Kênh 543 - Channel 543
Tác giả: sandwich_witch
Ngày viết: Tháng 10/2012
Tôi có biệt danh là cú đêm. Vì nếu không có việc gì quan trọng cần làm vào buổi sáng, thì tôi thường ngủ đến tận trưa rồi thức làm việc đến tầm 3:00 giờ sáng.
Sự tĩnh lặng hàng đêm của thế giới vào khoảng 2 giờ sáng thật ngột ngạt. Độ chừng mười phút hoặc hơn thế, lại có lát đát vài chiếc xe chạy ngang trên con đường vắng vẻ. Vỉa hè hoang vắng được nhuộm bạc dưới ánh trăng sáng. Những tiếng la hét ồn ào, tiếng kèn xe, tiếng chó sủa hay tiếng ồn từ các công trình xây dựng của buổi sáng giờ được thay thế bằng những tiết gió rít nhè nhẹ lôi theo tiếng xào xạc của mớ lá khô. Mọi thứ yên bình đến kì lạ.
Dĩ nhiên, khi thức đến tận khoảng thời gian tĩnh lặng này, việc giữ cho bản thân không thấy chán nản không hẳn là một chuyện dễ. Do đó, những người có thói quen thức khuya thường bầu bạn với các chương trình tivi. Phần lớn tiền lương của tôi đều được mang ra chi trả cho các chi phí thuê đường cáp tốt; thông thường tôi hay bật Tivi lên để trong phòng có được ít tiếng động, nhưng nếu trên tivi đang có chương trình nào hay, thì tôi sẽ ngồi xem một lát.
Tối Thứ Tư tuần trước, tôi cảm thấy mệt mỏi hơn bình thường, nhưng vẫn không tài nào ngủ sớm được. Vậy nên, tôi đã ngồi phịch xuống trước tivi, ôm theo Frank - con mèo thân thương, tay cầm món Tamale vừa hâm lại từ lò vi sóng, mệt mỏi rà từng kênh một. Mắt đã bắt đầu díp lại sau khi xem xong đoạn phóng sự phát lại trên Kênh Ẩm Thực, tôi vẫn tiếp tục chuyển thêm một vài kênh khác trước khi thiếp đi. Lúc này đồng hồ đã điểm 03:10 giờ sáng.
Giựt mình thức dậy – tôi thấy Frank đang cố vùng ra khỏi tôi, kêu lên vài tiếng meo meo the thé rồi lao về phiá phòng ngủ. Ban đầu, tôi cho rằng chẳng có chuyện gì quan trọng cả, loài mèo lúc nào chả kì quái, nhưng khi tôi nhìn lại trên màn hình tivi. Tôi đã chuyển tivi sang một kinh khá quái dị, trên màn hình toàn là tuyết trắng – Tôi vẫn còn lơ mơ nhớ mình đã để tivi ở kênh chương trình game show trước khi thiếp đi. Nhưng khi tôi nhìn kĩ hơn, thì mớ tuyết trắng bắt đầu lay chuyển, lúc lắc qua lại, một lần, hai lần, và biến đổi.
Căn phòng này của tôi thường được sử dụng như một phòng xem phim gia đình. Các vách tường đã bắt đầu ố vàng do không được lau dọn thường xuyên, các bòng đèn trên tường cũng không thể làm cho căn phòng sáng sủa hơn được bao nhiêu. Trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc ghế bằng kim loại được đặt trong góc, ngoài ra, thì chẳng còn gì khác, căn phòng hoàn toàn trống rỗng.
Vậy nên tôi nhận ra sự bất thường ngay lập tức, thông thường các chương trình phát sóng luôn có kèm theo các đoạn phim hoặc nhạc quảng cáo, nhưng chương trình này hoàn toàn im ắng. Nhưng sau đó, tôi phát hiện ra một thứ âm thanh rất khẽ và thổn thức. Tôi đoán đó là tiếng của một người phụ nữ, nhưng những tiếng nức nở này cứ thay đổi liên tục, làm cho tôi không tài nào đoán được. Những tiếng nức nở cứ tăng dần lên và … bằng cách nào đó nó có vẻ thay đổi. Họ ngưng cái âm điệu thảm thiết rồi chuyển sang những âm thanh đay nghiến và vang vọng to hơn, xen kẽ với những tiếng la hét khàn khàn. Âm thanh phát ra từ cặp loa của tôi rồi vang vọng khắp căn phòng, làm cho tôi cảm thấy như có ai khác đang ngồi khóc nức nở trong căn hộ của mình, tôi phải cố gắng trấn an bản thân rằng đây chỉ là tưởng tượng của bản thân thôi. Cả người dính chặt vào cái ghế, hai tay bấu chặt vào đệm. Cho dù tiếng rên xiết này là của ai đi nữa, thì chắc chắn người đó đang phải gánh chịu những nỗi đau khủng khiếp về mặt tinh thần hay thể xác, do vậy mà những tiếng khóc than mới chứa đầy oán hận đối với thế giới. Tôi không thể ngừng suy nghĩ “Tội nghiệp cho anh/cô ta”, việc này làm tôi cảm thấy lạnh toát vì sợ.
Bỗng nhiên, tiếng khóc đột ngột dừng lại. Tôi chớp chớp mắt, nhưng vẫn không rời khỏi ghế ngồi. Tôi chăm chú nhìn màn hình đầy vẻ lo lắng, cảm giác rằng sắp có chuyện gì đó không thể nào tả được sẽ xảy ra, mặc dù tôi cũng không rõ là chuyện gì.
Trong một lúc nào đó, tôi đã hy vọng rằng suy đoán của bản thân sai. Nhưng ngay sau đó, màn hình bỗng tắt tối đen – tĩnh điện chập chờn – rồi cảnh vật trên màn hình bắt đầu thay đổi. Một căn phòng trống rỗng, ở giữa phòng được đặt duy nhất một chiếc ghế đẩu cũ nát. Phiá trên chiếc ghế, là một người đã treo cổ mình lên sợi dây thừng trên trần nhà. Sợi dây thừng đung đưa kéo theo phần cổ và cả xác người lay chuyển nhè nhẹ, cho đến khi khuôn mặt người chết quay ra màn hình, đối diện với mặt tôi. Cho dù người đó là ai, thì chắc chắn là người này đã chết rồi – Khuôn mặt người này sưng húp và xanh mét, miệng mở to để lộ phần lưỡi đen ngồm và sưng tái. Đôi mắt, thất hồn và trống rỗng, hướng nhìn xuống đất.
Và … bỗng nhiên …, người đó ngước nhìn lên.
Nhìn thẳng vào tôi.
Chuyện này vượt quá khả năng chịu đựng của tôi thế là tôi vội chộp lấy cái điều khiển và tắt Tivi ngay. Cảnh trên tivi thu nhỏ lại dần và tắt mất, tôi ngả người về phía sau, thở dốc, tim đập thình thịch. Chắc chắn là tôi đã mở nhầm kênh phim truyện kinh dị nào đó. Nó không có thật. Dạo gần đây người ta làm phim kinh dị rất khá. Dù tự an ủi bản thân như vậy, tôi vẫn không dám nán lại phòng khách nữa mà quay vào phòng ngủ với con mèo và một quyển sách trên tay. Cả đêm hôm đó tôi để đèn mở cho đến sáng hôm sau.
Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên tận đỉnh đầu. Tôi thu đủ can đảm để bật tivi lên lần nữa. Trên tivi hiện lên một vài đoạn quảng cáo về máy xay sinh tố, thế là, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi kiểm tra lại và biết kênh tối qua là kênh 543.
Lẽ ra mọi việc nên dừng lại ở đó, nhưng thứ đã xảy ra tối qua thì lại không tha cho tôi. Tôi có một chuyến công tác nhỏ, khi quay về nhà sau một vài ngày đi vắng, tôi thấy Frank đang co rúc dưới gầm giường, đuôi lộ ra ngoài và xù cả lên, trong khi tivi của tôi thì đang được mở, mặc dù tôi đã tắt hết mọi thứ trước khi đi công tác. Mặc kệ tôi có đổi sang kênh nào khác, thì sau khi tắt rồi mở lại tivi thì nó vẫn cứ quay về kênh 543. Vì vậy, từ đó đến giờ tôi không thèm xem tivi nữa, có rất nhiều lí do khác nhau, nhưng như tôi đã nói, tôi có cảm giác nếu tiếp tục xem thì tôi sẽ phải trông thấy những thứ mà bản thân không muốn. Tôi ghét điều đó, và thật ra tôi cũng cảm thấy khá hoảng sợ. Liệu tôi có nên tống cái tivi bị ám của mình đi chỗ khác và dành thời gian giao lưu trên Reddit nhiều hơn? Hay đại loại thế không?
Tên dịch giả: sandy
Nhóm dịch: Consternated Team
Nguồn: Channel 543
Phần 2
Tác giả: sandwich_witch
Ngày viết: Tháng 10/2012
Tôi đã nghe theo lời khuyên của các bạn và thực hiện một số biện pháp giải quyết. Ngày nay, tìm kiếm một cửa hàng bán những loại bùa cổ thật không dễ, nhưng may mắn thay, tôi cũng mò ra được một căn tiệm nhỏ. Thế là tôi mua ngay vài cây ngải tại cửa hàng 5 for 5. Về đến nhà, tôi liền đốt mấy cây ngải, làm cho cả căn phòng chìm trong mùi ngải đốt (tôi phải dùng túi nilông để che cây còi báo cháy trên trần lại) và rắc chút muối xung quanh cái tivi. Sau đó, để thêm an tâm, tôi còn dựng một cây thánh giá trên thanh cửa sổ. Mặc dù tôi không phải là người theo Đạo Thiên Chúa, nhưng rút kinh nghiệm từ phim Exorcist (Trừ tà), thánh giá biết đâu có thể giúp tôi cản Linda Blair bất chợt bò ra từ màn hình tivi plasma 35 inch của mình.
Sau khi làm xong tất cả, tôi phải công nhận rằng bản thân mình thật ngớ ngẩn – tôi không phải là một thằng mê tín, thật đấy. Frank cũng không mấy yêu thích cái mùi ngải đốt, và nó đã bày tỏ ý kiến bằng cách hắt hơi vào mặt tôi. Nhưng cậu chàng vẫn chưa chịu chui ra khỏi gầm giường, mãi một lúc sau, mới chịu bò ra, cạ cạ vào chân tôi và thưởng thức món gà tây cắt nhỏ (món yêu thích của nó). Có thể chỉ do tôi tưởng tượng, nhưng trọng lực trong căn hộ có vẻ …giảm đi, bằng một cách nào đó, mà trọng lượng trong của mọi thứ nhà bỗng dưng từ từ nhẹ bỗng. Rất may, hôm đó là một buổi sáng mùa thu đẹp trời, bầu trời trong vắt không gợn chút mây, nên phần nào tinh thần của tôi cũng có vẻ hăng hái hơn bình thường.
Mọi thứ, tuy nhiên, đã bắt đầu thay đổi khi mặt trời vừa lặn.
(Để tôi giới thiệu sơ về căn hộ của mình trước khi tiếp tục câu chuyện. Căn hộ của tôi khá đơn giản, nó nằm trên tầng ba, gồm 1 phòng ngủ đơn, có cửa dẫn ra phòng khách. Bức tường đối diện có khá nhiều cửa sổ, và ở góc phải phòng khách là cái tivi. Bên trái cánh cửa là một ban công nhỏ, và hướng về phiá bên phải, qua khỏi tivi là nhà bếp/hành lang dẫn vào phòng ngủ và phòng tắm.)
Tôi đã dành cả buổi tối để đi chơi cùng lũ bạn và quay về căn hộ vào khoảng 2 giờ sáng. Điều đầu tiên làm tôi chú ý đến là toàn bộ đèn trong nhà đều bị tắt – thông thường tôi luôn để lại ít nhất một hoặc hai bóng đèn trước khi ra ngoài vì khu vực xung quanh căn hộ không mấy an toàn nên tôi muốn bọn trộm nghĩ rằng tôi vẫn còn trong nhà. Điều đáng chú ý thứ hai là không thấy Frank chạy ra cửa đón tôi như mọi hôm, chuyện mà nó vẫn làm hàng ngày. Và cuối cùng, một luồng sáng mà tôi nhận ra ngay lập tức, ánh sáng xanh nhấp nháy và lạnh toát. Tivi đang được mở.
Tiếng cửa cọt kẹt đóng rầm lại sau lưng, tôi đứng chết trân tại chỗ, mắt nhìn về phiá cuối phòng, nơi đặt cái tivi. Trên màn hình là cảnh tuyết trắng tĩnh lặng. Tôi bất chợt nhận ra có thứ gì đó bất thường ngay dưới chân tôi – tôi nhìn xuống và thấy trên thảm trải rải rác các cành cây và những mảnh vỡ bị cháy xém. Có thứ gì đó đã xé nát mấy nhánh cây ngải thành từng mảnh. Không phải là Frank; nó rất ghét thứ đó, thậm chí nó còn không thèm đến gần lò đốt. Tôi quay người nhìn ra hướng cửa sổ. Cây thánh giá vẫn còn nằm đúng trên vị trí của nó, nhưng có một sự khác biệt nho nhỏ mà chắc là bạn cũng có thể đoán được: nó đã bị lật ngược lại.
Tim tôi đập thình thịch như búa nện – Mồ hôi đổ nhễ nhại. Việc này không còn thú vị hay đơn giản là phiền phức nữa. Có thứ gì đó không thể tả được và dường như nó đã tìm được cách để xâm nhập vào nhà tôi, nó đang muốn nói gì đó với tôi.
Dường như nó có thể thấy được các suy nghĩ của tôi, tivi nhấp nháy rồi hiện lên cảnh một bãi đậu xe tăm tối. Tiếng nhạc xập xình vang lên từ trong vũ trường bên cạnh khu đỗ xe và vô số các bóng đèn nêon cam, xanh bật tắt theo nhạc. Tôi lập tức nhận ra ngay vũ trường đó, đó là nơi tôi vừa đến cùng đám bạn… chắc chắn thế, cánh cửa vũ trường chợt mở toang, tiếng nhạc dồn dập đổ ào ra và TÔI bước ra khỏi vũ trường, cười nói cùng với người bạn thân Paul. Cậu ta vỗ vai và chúc tôi ngủ ngon, sau đó quay trở vào trong.
Trong cơn sợ hãi bỗng dưng trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng – nếu có kẻ theo dõi tôi, thì đây chính là bằng chứng. Tôi rút điện thoại ra và bắt đầu quay lại những cảnh trên màn hình, theo dõi diễn biến qua cả điện thoại lẫn màn ảnh.
Kẻ theo dõi quay lại cảnh tôi lục tìm chìa khoá trong túi, sau đó đi ra khỏi góc quay tiến về phía đỗ xe. Trong một hai phút kế đến, mọi thứ vẫn giữ nguyên – Tôi nghĩ mình trông thấy thứ gì đó thay đổi dưới ánh đèn, nhưng không chắc chắn lắm. Hình ảnh trên màn hình chuyển thành những sọc màu xen kẽ rồi tắt hẳn, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Lập tức, tôi bật hết toàn bộ đèn trong căn hộ, tháo sạch các phích cắm điện của tivi, và dọn dẹp hết mớ ngải. Sau khi chỉnh lại cây thánh giá, tôi nhìn xuống giường, tìm Frank. Thật đáng thương, cả người Frank run bần bật, co rúc trong góc kẹt và không dám nhúc nhích. Thậm chí nó còn tè luôn ra thảm.
Sau khi đã sắp xếp lại mọi thứ và đảm bảo rằng sẽ không có gì khác bất thường sẽ xảy ra vào tối nay nữa, tôi lấy điện thoại ra và xem lại đoạn phim vừa nãy. Tôi xem lại đoạn lúc vừa chào tạm biệt người bạn, đang loay hoay tìm chìa khoá. Lúc tôi đi ra khỏi góc quay, tôi lại thấy nó một lần nữa: có thứ gì đó vừa băng ngang qua khoản không tối. Tôi tua đi tua lại cảnh đó. Một vài giây sau, trước khi màn hình tắt hẳn, tôi đã thấy nó, nó không to lắm, nhưng cũng đủ để làm máu trong người tôi đông lại như tuyết Siberia.
Hình ảnh đã bị nát và những mảng tối ngăn không cho tôi nhìn rõ mọi thứ. Tất cả những gì tôi có thể thấy là bóng tối bao phủ - một bóng đen nhỏ cắt ngang màn đêm, hiện rõ dưới ánh đèn đường. Nó bắt đầu tan chảy trên vỉa hè trông giống như một hỗn hợp giữa khói và bóng tối; Tôi vẽ lại hình dạng ban đầu của nó, một cái đầu và hai phần chi, quá dài và ốm để có thể là các cánh tay, hai “khuỷu tay” quẹo ngược về trước như thể đã bị ai đó bẻ gãy các khớp. Sau đó mọi thứ lại trở về với bóng đêm.
Một tiếng crắc nhỏ phát ra từ phía bên phải làm tôi giật thót cả người, nhảy cả hai chân lên ghế - đồng hồ trên máy phát thanh của tôi đã được bật, bắt đầu dò sóng. Nhưng thời gian trên đó lại thể hiện sai. Điện thoại của tôi hiển thị 2:30 sáng … nhưng hàng số điện tử nhấp nháy trên máy phát thanh lại là 5:43 sáng.
Điện thoại bỗng run lên và khi nhìn xuống, tôi thấy nó đã tự khởi động lại. Tôi kiểm tra lại máy, đoạn phim – và hình ảnh khủng khiếp khi nãy đã biến mất – có ai đó đã xóa chúng.
Tôi đặt Frank vào giỏ xách và gọi cho Paul, người vừa tiễn tôi về vài phút trước. Tôi đề nghị quay lại vũ trường cùng với anh ấy và người bạn gái cho đến sáng. Tôi không biết mình phải làm gì. Gọi cho một pháp sư trừ tà sao? Nhưng thứ đó lại quá mạnh đến mức có thể dễ dàng xoay chuyển cây thánh giá …
Làm ơn, hãy cứu tôi …
Ngày viết: Tháng 10/2012
Tôi đã nghe theo lời khuyên của các bạn và thực hiện một số biện pháp giải quyết. Ngày nay, tìm kiếm một cửa hàng bán những loại bùa cổ thật không dễ, nhưng may mắn thay, tôi cũng mò ra được một căn tiệm nhỏ. Thế là tôi mua ngay vài cây ngải tại cửa hàng 5 for 5. Về đến nhà, tôi liền đốt mấy cây ngải, làm cho cả căn phòng chìm trong mùi ngải đốt (tôi phải dùng túi nilông để che cây còi báo cháy trên trần lại) và rắc chút muối xung quanh cái tivi. Sau đó, để thêm an tâm, tôi còn dựng một cây thánh giá trên thanh cửa sổ. Mặc dù tôi không phải là người theo Đạo Thiên Chúa, nhưng rút kinh nghiệm từ phim Exorcist (Trừ tà), thánh giá biết đâu có thể giúp tôi cản Linda Blair bất chợt bò ra từ màn hình tivi plasma 35 inch của mình.
Sau khi làm xong tất cả, tôi phải công nhận rằng bản thân mình thật ngớ ngẩn – tôi không phải là một thằng mê tín, thật đấy. Frank cũng không mấy yêu thích cái mùi ngải đốt, và nó đã bày tỏ ý kiến bằng cách hắt hơi vào mặt tôi. Nhưng cậu chàng vẫn chưa chịu chui ra khỏi gầm giường, mãi một lúc sau, mới chịu bò ra, cạ cạ vào chân tôi và thưởng thức món gà tây cắt nhỏ (món yêu thích của nó). Có thể chỉ do tôi tưởng tượng, nhưng trọng lực trong căn hộ có vẻ …giảm đi, bằng một cách nào đó, mà trọng lượng trong của mọi thứ nhà bỗng dưng từ từ nhẹ bỗng. Rất may, hôm đó là một buổi sáng mùa thu đẹp trời, bầu trời trong vắt không gợn chút mây, nên phần nào tinh thần của tôi cũng có vẻ hăng hái hơn bình thường.
Mọi thứ, tuy nhiên, đã bắt đầu thay đổi khi mặt trời vừa lặn.
(Để tôi giới thiệu sơ về căn hộ của mình trước khi tiếp tục câu chuyện. Căn hộ của tôi khá đơn giản, nó nằm trên tầng ba, gồm 1 phòng ngủ đơn, có cửa dẫn ra phòng khách. Bức tường đối diện có khá nhiều cửa sổ, và ở góc phải phòng khách là cái tivi. Bên trái cánh cửa là một ban công nhỏ, và hướng về phiá bên phải, qua khỏi tivi là nhà bếp/hành lang dẫn vào phòng ngủ và phòng tắm.)
Tôi đã dành cả buổi tối để đi chơi cùng lũ bạn và quay về căn hộ vào khoảng 2 giờ sáng. Điều đầu tiên làm tôi chú ý đến là toàn bộ đèn trong nhà đều bị tắt – thông thường tôi luôn để lại ít nhất một hoặc hai bóng đèn trước khi ra ngoài vì khu vực xung quanh căn hộ không mấy an toàn nên tôi muốn bọn trộm nghĩ rằng tôi vẫn còn trong nhà. Điều đáng chú ý thứ hai là không thấy Frank chạy ra cửa đón tôi như mọi hôm, chuyện mà nó vẫn làm hàng ngày. Và cuối cùng, một luồng sáng mà tôi nhận ra ngay lập tức, ánh sáng xanh nhấp nháy và lạnh toát. Tivi đang được mở.
Tiếng cửa cọt kẹt đóng rầm lại sau lưng, tôi đứng chết trân tại chỗ, mắt nhìn về phiá cuối phòng, nơi đặt cái tivi. Trên màn hình là cảnh tuyết trắng tĩnh lặng. Tôi bất chợt nhận ra có thứ gì đó bất thường ngay dưới chân tôi – tôi nhìn xuống và thấy trên thảm trải rải rác các cành cây và những mảnh vỡ bị cháy xém. Có thứ gì đó đã xé nát mấy nhánh cây ngải thành từng mảnh. Không phải là Frank; nó rất ghét thứ đó, thậm chí nó còn không thèm đến gần lò đốt. Tôi quay người nhìn ra hướng cửa sổ. Cây thánh giá vẫn còn nằm đúng trên vị trí của nó, nhưng có một sự khác biệt nho nhỏ mà chắc là bạn cũng có thể đoán được: nó đã bị lật ngược lại.
Tim tôi đập thình thịch như búa nện – Mồ hôi đổ nhễ nhại. Việc này không còn thú vị hay đơn giản là phiền phức nữa. Có thứ gì đó không thể tả được và dường như nó đã tìm được cách để xâm nhập vào nhà tôi, nó đang muốn nói gì đó với tôi.
Dường như nó có thể thấy được các suy nghĩ của tôi, tivi nhấp nháy rồi hiện lên cảnh một bãi đậu xe tăm tối. Tiếng nhạc xập xình vang lên từ trong vũ trường bên cạnh khu đỗ xe và vô số các bóng đèn nêon cam, xanh bật tắt theo nhạc. Tôi lập tức nhận ra ngay vũ trường đó, đó là nơi tôi vừa đến cùng đám bạn… chắc chắn thế, cánh cửa vũ trường chợt mở toang, tiếng nhạc dồn dập đổ ào ra và TÔI bước ra khỏi vũ trường, cười nói cùng với người bạn thân Paul. Cậu ta vỗ vai và chúc tôi ngủ ngon, sau đó quay trở vào trong.
Trong cơn sợ hãi bỗng dưng trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng – nếu có kẻ theo dõi tôi, thì đây chính là bằng chứng. Tôi rút điện thoại ra và bắt đầu quay lại những cảnh trên màn hình, theo dõi diễn biến qua cả điện thoại lẫn màn ảnh.
Kẻ theo dõi quay lại cảnh tôi lục tìm chìa khoá trong túi, sau đó đi ra khỏi góc quay tiến về phía đỗ xe. Trong một hai phút kế đến, mọi thứ vẫn giữ nguyên – Tôi nghĩ mình trông thấy thứ gì đó thay đổi dưới ánh đèn, nhưng không chắc chắn lắm. Hình ảnh trên màn hình chuyển thành những sọc màu xen kẽ rồi tắt hẳn, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Lập tức, tôi bật hết toàn bộ đèn trong căn hộ, tháo sạch các phích cắm điện của tivi, và dọn dẹp hết mớ ngải. Sau khi chỉnh lại cây thánh giá, tôi nhìn xuống giường, tìm Frank. Thật đáng thương, cả người Frank run bần bật, co rúc trong góc kẹt và không dám nhúc nhích. Thậm chí nó còn tè luôn ra thảm.
Sau khi đã sắp xếp lại mọi thứ và đảm bảo rằng sẽ không có gì khác bất thường sẽ xảy ra vào tối nay nữa, tôi lấy điện thoại ra và xem lại đoạn phim vừa nãy. Tôi xem lại đoạn lúc vừa chào tạm biệt người bạn, đang loay hoay tìm chìa khoá. Lúc tôi đi ra khỏi góc quay, tôi lại thấy nó một lần nữa: có thứ gì đó vừa băng ngang qua khoản không tối. Tôi tua đi tua lại cảnh đó. Một vài giây sau, trước khi màn hình tắt hẳn, tôi đã thấy nó, nó không to lắm, nhưng cũng đủ để làm máu trong người tôi đông lại như tuyết Siberia.
Hình ảnh đã bị nát và những mảng tối ngăn không cho tôi nhìn rõ mọi thứ. Tất cả những gì tôi có thể thấy là bóng tối bao phủ - một bóng đen nhỏ cắt ngang màn đêm, hiện rõ dưới ánh đèn đường. Nó bắt đầu tan chảy trên vỉa hè trông giống như một hỗn hợp giữa khói và bóng tối; Tôi vẽ lại hình dạng ban đầu của nó, một cái đầu và hai phần chi, quá dài và ốm để có thể là các cánh tay, hai “khuỷu tay” quẹo ngược về trước như thể đã bị ai đó bẻ gãy các khớp. Sau đó mọi thứ lại trở về với bóng đêm.
Một tiếng crắc nhỏ phát ra từ phía bên phải làm tôi giật thót cả người, nhảy cả hai chân lên ghế - đồng hồ trên máy phát thanh của tôi đã được bật, bắt đầu dò sóng. Nhưng thời gian trên đó lại thể hiện sai. Điện thoại của tôi hiển thị 2:30 sáng … nhưng hàng số điện tử nhấp nháy trên máy phát thanh lại là 5:43 sáng.
Điện thoại bỗng run lên và khi nhìn xuống, tôi thấy nó đã tự khởi động lại. Tôi kiểm tra lại máy, đoạn phim – và hình ảnh khủng khiếp khi nãy đã biến mất – có ai đó đã xóa chúng.
Tôi đặt Frank vào giỏ xách và gọi cho Paul, người vừa tiễn tôi về vài phút trước. Tôi đề nghị quay lại vũ trường cùng với anh ấy và người bạn gái cho đến sáng. Tôi không biết mình phải làm gì. Gọi cho một pháp sư trừ tà sao? Nhưng thứ đó lại quá mạnh đến mức có thể dễ dàng xoay chuyển cây thánh giá …
Làm ơn, hãy cứu tôi …
Tên dịch giả: sandy
Nhóm dịch: Consternated Team
Nguồn: Channel 543
Phần 3
Tác giả: sandwich_witch
Ngày viết: Tháng 10/2012
Trời ơi. Trời ơi. Mọi thứ đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của tôi. Tôi không biết phải bắt đầu kể từ đâu, vậy nên, có lẽ tôi sẽ kể tiếp những chuyện xảy ra sau ngày hôm đó: ngày mà tôi ở lại cùng Paul.
Đầu tiên, tôi sẽ tóm tắt lại một số nội dung chính trong phần trước. Paul là một trong những người bạn nối khố của tôi, về một vài mặt nào đó, thì sở thích của chúng tôi lại hoàn toàn trái ngược nhau. Trong khi tôi là một đứa thích sống đơn độc và việc gì cũng suy nghĩ thật kĩ, thì Paul lại là dân hippie và rất thích giao tiếp với mọi người, thậm chí cậu ấy còn có thể để cho một gã lạ mặt ngủ nhờ trên ghế sôpha của mình ròng rã cả tháng trời miễn sao gã đó khá thân thiện là được. Cậu ta thuê một căn nhà tăm tối để sống cùng với người bạn gái và một người Iguana có biệt danh The Dude. Gã đó là một tên cực kì quái dị. Hắn cho tất cả món khai vị của mình vào máy xay sinh tố. Hắn có hay chiếc xe tay ga. Các bạn biết không … gã đó.
Mặc dù lúc về đến nhà cậu ấy thì đã muộn lắm rồi, Paul và Laila (bạn gái cậu ấy) vẫn đón tiếp tôi rất nồng hậu. Họ đã trải sẵn đệm ngủ ngoài phòng khách, căn phòng khá sạch sẽ nếu không quan tâm đến kiểu trang trí quái đản của nó. Mặc dù trông nó không giống như những cái khác, nhưng Paul cũng sở hữu một cái tivi, nó là dạng CRT cổ khối hộp được đặt trên một thùng nhựa. Tôi ngán ngẩm nhìn nó, hiểu rằng mình sẽ phải ngủ đêm nay cùng với một cái tivi khác…
Tôi thấy rõ nét mệt mỏi trên khuôn mặt hai người họ, nhưng Laila vẫn ngồi xuống cạnh tôi trước khi tôi co người vào trong chăn, cô ấy hỏi tôi xem có chuyện gì đã xảy ra. Tôi đã cố gắng kể cho cô ấy nghe mọi việc một cách chi tiết nhất mà mình có thể diễn đạt, cố gắng không để cô ấy nghĩ tôi là một thằng khùng, nhưng Laila chỉ im lặng gật đầu, sắc mặt ra vẻ nghiêm túc và nói với tôi rằng những chuyện mà tôi vừa trải qua có vẻ bất thường – cô còn cho tôi biết, bà ngoại cô rất nhạy cảm với các loại qủy dữ và linh hồn, hơn nữa năng lực của bà còn hay thu hút các loại linh hồn “xấu xa”, chúng đã kéo đến phá phách ngôi nhà và hù doạ các em của cô ấy. Cố gắng quên đi những chuyện đã xảy ra, tôi ôm Frank vào lòng và cuộn tròn người trên giường, lim dim chìm vào giấc ngủ.
Lát sau, tôi chợt tỉnh giấc. Lập tức phát hiện một số việc bất thường: Đầu tiên, là Frank lại mất tích lần nữa. Thứ hai, có mùi gì đó rất khủng khiếp, như là mùi của bùn lầy kết hợp với mùi nhà cháy. Ba là, căn phòng vẫn còn tối – mặc dù đồng hồ trên lò vi sóng đã hiển thị 5:44 sáng. Một làn sáng xanh nhè nhẹ hắt bóng xuống những món đồ trong phòng; tivi đã được mở. Đứng lặng giữa phòng, nhìn chằm chằm vào tivi, chính là Laila.
Vội bật dậy, tôi đến gần hỏi xem cô ấy có ỔN không, nhưng chưa kịp mở lời thì tôi nhìn thấy gương mặt cô ấy. Đôi mắt trợn tròn, miệng mở to kinh hãi, muốn thét nhưng không tài nào lên tiếng được. Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy ai hoảng sợ đến mức này, khuôn mặt trắng bệch đầy hoảng loạn.
Lát sau, một cách chậm rãi, Laila quay đầu lại nhìn tôi. Các biểu hiện trên khuôn mặt không đổi. Cô ấy nhìn tôi chăm chăm trong ba giây … rồi ngất đi.
Mọi thứ diễn ra khá hối hả sau đó, đến mức khó mà tin được. Paul nghe thấy tiếng động liền hối hả chạy ra phòng khách. Sau khi tỉnh lại, Leila đã khóc nức nở, lảm nhảm điều gì đó mà Paul không thể nào hiểu nổi. Tôi nghĩ là mình đã nghe được từ gì đó tương tự như “pishacha”, nhưng cũng không rõ nữa. Sau khi cô ấy đã lấy lại được bình tĩnh, ít nhất thì cũng đủ để đi về nhà, Paul dẫn cô ấy ra xe, quay lại nhìn tôi bằng cặp mắt hung tợn.
“Cậu đi khỏi đây đi,” anh ấy nói.
Tôi chết lặng. “Sao cơ? Nhưng tôi nghĩ –“
“Cậu thấy đó,” anh ấy tiếp tục. “Cậu đã mang theo nó đến đây. Quay về nhà đi. Đừng ngủ gật đấy. Hãy để Frank lại đây, bọn tôi sẽ lo cho nó – sáng mai tôi sẽ gọi cậu và tụi mình sẽ tìm cách giải quyết.
Không còn chọn lựa nào khác, tôi leo lên xe, để Frank ở lại rồi quay về nhà. Việc đầu tiên khi về đến nhà là tôi mở tất cả bóng đèn, tháo phích cắm tivi và dùng hai tấm nệm to để che nó lại, xóa hết các bản nhạc rùng rợn có thể làm tôi liên tưởng đến các hồn ma. Cuối cùng, tôi ngồi trước máy vi tính và chờ đợi …
Han anhan hanhanh anhan hanhan hanhan Han han ha nhan hin hinhi nh inh inh in
Hinh inh inh inhinh inh inhin hinh inhinh nhinhin hinhi nhin hinhi nhinh in vinvinvi nv invin invin vin vin vinv invinvi nvinvin vin vinv invinv invi nvin
6666666 666 66666 66666 666666 666666 6 6666666 66666 666666 666666 6666 66666 6666 666666 666666 666 6666 6666 66666666 6666666 66666 543 21
Ngày viết: Tháng 10/2012
Trời ơi. Trời ơi. Mọi thứ đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của tôi. Tôi không biết phải bắt đầu kể từ đâu, vậy nên, có lẽ tôi sẽ kể tiếp những chuyện xảy ra sau ngày hôm đó: ngày mà tôi ở lại cùng Paul.
Đầu tiên, tôi sẽ tóm tắt lại một số nội dung chính trong phần trước. Paul là một trong những người bạn nối khố của tôi, về một vài mặt nào đó, thì sở thích của chúng tôi lại hoàn toàn trái ngược nhau. Trong khi tôi là một đứa thích sống đơn độc và việc gì cũng suy nghĩ thật kĩ, thì Paul lại là dân hippie và rất thích giao tiếp với mọi người, thậm chí cậu ấy còn có thể để cho một gã lạ mặt ngủ nhờ trên ghế sôpha của mình ròng rã cả tháng trời miễn sao gã đó khá thân thiện là được. Cậu ta thuê một căn nhà tăm tối để sống cùng với người bạn gái và một người Iguana có biệt danh The Dude. Gã đó là một tên cực kì quái dị. Hắn cho tất cả món khai vị của mình vào máy xay sinh tố. Hắn có hay chiếc xe tay ga. Các bạn biết không … gã đó.
Mặc dù lúc về đến nhà cậu ấy thì đã muộn lắm rồi, Paul và Laila (bạn gái cậu ấy) vẫn đón tiếp tôi rất nồng hậu. Họ đã trải sẵn đệm ngủ ngoài phòng khách, căn phòng khá sạch sẽ nếu không quan tâm đến kiểu trang trí quái đản của nó. Mặc dù trông nó không giống như những cái khác, nhưng Paul cũng sở hữu một cái tivi, nó là dạng CRT cổ khối hộp được đặt trên một thùng nhựa. Tôi ngán ngẩm nhìn nó, hiểu rằng mình sẽ phải ngủ đêm nay cùng với một cái tivi khác…
Tôi thấy rõ nét mệt mỏi trên khuôn mặt hai người họ, nhưng Laila vẫn ngồi xuống cạnh tôi trước khi tôi co người vào trong chăn, cô ấy hỏi tôi xem có chuyện gì đã xảy ra. Tôi đã cố gắng kể cho cô ấy nghe mọi việc một cách chi tiết nhất mà mình có thể diễn đạt, cố gắng không để cô ấy nghĩ tôi là một thằng khùng, nhưng Laila chỉ im lặng gật đầu, sắc mặt ra vẻ nghiêm túc và nói với tôi rằng những chuyện mà tôi vừa trải qua có vẻ bất thường – cô còn cho tôi biết, bà ngoại cô rất nhạy cảm với các loại qủy dữ và linh hồn, hơn nữa năng lực của bà còn hay thu hút các loại linh hồn “xấu xa”, chúng đã kéo đến phá phách ngôi nhà và hù doạ các em của cô ấy. Cố gắng quên đi những chuyện đã xảy ra, tôi ôm Frank vào lòng và cuộn tròn người trên giường, lim dim chìm vào giấc ngủ.
Lát sau, tôi chợt tỉnh giấc. Lập tức phát hiện một số việc bất thường: Đầu tiên, là Frank lại mất tích lần nữa. Thứ hai, có mùi gì đó rất khủng khiếp, như là mùi của bùn lầy kết hợp với mùi nhà cháy. Ba là, căn phòng vẫn còn tối – mặc dù đồng hồ trên lò vi sóng đã hiển thị 5:44 sáng. Một làn sáng xanh nhè nhẹ hắt bóng xuống những món đồ trong phòng; tivi đã được mở. Đứng lặng giữa phòng, nhìn chằm chằm vào tivi, chính là Laila.
Vội bật dậy, tôi đến gần hỏi xem cô ấy có ỔN không, nhưng chưa kịp mở lời thì tôi nhìn thấy gương mặt cô ấy. Đôi mắt trợn tròn, miệng mở to kinh hãi, muốn thét nhưng không tài nào lên tiếng được. Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy ai hoảng sợ đến mức này, khuôn mặt trắng bệch đầy hoảng loạn.
Lát sau, một cách chậm rãi, Laila quay đầu lại nhìn tôi. Các biểu hiện trên khuôn mặt không đổi. Cô ấy nhìn tôi chăm chăm trong ba giây … rồi ngất đi.
Mọi thứ diễn ra khá hối hả sau đó, đến mức khó mà tin được. Paul nghe thấy tiếng động liền hối hả chạy ra phòng khách. Sau khi tỉnh lại, Leila đã khóc nức nở, lảm nhảm điều gì đó mà Paul không thể nào hiểu nổi. Tôi nghĩ là mình đã nghe được từ gì đó tương tự như “pishacha”, nhưng cũng không rõ nữa. Sau khi cô ấy đã lấy lại được bình tĩnh, ít nhất thì cũng đủ để đi về nhà, Paul dẫn cô ấy ra xe, quay lại nhìn tôi bằng cặp mắt hung tợn.
“Cậu đi khỏi đây đi,” anh ấy nói.
Tôi chết lặng. “Sao cơ? Nhưng tôi nghĩ –“
“Cậu thấy đó,” anh ấy tiếp tục. “Cậu đã mang theo nó đến đây. Quay về nhà đi. Đừng ngủ gật đấy. Hãy để Frank lại đây, bọn tôi sẽ lo cho nó – sáng mai tôi sẽ gọi cậu và tụi mình sẽ tìm cách giải quyết.
Không còn chọn lựa nào khác, tôi leo lên xe, để Frank ở lại rồi quay về nhà. Việc đầu tiên khi về đến nhà là tôi mở tất cả bóng đèn, tháo phích cắm tivi và dùng hai tấm nệm to để che nó lại, xóa hết các bản nhạc rùng rợn có thể làm tôi liên tưởng đến các hồn ma. Cuối cùng, tôi ngồi trước máy vi tính và chờ đợi …
Han anhan hanhanh anhan hanhan hanhan Han han ha nhan hin hinhi nh inh inh in
Hinh inh inh inhinh inh inhin hinh inhinh nhinhin hinhi nhin hinhi nhinh in vinvinvi nv invin invin vin vin vinv invinvi nvinvin vin vinv invinv invi nvin
6666666 666 66666 66666 666666 666666 6 6666666 66666 666666 666666 6666 66666 6666 666666 666666 666 6666 6666 66666666 6666666 66666 543 21
Tên dịch giả: sandy
Nhóm dịch: Consternated Team
Nguồn: Channel 543
Phần 4
Tác giả: sandwich_witch
Ngày viết: Tháng 10/2012
Paul gửi cho tôi tài liệu này từ máy của cậu ấy. Trên màn hình là một tấm ảnh ghi chú địa điểm hẹn. Laila đang nghiên cứu một loại lễ tế gì đó. Và cô ấy cho biết các linh hồn đang muốn một thứ gì đó từ tôi, nhưng không rõ đó là gì. Có thể tôi là người có năng lượng giải phóng họ. Hoặc họ chỉ cần một cơ thể. Tôi không biết ….
Lễ tế sẽ được tiến hành trong vòng nữa giờ nữa. Tôi sẽ cập nhật thông tin nếu nó có tác dụng. Nếu không, tôi sẽ không nhắc lại …
Ngày viết: Tháng 10/2012
Paul gửi cho tôi tài liệu này từ máy của cậu ấy. Trên màn hình là một tấm ảnh ghi chú địa điểm hẹn. Laila đang nghiên cứu một loại lễ tế gì đó. Và cô ấy cho biết các linh hồn đang muốn một thứ gì đó từ tôi, nhưng không rõ đó là gì. Có thể tôi là người có năng lượng giải phóng họ. Hoặc họ chỉ cần một cơ thể. Tôi không biết ….
Lễ tế sẽ được tiến hành trong vòng nữa giờ nữa. Tôi sẽ cập nhật thông tin nếu nó có tác dụng. Nếu không, tôi sẽ không nhắc lại …
Tên dịch giả: sandy
Nhóm dịch: Consternated Team
Nguồn: Channel 543
Phần 5
Tác giả: sandwich_witch
Ngày viết: Tháng 10/2012
Tin tốt: Tôi vẫn chưa chết.
Tin xấu: …à ừm, vui lòng đọc tiếp phần sau…
Quay lại thời điểm tối hôm đó, khi về đến nhà, tôi vội ngồi vào máy vi tính, mở nhạc ầm ĩ, bật sáng hết đèn, tranh thủ làm việc và nhâm nhi ít cà phê. Đinh ninh trong lòng rằng sau khi đã tháo hết phích cắm thì cái tivi không thể hoạt động được nữa, bản thân sẽ được an toàn. Nhưng một lần nữa tôi đã đánh giá quá cao khả năng của mình (hay bất cứ người nào khác trong tình huống này) trong cuộc chiến chống lại các thế lực không tuân theo những qui tắc của loài người…
Khi tôi vừa định cập nhật một số thông tin trên trang mạng của mình, thì màn hình máy tính bỗng nhấp nháy rồi chuyển hết sang một màu xanh thẫm. Tiếp theo đó, lần lượt xuất hiện trên màn hình một dãi số theo thứ tự 5 . 4 . 3 . 2 . 1 .
Màn hình lại nhấp nháy lần nữa. Một mùi hương khó chịu, mùi của hỗn hợp bùn lầy, cái chết và sự thối rữa, tương tự như thứ mà tôi đã ngửi thấy khi nghỉ lại nhà Paul. Trên màn hình lại hiện lên tấm ảnh chụp tôi lúc vừa tròn sáu tuổi, đang ôm một cái xô đỏ, đứng bên bờ Hồ Stern Lake (gần nơi tôi ở lúc còn bé, cách khoảng nữa giờ đi bộ). Nhấp nháy – hình ảnh thay đổi. Cũng là cái hồ đó, cũng địa điểm đó, chỉ khác là không còn thấy tôi lúc nhỏ nữa, hơn nữa tấm ảnh này được chụp vào buổi tối. Những bóng cây xa xa ven bờ hồ đang in bóng xuống mặt nước, bầu trời tối tăm không trăng không sao. Nước hồ tối đen như mực tàu. Nhưng đáng chú ý hơn cả, là ở giữa hồ, có thứ gì đó như một con quái vật thời tiền sử đang trồi lên khỏi mặt nước, tiến dần đến hòn đảo nhỏ ở giữa hồ.
Tôi và những người bạn cùng lớn lên trong một khu vực ven hồ Stern Lake, nhưng chưa ai trong số chúng tôi từng đến hòn đảo chết (có rất ít cây cối trên đảo) ở giữa hồ. Có lẽ bởi vì bố mẹ thường hay dọa bọn trẻ như chúng tôi bằng những câu chuyện Mê tín: hồn ma kéo chân những người tìm đến đảo, lũ chó dại và vô số những thứ kì quái khác, do vậy mà bọn tôi chẳng bao giờ dám bén mảng đến gần. Thậm chí mọi người còn đồn rằng những người tuyệt vọng thường tìm đến hòn đảo đó để tự sát. Tôi rùng mình khi nhớ lại những thứ đó, cộng thêm cái mùi khó chịu cứ xộc lên mũi, làm tôi nhận ra có lẽ thứ đó đang thật sự nhắm đến tôi.
Hình ảnh vừa rồi kéo dài thêm một vài giây nữa, sau đó màn hình liên tục nhấp nháy. Tôi đoán sắp sửa có một loạt các hình ảnh – hình ảnh khủng khiếp sẽ trình chiếu cho tôi xem, in sâu những thứ khủng khiếp đó vào tâm trí tôi, làm tôi đắm chìm trong những cơn ác mộng – nhưng … không có gì xảy ra sau đó nữa. Tôi thử khởi động lại máy, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, cả cái máy đều treo cứng.
Ngay lập tức, tôi gọi cho Paul và Laila, kể cho họ nghe toàn bộ câu chuyện. Nghe xong mọi thứ, Paul dừng máy một lúc để trao đổi với Laila, rồi chuyển máy cho cô ấy.
“Bà ngoại đã kể cho tôi nghe những việc này,” cô ấy nói bằng chất giọng hết sức chậm rãi, tôi không ngờ là cô nàng có thể lấy lại bình tĩnh nhanh đến thế. “Có một số nguyên nhân có thể khiến cho các linh hồn từ bỏ nơi hỗn loạn của chúng và bám theo chúng ta. Đôi lúc, chỉ đơn giản vì chúng là những oan hồn tinh ranh, muốn thu hút sự chú ý của chúng ta, nhưng trong trường hợp đó chúng sẽ chỉ gây ra một hoặc hai sự kiện đơn giản, riêng lẻ và vô hại. Số khác lại muốn nói cho chúng ta biết một việc gì đó rất quan trọng đối với họ nhưng lại không thể hoàn thành lúc còn sinh thời. Loại còn lại, rất hiếm khi xuất hiện, sở hữu một năng lượng cực mạnh, là các thực thể tà ác, chúng đeo bám theo các nạn nhân, dọa nạt và hút cạn sinh lực của họ. Hiện tượng này chúng ta hay gọi là bị nguyền rủa. Nhưng để kiếm ra một pháp sư triệu hồi có đủ khả năng mang chúng đến thế giới này là việc rất khó, khó hơn nhiều so với việc các thực thể tà ác này tiếp tục tìm kiếm một mục tiêu mới, và vì vậy loại này rất ít gặp.”
Tôi nhún vai. “Vậy trường hợp của tôi thuộc loại nào…?”
“Tôi nghĩ nó thuộc loại thứ hai,” Leila đáp. “Cái hồ này cách đây bao xa? Nếu đó là nơi nó muốn cậu đến, thì chúng ta có thể lập một nghi lễ trừ tà ngay tại vị trí đó. Nếu thuộc loại thứ nhất hoặc thứ hai, nó sẽ hiện nguyên hình và bị trục xuất. Nhưng nếu là loại cuối … thì chúng ta sẽ gặp rắc rối.”
Tôi không dám hỏi xem loại “vấn đề” gì mà chúng tôi có thể phải đối mặt.
Thời gian tiếp tục trôi, cuối cùng cũng đã đến 10 giờ đêm. Laila, Paul và tôi đang đứng men theo bờ hồ Stern Lake, từ từ cho hạ thủy chiếc xuồng kayak (một loại xuồng nhỏ, chở được 2 người, làm từ gỗ nhẹ, phiá ngoài có bọc da, do người Eskimo phát minh) của Paul xuống hồ. Chúng tôi quyết định đến đây lúc trời đã tối vì bức ảnh cuối cùng được chụp vào khoảng thời gian tương tự. Ngay khi vừa đến nơi, vô số những kỉ niệm lúc xưa chợt ùa về trong tôi. Khi còn bé tôi hay cùng bạn bè chạy chơi, bơi lội, xây dựng lâu đài cát và nằm tắm nắng quanh hồ. Cảnh hồ lúc này vắng lặng đến chết người, không có chút sự sống ngoại trừ một vài dấu chân còn in trên cát. Hòn đảo hiện ra lờ mờ ngoài xa, có vẻ tăm tối hơn so với các khu vực xung quanh. Tôi không biết diễn tả thế nào nhưng máu trong tôi cứ sôi sục như thể không muốn tôi đến gần hòn đảo, nhưng tôi muốn chấm dứt chuyện này. Tôi đã chán ngán cái cảnh bản thân bị nguyền rủa mỗi ngày lắm rồi.
Tôi phải thừa nhận rằng, ban đầu tôi đã từng nghĩ Laila và Paul hẳn đã bỏ rơi tôi sau sự cố liên quan đến cái tivi tại nhà Paul, lẽ ra tôi phải tin tưởng họ nhiều hơn. Paul dặn Laila đợi ở bờ hồ, rồi khoác lên vai một cái balô có chứa các dụng cụ và tờ giấy hướng dẫn Laila đã ghi chú kĩ, sau đó, hai thằng tôi leo lên chiếc kayak, tiến dần ra giữa hồ.
Không có dấu chân người trên hòn đảo giữa hồ. Ở đây chỉ có những nhánh cây gãy và lá khô dầy đặc, đến mức mỗi bước chân của chúng tôi lại vang lên âm thanh rắc rắc. Paul và tôi kéo xuồng lên bờ, cậu ta đột nhiên chỉ về phía mấy bụi cây và nói.
“Nhìn xem.”
Một luồng sáng xanh mỏng lấp ló phát ra từ phía trung tâm tối ngòm của hòn đảo. Tôi bật đèn pin lên rồi cả hai cùng tiến về phiá đó, dạt mấy bụi cây trên đường…để mở lối đi tiếp. Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã được đến trung tâm của hòn đảo.
Trung tâm hòn đảo có vẻ thoáng đãng hơn, có một căn phòng ở giữa khu đất trống. Trước căn phòng là một chiếc ghế bành rướm máu, rách rưới và cũ nát, đặt ngay bên cạnh, một cái bàn nhỏ phía trên bàn là cái tivi. Cái tivi này còn cũ hơn cả cái của Paul, loại sử dụng ăng ten và có thùng bằng gỗ, điểm đáng chú ý là … tivi đang được mở. Điều này hoàn toàn vô lí, vì rất nhiều nguyên nhân như tivi hoàn toàn không có phích cắm hơn nữa đảo hoang thì lấy đâu ra điện. Màn hình chuyển sang màu xanh, tỏa sáng vừa đủ để bao bộc lấy hai đứa tôi.
Tôi run rẩy lôi thùng muối ra và rải thành một vòng tròn xung quanh tôi và Paul. Thắp hai ngọn nến, một đen, một trắng, và đặt chúng trước mặt chúng tôi. Ngồi im theo dõi cái tivi, đợi xem phản ứng của nó, nhưng màn hình vẫn cứ giữ nguyên một màu xanh mặc cho chúng tôi có làm trò gì đi nữa.
Laila đã pha trộn một loại hỗn hợp gồm dầu mỡ đen, thứ gì đó tương tự như bơ và than đá; Tôi dùng nó để làm dấu chữ thập lên lòng bàn tay, trán như theo như tờ giấy hướng dẫn. Cô ấy không chịu cho chúng tôi biết thứ mà chúng tôi có thể phải đối mặt là gì, nhưng ít nhất thì cô ấy đã chuẩn bị đầy đủ đồ nghề cho chúng tôi đối phó nó. Laila còn căn dặn nếu cây nến trắng bị tắt, thì chúng tôi đã thành công. Ngược lại, nếu cây nến đen bị tắt, thì chúng tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Tiếp theo, tôi quay mặt về hướng tivi và đọc to nội dung trong tờ giấy. Cũng không có gì đặc biệt, không phải sử dụng tiếng Latin hay tiếng Phạn gì cả, tôi chỉ cần đọc to vài câu đơn giản đại loại như “Hãy để tôi yên, tôi không muốn bị các người ám, tôi ra lệnh cho các người cút đi”.
Đọc xong, tôi và Paul đứng im tại chỗ, nín thở chờ đợi.
Cái tivi không có phản ứng gì cả.
Và tiếp theo thì thứ mùi hương quen thuộc lại xuất hiện….
Lần này, mùi hương lại càng gay gắt và đậm đặc hơn trước, đến mức chúng làm tôi buồn nôn. Ngay lập tức tôi phát hiện ra có thêm sự hiện diện của một ai đó gần đây, có lẽ cái mùi khó chịu đã làm cho thị lực của chúng tôi tốt hơn, mọi thứ lại có vẻ dễ quan sát hơn trước. Màn hình tivi vụt tắt chỉ chừa lại một đốm sáng nhỏ ở giữa. Cây cối xung quanh bắt đầu lay chuyển dữ dội: tôi nghe rõ tiếng các cành cây gãy đổ, cọ xát vào nhau, tạo thành những âm thanh như tiếng súng nổ, vang vọng trên mặt hồ. Nước hồ bẩn thỉu trào ngược ra từ giữa màn hình, làm ngập cả một phần đất. Cái ghế bành di chuyển về phía chúng tôi rồi ngã nhào; những thứ được nhồi vào ghế từ từ trào ngược ra như thể có thứ gì đó vô hình và khổng lồ đang tức tối, xé nát nó ra vậy. Paul và tôi quì mọp xuống cạnh vòng tròn, hai tay ôm chặt đầu, kinh hãi đến mức không nhúc nhích hay thở mạnh nổi, … không biết có thứ gì đó đang tiến đến gần…
Sau đó, ngay lập tức, mọi thứ lại im lặng. Sự yên tĩnh lại ngự trị. Màn hình chuyển sang cảnh tuyết trắng xoá, chỉ thấy duy nhất ba con số hiển thị trên góc phải: 543.
Ngửi thấy mùi khói, tôi vội nhìn xuống. Cả hai cây nến đều đã bị thổi tắt.
Tôi túm lấy Paul, cả hai phóng nhanh ra khỏi đó.
Laila cũng không hiểu rõ ý nghĩa của mấy ngọn nến. Cô ấy chỉ biết đó là dấu hiệu cho thấy chúng tôi đang chống lại một thứ gì đó rất mạnh mẽ, nếu chúng tôi có thể làm tắt ngọn nến trắng, nghĩa là chúng tôi đã thành công. Tôi hy vọng giả thuyết đó chính xác. Để Frank có thể vui vẻ quay về nhà cùng tôi.
Các bạn nghĩ như thế nào? Liệu mọi việc đã chấm dứt chưa? Tôi đã tống cổ được cái thứ khốn khiếp đó?
Ngày viết: Tháng 10/2012
Tin tốt: Tôi vẫn chưa chết.
Tin xấu: …à ừm, vui lòng đọc tiếp phần sau…
Quay lại thời điểm tối hôm đó, khi về đến nhà, tôi vội ngồi vào máy vi tính, mở nhạc ầm ĩ, bật sáng hết đèn, tranh thủ làm việc và nhâm nhi ít cà phê. Đinh ninh trong lòng rằng sau khi đã tháo hết phích cắm thì cái tivi không thể hoạt động được nữa, bản thân sẽ được an toàn. Nhưng một lần nữa tôi đã đánh giá quá cao khả năng của mình (hay bất cứ người nào khác trong tình huống này) trong cuộc chiến chống lại các thế lực không tuân theo những qui tắc của loài người…
Khi tôi vừa định cập nhật một số thông tin trên trang mạng của mình, thì màn hình máy tính bỗng nhấp nháy rồi chuyển hết sang một màu xanh thẫm. Tiếp theo đó, lần lượt xuất hiện trên màn hình một dãi số theo thứ tự 5 . 4 . 3 . 2 . 1 .
Màn hình lại nhấp nháy lần nữa. Một mùi hương khó chịu, mùi của hỗn hợp bùn lầy, cái chết và sự thối rữa, tương tự như thứ mà tôi đã ngửi thấy khi nghỉ lại nhà Paul. Trên màn hình lại hiện lên tấm ảnh chụp tôi lúc vừa tròn sáu tuổi, đang ôm một cái xô đỏ, đứng bên bờ Hồ Stern Lake (gần nơi tôi ở lúc còn bé, cách khoảng nữa giờ đi bộ). Nhấp nháy – hình ảnh thay đổi. Cũng là cái hồ đó, cũng địa điểm đó, chỉ khác là không còn thấy tôi lúc nhỏ nữa, hơn nữa tấm ảnh này được chụp vào buổi tối. Những bóng cây xa xa ven bờ hồ đang in bóng xuống mặt nước, bầu trời tối tăm không trăng không sao. Nước hồ tối đen như mực tàu. Nhưng đáng chú ý hơn cả, là ở giữa hồ, có thứ gì đó như một con quái vật thời tiền sử đang trồi lên khỏi mặt nước, tiến dần đến hòn đảo nhỏ ở giữa hồ.
Tôi và những người bạn cùng lớn lên trong một khu vực ven hồ Stern Lake, nhưng chưa ai trong số chúng tôi từng đến hòn đảo chết (có rất ít cây cối trên đảo) ở giữa hồ. Có lẽ bởi vì bố mẹ thường hay dọa bọn trẻ như chúng tôi bằng những câu chuyện Mê tín: hồn ma kéo chân những người tìm đến đảo, lũ chó dại và vô số những thứ kì quái khác, do vậy mà bọn tôi chẳng bao giờ dám bén mảng đến gần. Thậm chí mọi người còn đồn rằng những người tuyệt vọng thường tìm đến hòn đảo đó để tự sát. Tôi rùng mình khi nhớ lại những thứ đó, cộng thêm cái mùi khó chịu cứ xộc lên mũi, làm tôi nhận ra có lẽ thứ đó đang thật sự nhắm đến tôi.
Hình ảnh vừa rồi kéo dài thêm một vài giây nữa, sau đó màn hình liên tục nhấp nháy. Tôi đoán sắp sửa có một loạt các hình ảnh – hình ảnh khủng khiếp sẽ trình chiếu cho tôi xem, in sâu những thứ khủng khiếp đó vào tâm trí tôi, làm tôi đắm chìm trong những cơn ác mộng – nhưng … không có gì xảy ra sau đó nữa. Tôi thử khởi động lại máy, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, cả cái máy đều treo cứng.
Ngay lập tức, tôi gọi cho Paul và Laila, kể cho họ nghe toàn bộ câu chuyện. Nghe xong mọi thứ, Paul dừng máy một lúc để trao đổi với Laila, rồi chuyển máy cho cô ấy.
“Bà ngoại đã kể cho tôi nghe những việc này,” cô ấy nói bằng chất giọng hết sức chậm rãi, tôi không ngờ là cô nàng có thể lấy lại bình tĩnh nhanh đến thế. “Có một số nguyên nhân có thể khiến cho các linh hồn từ bỏ nơi hỗn loạn của chúng và bám theo chúng ta. Đôi lúc, chỉ đơn giản vì chúng là những oan hồn tinh ranh, muốn thu hút sự chú ý của chúng ta, nhưng trong trường hợp đó chúng sẽ chỉ gây ra một hoặc hai sự kiện đơn giản, riêng lẻ và vô hại. Số khác lại muốn nói cho chúng ta biết một việc gì đó rất quan trọng đối với họ nhưng lại không thể hoàn thành lúc còn sinh thời. Loại còn lại, rất hiếm khi xuất hiện, sở hữu một năng lượng cực mạnh, là các thực thể tà ác, chúng đeo bám theo các nạn nhân, dọa nạt và hút cạn sinh lực của họ. Hiện tượng này chúng ta hay gọi là bị nguyền rủa. Nhưng để kiếm ra một pháp sư triệu hồi có đủ khả năng mang chúng đến thế giới này là việc rất khó, khó hơn nhiều so với việc các thực thể tà ác này tiếp tục tìm kiếm một mục tiêu mới, và vì vậy loại này rất ít gặp.”
Tôi nhún vai. “Vậy trường hợp của tôi thuộc loại nào…?”
“Tôi nghĩ nó thuộc loại thứ hai,” Leila đáp. “Cái hồ này cách đây bao xa? Nếu đó là nơi nó muốn cậu đến, thì chúng ta có thể lập một nghi lễ trừ tà ngay tại vị trí đó. Nếu thuộc loại thứ nhất hoặc thứ hai, nó sẽ hiện nguyên hình và bị trục xuất. Nhưng nếu là loại cuối … thì chúng ta sẽ gặp rắc rối.”
Tôi không dám hỏi xem loại “vấn đề” gì mà chúng tôi có thể phải đối mặt.
Thời gian tiếp tục trôi, cuối cùng cũng đã đến 10 giờ đêm. Laila, Paul và tôi đang đứng men theo bờ hồ Stern Lake, từ từ cho hạ thủy chiếc xuồng kayak (một loại xuồng nhỏ, chở được 2 người, làm từ gỗ nhẹ, phiá ngoài có bọc da, do người Eskimo phát minh) của Paul xuống hồ. Chúng tôi quyết định đến đây lúc trời đã tối vì bức ảnh cuối cùng được chụp vào khoảng thời gian tương tự. Ngay khi vừa đến nơi, vô số những kỉ niệm lúc xưa chợt ùa về trong tôi. Khi còn bé tôi hay cùng bạn bè chạy chơi, bơi lội, xây dựng lâu đài cát và nằm tắm nắng quanh hồ. Cảnh hồ lúc này vắng lặng đến chết người, không có chút sự sống ngoại trừ một vài dấu chân còn in trên cát. Hòn đảo hiện ra lờ mờ ngoài xa, có vẻ tăm tối hơn so với các khu vực xung quanh. Tôi không biết diễn tả thế nào nhưng máu trong tôi cứ sôi sục như thể không muốn tôi đến gần hòn đảo, nhưng tôi muốn chấm dứt chuyện này. Tôi đã chán ngán cái cảnh bản thân bị nguyền rủa mỗi ngày lắm rồi.
Tôi phải thừa nhận rằng, ban đầu tôi đã từng nghĩ Laila và Paul hẳn đã bỏ rơi tôi sau sự cố liên quan đến cái tivi tại nhà Paul, lẽ ra tôi phải tin tưởng họ nhiều hơn. Paul dặn Laila đợi ở bờ hồ, rồi khoác lên vai một cái balô có chứa các dụng cụ và tờ giấy hướng dẫn Laila đã ghi chú kĩ, sau đó, hai thằng tôi leo lên chiếc kayak, tiến dần ra giữa hồ.
Không có dấu chân người trên hòn đảo giữa hồ. Ở đây chỉ có những nhánh cây gãy và lá khô dầy đặc, đến mức mỗi bước chân của chúng tôi lại vang lên âm thanh rắc rắc. Paul và tôi kéo xuồng lên bờ, cậu ta đột nhiên chỉ về phía mấy bụi cây và nói.
“Nhìn xem.”
Một luồng sáng xanh mỏng lấp ló phát ra từ phía trung tâm tối ngòm của hòn đảo. Tôi bật đèn pin lên rồi cả hai cùng tiến về phiá đó, dạt mấy bụi cây trên đường…để mở lối đi tiếp. Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã được đến trung tâm của hòn đảo.
Trung tâm hòn đảo có vẻ thoáng đãng hơn, có một căn phòng ở giữa khu đất trống. Trước căn phòng là một chiếc ghế bành rướm máu, rách rưới và cũ nát, đặt ngay bên cạnh, một cái bàn nhỏ phía trên bàn là cái tivi. Cái tivi này còn cũ hơn cả cái của Paul, loại sử dụng ăng ten và có thùng bằng gỗ, điểm đáng chú ý là … tivi đang được mở. Điều này hoàn toàn vô lí, vì rất nhiều nguyên nhân như tivi hoàn toàn không có phích cắm hơn nữa đảo hoang thì lấy đâu ra điện. Màn hình chuyển sang màu xanh, tỏa sáng vừa đủ để bao bộc lấy hai đứa tôi.
Tôi run rẩy lôi thùng muối ra và rải thành một vòng tròn xung quanh tôi và Paul. Thắp hai ngọn nến, một đen, một trắng, và đặt chúng trước mặt chúng tôi. Ngồi im theo dõi cái tivi, đợi xem phản ứng của nó, nhưng màn hình vẫn cứ giữ nguyên một màu xanh mặc cho chúng tôi có làm trò gì đi nữa.
Laila đã pha trộn một loại hỗn hợp gồm dầu mỡ đen, thứ gì đó tương tự như bơ và than đá; Tôi dùng nó để làm dấu chữ thập lên lòng bàn tay, trán như theo như tờ giấy hướng dẫn. Cô ấy không chịu cho chúng tôi biết thứ mà chúng tôi có thể phải đối mặt là gì, nhưng ít nhất thì cô ấy đã chuẩn bị đầy đủ đồ nghề cho chúng tôi đối phó nó. Laila còn căn dặn nếu cây nến trắng bị tắt, thì chúng tôi đã thành công. Ngược lại, nếu cây nến đen bị tắt, thì chúng tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Tiếp theo, tôi quay mặt về hướng tivi và đọc to nội dung trong tờ giấy. Cũng không có gì đặc biệt, không phải sử dụng tiếng Latin hay tiếng Phạn gì cả, tôi chỉ cần đọc to vài câu đơn giản đại loại như “Hãy để tôi yên, tôi không muốn bị các người ám, tôi ra lệnh cho các người cút đi”.
Đọc xong, tôi và Paul đứng im tại chỗ, nín thở chờ đợi.
Cái tivi không có phản ứng gì cả.
Và tiếp theo thì thứ mùi hương quen thuộc lại xuất hiện….
Lần này, mùi hương lại càng gay gắt và đậm đặc hơn trước, đến mức chúng làm tôi buồn nôn. Ngay lập tức tôi phát hiện ra có thêm sự hiện diện của một ai đó gần đây, có lẽ cái mùi khó chịu đã làm cho thị lực của chúng tôi tốt hơn, mọi thứ lại có vẻ dễ quan sát hơn trước. Màn hình tivi vụt tắt chỉ chừa lại một đốm sáng nhỏ ở giữa. Cây cối xung quanh bắt đầu lay chuyển dữ dội: tôi nghe rõ tiếng các cành cây gãy đổ, cọ xát vào nhau, tạo thành những âm thanh như tiếng súng nổ, vang vọng trên mặt hồ. Nước hồ bẩn thỉu trào ngược ra từ giữa màn hình, làm ngập cả một phần đất. Cái ghế bành di chuyển về phía chúng tôi rồi ngã nhào; những thứ được nhồi vào ghế từ từ trào ngược ra như thể có thứ gì đó vô hình và khổng lồ đang tức tối, xé nát nó ra vậy. Paul và tôi quì mọp xuống cạnh vòng tròn, hai tay ôm chặt đầu, kinh hãi đến mức không nhúc nhích hay thở mạnh nổi, … không biết có thứ gì đó đang tiến đến gần…
Sau đó, ngay lập tức, mọi thứ lại im lặng. Sự yên tĩnh lại ngự trị. Màn hình chuyển sang cảnh tuyết trắng xoá, chỉ thấy duy nhất ba con số hiển thị trên góc phải: 543.
Ngửi thấy mùi khói, tôi vội nhìn xuống. Cả hai cây nến đều đã bị thổi tắt.
Tôi túm lấy Paul, cả hai phóng nhanh ra khỏi đó.
Laila cũng không hiểu rõ ý nghĩa của mấy ngọn nến. Cô ấy chỉ biết đó là dấu hiệu cho thấy chúng tôi đang chống lại một thứ gì đó rất mạnh mẽ, nếu chúng tôi có thể làm tắt ngọn nến trắng, nghĩa là chúng tôi đã thành công. Tôi hy vọng giả thuyết đó chính xác. Để Frank có thể vui vẻ quay về nhà cùng tôi.
Các bạn nghĩ như thế nào? Liệu mọi việc đã chấm dứt chưa? Tôi đã tống cổ được cái thứ khốn khiếp đó?
Tên dịch giả: sandy
Nhóm dịch: Consternated Team
Nguồn: Channel 543
Phần 6
Tác giả: sandwich_witch
Ngày viết: Tháng 10/2012
Như một quy luật chung của cuộc sống, tôi luôn cố gắng giữ cho bản thân được lạc quan. Tôi đã từng không tin tưởng năng lực của buổi lễ tế đó, nhưng này – tôi vốn cũng không tin vào những chuyện đã xảy ra truớc đó mãi đến đêm bước lên hòn đảo ấy. Sau tối hôm đó, mọi việc có vẻ đã êm thắm. Frank đã chịu chui ra khỏi chỗ nấp, và không khí nặng nề trong căn hộ của tôi cũng đã giảm đi khá nhiều.
Tivi vẫn tiếp tục tự bật tắt một, hai lần sau lễ tế, nhưng tôi tự nhủ với bản thân rằng đó chỉ là một sự cố kỹ thuật đơn giản mà thôi. Tôi thật sự là một thằng đần, thằng rất đần.
Những người bạn trên trang Nosleep của tôi đã đúng. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Hoàn toàn chưa.
Tối hôm qua, chuyện đó lại xảy ra. Tôi về nhà muộn, mệt mỏi… và chết sững khi về tới trước cửa nhà. Tôi khó có thể mô tả một cách chính xác cảm giác lúc ấy, chỉ cảm thấy tương tự như bị một luồng gió mạnh ập thẳng vào mặt, nhưng đó không phải là gió, mà là cảm giác sợ hãi. Suy cho cùng con người cũng là một loài động vật, và mặc cho chúng ta có cố gắng che đậy, thì những giác quan của một con vật vẫn tồn tại trong ta… Tôi có thể cảm nhận được có thứ gì đó rất đáng sợ đã xâm nhập vào căn hộ của mình. Cả căn hộ lại chìm trong bóng tối lần nữa, và tivi lại được bật sang kênh truyền hình chỉ toàn là tuyết trắng, một âm thanh tĩnh điện rít nhẹ qua loa phát. Có ánh sáng phát ra từ phía nhà bếp, mặc dù tôi đã tắt đèn bếp ban nãy rồi.
Đầu tiên, tôi nghĩ chuyện đó là do Frank làm, nên chỉ cảm thấy hơi bực tức thay vì cảm giác sợ hãi ban nãy. Tôi xem con mèo ấy như một thành viên trong gia đình của mình, và không bao giờ làm bất cứ chuyện gì có thể làm tổn thương đến nó. Tôi sống một mình, bản thân lại là con gái, nên tôi luôn thủ sẵn một khẩu súng 22 nhỏ trong cái tủ gần cửa chính. Tôi cẩn thận kéo ngăn tủ, lấy nó ra và cầm trên tay tiến dần về phía bếp.
Trong bếp, có một người phụ nữ đang đứng trước lò nướng, lưng quay về hướng tôi. Bà ta đã rất già rồi, mái tóc rối bời xoã rũ rượi đã lấm tấm màu muối tiêu, khác trên vai một tấm áo choàng xanh cũ nát. Chân không đi giày. Ban đầu tôi đoán bà ta hẳn là “một bệnh nhân tâm thần vừa trốn viện” nhưng ngay sau đó, chuyện không thể nào ngờ đã xảy ra: hình ảnh bà cụ nhấp nháy.
Cảnh tượng y chang như lúc các hình ảnh trên tivi bị ngừng lại một lúc. Tôi lập tức nhận ra bà ta là một trong các thực thể đang truy lùng tôi. Tay run run tôi cố chĩa súng về hướng bà, trong lòng không mấy tự tin là khẩu súng của tôi có thể hạ đo ván được một con qủi hay bất cứ cái giống gì tương tự thế. Một luồng điện xẹt ngang qua, tôi tự hỏi liệu mình đã từng gặp … người đàn bà này… trước đây. Có hay không?
Người đàn bà vẫn đứng im bất động., ra vẻ như không nhận thấy sự có mặt của tôi. Lại tiếp tục nhấp nháy.
Sau đó, chậm rãi quay đầu lại và nhìn thẳng vào tôi.
Tôi chắc chắn mình đã từng thấy khuôn mặt này trước đây; khuôn mặt của người phụ nữ đã treo cổ trên trần nhà trong căn phòng có những bức vách vàng chói mà tôi đã thấy trên tivi.
Tôi đứng chết lặng, hồn vía bay đâu mất. Mất hết khả năng tập trung hay suy nghĩ. Lúc này nếu người phụ nữ nhào đến tôi, tôi cá là mình sẽ bắn ả như trong các bộ phim hành động hạng nặng, Nhưng bà ta không làm vậy, người phụ nữ từ từ mở to miệng rồi chỉ vào trong bằng những ngón tay sưng húp, với nước sơn móng tay màu vàng. Bà ta không có răng - - phiá trong chỉ có duy nhất một phần lưỡi đen ngòm.
Tôi chớp mắt.
Nhìn lại đã thấy nhà bếp hoàn toàn trống lỏng và tivi đã được tắt.
Tôi lại mang Frank đến gửi cho Leila và Paul, lần gửi này chắc là vô thời hạn… Sau những sự cố vừa rồi, trông nó luôn mệt mỏi và tôi cũng không còn đủ tự tin để giữ nó cho đến khi đã giải quyết xong mọi thứ. Tôi đã gọi điện hẹn gặp người chủ nhà vào sáng hôm sau, người này đã từng sống trong căn hộ một thời gian khá dài. Tôi đã từng rất ngạc nhiên khi có thể thuê được một căn hộ khá tốt với mức giá cực kì ưu đãi, và khi ấy người chủ nhà lại có vẻ rất vui mừng khi có thể rời khỏi nơi mình từng sống trong một thời gian dài. Không chỉ vậy, từ lúc tôi dọn đến ở, hàng xóm xung quanh lúc nào cũng có vẻ né tránh tôi.
Giả thuyết mà tôi vừa nghĩ ra: thứ đó không phải là quỉ, cũng không hẳn là ma, mà là sự kết hợp của cả hai thứ đó. HP Lovecraft đã từng viết về những mụ phù thủy có tính cách cổ quái và độc ác, sau khi họ chết đi, những con sâu ăn phải xác chết của họ sẽ biến thành những thứ kinh tởm. Tôi nghĩ là người thuê nhà trước đây là một trong số những người có thể giao tiếp với thế giới bên kia, người đã gặp phải những chuyện quá sức chấp nhận của một con người. Những người đã chết, nhưng linh hồn không thể siêu thoát mà lại bị những bức tường xung quanh hấp thụ.
Vậy nên, mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng tôi nghĩ mình đang sống trong một căn hộ, một căn hộ trước đây đã từng là nơi trú ngụ của các phù thủy.
Ngày viết: Tháng 10/2012
Như một quy luật chung của cuộc sống, tôi luôn cố gắng giữ cho bản thân được lạc quan. Tôi đã từng không tin tưởng năng lực của buổi lễ tế đó, nhưng này – tôi vốn cũng không tin vào những chuyện đã xảy ra truớc đó mãi đến đêm bước lên hòn đảo ấy. Sau tối hôm đó, mọi việc có vẻ đã êm thắm. Frank đã chịu chui ra khỏi chỗ nấp, và không khí nặng nề trong căn hộ của tôi cũng đã giảm đi khá nhiều.
Tivi vẫn tiếp tục tự bật tắt một, hai lần sau lễ tế, nhưng tôi tự nhủ với bản thân rằng đó chỉ là một sự cố kỹ thuật đơn giản mà thôi. Tôi thật sự là một thằng đần, thằng rất đần.
Những người bạn trên trang Nosleep của tôi đã đúng. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Hoàn toàn chưa.
Tối hôm qua, chuyện đó lại xảy ra. Tôi về nhà muộn, mệt mỏi… và chết sững khi về tới trước cửa nhà. Tôi khó có thể mô tả một cách chính xác cảm giác lúc ấy, chỉ cảm thấy tương tự như bị một luồng gió mạnh ập thẳng vào mặt, nhưng đó không phải là gió, mà là cảm giác sợ hãi. Suy cho cùng con người cũng là một loài động vật, và mặc cho chúng ta có cố gắng che đậy, thì những giác quan của một con vật vẫn tồn tại trong ta… Tôi có thể cảm nhận được có thứ gì đó rất đáng sợ đã xâm nhập vào căn hộ của mình. Cả căn hộ lại chìm trong bóng tối lần nữa, và tivi lại được bật sang kênh truyền hình chỉ toàn là tuyết trắng, một âm thanh tĩnh điện rít nhẹ qua loa phát. Có ánh sáng phát ra từ phía nhà bếp, mặc dù tôi đã tắt đèn bếp ban nãy rồi.
Đầu tiên, tôi nghĩ chuyện đó là do Frank làm, nên chỉ cảm thấy hơi bực tức thay vì cảm giác sợ hãi ban nãy. Tôi xem con mèo ấy như một thành viên trong gia đình của mình, và không bao giờ làm bất cứ chuyện gì có thể làm tổn thương đến nó. Tôi sống một mình, bản thân lại là con gái, nên tôi luôn thủ sẵn một khẩu súng 22 nhỏ trong cái tủ gần cửa chính. Tôi cẩn thận kéo ngăn tủ, lấy nó ra và cầm trên tay tiến dần về phía bếp.
Trong bếp, có một người phụ nữ đang đứng trước lò nướng, lưng quay về hướng tôi. Bà ta đã rất già rồi, mái tóc rối bời xoã rũ rượi đã lấm tấm màu muối tiêu, khác trên vai một tấm áo choàng xanh cũ nát. Chân không đi giày. Ban đầu tôi đoán bà ta hẳn là “một bệnh nhân tâm thần vừa trốn viện” nhưng ngay sau đó, chuyện không thể nào ngờ đã xảy ra: hình ảnh bà cụ nhấp nháy.
Cảnh tượng y chang như lúc các hình ảnh trên tivi bị ngừng lại một lúc. Tôi lập tức nhận ra bà ta là một trong các thực thể đang truy lùng tôi. Tay run run tôi cố chĩa súng về hướng bà, trong lòng không mấy tự tin là khẩu súng của tôi có thể hạ đo ván được một con qủi hay bất cứ cái giống gì tương tự thế. Một luồng điện xẹt ngang qua, tôi tự hỏi liệu mình đã từng gặp … người đàn bà này… trước đây. Có hay không?
Người đàn bà vẫn đứng im bất động., ra vẻ như không nhận thấy sự có mặt của tôi. Lại tiếp tục nhấp nháy.
Sau đó, chậm rãi quay đầu lại và nhìn thẳng vào tôi.
Tôi chắc chắn mình đã từng thấy khuôn mặt này trước đây; khuôn mặt của người phụ nữ đã treo cổ trên trần nhà trong căn phòng có những bức vách vàng chói mà tôi đã thấy trên tivi.
Tôi đứng chết lặng, hồn vía bay đâu mất. Mất hết khả năng tập trung hay suy nghĩ. Lúc này nếu người phụ nữ nhào đến tôi, tôi cá là mình sẽ bắn ả như trong các bộ phim hành động hạng nặng, Nhưng bà ta không làm vậy, người phụ nữ từ từ mở to miệng rồi chỉ vào trong bằng những ngón tay sưng húp, với nước sơn móng tay màu vàng. Bà ta không có răng - - phiá trong chỉ có duy nhất một phần lưỡi đen ngòm.
Tôi chớp mắt.
Nhìn lại đã thấy nhà bếp hoàn toàn trống lỏng và tivi đã được tắt.
Tôi lại mang Frank đến gửi cho Leila và Paul, lần gửi này chắc là vô thời hạn… Sau những sự cố vừa rồi, trông nó luôn mệt mỏi và tôi cũng không còn đủ tự tin để giữ nó cho đến khi đã giải quyết xong mọi thứ. Tôi đã gọi điện hẹn gặp người chủ nhà vào sáng hôm sau, người này đã từng sống trong căn hộ một thời gian khá dài. Tôi đã từng rất ngạc nhiên khi có thể thuê được một căn hộ khá tốt với mức giá cực kì ưu đãi, và khi ấy người chủ nhà lại có vẻ rất vui mừng khi có thể rời khỏi nơi mình từng sống trong một thời gian dài. Không chỉ vậy, từ lúc tôi dọn đến ở, hàng xóm xung quanh lúc nào cũng có vẻ né tránh tôi.
Giả thuyết mà tôi vừa nghĩ ra: thứ đó không phải là quỉ, cũng không hẳn là ma, mà là sự kết hợp của cả hai thứ đó. HP Lovecraft đã từng viết về những mụ phù thủy có tính cách cổ quái và độc ác, sau khi họ chết đi, những con sâu ăn phải xác chết của họ sẽ biến thành những thứ kinh tởm. Tôi nghĩ là người thuê nhà trước đây là một trong số những người có thể giao tiếp với thế giới bên kia, người đã gặp phải những chuyện quá sức chấp nhận của một con người. Những người đã chết, nhưng linh hồn không thể siêu thoát mà lại bị những bức tường xung quanh hấp thụ.
Vậy nên, mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng tôi nghĩ mình đang sống trong một căn hộ, một căn hộ trước đây đã từng là nơi trú ngụ của các phù thủy.
Tên dịch giả: sandy
Nhóm dịch: Consternated Team
Nguồn: Channel 543
Phần 7
Tác giả: sandwich_witch
Ngày viết: Tháng 10/2012
Đây là một bản tóm tắt ngắn gọn các sự kiện mà tôi đã điều tra được trong mấy ngày vừa qua:
Lão chủ nhà rất vô dụng. Khi tôi hỏi về người đàn bà trước đây từng sống trong căn hộ của tôi, lão chỉ vẫy vẫy tay và nói “bệnh hoạn” và lúc nào cũng cần sử dụng đến “các dịch vụ điều trị phục hồi sức khoẻ”, nhưng tôi đâu cần biết những thứ ấy. Ông ta từ chối tiết lộ những thông tin khác có liên quan đến người phụ nữ vì một số lý do bảo mật thông tin cá nhân của khách hàng, tôi cảm thấy không cam tâm.
Hàng xóm xung quanh khu vực này không phải là loại ít lời, nhưng có vẻ như họ cũng chẳng biết gì bao nhiêu chuyện về người đàn đó. Họ chỉ cho biết, đó là một người đàn bà khá lớn tuổi, cỡ khoảng sáu hay bảy mươi gì đó, và họ còn cho rằng bà lão này thích nuôi lũ chuột, hơn nữa hình như bà đang tích trữ một số thứ gì đó. Người hàng xóm cạnh căn hộ của tôi cho biết, bà đã làm cho cả khu hộ bốc mùi hôi thối, mãi đến khi bà dọn đi một thời gian, căn hộ mới giảm bớt mùi khó chịu này, và chủ nhà đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để chỉnh trang lại căn hộ của tôi trước khi có thể rao bán nó trên thị trường. Chưa một ai từng gặp mặt, nói chuyện hay trông thấy bà ra vào căn hộ vào buổi sáng. Trừ một người duy nhất – cũng là người hàng xóm cạnh căn hộ - có trông thấy bà vào một buổi khuya, lúc đó cỡ khoảng ba giờ sáng, rời khỏi căn hộ và đi xuống đường chính. Nhưng ông ta không thấy bà quay về.
Paul và Laila đã đến giúp tôi nghiên cứu thêm về căn hộ, hy vọng rằng có thể tìm ra một vài manh mối nào đó còn sót lại. Thật đáng tiếc, chúng tôi không tìm thấy gì cả, nhưng sau khi họ về nhà, tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm. Tôi gõ gõ vào các bức vách, kéo lò nướng ra kiểm tra, lật tung từng miếng thảm nhỏ nhất… cuối cùng thì sự cố gắng của tôi cũng được đền đáp. Tôi phát hiện ra khu vực rỗng bị che đậy bởi một bức vách thạch cao giả.
Bức tường thạch cao giả khá đơn giản, có vẻ khá mỏng, với chiều cao chỉ vừa bằng ngang đầu tôi. Các vết tô trét trên tường tương đối còn mới, điều đó làm tôi cảm thấy thắc mắc, nhưng điều đó vẫn chưa phải là thứ kì lạ nhất. Vách thạch cao giả này kéo dài đến tận phía sau tivi, lấp luôn cả phần tiếp nối với khu ổ điện.
Từ lúc mọi chuyện xảy ra đến nay, tôi luôn nghĩ ra rất nhiều lập luận và ý tưởng dựa trên sự trùng hợp ngẫu nhiên, dùng sự ngẫu nhiên để giải thích các sự kiện kì quái một cách hợp lí. Nhưng sau khi tôi phát hiện ra điều này, tất cả những lập luận mà tôi cố tưởng tượng trước đó đều đổ sông đổ biển. Tôi đã biết rõ mọi thứ xảy ra không phải vì trùng hợp… Bà ta đã cố ý để lại manh mối này để tôi tìm thấy.
Tôi chụp lấy cây đèn trên bàn và đập mạnh nó vào bức tường thạch cao.
Bụi mù tuôn ra xối xả làm tôi không ngừng ho khan, chuyện này làm tôi sực nhớ căn hộ của mình đã khá cũ rồi, có lẽ thứ bụi này là do loại sơn có chứa chì, nhưng tôi không thực sự quan tâm đến nó lắm. Tôi dùng móng tay tiếp tục cạy thêm lỗ hỏng trên tường cho đến khi lỗ hỏng to hơn bàn tay tôi một chút. Với lấy điện thoại, tôi cố luồng nó vào trong tường, bật đèn flash rồi chụp một tấm, bức ảnh chỉ chụp được một vài tấm ván nhỏ đang chất chồng phiá bên trong.
Đó không phải là thứ mà tôi đã mong đợi, nhưng chợt nhận ra, tôi cũng chẳng hiểu mình đang mong đợi điều gì. Có lẽ tôi bị nhiễm phim kinh dị nặng rồi, mong chờ một bàn tay thối rữa vươn ra từ lỗ hỏng rồi bất chợt túm lấy tôi hay sao? Thay vì thế thì những thứ tôi tìm thấy trên tấm ván nhỏ bụi bặm là:
- Một vài mẩu xương nhỏ. Sau khi tôi dò tìm trên trang Google bằng chức năng hình ảnh tương tự thì chúng có thể là những gì còn sót lại của một con chuột (một vài đốt sống, một phần xương bả vai và xương đùi, chính xác là vậy).
- Một số trang giấy đã bạc màu. Đa phần trong số chúng chỉ đơn thuần là rác: những tờ báo cũ từ nhiều thập kỉ trước, các tờ rơi của Nhà xuất bản Clearinghouse, hay đại loại thế. Có một vài mẩu giấy vụn, trông chúng có vẻ như đã bị ai đó dùng bút rạch nát, không thể nhìn thấy các nét chữ hay hình vẽ trên đó được nữa… chỉ còn một màu đen ngòm.
- Một cuốn băng rỗng loại 45rpm, đóng đầy bụi. Phiá trước đã từng có nhãn tên nhưng lại bị ai đó tháo mất. Bên trong trống rỗng.
Trong ba ngày vừa qua, tôi đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần xem liệu mình có nên mở cuốn băng ấy lên xem hay không. Tôi có cảm giác … bà ta muốn tôi … làm như vậy, nhưng chuyện bà ta muốn gì không quan trọng, tôi chỉ lo lắng cho an toàn của bản thân thôi, nếu chuyện đã xảy ra trên đảo tối hôm đó là một dấu hiệu cảnh báo…
Giờ đây tôi đang đứng trước một quyết định hết sức to lớn, quyết định có thể dẫn tôi vào một chuyến phiêu lưu đầy nguy hiểm, tôi cần vài lời khuyên… Các bạn nghĩ như thế nào? Có nên xem nó? Hay mang chôn nó vào rừng và mặc kệ mọi thứ? Hủy bỏ hợp đồng thuê nhà (tôi thật sự không muốn làm việc này …)?
Ngày viết: Tháng 10/2012
Đây là một bản tóm tắt ngắn gọn các sự kiện mà tôi đã điều tra được trong mấy ngày vừa qua:
Lão chủ nhà rất vô dụng. Khi tôi hỏi về người đàn bà trước đây từng sống trong căn hộ của tôi, lão chỉ vẫy vẫy tay và nói “bệnh hoạn” và lúc nào cũng cần sử dụng đến “các dịch vụ điều trị phục hồi sức khoẻ”, nhưng tôi đâu cần biết những thứ ấy. Ông ta từ chối tiết lộ những thông tin khác có liên quan đến người phụ nữ vì một số lý do bảo mật thông tin cá nhân của khách hàng, tôi cảm thấy không cam tâm.
Hàng xóm xung quanh khu vực này không phải là loại ít lời, nhưng có vẻ như họ cũng chẳng biết gì bao nhiêu chuyện về người đàn đó. Họ chỉ cho biết, đó là một người đàn bà khá lớn tuổi, cỡ khoảng sáu hay bảy mươi gì đó, và họ còn cho rằng bà lão này thích nuôi lũ chuột, hơn nữa hình như bà đang tích trữ một số thứ gì đó. Người hàng xóm cạnh căn hộ của tôi cho biết, bà đã làm cho cả khu hộ bốc mùi hôi thối, mãi đến khi bà dọn đi một thời gian, căn hộ mới giảm bớt mùi khó chịu này, và chủ nhà đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để chỉnh trang lại căn hộ của tôi trước khi có thể rao bán nó trên thị trường. Chưa một ai từng gặp mặt, nói chuyện hay trông thấy bà ra vào căn hộ vào buổi sáng. Trừ một người duy nhất – cũng là người hàng xóm cạnh căn hộ - có trông thấy bà vào một buổi khuya, lúc đó cỡ khoảng ba giờ sáng, rời khỏi căn hộ và đi xuống đường chính. Nhưng ông ta không thấy bà quay về.
Paul và Laila đã đến giúp tôi nghiên cứu thêm về căn hộ, hy vọng rằng có thể tìm ra một vài manh mối nào đó còn sót lại. Thật đáng tiếc, chúng tôi không tìm thấy gì cả, nhưng sau khi họ về nhà, tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm. Tôi gõ gõ vào các bức vách, kéo lò nướng ra kiểm tra, lật tung từng miếng thảm nhỏ nhất… cuối cùng thì sự cố gắng của tôi cũng được đền đáp. Tôi phát hiện ra khu vực rỗng bị che đậy bởi một bức vách thạch cao giả.
Bức tường thạch cao giả khá đơn giản, có vẻ khá mỏng, với chiều cao chỉ vừa bằng ngang đầu tôi. Các vết tô trét trên tường tương đối còn mới, điều đó làm tôi cảm thấy thắc mắc, nhưng điều đó vẫn chưa phải là thứ kì lạ nhất. Vách thạch cao giả này kéo dài đến tận phía sau tivi, lấp luôn cả phần tiếp nối với khu ổ điện.
Từ lúc mọi chuyện xảy ra đến nay, tôi luôn nghĩ ra rất nhiều lập luận và ý tưởng dựa trên sự trùng hợp ngẫu nhiên, dùng sự ngẫu nhiên để giải thích các sự kiện kì quái một cách hợp lí. Nhưng sau khi tôi phát hiện ra điều này, tất cả những lập luận mà tôi cố tưởng tượng trước đó đều đổ sông đổ biển. Tôi đã biết rõ mọi thứ xảy ra không phải vì trùng hợp… Bà ta đã cố ý để lại manh mối này để tôi tìm thấy.
Tôi chụp lấy cây đèn trên bàn và đập mạnh nó vào bức tường thạch cao.
Bụi mù tuôn ra xối xả làm tôi không ngừng ho khan, chuyện này làm tôi sực nhớ căn hộ của mình đã khá cũ rồi, có lẽ thứ bụi này là do loại sơn có chứa chì, nhưng tôi không thực sự quan tâm đến nó lắm. Tôi dùng móng tay tiếp tục cạy thêm lỗ hỏng trên tường cho đến khi lỗ hỏng to hơn bàn tay tôi một chút. Với lấy điện thoại, tôi cố luồng nó vào trong tường, bật đèn flash rồi chụp một tấm, bức ảnh chỉ chụp được một vài tấm ván nhỏ đang chất chồng phiá bên trong.
Đó không phải là thứ mà tôi đã mong đợi, nhưng chợt nhận ra, tôi cũng chẳng hiểu mình đang mong đợi điều gì. Có lẽ tôi bị nhiễm phim kinh dị nặng rồi, mong chờ một bàn tay thối rữa vươn ra từ lỗ hỏng rồi bất chợt túm lấy tôi hay sao? Thay vì thế thì những thứ tôi tìm thấy trên tấm ván nhỏ bụi bặm là:
- Một vài mẩu xương nhỏ. Sau khi tôi dò tìm trên trang Google bằng chức năng hình ảnh tương tự thì chúng có thể là những gì còn sót lại của một con chuột (một vài đốt sống, một phần xương bả vai và xương đùi, chính xác là vậy).
- Một số trang giấy đã bạc màu. Đa phần trong số chúng chỉ đơn thuần là rác: những tờ báo cũ từ nhiều thập kỉ trước, các tờ rơi của Nhà xuất bản Clearinghouse, hay đại loại thế. Có một vài mẩu giấy vụn, trông chúng có vẻ như đã bị ai đó dùng bút rạch nát, không thể nhìn thấy các nét chữ hay hình vẽ trên đó được nữa… chỉ còn một màu đen ngòm.
- Một cuốn băng rỗng loại 45rpm, đóng đầy bụi. Phiá trước đã từng có nhãn tên nhưng lại bị ai đó tháo mất. Bên trong trống rỗng.
Trong ba ngày vừa qua, tôi đã tự hỏi bản thân rất nhiều lần xem liệu mình có nên mở cuốn băng ấy lên xem hay không. Tôi có cảm giác … bà ta muốn tôi … làm như vậy, nhưng chuyện bà ta muốn gì không quan trọng, tôi chỉ lo lắng cho an toàn của bản thân thôi, nếu chuyện đã xảy ra trên đảo tối hôm đó là một dấu hiệu cảnh báo…
Giờ đây tôi đang đứng trước một quyết định hết sức to lớn, quyết định có thể dẫn tôi vào một chuyến phiêu lưu đầy nguy hiểm, tôi cần vài lời khuyên… Các bạn nghĩ như thế nào? Có nên xem nó? Hay mang chôn nó vào rừng và mặc kệ mọi thứ? Hủy bỏ hợp đồng thuê nhà (tôi thật sự không muốn làm việc này …)?
Tên dịch giả: sandy
Nhóm dịch: Consternated Team
Nguồn: Channel 543
Phần 8
Tác giả: sandwich_witch
Ngày viết: Tháng 10/2012
Trước hết, tôi xin lỗi vì đã trễ hẹn trong việc cập nhật câu chuyện. Mọi thứ bỗng trở nên quá bận rộn với tôi, và tôi cần một khoản thời gian để bình tâm xuy xét lại những việc xảy ra sau khi tôi xem cuốn băng đó. Ngoài ra tôi phải báo cho các bạn biết là tôi đã phá hủy cuốn băng được nhắc đến trong phần trước, cùng với mớ ảnh chụp được và các bằng chứng khác, nguyên nhân vì sao sẽ được giải thích rõ trong phần cuối này. Vì vậy chúng ta hãy cùng quay lại thời điểm đêm hôm đó, cùng với Paul và Laila trong căn hộ nhỏ của tôi. LƯU Ý: Phần này sẽ có những từ ngữ kì lạ, gây ấn tượng mạnh (Những ngôn từ không thuộc về thế giới của chúng ta…).
Laila đã hoàn tất việc chuẩn bị một số kết giới bảo vệ - những ngọn nến, muối, trầm hương, và một vài thứ khác mà tôi cũng không rõ là gì, nhưng cũng chẳng còn hơi sức để hỏi đến nữa. Paul, vẫn giữ nguyên phong độ lịch thiệp của một quí ông, chúng tôi đặt cuộn băng ở giữa phòng khách, dẹp hết những vật dụng khác sang hai bên phòng. Những món đồ khác mà tôi cũng tìm thấy trong lỗ hỏng đó được đặt xung quanh cuộn băng, cùng với một máy thu âm điện tử hiện đại và điện thoại của Paul (lúc này đã được chỉnh sang chế độ thu hình). Tôi đã để Frank ở lại một mình trong nhà của Paul và Laila, hy vọng là nó có thể tự lo cho mình. Mặc dù chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ lưỡng, nhưng chỉ một lát sau, cả bọn lập tức nhận ra cho dù có chuẩn bị đến mức nào thì vẫn khó có thể chống lại một thế lực như thế… Nhặt cuộn băng lên, tôi quay lại nhìn Paul, rồi quay sang Laila, cô ấy khẽ gật đầu và nắm chặt lấy tay Paul. Hít một hơi thật sâu, tôi cho cuộn băng vào máy phát, và khởi động.
Ban đầu, máy chỉ phát ra những âm thanh lách cách nhè nhẹ. Những âm thanh này tiếp tục phát ra trong khoảng 45 giây đầu. Sau đó, tôi bắt đầu nghe thấy những âm thanh nền kèm theo. Một trong những âm thanh mà tôi có thể nhận ra trước hết là tiếng chạy rầm rập của một con chó trên một nền đất được lót đá – tôi nghe thấy tiếng phần chân của nó va chạm vào đá, tiếng thở dốc nặng nề khi cố gắng chạy tới trước, nghe có vẻ như nó đang tiến lại gần khu vực kết giới của chúng tôi vậy. Âm thanh đó cứ to dần, ngày một rõ hơn, rõ hơn cả mức mà cái máy phát cũ kĩ này có thể làm được, đến gần hơn rồi lại gần hơn –
Rầm một tiếng, cánh cửa phòng ngủ bật mở toang, đập mạnh vào tường. Tôi thét lên và nhảy lùi về phía sau, may mắn thay, Paul đã kịp với tay túm lấy tôi, trước khi tôi nhảy ra khỏi kết giới. Tim tôi đập thình thịch như búa tạ không khác gì những tiếng chân rầm rập ban nãy của con chó vô hình. Lại một chuỗi những âm thanh lách cách lặng lẽ vang lên.
Bắt đầu kèm theo tiếng ngân nga của một ai đó.
Đó là một âm thanh tẻ nhạt, không có âm điệu, từng tiêng phát ra một cách bất chợt, không theo một giai điệu nào. Không chắc lắm, nhưng có lẽ tôi đã nghe được, một âm thanh ẩn phía sau, một giọng nói trầm trầm. Những tiếng lách cách ồn ào dừng lại, và chất giọng của một phụ nữ lớn tuổi vang lên;
“Cha có thể cho con một cốc nước được không?”
Những tiếng nói vang lên, không dừng lại. Nhưng có vẻ như cuộc đối thoại không sử dụng tiếng Anh. Người phụ nữ lớn tuổi cứ lặp đi lặp lại yêu cầu của mình. Sao họ lại không cho bà ta một cốc nước đi chứ?
Tiếng thở dốc nặng nề. Rất nặng nề, như thể tiếng hổn hển của con chó ban nãy. Cứ tăng dần lên mỗi lúc cho đến khi vỡ oà vào không khí. Trong tiếng thở có xen lẫn vài từ ngữ, tôi cố gắng nghe được một ít, cụ thể nó như sau:
Crickcrickcrickcrick mộtchútmộtchútmộtchút khôngkhôngkhôngkhôngkhông làmơnlàmơnlàmơn đểtôiđểtôiđểtôi giếtgiếtgiết GIẾT GIẾT GIẾt hinnn hinnnn heeen —
Bà ta dừng lại, thở khò khè. Âm thanh phía sau lại nổi lên. Chắc chắn là họ không sử dụng tiếng Anh. Có lẽ là tiếng Ý chăng, tôi đoán? Tôi cố gắng nhớ lại vài từ mà trướ đây mình đã từng học, nhưng vẫn không thể nhớ rõ được.
Người đàn bà bắt đầu lải nhải, giọng bcứ to dần lên nghe đầy tuyệt vọng. Sau đó âm độ vụt nhỏ xuống, trở nên trầm lắng hơn cả chất giọng của những người đàn ông tôi đã từng gặp. Và người đàn bà ấy, lại lên tiếng:
VEN AH BOON TOR AY OS PAH TER
Tiếp theo sau là một loạt những tiếng khóc nức nở nghe rất nữ tính, tiếng van xin đầy vẻ thương tâm:
“Làm ơn, làm ơn, đừng đánh con ba ơi. Đừng đánh, làm ơn, làm ơn, con muốn về nhà, ba ơi, ba ơi làm ơn đừng đánh con đừng làm con đau đừng làm con đau, lấy nó ra khỏi con. LẤY NÓ RA KHỎI CON.”
Những âm thanh lách cách ngày một lớn hơn. Có thứ gì đó bị vỡ vụn làm tôi giựt thót người, nhưng tiếng đó chỉ phát ra từ trong băng thôi, không phải trong căn hộ của tôi. Laila và Paul bị đông cứng với cặt mắt mở to – Laila bấu chặt tay mình vào tay Paul.
Sau đó đoạn băng lại im lặng lần thứ ba. Tôi nhìn lại điện thoại của Paul… chỉ mới trôi qua một vài phút thôi.
Tiếp theo đó, một giọng nữ ngọt ngào, nhẹ nhàng lại vang lên, chỉ một từ duy nhất:
“Ba ơi”.
Im lặng.
Một cánh cửa bị đóng sập lại bởi một sức mạnh vô hình nào đó. Đoạn băng kêu xoèn xoẹt khi tiết tục quay, phát ra một âm thanh như tiếng gió hú chát vào tai cả bọn. Tôi nghe được tiếng đồ vật trong nhà bị thổi tung, một thứ gì đó khá nhẹ - một cái ghế? Sau đó, trận cuồng phong dừng lại, để lại một âm thanh crắc crắc như tiếng bánh xe bị cột đung đưa trên một cành cây, không còn âm thanh gì khác. Cuốn băng ngừng quay.
Bóng đèn chợt phát nổ. Laila thét lên. Từng cây nến một bị thổi tắt. Mấy tấm ván lót sàn bị kéo cong lên như thể có ai đó đẩy chúng lên từ bên dưới. Giọng của Paul vang lên thức tỉnh tôi và Laila:
“Đừng di chuyển, đừng di chuyển, không ai được rời khỏi kết giới—“
Tivi của tôi bật lên. Màn hình trắng phẳng lặng.
Laila nói.
“Nó ở trong tivi.”
Cả hai chúng tôi quay lại nhìn cô ấy. Laila đang nhìn chăm chăm vào máy phát thanh, cặp mắt đen mở to và trống rỗng.
“Nó ở trong tivi”, cô ấy lập lại. “Chúng ta phải tiêu trừ nó”.
“Nó, là gì vậy?”
“Tin tôi đi,” Laila nói một cách chắn chắc. “Tôi nghe được tiếng của nó trong đầu mình. Nó đã nói chuyện với tôi. Nó muốn chúng ta thả nó ra. Chúng ta phải tiêu diệt nó.”
“Laila, chúng tớ sẽ không làm gì cả cho đến khi cậu giải thích nó là g—“
Cô ấy lắc đầu qua lại. “Không! Chúng ta phải tiêu diệt nó! Tất cả bọn nó, cậu hiểu không?”
Laila vẫn không chịu giải thích. Cô ấy cuơng quyết phải gói tất cả mọi thứ lại – những mảnh giấy, cuốn băng, và các bằng chứng khác, luôn cả những tài liệu mà tôi đã nghiên cứu được – cho hết vào một thùng các tông, và chuyển nó đến một khu đất trống cạnh hồ Stern Lake. Ở đó, tại chỗ có thể nhìn thấy được hòn đảo, chúng tôi đã dựng một ngôi đền nhỏ và bỏ hết mọi thứ có liên quan vào đó. Chúng tôi xóa cả những đoạn phim thu hình điện tử. Tất cả mọi chứng cứ có liên quan đến chuyện này đều được niêm phong hoặc thiêu hủy hết, hy vọng là việc này có thể làm Laila thấy an tâm hơn và có thể giải thích cho chúng tôi mọi chuyện.
“Cậu đã đúng một nữa”, cô ấy nói với tôi. “Người đàn bà, bà ta là một dạng phù thủy, tôi đoán vậy. Bà ta đã kể cho tôi nghe về một loại sinh vật thường ghé thăm bà vào ban đêm, và tự xưng là cha của bà ấy – nhưng cha bà ấy đã chết lâu rồi và bà cũng không biết là ông đã mất. Bà vẫn tiếp tục gọi nó là cha, điều đó làm bà cảm thấy vơi bớt nỗi cô đơn, về sau, càng lúc bà càng trở nên điên loạn và hung bạo hơn. Sinh vật đó ra lệnh cho bà tìm và giết lũ chuột, vẽ tên của nó lên tường nhà và tránh xa những người khác. Tôi cũng không rõ, những chuyện sau đó diễn ra khá mơ hồ, từ khi đó bà ấy đã bắt đầu điên loạn, nhưng tôi đoán là về sau đã xuất hiện một vị linh mục, và ông đã thực hiện một vài nghi lễ gì đó, phong ấn sinh vật đó vào cuốn băng. Nhưng cũng như tất cả những vật chứa khác, vật chứa đã bắt đầu bị suy yếu và có khẽ hở, và sinh vật đó đã tìm ra con đường giải thoát gần nhất… tivi của cậu. Bởi vì tất cả các sinh vật kí sinh, cho dù nó có kì quái hay đáng sợ đến thế nào, thì nó vẫn cần phải có một vật chủ, và nó đã chọn cậu làm vật chủ kế tiếp.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mớ than đang cháy. “Vậy bây giờ nó đã biến mất chưa?”
Laila gật đầu. “Rồi. Người đàn bà đó không có một ý chí mạnh mẽ, lại còn bị bỏ rơi một mình. Chính tâm lý yếu đuối đã trở thành yếu điểm. Bà ta muốn nó theo mình. Nhưng còn cậu, cậu có bọn tớ, thế nên cậu đâu cần nó phải không?”
Tôi nghĩ đến người đàn bà từng sống trong căn hộ của mình, giọng nói trong sáng, ngọt ngào, nhẹ nhàng trong cuốn băng, chợt lòng cảm thấy thật buồn cho con người cô đơn ấy, người đã luôn tìm kiếm bạn bè trong tuyệt vòng, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được một người “bạn”. Nhận thấy thái độ buồn bã của tôi, Paul liền vỗ lên vai tôi nhè nhẹ như một lời an ủi.
“Nghĩ lại thì mọi chuyện diễn ra như thế này là tốt lắm rồi. Lẽ ra mọi thứ có thể còn tồi tệ hơn.”
“Ừm, đúng vậy.”
Khoảng hai tuần sau đêm hôm đó, tất cả mọi biến cố kì quái đã hoàn toàn dứt hẳn. Tôi đã mua một cái tivi mới, mặc dù tôi biết mình không cần phải làm thế. Như đã đề cập trước đó, tôi vốn là một đứa có tính tình đa nghi, hơn nữa bất cứ ai đã từng trải qua những chuyện như tôi chắc hẳn cũng sẽ cẩn trọng hơn với mọi thứ. Nếu lúc trước, tôi ruột để ngoài da, không chú tâm đến những dấu hiệu cảnh báo ban đầu, thì có lẽ mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn rất nhiều.
Không kiềm chế được sự tò mò, chiều hôm ấy, tôi mang khẩu trang y tế vào và bắt đầu cạo bỏ lớp sơn ngoài trên bức vách trong phòng ngủ. Laila đã từng nhắc đến việc người phụ nữ ấy viết tên “thứ đó” lên tường, chuyện đó làm tôi cảm thấy rất tò mò. Ý tôi là, tôi đang mong đợi bà ta đã viết những cái tên khá nổi tiếng trong thế giới loài quỷ đại loại như Pazuzu hay Beelzebub hoặc có thể là Legion.
Khoảng một tiếng sau đó, tôi phát hiện được một bút tích mờ mờ trên tường, được viết bằng mực đen, hay có thể là một loại mực đỏ cổ. Sau khi phủi bỏ lớp bụi mờ, tim tôi đập loạn nhịp cả lên và toàn thân đông cứng như vừa đến Bắc Cực. Phía trên bức tường, một dòng chữ ngoằn nghoèo, trông giống như nét chữ của một đứa trẻ:
543.
Ngày viết: Tháng 10/2012
Trước hết, tôi xin lỗi vì đã trễ hẹn trong việc cập nhật câu chuyện. Mọi thứ bỗng trở nên quá bận rộn với tôi, và tôi cần một khoản thời gian để bình tâm xuy xét lại những việc xảy ra sau khi tôi xem cuốn băng đó. Ngoài ra tôi phải báo cho các bạn biết là tôi đã phá hủy cuốn băng được nhắc đến trong phần trước, cùng với mớ ảnh chụp được và các bằng chứng khác, nguyên nhân vì sao sẽ được giải thích rõ trong phần cuối này. Vì vậy chúng ta hãy cùng quay lại thời điểm đêm hôm đó, cùng với Paul và Laila trong căn hộ nhỏ của tôi. LƯU Ý: Phần này sẽ có những từ ngữ kì lạ, gây ấn tượng mạnh (Những ngôn từ không thuộc về thế giới của chúng ta…).
Laila đã hoàn tất việc chuẩn bị một số kết giới bảo vệ - những ngọn nến, muối, trầm hương, và một vài thứ khác mà tôi cũng không rõ là gì, nhưng cũng chẳng còn hơi sức để hỏi đến nữa. Paul, vẫn giữ nguyên phong độ lịch thiệp của một quí ông, chúng tôi đặt cuộn băng ở giữa phòng khách, dẹp hết những vật dụng khác sang hai bên phòng. Những món đồ khác mà tôi cũng tìm thấy trong lỗ hỏng đó được đặt xung quanh cuộn băng, cùng với một máy thu âm điện tử hiện đại và điện thoại của Paul (lúc này đã được chỉnh sang chế độ thu hình). Tôi đã để Frank ở lại một mình trong nhà của Paul và Laila, hy vọng là nó có thể tự lo cho mình. Mặc dù chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ lưỡng, nhưng chỉ một lát sau, cả bọn lập tức nhận ra cho dù có chuẩn bị đến mức nào thì vẫn khó có thể chống lại một thế lực như thế… Nhặt cuộn băng lên, tôi quay lại nhìn Paul, rồi quay sang Laila, cô ấy khẽ gật đầu và nắm chặt lấy tay Paul. Hít một hơi thật sâu, tôi cho cuộn băng vào máy phát, và khởi động.
Ban đầu, máy chỉ phát ra những âm thanh lách cách nhè nhẹ. Những âm thanh này tiếp tục phát ra trong khoảng 45 giây đầu. Sau đó, tôi bắt đầu nghe thấy những âm thanh nền kèm theo. Một trong những âm thanh mà tôi có thể nhận ra trước hết là tiếng chạy rầm rập của một con chó trên một nền đất được lót đá – tôi nghe thấy tiếng phần chân của nó va chạm vào đá, tiếng thở dốc nặng nề khi cố gắng chạy tới trước, nghe có vẻ như nó đang tiến lại gần khu vực kết giới của chúng tôi vậy. Âm thanh đó cứ to dần, ngày một rõ hơn, rõ hơn cả mức mà cái máy phát cũ kĩ này có thể làm được, đến gần hơn rồi lại gần hơn –
Rầm một tiếng, cánh cửa phòng ngủ bật mở toang, đập mạnh vào tường. Tôi thét lên và nhảy lùi về phía sau, may mắn thay, Paul đã kịp với tay túm lấy tôi, trước khi tôi nhảy ra khỏi kết giới. Tim tôi đập thình thịch như búa tạ không khác gì những tiếng chân rầm rập ban nãy của con chó vô hình. Lại một chuỗi những âm thanh lách cách lặng lẽ vang lên.
Bắt đầu kèm theo tiếng ngân nga của một ai đó.
Đó là một âm thanh tẻ nhạt, không có âm điệu, từng tiêng phát ra một cách bất chợt, không theo một giai điệu nào. Không chắc lắm, nhưng có lẽ tôi đã nghe được, một âm thanh ẩn phía sau, một giọng nói trầm trầm. Những tiếng lách cách ồn ào dừng lại, và chất giọng của một phụ nữ lớn tuổi vang lên;
“Cha có thể cho con một cốc nước được không?”
Những tiếng nói vang lên, không dừng lại. Nhưng có vẻ như cuộc đối thoại không sử dụng tiếng Anh. Người phụ nữ lớn tuổi cứ lặp đi lặp lại yêu cầu của mình. Sao họ lại không cho bà ta một cốc nước đi chứ?
Tiếng thở dốc nặng nề. Rất nặng nề, như thể tiếng hổn hển của con chó ban nãy. Cứ tăng dần lên mỗi lúc cho đến khi vỡ oà vào không khí. Trong tiếng thở có xen lẫn vài từ ngữ, tôi cố gắng nghe được một ít, cụ thể nó như sau:
Crickcrickcrickcrick mộtchútmộtchútmộtchút khôngkhôngkhôngkhôngkhông làmơnlàmơnlàmơn đểtôiđểtôiđểtôi giếtgiếtgiết GIẾT GIẾT GIẾt hinnn hinnnn heeen —
Bà ta dừng lại, thở khò khè. Âm thanh phía sau lại nổi lên. Chắc chắn là họ không sử dụng tiếng Anh. Có lẽ là tiếng Ý chăng, tôi đoán? Tôi cố gắng nhớ lại vài từ mà trướ đây mình đã từng học, nhưng vẫn không thể nhớ rõ được.
Người đàn bà bắt đầu lải nhải, giọng bcứ to dần lên nghe đầy tuyệt vọng. Sau đó âm độ vụt nhỏ xuống, trở nên trầm lắng hơn cả chất giọng của những người đàn ông tôi đã từng gặp. Và người đàn bà ấy, lại lên tiếng:
VEN AH BOON TOR AY OS PAH TER
Tiếp theo sau là một loạt những tiếng khóc nức nở nghe rất nữ tính, tiếng van xin đầy vẻ thương tâm:
“Làm ơn, làm ơn, đừng đánh con ba ơi. Đừng đánh, làm ơn, làm ơn, con muốn về nhà, ba ơi, ba ơi làm ơn đừng đánh con đừng làm con đau đừng làm con đau, lấy nó ra khỏi con. LẤY NÓ RA KHỎI CON.”
Những âm thanh lách cách ngày một lớn hơn. Có thứ gì đó bị vỡ vụn làm tôi giựt thót người, nhưng tiếng đó chỉ phát ra từ trong băng thôi, không phải trong căn hộ của tôi. Laila và Paul bị đông cứng với cặt mắt mở to – Laila bấu chặt tay mình vào tay Paul.
Sau đó đoạn băng lại im lặng lần thứ ba. Tôi nhìn lại điện thoại của Paul… chỉ mới trôi qua một vài phút thôi.
Tiếp theo đó, một giọng nữ ngọt ngào, nhẹ nhàng lại vang lên, chỉ một từ duy nhất:
“Ba ơi”.
Im lặng.
Một cánh cửa bị đóng sập lại bởi một sức mạnh vô hình nào đó. Đoạn băng kêu xoèn xoẹt khi tiết tục quay, phát ra một âm thanh như tiếng gió hú chát vào tai cả bọn. Tôi nghe được tiếng đồ vật trong nhà bị thổi tung, một thứ gì đó khá nhẹ - một cái ghế? Sau đó, trận cuồng phong dừng lại, để lại một âm thanh crắc crắc như tiếng bánh xe bị cột đung đưa trên một cành cây, không còn âm thanh gì khác. Cuốn băng ngừng quay.
Bóng đèn chợt phát nổ. Laila thét lên. Từng cây nến một bị thổi tắt. Mấy tấm ván lót sàn bị kéo cong lên như thể có ai đó đẩy chúng lên từ bên dưới. Giọng của Paul vang lên thức tỉnh tôi và Laila:
“Đừng di chuyển, đừng di chuyển, không ai được rời khỏi kết giới—“
Tivi của tôi bật lên. Màn hình trắng phẳng lặng.
Laila nói.
“Nó ở trong tivi.”
Cả hai chúng tôi quay lại nhìn cô ấy. Laila đang nhìn chăm chăm vào máy phát thanh, cặp mắt đen mở to và trống rỗng.
“Nó ở trong tivi”, cô ấy lập lại. “Chúng ta phải tiêu trừ nó”.
“Nó, là gì vậy?”
“Tin tôi đi,” Laila nói một cách chắn chắc. “Tôi nghe được tiếng của nó trong đầu mình. Nó đã nói chuyện với tôi. Nó muốn chúng ta thả nó ra. Chúng ta phải tiêu diệt nó.”
“Laila, chúng tớ sẽ không làm gì cả cho đến khi cậu giải thích nó là g—“
Cô ấy lắc đầu qua lại. “Không! Chúng ta phải tiêu diệt nó! Tất cả bọn nó, cậu hiểu không?”
Laila vẫn không chịu giải thích. Cô ấy cuơng quyết phải gói tất cả mọi thứ lại – những mảnh giấy, cuốn băng, và các bằng chứng khác, luôn cả những tài liệu mà tôi đã nghiên cứu được – cho hết vào một thùng các tông, và chuyển nó đến một khu đất trống cạnh hồ Stern Lake. Ở đó, tại chỗ có thể nhìn thấy được hòn đảo, chúng tôi đã dựng một ngôi đền nhỏ và bỏ hết mọi thứ có liên quan vào đó. Chúng tôi xóa cả những đoạn phim thu hình điện tử. Tất cả mọi chứng cứ có liên quan đến chuyện này đều được niêm phong hoặc thiêu hủy hết, hy vọng là việc này có thể làm Laila thấy an tâm hơn và có thể giải thích cho chúng tôi mọi chuyện.
“Cậu đã đúng một nữa”, cô ấy nói với tôi. “Người đàn bà, bà ta là một dạng phù thủy, tôi đoán vậy. Bà ta đã kể cho tôi nghe về một loại sinh vật thường ghé thăm bà vào ban đêm, và tự xưng là cha của bà ấy – nhưng cha bà ấy đã chết lâu rồi và bà cũng không biết là ông đã mất. Bà vẫn tiếp tục gọi nó là cha, điều đó làm bà cảm thấy vơi bớt nỗi cô đơn, về sau, càng lúc bà càng trở nên điên loạn và hung bạo hơn. Sinh vật đó ra lệnh cho bà tìm và giết lũ chuột, vẽ tên của nó lên tường nhà và tránh xa những người khác. Tôi cũng không rõ, những chuyện sau đó diễn ra khá mơ hồ, từ khi đó bà ấy đã bắt đầu điên loạn, nhưng tôi đoán là về sau đã xuất hiện một vị linh mục, và ông đã thực hiện một vài nghi lễ gì đó, phong ấn sinh vật đó vào cuốn băng. Nhưng cũng như tất cả những vật chứa khác, vật chứa đã bắt đầu bị suy yếu và có khẽ hở, và sinh vật đó đã tìm ra con đường giải thoát gần nhất… tivi của cậu. Bởi vì tất cả các sinh vật kí sinh, cho dù nó có kì quái hay đáng sợ đến thế nào, thì nó vẫn cần phải có một vật chủ, và nó đã chọn cậu làm vật chủ kế tiếp.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mớ than đang cháy. “Vậy bây giờ nó đã biến mất chưa?”
Laila gật đầu. “Rồi. Người đàn bà đó không có một ý chí mạnh mẽ, lại còn bị bỏ rơi một mình. Chính tâm lý yếu đuối đã trở thành yếu điểm. Bà ta muốn nó theo mình. Nhưng còn cậu, cậu có bọn tớ, thế nên cậu đâu cần nó phải không?”
Tôi nghĩ đến người đàn bà từng sống trong căn hộ của mình, giọng nói trong sáng, ngọt ngào, nhẹ nhàng trong cuốn băng, chợt lòng cảm thấy thật buồn cho con người cô đơn ấy, người đã luôn tìm kiếm bạn bè trong tuyệt vòng, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được một người “bạn”. Nhận thấy thái độ buồn bã của tôi, Paul liền vỗ lên vai tôi nhè nhẹ như một lời an ủi.
“Nghĩ lại thì mọi chuyện diễn ra như thế này là tốt lắm rồi. Lẽ ra mọi thứ có thể còn tồi tệ hơn.”
“Ừm, đúng vậy.”
Khoảng hai tuần sau đêm hôm đó, tất cả mọi biến cố kì quái đã hoàn toàn dứt hẳn. Tôi đã mua một cái tivi mới, mặc dù tôi biết mình không cần phải làm thế. Như đã đề cập trước đó, tôi vốn là một đứa có tính tình đa nghi, hơn nữa bất cứ ai đã từng trải qua những chuyện như tôi chắc hẳn cũng sẽ cẩn trọng hơn với mọi thứ. Nếu lúc trước, tôi ruột để ngoài da, không chú tâm đến những dấu hiệu cảnh báo ban đầu, thì có lẽ mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn rất nhiều.
Không kiềm chế được sự tò mò, chiều hôm ấy, tôi mang khẩu trang y tế vào và bắt đầu cạo bỏ lớp sơn ngoài trên bức vách trong phòng ngủ. Laila đã từng nhắc đến việc người phụ nữ ấy viết tên “thứ đó” lên tường, chuyện đó làm tôi cảm thấy rất tò mò. Ý tôi là, tôi đang mong đợi bà ta đã viết những cái tên khá nổi tiếng trong thế giới loài quỷ đại loại như Pazuzu hay Beelzebub hoặc có thể là Legion.
Khoảng một tiếng sau đó, tôi phát hiện được một bút tích mờ mờ trên tường, được viết bằng mực đen, hay có thể là một loại mực đỏ cổ. Sau khi phủi bỏ lớp bụi mờ, tim tôi đập loạn nhịp cả lên và toàn thân đông cứng như vừa đến Bắc Cực. Phía trên bức tường, một dòng chữ ngoằn nghoèo, trông giống như nét chữ của một đứa trẻ:
543.
Tên dịch giả: sandy
Nhóm dịch: Consternated Team
Nguồn: Channel 543
Kênh 543 - Channel 543
Reviewed by genen
on
tháng 1 10, 2017
Rating:
Không có nhận xét nào: