ông, không thể nào, vì tôi chưa bao giờ nghe thấy người đàn ông nào làm giọng nghe rè rè như thế. Tôi cứ ngỡ máy trợ thính bị tuột nhưng không phải thế, tôi chỉnh lại nó và cái tiếng ấy vẫn kêu rè rè. Nghe rất kinh khủng. Hắn ta đang tiến tới gần hơn nhưng tôi không thể trông thấy hắn. Hắn càng tới gần, tôi càng hoảng sợ, và sau đó tôi chỉ còn nhớ có 1 hình thù gì đó đi ra khỏi đám cây. Tôi biết lúc đó là lúc tôi bị ngất.” Rõ ràng là tôi hơi hoang mang không hiểu tại sao một gã nào đó lại đi vào rừng chỉ để “niệm” thần chú “meo meo meo” với người khác. Vậy nên khi chúng tôi vừa xuống khỏi núi, tôi bảo với cấp trên là mình sẽ thử đi tìm quanh khu vực xem có phát hiện ra điều gì không. Ông ta ra hiệu cho tôi cứ việc đi, nên tôi đã cầm theo 1 chiếc bộ đàm và trèo lên chỗ người phụ nữ kia vừa bị ngất. Tôi không hế thấy ai hết, nên tôi cứ đi thêm 1 dặm nữa, và khi quay lại tôi đi theo con đường mòn leo núi, để xem tôi có thể tìm được nơi mà bà ấy đã thấy gã kia đi ra không. Lúc đó cũng gần hoàng hôn rồi, và tôi không muốn phải ở lại đây 1 mình cả đêm nên tôi thôi không tìm nữa và tự nhẩm trong đầu sẽ quay lại đây vào ngày mai. Song ngay khi tôi vừa quay người lại, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng gì đó từ xa vọng lại. Tôi đứng khựng lại và yêu cầu ai đang ở đó thì hãy ra mau. Tiếng động đó không hề tiến lại gần hay to hơn mà nghe đúng y hệt như một người đàn ông đang kêu “meo, meo bằng 1 giọng rất kì quái. Nó nghe như tiếng trong hoạt hình, mà ở đây tôi có thể ví nó gần giống như tiếng của tay Ned cầm cái máy biến giọng trong series hoạt hình South Park. Tôi lần theo đường mòn về phía mà tôi nghĩ thứ tiếng đó phát ra, nhưng tôi không bao giờ có thể lại gân nó. Thứ tiếng đó cứ như thể đến từ mọi phía. Sau cùng thì nó cũng tắt dần, tắt dần, và tôi thì quay về phía cổng chào. Tôi không bao giờ nhận được thông báo gì hơn về vụ đó, và ngay cả khi tôi quay lại khu vực đó, tôi chẳng thể nào nghe thấy lại âm thanh ấy. Tôi phỏng đoán là có thằng oắt ngu ngốc nào đã ở đó làm trò trêu trọc mọi người, nhưng ngay cả như vậy thì tôi vẫn phải thừa nhận điều này khá kỳ lạ.

Hừm, vậy là bài viết này cuối cùng cũng dài dằng dặc đầy chữ nghĩa, xin lỗi vì đã viết dài viết dai như vậy. Tiếp theo tôi sẽ viết về những câu chuyện mà bạn tôi đã kể tôi nghe, và anh ấy có vài câu chuyện khá hay. Vậy nên tối mai tôi sẽ đăng chúng lên đây. Tôi cũng có một vài câu chuyện nữa mà tôi nghĩ mấy bác sẽ muốn nghe. Tôi cũng xin lỗi vì đã lại khiến các bác phải hồi hộp ngóng đợi chuyện này, hi vọng những câu chuyện trên sẽ giúp các bác giải khuây trong 24 giờ tới, đến lúc tôi đăng phần tiếp theo.

EDIt: Xem ra nhiều bác muốn được nghe thêm nhiều chuyện nữa, mai tôi sẽ viết ra thật nhiều chuyện trong 1 post dài và dai nữa. Tôi sẽ cho cả chuyện của bạn tôi và tôi sẽ xem xét xem có thể liên lạc với những người có thể có chuyện hay để kể. Tôi chỉ không biết mọi người thấy thế nào vì đám chữ dài dằng dặc này, nhưng nếu các bác thấy ổn thì tôi sẽ đăng thêm nhiều chuyện nữa.

Tên dịch giả: Già trâu
Nguồn: reddit.com
$pageOut $pageIn
Lại 1 lần nữa các bác khiến tôi thấy ngạc nhiên vì lượng người xem chuyện của tôi và bình luận nhiều đến vậy! Tôi không thể nào trả lời lại từng câu hỏi của mỗi người được nên tôi lại chỉ có thể nêu ra vài thứ chung chung, và sau đó tiếp tục viết thêm những câu chuyện khác. Tôi sẽ cố viết nhiều hết mức có thể, cộng thêm cả chuyện của bạn tôi nữa, và tôi chắc chắn sẽ không update thêm nếu tôi không có cơ hội tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi mà bản thân tôi sẽ phải hỏi cấp trên của mình.
Được rồi, giờ thì là vài giải đáp cho những câu hỏi chung chung:

• Không may là tôi không thấy thoải mái lắm nếu phải nói rõ ràng chính xác nơi tôi đang làm việc. Trong bất cứ trường hợp nào thì có vài điều tôi nhắc tới ở đây cũng sẽ khiến tôi gặp rắc rối to hoặc thậm chí là bị đuổi việc. Vậy nên tốt nhất là tôi không nên bàn sâu hơn về vấn đề này. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi ở Mỹ, trong 1 khu vực dày kín rừng núi, những nơi hoang dã. Tôi đang nói đến chỗ có hàng trăm dặm rừng phủ dày đặc, với một vòng cung núi và vài cái hồ.

• Vẫn có rất nhiều người có hứng thú với mấy cái thang, và may thay cho mấy bác là anh bạn tôi lại có 1 câu chuyện liên quan đến chúng mà tôi nghĩ mọi người sẽ thích. Tôi sẽ nói sau trong phần cuối bài này. Còn về vấn đề liệu tôi đã thử nghĩ đến việc hỏi cấp trên về mấy cái thang đó chưa, thì tôi đã từng muốn hỏi, nhưng lại 1 lần nữa, tôi không muốn mạo hiểm để mất công việc này. Tuy nhiên, 1 trong những sếp cũ của tôi đã không còn làm nhân viên TKCH nữa, nên có khả năng ông ấy sẽ sẵn sàng nói cho tôi biết về chúng. Tôi sẽ thử trò chuyện với ông ấy trong tuần này, và tôi sẽ nói cho các bác biết kết quả ra sao.

• Còn về lời khuyên trong công việc TKCH thì tôi nghĩ lời khuyên tốt nhất tôi có thể đưa ra cho các bác là hãy thử liên hệ với cơ quan Kiểm Lâm địa phương để xem họ có cho các bác đăng kí khóa huấn luyện không, hay để xem yêu cầu khả năng của các bác ra sao. Tôi đã làm công việc này được mấy năm trời rồi, và tôi bắt đầu từ việc làm tình nguyện viên giúp cho các công tác TKCH. Đây là 1 công việc tuyệt vời, mặc dù thỉnh thoảng phải gặp những trường hợp đau buồn thì tôi vẫn thấy ngoài việc này ra tôi chẳng muốn làm công việc nào khác cả.

Được rồi, giờ thì đến phần mấy câu chuyện:

• Vụ đầu tiên xảy ra trong lần tôi vừa kết thúc đợt thực tập, và vẫn còn khá lạ lẫm với nhiều thứ. Trước khi tôi nhận công việc này, tôi từng là một tình nguyện viên nên tôi có nền tảng cơ bản những gì phải làm, những gì có thể xảy đến. Tuy nhiên những lần tôi tham gia TKCH khi còn là tình nguyện viên thường chỉ là đi tìm người bị lạc sau khi những lão làng trong ngành đã lần ra dấu vết của họ. Khi làm nhân viên TKCH tức nghĩa là phải tham gia vào tất cả mọi tình huống, từ việc bị động vật cắn cho đến việc bị trụy tim mạch. Vụ tôi đang kể là 1 vụ khi chúng tôi bị gọi đi vào lúc sáng sớm, từ 1 cặp vợ chồng đang đi trên đường mòn cạnh chỗ 1 cái hồ. Người chồng đang trong trạng thái bị kích động còn chúng tôi thì không thể suy xét được xem chuyện gì đang diễn ra. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng người phụ nữ đang kêu thét qua điện thoại, và người chồng thì cầu xin chúng tôi đến đó ngay lập tức. Khi chúng tôi đến nơi, chúng tôi thấy anh ta đang giữ lấy chị vợ, và người vợ đang ôm thứ gì đó trong tay. Cô ấy hét lên những tiếng kêu khủng khiếp, như thể tiếng rú của động vật còn người chồng thì đang khóc nức nở. Khi anh ta nhìn thấy chúng tôi, anh ta hét kêu chúng tôi ra giúp hai người bọn họ, và xin chúng tôi đưa xe cứu thương lên đây ngay. Lúc đó rõ ràng là chúng tôi chẳng thể lái 1 chiếc xe cứu thương lên con đường mòn đi bộ được, nên chúng tôi hỏi anh ta xem liệu chị vợ có cần giúp đỡ không, hay là cô ấy có thể tự đi được. Anh ta vẫn đang trong trạng thái hoảng loạn, nhưng cố gắng nói được với chúng tôi là không phải chị vợ là người cần được giúp đỡ. Trong khi 1 người có kinh nghiệm cố gắng chấn an người chồng thì tôi đi ra chỗ chị vợ và hỏi chị ta xem chuyện gì đã xảy ra. Chị ta đang ôm một thứ gì đó và đung đưa, nhưng người cứ run lên bần bật từng cơn, Tôi cúi người xuống để xem chị ta đang ôm cái gì mà làm người chị ta nhuốm máu. Thế rồi tôi nhận ra chiếc dây địu chị ta đeo trước người và tim tôi chùng xuống. Tôi bảo chị ta kể xem có chuyện gì thế, trong lúc nhẹ nhàng gỡ tay chị ta ra để xem chị ta đang ôm thứ gì. Đó là em bé của chị ấy, rõ ràng là đứa trẻ đã chết rồi. 1 bên đầu nó bị lõm vào, và toàn thân đứa bé đầy những vết xước. Cho dù trước đó tôi đã từng trông thấy xác chết rồi nhưng có cái gì đó trong tình huống ấy gây lên 1 cú chấn động trong tâm thức tôi. Tôi phải mất vài giây để bình tĩnh lại, rồi đứng lên và đi gọi 1 ông “lão làng” khác đang đứng không làm gì. Tôi nói với ông ấy đó là 1 đứa trẻ đã chết, và ông ấy chỉ vỗ nhẹ lên vai tôi rồi nói là ông ấy sẽ xử lý việc này. Phải mất hơn 1 tiếng đồng hồ chúng tôi mới có thể thuyết phục người phụ nữ cho chúng tôi xem xét đứa con của chị ta. Mỗi lần chúng tôi thử tách đứa bé ra khỏi chị ta, chị ta lại dấu nó đi và nói với chúng tôi là sẽ không để chúng tôi lấy đứa bé, vì thằng bé sẽ ổn thôi nếu chúng tôi để chị ta yên với con mình. Song cuối cùng thì 1 “lão làng” cũng đã chấn an được chị ta, và chị ta cũng đưa thi thể đứa bé cho chúng tôi. Chúng tôi đưa nó quay lại khu vực cứu thương, nhưng khi chuyên viên cấp cứu y tế có mặt ở đó thì họ nói với chúng tôi rằng thằng bé đã hết hy vọng cứu chữa rồi. Nó đã chết ngay khi gặp chấn thương vùng đầu. Tôi có 1 người bạn tốt làm y tá ở bệnh viện nơi hai vợ chồng kia được đưa đến, và cô ấy kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Thì ra hai vợ chồng kia đang đi cùng nhau, người vợ địu con đằng dây đeo trước ngực và họ phải dừng lại vì đứa bé kêu khóc. Người bố mới đem con ra và vừa ôm con vừa nhìn ngắm 1 con mương nhỏ chảy cạnh đường. Người mẹ đến đứng bên cạnh chồng nhưng chị ta vấp phải một đám sỏi và bị trượt ngã. Chị ta ngã vào người ông chồng làm anh ta đánh rơi đứa bé. Đứa bé bị rơi 6 mét xuống thẳng cái mương nước và đập đầu vào mấy tảng đá dưới đáy mương. Người bố vội trèo xuống để vớt đứa bé, nhưng thằng bé bị đập đầu vào đá và đã chết ngay lúc rơi xuống rồi. Đứa bé chỉ mới có khoảng 15 tháng tuổi . Đó hoàn toàn là một tai nạn khủng khiếp nhưng hi hữu, gây ra do hàng loạt những việc đan xen nhau dẫn đến kết quả tồi tệ nhất. Chắc chắn đó là một trong những vụ khá tệ mà tôi từng tham gia.

• Tôi chưa phải gặp nhiều vụ bị thú vật cắn trong thời gian tôi làm nhân viên TKCH, hầu hết là do không có nhiều động vật dám lại gần khu vực leo núi. Cũng có gấu trong khu ấy, nhưng chúng thường lánh khá xa chỗ người đi lại, và rất hiếm khi bắt gặp được con gấu nào. Hầu hết các loài động vật có thể thấy ở đây là những con nhỏ nhỏ dạng như chó sói, chồn (hay gấu mèo Mỹ), hay chồn hôi. Dù vậy chúng ta thường hay thấy bọn nai sừng tấm. Và để tôi nói với các bác điều này: bọn nai sừng tấm là lũ điên thích quậy phá. Chúng sẽ đuổi theo bất cứ cái gì mà không hề biết lý do, và bạn sẽ chỉ còn biết cầu chúa nếu đi phải vào giữa chỗ 1 con nai cái và con nhỏ của nó. Một trong những cuộc gọi khá bất ngờ đến từ một gã bị 1 con nai đực khổng lồ đuổi riết, đến nỗi bị kẹt trên 1 cái cây. Phải mất gần 1 tiếng đồng hồ mới đưa anh ta xuống được. Rồi khi anh ta đặt chân được đến mặt đất, anh ta nhìn tôi và nói: “Quỷ thần trời đất ạ, bọn điên quái quỷ ấy lại gần mới thấy to vật vã.” Theo tôi đây không phải chuyện gì rùng rợn cả, tuy nhiên đến tận giờ chúng tôi vẫn cười nắc nẻ mỗi khi nhắc đến chuyện ấy.

• Tôi thật tình không hiểu tại sao mình lại quên béng mất câu chuyện tôi sắp kể, cho dù tới tận giờ nó vẫn là điều rùng rợn nhất từng xảy đến với tôi. Tôi cho là trong 1 thời gian dài tôi đã phải cố quên nó đi vậy nên nó không hiện lên ngay trong đầu tôi lúc trước. Là 1 người phải dành hầu hết thời gian ở trong rừng, bạn sẽ chẳng muốn mình sợ sệt vì phải đi 1 mình, hay lạc giữa nơi hoang vu. Đó là lý do tại sao khi phải trải qua những điều như thế này phải cố mà quên chúng đi để tiếp tục công việc. Điều xảy đến với tôi trong câu chuyện tới, cho đến thời điểm này là thứ duy nhất khiến tôi phải cân nhắc nghiêm túc về công việc đang làm liệu có phù hợp với tôi hay không. Tôi thật sự không muốn nói nhiều về nó, nhưng tôi sẽ cố hết sức để nhớ lại hết các sự kiện. Theo những gì tôi nhớ được, việc này xảy ra vào đợt cuối xuân. Vụ việc đó là một vụ trẻ bị lạc thường thấy: 1 bé gái 4 tuổi đi lạc ra xa hơn khu vực cắm trại của gia đình, và đã mất tích được tầm 2 tiếng đồng hồ. Bố mẹ cô bé hoàn toàn tuyệt vọng và nói với chúng tôi điều mà hết hết các ông bố bà mẹ đều nói; đại loại như con tôi sẽ chẳng bao giờ đi xa như vậy, con bé rất ngoan và sẽ luôn đi gần bố mẹ, con bé chưa bao giờ làm thế cả. Chúng tôi đảm bảo với nhị vị phụ huynh là chúng tôi sẽ làm hết khả năng để tìm ra cô bé. Sau đó chúng tôi chia nhau ra tìm theo cách thức của 1 cuộc TKCH tiêu chuẩn. Tôi được nhóm lại đi cùng 1 anh bạn thân, và chúng tôi vừa leo vừa chuyện trò như thường. Tôi biết nghe có vẻ vô cảm nhưng khi làm công việc này đủ lâu dần dần người ta sẽ bị chai sạn đi. Những chuyện như thế này trở thành chuyện thường ngày, và theo tôi thì đến một lúc nào đó phải tự làm chai sạn bản thân để có thể xử lý công việc. Chúng tôi tìm đến trọn 2 giờ đồng hồ, đi đến xa hơn cả những chố mà chúng tôi nghĩ bé gái kia có thể tới. Rồi khi chúng tôi đi qua một cái rãnh thì có thứ gì đó khiến chúng tôi đồng loạt đứng khựng lại. Chúng tôi nhìn nhau, cứng đơ người, và có 1 cảm giác giống như thể bị hạ áp lúc đi máy bay. Tai tôi kêu ù ù, và tôi có một cảm giác quái lạ như thể bị rơi thẳng xuống 3 mét. Tôi định quay ra hỏi ông bạn tôi xem có thấy thế không nhưng chưa kịp hỏi thì chúng tôi đã nghe thấy tiếng động lớn nhất trong đời. Cứ như thể một con tàu chở hàng đi ngay qua chỗ chúng tôi vậy, song tiếng động đó cùng một lúc tới từ mọi hướng, kể cả phía trên và phía dưới chỗ chúng tôi đứng. Ông bạn tôi hét lên với tôi điều gì nhưng tôi không thể nghe thấy gì qua tiếng ầm ầm điếc tai này. Đương nhiên là chúng tôi giật hết cả nảy lên, vội vội vàng vàng nhìn quanh quất để cố tìm xem thứ tiếng đó phát ra từ đâu, nhưng không một ai trong chúng tôi có thể thấy bất cứ thứ gì. Tất nhiên là đầu tiên tôi nghĩ ngay đến sạt lở đất nhưng chúng tôi không hề đứng gần 1 mỏm đá nào cả, mà kể cả có đứng đó thì đáng ra giờ đống đất đá phải đổ ụp lên đầu chúng tôi rồi mới phải. Tiếng động đó cứ tiếp tục liên hồi, trong khi chúng tôi cố gắng hét lên để nói với nhau nhưng kể cả khi đứng sát cạnh nhau chúng tôi vẫn chả nghe thấy gì ngoài âm thanh kia. Rồi, như nó đột nhiên tới nó cũng đột nhiên tắt lịm, như thể có kẻ nào đó ấn công tắc bật tắt vậy. Chúng tôi cứ đứng như vậy một lúc, hoàn toàn yên lặng, và dần dần âm thanh bình thường của khu rừng lạ trở lại. Ông bạn mới hỏi tôi chuyện quái gì vừa xảy ra vậy, nhưng tôi chỉ có thể nhún vai tỏ ý mình cũng không biết, và chúng tôi chỉ đứng nhìn nhau khó hiểu mất một lúc. Tôi liên lạc qua bộ đàm thông báo xem có ai nghe thấy âm thanh gì cứ như thể tận thế đến nơi rồi không, nhưng không ai nghe thấy gì hết, mặc dù chúng tôi chỉ ở cách nhau 1 khoảng có thể hét gọi nhau được. Ông bạn kia và tôi đành tảng lờ việc kia mà tiếp tục đi tìm. Khoảng 1 tiếng sau, chúng tôi cùng thông báo qua bộ đàm và vẫn chưa ai tìm thấy cô bé kia cả. Hầu hết mọi lúc thì chúng tôi sẽ rút về và thôi không tìm khi trời bắt đầu tối, song bởi vì chúng tôi chưa có manh mối gì để lần ra dấu vết cô bé, nên vài người trong chúng tôi tiếp tục tìm kiếm, trong đó có cả tôi và anh bạn kia. Chúng tôi bám sát nhau, và gọi tên cô bé vài phút một lần. Đến lúc này, tôi vẫn hi vọng cho dù còn rất ít khả năng chúng tôi có thể tìm được cô bé, vì dù cho tôi có không ưa bọn nhóc lắm, việc để một đứa bé một mình ngoài này giữa đêm tối thật kinh khủng. Khu rừng có thể trông đáng sợ với một đứa bé trong ánh sáng ban ngày; và khi màn đêm buông xuống, nó sẽ giống như một con quái vật ở cấp độ hoàn toàn khác. Tuy nhiên chúng tôi chưa thể thấy bất cứ dấu vết nào của cô bé, hay nhận được lời đáp lại nào của cô bé. Đến tầm nửa đêm, chúng tôi quyết định quay về chỗ tập trung đã hẹn trước. Chúng tôi đã đi được nửa đường thì đột nhiên anh bạn tôi dừng lại và rọi đèn pin về ngay trước mặt chúng tôi, chiếu ánh sáng vào chỗ 1 cái bẫy sập, hay đúng hơn là 1 đám cây chết. Tôi hỏi anh bạn xem có phải anh ta đã nghe thấy tiếng ai đáp lại không, nhưng anh ta chỉ kêu tôi giữ im lặng 1 lúc và nghe ngóng. Tôi làm theo, và nghe thấy tiếng gì đó như tiếng khóc trẻ con từ đằng xa. Chúng tôi cùng gọi tên cô bé và nghe ngóng xem có tiếng trả lời hay không, nhưng chỉ có tiếng khóc nỉ non yếu ớt. Chúng tôi đi theo hướng chỗ cái bẫy sập, vòng qua nó và gọi tên cô bé hết lần này đền lần khác. Khi chúng tôi đang dần tới gần chỗ tiếng khóc, tôi bắt đầu có một dự cảm kì quái, linh tính chẳng lành nên tôi nói với ông bạn có gì đó không ổn rồi. Anh ta nói với tôi là anh ta cũng thấy vậy, nhưng chúng tôi không hiểu dự cảm đó là gì. Chúng tôi dừng ngay lại lúc đó, và lại đứng gọi tên cô bé. Và cùng 1 lúc, chúng tôi đều nhận ra 1 điều. Tiếng khóc ấy tạo thành một vòng lặp. Bắt đầu là một tiếng khóc nấc, rồi tiếng rên rỉ ai oán, rồi tiếng nấc cụt, sau đó lại tiếp tục lặp đi lặp lại. Lần nào cũng đúng như lần nào, và thế là không nói lời nào, chúng tôi cùng ba chân bốn cẳng cuống cuồng bỏ chạy. Đó là lần duy nhất mà tôi sợ mất mật đến vậy, nhưng có cái gì rất rất không ổn trong tiếng khóc đó, và chẳng ai trong chúng tôi muốn ở lại đó lâu hơn nữa. Khi chúng tôi quay trở lại chỗ tập kết, chúng tôi hỏi xem có ai nghe thấy gì lạ không, nhưng chẳng ai khác biết chúng tôi đang nói về điều gì cả. Tôi biết nghe có vẻ tụt hết cả cảm xúc nhưng vụ việc đó khiên tôi sợ vãi đái trong một thời gian dài. Còn về phần cô bé kia thì chúng tôi chưa hể tìm thấy bất cứ dấu vết gì hết. Chúng tôi vẫn để ý xem có thông tin gì về cô bé đó hay không, cũng như tất cả những người chúng tôi sẽ không bao giờ có thể tìm ra, song thẳng thắn mà nói tôi ngờ rằng chúng tôi sẽ chẳng tìm ra được điều gì về họ.

Trong tất cả những vụ tìm người mất tích mà tôi từng tham gia, chỉ có 1 ít trường hợp biến mất vĩnh viễn, có nghĩa là không hề lần ra được 1 dấu vết nào của người mất tích và cũng không ai được tìm ra cả. Song thỉnh thoảng việc tìm thấy 1 thi thể chỉ dẫn đến nhiều câu hỏi được đặt ra hơn là có câu trả lời thỏa đáng. Đây là vài trường hợp các thi thể mà chúng tôi tìm thấy vẫn gây bàn tán xôn xao trong đội TKCH của tôi:

• Những gì còn sót lại từ thi thể của một cậu thiếu niên được chúng tôi thu thập được gần 1 năm sau khi cậu ta biến mất. Chúng tôi tìm thấy nắp hộp sọ, hai xương ngón tay và chiếc camera của cậu ta cách chỗ cậu ta biến mất gần 64 km. Đáng buồn là chiếc camera đã bị phá hỏng.

• Một bộ khung xương chậu của 1 ông già đã biến mất cách đó 1 tháng, và đó là tất cả những gì chúng tôi có thể tìm thấy.

• Hàm răng dưới và chân bên phải của 1 cậu bé 2 tuổi trên đỉnh cao nhất của 1 quả núi ở phần phía Nam của công viên quốc gia.

• Thi thể của một bé gái 10 tuổi bị hội chứng Down, cách nơi cô bé biến mất gần 32 km. Cô bé đã chết vì bị bỏ mặc ngoài trời lạnh 3 tuần sau khi mất tích, và quần áo của cô bé còn nguyên trừ áo khoác ngoài và đôi giày. Khi khám nghiệm tử thi người ta phát hiện trong dạ dày cô bé có chứa dâu rừng và thịt đã được nấu chín. Người khám nghiệm cho biết có khả năng là người nào đó đã trông chừng cô bé. Người ta không hề nhận diện được bất cứ nghi phạm nào.

• Thi thể đã bị đông cứng của một em bé 1 tuổi, được tìm thấy trong 1 thân cây rỗng 1 tuần sau khi mất tích cách chỗ cậu bé mất tích 16 km. Trong dạ dày của cậu bé có chứa sữa tươi, xong lưỡi của thi thể đã biến mất.

• Một đốt xương sống và xương bánh chè bên chân phải của 1 bé gái 3 tuổi, được tìm thấy trong đám tuyết, cách nơi gia đình cô bé đã cắm trại vào mùa hè năm trước gần 32 km.

Tiếp đến sẽ là vài câu chuyện mà ông bạn tôi đã kể tôi nghe. Tôi cũng có nhắc tới việc các bác có hứng thú với mấy cái cầu thang. May mắn cho các bác là ông bạn tôi đã từng đến gần chúng hơn. Mặc dù anh ấy không có lời giải thích nào về chúng, anh ấy vẫn có nhiều trải nghiệm hơn tôi về mấy cái thang ấy.

• Ông bạn tôi đã làm nhân viên TKCH được gần 7 năm rồi. Anh ấy bắt đầu làm công việc này kể từ khi còn là sinh viên cao đẳng năm 3, và lúc mới đầu bắt gặp mấy cái thang thì anh ấy cũng trải qua việc y hệt như tôi. Người hướng dẫn bảo anh ấy điều gần tương tự như người hướng dẫn của tôi đã bảo tôi, bao gồm việc không bao giờ được lại gần, đụng vào, hay đi lên trên chúng. Năm đầu tiên, anh ấy làm y như lời được dặn, nhưng dần già thì sự tò mò đã chiến thắng, và trong 1 cuộc tìm kiếm anh ấy đã phá lệ và đi xem xét kiểm tra 1 bộ cầu thang. Anh ấy kể rằng cái thang ấy cách con đường nơi 1 em gái tuổi teen mất tích, và đám chó đang lần theo mùi. Anh bạn tôi đang đi một mình, tụt lại phía sau đoàn TKCH chính thì bắt gặp 1 bộ cầu thang ngay phía bên trái mình. Cái cầu thang đó trôngnhư thể chúng từng ở trong 1 ngôi nhà mới, vì tấm thảm phủ vẫn còn nguyên vẹn và có màu trắng. Anh ấy kể là khi lại gần, anh ấy cũng không cảm thấy gì lạ, hay nghe thấy tiếng ồn kì quái nào cả. Anh ấy chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ điều gì đó xảy đến, như là máu chay ra đằng tai hay bị ngất, nhưng khi đến sát ngay bên cạnh cái thang rồi thì lại chả cảm thấy cái gì. Điều duy nhất có vẻ kỳ quái theo lời anh ta kể lại thì trên các bậc cầu thang không hề có 1 mảnh vụn hay bụi nào cả. Không hề có bụi, lá cây, đất, hay bất cứ thứ gì hết. Hơn nữa chẳng thấy xuất hiện bất cứ dấu hiệu nào của động vật hay côn trùng hoạt động gần phạm vi khu vực đó nữa. Điều này làm anh bạn tôi thấy khá kì lạ. Xem ra cái cầu thang đó chỉ đơn giản là tọa lạc tại 1 nơi trống trải hoang vắng trong rừng hơn là do đám động vật tránh không lui tới gần nơi ấy. Anh ấy đã chạm vào cái thang nhưng không thấy gì ngoài cảm giác dính dính khi chạm vào 1 cái thảm mới. Vừa đảm bảo rằng bộ đàm của mình đã được bật lên, ông bạn tôi vừa từ từ trèo lên trên cầu thang. Anh ấy có kể rằng anh ấy cảm thấy khiếp đảm vì đám cầu thang này bị cảnh báo là điều xấu nên tránh xa, nên anh ấy không biết liệu điều gì sẽ xảy đến với mình. Anh ấy nói đùa với tôi là mình đã nửa tin rằng sẽ bị dịch chuyển tức thời đến 1 chiều không gian khác, nửa nghĩ rằng sẽ thấy 1 vật thể bay không xác định (UFO) bất thình lình hạ cánh xuống. Cho dù vậy ông bạn tôi vẫn leo lên đến tận bậc thang cuối cùng và đứng 1 lúc mà nhìn quanh quất. Tuy nhiên theo lời anh ấy thì càng đứng lâu trên bậc cao nhất ấy, anh ta càng cảm thấy mình đang làm việc rất chi là sai trái. Anh ấy tả lại cái cảm giác lúc đó như thể đi vào 1 tòa nhà của chính phủ mà không có phận sự miễn vào. Cảm giác sợ có ai đó sẽ xuất hiện và bắt giữ bạn, hay bắn vào phía sau gáy bạn bất cứ lúc nào. Anh ấy cố xua đuổi ý nghĩ ấy đi, nhưng cái cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt hơn, và đó cũng là lúc anh ấy nhận ra rằng mình không còn nghe thấy tiếng gì nữa. Âm thanh của khu rừng đã biến mất, và ngay cả tiếng hơi thở của mình anh ấy cũng không còn nghe thấy được. Cứ như là bị chứng ù tai kì lạ, đáng sợ, nhưng bức bối hơn. Anh ấy đành leo trở xuống và nhập hội với nhóm tìm kiếm, nhưng không hề đả động gì về điều mình vừa làm.

Tuy nhiên anh ấy kể là phần kì quái nhất mới xảy ra ngay sau đó. Người hướng dẫn chờ anh ở chỗ cổng chào sau khi cuộc tìm kiếm trong ngày kết thúc, và ông ấy dồn ông bạn tôi vào 1 góc trước khi anh ấy có thể đi về. Anh ấy nói là ông hướng dẫn lúc ấy mang 1 khuôn mặt tức giận rất dữ tợn, và anh bạn tôi mới hỏi có chuyện gì không. “Cậu đã đi lên đó, phải không.” Ông bạn tôi kể lúc ấy người hướng dẫn không nói câu đó với ý là 1 câu hỏi, mà như 1 câu khẳng định. Anh ấy mới hỏi ông hướng dẫn sao lại biết việc ấy. Người hướng dẫn chỉ lắc đầu bảo : “Bởi vì chúng ta không thể tìm thấy con bé. Bọn chó đã mất dấu của con bé.” Bạn tôi hỏi thế thì có liên quan gì đến việc kia không. Người hướng dẫn mới hỏi lại ông bạn tôi là đã ở trên cái cầu thang được bao lâu rồi, và bạn tôi trả lời là không quá 1 phút. Người hướng dẫn mới nhìn anh ấy bằng một ánh mắt rất khủng khiếp, gần như nhìn chết trân, rồi bảo anh ấy nếu như còn leo lên trên 1 cái thang nào nữa thì sẽ bị đuổi việc. Đuổi việc ngay tức thì. Người hướng dẫn bỏ đi, và tôi đoán ông ta sẽ chẳng bao giờ trả lời bất cứ câu hỏi nào mà anh bạn tôi đưa ra kể từ đó về sau.

Ông bạn tôi từng tham gia khá nhiều vụ tìm kiếm người mất tích mà không thể tìm thấy bất cứ dấu vết nào của họ. Tôi có nhắc đến David Paulides, và ông bạn tôi xác nhận rằng hầu hết chi tiết trong các câu chuyện này đều xác thực. Anh ấy nói hầu hết mọi lần tìm kiếm, nếu như người bị mất tích không thể được tìm thấy ngay sau đó thì nhiều khả năng là họ sẽ không bao giờ được tìm thấy, hay họ sẽ được tìm thấy sau nhiều tuần, nhiều tháng, nhiều năm sau, trong những nơi mà họ không thể lần tới được. Sau đây là một câu chuyện nổi bật mà anh ấy đã kể cho tôi nghe có liên quan đến 1 cậu bé 5 tuổi bị thiều năng trí tuệ dạng nặng.

• Cậu bé đã biến mất khỏi khu vực dã ngoại vào thời điểm cuối mùa thu. Ngoài vấn đề bị thiểu năng trí tuệ, cậu bé còn bị khuyết tật cơ thể, vậy nên bố mẹ cậu bé nói đi nói lại là cậu ta không thể đơn giản đi mất tích như thế được. Điều đó là không thể xảy ra. Phải có kẻ nào đó đã bắt cậu bé đi mất. Bạn tôi kể bọn họ đã tìm kiếm đứa bé này hàng tuần liền, đi hàng mấy chục cây số trong phạm vi được khoanh vùng, nhưng cứ như thể cậu bé chưa bao giờ xuất hiện ở đó vậy. Bọn chó thậm chí còn không thể đánh hơi được mùi của nó, ngay kể cả trong khu vực cắm trại nơi lúc đầu thằng bé đã biến mất. Nghi vấn lại được đặt lên hai ông bố bà mẹ, nhưng rõ rành rành là họ cũng khá suy sụt rồi, không thể nào họ lại đi làm trò nhẫn tâm với chính con của mình được. Cuộc tìm kiếm kết thúc khoảng 1 tháng sau, và bạn tôi kể là đến gần cuối đông thì mọi người gần như quên luôn vụ đó. Thời điểm đó cũng là lúc anh bạn tôi trải qua 1 đợt thực tập trong điều kiện tuyết rơi, trên đỉnh 1 ngọn núi khá cao. Bất ngờ anh ấy gặp phải thứ gì đó trong lớp tuyết. Anh ấy nói lúc đầu đã trông thấy nó từ cách đó rất xa và khi lại gần thì nhận ra đó là 1 cái áo. Cái áo đó đã bị đông cứng lại, thò ra khỏi đống tuyết 1 ít. Anh ấy nhận ra cái áo ấy là của thằng bé kia, vì nó có hình rất đặc trưng. Cách đó chừng 18 mét thì anh ấy tìm thấy xác của cậu bé kia, bị chôn 1 phần dưới lớp tuyết. Bạn tôi nói là thằng bé chỉ mới chết được vài ngày không thể hơn được, mặc dù nó đã bị mất tích gần 3 tháng trời. Thằng bé đang cuộn người lại ấp quanh 1 thứ gì đó nên ông bạn tôi phải phủi phủi lớp tuyết đi để nhìn cho rõ đó là cái gì. Anh ấy kể lúc đó không thể tin được mình đang thấy gì nữa. Đó là 1 khúc băng lớn đã được đẽo gọt để trông giống như người. Thằng bé đã ôm thứ ấy chặt đến nỗi mảnh băng đã dính chặt lên tay và ngực nó. Theo lời anh bạn tôi có thể thấy rõ là vậy mặc dù xác thằng bé đã bắt đầu phân huỷ. Anh ấy điện cho cả đội cùng đến đấy, và họ đã mang cái xác xuống khỏi núi. Khi anh ấy thuật lại cho tôi vụ này, nói đơn giản thì thằng bé không tài nào có thể tự sinh tồn trong suốt 3 tháng, hay là trèo đến tận đỉnh núi đó được. Với tình trạng cơ thể của nó thằng bé không thể đi bộ gần 80.5 km và leo lên đến tận đỉnh núi vãi cả cao thế được. Thêm vào sự lạ lùng ấy là không có thứ gì xuất hiện trong dạ dày hay ruột của thằng bé. Không có gì cả, ngay cả nước cũng không có. Theo lời anh bạn tôi thì cứ như thể thằng bé bị tách khỏi bề mặt trái đất, cho vào lồng đóng băng ngủ đông và sau đó thả lên trên ngọn núi này hàng tháng sau để rồi bị chết vì lạnh. Ông bạn tôi chưa bao giờ quên được vụ đó.
Câu chuyện cuối cùng từ ông bạn tôi mà tôi muốn chia sẻ mới xảy ra cách đây không lâu, mới vài tháng trước.

• Đội của anh bạn tôi lúc đó đang phải đi thám thính đám sư tử núi do đã có nhiều người báo về là nhìn thấy chúng vài ngày trước. Một trong những việc mà chúng tôi phải làm là đi trinh sát các khu vực rừng núi nơi có người nhìn thấy những động vật như vậy để chắc chắn rằng chúng ở trong khu vực đó. Từ đấy chúng tôi có thể cảnh báo cho mọi người biết và đóng tuyến đường đi ra khu vực đó lại. Ông bạn tôi một mình đi trong 1 khu rừng quốc gia dày đặc cây cối. Tới lúc chiều tà thì anh ấy nghe thấy âm thanh gì nghe như tiếng thét của 1 người phụ nữ ở đằng xa. Chắc hẳn mọi người hầu hết đã biết là tiếng gầm của 1 con sư tử núi nghe gần như tiếng kêu của 1 người phụ nữ bị giết rất dã man. Thứ tiếng ấy nghe thì bất an nhưng không đến nỗi quá dị thường. Bạn tôi đánh bộ đàm gọi về và báo cho chỗ trại tập kết biết là anh ấy đã nghe thấy tiếng 1 con sư tử, và anh ấy sẽ tiếp tục đi xem thử nếu mình có thể xác định được vùng lãnh thổ của bọn chúng bắt đầu từ đâu hay không. Anh ấy nghe tiếng sư tử núi gầm thêm độ vài lần nữa, lần nào cũng cùng phát ra từ 1 chỗ, từ đó xác định được chính xác khu vực lãnh thổ của bọn sư tử. Anh ấy chuẩn bị quay về thì lại nghe thấy một tiếng hét nữa, lần này chỉ cách chỗ anh ấy chừng vài mét. Đương nhiên lúc ấy anh ấy hoảng quá lên bắt đầu chạy nhanh nhanh về, vì anh ấy đâu muốn gặp phải 1 con sư tử núi chết tiệt và bị nó vồ rồi xé xác. Khi anh ấy quay trở lại con đường và bắt đầu đi trở về, tiếng thét gầm vẫn theo sau nên anh ấy đã bắt đầu chạy hộc tốc. Khi anh ấy còn cách chỗ tập kết tầm hơn 1 cây số rưỡi thì tiếng kêu cũng ngừng nên anh ấy quay đầu lại xem là thứ đó có đang theo sau anh không. Đến thời điểm đó trời cũng đã tối rồi, nhưng anh ấy nói mình có thể thấy từ đằng xa, chỗ góc quành thứ gì đó có hình dáng 1 người đàn ông. Anh ấy gọi ai đó ở để cảnh báo rằng con đường này đã bị bỏ rồi, và người đó nên quay lại chỗ cổng chào đi thôi. Kẻ đó chỉ đứng ở nguyên đấy nên ông bạn tôi mới tiến lại gần nó. Khi anh ấy chỉ còn cách hắn tầm 10 mét thì cái kẻ đó bắt đầu bước đến chỗ anh ấy (mà theo như ông bạn tôi mô tả) “1 bước dài quá thể” và hét lên tiếng thét y hệt cái tiếng mà bạn tôi vừa nghe thấy. Ông bạn tôi còn không thể nói gì mà chỉ quay thật nhanh và ba chân bốn cẳng chạy về khu trại mà không hề ngoái đầu lại. Đến lúc anh ấy trở về tới nơi rồi thì tiếng thét đó cũng biến mất vào sâu trong rừng. Anh ấy không hề đả động về chuyện này cho bất cứ ai khác, mà chỉ nói là có sư tử núi trong khu vực ấy và rằng họ nên đóng cửa cấm đi vào khu vực cho đến khi có thể xác định và di chuyển đám sư tử ấy.

Tôi sẽ kết thúc phần này ở đây, vì nó lại quá dài quá dai rồi. Sáng mai tôi sẽ đi tập huấn 1 năm trong trại, vậy nên tôi sẽ phải đi cho đến tận đầu tuần sau. Tôi sẽ gặp kha khá các bạn đồng nghiệp cũ và những người đã hướng dẫn tôi trước đây làm việc trong các khu vực khác ở rừng quốc gia, và tôi dự định sẽ hỏi han tin tức xem có câu chuyện gì họ có thể chia sẻ được hay không. Tôi rất vui vì các bác thấy hứng thú với mấy câu chuyện của tôi. Một khi tôi quay trở lại từ khu trại, tôi sẽ tiếp tục chia sẽ thêm nhiều câu chuyện nữa!

Tên dịch giả: Già trâu
Nguồn: reddit
$pageOut $pageIn
Chào các bác! Tôi đã quay lại từ trại huấn luyện và tôi có rất nhiều câu chuyện khá hay để chia sẻ cho các bác trên này. Tôi có đủ nhiều chuyện và tôi sẽ chia ra làm 2 bài, và đây là bài đầu tiên. Tôi cũng muốn đặt hết các chuyện vào cùng 1 bài đăng, nhưng tôi chưa có thời gian để viết hết ra. Tôi cũng không gặp phải điều gì quá khủng khiếp lúc tôi đi trại tập huấn, nhưng cũng có 1 vụ việc xảy đến với 1 gã lính mới mà tôi cho là cũng phù hợp để kể. Vì tôi biết là các bác cũng đang ngóng mấy chuyện này nên tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ đây. Tôi sẽ đưa ra từng chùm chuyện mà mỗi người tôi biết đã kể lại.

K.D: K.D là một nhân viên TKCH lão luyện đã làm được 15 năm trời. Cô ấy đặc biệt thông thạo việc cứu hộ ở những vùng núi cao và được nhiều người biết đến vì là 1 trong những người giỏi nhất trong lĩnh vực tìm kiếm ở những khu vực đó. Cô ấy thuộc loại người kể chuyện khá hăng say, và vì chúng tôi cũng hay đi cùng nhau trong các buổi tập luyện thể lực nên cô ấy cũng từng kể cho tôi nghe bốn câu chuyện làm tôi nhớ mãi.

• Câu chuyện đầu tiên cô ấy kể là để đáp lại câu hỏi của tôi về vụ việc ám ảnh nhất mà cô ấy từng phải trải qua. Cô ấy chỉ lắc đầu rồi bảo tôi là những vụ việc thật sự tồi tệ lại hay xảy ra trên núi, vì khả năng xảy ra những vụ tai nạn khó chịu nhất trên ấy cao hơn nơi khác. Khoảng 5 năm về trước, một trong số những khu rừng quốc gia nơi cô ấy làm việc xảy ra một chuỗi những vụ mất tích. Năm đó là 1 năm xấu, theo lời cô ấy kể, 1 trong những năm tệ nhất được ghi nhận theo bảng theo dõi thời tiết. Năm ấy cứ 1 vài ngày tuyết lại đóng dày thêm 0.3 m, và sẽ có thêm vài người leo núi chết vì vài vụ lở tuyết ở đó. Đội kiểm lâm đã cảnh báo mọi người chỉ được đi quanh khu vực đã được khoanh vùng trong bản đồ, song lẽ dĩ nhiên bao giờ cũng có vài kẻ chẳng thèm nghe cảnh báo. Trong 1 vụ việc đau lòng cụ thể, cả 1 gia đình đã bị tuyết vùi lấp chỉ vì ông bố cho là mình giỏi hơn nhân viên cứu hộ nên đã đưa họ ra khu vực không an toàn. Họ đi giày trượt tuyết, và theo như những gì K.D có thể phỏng đoán được thì chắc họ đã bươc lên 1 mảng tuyết trông có vẻ vững, nhưng lại không hề vững tí nào. Chỗ tuyết đó sụt và cả gia đình này ngã rồi trượt kiểu chà mông trên tuyết xuống 1 cái dốc dài chừng 91 mét. Họ ‘hạ cánh’ ngay xuống đám đá bên dưới chân dốc, và hai ông bố bà mẹ chết ngay lập tức. 1 đứa bé cũng tử vong tại chỗ, chỉ còn 2 đứa sống sót. 1 đứa bị gãy chân và rạn xương sườn, còn đứa còn lại thì ngoài vài vết bầm tím và trật mắt cá thì không còn thương tích gì. Đứa bé không bị thương đáng kể để đứa kia ở lại chỗ đó và đi tìm người giúp. K.D nói là đứa bé chưa đi được 45 mét thì gặp phải bão tuyết. Đứa trẻ dừng lại để sưởi ấm hay đơn giản chỉ là nghỉ cho đỡ mệt nhưng cuối cùng lại bị đông cứng đến chết. Cuối cùng họ chỉ tìm được gia đình này với sự giúp đỡ của vài nhân chứng đã nhìn thấy gia đình nọ đi vào khu vực hoang vắng. K.D chính là người đã tìm ra đứa trẻ chết cóng lúc đi gọi người giúp. Cô ấy nói lúc đấy trời bắt đầu có tuyết rơi, đủ dày để chắn tầm nhìn xa nhưng không đủ để ngăn cản cuộc tìm kiếm. Cô ấy thấy một hình người ngồi co quắp trong đám tuyết trước mặt, và cô ấy đến chỗ đó hết tốc lực. Cô ấy tả lại chi tiết điều mình nhìn thấy khi tiến lạ gần. Điều đầu tiên cô ấy nhận ra đó là 1 đứa trẻ, và điều thứ hai đó là nó đã chết, và điều thứ ba là nó đã đông cứng người lại trong 1 tư thế mà cô ấy chưa từng nhìn thấy trong các thi thể trước đó. Thằng bé ngồi thẳng bó gối vào trong ngực, tay thì quàng quanh gối, đầu thì vùi vào trong áo khoác. Khi cô ấy bỏ lớp áo khoác để nhìn mặt thằng bé, cô ấy nhận thấy rằng nó đã chết trong lúc đang khóc. Khuôn mặt nó méo xệch, và nước mắt đã đóng băng trên má nó. Cô ấy nói rõ là đau đớn khi thằng bé chắc hẳn đã phải thấy kinh sợ tột độ lúc nó dần dần bị hạ thân nhiệt. Vì cũng là 1 người mẹ nên điều này làm K.D rất đau lòng. Trong lúc kể chuyện, cô ấy nhắc đi nhắc lại với tôi là cô ấy mong thằng cha kia (ông bố) sẽ chịu đau đớn hành hạ dưới địa ngục.

• Một chuyện ám ảnh khá nổi bật (theo ý tôi) nữa mà cô ấy kể tôi nghe xảy ra khi cô ấy còn là lính mới. Đội của cô ấy nhận được thông báo có 1 nhà leo núi chuyên nghiệp đã không về nhà vào ngày hôm trước. Vợ của ông ấy khẳng định chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra cho chồng bà do ông ấy không bao giờ về nhà trễ. Họ đi tìm kiếm ông ấy và đã phải trèo lên những nơi thách thức khả năng leo núi kể cả đối với người có kĩ thuật tốt. Họ đến 1 khu vực khá phẳng, và K.D phát hiện ra có máu trong tuyết. Cô ấy lần theo vết máu, và trên đường đi cô ấy phát hiện ra vài mẩu thịt. Cô ấy không rõ chính xác thì đó là phần cơ thể nào, nhưng cô ấy càng đi xa theo dấu vết ấy thì càng thấy nhiều mảnh vụn thịt. Cô ấy theo vết dấu đám máu và thịt ấy cho đến một cái hốc trú ẩn dưới mặt vách đá và tìm thấy nhà leo núi kia. Cô ấy kể ở đó có nhiều máu quá thể, nhiều hơn tất cả những gì cô từng nhìn thấy. Ông nhà leo núi đang nằm sấp mặt xuống, 1 tay với ra phía trước, như thể ông ấy đang cố bò thì chết. Lúc nhìn gần hơn, cô ấy thấy ổ bụng ông ấy đã bị rách toác cả ra, đây là lý do đống thịt mà cô thấy lúc trước rơi hết cả ra. Ông ấy có 1 cái dùi đục băng dính đầy máu dắt ở bao da đeo quanh hông. Đương nhiên người ta không thể nào biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng theo những gì K.D cố hình dung ra thì chuyện như sau: Ông kia đã cố trèo sang khu vực kế bên và đã dùng rìu đục băng leo núi để đi. Chắc hẳn ông ta đã đập phải 1 tảng băng vỡ rời và bị rơi xuống dưới. Trong lúc rơi hoặc có thể thể là lúc chạm đất, ông ta bị cái rìu đâm vào bụng và làm rách toác ổ bụng ông ta ra. Ông ấy chắc đã kéo lê thân mình, và trong lúc ấy thì mấy mảnh thịt vụn rơi ra trên đường đi. Sau đó thì ông ta đã chết ở dưới rìa mỏm đá. K.D không hề bị hoảng sợ tột độ vì cảnh tượng máu me đó, song tôi đoán vài ông đến giúp cô ấy đem xác về đã ói cả mật xanh mật vàng lúc lật người ông ấy lên và để cả đám ruột phòi ra ngoài.

Tôi từng nhắc tới việc có hứng thú nghe các trải nghiệm về những vụ mất tích không tìm thấy dấu vết với K.D. Mắt cô ấy bắt đầu sáng lên và cô ấy nhoài người ra gần chỗ tôi. "Muốn nghe về 1 vụ cực hay không?' Cô ấy hỏi.Sau đó cô ấy kể cho tôi về 1 vụ đã gặp lúc cô ấy mới bắt đầu công việc, vụ việc này được giới truyền thông đặc biệt chú ý. Một gia đình đi hái dâu rừng trong một khoảng rừng rất rất gần chỗ cổng vào của rừng quốc gia. Họ có 2 cậu bé con, cả hai đều dưới 5 tuổi. Trong ngày hôm đó, có 1 cậu bé đã biến mất. Người ta đã tiến hành một vụ tìm kiếm quy mô rất chi là lớn, nhưng họ chả thể tìm thấy bất cứ điều gì. Vụ này cũng giống như mấy vụ mà đám trẻ biến mất như thể chưa từng xuất hiện ở đó. Bọn chó chỉ ngồi yên mà không hề ngửi được mùi gì, không tìm thấy dấu vết nào của cậu bé. Cuộc tìm kiếm kéo dài chừng 2 tháng, nhưng dần dà cũng phải kết thúc. 6 tháng sau nhanh chóng trôi qua. Gia đình kia quay lại nơi ấy để đặt hoa tại đài tưởng niệm thằng bé đã được dựng ở đó. Họ mang theo cả cậu con còn lại. Khi họ đang lúi húi đặt hoa, họ không để ý thằng bé được đúng 3 giây và chỉ trong khoảnh khắc ấy, thằng bé đột ngột biến mất. Lúc ấy đương nhiên hai ông bố bà mẹ đã quá hoảng loạn rồi. Mất 1 đứa con đã khủng khiếp rồi, còn mất hai đứa thì quá sức tưởng tượng. Cuộc tìm kiếm lần này khá lớn, một trong những cuộc tìm kiếm lớn nhất trong lịch sử quốc gia. Có đến khoảng 300 tình nguyện viên xục xạo từng mẫu đất trong khu rừng quốc gia ấy để tìm kiếm thằng bé. Song lại lần nữa không có 1 dấu vết nào của thằng bé. Cuộc tìm kiếm tiếp tục đến 1 tuần sau, lúc ấy người ta phải tìm đến khu vực bán kính hàng chục km quanh chỗ thằng bé biến mất. Và rồi khoảng chừng hai tuần sau, một tình nguyện viên cách khu vực tìm kiếm được khoanh vùng gần 24 km điện về báo đã tìm thấy thằng bé. Người ta cho là thằng bé đã chết, song tình nguyện viên kia đã nó thằng bé không chỉ còn sống mà tình trạng sức khỏe tinh thần còn khá tốt nữa. K.D và đội của cô ấy đến để đem thằng bé về và khi họ đến nơi, cô ấy còn không thể tin nổi đó chính là thằng bé đang bị mất tích nữa. Quần áo của thằng bé sạch sẽ, không hề có tí bùn đất nào dính trên người thằng bé và nó cũng không hề có dấu hiệu bị hoảng loạn tinh thần cả. Người tình nguyện viên nói là đã tìm thấy thằng bé đang ngồi trên một khúc cây và chơi đùa với 1 bó cành cây nhỏ được buộc lại bằng 1 cái dây cũ kĩ. K.D mới hỏi thằng bé là nó đã ở đâu và với ai trong 2 tuần vừa rồi. Thằng bé nói với cô ấy là nó đã ở với "ông nhờ nhờ"(fuzzy man). Lúc đó K.D còn rất tin là Bigfoot có tồn tại nên cô ấy khá phấn khích và hỏi thằng bé "nhờ nhờ" nghĩa là làm sao. Có phải là hắn ta lắm lông? Nhưng thằng bé nói là không phải vậy, ông ấy không lắm lông. Ông ta là 1 "ông nhờ nhờ", và thằng bé mô tả người đàn ông đó trông mờ nhòe, "như khi cô nhắm mắt lại nhưng không nhắm hết ấy". Thằng bé nói ông ta đi ra từ 1 cái cây và dẫn thằng bé đi cùng vào sâu trong rừng. Thằng bé nói nó ngủ trong 1 cái hốc cây, và ông nhờ nhờ đưa nó dâu rừng để ăn. K.D hỏi xem ông ta có khó tính không, hay có làm thằng bé sợ không, và thằng bé trả lời: "không hề, ông ấy đâu đáng sợ. Nhưng cháu không thích ông ấy không có mắt lắm. " K.D nói sau đó họ đưa thằng bé về trụ sở chính, và 1 tay cảnh sát đã đưa thằng bé về thị trấn để hỏi nó rõ hơn về điều đã xảy ra. Cô ấy kết thân với tay cảnh sát đã nói chuyện với thằng bé, và cô ấy kể thằng bé mô tả là ông nhờ nhờ đã giữ nó lại trong hốc cây và đưa nó dâu rừng mỗi khi nó đói. Thằng bé được phép đi quanh 1 khu vực khu đất trống, nhưng khi nó định đi xa hơn, "ông nhờ nhờ sẽ tức giận và hét rất to cho dù ông ấy không có miệng". Khi thằng bé cảm thấy sợ hãi lúc đêm đến, ông nhờ nhờ "đến và làm chỗ đó sáng hơn" và đưa cho thằng bé bó cành gỗ nhỏ. Thằng bé nói là ông nhờ nhờ định giữ nó lại, nhưng ông ấy phải để nó đi vì thằng bé không "đúng loại" (không phải đứa bé ông nhờ nhờ cần). Thằng bé sau đó không nói gì hay không thể giải thích cặn kẽ hơn về vấn đề đó. Cảnh sát chỉ còn biết gãi đầu gãi tai không biết làm gì, và cuộc tìm kiếm người anh em của đứa bé trở thành không có kết quả. Thằng bé không hề biết người anh em của nó đang ở đâu, và người ta cũng không bao giờ tìm được nó.




Câu chuyện cuối cùng mà K.D kể với tôi là điều xảy ra với cô ấy khi cô ấy còn là lính mới và bị tách khỏi nhóm trong đợt tập huấn. Họ đang phải học căn bản về lớp bề mặt trải trên đỉnh núi trong một phần được vẽ chi tiết trên bản đồ, và lúc ấy cô ấy phải đi vệ sinh. Trong lúc nghỉ ăn trưa cô ấy đi 1 quãng cách đội chừng 46 mét để giải quyết "nỗi buồn". Tôi sẽ kể lại phần cuối theo đúng lời cô ấy đã nói với tôi: "Vậy là tôi đi đái 1 phát, và khi tôi xong việc thì lập tức quay lại chỗ đội của mình. Song tôi chỉ mới đi được tầm 1 mét rưỡi thì chợt thấy không biết mình đang ở đâu. Lúc ấy không đơn giản chỉ là trường hợp đi lạc kiểu "ồ, tôi chỉ quay nhầm hướng thôi mà". Ý tôi là tôi thực sự đếch biết mình đang ở chỗ nào ấy. Nếu cậu hỏi tôi lúc ấy thấy thế nào, tôi còn không nghĩ mình có thể nói rõ cảm giác lúc ấy của mình. Cứ như thể cảm giác mà tôi mường tượng người bị mất trí nhớ sẽ cảm thấy ấy, cậu biết chứ? Cậu hoàn toàn bị lạc mất phương hướng, và không hề biết mình phải làm gì. Vậy nên tôi chỉ biết đứng đó 1 lúc, chỉ để cố nghĩ xem mình đang ở chỗ quái nào và phải làm cái gì. Song tôi càng đứng đó lâu hơn, tôi càng cảm thấy hoang mang lo lắng, vậy nên tôi bắt đầu bước đi. Nhớ lại thì lúc đó tôi chỉ chọn bừa 1 hướng để mà đi. Sau đó tôi càng bước đi thì càng dấn thân vào tình huống tệ hơn đến nỗi tôi không hề hiểu tại sao mình lại ở trên núi ngay từ đầu nữa. Tôi đành đạp tuyết mà đi, và đang đi thì bắt đầu nghe thấy 1 giọng nói. Nó nghe gần như thể từ trong đầu tôi phát ra, phần lớn là thế. Cứ như nếu 1 con ếch có thể nói chuyện, nghe giọng trầm và ồm ộp. Thêm nữa giọng nói ấy cứ liên tục nói đi nói lại với tôi rằng "Ổn thôi mà, ổn thôi mà, cô chỉ cần tìm thứ gì đó để ăn thôi. Tìm thứ gì đó để ăn và cô sẽ ổn, cứ tiếp tục bước đi đi và tìm thứ gì để ăn. Ăn. Ăn." Vậy nên tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh xem có gì ăn không, và tôi thề có Chúa cả đời tôi chưa từng cảm thấy đói đến vậy. Bụng tôi lúc đó như cái động không đáy, và tôi nghĩ tôi sẽ ăn được bất cứ thứ gì được đặt ra trước mặt. Lúc ấy, tôi không có ý niệm gì về thời gian, vậy nên tôi không hề hay biết mình đã ở ngoài đó bao lâu cho tới khi tôi nghe thấy 1 giọng nói thực sự đang tiến tới gần chỗ tôi. Tôi đi lại gần tiếng nói ấy và thấy 1 nhân viên TKCH khác, trông anh ta cực kì hoảng loạn. Anh ta chạy lại chỗ tôi, hỏi xem tôi có ổn không và hỏi tôi đang làm cái quái gì ngoài này thế. Điều đáng kinh hãi ở đây là lúc anh ấy đang chạy lại gần chỗ tôi, tôi có cảm giác bản thân mình đang quờ quạng chỗ cái thắt lưng của mình để tìm con dao săn thú. Tôi còn không hề nghĩ tôi đang làm gì cả, chỉ chăm chăm trong đầu là mình phải ăn. Nếu tôi không ăn, tôi sẽ không bao giờ ổn cả, vậy tôi chỉ phải ăn thôi. Anh ta thấy tôi làm vậy và ngay lập tức vội lùi lại ngay. Anh ta hét lên với tôi, bảo tôi cất dao đi ngay, rằng anh ta sẽ không định làm hại tôi, và tiếng hét ấy phần nào giúp tôi quay trở lại thực tại. Hoàn toàn bất ngờ và sững sờ, tôi hiểu ngay là mình đang ở đâu, và tôi cất con dao đi luôn. Tôi chạy lại chỗ anh kia và hỏi anh ta là tôi đã biến mất được bao lâu rồi, lúc ấy tôi còn nghĩ anh ta sẽ bảo tôi mới chỉ đi tầm khoảng nửa tiếng đồng hồ thôi. Nhưng anh ta bảo tôi là tôi đã mất tích được đến những 2 ngày rồi. Tôi đã đi qua 2 đỉnh núi và cuối cùng đã đi đến tận phần bên kia của ngọn núi, và nếu tôi cứ tiếp tục đi, tôi sẽ lại lang thang đến tầm 482 km nữa trong chỗ hoang vu này. Lúc đấy người ta sẽ chẳng bao giờ có thể tìm được tôi nữa. Anh ta không thể tin nổi là tôi chưa chết, và đương nhiên tôi không biết phải nghĩ cái quái gì nữa. Đối với tôi thì thời gian như chưa hề trôi qua vậy. Tôi không hề nói gì cả, tôi chỉ quay lại với anh ta tới chỗ tập kết và sau đó tôi được đưa tới trung tâm TKCH để sau đó được trực thăng tải thẳng đến bệnh viện. Khi tôi tới bệnh viện thì họ làm đủ các kiểu kiểm tra cố để biết xem chuyện gì đã xảy ra. Theo những gì họ đoán biết được, tôi đã đi vào trạng thái vắng ý thức (fugue state/còn gọi là chứng điên bỏ nhà đi), chứng này hơi giống bị mất trí, hay giống như là bị động kinh mà chặn mất ý thức trong não bộ. Nhưng sự thật là chúng tôi cũng chưa thể chắc chắn biết được. Việc này không bao giờ xảy ra lần nào nữa, nhưng tôi nói với cậu thể này, kể từ khi đó tôi không bao giờ đi đâu 1 mình nữa. Mọi người than phiền với tôi khi tôi bắt họ đi cùng mình lúc nào phải rời đội đi, nhưng tôi chỉ nói với họ rằng nghe thấy tôi đi tè trong đám tuyết còn tốt hơn để lạc mất tôi đến tận 2 ngày trong thời tiết lạnh cóng trên núi.

EW: Người tiếp theo tôi nói chuyện cùng là E.W, 1 người đã từng làm huấn luyện viên cho các nhân viên TKCH nay đã chuyển qua làm chuyên viên cấp cứu y tế. Ông ấy vẫn hay đến những lần cắm trại tìm kiếm kiểu này để giúp chúng tối nhưng không làm việc toàn thời gian cho TKCH nữa. Ông ấy từng chuyên trách việc tìm kiếm trẻ con mất tích. Ông ấy cứ như có giác quan thứ sáu giúp tìm ra chỗ của đám trẻ con bị mất tích vậy. Ông ấy cũng là 1 huyền thoại trong số những nhân viên lão luyện lớn tuổi. Tuy nhiên nếu khen ông ấy về công việc đang làm dễ khiến ông ấy thấy hơi ngượng. Ông ấy ngồi cùng tôi trong 1 bữa tối nọ và chúng tôi dần dà trao đổi hết chuyện này đến chuyện nọ. Hầu hết những điều chúng tôi trao đổi đều là những việc bình thường, song khi chúng tôi nói tới những vụ việc quái lạ mà mình gặp phải, tôi có nhắc tới chuyện 1 ông bạn của mình đã từng bước lên 1 cái cầu thang trong rừng. Ông ấy im im 1 lúc rồi đột ngột hỏi tôi đã từng nghe về việc một cậu bé đã biến mất trong khu rừng quốc gia mà ông ấy tham gia TKCH cách đây vài năm chưa. Tôi chưa nghe về vụ ấy nên ông ấy đã kể chuyện này cho tôi.

Lúc ấy người ta đang đi tìm kiếm cậu bé Joey mới 11 tuổi. Cậu bé này bị mất tích gần 1 con sông. Đương nhiên đầu tiên người ta nghĩ ngay đến việc cậu bé bị ngã xuống sông và chết chìm, song khi đám chó được đưa tới nơi thì bọn chúng đánh hơi kéo các nhân viên TKCH ra xa khỏi khu vực con sông và đi vào 1 nơi có cây cối rậm rạp. Khi chúng tôi thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm người mất tích, chúng tôi tìm trong 1 kiểu mẫu ô vuông như bàn cờ. Chúng tôi lùng sục khá kỹ lưỡng trong từng "ô" của bàn cờ đó.




Đội của E.W nhận ra ngay lập tức lúc ấy là có 1 kiểu dấu vết khá lạ xuất hiện trong lúc tìm kiếm. Lũ chó trong những ô khác nhau đánh hơi được mùi của Joey, nhưng lại mất dấu ngay khi chạm đến ô kế tiếp. Như trên bàn cờ thì mùi của Joey xuất hiện tại những ô màu đen ngẫu nhiên, nhưng không bao giờ có trong các ô màu đỏ. Điều này dĩ nhiên là khá vô lý vì làm sao mà đứa bé đó có thể nhảy cóc từ khu vực này qua khu vực khác mà không để lại mùi hơi ở những chỗ đã đi qua được? E.W và cộng sự của ông đi qua một ô mới trên bàn cờ, và E.W nhận thấy 1 cái cầu thang cách đó tầm 46 mét. Ông ấy bảo người cộng sự đi cùng ra gần đó để kiểm tra xem có gì không, nhưng người cộng sự từ chối thẳng thừng. Người này mới bảo E.W rằng ông ta đã tự đặt ra cho mình một quy tắc là không bao giờ đi gần bất cứ cái cầu thang nào mà mình nhìn thấy. Cho dù việc bắt gặp đám cầu thang xảy ra khá thường xuyên, ông ấy cũng chẳng thể giả vờ rằng chúng là điều bình thường được. Ông ấy bảo E.W là ông ấy sẽ đợi nguyên tại chỗ và quan sát E.W lúc ông này đi kiểm tra cái cầu thang đó. E.W nói lúc ấy ông ấy cũng thấy hơi khó chịu với người cộng sự, nhưng cũng phải thông cảm cho ông ta và không ép ông ấy đi cùng nữa.

(Nguyên văn lời kể của E.W sau đó): "Tôi bước tới chỗ cái cầu thang. Đó là 1 cái cầu thang khá bé, trông như cầu thang dẫn xuống tầng hầm trong nhà vậy. Tôi không có cảm giác gì lạ về cái cầu thang cả, nên tôi cũng chẳng sợ gì. Tôi nghĩ mình cũng như bao người khác, và tôi chọn cách không suy diễn quá nhiều điều về đám cầu thang ấy. Trở lại vấn đề, tôi đi qua chỗ cầu thang và thấy được có thứ gì đó đang nằm trên cái bậc thang cuối cùng phía bên dưới, trông như thứ đó đang cuộn tròn người lại. Tim tôi chùng xuống vì khi đi TKCH chúng ta luôn luôn hi vọng điều tốt nhất có thể xảy đến cho nạn nhân. Lúc trước chúng tôi khá tự tin rằng có thể tìm thấy đứa trẻ còn sống vì nó cũng chỉ mới mất tích được có vài tiếng đồng hồ. Song lúc nhìn ra chỗ cầu thang ấy tôi biết ngay đó là cậu bé, và nó đã chết. Cậu bé đang cuộn mình lại như một trái bóng nhỏ trên bậc thang, tay ôm chặt lấy bụng. Nhìn cậu bé như thể đã phải trải qua đau đớn khủng khiếp lúc chết, nhưng tôi lại chẳng thấy vết máu nào trừ vài vệt đọng trên môi và cằm cậu bé. Tôi lấy bộ đàm ra thông báo là mình đã tìm thấy cậu bé, và chúng tôi đưa thi thể của nó về trung tâm chỉ huy. Gia đình cậu bé ấy suy sụp hoàn toàn. Hai ông bố bà mẹ không thể hiểu tại sao con mình lại chết được trong khi cậu bé mới chỉ mất tích trong 1 thời gian ngắn đến thế. Thêm nữa chúng tôi không tìm ra nguyên nhân rõ ràng nào về cái chết của cậu bé, điều này còn làm mọi việc trở lên tồi tệ hơn. Mặc dù cũng chả muốn đoán mò nhưng tôi cho rằng cậu bé chắc hẳn đã ăn phải thứ gì có độc vì nó còn đang ôm bụng lúc tôi tìm thấy nó. Nghe tin con mình chết đã đủ đau đớn rồi, lại còn thêm việc có vài gã nhân viên TKCH ngu ngơ nào đó đi đoán mò việc đã xảy ra nữa thì chẳng ra làm sao cả. Người ta mang xác cậu bé đi còn tôi thì quay trở về nhà và cố không suy nghĩ gì thêm về việc này nữa. Tôi ghét việc phải nghĩ ngợi về vấn đề này. Tôi ghét việc mình tìm thấy những đứa trẻ khi chúng đã chết. Tôi yêu công việc này nhưng đó là 1 trong những lý do đã khiến tôi phải bỏ việc. Tôi có 2 cô con gái, và ý nghĩ mất đi chúng giống như cậu bé kia chỉ khiến..." Lúc nói đến đây thì giọng ông ấy nghẹn lại. Tôi không giỏi trong những vấn đề nhạy cảm kiểu này, vả lại tôi cũng thấy hơi khó xử khi nhìn thấy cảnh 1 người đàn ông đã trưởng thành khóc. Vậy nên tôi cũng chả biết phải làm gì. Tuy vậy sau đó ông ấy dần dần cũng tự mình bình tĩnh lại được, và rồi ông ấy lại kể tiếp câu chuyện. "Chúng ta không phải lúc nào cũng được nghe báo cáo phản hồi lại từ những nhân viên khám nghiệm tử thi về nguyên nhân cái chết. Công việc của chúng ta cũng không bao gồm việc biết được nguyên nhân cái chết, nên thỉnh thoảng nếu như người ta cho rằng báo cho chúng tôi thông tin ấy là phạm pháp thì họ sẽ không nói. Cũng chỉ tại mấy cái luật lệ như cứ*. Tuy nhiên tôi lại có 1 người bạn làm việc cho sở cảnh sát trưởng và anh ấy thường ém cho tôi biết những tin thức khá hay ho nếu tôi có hỏi. Trong vụ này thì tôi thậm chí còn nhận được 1 cuộc điện thoại từ anh ấy 1 tuần sau khi vụ việc xảy ra. Anh ấy hỏi tôi xem liệu tôi có biết về đứa bé này hay không và đương nhiên là tôi biết. Và rồi anh ấy nói đã có điều quái quỷ gì đó khá kỳ lạ trong vụ này. Anh ấy nói với tôi thế này: "Ông bạn E.W ạ, ông có thể cho là tôi bị điên nhưng gã nhân viên pháp y không thể hiểu được có chuyện gì đã xảy ra với thằng bé này. Hắn ta chưa từng trông thấy bất cứ điều gì như vậy cả." Anh bạn tôi sau đó bảo tôi là khi người nhân viên pháp y đó mổ đứa bé ra, hắn ta không thể tin được điều mình đã thấy. Nội tạng của đứa bé cứ như thể pho mát Thụy Sĩ vậy. Những lỗ nhỏ bằng đồng xu dập xuống rõ ràng trên tất cả nội tạng của thằng bé, trừ tim và phổi. Ruột, dạ dày, thận và thậm chí là cả tinh hoàn của thằng bé đầy những lỗ rõ mồn một. Anh bạn tôi bảo gã nhân viên pháp y mô tả nó như thể ai đó đã dùng 1 cái máy bấm lỗ và bấm những cái lỗ lên đám nội tạng đó, trông chúng đều tăm tắp. Tuy nhiên đứa bé không hề có lấy 1 vết xước trên người, cũng như không hề có 1 vết thương hở nào trên người. Điều gần giống thế này nhất mà đám nhân viên pháp y ở đây từng thấy là trường hợp cách đây 1 năm, khi có 1 gã người đầy chi chít những vết đạn tròn do chính gã gây ra lúc đang lau khẩu súng trường. Không ai biết được thứ gì đã có thể tạo lên những lỗ như thế. Bạn tôi hỏi tôi xem đã từng nghe về điều gì tương tự như vậy chưa, hay là trong quá khứ đã có vụ nào như thế chưa. Song tôi còn chưa từng nghe thấy điều gì như vậy nữa, và tôi nói với anh ta rằng tôi chả thể cung cấp thông tin về vụ gì như thế cả. Sau đó tôi biết thêm được là gã nhân viên pháp y đã đưa ra nguyên nhân cái chết đại loại kiểu "chảy máu trong ồ ạt", nhưng không ai thực sự biết điều gì đã xảy ra. Tôi chưa bao giờ có thể quên được cậu bé đó. Thỉnh thoảng tôi có mơ thấy các cơn ác mộng về nó. Tôi không cho phép con mình đi vào rừng 1 mình, và khi chúng tôi đi cùng nhau tôi không bao giờ rời mắt khỏi chúng. Tôi đã từng yêu thích việc đi rừng. Song sau vụ đó, và vài vụ khác nữa đã phá nát niềm yêu thích đó của tôi. " Bữa tối hôm ấy rồi cũng kết thúc. Chúng tôi bắt đầu dọn dẹp và sau đó quay trở lại lán trại. Trước khi đường ai nấy đi, ông ấy đặt tay lên vai tôi và ghé sát mắt vào nhìn tôi. Ông ấy nói với tôi là ngoài rừng kia có những thứ rất tệ. Những thứ không quan tâm về gia đình và cuộc sống của chúng ta, không quan tâm về suy nghĩ và cảm xúc của chúng ta. Ông ấy bảo tôi phải cẩn thận, và rồi quay bước đi. Sau đó tôi chưa có cơ hội trò chuyện cùng với ông ấy lần nào nữa, song câu chuyện trên thật sự ám ảnh tôi.

PB: Rất tình cờ tôi lại bắt chuyện được với P.B, 1 người có thâm niên trong nghề TKCH. Chúng tôi được nhóm với nhau trong 1 cuộc trao đổi chéo theo ô bàn cờ lúc đang đi tập huấn. Lúc đấy chúng tôi đã nói chuyện rất rôm rả, về việc chúng tôi thích thú với công việc này ra sao, chúng tôi đã thấy gì lúc làm việc, vân vân. Có lúc chúng tôi đã đi qua chỗ 1 cái cầu thang khá cũ, mà dựa trên vị trí khu vực chúng tôi đi thì chắc là đồ bỏ lại từ 1 tháp báo cháy. Tôi tình cờ nói là thấy tò mò về mấy cái thang này và ước gì mình có thể biết thêm nhiều thông tin hơn về chúng. P.B chỉ im lặng 1 hồi và nhìn mặt ông ấy có vẻ như đang muốn nói với tôi điều gì, nhưng còn đang phân vân không biết có nên nói hay không. Sau cùng thì ông ấy cũng bảo tôi tắt bộ đàm đi. Lẽ dĩ nhiên đây là điều chúng tôi không bao giờ được phép nhắc tới, nhưng vì tôi đã nói ra thì ông ấy cũng sẽ kể lại.

Ông ấy bảo tôi, khoảng tầm 7 năm trước, ông ấy từng đi giải quyết 1 việc cùng 1 gã lính mới. Trong khu rừng quốc gia đó, họ đã phải đến 1 khu vực đã từng có nhiều báo cáo về các hiện tượng lạ. Những vụ như các vụ mất tích, các câu chuyện về ánh sáng xuất hiện trong rừng, những tiếng động kì lạ, hay những vụ đại loại tương tự. Tay lính mới sợ run như cầy sấy và cứ liên tục lảm nhảm về "những điều kì dị xảy ra trong rừng". Theo đúng lời của P.B: "Tay này không ngừng nói về gã "Người dê" (Goatman). Cứ lải nhải liên tục, "người dê" thế này, "người dê" thế kia. Cuối cùng, tôi bảo hắn ta là ngoài đây còn nhiều thứ đáng sợ hơn và thực sự tồn tại, và rằng hắn ta nên quên phứt cái thứ người dê người dâm của hắn đi. Tay lính mới muốn biết tôi đang nói về những thứ gì còn tôi thì chỉ bảo hắn im miệng và đi tiếp. Chúng tôi trèo qua 1 sườn núi và tại đó có 1 cái cầu thang cách chỗ chúng tôi khoảng 9 mét. Tay lính mới đứng đực tại chỗ và nhìn chăm chăm vào cái cầu thang ấy. Tôi bảo hắn: "Thấy chưa? Đó mới là thứ mà anh nên sợ." Tay lính mới hỏi tôi cái cầu thang này làm quái gì ở đây được, và chả hiểu sao lúc ấy tôi lại mở mồm ra nói cho hắn biết hết sự thật. Cũng có thể đó chỉ là những gì tôi đã được nghe lại mà cho rằng đó là "sự thật". Tôi chắc chắn đã phải vướng vào 1 đống rắc rối vì đã kể cho hắn nghe, và cũng có thể đã gặp rắc rối to vì lại kể lại cho anh. Nhưng vì anh là người tốt, nên tôi muốn anh dừng việc đào sâu thêm về vấn đề này lại. Hãy ngưng việc tìm hiểu quá kỹ vấn đề ngay khi anh còn có thể. Vậy nên tôi sẽ kể cho anh những điều mà tôi biết, với điều kiện là anh không được hé răng nửa lời với cấp trên." Tôi nói với ông ấy là tôi sẽ không để lộ lời nào, và ông ấy kiểm tra lại kĩ càng xem bộ đàm của chúng tôi đã tắt chưa. "Lúc đầu khi tôi mới vào nghề, chúng tôi không kín tiếng về mấy cái cầu thang này hay những việc khác như thế đâu. Chúng tôi cảnh báo với mọi người trước khi chính thức nhận họ vào công việc này là ngoài nơi hoang dã đó có những thứ kỳ quái đến khó tin. Theo phỏng đoán của tôi thì Cục Kiểm lâm đã chán nản vì số lượng lớn nhân viên nghỉ việc giữa chừng, và họ còn kể lại cho mọi người là chuyện gì đang xảy ra trong rừng nữa. Vậy cho nên Cục Kiểm lâm bắt những người này kí cam kết không kể với giới truyền thông những chuyện mà họ sẽ gặp phải. Cục Kiểm lâm không muốn mọi người sợ không dám đến nữa, vậy nên họ không hề mong đám lính mới sợ quá mà chạy đi kể tùm lum cho đám truyền thông về những chuyện ma mãnh hay cầu thang bị ám. Song rốt cuộc họ thấy rằng mấy cái cam kết cũng chẳng cần thiết. Người ta không chỉ không muốn kể về những chuyện họ đã gặp mà họ còn không dám kể. Cũng có vài lúc đám truyền thông cố moi tin lúc có trẻ con hay người leo núi mất tích, nhưng chả có ai thèm nói nửa lời. Tôi không thể giải thích được điều nay. Tôi nghĩ là chúng tôi chỉ...không thật sự muốn thừa nhận có điều gì đó không đúng trong những việc mình chứng kiến. Đây là công việc của chúng tôi, nghĩa là phải đi vào rừng mỗi ngày. Chúng tôi không muốn phải run rẩy sợ hãi, và cách tốt nhất để tránh kinh sợ là giả vờ là mọi thứ đều ổn thỏa. Vậy nên tôi sẽ nói cho anh biết mọi điều tôi biết, và sau đó tôi sẽ không bao giờ nhắc đến nó nữa. Thêm nữa tôi mong anh đừng bao giờ nhắc đến việc này nếu có mặt tôi, không bao giờ đấy. "Mấy cái cầu thang đã xuất hiện ngay từ khi có mấy khu rừng quốc gia này. Chúng ta có những ghi chép hàng thập kỷ trước mô tả về chúng. Có lúc người ta đi lên trên ấy, và không có gì xảy ra cả...Nghe này, thực ra tôi không hề muốn nói về nó, nhưng thỉnh thoảng, có những thứ quái lạ và tồi tệ xảy đến. Tôi từng thấy một gã mà tay bị cắt rất ngọt lúc leo lên bậc thang trên cùng. Gã này với tay ra để chạm vào 1 cái cành cây phía trên, sau đó chuyện xảy ra quá nhanh và đột ngột. Mới 1 giây trước đó tay gã còn nguyên đó, và chỉ tích tắc sau nó đã biến mất. Một vết thương bị cắt rất ngọt. Chúng tôi không thể tìm thấy bàn tay của hắn ta, còn hắn thì gần chết. Một lần khác, 1 người phụ nữ chạm vào 1 trong những cái cầu thang này và 1 mạch máu trong não cô ta nổ cái bụp. Thật đúng là nổ cái bụp ấy, như thể 1 quả bóng nước. Cô ta gần như đổ sụp xuống và lết đến chỗ tôi, còn tất cả những gì cô ấy thốt ra được là: "Tôi nghĩ tôi thấy không ổn rồi." Cô ấy đổ xuống đất như 1 bao bột, chết trước cả khi đập người xuống đất. Tôi sẽ không thể nào quên lúc máu tràn vào trong hốc mắt của cô ấy. Ngay trước khi cô ta chết, tôi thấy mắt cô ấy đỏ xọng. Tôi thấy cô ấy chết mà không tài nào làm gì để cứu giúp được. "Chúng tôi cảnh báo mọi người đừng có đến gần chúng nhưng luôn luôn có 1-2 thằng ngu đi vào đấy. Và nếu như không có điều gì xảy đến với chúng, sẽ luôn luôn có điều xấu xảy ra. Bọn trẻ con mất tích trong lúc chúng tôi đã lần được dấu vết. Ai đó chết ngay ngày hôm sau, bị cắt làm đôi trong khu vực an toàn nhất của khu rừng. Tôi không hiểu vì sao nhưng luôn luôn có điều xấu xảy ra. Tôi không biết chính xác tại sao mấy cái cầu thang này lại ở đây, nhưng cũng chả ích gì. Chúng đã ở đây, và nếu chúng tôi đã đủ khôn ngoan hơn, chúng tôi đã phải nói cho những nhân viên mới biết mấy cái cầu thang đó sẽ gây ra điều gì." Sau đó cả hai chúng tôi đều im lặng mất 1 lúc. Tôi không dám nói vì sợ ông ấy chưa kể hết chuyện. Ông ấy nhìn như thể đang muốn nói thêm điều gì khác. Cuối cùng ông ấy cũng cất giọng: "Có bao giờ anh nhận thấy là mình chả thể nhìn thấy cùng 1 cái đến 2 lần không?" Tôi gật đầu, mong ông ấy kể tiếp. Song ông ấy chỉ im lặng bước đi cạnh tôi, và dần dà ông ấy lại đi kể chuyện về lần bắt gặp 1 con hươu to nhất mà ông ấy từng thấy. Tôi không nhắc lại chuyện kia nữa, và cũng không ép ông ấy kể thêm. Ông ấy rời khỏi trại ngay ngày hôm sau. Xem ra là ông ấy đã bỏ đi ngay trước khi mặt trời mọc; ông ấy nói là mình bị ốm. Không ai trong số chúng tôi nghe ngóng thêm được tin tức gì về ông ấy kể từ khi ông ấy bỏ đi cả.

Tạm thời tôi sẽ dừng ở đây thôi. Tôi sẽ cố đăng bài tiếp theo vào những ngày sắp tới, tuy bây giờ là cuối hè nên công việc ở đây của chúng tôi còn khá bận rộn. Cảm ơn vì sự hào hứng của các bác. Các bác làm thức tỉnh trí tò mò mà tôi không hề biết là mình có rồi.

Tên dịch giả: Già trâu
Nguồn: reddit
$pageOut $pageIn
Xin lỗi các bác vì bài này tôi đăng ngắn quá. Công việc ở chỗ tôi giờ khá bộn bề nên tôi không chắc sau này mình có thể thường xuyên cập nhập bài. Tôi thật sự trân trọng mọi sự ủng hộ từ các bác. Tuy tôi chỉ có vài câu chuyện để chia sẻ dưới đây nhưng tôi mong các bác đều có thể chia sẻ suy nghĩ của mình về chúng.

Một anh lính cứu hỏa đang trợ giúp chúng tôi ở trại tập huấn kể với tôi về 1 vụ anh ấy từng tham gia. Vụ này lúc đầu có vẻ là để cứu 1 đứa bé xuống khỏi 1 cái cây to đến khổng lồ. Anh ấy kể là mình không hề được nói rõ chi tiết sự việc gì cả. Người ta chỉ cần anh ấy đến để trợ giúp vì họ thiếu trang thiết bị cần thiết để thực hiện công việc. Anh ấy được đặc biệt chỉ định do cái cây này to quá thể nên đám nhân viên TKCH không thấy an toàn nếu phải trèo lên trên đó. Trước khi gia nhập đội ngũ tình nguyện viên cứu hỏa, anh này từng làm người cắt tỉa cây nên anh ấy chỉ cần cầm nhanh dụng cụ cũ của mình và đi đến giúp sức. Anh ấy được dẫn đi chừng 3km và đội TKCH dừng lại ở 1 trong những cái cây lớn nhất tại khu vực đó và chỉ lên phía trên cho anh thấy. Anh ấy cười phá lên và hỏi người chỉ huy trại lúc bấy giờ về việc tại sao đứa trẻ ấy có thể trèo lên tận trên đó, vừa hỏi vừa nói đùa về "mèo lạc trên cây". Nhưng người chỉ huy chỉ lắc đầu và bảo anh ấy leo lên đó và đưa đứa bé xuống. Anh ấy biết ngay là có chuyện gì rồi, nhưng không dám hỏi thêm. Anh ấy kể lúc đang từ từ trèo lên trên cây, anh ấy bắt đầu băn khoăn không hiểu liệu có phải đám người này định chơi khăm mình hay không đây. "Không có cách nào để đứa bé này trèo lên cái thứ quái quỷ đó cả. Cái cây có gốc bên dưới khá to, nhưng nửa thân trên của nó bắt đầu chụm lại theo hình nón, và tôi thậm chí có lúc gần như phải bỏ cuộc vì tôi thật sự không nghĩ rằng mấy cái cành phía trên đủ khỏe để giữ tôi."



Song anh ấy vẫn tiếp tục đi, và khi anh ấy leo đến gần sát ngọn cây rồi, anh ấy thấy loáng thoáng 1 màu xanh nước biển trong các tán cây. "Tôi thấy áo của đứa bé có vẻ như bị mắc vào 1 cái cành, và tôi gọi đứa bé để hỏi liệu nó có thể đến gần chỗ tôi hay không, nhưng thằng bé chả nói năng gì. Tôi cứ tiếp tục di chuyển tới chỗ thằng bé, gọi tên nó và nói với nó là không có gì phải sợ cả, vì tôi ở đây là để giúp nó. Lúc tôi với được tới chỗ nó, tôi biết là thằng bé không thể trả lời tôi được. Tôi đã tìm thấy thằng bé, hay là những gì còn lại của nó, cuộn vào và mắc trên 1 cái cành cây chĩa ra. Thực tế việc nó còn ở trên cành cây ấy mà không rơi xuống là khá may mắn. Nếu như nó thật sự rơi thẳng xuống dưới, nó sẽ vừa rơi vừa đâm vào các cành bên dưới. Cũng chả hề gì vì thằng bé đã chết rất lâu trước khi bị vứt lại ở cái cây này. Tôi không biết kẻ nào đã đặt thằng bé ở đây hay bằng cách nào, cũng như tại sao lại làm vậy, nhưng điều này thật quá bệnh hoạn. Bộ ruột của thằng bé lòi ra ngoài miệng nó và đang treo lủng lẳng trên cành. Cái cách mà đám ruột lòng thòng vắt vẻo trên cây cứ như thể để trang trí cho một cái cây thông Giáng Sinh tởm lợm nào đó. Tôi nhìn kỹ hơn và phát hiện ra là đám ruột còn phòi ra cả ngoài lỗ hậu của thằng bé; lòi cả ra ngoài ống quần dưới của nó. Hai mắt của thằng bé cũng đã biến mất. Tôi cho là chúng đã bị bắn ra ngoài do thằng bé bị một thế lực chó đẻ nào đó khiến nó phồng lên xẹp xuống như quả bóng cao su (hay bóng chít chít, thứ đồ chơi bằng cao su mà khi bóp vào tạo tiếng kêu chít chít). Anh đã bao giờ thấy 1 thi thể bị ngâm lâu dưới nước, nổi lên trương phềnh và lưỡi thì phình lên và thòi lòi ra ngoài chưa? Trông lưỡi thằng bé hệt như thế đấy. Tôi nhớ được điều ấy vì có cả đám ruồi vo ve bâu đặc quanh cái lưỡi ấy. Tôi nghĩ mình đã phải sốc lắm vì...vl, tôi chỉ biết đẩy thằng bé xuống phía dưới bằng một mảnh gậy gỗ mà tôi bẻ ra từ 1 cành cây. Chỉ chọc chọc như vậy cho đến khi thằng bé rơi xuống. Tôi không biết tại sao mình lại làm thế...Tôi gần như bị đuổi việc chỉ vì làm vậy. Nhưng ông ạ, cứ nghĩ đến việc phải lôi thằng bé xuống bằng cách vác nó lên vai suốt chặng đường sau đó, vừa đi vừa thu nhặt đống ruột của nó mà cuốn nó lại quanh người mình như thể 1 cuộn dây để cho khỏi vướng vào cành cây thì...tôi đếch thể làm được. Tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều xác của những đứa trẻ. Nhiều hơn mức mà tôi có thể thừa nhận. Tôi đã từng thấy thi thể của 1 đứa bé giấu mình trong 1 cái bồn tắm lớn lúc nhà bị cháy; làm cho thằng bé bị nấu chín và biến nó thành đúng như kiểu 1 bồn súp. Nhưng cái này thì...Tôi không biết điều gì đã gây ra việc ấy, nhưng chỉ nghĩ tới việc đụng vào thi thể của thằng bé cũng đủ khiến tôi loạn cmn thần mất. Tôi nghe thấy tiếng thằng bé rơi bộp phát xuống đất và tôi chắc mẩm mọi người sẽ phát hoảng, nhưng họ đã biết thằng bé chết trước khi họ cắt cử tôi lên trên cây mà. Họ không nói lời nào, nhưng họ cũng chả hét lên hay hoảng hốt gì cả. Tôi leo trở xuống phía dưới và ngay lập tức mắng vào mặt gã chỉ huy, nói hắn nghĩ hắn là ai mà lại cắt cử tôi lên trên đó khi mà họ đã biết tỏng là thằng bé đã chết. Song ông ta chỉ nói là đấy không phải việc của tôi, và cảm ơn tôi vì đã đưa vật chứng xuống. Tôi nhớ rõ hắn ta đã nói thế, tôi đặc biệt nhớ chi tiết ấy vì nghe hắn đưa ra cái từ đó rất quái lạ. 'Vật chứng'. Cứ như thể thằng bé còn không phải là người. Như thể nó chưa từng là 1 đứa bé con đi lạc và bị gặp chuyện kinh cmn khủng không thể diễn tả. Ông chỉ huy cử 1 đoàn dẫn tôi ra ngoài rừng, nhưng ông ta và 2 người khác ở lại phía sau, và tôi thấy có cái gì đó khá kỳ quái khi ông ta làm vậy. Tại sao họ không bảo tôi giúp đưa thằng bé ra khỏi rừng? Tôi cố thử hỏi mấy người xung quanh nhưng mấy gã đang dẫn tôi chỉ nói họ không thể bàn luận về 1 vụ việc còn bỏ ngỏ như vậy. " Tôi hỏi người cứu hỏa xem anh ta nghĩ điều gì đã xảy ra cho đứa bé ấy. Anh ấy trầm ngâm suy nghĩ về vụ việc trên mất 1 lúc. "Tôi có thể đoán nó là do bị đè nghiến, dựa trên việc ruột thằng bé thòi ra như vậy, nhưng nếu thật sự bị đè ép kiểu đó thì phải có những vết bầm tím lớn dưới da, nhìn rõ là bị bầm dập. Trường hợp này không giống như vậy. Cứ như thể thằng bé đó bị dính vào 1 cái máy hút bụi lớn khiến đám ruột bị hút ra ngoài. Song ngay kể cả như thế thì cũng phải để lại vết thương trên cơ thể. Nhưng lại chả có vết nào trên người cả. Không 1 vết nào hết. Điều này khiến tôi suy nghĩ mãi, ông bạn ạ. Thật sự ám ảnh tôi ghê gớm lắm."

Một trong những người có thâm niên trong nghề tại trại tập huấn đã đọc qua Nosleep và nhận ra những câu chuyện tôi đăng lên đây. Ông ấy khá thân quen với tôi và trước đây chúng tôi cũng có trao đổi vài câu chuyện. Ông ấy hỏi xem liệu ông ấy có thể chia sẻ vài điều ông ấy nhận thấy từ mấy cái thang cũng như suy nghĩ của ông về chúng không. "Tôi rất mừng là cậu quyết định chia sẻ những câu chuyện này. Tôi nghĩ việc mọi người nhận thức được những thứ gì có thể xảy đến ngoài rừng rất quan trọng, đặc biệt là khi Cục Kiểm lâm đang cố ém đi mọi việc." Tôi hỏi ông ấy có ý gì. "Cậu hỏi tôi 'có ý gì' nghĩa là làm sao hả? Thiếu sự chú ý từ bất cứ phương tiện truyền thông nào ư? Không có dấu vết cũng như thông tin gì về những đứa trẻ mất tích, hay có những thi thể được tìm thấy cách chỗ họ biến mất lúc đầu có vài km? David Paulides đã thẳng thắn nói ra sự thật,đánh đúng vào vấn đề này, Cục Kiểm lâm đang làm mọi điều có thể để giữ chân mọi người đến đây, ngay kể cả khi ngoài đó không an toàn. Ý tôi là, thành thật mà nói thì đâu phải mấy việc như thế này diễn ra hàng ngày. Song con số ngày càng gia tăng, và cũng đáng để người ta phải nhìn nhận xem xét lại vấn đề. Đặc biệt là phải dò xét mấy cái cầu thang ấy. Tôi thấy ngạc nhiên vì cậu lại không hề nhắc đến mấy cái thang lộn ngược đấy." Tôi không biết ông ấy đang nói về thứ gì, tôi không thể nhớ có lúc nào ông ấy đã từng kể về thứ gì đại loại như vậy hay không. Ông ấy hơi tỏ vẻ hoài nghi. "Anh bạn à, tôi không tin được là cậu làm cái nghề này được lâu như vậy mà chưa hề nhìn thấy chúng đấy. Không ai nói cho cậu biết về chúng à?" Tôi chỉ nhún vai tỏ ý khó hiểu rồi yêu cầu ông ấy giải thích cặn kẽ hơn. "Hừm, có những cái thang bình thường như mấy cái lù lù hiện ra trên đường chúng ta đi ấy. Tôi cho là cậu đã biết đến chúng. Song có lúc tôi bắt gặp vài cái thang lộn ngược. Theo tôi nghĩ nó cũng giống như khi ta có cái nhà búp bê và cái cầu thang là 1 phần tách rời được. Rồi giờ thì cầm cái cầu thang đó, lộn ngược nó xuống sao cho cái đầu trên cùng cắm xuống đất, sau đó đặt nó ra ngoài rừng. Và đó là những cái thang lộn ngược. Tôi không thường xuyên thấy chúng nhưng trông chúng khá kỳ lạ. Mấy cái thang kiểu ấy khiến tôi nghĩ ngay đến những gì còn sót lại sau 1 cơn lốc xoáy, khi mà các căn nhà đã bị tan tác tơi tả và những phần còn lại ngẫu nhiên của căn nhà còn trơ trụi đứng lại, như mấy cái ống khói hay các bức tường bao quanh vườn. Mấy cái thang lộn ngược ấy lại khiến tôi thấy hoảng hồn hơn là mấy cái thang bình thường bởi tôi không bao giờ có thể bỏ chúng ra khỏi tâm trí mình 1 cách dễ dàng được." Tôi không dễ mà thấy sợ ngay được, cũng như hầu hết những người như tôi đang làm công việc này ngoài đây, nhưng ý tưởng về cái thang thật sự ám ảnh tôi. Tôi sẽ thử tìm thêm nhiều thông tin hơn về chúng. Ông ấy cũng có nhắc tới việc nhiều người cảm thấy phiền phức vì cái gã vô nhân diện (không có mặt). Nhắc đến cái này ông ấy chợt trở lên hứng khởi và bảo tôi ông ấy từng thấy 1 'thứ' tương tự. "Cách đây vài năm tôi có từng được gọi đi trong 1 buổi huấn luyện. Tôi đang nằm trong lều cắm trại thì nghe thấy tiếng ai đó đi quanh quất ngoài khu vực trại. Cậu biết rồi đấy, chúng ta được dặn là không được lang thang đi quá xa, vậy nên tôi tự hỏi liệu đó có phải 1 gã lính mới dậy đi tè và không tìm được đường quay lại hay không. Cậu có nhớ cái gã trong đội chúng ta cách đây vài năm suýt rơi xuống từ chỗ núi chết tiệt ấy không? Hừm, lúc ấy tôi lại tưởng tượng nhiều mà sợ hãi quá đà, nghĩ việc ấy có thể xảy ra lần nữa, nên tôi vội dậy để xem có chuyện gì không. Tôi đến chỗ rìa doanh trại và gọi cái gã nào đó kia rồi bảo hắn là trại ở đây này. Song cái thằng cha đó cứ tiếp tục tiến tuột vào trong khu rừng, vậy nên tôi phải theo sau hắn. Tôi biết làm như thế là ngu rồi nhưng lúc đó tôi còn đang ngái ngủ, vả lại tôi thật sự không muốn phải giải quyết việc thằng ngáo nào bị thương nữa. Tôi lần theo cái 'thứ' này trên 1 đường đi thẳng tuột và đi được 1,5 km thì nó dừng lại bên bờ mép của 1 con sông nhỏ. Tôi có thể nhìn thấy mép bờ sông do mặt nước đang phản chiếu ánh trăng, và cái 'thứ' kia nhìn như 1 gã bình thường. Hắn ta đang đeo 1 cái balo, và đang quay mặt về phía tôi. Tôi hỏi xem hắn có ổn không, có cần giúp gì không, và hắn chỉ nghiêng nghiêng đầu ra chiều không hiểu lời tôi nói. Tôi luôn luôn cầm theo con dao bỏ túi, và nó được trang bị thêm 1 cái đèn pin nhỏ cỡ ngón tay cái, vậy nên tôi bật đèn lên và rọi vào ngực tên kia vì tôi không muốn làm lóa mắt hắn. Hắn đang thở rất chậm và sâu, vậy nên tôi phân vân không biết có phải hắn đang mộng du không nữa. Tôi tiến lại gần hơn và hỏi lại xem hắn có ổn không. Tôi xoay cái đèn pin lên phía trên, và cảm thấy có cái gì đó không ổn nên dừng lại. Hắn ta cứ liên tục hít vào thở ra những hơi rất chậm, rất sâu, và dần dà tôi đã phần nào nhận ra điều làm tôi thấy bất an. Cứ như thể hắn đang giả vờ thở, nhưng không phải thở thật vậy. Hơi thở của hắn quá đều và sâu, và mọi cử động của hắn đều được làm quá lên. Vai hắn thì nhún lên còn ngực hắn thì phập phồng. Tôi bảo hắn hãy nêu tên tuổi, thì hắn tạo ra một âm thanh như miệng bị bóp nghẹt. Tôi đưa ánh sáng đèn pin lên phía trên và tôi thề với cậu, thằng cha này không hề có mặt. Chỉ có 1 làn da mịn màng không tì vết. Tôi phát hoảng lên và lóng ngóng thế nào đánh rơi đèn pin, nhưng tôi thấy hắn di chuyển về phía tôi mặc dù hắn không thực sự 'di chuyển'. Tôi không biết phải diễn tả nó ra sao nữa, nhưng chỉ 1 giây trước hắn còn đang ở mép nước thì ngay giây sau hắn đã đứng cách tôi 1 mét rưỡi. Tôi không hề nhìn ra chỗ khác hay chớp mắt, cứ như thể hắn 'di chuyển' nhanh quá nên não tôi không bắt kịp được. Tôi trượt chân và ngã dập mông xuống đất, và tôi có thể nhìn thấy trên cổ họng hắn có 1 dải gì đó đang mở ra. Dải dây đó mở rộng ra và lan đến tận tai hắn, còn đầu hắn thì cúi gần xuống và hắn mỉm cười với tôi bằng cái cổ họng ấy. Không có dấu máu nào cả, chỉ 1 cái lỗ trống hoắc tối mù, và tôi thề là hắn đã cười với tôi bằng cái vết cắt chạy dài trên cổ họng này của hắn. Tôi bật người dậy và chạy nhanh hết mức có thể về trại. Tôi không thể nghe thấy tiếng hắn theo sau mình, nhưng tôi cảm thấy như thể hắn luôn bám sát ngay phía sau tôi, dù rằng khi ngoái nhìn lại tôi không thể thấy hắn. Khi về đến trại thì tôi cũng bình tĩnh lại được; lửa trại vẫn còn cháy và nhờ có tinh thần yên chí khi ở trong đám đông cùng những người khác nên tôi tạm dừng lại và tranh thủ thở vài hơi cái đã. Tôi ngồi chờ bên cạnh ngọn lửa để xem liệu hắn có theo tôi đến đó không, song tôi không thể nghe thấy bất cứ thứ gì khác trong vài tiếng đồng hồ sau đó. Vậy là tôi quay về lều để ngủ. Tôi biết là nghe chuyện này khá kỳ quái, nhưng tất cả những gì đã xảy ra có vẻ siêu thực thế nào ấy nên ngay lập tức tôi cho là đó chỉ do trí tường tượng của mình thôi."




Đêm đó là đêm chúng tôi đang kể chuyện ma để hù nhau trước khi đi ngủ, ai nghe xong mà thấy sợ thì còn bị trêu chọc nữa. Hầu hết những ông mới nghe chuyện mà đã sợ thường là đám lính mới, song có một câu chuyện của 1 người phụ nữ nọ thật sự đã khiến tôi hơi nổi da gà, và tôi biết chắc những người còn lại cũng cảm thấy thế. Cô ấy nói chuyện này là có thật, nhưng thực tế thì mọi câu chuyện ma được kể lại dưới ánh lửa trại đều được cho là có thật. Tuy nhiên cho dù vậy tôi không nghĩ là cô ấy đã bịa ra câu chuyện này. Có cái gì đó rất thực về câu chuyện này mà chỉ có những sự kiện kinh hoàng thật sự mới có được. Cô ấy kể rằng khi còn là 1 đứa trẻ, cô ấy và bạn mình rất thường hay chơi trong khu rừng sau nhà. Cô ấy từng sống ở phía Bắc Maine, nơi này lại có rất nhiều khu rừng quốc gia rậm rạp, ít người sinh sống. Cô ấy kể là rừng ở đó không như rừng ở đây của chúng tôi. Rừng nơi đó rậm rạp và dày đặc đến độ cây cối che lấp gần hết mặt trời. Cô ấy và bạn mình lớn lên ở đó, vậy nên họ không sợ phải vào rừng 1 mình, song họ luôn luôn giữ 1 tinh thần cảnh giác cao trong những khu vực nhất định. Cô ấy nói trước đó chưa từng có ai thật sự căn dặn gì về điều này nhưng cô ấy và bạn mình luôn luôn biết là không nên đi xa nhà quá 1.5-3 km. Người lớn lúc đó không hề giải thích tại sao, nhưng việc cấm không một ai được lang thang xa quá mức đã là luật bất thành văn. Cô ấy và bạn mình từng bịa ra chuyện về những con gấu to như cả căn nhà sống ngoài rừng, và còn hay dọa nhau bằng cách 1 đứa trốn đi và giả tiếng gầm rú trong lúc đứa còn lại đi tìm. Cô ấy kể có 1 mùa hè nọ, liên tiếp hàng mấy cơn bão quật đổ rất nhiều cây cối, và làm cháy 1 mảng rừng cách nhà cô ấy vài km. Đội cứu hỏa đã xử lý kịp thời đám cháy ấy, nhưng cô ấy kể vài người trong số họ trở về và "không còn như xưa." "Cứ như thể họ vừa trở về từ cuộc chiến tranh nào vậy. Có thể nhận ra ngay tức thì ai là người đã hoảng sợ vì họ đều có cùng 1 kiểu mặt, tôi nghĩ nó được gọi là "ám ảnh chiến tranh" hay sốc sau khi ra chiến trường (shell-shock). Bạn tôi và tôi nói với nhau trông họ như thể đám xác sống vậy. Họ không hề cười hay nói bất cứ thứ gì nếu bạn tiếp cận họ, và gần như toàn bộ những người này rời khỏi thị trấn ngay sau khi vụ cháy kết thúc. Tôi có hỏi bố mẹ mình về việc này nhưng họ trả lời là họ không hiểu tôi đang nói gì cả. Một khi mọi người đều cho là khu rừng lại an toàn rồi thì tôi và bạn mình quyết định thử đi đến đoạn rừng bị cháy lúc trước xem sao. Chúng tôi không hề bảo với bố mẹ là mình đi đâu cả, và lúc ấy việc bất tuân lệnh bố mẹ đối với chúng tôi cực kì thú vị. Chúng tôi đi được chừng 3km gì đó thì bắt đầu nhìn thấy những cái cây đã cháy cùng những thứ bị cháy khác. Tôi nhớ lại lúc ấy khi chúng tôi bắt gặp 1 con hươu chỉ còn bộ xương nằm co quắp dưới 1 cái cây thì bạn tôi đã đau buồn đến nỗi tôi thậm chí phải kéo nó đi ra xa. Con bé bạn tôi lúc ấy muốn chôn con hươu, nhưng tôi không muốn nó đụng vào con hươu đó vì trông cái sừng của nó khá dị. Tôi không nhớ là vì sao trông nó lại dị nữa, tôi chỉ nhớ lúc ấy mình nghĩ có cái gì đó không ổn với cặp sừng ấy và không muốn bất cứ ai trong chúng tôi tiến gần tới nó. Chúng tôi càng đi xa thì dấu vết của vụ cháy trên mọi vật càng tệ hơn. Cuối cùng thì cũng đến 1 nơi không còn 1 cái cây nào trụ lại cả, cứ như thể lạc sang 1 hành tinh khác vậy. Gần như không còn thứ gì có màu xanh cây cối hết, chỉ còn màu nâu và đen ở khắp mọi nơi.




Chúng tôi chỉ đứng đó và hướng tầm mắt trông ra mọi vật. Ngay sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng ai đó hét lên ở phía xa. Tôi hoảng hồn lên vì nghĩ đó là bố tôi, và bố tôi sẽ phạt tôi. Bạn tôi chạy ngay ra trốn ở sau một tảng đá to, vì con bé nói nó không muốn bị bắt gặp đang đi ngoài này. Bố mẹ nó cấm tiệt không cho nó ra ngoài rừng, và con bé đã nói dối bố mẹ là chúng tôi chỉ đi xem phim thôi. Tôi cũng theo con bé trốn ra đó và chúng tôi dỏng tai nghe ngóng. Tôi có thể nghe thấy âm thanh của giọng nói này đang tới gần hơn, và tôi nhận ra là họ đang cầu cứu. Tôi nghĩ có lẽ đó là mấy người leo núi đi lạc và cần chỉ dẫn trở xuống thị trấn. Việc này xảy ra khá thường xuyên, và tôi thời gian ấy cũng hay giúp đỡ những người như vậy. Tôi cứ tiếp tục gọi anh ta lại gần phía mình vì tôi vẫn nghe thấy tiếng anh ta đang bước tới cho đến lúc tôi thấy anh ta chạy đến từ phía đằng xa. Anh ta tiến tới gần hơn và tôi có thể thấy mặt anh ta đỏ quạch. Tôi bảo con bạn đưa mình cái ba lô vì nó có mang 1 hộp cứu thương. Con bé liền rít lên 1 tiếng kêu nghe như phát hoảng, và hỏi tôi xem có nhìn thấy mặt người kia như thế nào không. Tôi bảo nó câm mồm lại và rồi đi ra chỗ người kia. Tôi ngừng đi lúc còn nửa đường và khi người kia dừng lại trước mặt tôi, tôi có thể thấy mũi và môi cùng 1 phần trán của anh ta đã biến mất. Cứ như thể các bộ phận ấy bị cắt 1 nhát rất ngọt ra khỏi mặt vậy. Anh ta thì đang chảy máu khá nhiều, và tôi còn thấy đầu gối anh ta cũng nhuộm đỏ nữa. Tôi sợ quá không dám di chuyển thêm nữa. Rồi anh ta chợt nắm lấy vai tôi. Điều này dường như khiến cho tôi bị sốc, và anh ta sau đó giật lùi lại phía sau. Anh ta bắt đầu lải nhải, còn tôi thì không thể hiểu anh ta đang nói gì, trừ việc anh ta cứ liên tục hỏi anh ta đã mất tích được bao lâu rồi. Anh ta hỏi tôi "đơn vị" của anh ta đâu, nhưng tôi chỉ lắc lắc đầu. Anh ta nhìn qua tôi 1 lượt, và khi anh ta trông thấy cái Walkman (máy nghe nhạc kiểu cũ) của tôi thì anh ta hét lên. Anh ta cứ tiếp tục lải nhải và sờ sờ vào mặt mình, rồi tôi nhận ra là anh ta đang mặc thứ quần áo gì đó khá lạ. Trên người anh ta bận một bộ áo khoác ngoài lạ lẫm màu xám, và 1 cái quần trông gần như lễ phục. Còn trên cái áo khoác thậm chí còn có đính vài cái cúc khá kỳ lạ có viền màu đỏ. Tôi cứ tiếp tục lắc đầu và bảo anh ta rằng tôi không thể hiểu nổi anh ta đang nói gì cả. Tôi quay ra mở cái hộp cứu thương nhưng anh ta chỉ hét lên liên tục điều duy nhất tôi có thể hiểu được anh ta nói: "Đừng chạm vào ta! Ngươi Lại bắt ta quay lại đó thôi!" Sau đó anh ta quay đầu bỏ chạy, nhưng tôi vẫn có thể nghe anh ta hò hét suốt lúc chạy. Lúc tôi không còn có thể nghe thấy tiếng anh ta nữa thì tôi quay người lại và thấy bạn mình đang khóc. Tôi chỉ cứ tiếp tục quay đầu bước đi về trở về phía thị trấn. Bạn tôi cứ hỏi đi hỏi lại là có chuyện gì xảy ra và anh ta là ai nhưng tôi không nói lời nào cả. Khi chúng tôi về đến nhà, tôi bảo con bé rằng mình không muốn vào rừng chơi với nó nữa. Chúng tôi vẫn là bạn, nhưng chúng tôi không bàn gì đến người đàn ông kia. Không bao giờ nói về gã đó hết."
Tôi sẽ gắng cập nhập chuyện khi có thể, các bác ạ. Tôi rất cảm ơn và đón nhận việc các bác tiếp tục ủng hộ tôi.

Tên dịch giả: Già trâu
Nguồn: reddit.com
$pageOut $pageIn
Cũng đã khá lâu rồi tôi chưa cập nhập bài mới, tôi cũng xin lỗi các bác vì điều này. Vừa rồi tôi hơi lúng túng do việc trình bày trên trang nosleep có thay đổi yêu cầu, nhưng giờ thì tôi đã nắm được cách trình bày mới. Vậy lên mấy câu chuyện dưới đây tôi có chỉnh sửa đi 1 chút cho phù hợp. Các câu chuyện sẽ được đăng theo trình tự thời gian, và tôi sẽ cố hết sức để gắn kết chúng lại, vậy nên đừng đọc lướt qua nhanh quá.

Khi tôi còn là lính mới, chả ai kể gì cho tôi những sự vụ kỳ lạ có thể xảy đến cả. Tôi cho là việc này phần lớn là để tránh cho tôi khỏi hãi quá mà bỏ luôn việc ở khu rừng quốc gia này. Song sau khi làm TKCH được vài tháng rồi, lúc đấy dù tôi vẫn là 1 thằng lính mới, một người bạn của tôi hé lộ cho tôi nghe chuyện này trong 1 buổi tiệc khi cả hai chúng tôi đều đã say túy lúy: " Ừ, mọi việc xảy ra ngoài rừng sẽ trở lên quái đản điên rồ, theo tôi là thế. Tôi nghĩ tệ hại nhất là mấy vụ mà người ta chết trong khi họ đáng ra không thể chết, ông biết chứ? Hay như những vụ mà chúng ta tìm thấy họ chết chỉ 10 phút sau khi có ai đó nhìn thấy họ lần cuối ấy. "Tôi thề là anh ta vẫn ổn lúc tôi đi ngang qua anh ta trong cuộc trao đổi chéo!" Mấy vụ đại loại khốn nạn như thế ấy. Xem nào, như cái gã mà tôi tìm thấy vào 1 mùa xuân ngay ở 1 đoạn đường khá nhiều người qua lại. Có người đến Trung tâm dành cho người tham quan mà hoảng hốt thông báo lại là có 1 gã nào đó nằm chết giấc ở giữa đường, trong 1 vũng máu khá lớn. Vậy là chúng tôi chạy ngay tới đó, và chúng tôi thấy người đàn ông này đã ngỏm từ đời nào rồi. Đương nhiên là ông ta chắc chắn đã phải chết rồi, vì đầu người này trông như 1 đống khoai nghiền bầy nhầy ấy. Hộp sọ thì vỡ toác cả ra, còn não thì chảy ra ngoài cứ như nhân bánh trứng. Còn nữa, người đàn ông này già lắm rồi nên ai chẳng chắc mẩm là ờ, chắc ông ta đã tự ngã mà đập đầu vào đâu đó. Người già hay ngã lắm, cũng chả có gì to tát cả. Ngoại trừ việc khu vực nơi người này ngã không hề CÓ lấy 1 cái đá tảng cỡ bự nào cả. Thậm chí còn chả có lấy bất cứ cái mô đất nào hay mảnh gỗ, cành cây chi cả. Thêm vào đó, không hề có dấu máu tạo thành vệt ở chỗ nào hết, nên rõ ràng là ông ta đã chết ngay chỗ đó. Lúc ấy phải nghĩ ngay đến khả năng bị giết chết, song có những người chỉ cách ông ta không xa, dù không đủ gần để nhìn thấy hắn. Nếu có kẻ nào đó bất thần từ đằng sau tiến tới và giết ông ấy, không thể nào mà những người kia không nghe thấy cả. Và lại lần nữa như đã nói, ngay kể cả có kẻ nào đó giết ông ta thật, thì đáng ra phải có vết máu, máu phải bắn tung tóe khắp nơi nữa chứ. Song tất cả những người có mặt tại hiện trường đều nói trông giống y hệt như thể ông ta đã ngã và đập đầu vào 1 tảng đá. Vậy thì ông ấy đập đầu vào cái quái gì mới được chứ?

Và còn 1 bà nữa mà tôi đã tìm thấy trong 1 khu rừng quốc gia khác cách đây 5 năm, lúc tôi còn ở Bắc Mỹ. Chúng tôi tìm thấy bà ta giữa một đống cây bách xù, đang cuộn người lại trong 1 cái khúc cây, như thể bà ta đang ôm cái khúc cây ấy. Chúng tôi nâng bà ấy lên để chuyển bà ta ra khỏi đó, và 1 dòng nước như thác chết tiệt trào ra từ miệng bà ta, đổ hết lên giày của tôi. Quần áo bà ta rất khô, ngay cả tóc bà ta cũng khô nốt, nhưng lượng nước trong phổi và dạ dày của bà ta đặc biệt nhiều đến kỳ lạ. Thật là phi thực tế, ông bạn ạ. Báo cáo khám nghiệm tử thi á? Trong đó nói là nguyên nhân cái chết là do bị chết chìm. Phổi của bà ta đầy ngập nước. Điều này xảy ra, cho dù chúng tôi đang ở giữa một khu vực bị sa mạc hóa cao, và không hề có 1 nơi tập trung nước nào trong vòng vài chục km. Không hề có vũng nước nào cả, chả có gì hết. Cũng chả có dấu hiệu gì cho thấy bất cứ ai đã ở ngoài đó. Ý tôi là, ừ, có thể bà ta đã bị giết chết. Nhưng tại sao lại phải kéo ra tận đó và làm trò phức tạp như thế? Sao chẳng đâm cho 1 nhát, thế là xong chứ? Tôi không thể biết được là làm sao, tôi chỉ nhớ về chuyện này vì nó khá là kỳ quái."

Tôi thật không thích nói gì về vụ sắp kể này. Đây là 1 vụ khủng khiếp mà tôi đã cố hết sức để có thể quên được nó đi. Song nói thì bao giờ chả dễ hơn làm, nên giờ tôi đã quên được vụ này đâu. Một gã tầm 20 tuổi bị mắc Hội chứng Down mất tích trên 1 trục đường chính ngay sau khi gia đình gã này rời mắt khỏi hắn ta. Bản thân vụ việc xảy ra khá là kỳ quái, vì gã này bao giờ cũng đi cạnh mẹ mình. Bà mẹ thì nhất mực khăng khăng cho rằng con mình bị bắt cóc, và không may là 1 kiểm lâm viên giờ không còn đi rừng nữa nói bóng gió là không ai đi bắt cóc 1 người...ờ, bị thiểu năng kiểu đó cả. Ông này cũng nói hơi bị thẳng thừng thiếu tế nhị. Chúng tôi tốn rất nhiều thời gian để trấn an bà mẹ, cho tới lúc bà ấy đủ bình tĩnh để cung cấp thông tin về cái gã bị mất tích. Sau đó chúng tôi chính thức phát lệnh tìm kiếm người mất tích. Vì mức độ khẩn cấp trong tình huống này, do gã kia gần như không có khả năng tự xoay xở 1 mình, chúng tôi phải nhờ cảnh sát địa phương đến giúp. Đêm đầu tiên chúng tôi không tìm thấy anh ta, điều này khá là đau lòng. Không ai trong chúng tôi muốn để cho anh ta ở ngoài rừng kia 1 mình. Chúng tôi cho là anh ta chỉ đi quanh quẩn đâu đó thôi, và chắc chỉ đi ngay phía trước chúng tôi đấy. Chúng tôi cắt cử trực thăng tới ngay ngày hôm sau, và đám phi công định vị được anh ta ở 1 hẻm núi.

Tôi có tham gia trợ giúp đưa anh ta ra khỏi đó, song anh ta đã rơi vào tình trạng nguy kịch rồi. Lúc đó tôi nghĩ chúng tôi đều hiểu anh ta sẽ không qua khỏi. Anh ta trượt chân ngã và bị gãy xương cột sống, nên giờ không thể cử động phần thân bên dưới. Anh ta cũng gãy luôn cả hai cái chân nữa, 1 cái ở xương đùi, và anh ta đã mất rất nhiều máu. Lúc ở đây một mình hẳn anh ta đã rất sợ hãi và luống cuống đến độ anh ta làm cho vết thương tồi tệ hơn khi lê lết người đi. Tôi biết làm thế này có vẻ tệ, song khi ngồi trực thăng với anh ta, tôi đã hỏi anh ta tại sao lại đi lang thang như vậy. Tôi chỉ muốn biết điều gì đó để có thể nói lại cho mẹ anh ta, để bà ấy biết đó không phải lỗi của bà ấy. Cũng vì anh ta đang lịm đi rất nhanh, và tôi không nghĩ bản thân bà mẹ có thể hỏi thẳng con trai mình được nữa. Anh ta cứ khóc thôi, và anh ta nói gì đó về việc "thằng bé trông buồn buồn" muốn anh ta tới chơi cùng. Anh ta kể thằng bé muốn "hoán đổi" để nó có thể "về nhà". Rồi anh ta nhắm mắt lại, và khi tỉnh lại thì anh ta đã ở trong hẻm núi. Tôi không chắc đó có chính xác là tất cả những gì anh ta nói hay không, nhưng tôi cũng nắm được phần nào vài ý trong đó. Anh ta cứ tiếp tục khóc, hỏi mẹ anh ta đâu, và tôi phải nắm lấy tay anh ta và cố hết sức để trấn an anh ấy. "Ngoài đó lạnh lắm." Anh ta cứ liên tục nói thế. "Ngoài ấy lạnh lắm. Chân tôi bị đông cứng. Ngoài ấy lạnh lắm. Trong người tôi cũng lạnh lắm." Anh ta yếu dần đi, và cuối cùng thì anh ta không nói được nữa. Sau đó anh ta nhắm mắt lại một lúc. Và rồi, khi chúng tôi chỉ còn cách bệnh viện có 5 phút bay trực thăng, anh ấy nhìn thẳng vào tôi, với dòng nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt. "Mẹ sẽ không gặp tôi nữa. Yêu mẹ, ước gì mẹ ở đây." Rồi anh ta nhắm mắt lại, và anh ta...không bao giờ tỉnh lại nữa. Việc này thật kinh khủng, và tôi không hề muốn kể về nó. Vụ này cũng là 1 trong những vụ khiến tôi bị chấn động mạnh.

Bởi vì vụ việc trên ảnh hưởng khá lớn đến tinh thần tôi nên tôi đã tâm sự cùng 1 kiểm lâm viên có tuổi nọ, ông này sau đó giúp tôi dần dần vượt qua được vụ việc trên. Thời gian trôi qua, chúng tôi ngày càng thân nhau hơn, và ông ấy rồi cũng chia sẻ cho tôi được biết 1 trong những câu chuyện của mình. Câu chuyện này là 1 vụ bê bối phiền phức, song nó cũng giúp tôi biết mình không phải là người duy nhất chịu ảnh hưởng của những điều lạ xảy ra ngoài rừng. "Bác nghĩ chuyện này xảy ra trước khi cháu tới làm ở đây, vì nếu nó diễn ra trong khi cháu tham gia TKCH rồi thì chắc hẳn cháu đã nhớ tới nó. Bác biết là vì lý do gì đó mà nó không có mặt trên bản tin, song bác nghĩ hầu hết những người đã làm công việc này đủ lâu đều biết đến nó. Cục kiểm lâm rừng quốc gia đã bán 1 khoảng đất cho 1 công ty khai thác gỗ, và vụ này thành ra khá là rùm beng, gây xôn xao dư luận. Tuy nhiên khu đất đó cũng chả lớn lắm, cũng chả phải khu đất đã có từ lâu, mà lúc ấy lại ngay sau cuộc suy thoái kinh tế nên Cục Kiểm lâm chúng ta rất cần tiền. Trở lại với câu chuyện, công ty khai thác gỗ đó họ đang san bằng cái khu đất đó ra thì các bác nhận được điện báo cần phải gọi quản đốc ra đó ngay. Bác cũng chả hiểu tại sao nhưng họ lại cắt cử bác và vài ông nữa đi cùng mấy ông quản đốc, bác đoán là để cho đông người còn dễ làm việc, để xem có vấn đề gì xảy đến không nữa. Khi các bác đến đó thì thấy cả đám người đang quây lại quanh 1 cái cây vừa mới được chặt xuống. Tất cả bọn họ đều có vẻ tức giận hay kinh sợ, còn gã đốc công thì qua chỗ bọn bác và nói hắn muốn biết bọn bác đang có âm mưu gì đây. "Các người nghĩ cái quái gì đây cơ chứ, 1 trò đùa bệnh hoạn nào chăng? Các người thật có gan to tày trời mới dám bày cái trò chết tiệt này đấy, bọn ta đã mua đứt cái khu đất này rất công bằng mà còn muốn thế quái nào nữa hả?" Hừ, lúc đó các bác cũng chả biết thằng đốc công này đang nói cái khỉ gió gì nữa, vậy nên hắn mới dẫn bọn bác ra chỗ cái cây vừa được hạ đổ và chỉ và chỗ đó, vừa chỉ vừa nói là khi vừa cắt đổ cái cây ấy thì đã có nó ở đó rồi, và bọn chúng chắc chắn chẳng có gan dám bỏ vào đấy. Phần phía trong của cái cây đã bị mục ruỗng hết ra và 1 chỗ thì trống hoác. Rồi khi bọn họ cắt ra thì cái cây lộ ra cái hốc ấy, và phía trong đó là 1 bàn tay.

Cứ như là 1 bàn tay được cắt rất ngọt ra ấy. Thêm nữa trông bàn tay ấy như thể nó được gắn rất chuẩn vào phía trong hốc cây ấy. Hừm, lúc đó các bác nghĩ BỌN HỌ mới là kẻ đang bày trò, nên bọn bác kêu chúng nó là tụi bác không thích giỡn kiểu chó chết đó đâu. Sau đấy bọn bác định rời đi thì bọn chúng mới bảo là chúng đã gọi cảnh sát rồi, và chúng sẽ nói với đám truyền thông nếu như các bác không ở lại. Hừ, mấy lời đó khiến cho mấy ông quản đốc phải chú ý, vậy nên họ ở lại đấy và ra dàn xếp sự việc với bên cảnh sát. Tất thảy mọi người đều khăng khăng phủ nhận là mình đã đặt bàn tay ở đó, thêm nữa, ai lại có khả năng làm việc ấy cơ chứ? Đó rõ ràng là 1 bàn tay người thật, nhưng nó không phải là 1 bàn tay bị ướp hay đã bị rữa thành xương. Đó là 1 bàn tay còn rất mới, chắc hẳn chỉ mới cắt được 1 ngày. Và cái thứ đó hiển nhiên là còn được đính chặt lấy cái cây, có thể thấy nó trồi lên ngay từ đám gỗ. Đám thợ chặt cây thì khẳng định nói là họ không bỏ nó ở đấy. Bằng cách nào đó mà cái tay người bằng xương bằng thịt này lại 'mọc' ra hay đính vào bên trong 1 cái cây cơ chứ. Đám cảnh sát yêu cầu đám thợ cắt cái phần cây có nó để chuyển đi. Cảnh sát sau đó giữ lại cánh tay ấy, còn khu vực đó thì bị niêm phong. Sau đấy có 1 cuộc điều tra quy mô khá lớn, song bác biết họ chẳng thể nào tìm ra câu trả lời. Giờ thì chuyện này đã trở thành 1 kiểu truyền thuyết, và từ đó trở đi bác biết rõ là chúng ta chả thể bán được miếng đất nào cho các công ty khai thác gỗ nữa."

1 trong những người mà tôi có nói chuyện cùng trong trại tập huấn kể cho tôi 1 câu chuyện khi chúng tôi đang quây quần bên lửa trại 1 đêm nọ. Chúng tôi đều đã say bí tỉ rồi, và lúc này chúng tôi đang trao đổi vài câu chuyện. Anh ta kể cho tôi nghe chuyện sau đây: "Tôi và 1 người nữa từng phải đi thám thính vùng hoang dã do có vài người đi cắm trại báo cáo lại là phát hiện tiếng gầm rú về đêm. Vậy nên chúng tôi phải ra tận ngoài đó để tìm xem con sư tử núi chết toi nào đang lảng vảng trong khu vực ấy, và lúc đó tôi khá là bực. Chỉ tính riêng trong năm đó thôi đã phát hiện 3 con trườn mặt ra trong khu vực cắm trại, và tôi thì mệt quá rồi vì cứ liên tục phải giải quyết vấn đề với chúng nó. Cộng thêm nữa là tôi chẳng ưa gì chúng cả. Chúng đúng là mấy cái cục trĩ phiền phức, vì chúng kêu to vô đối và chúng làm tôi sợ vãi cả ra quần. Tôi than vãn với cái gã đi cùng mình còn hắn thì nghĩ chắc phải có cả đám sư tử chết tiệt đang nổi loạn ở đó. Rồi thì chúng tôi thấy mấy cái cành gẫy và đám hang ổ của chúng nên chúng tôi chắc mẩm mấy con sư tử đó đang ở đâu rồi. Tôi gọi cho tổ chức để thông báo và họ bảo tôi là phải xác nhận xem có đúng thực bọn nó ở đó không ; mà ông biết rõ mười mươi thế có nghĩa là họ muốn ông đi dẫm vào đống c*t cực to và đem cái giày về làm bằng chứng ấy (xác nhận đã dẫm c*t ). Tôi chả thấy cái cục phân nào để mang về làm chứng cả, nên cơ bản là tôi chỉ bảo họ chấp nhận thực tế đi, tôi đã làm xong việc rồi. Chúng tôi biết chắc thứ chết toi đó có ở đâu đó ngoài khu vực ấy rồi, không cần tôi phải dẫm lên c*t của chúng nó hay thậm chí là trèo vào mồm nó hay làm việc gì đó đại loại tương tự. Cái gã đi cùng tôi nó mới lượn đi tè hay đi làm cái gì ấy, và tôi thì ở lại đằng sau chờ nó và nhìn chăm chăm vào 1 cái hốc dưới 1 cái cây để xem có con cáo hay cái gì sống dưới đó không. Vì tôi rất thích cáo, ông bạn ạ. Bọn nó đáng yêu lắm chứ. Ờ, quay lại vấn đề, tôi đang ngắm nhìn cái cây này thì bắt đầu nghe thấy tiếng cành cây kêu căng cắc như bị gãy và nó phát ra từ hướng đối diện với hướng mà người đồng đội của tôi mới đi. Lúc ấy tôi có trong tay 1 khẩu súng hơi, song ông và tôi đều biết là nó chả sơ múi được gì 1 con 'mèo' cả. Tôi lên nòng súng và hét 1 tiếng để gã đồng đội nhắc mông lên và quay lại chỗ tôi, song gã ở xa quá nên chẳng thể nghe thấy. Tôi đứng dậy và chăm chú nhìn vào cái thứ đang tiến tới, và tôi thề với ông, tôi gần như tè ra quần.

Có 1 gã nào đó đang lao thẳng về phía tôi, và gã này đang nhảy lộn vòng qua khu rừng chết tiệt. Như kiểu, thay vì đi bằng 2 chân, thì thằng này đang nhảy lộn vòng liên tục như điên, và tôi thề có Chúa lúc ấy hắn nhảy qua mọi khúc cây và bụi rậm cản đường hắn, cứ như thể hắn biết chắc đường hắn đi có gì ấy. Tôi quát lên bảo thằng kia dừng ngay tại chỗ, đe hắn là tôi đang chĩa súng thẳng vào hắn, song hắn cứ tiếp tục nhảy, và tôi gần như mất trí. Tôi bắn vào chỗ đất trước mặt hắn, và làm trò đấy quả thật là cực kỳ ngu ngốc, nhưng tôi chẳng hề muốn thằng này đến gần chỗ tôi. Khi tôi nổ súng, hắn còn cách chỗ tôi chừng 46 mét, và ngay khi súng nhả đạn, hắn xoáy người quay lại và nhảy đi mất tiêu, lộn vòng thẳng vào trong rừng. Gã đồng đội nghe thấy tiếng súng của tôi nên quay ngay lại chỗ tôi và hỏi có chuyện gì thế, và tôi nói với hắn có thằng dị hợm chết toi nào đó nhảy cà tưng cà tưng bằng thứ gì mà chỉ có Chúa mới biết, và chúng tôi phải chuồn lẹ ngay khỏi đó. Tôi thuật lại cho cảnh sát biết chuyện đã xảy ra, và tôi không gặp rắc rối gì vì đã nổ súng. Nhưng ông ạ, tôi chẳng thể biết cái tên chết toi ấy đang phê thuốc gì song tôi chưa bao giờ từng chứng kiến cái gì như thế cả. Chuyện quái đản này thật điên rồ hết sức."


Tôi nghĩ giờ chúng ta đều phải đồng ý rằng có những điều kỳ quái xảy ra ngoài rừng kia, và bây giờ tôi sẽ không phun ra mớ nghi vấn hay mấy cái giả thuyết về những thứ đó. Điều tôi muốn mọi người rút ra từ tất cả những câu chuyện tôi đã kể trên là việc đề phòng cẩn thận, giữ an toàn là điều cực kỳ quan trọng khi đi rừng. Tôi biết nhiều người trong số các bác luôn cho mình là bất khả xâm phạm, nhưng sự thật thì các bác CÓ THỂ chết ở ngoài rừng kia, hay là bị thương, hay bị mất tích. Việc gặp phải những tình huống như vậy dễ hơn các bác tưởng nhiều. Tôi xin lỗi vì chỉ có thể cập nhập chuyện ngắn thế này, tôi sẽ gắng hết sức để tiếp tục series này trong thời gian sớm nhất có thể. Cảm ơn tất cả các bác đã tiếp tục ủng hộ tôi. Những sự ủng hộ này đối với tôi lớn lao hết sức!


Tên dịch giả: Già trâu
Nguồn: reddit.com
$pageOut $pageIn
Một trong những chủ đề mọi người hay hỏi tôi nhất, ngay cả ở trên Nosleep này lẫn ngoài đời, là những việc có liên quan đến những sinh vật như kiểu Rake (Móng Bồ Cào) hay Wendigo, hoặc 1 vài truyền thuyết tương tự. Thành thật mà nói thì tôi cũng không biết nhiều lắm về hai sinh vật này, nhưng dựa trên vài thông tin tôi đã đọc thì tôi có thể nói tôi từng nghe những câu chuyện có vẻ như đầu mối của chúng gắn liền với hai sinh vật này. Các bác chắc đã từng nghe câu ngạn ngữ nói rằng những truyền thuyết kiểu như vậy ắt phải phải xuất phát từ việc có thật nào đó, và tôi chắc chắn điều này là sự thật. Song các bác đều đã rõ rồi, tôi luôn luôn phải giữ suy nghĩ hoài nghi về những điều như vậy.

Điều này là bắt buộc, khi phải đi làm việc ở ngoài rừng. Cũng giống như khi làm trong 1 bệnh viện theo như suy đoán của tôi: Các bác có thể dành cả ngày chỉ để nghĩ về việc có bao nhiều người đã chết trong bệnh viện, và chắc chắn ở đó phải có ma, hay bất cứ thứ tên gì mà các bác muốn gọi các "thực thể" ấy. Và các "thực thể" ấy tràn lan khắp mọi ngóc ngách của bệnh viện, song việc suy nghĩ về điều đó chẳng giúp ích gì cho các bác cả. Nghĩ như thế chỉ làm công việc của bác trở lên nặng nề khó khăn mà thôi. Tôi nghĩ là rất nhiều người trong số chúng tôi đều có lối suy nghĩ như vậy, và đó cũng là tại sao mà chúng tôi cố gắng tiếp tục công việc của mình như thể mọi việc đều ổn thỏa. Một khi trở thành kẻ luôn luôn lo sợ thì nghĩa là các bác đã không còn đường thoái lui nữa. Nhiều nhân viên trẻ tuổi bỏ nghề cũng là vì lý do ấy. Khu rừng quốc gia nơi tôi làm việc đặc biệt lại có mức độ người nghỉ việc giữa chừng cao do đám nhân viên trẻ mới vào làm, mới tốt nghiệp và trở lên hoảng sợ về mọi thứ đã xảy ra ngoài đó, và đám này thì gần như không thể phủi tay sạch trơn xem như không có chuyện gì được. Làm công việc này các bác phải học được cách giữ kín mọi việc trong lòng cũng như không hé răng gì về những thứ đó.


Tôi có nói chuyện qua loa với K.D về những chuyện mà cô ấy đã trải qua vì tôi muốn biết cô ấy nghĩ gì về sinh vật Wendigo. Cô ấy không nói gì cụ thể về sinh vật đó cả, mà thay vào đó cô ấy không muốn nghĩ nhiều đến nó. Tuy nhiên cô ấy cũng cho tôi biết về 1 người bạn của mình, 1 người đã từng trải qua 1 việc tương tự có liên quan đến sinh vật kia. Tôi đã liên lạc với người tên H này qua Skype, và người này đồng ý nói với tôi 1 chút về chuyện ấy. Người này hiểu công việc tôi đang làm ra sao, và cũng đồng ý để tôi đăng câu chuyện lên đây chính xác như những gì người này đã viết:

"Tôi lớn lên ở Trung nguyên Oregon, và nơi đây có 1 khu bảo tồn gọi là Warm Springs cách chỗ tôi sống chừng 2 giờ đi. Tôi chỉ nhắc qua về nó vì rất nhiều người sống trong khu vực tôi ở có bạn bè tại đó, à phần lớn vùng đất ấy thuộc về những cộng đồng người này. Khi tôi còn là 1 đứa trẻ, chúng tôi thường đi cắm trại ở khu đó. Đương nhiên là không phải cắm trại trong khu bảo tồn, mà là trong khu vực quanh khu bảo tồn ấy, và tại đó tôi đã gặp rất nhiều đứa trẻ lớn lên tại đó. Tôi dần chơi thân với 1 đứa trong số đó, tên cậu ta là Nolan, và chúng tôi thường xuyên chơi cùng nhau khi hai gia đình chúng tôi cùng tụ tập tại khu đó. Người nhà chúng tôi cũng dần quen biết nhau vậy nên chúng tôi có giữ liên lạc và luôn đi cắm trại cùng 1 thời điểm. Chúng tôi cắm trại mất khoảng 2 tuần nên chúng tôi có khá nhiều thời gian chơi bời ở đó. [Tôi có hỏi người này xem có phải anh ta cắm trại trong 1 cái RV (Xe kiêm nhà lưu động) hay không.] Ờ, bố tôi cũng có 1 cái RV, vậy nên theo ý tôi việc này cũng không hẳn là đi cắm trại song gần như đêm nào tụi tôi cũng mang lều và đồ ra để bày ngoài trại. Tôi không thích ngủ trong cái xe RV vì tôi thích được ở bên ngoài trời hơn. [Chúng tôi có bàn với nhau một chút về việc cắm trại].

Xin lỗi vì hơi dông dài, trở lại với câu chuyện này, một năm nọ Nolan và tôi đi cắm trại tại khu vực đó, tôi nhớ lúc ấy chúng tôi chỉ tầm tầm 12 tuổi hay sao ấy. Chúng tôi muốn đi ra ngoài xa hơn và cắm trại ở 1 con sông vì chúng tôi muốn thử câu cá đêm, tôi nghĩ lúc ấy chúng tôi chỉ cách chỗ cắm trại chính khoảng 500 mét. Theo như tôi nhớ thì chỗ đấy cách đủ xa để chúng tôi không thể nhìn hay nghe thấy bất cứ ai khác nữa. Chúng tôi chơi đùa loạn xà ngầu gần hết ngày rồi, dù không thật sự nhớ rõ lắm về những việc đã làm ngày hôm đó, song cuối ngày chúng tôi đã nhóm 1 đống lửa. Khi thấy Nolan dùng 1 hòn đá đánh lửa hay thứ gì đó để tạo lửa, tôi đã thấy ấn tượng sâu sắc. Tôi chưa từng nhìn thấy ai làm như vậy cả nên trong mắt tôi việc này khá ngầu. Tôi dục cậu ta dạy tôi cách đánh lửa để đốt thứ gì đó, mà giờ lúc nhớ lại vụ đó tôi còn thấy ngu vì lúc ấy đang là giữa mùa hè (vcl), và nếu tôi nhớ không nhầm thì cảnh báo cháy nổ là ở mức vàng hay cam (mức khá cao). Song may mắn thay chúng tôi không làm cháy cái gì to tát cả, và khi trời bắt đầu tối thì chúng tôi đi ra ngồi quanh đống lửa và bàn luận về những vấn đề của bọn trẻ con 12 tuổi vẫn bàn, tôi cũng chả nhớ rõ là những vấn đề gì nữa. Điều tôi có nhớ là một lúc nào đó, Nolan có ghé mắt nhìn qua vai tôi về phía con sông và hỏi tôi liệu tôi có trông thấy cái gì không.

Theo cách mà chúng tôi dựng trại thì chỗ chúng tôi cách bờ sông 3 mét, và chúng tôi dựng trại ở chỗ rỗng nhất khu ấy, vậy nên nó cách bên kia bờ sông khoảng 6 mét. Dù trên bờ vào mùa hè khá nóng nhưng nước dưới sông vẫn còn lạnh, điều này là 1 điểm quan trọng cần nhớ.

Tôi quay đầu nhìn lại đằng sau và tôi có thể thấy thứ gì đó từ bờ bên kia đang dần dần lội xuống dưới sông. Từ chỗ chúng tôi trông ra thì nó nhìn như 1 con hươu nhưng chúng tôi không thể nhìn rõ nó được vì vướng ánh lửa. Tôi đứng dậy để nhìn cho rõ hơn và rồi tôi thấy 1 cặp sừng, vậy nên tôi đoán đó là 1 con hươu đực. Song tôi thấy việc này hơi kỳ quái vì con vật đó đang đi dần xuống dưới nươc, và chắc chắn là nó đang đi về phía chúng tôi. Rồi tôi quay ra hỏi Nolan xem chúng tôi nên làm gì. Cậu ta chỉ nhìn chăm chăm vào đống lửa với vẻ mặt rất chi là kỳ dị và bảo tôi hãy ngồi xuống và im miệng lại. Vì chưa bao giờ từng thấy cậu ta cư xử như thế nên tôi đã làm theo lời cậu ta nói. Cậu ấy thì thầm với tôi là hãy lờ nó đi, và cứ nói chuyện như lúc trước nhưng tôi không tài nào nghĩ ra điều gì để mà nói cả. Cậu ta thì bắt đầu nói về 1 tập của 1 chương trình truyền hình nào đó, còn tôi thì có thể nghe thấy 'con hươu' đó đang tới gần qua dòng nước, vậy nên tôi không để tâm xem Nolan đang nói gì. Tôi còn liên tục nhìn ra phía sau Nolan, song mỗi lần tôi làm thế cậu ta kiểu cứ đánh vào vai tôi để khiến tôi phải nhìn thẳng vào cậu ta. Tôi nhớ lúc ấy tôi không thực sự sợ hãi, tôi chỉ cảm thấy khó hiểu. Song sau đó tôi nghe thấy tiếng con hươu bước ra khỏi mặt nước, và tôi phần nào nhận ra nó trông ra sao. Tôi biết đó không phải một con hươu vì nó đang đi trên hai chân. Tôi đứng dậy liền và tôi đã cực kì hoảng cmn hồn rồi, song Nolan chỉ nhấn vai tôi xuống và nói chuyện to hơn về cái chương trình truyền hình nọ. Tôi nhìn là biết Nolan cũng sợ như tôi, thậm chí có khi còn sợ hơn. Cậu ta chúi người vào gần đống lửa và chọc chọc 1 cây gậy vào đấy, và cậu ta thì thầm bảo tôi rằng làm gì thì làm, nhưng tuyệt đối không được nói chuyện với nó. Tôi có thể thấy nó đang lại gần hơn, và rồi nó đứng ngay sau lưng Nolan. Tôi chuẩn bị tè ra quần rồi. Tôi nghĩ tôi chắc chắn sẽ phải chạy nếu tôi đi một mình, song tôi không muốn bỏ Nolan ở đây, vậy nên tôi cứ tiếp tục ngồi đực ra đó và thỉnh thoảng lại lén nhìn vật đó 1 cái. Con vật đó không cao lắm, nhưng cách mà nó đứng cứ có gì đó không ổn, như thể tâm trụ của nó bị lệch lạc vậy. Tôi thực sự không thể miêu tả dáng đứng của nó, song cứ trông như kiểu gù người ra đằng trước quá đà ấy. Con vật đó chỉ đứng lù lù như thế sau lưng Nolan một lúc lâu, và dần dà Nolan cũng hết chuyện để nói nên chúng tôi đành cứ ngồi như thế mãi một lúc. Đám lửa cứ kêu tí tách, nhưng tôi nghĩ mình nghe thấy tiếng con vật kia đang nói bằng một giọng rất trầm. Tôi không thể nghe thấy nó đang nói gì, vậy nên tôi hơi hơi cúi người ra trước 1 tí, và khi nó cũng cúi người về phía trước thì tôi thật sự ĐÃ tè ra quần. Tôi không thể trông thấy mặt nó, nhưng tôi có thể thấy mắt nó.







Đôi mắt nó có màu trắng đục, mờ mờ, và nếu như muốn biết trông nó ra sao ấy, thì tìm lại cái cảnh trong phim Chúa tể những chiếc Nhẫn, đoạn mà Frodo rơi xuống cái hồ đầy người chết trôi nổi về phía anh ta thì biết. Mắt nó trông như thế đấy. Tất cả những gì tôi thấy ở đó là hai cặp mắt trắng dã trôi nổi trên đầu Nolan, và cái hình thù mờ mờ nhạt nhạt của cặp sừng mọc trên đầu sinh vật ấy. Tôi không biết lúc đó trông mặt mình ra sao nữa nhưng ngay cùng 1 lúc cả tôi lẫn Nolan đều nhảy phắt dậy, quyết thoát ra khỏi đó. Chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy không ngừng nghỉ cho tới khi về được chỗ cắm trại chính. Quần tôi đã đẫm nước đái nên tôi cời ra và quăng ngay nó vào bụi rậm. Chúng tôi đều dừng lại lúc đến được trước cái RV của bố tôi. Lúc đó chúng tôi chẳng thể nhìn thấy thứ gì đang đuổi theo mình nữa cả, vậy nên chúng tôi chỉ đứng đó để mà thở dốc. Tôi hỏi Nolan xem thứ đó là cái gì nhưng cậu ta nói cậu ta không hề biết. Cậu ấy kể ông cậu ấy chỉ cảnh báo cho cậu biết là nếu như có bất cứ thứ gì lại gần cậu ta khi đi trong sa mạc, cậu ta không bao giờ, không khi nào được phép bắt chuyện với nó hay nghe nó nói bất cứ thứ gì. Tôi muốn biết cậu ta có nghe thấy nó nói gì không, và cậu ta bảo rằng điều duy nhất cậu ta có thể nghe hiểu được từ nó là 'giúp các cậu'. Tôi nghĩ sau đó chúng tôi đã ngủ trong cái RV của bố mẹ tôi, và đêm hôm sau khi chúng tôi lại ra ngoài đó thì chả trông thấy gì nữa cả.

Điều này làm tôi liên tưởng khá nhiều tới truyền thuyết về Wendigo. Có 1 cụm từ từng được dùng để miêu tả sinh vật đó, mà theo tôi nó rất phù hợp với câu chuyện này. Cụm đó ám chỉ con Wendigo là "linh hồn của những chốn cô đơn". Tôi biết thỉnh thoảng khi tôi đi ra ngoài những nơi hoang dã, khi tôi biết quanh bán kính hàng cây số không có ai, tôi lại dấy lên 1 cảm xúc quái lại, 1 sự khao khát mà tôi không thể thực sự lý giải nổi. Tôi không biết liệu điều này có xảy ra với ai khác không, nhưng đó là sự khao khát muốn ngấu nghiến 1 thứ gì đó. Không phải là tôi thèm khát 1 thứ gì đó cụ thể cả, nhưng mà giống như kiểu cảm giác đói gây bối rối đến kỳ lạ đến từ từng thớ thịt của tôi ấy.

Nếu có thể tôi cũng muốn biết thêm nhiều thông tin hơn về cái gã vô nhân diện (người không mặt) và cuối cùng tôi cũng tìm ra vài câu chuyện tương tự. Tôi có hỏi qua đám bạn bè của mình, và 1 trong số họ kể là khi anh ta đang ở ngoài khu rừng quốc gia để sửa chữa vài thứ thì đã nhìn thấy 1 sinh vật giống như vô nhân diện.

5 người gồm có tôi và 4 tên nữa đang ăn tối trong thị trấn. Ông bạn trên kể câu chuyện xảy ra trong lúc ông ấy đang sơn lại cái bảng tin. Bỗng nhiên ông ấy nghe thấy tiếng 1 người đàn ông hỏi đường ông ấy đi ra khu vực cắm trại gần nhất. Ông này không quay người lại vì còn đang đứng trên 1 cái thang. Tuy nhiên ông ấy cũng nói cho gã kia biết là ở gần đây không hề có chỗ cắm trại nào cả, và nếu hắn đi dọc con đường kia xuống phía dưới cách đó khoảng 6 km sẽ có chỗ cắm trại nằm ở 1 khu rừng khác. Ông ấy còn hỏi xem liệu ông ấy có thể giúp gì cho anh ta nữa không, song người đàn ông kia bảo không cần gì nữa, và rồi cảm ơn ông ấy. Bạn tôi cứ tiếp tục công việc sơn bảng tin, song ông ấy dỏng tai lên nghe ngóng và không hề thấy tiếng người đàn ông rời đi.

"Ngay cái lúc mà hắn ta đi tới nói chuyện với tôi, lông tóc sau gáy tôi dựng đứng hết cả lên, song tôi cũng chẳng hiểu là tại vì sao nữa. Tôi chỉ có cái cảm giác rất chi là bất an về việc hắn tới hỏi đường ấy, và tôi chỉ muốn hoàn thành ngay việc sơn bảng tin mà đi ngay ra khỏi đó. Tôi đoán một phần có lẽ là vì tôi không thể quay đầu lại mà nhìn hắn, song có cái gì đó hơi khác thường. Ngay cả trước lúc cái gã ấy đến hỏi đường tôi, có một mùi kỳ quái gì đó phảng phất trong không khí, ngửi như mùi máu kinh lâu ngày. Tôi phải quay lại để xem cái gì đã làm phát ra mùi đó nhưng song tôi chả thấy cái gì sất. Vậy nên tôi chỉ muốn đợi đến lúc cái gã kia quay đi, song tôi không nghe thấy tiếng hắn rời đi gì cả. Điều này khiến tôi nghĩ rằng hắn đã cứ đứng đấy mà nhìn tôi chằm chằm, nên tôi cũng hỏi lại hắn xem có thể giúp gì cho hắn không, và hắn chẳng thèm trả lời. Dù thế tôi vẫn biết là hắn đang ở đó, bởi vì tôi không nghe thấy tiếng hắn quay bước đi. Thế nên tôi mới làm động tác vụng về quay người lại khi còn đang đứng trên thang để nhìn xuống, và tôi đã thấy được hắn đang làm gì.

Giờ thì tôi thừa nhận cũng có thể đó chỉ là tâm trí tôi bị ảo cmn tưởng, nhưng tôi thề với ông, Russ à, là chỉ trong 1 tích tắc lúc tôi quay người lại, cái thằng khốn đó nó không hề có mặt mũi gì sất. Đúng như thể hắn không hề có mặt ấy. Khuôn mặt hắn gần như lõm xuống, và hoàn toàn láng mịn. Lúc đó tôi cũng gần như bị đứng cmn tim rồi vì tôi còn không thể tập trung tâm trí mà nghĩ xem tôi vừa thấy cái quái gì ấy.






Tôi nghĩ mình chuẩn bị nói câu gì đó thì trong đầu tôi nghe có tiếng "bụp" một phát, rồi bỗng nhiên cái gã đó trở thành 1 gã trông rất bình thường. Có thể lúc ấy mặt tôi đổi sắc trông kỳ khôi quá mà hắn phải hỏi xem tôi có ổn không. Tôi chỉ có thể bảo hắn qua loa đại khái kiểu "ờ, tôi ổn mà." Hắn lại hỏi về cái chỗ cắm trại và tôi chỉ cho hắn chỗ hắn lên đi tới. Rồi hắn lại nói kiểu 'Tôi không phải người ở đây, liệu anh có thể giúp tôi đi tới đó không?' Lúc ấy cũng chính là lúc tôi biết có điều bất thường rồi, vì chả thể nào mà một gã trèo lên tận đến đây mà lại không biết mình đang ở đâu cả. Và chuyện đó, cộng thêm chả có cái xe nào quanh đấy, nên thế đếch nào mà ngay từ đầu hắn đến được đây cơ chứ? Tôi xin lỗi hắn nhưng tôi không thể đưa hắn đi đâu bằng xe của công ty cả, và hắn lại nói bằng giọng 'xin anh đấy! Tôi thật sự không biết mình đang ở đâu cả, anh có thể làm ơn đi cùng tôi và giúp tôi đến đó được không?' Lúc ấy thì tôi bấn loạn quá rồi. Tôi bắt đầu băn khoăn không hiểu đây có phải 1 trò phục kích tôi hay không. Tôi nói với hắn là tôi sẽ gọi cho hắn 1 cái taxi đến để chở hắn đi bất cứ nơi nào hắn muốn tới. Rồi khi tôi rút điện thoại của mình ra, hắn chỉ nói 'không' và rảo bước đi mất rất nhanh. Song hắn ta không bước ra khỏi khu rừng, hắn bước thẳng vào trong đám cây cối và lúc ấy cũng là lúc tôi chạy ngay vào xe của mình và cuống cuồng thoát ra khỏi đó, mặc cmn cái việc sơn sửa. Tôi nhìn qua gương để xem lúc tôi lái xe đi thì gã kia đang ở đâu rồi, và gã lại đang đứng ngay ở phía hàng cây. Tôi không biết làm cách nào mà hắn đi tới đó nhanh thế được, nhưng lần này tôi biết chắc thằng khốn đó không hề có mặt. Hắn cứ thế đứng nhìn tôi lái xe đi, và ngay trước khi tôi rẽ ở khúc quành hắn bước 1 bước rõ dài lùi về trong phía đám cây, và theo tôi đoán có vẻ như hắn hoà mình vào trong đám cây ấy vậy. Cũng có lẽ chỉ là do trời tối nên hắn nhập vào dưới tán cây, song nhìn cứ như thể là hắn tan vào cây ấy."

Thú vị thay, ngay sau khi ông trên kể xong chuyện của mình, một ông khác ngay lập tức 'bơm' thêm 1 chuyện nữa. Tuy nhiên chuyện này có rẽ sang 1 hướng bất ngờ, hơi khác chuyện trước.

"Các ông biết không, thực ra cách đây ít lâu tôi cũng gặp phải việc khá là lạ. Lúc đấy tôi đang ra ngoài rừng để xem xét, thăm dò đoạn đường mòn leo núi. Tôi đang ở giữa chốn hoang vu, tìm cách định hình xem con đường mòn này sẽ chạy qua những đâu. Tôi không thể thấy bất cứ ai khác trong suốt tầm 2 giờ đồng hồ, vậy nên tôi không thực sự chú tâm vào việc mình đang đi đâu cả. Hầu hết thời gian lúc đó tôi chỉ cúi gằm mặt nhìn xuống dưới đất. Và rồi bất chợt tôi trượt xuống từ 1 ngọn đồi nhỏ nọ và gần như đâm sầm vào 1 người nọ. Ông này trông già dặn lắm, chắc là tầm 60 trở lên. Thế rồi tôi vội vội vàng vàng xin lỗi vì đã đụng nhằm ông ấy. Chắc hẳn lúc đó tôi trông chả khác gì 1 kẻ khả ố vì tự dưng đi dừng lại và cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông này. Song tôi chợt nhận ra khuôn mặt của ông ta, cũng phải mất vài giây tôi mới hiểu có cái gì đó không ổn với khuôn mặt ấy. Khuôn mặt của gã này trông rất bự chảng. Tôi biết nghe có vẻ kỳ lằm phải không, song đó là từ duy nhất tôi có thể dùng để miêu tả khuôn mặt ấy. Đầu của gã này không hề to gì cả đâu, nó cũng tầm bình thường thôi, song khuôn mặt của gã chiếm khá nhiều diện tích trên cái đầu ấy. Cứ như thể khi lấy mặt của ai đó mà phóng to gấp 2 lần ấy. Ông ta không nói gì ca, cũng chỉ nhìn ngó lại tôi, và tôi hơi lùi lại, nói lắp bắp câu tôi xin lỗi. Sau đó tôi đi vòng qua người ông ta và chạy té đái ra khỏi đó, rồi quay lại làm việc thăm dò của mình. Cả quãng thời gian sau đó, tôi cứ liên tục ngoái đầu nhìn ra phía sau mình vì sợ rằng gã kia sẽ nhảy cái bụp ra ngay sau tôi hay làm trò gì đó tương tự. Tôi biết nghe thì có vẻ nhảm nhí đấy nhưng thề với các ông đó là một trong những vụ rùng rợn nhất mà tôi từng gặp."

Một lúc hơi lâu sau, tôi đổi chủ đề qua chuyện mấy cái thang, và ngay lập tức bầu không khí đang hào hứng trùng xuống. Ban đầu không ai dám nói gì cả; bàn đền mấy cái thang thật sự là một điều cấm kỵ, ngay cả khi chúng tôi không đang làm việc. Tuy nhiên tôi đã phá vỡ bầu không khí im lặng đó bằng 1 câu chuyện của chính mình, và rồi cái ông mà vừa kể chuyện về gã vô nhân diện cũng đã nói ra câu chuyện này, cho dù là kể bằng 1 giọng rất nhỏ.

"Vài năm trước, tôi có 1 lần đi cắm trại cùng bạn gái tại 1 khu mà tôi biết cách cung đường đi khoảng 3 km. Chúng tôi có chui vào lều ngủ tối hôm đó, song chúng tôi không thể ngủ được bởi vì-"

Đến đoạn này thì có ông nào đó xen ngang 1 câu bình luận vui vào. Nguy hiểm thay khi chúng tôi gần như định chuyển sang 1 chủ đề khác thì tôi kịp thời đưa mọi người trở về chủ đề mấy cái thang này.

"-Ờ, buồn cười đấy, đồ khốn. Không phải vì thế, mà là do chúng tôi cứ nghe thấy tiếng nghiến răng thôi. Anh tôi thường hay nghiến răng trong lúc ngủ, nên cái tiếng này làm tôi nhớ đến tiếng nghiến răng của ông ấy. Bạn gái tôi thì hoảng hốt hết cả lên song tôi cứ trấn an cô ấy bằng cách nói rằng cứ lờ nó đi, vì trước đây tôi cũng từng nghe thấy tiếng đó rồi, và cứ phải lờ nó đi thôi. Cuối cùng thì cái thứ tiếng ấy cũng tắt hẳn, các ông hiểu tôi muốn nói gì rồi đấy."

Chúng tôi điều hiểu ý ông bạn này.

"Vậy nên cuối cùng tôi cũng khiến cô ấy đi ngủ được, song chỉ khoảng 2 giờ sau tôi tỉnh giấc vì cảm thấy có điều gì không ổn. Tôi lăn người qua xem và thấy bạn gái tôi không còn nằm cạnh nữa, và tôi bắt đầu phát hoảng rồi, bởi vì..."

Ông ấy dừng lại suy nghĩ 1 chút, rồi cầm cốc rượu nốc cạn 1 hơi.

"Quay lại câu chuyện, tôi chạy ngay ra khỏi lều và gọi tên cô ấy, song tôi chẳng cần đi xa lắm. Cô ấy đang đứng ở rìa chỗ cắm trại, nhìn chăm chăm vào cái gì đó trong đám cây cối và tôi có thể thấy mặt cô ấy rất xanh xao. Ngọn lửa trại dù hơi nhỏ song vẫn đủ sáng để nhìn thấy mặt cô ấy. Rồi, sau đó tôi chạy qua chỗ cô ấy xem có chuyện gì xảy ra và thấy cô ấy đang ngủ rất say, song mắt thì vẫn mở trừng trừng. Các ông biết không, cô ấy có cái nhìn thất thần, như nhìn vào khoảng không vô đinh ấy. Vậy nên tôi vòng tay qua người cô ấy, tính kéo cô ấy quay về lều thì cô ấy không thèm cử động. Cô ấy chỉ nói bằng 1 giọng rất nhỏ "Em phải đi bây giờ, Eddie. Em phải đi, nó ở đó." Tôi nói "em chỉ đang mộng du thôi, quay về lều đi" song cô ấy không hề dịch 1 ly. Cô ấy chỉ cứ đứng nguyên 1 chỗ ở đó và liên tục nói rằng cô ấy phải đi. Rồi tôi dõi mắt ra chỗ cô ấy đang nhìn, và ở hướng đó có 1 cái cầu thang chết tiệt đứng ngay đấy, cách chỗ chúng tôi chỉ khoảng 14 mét. Một cái thang màu xám, bằng bê tông. Rồi bạn gái tôi bắt đầu bước dần ra chỗ đó nhưng tôi giật mạnh người cô ấy lại và khiến cô ấy tỉnh ngủ hẳn. Cô ấy nhìn tôi như kiểu tôi bị mất cmn trí rồi ấy , và cô ấy hỏi cô ấy đang làm cái quái gì ngoài lều thế này. Tôi không nói với cô ấy điều gì cả, ngoài việc bảo cô ấy là cô ấy đang bị mộng du. Tiếng nghiến răng đã hết, vậy nên cô ấy cũng quay về lều cùng tôi và lại lăn ra ngủ. Tôi không biết...Tôi chỉ không thích phải nghĩ lại về việc này, các ông hiểu chứ?"

Chúng tôi đều hiểu cả.

1 ông chợt lên tiếng "Các ông có nhớ thằng bé mà bị...tôi không nhớ đó là bệnh gì nữa, kiểu não bị chấn thương hay sao ấy, cũng dạng thiểu năng trí tuệ nhưng không phải là bị Down. Ờ tôi cũng có đọc qua báo cáo về vụ này sau khi người ta tìm thấy thằng bé 1 tuần sau khi nó mất tích, và cái báo cáo này khó tin vcl. Đọc cái báo cáo này mà não cứ phải căng ra để nghĩ, để mà nghi ngờ vì chả ai có thể hiểu suy nghĩ thằng nhó có phần nào là thật, song trong vài điều mà nó nói tôi nghĩ nó không có khả năng bịa ra được."

"Nhưng là chuyện gì?"

"Ờ, thì đầu tiên là thằng bé nhắc đến 1 cái cầu thang. Thằng bé kể nó đang coi bố nó nhóm lửa thì thấy 1 cái cầu thang "đi tới chỗ nó" , và nó phải đi lên trên cái cầu thang đó nếu không sẽ có chuyện xấu xảy ra. Đám cảnh sát chẳng thể nào hiểu được những điều thằng bé nói sau đó, bởi vì nó cứ liên tục nói đi nói lại 1 điều là "giống như lửa trại". Sau đó nó tiếp tục nhắc tới những tiếng động, song nó lại không thể nói đó là những tiếng gì, chỉ là tiếng đó rất ồn, khiến nó phải bịt tai lại để khỏi phải nghe chúng nữa. Tuy nhiên điều tôi nhớ nhất là trong báo cáo đó người ta có hỏi chính xác thì thằng bé đã đi đâu, và nó chỉ nói là nó ở ngay đó. Nó cứ chỉ chỉ vào người nó, và có lẽ người ta đã suy ra điều này có nghĩa là thằng bé chưa hề rời đi đâu cả. Nó nói nó không thấy sợ vì cái cầu thang có ở đó với nó và thậm chí cái cầu thang ấy còn nói chuyện với nó, song không giống như khi người ta nói chuyện với nhau đâu. Tôi đã nói rồi, vụ này khá là lằng nhằng rắc rối, khó hiểu, và tôi có cảm giác cảnh sát đã không ghi hết lại được những gì thằng bé nói. Cuối cùng họ chỉ kết luận thằng bé bị mất trí nhớ hay rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê (fugue), và họ không nghĩ đó là do bị đầu độc hay bắt cóc. Điều này cũng chẳng thể giải thích thực sự việc tại sao thằng bé lại quay lại sau 1 tuần trong tình trạng khỏe khoắn hoàn toàn, được cho ăn đầy đủ mà thậm chí còn không có lấy 1 hạt bụi trên người. Nhưng mà này, đám cảnh sát nói gì thì coi như là đúng đấy thôi chứ hả."

Vẫn còn rất nhiều câu hỏi tôi muốn tìm ra câu trả lời. Tôi sẽ tiếp tục đi hỏi mọi người xung quanh để nắm được bất kì thông tin gì tôi có thể tìm được. Lần cập nhập sau sẽ có thể sớm thôi, cảm ơn các bác đã kiên nhẫn chờ đợi. Các bác cũng có thể liên hệ với tôi qua Tumblr, tại trang searchandrescuewoods.tumblr.com

Tên dịch giả: Già trâu
Nguồn: Nosleep
$pageOut $pageIn
Đây sẽ là bài cập nhập cuối cùng của tôi.
Mọi thứ đang dần đi theo chiều hướng xấu tới mức độ tôi còn không thể lường trước được nữa rồi. Tôi đã ngu ngốc không biết được rằng việc viết lên những điều xảy ra ngoài rừng đó có ảnh hưởng ra sao tới cuộc sống của tôi. Đáng ra tôi nên cân nhắc kỹ càng hơn về việc viết ra những thứ ấy, song thực lòng mà nói tôi chỉ nghĩ mình viết ra những cái này vì có vài người muốn biết về nó thôi. Tôi đâu biết nó sẽ được chú ý nhiều đến thế này đâu.
Giờ thì mọi người ai cũng hỏi tôi về đám cầu thang. Những vụ việc về mấy cái cầu thang không xảy ra hằng ngày, song khi có việc xảy ra thì tôi thật sự cũng chẳng biết phải nói gì nữa. Mấy sếp của tôi biết là đã có ai đó đang bàn bạc về mấy cái thang ấy rồi, và tôi chắc là nếu bọn họ đã biết thì nghĩa là cả những sếp xòng cấp cao hơn cũng biết. Và tôi có thể chắc chắn đảm bảo với các bác rằng họ chẳng vui vẻ gì về điều đó đâu. Họ đã từng nghiêm túc bảo tôi không được hé răng nửa lời nói cho ai biết thêm điều gì nữa cả, cũng là phần nào lý do vì sao đây lại là bài cập nhập cuối cùng của tôi. Tôi không thể mạo hiểm đánh đổi công việc của mình để viết truyện trên này được; cho dù là việc nói ra những điều ấy có tác dụng kỳ diệu giúp tôi xả gánh nặng trong lòng, song tôi vẫn yêu thích công việc của mình. Hơn nữa tôi vẫn cần phải ra ngoài rừng đó. Nếu có vấn đề gì xảy ra, việc tôi nhận thức được đang có chuyện gì xảy ra là lý do đủ để tôi ngừng việc viết lách này lại. Tôi có lẽ sẽ không thể cảnh báo cho mọi người biết có cái gì đang ở ngoài rừng đó, song nếu tôi nhìn thấy chúng, tôi sẽ chỉ đường dẫn lối cho những người đi rừng cũng như cố gắng đề xuất 1 con đường đi khác an toàn hơn.

Vì lượng người chú ý đến những câu chuyện này đã tăng nên tôi cũng biết đến vài câu chuyện được mọi người truyền tai nhau nghe. Tôi đã nghe được nhiều chuyện đến nỗi tôi quên gần hết mấy chuyện ấy. Vài câu chuyện mà tôi có nhớ là những chuyện tôi ước gì mình có thể quên được chúng.

Một trong những câu chuyện tôi nhớ được là về một người phụ nữ trẻ bị mất tích ở bang phía bắc bang chúng tôi. Lúc đầu thì mọi người đều cho rằng cô ta đã bỏ nhà đi trốn. Gia đình cô ấy cũng không hạnh phúc gì cho lắm nên việc cô ấy có quyết định bỏ trốn cũng chẳng làm ai thấy ngạc nhiên cả. Song người ta bắt đầu tìm đến chúng tôi để báo là họ đã trông thấy cô ta xuất hiện ở quanh quẩn trong khu rừng quốc gia chỉ một thời gian ngắn sau khi cô ta biến mất. Vậy nên vài kiểm lâm viên trong khu vực đã được cử đi ra đó để chắc chắn rằng cô ta không treo cổ tự tử hay làm trò gì ở chỗ mấy con đường mòn. Cũng phải mất một thời gian nhưng cuối cùng bọn họ cũng tìm được cô ta. Ờ, không phải là toàn bộ thân thể của cô ấy, mà chỉ có 1 nửa cái lưỡi và 1 phần tư bộ hàm dưới. Một vết cắt rất ngọt theo như những gì tôi đã nghe ngóng được. Người ta không bao giờ tìm thấy toàn bộ thi thể của cô gái ấy.

Rất rất nhiều các câu chuyện về những đứa trẻ. Có nhiều đứa bị mất tích và rồi được tìm thấy đang ở trong các hang động, hay ở trong các khe núi, khe đá cực kỳ hẹp. Cũng có rất nhiều đứa được tìm thấy trên các đỉnh ngọn núi, hay thậm chí là ở đáy các rãnh nước. Khi thì chỉ mất cái tất, cái giầy, thậm chí là được tìm thấy còn nguyên vẹn không suy xuyển đi tí nào mặc dù bị mất tích cách chỗ ban đầu hàng cây số.

Cũng có rất nhiều câu chuyện về những kẻ mắt đen tuyền, đi lang thang trong các cánh rừng và hú lên trong đêm, giả tiếng dòng nước chảy hay giả tiếng gào của một con linh miêu. Có 1 người đàn ông nọ đi đến từng kênh tin tức 1 để kể cùng 1 chuyện, đi tới bất cứ nơi nào mà ông ta nghĩ sẽ có người lắng nghe câu chuyện của ông ta. Ông ta đang đi săn hươu và đã cắm trại ở một khu vực khá hoang vắng. Đột nhiên đang đêm ông ta tỉnh dậy vì nghe có tiếng gì cào cào vào lều của mình. Ông ta cứ nghĩ đó là 1 con chồn núi hay là một con cáo cho đến khi cái thứ đó áp mặt vào tận chỗ cửa lều. Lúc đó ông ấy có thể thấy rõ là sinh vật này có một cái mồm và mũi như người. Ông ta đá thẳng vào mặt nó, song cái thứ đó nhảy bật lại phía sau, và khi ông ta đã cầm được khẩu súng và kéo cánh cửa lều ra được rồi thì nó cũng biến mất luôn. Ông này mới bắn hai phát súng cảnh cáo, và khi tiếng súng dần chòm đi thì ông ta nghe thấy có 1 tiếng cắc cắc ngay đằng sau mình. Một gã đàn ông đang đứng ngay ở rìa mép trại. Gã này không hề mặc tí quần áo nào, song hắn ta cũng chả có tí thịt người nào trên thân thể hắn hết. Người thợ săn này miêu tả lại là gã đàn ông này cứ như kiểu một đống thịt sống và lông tóc được trộn hỗn độn với nhau vậy. Y hệt như thể có ai đó xúc đống xác động vật bị xe cán nát trên đường về và nhào lặn cẩu thả chúng thành một hình người. Khuôn mặt của gã khá sần sùi và chỉ có hơi hơi tương đối giống với khuôn mặt người mà thôi. Sinh vật đó mở cái mồm xệch xẹo trên mặt nó và từ đó phát ra 1 âm thanh hệt như tiếng súng của người thợ săn đã bắn vậy. Nó làm như vậy hai lần sau khi đã giả tiếng kéo khóa cái lều và rồi chạy biến đi vào trong màn đêm.

Một đôi vợ chồng trẻ đi leo núi trong 1 khu vực vách đá khá gồ ghề nơi rừng quốc gia tôi đang làm, ngày hôm qua đã báo cho tôi biết là họ thấy thứ gì đó khá kỳ dị, xuất hiện trên 1 mỏm núi rất quen thuộc với tôi. Họ đang thay nhau nhìn qua ống nhòm để ngắm nghía các thứ thì người đàn ông phát hiện ra có 1 người leo núi đang trèo lên 1 cái dốc khá cheo leo ở 1 vách đá. Anh ta cứ đứng đó mà dõi theo người đàn ông kia bò trườn trên cái dốc ấy, anh ta chả phát hiện ra điều gì lạ cho tới tận khi anh ta nhận ra người kia không mang bất cứ dụng cụ leo núi nào cả. Khi người leo núi kia đã lên tới đỉnh của vách đá rồi, mà cách chỗ cặp đôi này khoảng 8km, thì người kia quay mặt ra và nhìn vào người đàn ông đang cầm cái ống nhòm dõi theo anh ta. Anh ta nói bất kể người leo núi đó là ai, hay là thứ gì thì hắn ta cũng đang nhìn thẳng vào chỗ họ. Kẻ đó liền vẫy chào bọn họ lia lịa rồi đột nhiên xẻ người ra làm hai, xẻ ngang chỗ thắt lưng ấy, và sau đó hắn nhảy xuống từ chỗ cái đỉnh vách đá ấy. Người đàn ông này không thể thấy kẻ kia đã nhảy xuống đâu. Sau khi đã đảm bảo với họ rằng mình sẽ đi kiểm tra xem sao, tôi bảo họ cứ việc đi về. Tôi đã nói dối. Tôi không ghi báo cáo về việc này, vì cũng có 10 trường hợp giống y hệt thế này. Cái gã leo núi kia khá 'nổi tiếng' trong khu vực này. Tôi cũng không đặt câu hỏi về vấn đề đó nữa.

Có quá nhiều thứ trong công việc này mà tôi sẽ không bao giờ có thể hiểu được, và sẽ mất hàng năm trời để tôi có thể xâu chuỗi mọi sự việc tôi đã được nghe kể trong suốt mấy tháng qua. Khi nào thấy mình không có nguy cơ bị đuổi việc nữa thì tôi sẽ quay lại đây viết tiếp. Cũng có thể là viết theo kiểu cách khác, nhưng tôi cũng sẽ quay lại. Cảm ơn các bác vì đã luôn luôn ở bên tôi và thưởng thức những chuyện mà tôi đã kể trên này.

Nếu như các bác có bao giờ đi vào rừng, tôi cũng khuyên các bạn nên thận trọng và giữ an toàn. Hãy mang theo nước, thức ăn, vật dụng dùng trong sinh tồn. Hãy nói cho mọi người biết bạn đang đi đâu và bao giờ thì bạn về. Đừng đi đến những chỗ không được đánh dấu trên bản đồ trừ phi bạn biết chắc chắn là mình đang làm gì.

Và trên tất cả hãy:

Đừng động vào chúng
Đừng nhìn chúng
Đừng đi lên trên chúng

EDIT: Tôi nhận ra là ngay từ đầu đáng ra tôi nên nói ngay về điều này. Series này tôi sẽ tạm dừng lại, song câu chuyện sẽ vẫn được tiếp tục. Tôi đang viết 1 cuốn sách. Bản nháp đầu tiên khá hay. Hãy cứ tiếp tục để ý chờ đợi nhé, các Nosleep-er.

EDIT 2: Nếu các bác thích tôi cập nhập tình hình viết quyển sách thì hãy vào trang tumblr của tôi ở địa chỉ: searchandrescuewoods.tumblr.com

Tên dịch giả: Già trâu
Nguồn: Nosleep
$pageOut

Tôi là nhân viên tìm kiếm cứu hộ thuộc Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ và tôi có vài câu chuyện để kể Tôi là nhân viên tìm kiếm cứu hộ thuộc Cục Kiểm lâm Hoa Kỳ và tôi có vài câu chuyện để kể Reviewed by Unknown on tháng 1 14, 2016 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

Được tạo bởi Blogger.